Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 122: Nhiệm vụ cấp bách là đưa vợ trở về
Tần Tích
18/11/2018
Trong phút chốc Tần Tích thấy phụ nữ trung niên đó, mắt miệng khô khốc,
cô còn chưa kịp phản ứng, nước mắt đã chảy xuống, cô giơ tay lên lau lau rồi hạ xuống, có chút luống cuống nói: "Chuyện gì xảy ra?"
"Bà ấy là mẹ nuôi dưỡng em hơn hai mươi năm, ba năm trước đây, sau khi em mất tích không lâu, bà bởi vì bi thương quá độ, lúc băng qua đường gặp phải tai nạn xe cộ, sau đó thành người sống đời sống thực vật."
Thật ra thì Cố Mộ Nghiêm còn có một chuyện che giấu Tần Tích, lúc trước anh biết Tần Tích không phải là con gái ruột của Tiếu Nghệ, cho nên sai Vạn Kiệt đi điều tra thân thế của Tần Tích, một năm trước, Vạn Kiệt tra được thân thế của Tần Tích, Tiếu Nghệ vốn là người giúp việc của nhà họ Lạc, gả vào nhà họ Tần không lâu, nhà họ Lạc bị diệt môn, hết sức nguy hiểm, phu nhân nhà họ Lạc từ Nhật Bản sinh non Lạc Tích, cũng chính là Tần Tích bây giờ lén đến Phượng Thành Trung Quốc giao cho Tiếu Nghệ, Tiếu Nghệ vì giữ lại Lạc Tích, không tiếc giả mang thai, sau đó đưa Lạc Tích về nhà họ Tần, mà môn hộ của cha mẹ Tần Tích đều chết hết, anh trai Lạc Thiên bởi vì tham gia trại hè cho nên tránh được một kiếp nạn, biết được cả nhà diệt môn, Lạc Thiên thề muốn báo thù, cho nên gia nhập tổ chức sát thủ cao cấp thế giới, hơn nữa được lão đại bồi dưỡng thành người thừa kế, những năm này Lạc Thiên luôn tìm kiếm em gái Lạc Tích của mình, năm đó mẹ Lạc vì sợ kẻ thù truy tìm tung tích của Lạc Tích, cho nên bà xóa đi tất cả dấu vết, vì vậy mà Lạc Thiên vẫn không tìm được Lạc Tích, theo Cố Mộ Nghiêm suy đoán, sau khi Tần Tích mất tích Lạc Thiên mới tìm được cô, hơn nữa còn nhận nhau.
Mặc dù Tần Tích cũng không nhớ nổi chút gì, nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng hiện ra đau lòng, cô ngồi ở trong phòng bệnh cùng Tiếu Nghệ một lúc lâu mới rời đi.
Sau khi rời bệnh viện, Cố Mộ Nghiêm mang theo Tần Tích trở về nhà cũ của cô, nơi đây giống như ba năm trước, không có một chút bụi bậm nào, có thể thấy được nơi này thường có người quét dọn.
"Nơi này là phòng ngủ của em, bên trong là ảnh của em từ nhỏ đến lớn." Cố Mộ Nghiêm lấy ra một quyển album đưa cho cô.
Tần Tích mở ra, giở từng trang đến cuối cùng, cô gái trong ảnh thật sự là mình, trong lòng của cô đầy hương vị, ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng một cái, rất quen thuộc lại như xa lạ.
Đây sự thực là nơi cô đã từng sống trước kia.
Cố Mộ Nghiêm ngồi ở bên cạnh cô, ôm lấy bả vai cô: "Sau này anh sẽ mãi mãi luôn bên cạnh em, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương em và Mộ Tây."
Tần Tích nghe được anh nói, trong lòng có chút xúc động, nhưng mà bởi vì trí nhớ trống không, cùng với còn có rất nhiều nghi ngờ không rõ ràng, cho nên cô theo bản năng mà bài xích anh: "Không cần, tôi có thể bảo vệ được bản thân mình."
"Muốn thế nào, em mới bằng lòng tiếp nhận anh đây, trở lại bên cạnh anh lần nữa." Cố Mộ Nghiêm cảm thấy có chút bất lực.
"Trừ phi tôi khôi phục trí nhớ, nhớ lại tất cả mọi chuyện trước kia, tôi mới có thể tiếp nhận anh, bây giờ thì không thể nào." Tần Tích khép lại album.
"Ngộ nhỡ cả đời em cũng không nhớ nổi chuyện lúc trước đây thì sao?"
"Cả đời này cũng không thể tiếp nhận anh."
Cố Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng câu nói: "Anh sẽ khiến em yêu anh lần nữa đấy!"
"Làm được hãy nói." Không biết vì sao, nghe được câu nói đó của anh, cô không có bài xích chút nào, hơn nữa còn mơ hồ có chút mong đợi, đây là chuyện gì xảy ra.
"Ba năm nay em sống như thế nào?" Cố Mộ Nghiêm rất muốn biết những chuyện xảy ra xung quanh cô trong ba năm anh vắng mặt.
Cô luyện một thân võ công, nhất định ăn thật nhiều khổ.
"Có thể làm gì, mở mắt, cũng không nhận ra một người nào chung quanh, thế giới đều là trống không, cái gì cũng bắt đầu lại."
Khi đó, cô không biết nói tiếng Anh, nhìn cái gì cũng đều xa lạ, duy nhất có thể rõ ràng nhất chính là cảm thụ được cô mang thai, về phần cha đứa bé là ai, cô cũng không biết, cô cũng không biết tại sao lại ở chỗ này, mới bắt đầu tỉnh lại một tháng, cô hoàn toàn không ăn được bất kỳ vật gì, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào truyền dịch để duy trì sinh mạng, bởi vì thân thể cô quá hư nhược, cho nên sau khi sinh Mộ Tây thì rất gầy, một lần bác sĩ nói cho cô biết, có thể Mộ Tây sẽ sống không được, là anh trai tốn tâm sức mới cứu được Mộ Tây.
Sau khi xuất viện, cô đi bộ đều rất vô lực, gió thổi một chút sẽ ngã bệnh, cả người đều là vẻ ốm yếu, để cho thân thể mạnh mẽ một chút, anh trai bắt đầu tự mình huấn luyện cô, khi đó anh không còn là anh trai nữa, mà là một huấn luyện viên nghiêm khắc, không làm được nhất loạt dùng cách xử phạt về thể xác, rốt cuộc nhịn nửa năm sau, thân thể của cô dần dần bắt đầu khôi phục khỏe mạnh, sau đó, anh trai ném cô vào trong tổ chức căn cứ huấn luyện, nơi đó không có thân tình, không có đặc quyền, mọi người đối xử như nhau, cô bắt đầu học tập thương pháp cùng đánh lộn, cô duy nhất tín niệm chính là cô phải biến đổi đến mức cường đại, cô phải bảo vệ Mộ Tây, hai năm sau, cô đi ra từ nơi đó, bắt đầu thay đổi phải độc lập tự mình cố gắng, trở nên tàn nhẫn, cô đã không còn là Tần Tích ba năm trước đây nữa rồi.
Cố Mộ Nghiêm có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng của cô, trong lòng rất đau: "Thật xin lỗi, tha thứ cho anh vì lúc đó không thể ở bên cạnh của em."
"Anh không cần phải nói xin lỗi, tất cả đều đã qua rồi."
Cố Mộ Nghiêm biết bây giờ Tần Tích không tin tưởng anh, anh chỉ là một người xa lạ với cô ấy mà thôi, nếu như đổi lại là anh mất trí nhớ, đột nhiên có người nhô ra nói là bà xã của anh, anh cũng sẽ không tin tưởng, cũng sẽ hoài nghi, cho nên anh không trách cô, chỉ tự trách mình ban đầu không thể bảo vệ tốt cho cô, mới có thể khiến bi kịch xảy ra, cho nên những thứ này đều là anh phải thừa nhận.
Hai người đi ra khỏi đây, Cố Mộ Nghiêm nói với cô: "Anh đưa em về khách sạn."
"Không cần, tôi muốn mình đi một chút." Cô nghĩ một mình yên tĩnh một chút.
Mặc dù anh rất muốn theo cô, nhưng anh biết bây giờ cô cần yên tĩnh, cho nên anh không nói gì nữa, chỉ dặn dò: "Em cẩn thận một chút."
"Ừ." Tần Tích gật đầu một cái, sau đó xoay người đi về phía khác.
Cố Mộ Nghiêm đứng tại chỗ, không hề chớp mắt nhìn cô, mặc dù biết cô đã không còn Tần Tích nhu nhược như trước kia rồi, nhưng anh vẫn không nhịn được lo lắng.
Tần Tích đi trên đường, kể từ sau khi thấy một màn kia trong bệnh viện, trong lòng của cô cũng rất chua xót rất mất mát, cô rất muốn nhớ lại tất cả trước kia, cảm giác mình bị mất rất nhiều trí nhớ quan trọng, nhưng cô càng cố gắng thì càng không nhớ nổi gì cả, cô ngồi ở trên ghế ven đường thở dài một cái.
Ngồi không biết bao lâu, tâm trạng Tần Tích hơi tốt một chút, chuẩn bị trở về khách sạn chuyển hết đồ đạc đã mua về nhà, dù sao ở khách sạn không phải kế hoạch lâu dài.
Tần Tích trở về khách sạn, ba người bọn họ không có ở đây, khẽ nhíu mày, chạy đi đâu rồi, bây giờ còn chưa có trở lại nữa chứ.
**
Cố Mộ Nghiêm ngồi trên ghế trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm Vạn Kiệt đứng ở trước mặt: "Cậu nói cái gì? Năm đó là Hàn Thành Nghiêu đánh ngất xỉu tôi, sau đó đưa Tần Tích đi?"
Vạn Kiệt nhắm mắt gật đầu: "Vâng"
"Đáng chết." Cố Mộ Nghiêm mắng một tiếng.
Vạn Kiệt rụt cổ lại, cúi đầu nhận sai: "Cố đại thiếu, thật xin lỗi, chúng tôi chỉ là sợ anh tỉnh lại không chịu nổi khi nghe tin tức thiếu phu nhân qua đời, cho nên mới để cho Hàn Thành Nghiêu đưa thiếu phu nhân đi." Thấy vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm hung ác nhìn mình chằm chằm, Vạn Kiệt lại nhanh chóng bổ sung: "Nhưng may mắn là thiếu phu nhân hiện tại sống trở về, cho nên cũng coi như trong họa được phúc."
Cố Mộ Nghiêm thu lại ánh mắt, mặc dù anh không thích Hàn Thành Nghiêu, thậm chí có thể nói là ghét, nhưng nếu không phải là Hàn Thành Nghiêu, có lẽ Tần Tích sẽ không sống được, cho nên anh rất cảm kích chuyện này, nhưng cảm kích cũng không có nghĩa anh sẽ để cho bà xã của mình chạy mất, nếu Hàn Thành Nghiêu còn dám đánh chủ ý với Tần Tích, anh sẽ không khách khí đâu.
"Coi như cậu có công chuộc tội."
"Cám ơn Cố đại thiếu." Bỗng dưngVạn Kiệt thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó Vạn Kiệt còn nói ra nghi ngờ trong lòng: "Nhưng Cố đại thiếu này, anh đừng quên, bây giờ thân phận của thiếu phu nhân không giống nhau, cô ấy là em gái của lão đại đệ nhất sát thủ của tổ chức thế giới, mà thiếu phu nhân chính mình cũng là một thành viên trong đó, mà nhiều thế hệ nhà họ Cố lại trong sạch, các người một trắng một đen, một chính một tà, nếu như mạnh mẽ ở chung một chỗ, nhất định sẽ mang đến họa cho nhà họ Cố, hơn nữa anh cũng biết tính tình của Lão Thái Gia, ông ấy không thích tổ chức sát thủ này chút nào."
Năm đó lão thái phu nhân chết, chính là bị sát thủ bắn chết, cho nên Lão Thái Gia hận không được nhổ tận gốc toàn bộ tổ chức sát thủ toàn thế giới.
Mặc dù cái đề tài này rất là mất hứng, nhưng lại là vấn đề tồn tại trong thực tế, không thể không nói suy tính trước.
Cố Mộ Nghiêm làm sao không biết, nhưng để cho anh buông tha Tần Tích, anh không làm được.
Vạn Kiệt nhìn vẻ mặt trầm tư của Cố Mộ Nghiêm, trong lòng nặng nề thở dài một cái, thiếu phu nhân và Cố đại thiếu thật đúng là một đôi uyên ương số khổ mà, gặp nhiều tai nạn như vậy lại vẫn không thể ở bên nhau, vấn đề nặng nề trước mặt, rốt cuộc nên làm như thế nào mới là tốt nhất đối với hai bên đây.
Cố Mộ Nghiêm suy tư một chút dặn dò: "Bây giờ phải giữ bí mật thân phận của Tần Tích, không làm cho bất kỳ ai biết được, đặc biệt là cha mẹ tôi và ông nội tôi."
"Vâng." Vạn Kiệt gật đầu một cái.
Chuyện trọng yếu nhất bây giờ, trước tiên phải đoạt Tần Tích về cái đã, thời gian khác đi một bước nhìn một bước, dù thế nào đi nữa anh tuyệt đối sẽ không buông tha Tần Tích, trừ phi anh chết, nếu không anh không làm được.
Sau khi Vạn Kiệt đi ra, Cố Mộ Nghiêm nhận được điện thoại nhà, truyền đến giọng nói của Cố Đình Dư: "Con trai, con đừng có bà xã mà quên cha mẹ của con đó, khi nào con trở lại ăn cơm chung vậy?"
Cố Mộ Nghiêm còn chưa nói hết, trong loa lại truyền tới giọng của Hàn Thu: "Con trai, đừng nghe cha con, nhiệm vụ cấp bách là đưa con dâu trở về trước, tốt nhất là đưa bọn họ về cùng nhau ăn cơm, ở trong nhà là tốt nhất, như vậy mẹ có thể ngày ngày thấy cháu."
"Đúng vậy đúng vậy, Mộ Nghiêm, con nhanh giải quyết đưa cháu dâu về đi." Giọng Cố Chấn Đình lại truyền tới: "Hiệu suất làm việc nhanh một chút, không nên dây dưa."
"Bà ấy là mẹ nuôi dưỡng em hơn hai mươi năm, ba năm trước đây, sau khi em mất tích không lâu, bà bởi vì bi thương quá độ, lúc băng qua đường gặp phải tai nạn xe cộ, sau đó thành người sống đời sống thực vật."
Thật ra thì Cố Mộ Nghiêm còn có một chuyện che giấu Tần Tích, lúc trước anh biết Tần Tích không phải là con gái ruột của Tiếu Nghệ, cho nên sai Vạn Kiệt đi điều tra thân thế của Tần Tích, một năm trước, Vạn Kiệt tra được thân thế của Tần Tích, Tiếu Nghệ vốn là người giúp việc của nhà họ Lạc, gả vào nhà họ Tần không lâu, nhà họ Lạc bị diệt môn, hết sức nguy hiểm, phu nhân nhà họ Lạc từ Nhật Bản sinh non Lạc Tích, cũng chính là Tần Tích bây giờ lén đến Phượng Thành Trung Quốc giao cho Tiếu Nghệ, Tiếu Nghệ vì giữ lại Lạc Tích, không tiếc giả mang thai, sau đó đưa Lạc Tích về nhà họ Tần, mà môn hộ của cha mẹ Tần Tích đều chết hết, anh trai Lạc Thiên bởi vì tham gia trại hè cho nên tránh được một kiếp nạn, biết được cả nhà diệt môn, Lạc Thiên thề muốn báo thù, cho nên gia nhập tổ chức sát thủ cao cấp thế giới, hơn nữa được lão đại bồi dưỡng thành người thừa kế, những năm này Lạc Thiên luôn tìm kiếm em gái Lạc Tích của mình, năm đó mẹ Lạc vì sợ kẻ thù truy tìm tung tích của Lạc Tích, cho nên bà xóa đi tất cả dấu vết, vì vậy mà Lạc Thiên vẫn không tìm được Lạc Tích, theo Cố Mộ Nghiêm suy đoán, sau khi Tần Tích mất tích Lạc Thiên mới tìm được cô, hơn nữa còn nhận nhau.
Mặc dù Tần Tích cũng không nhớ nổi chút gì, nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng hiện ra đau lòng, cô ngồi ở trong phòng bệnh cùng Tiếu Nghệ một lúc lâu mới rời đi.
Sau khi rời bệnh viện, Cố Mộ Nghiêm mang theo Tần Tích trở về nhà cũ của cô, nơi đây giống như ba năm trước, không có một chút bụi bậm nào, có thể thấy được nơi này thường có người quét dọn.
"Nơi này là phòng ngủ của em, bên trong là ảnh của em từ nhỏ đến lớn." Cố Mộ Nghiêm lấy ra một quyển album đưa cho cô.
Tần Tích mở ra, giở từng trang đến cuối cùng, cô gái trong ảnh thật sự là mình, trong lòng của cô đầy hương vị, ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng một cái, rất quen thuộc lại như xa lạ.
Đây sự thực là nơi cô đã từng sống trước kia.
Cố Mộ Nghiêm ngồi ở bên cạnh cô, ôm lấy bả vai cô: "Sau này anh sẽ mãi mãi luôn bên cạnh em, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm tổn thương em và Mộ Tây."
Tần Tích nghe được anh nói, trong lòng có chút xúc động, nhưng mà bởi vì trí nhớ trống không, cùng với còn có rất nhiều nghi ngờ không rõ ràng, cho nên cô theo bản năng mà bài xích anh: "Không cần, tôi có thể bảo vệ được bản thân mình."
"Muốn thế nào, em mới bằng lòng tiếp nhận anh đây, trở lại bên cạnh anh lần nữa." Cố Mộ Nghiêm cảm thấy có chút bất lực.
"Trừ phi tôi khôi phục trí nhớ, nhớ lại tất cả mọi chuyện trước kia, tôi mới có thể tiếp nhận anh, bây giờ thì không thể nào." Tần Tích khép lại album.
"Ngộ nhỡ cả đời em cũng không nhớ nổi chuyện lúc trước đây thì sao?"
"Cả đời này cũng không thể tiếp nhận anh."
Cố Mộ Nghiêm nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng câu nói: "Anh sẽ khiến em yêu anh lần nữa đấy!"
"Làm được hãy nói." Không biết vì sao, nghe được câu nói đó của anh, cô không có bài xích chút nào, hơn nữa còn mơ hồ có chút mong đợi, đây là chuyện gì xảy ra.
"Ba năm nay em sống như thế nào?" Cố Mộ Nghiêm rất muốn biết những chuyện xảy ra xung quanh cô trong ba năm anh vắng mặt.
Cô luyện một thân võ công, nhất định ăn thật nhiều khổ.
"Có thể làm gì, mở mắt, cũng không nhận ra một người nào chung quanh, thế giới đều là trống không, cái gì cũng bắt đầu lại."
Khi đó, cô không biết nói tiếng Anh, nhìn cái gì cũng đều xa lạ, duy nhất có thể rõ ràng nhất chính là cảm thụ được cô mang thai, về phần cha đứa bé là ai, cô cũng không biết, cô cũng không biết tại sao lại ở chỗ này, mới bắt đầu tỉnh lại một tháng, cô hoàn toàn không ăn được bất kỳ vật gì, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào truyền dịch để duy trì sinh mạng, bởi vì thân thể cô quá hư nhược, cho nên sau khi sinh Mộ Tây thì rất gầy, một lần bác sĩ nói cho cô biết, có thể Mộ Tây sẽ sống không được, là anh trai tốn tâm sức mới cứu được Mộ Tây.
Sau khi xuất viện, cô đi bộ đều rất vô lực, gió thổi một chút sẽ ngã bệnh, cả người đều là vẻ ốm yếu, để cho thân thể mạnh mẽ một chút, anh trai bắt đầu tự mình huấn luyện cô, khi đó anh không còn là anh trai nữa, mà là một huấn luyện viên nghiêm khắc, không làm được nhất loạt dùng cách xử phạt về thể xác, rốt cuộc nhịn nửa năm sau, thân thể của cô dần dần bắt đầu khôi phục khỏe mạnh, sau đó, anh trai ném cô vào trong tổ chức căn cứ huấn luyện, nơi đó không có thân tình, không có đặc quyền, mọi người đối xử như nhau, cô bắt đầu học tập thương pháp cùng đánh lộn, cô duy nhất tín niệm chính là cô phải biến đổi đến mức cường đại, cô phải bảo vệ Mộ Tây, hai năm sau, cô đi ra từ nơi đó, bắt đầu thay đổi phải độc lập tự mình cố gắng, trở nên tàn nhẫn, cô đã không còn là Tần Tích ba năm trước đây nữa rồi.
Cố Mộ Nghiêm có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng của cô, trong lòng rất đau: "Thật xin lỗi, tha thứ cho anh vì lúc đó không thể ở bên cạnh của em."
"Anh không cần phải nói xin lỗi, tất cả đều đã qua rồi."
Cố Mộ Nghiêm biết bây giờ Tần Tích không tin tưởng anh, anh chỉ là một người xa lạ với cô ấy mà thôi, nếu như đổi lại là anh mất trí nhớ, đột nhiên có người nhô ra nói là bà xã của anh, anh cũng sẽ không tin tưởng, cũng sẽ hoài nghi, cho nên anh không trách cô, chỉ tự trách mình ban đầu không thể bảo vệ tốt cho cô, mới có thể khiến bi kịch xảy ra, cho nên những thứ này đều là anh phải thừa nhận.
Hai người đi ra khỏi đây, Cố Mộ Nghiêm nói với cô: "Anh đưa em về khách sạn."
"Không cần, tôi muốn mình đi một chút." Cô nghĩ một mình yên tĩnh một chút.
Mặc dù anh rất muốn theo cô, nhưng anh biết bây giờ cô cần yên tĩnh, cho nên anh không nói gì nữa, chỉ dặn dò: "Em cẩn thận một chút."
"Ừ." Tần Tích gật đầu một cái, sau đó xoay người đi về phía khác.
Cố Mộ Nghiêm đứng tại chỗ, không hề chớp mắt nhìn cô, mặc dù biết cô đã không còn Tần Tích nhu nhược như trước kia rồi, nhưng anh vẫn không nhịn được lo lắng.
Tần Tích đi trên đường, kể từ sau khi thấy một màn kia trong bệnh viện, trong lòng của cô cũng rất chua xót rất mất mát, cô rất muốn nhớ lại tất cả trước kia, cảm giác mình bị mất rất nhiều trí nhớ quan trọng, nhưng cô càng cố gắng thì càng không nhớ nổi gì cả, cô ngồi ở trên ghế ven đường thở dài một cái.
Ngồi không biết bao lâu, tâm trạng Tần Tích hơi tốt một chút, chuẩn bị trở về khách sạn chuyển hết đồ đạc đã mua về nhà, dù sao ở khách sạn không phải kế hoạch lâu dài.
Tần Tích trở về khách sạn, ba người bọn họ không có ở đây, khẽ nhíu mày, chạy đi đâu rồi, bây giờ còn chưa có trở lại nữa chứ.
**
Cố Mộ Nghiêm ngồi trên ghế trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm Vạn Kiệt đứng ở trước mặt: "Cậu nói cái gì? Năm đó là Hàn Thành Nghiêu đánh ngất xỉu tôi, sau đó đưa Tần Tích đi?"
Vạn Kiệt nhắm mắt gật đầu: "Vâng"
"Đáng chết." Cố Mộ Nghiêm mắng một tiếng.
Vạn Kiệt rụt cổ lại, cúi đầu nhận sai: "Cố đại thiếu, thật xin lỗi, chúng tôi chỉ là sợ anh tỉnh lại không chịu nổi khi nghe tin tức thiếu phu nhân qua đời, cho nên mới để cho Hàn Thành Nghiêu đưa thiếu phu nhân đi." Thấy vẻ mặt Cố Mộ Nghiêm hung ác nhìn mình chằm chằm, Vạn Kiệt lại nhanh chóng bổ sung: "Nhưng may mắn là thiếu phu nhân hiện tại sống trở về, cho nên cũng coi như trong họa được phúc."
Cố Mộ Nghiêm thu lại ánh mắt, mặc dù anh không thích Hàn Thành Nghiêu, thậm chí có thể nói là ghét, nhưng nếu không phải là Hàn Thành Nghiêu, có lẽ Tần Tích sẽ không sống được, cho nên anh rất cảm kích chuyện này, nhưng cảm kích cũng không có nghĩa anh sẽ để cho bà xã của mình chạy mất, nếu Hàn Thành Nghiêu còn dám đánh chủ ý với Tần Tích, anh sẽ không khách khí đâu.
"Coi như cậu có công chuộc tội."
"Cám ơn Cố đại thiếu." Bỗng dưngVạn Kiệt thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó Vạn Kiệt còn nói ra nghi ngờ trong lòng: "Nhưng Cố đại thiếu này, anh đừng quên, bây giờ thân phận của thiếu phu nhân không giống nhau, cô ấy là em gái của lão đại đệ nhất sát thủ của tổ chức thế giới, mà thiếu phu nhân chính mình cũng là một thành viên trong đó, mà nhiều thế hệ nhà họ Cố lại trong sạch, các người một trắng một đen, một chính một tà, nếu như mạnh mẽ ở chung một chỗ, nhất định sẽ mang đến họa cho nhà họ Cố, hơn nữa anh cũng biết tính tình của Lão Thái Gia, ông ấy không thích tổ chức sát thủ này chút nào."
Năm đó lão thái phu nhân chết, chính là bị sát thủ bắn chết, cho nên Lão Thái Gia hận không được nhổ tận gốc toàn bộ tổ chức sát thủ toàn thế giới.
Mặc dù cái đề tài này rất là mất hứng, nhưng lại là vấn đề tồn tại trong thực tế, không thể không nói suy tính trước.
Cố Mộ Nghiêm làm sao không biết, nhưng để cho anh buông tha Tần Tích, anh không làm được.
Vạn Kiệt nhìn vẻ mặt trầm tư của Cố Mộ Nghiêm, trong lòng nặng nề thở dài một cái, thiếu phu nhân và Cố đại thiếu thật đúng là một đôi uyên ương số khổ mà, gặp nhiều tai nạn như vậy lại vẫn không thể ở bên nhau, vấn đề nặng nề trước mặt, rốt cuộc nên làm như thế nào mới là tốt nhất đối với hai bên đây.
Cố Mộ Nghiêm suy tư một chút dặn dò: "Bây giờ phải giữ bí mật thân phận của Tần Tích, không làm cho bất kỳ ai biết được, đặc biệt là cha mẹ tôi và ông nội tôi."
"Vâng." Vạn Kiệt gật đầu một cái.
Chuyện trọng yếu nhất bây giờ, trước tiên phải đoạt Tần Tích về cái đã, thời gian khác đi một bước nhìn một bước, dù thế nào đi nữa anh tuyệt đối sẽ không buông tha Tần Tích, trừ phi anh chết, nếu không anh không làm được.
Sau khi Vạn Kiệt đi ra, Cố Mộ Nghiêm nhận được điện thoại nhà, truyền đến giọng nói của Cố Đình Dư: "Con trai, con đừng có bà xã mà quên cha mẹ của con đó, khi nào con trở lại ăn cơm chung vậy?"
Cố Mộ Nghiêm còn chưa nói hết, trong loa lại truyền tới giọng của Hàn Thu: "Con trai, đừng nghe cha con, nhiệm vụ cấp bách là đưa con dâu trở về trước, tốt nhất là đưa bọn họ về cùng nhau ăn cơm, ở trong nhà là tốt nhất, như vậy mẹ có thể ngày ngày thấy cháu."
"Đúng vậy đúng vậy, Mộ Nghiêm, con nhanh giải quyết đưa cháu dâu về đi." Giọng Cố Chấn Đình lại truyền tới: "Hiệu suất làm việc nhanh một chút, không nên dây dưa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.