Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 57: Người đàn ông bị thương
Tần Tích
23/12/2016
Tần Tích xem tivi với Hàn Thu xong lên lầu, đẩy cửa ra liền nghe được Cố Mộ Nghiêm đang nói
chuyện điện thoại, nghe giọng điệu hình như là muốn ra ngoài, cô không
lên tiếng, cô làm chuyện của cô, sau khi anh cúp điện thoại liền nghe
anh nói, "Giúp tôi lấy mấy bộ đồ trong tủ quần áo."
"Ừ." Tần Tích nhanh nhẹn chạy tới, cũng không có xem là mấy bộ, ôm để lên giường, Cố Mộ Nghiêm lấy va li ra, bắt đầu xếp đồ.
Tần Tích tò mò hỏi, "Anh lại phải đi công tác sao?"
"Ừ, lần này là xuất ngoại, chỉ có điều đừng cho là tôi đi rồi thì có thể làm loạn, cách Phạm Thành Trạch xa một chút cho tôi." Cố Mộ Nghiêm vừa thu xếp đồ đạc, vừa dặn dò.
"Biết rồi." Tần Tích bĩu môi, chuyện giữa cô và thầy Phạm cũng đã giải thích rõ ràng với anh, sao cứ nghi ngờ cô vậy.
Cố Mộ Nghiêm cầm một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô, "Bên trong thẻ có một trăm ngàn, mật mã là sinh nhật của em, em mang đi mua vài bộ quần áo cho mình hoặc mua chút đồ bổ cho mẹ, mua quần áo không được giống như mấy cô gái bán hoa, em phải nhớ kỹ em là phụ nữ sắp kết hôn, ăn mặt phải đàng hoàn một chút."
Tần Tích nhận lấy tấm thẻ, vì anh ta nói những lời này, cô nhất định phải quẹt hết tấm thẻ này, cô không đàng hoàn ở đâu chứ, tuổi trẻ phải cá tính một chút, người đàn ông già như anh không biết cái gì là thưởng thức.
Cố Mộ Nghiêm suy nghĩ một chút lại dặn dò, "Cuối cùng, không được làm căn phòng này giống như bãi rác."
"Vâng." Anh ta đi rồi, cô cũng không tin anh ta vẫn có thể biết căn phòng có giống bãi rác hay không, cùng lắm thì trước khi anh ta về dọn dẹp sạch sẽ là được.
Cái này gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách.
Trước khi đi, Cố Mộ Nghiêm thấy Tần Tích ngây ngốc đứng ở đàng kia, lập tức có chút mất hứng, "Tôi đi đây."
"Ừ, tạm biệt." Tần Tích phất phất tay.
Trong lòng Cố Mộ Nghiêm tức giận không thôi, "Cũng chỉ có hai chữ này thôi sao?"
Tần Tích nhìn xem mặt anh âm trầm, suy nghĩ một chút vẫn nói thêm, "Chú ý an toàn."
"Còn gì nữa không?" Lúc chồng người khác phải đi xa, vợ nhà người ta không chịu được, vừa ôm vừa khóc giống như nhõng nhẽo, hết lần này tới lần khác cô nhóc này giống như khúc gỗ, ngay cả một câu lưu luyến không rời cũng không biết nói.
Tại sao anh lại muốn lấy một người ngốc nghếch khó trị như vậy làm vợ chứ?
Tần Tích lập tức kịp phản ứng, liền xông lên ôm eo của anh, hô to gọi nhỏ nói, "Cố Mộ Nghiêm, không được đi, anh không được đi, tôi không nỡ xa anh, muốn đi thì dẫn tôi đi với..."
"Buông ta." Cố Mộ Nghiêm tức giận, cô đang diễn trò sao?
Tần Tích ngoan ngoãn buông tay, lui về phía sau một bước, bĩu môi, người đàn ông này thật sự là lắm điều, không phải chỉ đi vài ngày thôi sao? Cũng không phải là sinh ly tử biệt.
"Được rồi được rồi, anh phải chú ý an toàn, nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng quá mệt nhọc, buổi tối ít đi ra ngoài, mấy cô gái ở nước ngoài rất hung bạo, đánh ngất xỉu xong trực tiếp lôi về, đến lúc đó anh bị ép trở thành chồng người ta, tôi cũng không biết cứu anh thế nào, anh cũng ít đến mấy chỗ bán hoa bừa bãi, ngộ nhỡ mang bệnh trở lại, tất cả mọi người đều xui xẻo lây. . . . ."
"Câm miệng."
Lời Tần Tích còn chưa dứt liền bị Cố Mộ Nghiêm tức giận bừng bừng cắt đứt, nói mấy chuyện ma quỷ này, không bằng không nói thì tốt hơn.
Mặt Tần Tích đầy vô tội, là anh ta muốn cô nói, khi cô nói anh ta lại không vui, rốt cuộc anh ta muốn thế nào chứ, hơn nữa, lời cô nói đều là nói thật, gương mặt anh ta đào hoa, thật dễ dàng trêu chọc mấy người phụ nữ kia, nước ngoài có mấy bộ lạc còn chưa khai hóa, có mấy người là trực tiếp giành chồng về.
Lần này Vạn Kiệt lái xe tới đón Cố Mộ Nghiêm, cho nên Tần Tích không đến sân bay tiễn anh, nhìn thấy xe đi xa, trong nháy mắt cô liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô đoán Cố Mộ Nghiêm đi ít nhất một tuần lễ sẽ chưa trở về.
Trở lại phòng, Tần Tích liền gọi điện thoại hẹn Diệp Thập Nhất, bên kia đồng ý ngay, nói địa điểm gặp mặt xong, cúp điện thoại cô chuẩn bị đơn giản một chút, cầm lấy túi xách xuống lầu, đúng lúc đụng phải Hàn Thu đi ra từ phòng bếp.
"Tiểu Tích, bánh bích quy vừa mới ra lò, mau tới đây ăn đi."
Cô đi tới cầm lấy một miếng bánh, sau đó nói với Hàn Thu, "Bác gái, con có hẹn với bạn, con phải đi ra ngoài một chuyến, chắc buổi tối sẽ trở lại."
"Đi đi, đừng ngày ngày khó chịu ở nhà, chỉ có điều. . ."Hàn Thu cười mỉm nhìn cô, "Con có thể gọi bác một tiếng mẹ không? Bác gái nghe không quen tai lắm."
Gò má Tần Tích đỏ hồng, chẳng qua cô vẫn sửa lại, "Mẹ, vậy con đi ra ngoài đây."
"Được, trên đường chú ý an toàn." Hàn Thu sờ sờ đầu của cô, "Mẹ gọi tiểu Trần lái xe đưa con đi, buổi tối lại bảo cậu ta đi đón con."
"Dạ, cám ơn mẹ."
Khi Tần Tích đến đã nhìn thấy Diệp Thập Nhất ngồi ở đó, cô bước nhanh đi tới, mới vừa ngồi xuống liền nghe được lời nói trêu chọc của Diệp Thập Nhất, "Ơ, Thiếu phu nhân, bây giờ muốn gặp cô một lần thật không dễ dàng, bữa nay nhất định cô phải mời."
"Được, mình mời, muốn ăn cái gì tự cậu gọi đi." Dù sao đây cũng không phải là thẻ của cô.
"Vậy mình liền không khách khí." Diệp Thập Nhất cầm lấy thực đơn, gọi nhân viên phục vụ, gọi một hơi rất nhiều món ăn.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Diệp Thập Nhất trên dưới quan sát cô một lược, "Nhìn bộ dáng của cậu hình như sống rất tốt nha."
"Là cậu không thấy được lúc anh ta hành hạ mình." Tần Tích thở dài một hơi, "Được rồi, không nói những chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện gì vui chút đi."
"Mình chỉ có hứng thú đối với chuyện hôn ước hào môn của cậu thôi." Trên mặt Diệp Thập Nhất tràn đầy ý 'Tôi thật muốn biết, mau nói cho tôi biết đi'.
Tần Tích đặc biệt không nói gì nhìn Diệp Thập Nhất một cái, "Mình đi vệ sinh."
Diệp Thập Nhất trợn mắt lên, "Đụng chuyện cậu liền trốn đi vệ sinh, mình phục cậu rồi."
"Tùy cậu." Tần Tích nhún nhún vai, xoay người đi tới nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh xong, lúc đi ra vốn Tần Tích muốn ra ngoài, nhưng lại bởi vì dẫm lên vũng nước thiếu chút nữa trượt chân, cô chật vật vội vàng ổn định thân thể, nhìn về chỗ kia, lập tức thiếu chút nữa bị dọa chết khiếp, kia hoàn toàn không phải là nước, mà là một vũng máu lớn cỡ bàn tay.
Ở đây tại sao lại có máu, có người bị thương sao?
Tần Tích nghi hoặc nhìn về phía trước, thấy vết máu không rõ đi về phía trước, cô cẩn thận đi tới, nhưng vừa đi qua khúc quanh, một con dao đã để ngang cổ cô, Tần Tích hoảng hốt vừa định thét lên, một cánh tay liền giữ chặt miệng cô lại, sau đó kéo cô qua bên cạnh, Tần Tích muốn giãy giụa, nhưng cổ lập tức đau, cô không dám cử động nữa.
Bên trong phòng chứa đồ chật hẹp, Tần Tích bị đè lại trên cửa, người kia vừa khống chế cô, vừa quan sát tình hình bên ngoài qua khe cửa, Tần Tích ngước mắt lên liền nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của anh ta, sắc bén có hồn, toàn thân nồng đậm sát khí, một chút ấm áp cũng không có, bộ dạng rét lạnh này làm người ta kinh hoàng khiếp sợ, tựa hồ như người đứng ở trước mặt không con người, mà là một ma vương đoạt mạng.
Chóp mũi của cô nghe được một luồng mùi máu tươi, rất nồng, hình như là bay ra từ trên người anh ta, cô vừa nhìn, liền thấy bờ vai của anh ta đang chảy máu, hình như là bị súng bắn.
Rốt cuộc anh ta là ai, lại bị người ta bắn bị thương như vậy.
Lưng Tần Tích bị ma sát trên cửa rất đau, cô muốn đổi tư thế, nhưng vừa mới động, miệng liền bị chặn càng chặt hơn, con dao trên cổ tựa như một giây sau có thể cắt đứt cổ cô, giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong miệng anh ta, "Không muốn chết thì đừng động đậy."
Tần Tích dùng ánh mắt vô tội nhìn anh ta, nhưng anh ta lại không hề bị lay động, con dao vẫn không lấy xuống.
Cứ duy trì như vậy phút, chân Tần Tích cũng đã tê rần, mà máu trên bả vai anh ta vẫn chảy, nhưng dường như anh ta không có cảm giác, mặt cũng không nhăn chút nào, máu cứ tiếp tục chảy như vậy nữa cũng có thể làm anh ta mất mạng.
Tần Tích to gan giơ tay lên khều anh ta một cái, anh ta rất cảnh giác, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô chằm chằm, Tần Tích chỉ chỉ cánh tay anh ta che lấy miệng cô, sau đó lại khoát khoát tay, ý bảo cô sẽ không la lên.
Anh ta quan sát cô một hồi lâu, sau khi xác định cô sẽ không la lên mới chậm rãi buông tay ra, Tần Tích vội vàng hít từng hơi, vừa rồi thật sự nghẹn chết cô, thấy anh ta không có ý định băng bó vết thương lại, Tần Tích không thể làm như không thấy, nhỏ giọng nhắc nhở, "Vai của anh đang chảy máu."
Dù có sao đi nữa cũng đừng chết ở trước mặt cô, nếu không nửa đời sau của cô cũng sẽ là cơn ác mộng .
Đáng tiếc người ta hoàn toàn không để ý tới cô.
Tần Tích nhớ tới có một chai nước sát trùng trong túi xách, trong nhà dùng hết rồi, mua xong cô lúc nào cũng để trong túi xách, cô đang tìm kiếm, con dao lại gác lên cổ cô, ánh mắt đề phòng nhìn cô.
"Đừng đừng đừng, tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn lấy nước sát trùng cho anh mà thôi." Tần Tích lấy lọ thuốc sát trùng trong túi ra, "Anh vẫn nên băng bó một chút đi, máu cũng không phải là hệ thống cung cấp nước mà có thể cuồn cuộn không dứt."
Người đàn ông cẩn thận nhìn cô, cũng không đưa tay ra nhận lấy, nhưng dao để trên cổ cô được lấy xuống.
Tần Tích thở dài một hơi, không thể làm như không thấy vết thương lớn như vậy, "Nếu không thì tôi giúp anh băng bó một chút, trước kia khi tôi học đại học từng học qua sơ cứu."
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô một cái, vẫn không nói chuyện, Tần Tích cho là anh đồng ý, để túi xách xuống, nhưng lại không tìm được băng gạt, cô chỉ mặc một chiếc áo T-shirt cao eo màu trắng, bên dưới là quần bò, cũng không thể ép cô bắt chước giống như người cổ đại, xé quần áo để băng bó, như vậy sao cô có thể ra ngoài đây.
Đang rối rắm, chỉ nghe được tiếng xé quần áo truyền đến, sau đó một cánh tay cầm vải đưa tới, Tần Tích ngẩng đầu nhìn anh ta, nhanh chóng nhận lấy, bôi nước sát trùng lên miệng vết thương của anh ta, mặc dù ánh sáng le lói, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết thương rất nặng, Tần Tích không dám nhìn thêm nữa, dùng vải bó lại.
Tần Tích vừa định thở phào một cái, lại phát hiện người đàn ông bên cạnh lập tức trở nên đề phòng, nhìn chằm chằm cửa, Tần Tích vừa định hỏi làm sao vậy, liền bị ánh mắt của anh làm cho im miệng.
"Ừ." Tần Tích nhanh nhẹn chạy tới, cũng không có xem là mấy bộ, ôm để lên giường, Cố Mộ Nghiêm lấy va li ra, bắt đầu xếp đồ.
Tần Tích tò mò hỏi, "Anh lại phải đi công tác sao?"
"Ừ, lần này là xuất ngoại, chỉ có điều đừng cho là tôi đi rồi thì có thể làm loạn, cách Phạm Thành Trạch xa một chút cho tôi." Cố Mộ Nghiêm vừa thu xếp đồ đạc, vừa dặn dò.
"Biết rồi." Tần Tích bĩu môi, chuyện giữa cô và thầy Phạm cũng đã giải thích rõ ràng với anh, sao cứ nghi ngờ cô vậy.
Cố Mộ Nghiêm cầm một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô, "Bên trong thẻ có một trăm ngàn, mật mã là sinh nhật của em, em mang đi mua vài bộ quần áo cho mình hoặc mua chút đồ bổ cho mẹ, mua quần áo không được giống như mấy cô gái bán hoa, em phải nhớ kỹ em là phụ nữ sắp kết hôn, ăn mặt phải đàng hoàn một chút."
Tần Tích nhận lấy tấm thẻ, vì anh ta nói những lời này, cô nhất định phải quẹt hết tấm thẻ này, cô không đàng hoàn ở đâu chứ, tuổi trẻ phải cá tính một chút, người đàn ông già như anh không biết cái gì là thưởng thức.
Cố Mộ Nghiêm suy nghĩ một chút lại dặn dò, "Cuối cùng, không được làm căn phòng này giống như bãi rác."
"Vâng." Anh ta đi rồi, cô cũng không tin anh ta vẫn có thể biết căn phòng có giống bãi rác hay không, cùng lắm thì trước khi anh ta về dọn dẹp sạch sẽ là được.
Cái này gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách.
Trước khi đi, Cố Mộ Nghiêm thấy Tần Tích ngây ngốc đứng ở đàng kia, lập tức có chút mất hứng, "Tôi đi đây."
"Ừ, tạm biệt." Tần Tích phất phất tay.
Trong lòng Cố Mộ Nghiêm tức giận không thôi, "Cũng chỉ có hai chữ này thôi sao?"
Tần Tích nhìn xem mặt anh âm trầm, suy nghĩ một chút vẫn nói thêm, "Chú ý an toàn."
"Còn gì nữa không?" Lúc chồng người khác phải đi xa, vợ nhà người ta không chịu được, vừa ôm vừa khóc giống như nhõng nhẽo, hết lần này tới lần khác cô nhóc này giống như khúc gỗ, ngay cả một câu lưu luyến không rời cũng không biết nói.
Tại sao anh lại muốn lấy một người ngốc nghếch khó trị như vậy làm vợ chứ?
Tần Tích lập tức kịp phản ứng, liền xông lên ôm eo của anh, hô to gọi nhỏ nói, "Cố Mộ Nghiêm, không được đi, anh không được đi, tôi không nỡ xa anh, muốn đi thì dẫn tôi đi với..."
"Buông ta." Cố Mộ Nghiêm tức giận, cô đang diễn trò sao?
Tần Tích ngoan ngoãn buông tay, lui về phía sau một bước, bĩu môi, người đàn ông này thật sự là lắm điều, không phải chỉ đi vài ngày thôi sao? Cũng không phải là sinh ly tử biệt.
"Được rồi được rồi, anh phải chú ý an toàn, nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng quá mệt nhọc, buổi tối ít đi ra ngoài, mấy cô gái ở nước ngoài rất hung bạo, đánh ngất xỉu xong trực tiếp lôi về, đến lúc đó anh bị ép trở thành chồng người ta, tôi cũng không biết cứu anh thế nào, anh cũng ít đến mấy chỗ bán hoa bừa bãi, ngộ nhỡ mang bệnh trở lại, tất cả mọi người đều xui xẻo lây. . . . ."
"Câm miệng."
Lời Tần Tích còn chưa dứt liền bị Cố Mộ Nghiêm tức giận bừng bừng cắt đứt, nói mấy chuyện ma quỷ này, không bằng không nói thì tốt hơn.
Mặt Tần Tích đầy vô tội, là anh ta muốn cô nói, khi cô nói anh ta lại không vui, rốt cuộc anh ta muốn thế nào chứ, hơn nữa, lời cô nói đều là nói thật, gương mặt anh ta đào hoa, thật dễ dàng trêu chọc mấy người phụ nữ kia, nước ngoài có mấy bộ lạc còn chưa khai hóa, có mấy người là trực tiếp giành chồng về.
Lần này Vạn Kiệt lái xe tới đón Cố Mộ Nghiêm, cho nên Tần Tích không đến sân bay tiễn anh, nhìn thấy xe đi xa, trong nháy mắt cô liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô đoán Cố Mộ Nghiêm đi ít nhất một tuần lễ sẽ chưa trở về.
Trở lại phòng, Tần Tích liền gọi điện thoại hẹn Diệp Thập Nhất, bên kia đồng ý ngay, nói địa điểm gặp mặt xong, cúp điện thoại cô chuẩn bị đơn giản một chút, cầm lấy túi xách xuống lầu, đúng lúc đụng phải Hàn Thu đi ra từ phòng bếp.
"Tiểu Tích, bánh bích quy vừa mới ra lò, mau tới đây ăn đi."
Cô đi tới cầm lấy một miếng bánh, sau đó nói với Hàn Thu, "Bác gái, con có hẹn với bạn, con phải đi ra ngoài một chuyến, chắc buổi tối sẽ trở lại."
"Đi đi, đừng ngày ngày khó chịu ở nhà, chỉ có điều. . ."Hàn Thu cười mỉm nhìn cô, "Con có thể gọi bác một tiếng mẹ không? Bác gái nghe không quen tai lắm."
Gò má Tần Tích đỏ hồng, chẳng qua cô vẫn sửa lại, "Mẹ, vậy con đi ra ngoài đây."
"Được, trên đường chú ý an toàn." Hàn Thu sờ sờ đầu của cô, "Mẹ gọi tiểu Trần lái xe đưa con đi, buổi tối lại bảo cậu ta đi đón con."
"Dạ, cám ơn mẹ."
Khi Tần Tích đến đã nhìn thấy Diệp Thập Nhất ngồi ở đó, cô bước nhanh đi tới, mới vừa ngồi xuống liền nghe được lời nói trêu chọc của Diệp Thập Nhất, "Ơ, Thiếu phu nhân, bây giờ muốn gặp cô một lần thật không dễ dàng, bữa nay nhất định cô phải mời."
"Được, mình mời, muốn ăn cái gì tự cậu gọi đi." Dù sao đây cũng không phải là thẻ của cô.
"Vậy mình liền không khách khí." Diệp Thập Nhất cầm lấy thực đơn, gọi nhân viên phục vụ, gọi một hơi rất nhiều món ăn.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Diệp Thập Nhất trên dưới quan sát cô một lược, "Nhìn bộ dáng của cậu hình như sống rất tốt nha."
"Là cậu không thấy được lúc anh ta hành hạ mình." Tần Tích thở dài một hơi, "Được rồi, không nói những chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện gì vui chút đi."
"Mình chỉ có hứng thú đối với chuyện hôn ước hào môn của cậu thôi." Trên mặt Diệp Thập Nhất tràn đầy ý 'Tôi thật muốn biết, mau nói cho tôi biết đi'.
Tần Tích đặc biệt không nói gì nhìn Diệp Thập Nhất một cái, "Mình đi vệ sinh."
Diệp Thập Nhất trợn mắt lên, "Đụng chuyện cậu liền trốn đi vệ sinh, mình phục cậu rồi."
"Tùy cậu." Tần Tích nhún nhún vai, xoay người đi tới nhà vệ sinh.
Đi vệ sinh xong, lúc đi ra vốn Tần Tích muốn ra ngoài, nhưng lại bởi vì dẫm lên vũng nước thiếu chút nữa trượt chân, cô chật vật vội vàng ổn định thân thể, nhìn về chỗ kia, lập tức thiếu chút nữa bị dọa chết khiếp, kia hoàn toàn không phải là nước, mà là một vũng máu lớn cỡ bàn tay.
Ở đây tại sao lại có máu, có người bị thương sao?
Tần Tích nghi hoặc nhìn về phía trước, thấy vết máu không rõ đi về phía trước, cô cẩn thận đi tới, nhưng vừa đi qua khúc quanh, một con dao đã để ngang cổ cô, Tần Tích hoảng hốt vừa định thét lên, một cánh tay liền giữ chặt miệng cô lại, sau đó kéo cô qua bên cạnh, Tần Tích muốn giãy giụa, nhưng cổ lập tức đau, cô không dám cử động nữa.
Bên trong phòng chứa đồ chật hẹp, Tần Tích bị đè lại trên cửa, người kia vừa khống chế cô, vừa quan sát tình hình bên ngoài qua khe cửa, Tần Tích ngước mắt lên liền nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị của anh ta, sắc bén có hồn, toàn thân nồng đậm sát khí, một chút ấm áp cũng không có, bộ dạng rét lạnh này làm người ta kinh hoàng khiếp sợ, tựa hồ như người đứng ở trước mặt không con người, mà là một ma vương đoạt mạng.
Chóp mũi của cô nghe được một luồng mùi máu tươi, rất nồng, hình như là bay ra từ trên người anh ta, cô vừa nhìn, liền thấy bờ vai của anh ta đang chảy máu, hình như là bị súng bắn.
Rốt cuộc anh ta là ai, lại bị người ta bắn bị thương như vậy.
Lưng Tần Tích bị ma sát trên cửa rất đau, cô muốn đổi tư thế, nhưng vừa mới động, miệng liền bị chặn càng chặt hơn, con dao trên cổ tựa như một giây sau có thể cắt đứt cổ cô, giọng nói lạnh lùng truyền ra từ trong miệng anh ta, "Không muốn chết thì đừng động đậy."
Tần Tích dùng ánh mắt vô tội nhìn anh ta, nhưng anh ta lại không hề bị lay động, con dao vẫn không lấy xuống.
Cứ duy trì như vậy phút, chân Tần Tích cũng đã tê rần, mà máu trên bả vai anh ta vẫn chảy, nhưng dường như anh ta không có cảm giác, mặt cũng không nhăn chút nào, máu cứ tiếp tục chảy như vậy nữa cũng có thể làm anh ta mất mạng.
Tần Tích to gan giơ tay lên khều anh ta một cái, anh ta rất cảnh giác, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô chằm chằm, Tần Tích chỉ chỉ cánh tay anh ta che lấy miệng cô, sau đó lại khoát khoát tay, ý bảo cô sẽ không la lên.
Anh ta quan sát cô một hồi lâu, sau khi xác định cô sẽ không la lên mới chậm rãi buông tay ra, Tần Tích vội vàng hít từng hơi, vừa rồi thật sự nghẹn chết cô, thấy anh ta không có ý định băng bó vết thương lại, Tần Tích không thể làm như không thấy, nhỏ giọng nhắc nhở, "Vai của anh đang chảy máu."
Dù có sao đi nữa cũng đừng chết ở trước mặt cô, nếu không nửa đời sau của cô cũng sẽ là cơn ác mộng .
Đáng tiếc người ta hoàn toàn không để ý tới cô.
Tần Tích nhớ tới có một chai nước sát trùng trong túi xách, trong nhà dùng hết rồi, mua xong cô lúc nào cũng để trong túi xách, cô đang tìm kiếm, con dao lại gác lên cổ cô, ánh mắt đề phòng nhìn cô.
"Đừng đừng đừng, tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn lấy nước sát trùng cho anh mà thôi." Tần Tích lấy lọ thuốc sát trùng trong túi ra, "Anh vẫn nên băng bó một chút đi, máu cũng không phải là hệ thống cung cấp nước mà có thể cuồn cuộn không dứt."
Người đàn ông cẩn thận nhìn cô, cũng không đưa tay ra nhận lấy, nhưng dao để trên cổ cô được lấy xuống.
Tần Tích thở dài một hơi, không thể làm như không thấy vết thương lớn như vậy, "Nếu không thì tôi giúp anh băng bó một chút, trước kia khi tôi học đại học từng học qua sơ cứu."
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô một cái, vẫn không nói chuyện, Tần Tích cho là anh đồng ý, để túi xách xuống, nhưng lại không tìm được băng gạt, cô chỉ mặc một chiếc áo T-shirt cao eo màu trắng, bên dưới là quần bò, cũng không thể ép cô bắt chước giống như người cổ đại, xé quần áo để băng bó, như vậy sao cô có thể ra ngoài đây.
Đang rối rắm, chỉ nghe được tiếng xé quần áo truyền đến, sau đó một cánh tay cầm vải đưa tới, Tần Tích ngẩng đầu nhìn anh ta, nhanh chóng nhận lấy, bôi nước sát trùng lên miệng vết thương của anh ta, mặc dù ánh sáng le lói, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết thương rất nặng, Tần Tích không dám nhìn thêm nữa, dùng vải bó lại.
Tần Tích vừa định thở phào một cái, lại phát hiện người đàn ông bên cạnh lập tức trở nên đề phòng, nhìn chằm chằm cửa, Tần Tích vừa định hỏi làm sao vậy, liền bị ánh mắt của anh làm cho im miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.