Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 62: Nếu như anh thay đổi, như vậy cũng không phải là Cố Mộ Nghiêm
Tần Tích
28/12/2016
Editor: thanh huyền
Cố Mộ Nghiêm nghẹn thở ra một hơi, suy nghĩ một chút nói, "Như vậy quá giả tạo, có thể bình thường một chút không?"
Thân ái, anh cảm thấy viên kim cương này chỉ có em mới xứng...
Anh nhìn thấy bộ quần áo này liền nghĩ đến em...
Mấy câu nói chán ghét này, thật không biết tại sao Hà Diệc có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng như vậy, hơn nữa nếu như anh nói với Tần Tích những lời này, cô sẽ cho rằng đầu anh có vấn đề.
Hà Diệc vừa nghe lời này, đôi mắt liền sáng lên, hưng phấn bừng bừng hỏi, "Anh họ, anh nói thật đi, có phải anh chọc chị dâu tức giận hay không, cho nên mới dự định dụ dỗ chị dâu vui vẻ?"
Cố Mộ Nghiêm nhíu nhíu mày, ấp a ấp úng nói, "Ừ, cứ xem như thế đi."
Ai da, quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, xem ra sau này phải nịnh bợ người chị dâu từng gặp mặt một lần này thật tốt, thế nhưng có thể bắt được anh họ vào tay, trời ạ, đến cùng là thần thánh phương nào vậy?
"
Anh họ, anh yên tâm, em sẽ cho anh mấy chiêu, bảo đảm dụ dỗ chị dâu thành con mèo ngoan biết nghe lời, tạo lãng mạn với chị dâu cũng không thể làm quá, phải thực tế một chút mới được, tỷ như chị ấy xuống bếp thì anh giúp đỡ những chuyện nhỏ nhặt, chị ấy giặt quần áo xong thì anh phơi, điểm quan trọng nhất, nếu dẫn chị ấy ra ngoài mua quần áo, anh nhất định phải khen chị ấy mặc cái gì cũng hợp, tuyệt đối không thể chê..."
Hà Diệc thao thao bất tuyệt nói, trời ạ, giống như đang tận mắt nhìn anh họ theo đuổi chị dâu thế nào, đây quả thật là hình ảnh khó gặp hơn cả Sao Hỏa đụng trúng Trái Đất, không thấy được thật sự là có lỗi với bản thân.
Mặc dù gặp anh họ rất nguy hiểm, nhưng không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hơn nữa bây giờ có chị dâu, chỉ cần dụ chị dâu đứng về phía mình, anh liền có chỗ dựa vững chắc rồi.
Cố Mộ Nghiêm thấy Hà Diệc nói hoài chưa hết, nhíu nhíu mày, "Được rồi, tôi biết rồi, cứ như vậy đi, cúp đây.
Hà Diệc nói quá say mê, chờ đến khi anh kịp phản ứng, trong điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút, anh họ cũng quá không có lễ phép, hơn nửa đêm hôm gọi người gia thức dậy, ngay cả câu cám ơn cũng không nói.
Hừ, chờ anh gặp chị dâu, không ở trước mặt chị dâu nói xấu anh họ một trận thì không được, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Tần Tích tỉnh lại là ở phòng ngủ, cô còn nhớ tối hôm qua mình ngủ trên ghế sa lon, vậy hẳn là Cố Mộ Nghiêm ôm cô vào phòng, dạ dày đã không còn khó chịu nữa, tinh thần cũng tốt lên, cô ngồi dậy duỗi cái lưng mệt mỏi.
Cố Mộ Nghiêm nghe được tiếng động đẩy cửa đi vào, "Còn khó chịu không?"
"Không có." Tần Tích lắc lắc đầu.
"Vệ sinh một chút rồi ra dùng điểm tâm." Cố Mộ Nghiêm lấy quần áo từ trong va li ra đưa cho cô, Tần Tích nhận lấy, suy nghĩ một chút vẫn là nói một câu, "Cám ơn."
Cô còn nhớ tối hôm qua dạ dày cô khó chịu, anh liên tục ngồi ở bên cạnh chăm sóc cô, về tình về lý, cô cần phải cám ơn anh một tiếng.
Nghe được hai chữ khách khí như thế, vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm có chút mất hứng, ngoại trừ cái này, chẳng lẽ cô không biết nói câu gì khác sao?
Tần Tích bị anh trừng có chút không giải thích được, cô lại nói sai sao? Chẳng lẽ cô không nên nói cám ơn với anh?
Quả thật, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu này mà.
Thôi bỏ đi, vẫn không cần chọc giận anh.
Tần Tích suy nghĩ một chút, nhìn anh mỉm cười ngọt ngào, dùng giọng nói mềm mại nói, "Tôi có chút khát nước, muốn uống nước."
"Chờ một chút." Vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm vẫn còn âm trầm, nhưng cũng hòa hoãn hơn một chút.
Tần Tích lén làm như sắp nôn ra sau lưng anh, mỗi lần cô dùng giọng nói mềm mại này nói chuyện với anh, anh cũng sẽ tha mình một lần, quả nhiên đàng ông đều thích loại giọng điệu nũng nịu này, lọi đàn ông già như Cố Mộ Nghiêm cũng không ngoại lệ.
Tần Tích làm vệ sinh cá nhân xong đi ra, trên mặt bàn đã dọn bữa ăn sáng xong, trong cháo có thịt băm, một mùi thơm xông vào mũi, làm cô muốn ăn, cô một tay cầm cái muỗng, một tay cầm đĩa ăn, khi cô chuẩn bị xiên cánh gà, Cố Mộ Nghiêm đẩy tay của cô ra, "Dạ dày em không thoải mái, không được ăn thức ăn chứa dầu mỡ."
"Tôi đã không sao, tôi chỉ ăn một miếng thôi, Cố Mộ Nghiêm, anh là tốt nhất." Mặc dù cháu rất ngon, nhưng rất thanh đạm, lúc trông thấy cánh gà vàng óng kia, ánh mắt của cô cũng sáng lên.
Lúc Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy ánh mắt khát vọng của cô, trên mặt hiện ra một nụ cười, "Thật rất muốn ăn?"
"Ừ." Tần Tích gật gật đầu.
Cố Mộ Nghiêm dùng nĩa xiên một miếng, đưa tới miệng cô, Tần Tích muốn nhận lấy lại bị anh tránh ra, cô đưa mắt chống lại ánh mắt của anh, rất dịu dàng, cô do dự một chút vẫn là há miệng ra, từ từ ấn hết cánh gà.
Trên miệng dính dầu, cô rút giấy muốn lau, lại bị anh nhanh hơn một bước, anh dịu dàng giúp cô lau miệng, Tần Tích giật mình, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, Cố Mộ Nghiêm cũng rất tự nhiên, khẽ cười một cái, "Pah3i ăn hết cháo."
Cố Mộ Nghiêm tiếp tục dùng nĩa của cô để ăn, Tần Tích muốn nhắc nhở anh, cái kia cô đã ngậm qua, nhưng thấy anh không có gì khác thường, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, vùi đầu ăn cháo.
Anh thật lạ, hình như có chút dịu dàng hơn bình thường.
Tần Tích đứng ở trên sân thượng, nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, cực kỳ xinh đẹp, đứng ở chỗ này, có thể thấy chỗ vui chơi hôm qua, phía dưới đã tụ tập rất nhiều trai đẹp gái xinh, người nước ngoài rất tự nhiên, cô cũng có thể thấy có người thế nhưng lõa thể, nhìn ngực người ta lại nhìn nhìn bản thân mìh, chao ôi, thật sự không chỉ kém một bậc.
Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau khóa chặt eo của cô, lồng ngực rắn chắc dán vào sống lưng của cô, hô hấp ấm áp phun trên cổ, thân thể Tần Tích bỗng chốc liền cứng lại, bên tai nóng lên.
Cố Mộ Nghiêm từ phía sau vừa hay nhìn thấy vết đỏ, nhếch môi cười, khẽ cúi đầu, biết rõ còn cố hỏi, "Tim của em đập thật nhanh, làm sao vậy?"
Anh còn không biết xấu hổ hỏi.
Tần Tích xoay người đối mặt với anh, tay chống đỡ lồng ngực của anh, vòng eo áp chế trên lan can, cô xấu hổ và giận dữ nhìn anh, "Cố Mộ Nghiêm, anh cách tôi xa một chút."
Tay Cố Mộ Nghiêm vẫn ôm lấy eo cô, "Tôi sợ em té xuống, có xem cũng chú ý an toàn một chút."
Chuyện ma quỷ, cô lại không phải là đứa trẻ ba tuổi.
Tần Tích thật không rõ người đàn ông này trong ngày thường rất nghiêm túc, như thế nào cũng sẽ có lúc không biết xấu hổ như vậy, "Anh thả tôi ra, tôi không nhìn nữa."
Cố Mộ Nghiêm buông cô ra, Tần Tích nhanh chóng đi vào phòng khách, anh cùng đi theo vào, đơn độc chung đụng với anh, Tần Tích cảm thấy thật nguy hiểm, vì vậy đề nghị, "Nếu không thì, chúng ta ra ngoài dạo đi."
"Ở đây rất tốt, tôi không muốn đi ra ngoài."
Anh càng nói như vậy, cô càng không dám tiếp tục ở lại, nhẫn nại nói, "Đi thôi đi thôi, anh không biết là hai người thích nhau, tay trong tay đi trên phố là một việc hết sức lãng mạn sao?"
Đương nhiên, cô nói hai người thích nhau, cũng không phải là muốn nói hai người bọn họ, chỉ là hình dung cái cảnh tượng kia mà thôi.
Hai người thích nhau? Tay trong tay? Lãng mạn?
Cố Mộ Nghiêm nghe đến mấy cái từ này, không thể không thừa nhận có chút động tâm, suy tư một hồi nói, "Được."
"A, quá tuyệt vời, tôi đi thay quần áo." Tần Tích đi thay quần áo, thấy Cố Mộ Nghiêm vào phòng ngủ, cô lại trốn vào phòng tắm, vẫn chưa yên tâm ấn nút khóa cửa, muốn cô thay quần áo trước mặt anh, cô thực làm không được.
Thấy động tác tránh né của cô, lông mày Cố Mộ Nghiêm nhíu chặt, cái thói quen này thật là không tốt, không thể để cô cứ tiếp tục làm như vậy.
Sau này bọn họ là vợ chồng, cô cũng không thể trốn tránh anh cả đời.
Tần Tích thay quần áo xong đi ra, là một chiếc váy dài, vô cùng dịu dàng ngọt ngào, không giống với phong cách ngày hôm qua, Cố Mộ Nghiêm mặc một chiếc áo thun màu trắng, bên ngoài là một cái áo khoác, cổ áo có chút thấp, cơ ngực như ẩn như hiện, phối hợp với khuôn mặt tuấn mỹ, không thể không nói vô cùng có lực hấp dẫn, ngay cả Tần Tích cũng không nhịn được nhìn nhiều lần.
Người đàn ông này là yêu nghiệt chứ không phải người.
Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy ánh mắt của Tần Tích, trong lòng rất hài lòng, đùa sao, nếu ngay cả một cô nhóc cũng chinh phục không được, anh cũng quá thất bại rồi.
Vừa rời khỏi phòng khách, Tần Tích cũng rất hưng phấn, ấn thang máy đi vào, gặp Cố Mộ Nghiêm đứng ở bên ngoài không chịu vào, "Mau vào."
Cố Mộ Nghiêm duỗi tay về phía cô, Tần Tích khó hiểu, "Làm sao?"
"Kéo." Cố Mộ Nghiêm nhìn cô, Tần Tích phản ứng một tý, đưa tay cầm, Cố Mộ Nghiêm đi tới đứng ở bên cạnh cô, tay của anh rất lớn, cũng thật ấm áp, sinh ra một loại cảm giác an toàn.
Ha người vẫn không buông tay ra.
Tần Tích phát hiện Cố Mộ Nghiêm là người đàn ông rất tỉ mỉ, đi trên đường, anh luôn đi ở bên ngoài, cản cô vào trong, cô cảm thấy có chút nóng, nhưng còn không mở miệng, đồ uống đã đưa tới trên tay của cô, dây giày tuột ra, cô cũng không phát hiện, Cố Mộ Nghiêm đã ngồi xuống giúp cô một lần nữa buộc lại.
Cô cảm thấy nếu như Cố Mộ Nghiêm không hung hăng, không vui buồn bất thường, anh thực sẽ là một người chồng rất tốt, ít nhất anh không bay bướm, khi đi dạo phố sẽ không nhìn trộm những người phụ nữ khác.
Nhưng trên thế giới không có nhiều nêu như như vậy, hơn nữa Cố Mộ Nghiêm chính là Cố Mộ Nghiêm, nếu như anh thay đổi, như vậy anh cũng không phải là Cố Mộ Nghiêm nữa.
Chỉ là bọn họ thật sự phải kết hôn sao? Tính cách của bọn họ thích hợp sao?
Cố Mộ Nghiêm quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tần Tích, không biết cô đang suy nghĩ gì, giống như có phiền não rất lớn.
"Làm sao vậy?"
Tần Tích bỗng nhiên quay đầu lại, "Không có việc gì."
"Nói dối." Cố Mộ Nghiêm không chút khách khí chọc chọc cô, cô nhóc này lại muốn lừa gạt anh.
Tần Tích cười khan, nếu nói suy nghĩ vừa rồi cho Cố Mộ Nghiêm biết, đoán rằng anh sẽ làm thịt mình mất.
Cố Mộ Nghiêm nghẹn thở ra một hơi, suy nghĩ một chút nói, "Như vậy quá giả tạo, có thể bình thường một chút không?"
Thân ái, anh cảm thấy viên kim cương này chỉ có em mới xứng...
Anh nhìn thấy bộ quần áo này liền nghĩ đến em...
Mấy câu nói chán ghét này, thật không biết tại sao Hà Diệc có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng như vậy, hơn nữa nếu như anh nói với Tần Tích những lời này, cô sẽ cho rằng đầu anh có vấn đề.
Hà Diệc vừa nghe lời này, đôi mắt liền sáng lên, hưng phấn bừng bừng hỏi, "Anh họ, anh nói thật đi, có phải anh chọc chị dâu tức giận hay không, cho nên mới dự định dụ dỗ chị dâu vui vẻ?"
Cố Mộ Nghiêm nhíu nhíu mày, ấp a ấp úng nói, "Ừ, cứ xem như thế đi."
Ai da, quả thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, xem ra sau này phải nịnh bợ người chị dâu từng gặp mặt một lần này thật tốt, thế nhưng có thể bắt được anh họ vào tay, trời ạ, đến cùng là thần thánh phương nào vậy?
"
Anh họ, anh yên tâm, em sẽ cho anh mấy chiêu, bảo đảm dụ dỗ chị dâu thành con mèo ngoan biết nghe lời, tạo lãng mạn với chị dâu cũng không thể làm quá, phải thực tế một chút mới được, tỷ như chị ấy xuống bếp thì anh giúp đỡ những chuyện nhỏ nhặt, chị ấy giặt quần áo xong thì anh phơi, điểm quan trọng nhất, nếu dẫn chị ấy ra ngoài mua quần áo, anh nhất định phải khen chị ấy mặc cái gì cũng hợp, tuyệt đối không thể chê..."
Hà Diệc thao thao bất tuyệt nói, trời ạ, giống như đang tận mắt nhìn anh họ theo đuổi chị dâu thế nào, đây quả thật là hình ảnh khó gặp hơn cả Sao Hỏa đụng trúng Trái Đất, không thấy được thật sự là có lỗi với bản thân.
Mặc dù gặp anh họ rất nguy hiểm, nhưng không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hơn nữa bây giờ có chị dâu, chỉ cần dụ chị dâu đứng về phía mình, anh liền có chỗ dựa vững chắc rồi.
Cố Mộ Nghiêm thấy Hà Diệc nói hoài chưa hết, nhíu nhíu mày, "Được rồi, tôi biết rồi, cứ như vậy đi, cúp đây.
Hà Diệc nói quá say mê, chờ đến khi anh kịp phản ứng, trong điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút, anh họ cũng quá không có lễ phép, hơn nửa đêm hôm gọi người gia thức dậy, ngay cả câu cám ơn cũng không nói.
Hừ, chờ anh gặp chị dâu, không ở trước mặt chị dâu nói xấu anh họ một trận thì không được, quân tử báo thù mười năm không muộn.
Tần Tích tỉnh lại là ở phòng ngủ, cô còn nhớ tối hôm qua mình ngủ trên ghế sa lon, vậy hẳn là Cố Mộ Nghiêm ôm cô vào phòng, dạ dày đã không còn khó chịu nữa, tinh thần cũng tốt lên, cô ngồi dậy duỗi cái lưng mệt mỏi.
Cố Mộ Nghiêm nghe được tiếng động đẩy cửa đi vào, "Còn khó chịu không?"
"Không có." Tần Tích lắc lắc đầu.
"Vệ sinh một chút rồi ra dùng điểm tâm." Cố Mộ Nghiêm lấy quần áo từ trong va li ra đưa cho cô, Tần Tích nhận lấy, suy nghĩ một chút vẫn là nói một câu, "Cám ơn."
Cô còn nhớ tối hôm qua dạ dày cô khó chịu, anh liên tục ngồi ở bên cạnh chăm sóc cô, về tình về lý, cô cần phải cám ơn anh một tiếng.
Nghe được hai chữ khách khí như thế, vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm có chút mất hứng, ngoại trừ cái này, chẳng lẽ cô không biết nói câu gì khác sao?
Tần Tích bị anh trừng có chút không giải thích được, cô lại nói sai sao? Chẳng lẽ cô không nên nói cám ơn với anh?
Quả thật, hoàn toàn không theo kịp tiết tấu này mà.
Thôi bỏ đi, vẫn không cần chọc giận anh.
Tần Tích suy nghĩ một chút, nhìn anh mỉm cười ngọt ngào, dùng giọng nói mềm mại nói, "Tôi có chút khát nước, muốn uống nước."
"Chờ một chút." Vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm vẫn còn âm trầm, nhưng cũng hòa hoãn hơn một chút.
Tần Tích lén làm như sắp nôn ra sau lưng anh, mỗi lần cô dùng giọng nói mềm mại này nói chuyện với anh, anh cũng sẽ tha mình một lần, quả nhiên đàng ông đều thích loại giọng điệu nũng nịu này, lọi đàn ông già như Cố Mộ Nghiêm cũng không ngoại lệ.
Tần Tích làm vệ sinh cá nhân xong đi ra, trên mặt bàn đã dọn bữa ăn sáng xong, trong cháo có thịt băm, một mùi thơm xông vào mũi, làm cô muốn ăn, cô một tay cầm cái muỗng, một tay cầm đĩa ăn, khi cô chuẩn bị xiên cánh gà, Cố Mộ Nghiêm đẩy tay của cô ra, "Dạ dày em không thoải mái, không được ăn thức ăn chứa dầu mỡ."
"Tôi đã không sao, tôi chỉ ăn một miếng thôi, Cố Mộ Nghiêm, anh là tốt nhất." Mặc dù cháu rất ngon, nhưng rất thanh đạm, lúc trông thấy cánh gà vàng óng kia, ánh mắt của cô cũng sáng lên.
Lúc Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy ánh mắt khát vọng của cô, trên mặt hiện ra một nụ cười, "Thật rất muốn ăn?"
"Ừ." Tần Tích gật gật đầu.
Cố Mộ Nghiêm dùng nĩa xiên một miếng, đưa tới miệng cô, Tần Tích muốn nhận lấy lại bị anh tránh ra, cô đưa mắt chống lại ánh mắt của anh, rất dịu dàng, cô do dự một chút vẫn là há miệng ra, từ từ ấn hết cánh gà.
Trên miệng dính dầu, cô rút giấy muốn lau, lại bị anh nhanh hơn một bước, anh dịu dàng giúp cô lau miệng, Tần Tích giật mình, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, Cố Mộ Nghiêm cũng rất tự nhiên, khẽ cười một cái, "Pah3i ăn hết cháo."
Cố Mộ Nghiêm tiếp tục dùng nĩa của cô để ăn, Tần Tích muốn nhắc nhở anh, cái kia cô đã ngậm qua, nhưng thấy anh không có gì khác thường, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, vùi đầu ăn cháo.
Anh thật lạ, hình như có chút dịu dàng hơn bình thường.
Tần Tích đứng ở trên sân thượng, nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, cực kỳ xinh đẹp, đứng ở chỗ này, có thể thấy chỗ vui chơi hôm qua, phía dưới đã tụ tập rất nhiều trai đẹp gái xinh, người nước ngoài rất tự nhiên, cô cũng có thể thấy có người thế nhưng lõa thể, nhìn ngực người ta lại nhìn nhìn bản thân mìh, chao ôi, thật sự không chỉ kém một bậc.
Đột nhiên, một đôi tay từ phía sau khóa chặt eo của cô, lồng ngực rắn chắc dán vào sống lưng của cô, hô hấp ấm áp phun trên cổ, thân thể Tần Tích bỗng chốc liền cứng lại, bên tai nóng lên.
Cố Mộ Nghiêm từ phía sau vừa hay nhìn thấy vết đỏ, nhếch môi cười, khẽ cúi đầu, biết rõ còn cố hỏi, "Tim của em đập thật nhanh, làm sao vậy?"
Anh còn không biết xấu hổ hỏi.
Tần Tích xoay người đối mặt với anh, tay chống đỡ lồng ngực của anh, vòng eo áp chế trên lan can, cô xấu hổ và giận dữ nhìn anh, "Cố Mộ Nghiêm, anh cách tôi xa một chút."
Tay Cố Mộ Nghiêm vẫn ôm lấy eo cô, "Tôi sợ em té xuống, có xem cũng chú ý an toàn một chút."
Chuyện ma quỷ, cô lại không phải là đứa trẻ ba tuổi.
Tần Tích thật không rõ người đàn ông này trong ngày thường rất nghiêm túc, như thế nào cũng sẽ có lúc không biết xấu hổ như vậy, "Anh thả tôi ra, tôi không nhìn nữa."
Cố Mộ Nghiêm buông cô ra, Tần Tích nhanh chóng đi vào phòng khách, anh cùng đi theo vào, đơn độc chung đụng với anh, Tần Tích cảm thấy thật nguy hiểm, vì vậy đề nghị, "Nếu không thì, chúng ta ra ngoài dạo đi."
"Ở đây rất tốt, tôi không muốn đi ra ngoài."
Anh càng nói như vậy, cô càng không dám tiếp tục ở lại, nhẫn nại nói, "Đi thôi đi thôi, anh không biết là hai người thích nhau, tay trong tay đi trên phố là một việc hết sức lãng mạn sao?"
Đương nhiên, cô nói hai người thích nhau, cũng không phải là muốn nói hai người bọn họ, chỉ là hình dung cái cảnh tượng kia mà thôi.
Hai người thích nhau? Tay trong tay? Lãng mạn?
Cố Mộ Nghiêm nghe đến mấy cái từ này, không thể không thừa nhận có chút động tâm, suy tư một hồi nói, "Được."
"A, quá tuyệt vời, tôi đi thay quần áo." Tần Tích đi thay quần áo, thấy Cố Mộ Nghiêm vào phòng ngủ, cô lại trốn vào phòng tắm, vẫn chưa yên tâm ấn nút khóa cửa, muốn cô thay quần áo trước mặt anh, cô thực làm không được.
Thấy động tác tránh né của cô, lông mày Cố Mộ Nghiêm nhíu chặt, cái thói quen này thật là không tốt, không thể để cô cứ tiếp tục làm như vậy.
Sau này bọn họ là vợ chồng, cô cũng không thể trốn tránh anh cả đời.
Tần Tích thay quần áo xong đi ra, là một chiếc váy dài, vô cùng dịu dàng ngọt ngào, không giống với phong cách ngày hôm qua, Cố Mộ Nghiêm mặc một chiếc áo thun màu trắng, bên ngoài là một cái áo khoác, cổ áo có chút thấp, cơ ngực như ẩn như hiện, phối hợp với khuôn mặt tuấn mỹ, không thể không nói vô cùng có lực hấp dẫn, ngay cả Tần Tích cũng không nhịn được nhìn nhiều lần.
Người đàn ông này là yêu nghiệt chứ không phải người.
Cố Mộ Nghiêm nhìn thấy ánh mắt của Tần Tích, trong lòng rất hài lòng, đùa sao, nếu ngay cả một cô nhóc cũng chinh phục không được, anh cũng quá thất bại rồi.
Vừa rời khỏi phòng khách, Tần Tích cũng rất hưng phấn, ấn thang máy đi vào, gặp Cố Mộ Nghiêm đứng ở bên ngoài không chịu vào, "Mau vào."
Cố Mộ Nghiêm duỗi tay về phía cô, Tần Tích khó hiểu, "Làm sao?"
"Kéo." Cố Mộ Nghiêm nhìn cô, Tần Tích phản ứng một tý, đưa tay cầm, Cố Mộ Nghiêm đi tới đứng ở bên cạnh cô, tay của anh rất lớn, cũng thật ấm áp, sinh ra một loại cảm giác an toàn.
Ha người vẫn không buông tay ra.
Tần Tích phát hiện Cố Mộ Nghiêm là người đàn ông rất tỉ mỉ, đi trên đường, anh luôn đi ở bên ngoài, cản cô vào trong, cô cảm thấy có chút nóng, nhưng còn không mở miệng, đồ uống đã đưa tới trên tay của cô, dây giày tuột ra, cô cũng không phát hiện, Cố Mộ Nghiêm đã ngồi xuống giúp cô một lần nữa buộc lại.
Cô cảm thấy nếu như Cố Mộ Nghiêm không hung hăng, không vui buồn bất thường, anh thực sẽ là một người chồng rất tốt, ít nhất anh không bay bướm, khi đi dạo phố sẽ không nhìn trộm những người phụ nữ khác.
Nhưng trên thế giới không có nhiều nêu như như vậy, hơn nữa Cố Mộ Nghiêm chính là Cố Mộ Nghiêm, nếu như anh thay đổi, như vậy anh cũng không phải là Cố Mộ Nghiêm nữa.
Chỉ là bọn họ thật sự phải kết hôn sao? Tính cách của bọn họ thích hợp sao?
Cố Mộ Nghiêm quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tần Tích, không biết cô đang suy nghĩ gì, giống như có phiền não rất lớn.
"Làm sao vậy?"
Tần Tích bỗng nhiên quay đầu lại, "Không có việc gì."
"Nói dối." Cố Mộ Nghiêm không chút khách khí chọc chọc cô, cô nhóc này lại muốn lừa gạt anh.
Tần Tích cười khan, nếu nói suy nghĩ vừa rồi cho Cố Mộ Nghiêm biết, đoán rằng anh sẽ làm thịt mình mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.