Hôn Ước Hào Môn: Vợ Yêu Bé Nhỏ Của Đại Thúc
Chương 107: Thằng quỷ nhỏ thích xem phim Hàn
Tần Tích
23/07/2018
"Học trên TV đó." Ánh mắt Tần Mộ Tây nhìn Vạn Kiệt như một tên ngốc: "Học cách sử dụng có hiểu hay không."
Khoé miệng Vạn Kiệt giật giật một cái, lại bị khinh bỉ rồi.
"Đừng lãng sang chuyện khác, nhanh nói chủ ý cho con một chút, con nên làm gì đây?"
Bây giờ bé rất buồn phiền.
"Nếu không dẫn mẹ con đến thành phố Phượng đi, cách xa như vậy, sẽ ít gặp mặt, tình cảm dĩ nhiên sẽ phai nhạt." Cố Mộ Nghiêm cũng không biết anh lúc nào thì bát quái như vậy, nhưng sâu xa bên trong có cái gì đó nói cho anh biết nên nói như vậy, thật sự là cảm giác kỳ lạ mà.
"Đúng vậy, sao con không nghĩ đến nhỉ, đất khách là nơi dễ dàng chia tay nhất, hơn nữa còn không có gặp nhau nữa." Ánh mắt Tần Mộ Tây sáng lên.
"Đúng vậy." Cố Mộ Nghiêm gật đầu một cái.
Tần Mộ Tây chống cằm, khắp khuôn mặt mãn đều là mong đợi: "Con còn chưa có đến Trung Quốc, thật muốn xem đó là một quốc gia như thế nào nha."
Cố Mộ Nghiêm đáp: "Rất đẹp, con nhất định sẽ thích."
Vạn Kiệt nhỏ giọng nói với anh: "Lão đại, anh quang minh chính đại lừa gạt về nhà không tốt lắm đâu."
"Có sao?" Cố Mộ Nghiêm nhíu mày.
"Đúng vậy." Vạn Kiệt mãnh liệt gật đầu.
Tần Mộ Tây vỗ bàn một cái: "Ngày mai sẽ đưa mẹ đi Phượng Thành, quyết định vậy đi."
"Con thật sự muốn đi Phượng Thành à?" Vạn Kiệt nghiêng đầu hỏi bé.
"Đúng vậy ạ, trước đây con đã sớm muốn đi Trung Quốc, nhưng vẫn không có cơ hội, bây giờ rốt cuộc có cơ hội rồi, tại sao không đi chứ." Mắt Tần Mộ Tây sáng lấp lánh nhìn Cố Mộ Nghiêm: "Con muốn đi đến nhà của chú, chú có chào đón con hay không?"
"Dĩ nhiên chào đón." Cố Mộ Nghiêm thật sự thích bé.
**
Lúc Tần Tích và Hàn Thành Nghiêu đứng dậy rời đi, cô muốn xem Tần Mộ Tây đang ăn cơm cùng với ai, tuy nhiên cô chỉ thấy một bóng lưng, bóng lưng của người đàn ông kia... Tại sao cô cảm thấy có chút quen mắt? Giống như đã thấy qua ở đâu đó rồi.
"Sao thế?" Hàn Thành Nghiêu thấy vẻ mặt cô có chút nghi ngờ.
"Không có việc gì." Tần Tích thu hồi ánh mắt, đi tới cửa, nhưng trong nháy mắt cô đi ra đó, Cố Mộ Nghiêm nhận thấy được tầm mắt nên quay đầu lại, tuy nhiên anh chỉ thấy một mái tóc dài trên xẹt qua giữa một đường vòng cung.
"Chú đang nhìn cái gì vậy ạ?" Tần Mộ Tây theo tầm mắt của anh nhìn ra ngoài.
"Không có nhìn gì cả." Cố Mộ Nghiêm nói dứt lời sau đó lại không nhịn được nhìn về phía cửa lần nữa, cảm thấy trong lòng là lạ thế nào đó.
Hàn Thành Nghiêu và Tần Tích lái xe đến nửa đường thì gặp phải xe của Lạc Thiên, Lạc Thiên quay cửa kính xe xuống, sau khi nhìn thấy Hàn Thành Nghiêu, khóe miệng giật giật một cái, người này tại sao lại dính lấy Tần Tích rồi.
Hai chiếc xe một trước một sau chạy nhanh đến cửa một ngôi biệt thự dừng lại, Lạc Thiên lười biếng xuống xe, đôi tay ôm ngực nhìn Hàn Thành Nghiêu: "Làm sao anh rãnh rỗi như vậy, ngày ngày dính lấy em gái tôi làm gì, công ty anh phải đã đóng cửa rồi hay không?" Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Hàn Thành Nghiêu mặt lạnh, phản kích nói: "Làm sao anh dài dòng như vậy chứ, đã đến thời mãn kinh rồi phải không?"
Nghe hai người cãi vả, Tần Tích không nhịn được trợn mắt lên một chút, mỗi lần hai người này gặp mặt đều muốn đả kích đối phương một phen.
"Tiểu Tích, tới đây." Lạc Thiên bắt được tay của cô, muốn kéo cô cách xa người Hàn Thành Nghiêu, nhưng cô mới đi một bước, cái tay còn lại đã bị Hàn Thành Nghiêu nắm lấy: "Hàn Thành Nghiêu, buông tay, Tiểu Tích là em gái của tôi, không phải bà xã của anh, đừng động tay động chân mới đúng."
"Qua không bao lâu nữa cô ấy sẽ là bà xã của tôi, cho nên xin anh không được động tay động chân với bà xã tương lai của tôi mới đúng!"
Ba năm trước đây, Tần Tích xác thực ngàn cân treo sợi tóc, xuất hiện tình trạng giả chết, không có hơi thở, nhịp tim cũng ngừng, cho nên Vạn Kiệt bọn họ nghĩ rằng Tần Tích đã chết, lúc ấy Hàn Thành Nghiêu cũng nghĩ rằng Tần Tích chết rồi, nhưng anh cũng không tin, vẫn đưa đến Cổ Duy cứu trị Tần Tích, trong lúc Cổ Duy cũng mau buông tha, thế nhưng Tần Tích xuất hiện hơi thở yếu ớt, nhịp tim cũng dần dần khôi phục, nhưng Cổ Duy lại nói cho anh ta biết, Tần Tích rất có thể trở thành người sống đời sống thực vật, vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, anh ta giữ cô suốt cả nửa năm, ông trời rốt cuộc nghe được khấn cầu của anh ta, cô mở mắt, tuy nhiên cô lại mất trí nhớ, Hàn Thành Nghiêu trong nháy mắt đó nhìn thấy hi vọng, mặc dù ý nghĩ này rất hèn hạ, nhưng anh ta rốt cuộc có thể có cơ hội làm cho cô yêu mình.
Lạc Thiên cũng là ở trong lúc vô ý phát hiện hoá ra Tần Tích là em gái mất tích nhiều năm của anh ta, khó trách lần đầu tiên khi nhìn thấy Tần Tích, anh ta sẽ muốn cứu cô, sau đó Hàn Thành Nghiêu và Lạc Thiên ăn nhịp với nhau, Lạc Thiên rất thất vọng đối với Cố Mộ Nghiêm, không muốn để cho Tần Tích trở lại bên cạnh Cố Mộ Nghiêm, mà Hàn Thành Nghiêu thật sự cũng nghĩ như vậy, cho nên hai người cùng nhau nói dối với Tần Tích, nói chồng của cô ngoài ý muốn đã qua đời rồi, chỉ để lại đứa bé trong bụng của cô, về phần chồng của cô là ai, Hàn Thành Nghiêu và Lạc Thiên nói cho Tần Tích, bọn họ cũng không biết, bởi vì Tần Tích và Lạc Thiên cãi nhau một trận thì chạy đi ra ngoài, chờ Lạc Thiên tìm được Tần Tích thì chỉ thấy một mình cô, trong lúc cô hôn mê nói nhảm thì mới biết chồng của cô đã chết.
Mới bắt đầu Tần Tích nửa tin nửa ngờ, nhưng thời gian cô ở trong bệnh viện, ngoại trừ anh trai và Hàn Thành Nghiêu, không có ai tới thăm mình, sau đó cô không thể không tin được.
Lạc Thiên hừ một tiếng: "Tiểu Tích chưa từng đồng ý muốn gả cho anh, chớ tự mình đa tình."
Hàn Thành Nghiêu không chịu yếu thế: "Anh đừng qua cầu rót ván, nếu không phải là tôi đưa cô ấy từ bên cạnh Cố Mộ Nghiêm đến Luân Đôn, anh sao có thể tìm được em gái đây hả?"
Anh ta vừa nói xong, Lạc Thiên nhíu mặt chân mày, lập tức ra hiệu bằng mắt cho anh ta (HTN), Hàn Thành Nghiêu cũng kịp phản ứng, biết mình lỡ lời, có chút khẩn trương nhìn cô.
"Cố Mộ Nghiêm?" Tần Tích bén nhạy nghe được cái tên này, thì cô cũng không biết tại sao nhạy cảm với cái tên này như vậy: "Anh, Cố Mộ Nghiêm là ai vậy?"
Trong mắt Lạc Thiên cũng có chút lo lắng, dè đặt trả lời: "Không biết, em nghe lầm thôi."
"Em nghe nhầm rồi sao?" Tần Tích nhìn Hàn Thành Nghiêu: "Anh mới vừa rồi rõ ràng nói cái tên này mà."
Dĩ nhiên Hàn Thành Nghiêu sẽ không thừa nhận: "Anh không nói, nhất định là dạo này em mệt mỏi quá rồi, cho nên nghe lầm."
"Thật sao?" Vẻ mặt Tần Tích có nghi ngờ, cô thật sự xác định không có nghe lầm, nhưng anh Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn trai và Hàn Thành Nghiêu cũng không thừa nhận.
"Được rồi, chớ suy nghĩ quá nhiều, chúng ta vào đi thôi, sau đó bảo phòng bếp nấu chút canh cho em, em xem em gần đây cũng gầy." Lạc Thiên ôm vai Tần Tích đi vào bên trong, ánh mắt liếc thấy Hàn thành Nghiêu theo sau, tức giận nói: "Anh vào để làm gì? Không nhìn thấy anh không được chào đón hay sao!”
Đáng chết, đều do anh ta lỡ lời, thiếu chút nữa thì bị Tiểu Tích đã nhận ra, ai làm Tiểu Tích bị thương tổn lần nữa, anh ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người đó.
"Nếu không phải Tiểu Tích ở đây, cho dù anh mang tám kiệu mời tôi cũng sẽ không đi vào."
Lạc Thiên nhìn chằm chằm Hàn Thành Nghiêu, không biết xấu hổ!
Hàn Thành Nghiêu không quan tâm đến Lạc Thiên, cầm tay Tần Tích: "Tiểu Tích, nếu không dọn đến chỗ của anh đi, chỗ đó tuyệt đối sẽ tự do hơn ở đây, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em và Mộ Tây."
Lạc Thiên vội vàng nói: "Tiểu Tích, đừng nghe anh ta nói." Ngay sau đó lại nhìn anh ta quát: "Hàn Thành Nghiêu, không có sự đồng ý của tôi anh đừng mơ tưởng cùng Tiểu Tích ở chung một chỗ, thức thời đi nhanh lên, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
"Tiểu Tích muốn cùng người nào ở chung một chỗ là tự do của cô ấy, cho dù anh là anh trai của cô ấy cũng không can thiệp được, về sau Mộ Tây cũng sẽ gọi tôi là cha, sau đó một nhà ba người chúng ta hạnh phúc sinh hoạt chung một chỗ, anh chỉ có một người ở nơi này cô đơn tới già thôi."
Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Anh mới cô đơn tới già, Tiểu Tích và Mộ Tây sẽ ở với tôi nơi này, muốn con trai thì tự mình tìm người sinh đi."
Đầu Tần Tích đầy vạch đen khi nghe nội dung bọn họ cãi vả, hai người đàn ông này dầu gì cũng là xưng bá nhất phương, nhưng bây giờ thế nhưng ngây thơ như một đứa bé vậy, đoán chừng Mộ Tây nhìn đến bọn họ như vậy cũng sẽ khinh bỉ bọn họ một phen thôi.
**
Cố Mộ Nghiêm cho là sau khi Mộ Tây cơm nước xong sẽ về nhà, không ngờ bé muốn cùng bản thân trở về trang viên: "Con không phải về nhà sao?"
"Chú Cố, chú là muốn đuổi con đi phải không?" Tần Mộ Tây nắm chéo áo của anh, mày nhíu lại, điềm đạm đáng yêu nhìn anh.
"Chú không phải muốn đuổi con đi, chú sợ mẹ con lo lắng cho con thôi." Nhìn thấy bé uất ức đáng thương nhìn mình, tim Cố Mộ Nghiêm lập tức mềm nhũn.
"Sẽ không." Tần Mộ Tây đi về phía xe, leo lên chỗ ngồi phía sau sau khi ngồi xuống, sau đó còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Mau vào."
Cố Mộ Nghiêm nở nụ cười, sau đó ngồi vào, Vạn Kiệt nổ máy xe chạy về phía trang viên.
Sau khi trở về, Cố Mộ Nghiêm mang theo Tần Mộ Tây đi tắm rửa, thuần thục so lần trước một chút, ít nhất lần này không có nước rơi vào mắt của Tần Mộ Tây, sau khi Cố Mộ Nghiêm lau khô cho bé rồi lấy quần áo của mình cho bé mặc, đó hoàn toàn chính là váy dài chấm đất, tay áo dáng dấp giống như ca diễn* (*hát hí khúc), tay nhỏ Tần Mộ Tây muốn vén tay áo lên, nhưng làm gì cũng không thành công, cuối cùng vẫn là Cố Mộ Nghiêm nhìn không được, giúp bé vén tay áo lên trước, lộ ra cánh tay trắng trẻo lại mập.
"Chú Cố, có phải chú thường dùng một chiêu này với cô gái nhỏ hay không?" Tần Mộ Tây hỏi quỷ quyệt như người lớn.
"Có ý gì hả?" Cố Mộ Nghiêm nhất thời không có kịp phản ứng.
"Chính là đưa quần áo của mình cho cô gái nhỏ mặc đó, đàn ông các chú có phải đều thích làm như vậy hay không?"
"Cái gì gọi là đàn ông các chú, con không phải sao?"
"Con là cậu bé, cậu bé hiểu không?" Tần Mộ Tây nhấn mạnh: "Nói mau, chớ ngăn đề tài."
"Không có." Cố Mộ Nghiêm thật sự nói thật, quần áo của anh chỉ có cô mặc qua.
Vẻ mặt Tần Mộ Tây một bộ đừng nghĩ dọa tôi: "Nhất định là gạt con, con xem bên trong phim Hàn, những người đó chỉ thích lừa gạt cô gái nhỏ về nhà, sau đó đưa quần áo của mình cho cô gái nhỏ mặc, luôn là áo sơ mi trắng......"
Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy vạch đen, thằng quỷ nhỏ này thế nhưng thích xem phim Hàn, đây không phải là cô gái nhỏ mới thích việc làm sao?
Khoé miệng Vạn Kiệt giật giật một cái, lại bị khinh bỉ rồi.
"Đừng lãng sang chuyện khác, nhanh nói chủ ý cho con một chút, con nên làm gì đây?"
Bây giờ bé rất buồn phiền.
"Nếu không dẫn mẹ con đến thành phố Phượng đi, cách xa như vậy, sẽ ít gặp mặt, tình cảm dĩ nhiên sẽ phai nhạt." Cố Mộ Nghiêm cũng không biết anh lúc nào thì bát quái như vậy, nhưng sâu xa bên trong có cái gì đó nói cho anh biết nên nói như vậy, thật sự là cảm giác kỳ lạ mà.
"Đúng vậy, sao con không nghĩ đến nhỉ, đất khách là nơi dễ dàng chia tay nhất, hơn nữa còn không có gặp nhau nữa." Ánh mắt Tần Mộ Tây sáng lên.
"Đúng vậy." Cố Mộ Nghiêm gật đầu một cái.
Tần Mộ Tây chống cằm, khắp khuôn mặt mãn đều là mong đợi: "Con còn chưa có đến Trung Quốc, thật muốn xem đó là một quốc gia như thế nào nha."
Cố Mộ Nghiêm đáp: "Rất đẹp, con nhất định sẽ thích."
Vạn Kiệt nhỏ giọng nói với anh: "Lão đại, anh quang minh chính đại lừa gạt về nhà không tốt lắm đâu."
"Có sao?" Cố Mộ Nghiêm nhíu mày.
"Đúng vậy." Vạn Kiệt mãnh liệt gật đầu.
Tần Mộ Tây vỗ bàn một cái: "Ngày mai sẽ đưa mẹ đi Phượng Thành, quyết định vậy đi."
"Con thật sự muốn đi Phượng Thành à?" Vạn Kiệt nghiêng đầu hỏi bé.
"Đúng vậy ạ, trước đây con đã sớm muốn đi Trung Quốc, nhưng vẫn không có cơ hội, bây giờ rốt cuộc có cơ hội rồi, tại sao không đi chứ." Mắt Tần Mộ Tây sáng lấp lánh nhìn Cố Mộ Nghiêm: "Con muốn đi đến nhà của chú, chú có chào đón con hay không?"
"Dĩ nhiên chào đón." Cố Mộ Nghiêm thật sự thích bé.
**
Lúc Tần Tích và Hàn Thành Nghiêu đứng dậy rời đi, cô muốn xem Tần Mộ Tây đang ăn cơm cùng với ai, tuy nhiên cô chỉ thấy một bóng lưng, bóng lưng của người đàn ông kia... Tại sao cô cảm thấy có chút quen mắt? Giống như đã thấy qua ở đâu đó rồi.
"Sao thế?" Hàn Thành Nghiêu thấy vẻ mặt cô có chút nghi ngờ.
"Không có việc gì." Tần Tích thu hồi ánh mắt, đi tới cửa, nhưng trong nháy mắt cô đi ra đó, Cố Mộ Nghiêm nhận thấy được tầm mắt nên quay đầu lại, tuy nhiên anh chỉ thấy một mái tóc dài trên xẹt qua giữa một đường vòng cung.
"Chú đang nhìn cái gì vậy ạ?" Tần Mộ Tây theo tầm mắt của anh nhìn ra ngoài.
"Không có nhìn gì cả." Cố Mộ Nghiêm nói dứt lời sau đó lại không nhịn được nhìn về phía cửa lần nữa, cảm thấy trong lòng là lạ thế nào đó.
Hàn Thành Nghiêu và Tần Tích lái xe đến nửa đường thì gặp phải xe của Lạc Thiên, Lạc Thiên quay cửa kính xe xuống, sau khi nhìn thấy Hàn Thành Nghiêu, khóe miệng giật giật một cái, người này tại sao lại dính lấy Tần Tích rồi.
Hai chiếc xe một trước một sau chạy nhanh đến cửa một ngôi biệt thự dừng lại, Lạc Thiên lười biếng xuống xe, đôi tay ôm ngực nhìn Hàn Thành Nghiêu: "Làm sao anh rãnh rỗi như vậy, ngày ngày dính lấy em gái tôi làm gì, công ty anh phải đã đóng cửa rồi hay không?" Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
Hàn Thành Nghiêu mặt lạnh, phản kích nói: "Làm sao anh dài dòng như vậy chứ, đã đến thời mãn kinh rồi phải không?"
Nghe hai người cãi vả, Tần Tích không nhịn được trợn mắt lên một chút, mỗi lần hai người này gặp mặt đều muốn đả kích đối phương một phen.
"Tiểu Tích, tới đây." Lạc Thiên bắt được tay của cô, muốn kéo cô cách xa người Hàn Thành Nghiêu, nhưng cô mới đi một bước, cái tay còn lại đã bị Hàn Thành Nghiêu nắm lấy: "Hàn Thành Nghiêu, buông tay, Tiểu Tích là em gái của tôi, không phải bà xã của anh, đừng động tay động chân mới đúng."
"Qua không bao lâu nữa cô ấy sẽ là bà xã của tôi, cho nên xin anh không được động tay động chân với bà xã tương lai của tôi mới đúng!"
Ba năm trước đây, Tần Tích xác thực ngàn cân treo sợi tóc, xuất hiện tình trạng giả chết, không có hơi thở, nhịp tim cũng ngừng, cho nên Vạn Kiệt bọn họ nghĩ rằng Tần Tích đã chết, lúc ấy Hàn Thành Nghiêu cũng nghĩ rằng Tần Tích chết rồi, nhưng anh cũng không tin, vẫn đưa đến Cổ Duy cứu trị Tần Tích, trong lúc Cổ Duy cũng mau buông tha, thế nhưng Tần Tích xuất hiện hơi thở yếu ớt, nhịp tim cũng dần dần khôi phục, nhưng Cổ Duy lại nói cho anh ta biết, Tần Tích rất có thể trở thành người sống đời sống thực vật, vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, anh ta giữ cô suốt cả nửa năm, ông trời rốt cuộc nghe được khấn cầu của anh ta, cô mở mắt, tuy nhiên cô lại mất trí nhớ, Hàn Thành Nghiêu trong nháy mắt đó nhìn thấy hi vọng, mặc dù ý nghĩ này rất hèn hạ, nhưng anh ta rốt cuộc có thể có cơ hội làm cho cô yêu mình.
Lạc Thiên cũng là ở trong lúc vô ý phát hiện hoá ra Tần Tích là em gái mất tích nhiều năm của anh ta, khó trách lần đầu tiên khi nhìn thấy Tần Tích, anh ta sẽ muốn cứu cô, sau đó Hàn Thành Nghiêu và Lạc Thiên ăn nhịp với nhau, Lạc Thiên rất thất vọng đối với Cố Mộ Nghiêm, không muốn để cho Tần Tích trở lại bên cạnh Cố Mộ Nghiêm, mà Hàn Thành Nghiêu thật sự cũng nghĩ như vậy, cho nên hai người cùng nhau nói dối với Tần Tích, nói chồng của cô ngoài ý muốn đã qua đời rồi, chỉ để lại đứa bé trong bụng của cô, về phần chồng của cô là ai, Hàn Thành Nghiêu và Lạc Thiên nói cho Tần Tích, bọn họ cũng không biết, bởi vì Tần Tích và Lạc Thiên cãi nhau một trận thì chạy đi ra ngoài, chờ Lạc Thiên tìm được Tần Tích thì chỉ thấy một mình cô, trong lúc cô hôn mê nói nhảm thì mới biết chồng của cô đã chết.
Mới bắt đầu Tần Tích nửa tin nửa ngờ, nhưng thời gian cô ở trong bệnh viện, ngoại trừ anh trai và Hàn Thành Nghiêu, không có ai tới thăm mình, sau đó cô không thể không tin được.
Lạc Thiên hừ một tiếng: "Tiểu Tích chưa từng đồng ý muốn gả cho anh, chớ tự mình đa tình."
Hàn Thành Nghiêu không chịu yếu thế: "Anh đừng qua cầu rót ván, nếu không phải là tôi đưa cô ấy từ bên cạnh Cố Mộ Nghiêm đến Luân Đôn, anh sao có thể tìm được em gái đây hả?"
Anh ta vừa nói xong, Lạc Thiên nhíu mặt chân mày, lập tức ra hiệu bằng mắt cho anh ta (HTN), Hàn Thành Nghiêu cũng kịp phản ứng, biết mình lỡ lời, có chút khẩn trương nhìn cô.
"Cố Mộ Nghiêm?" Tần Tích bén nhạy nghe được cái tên này, thì cô cũng không biết tại sao nhạy cảm với cái tên này như vậy: "Anh, Cố Mộ Nghiêm là ai vậy?"
Trong mắt Lạc Thiên cũng có chút lo lắng, dè đặt trả lời: "Không biết, em nghe lầm thôi."
"Em nghe nhầm rồi sao?" Tần Tích nhìn Hàn Thành Nghiêu: "Anh mới vừa rồi rõ ràng nói cái tên này mà."
Dĩ nhiên Hàn Thành Nghiêu sẽ không thừa nhận: "Anh không nói, nhất định là dạo này em mệt mỏi quá rồi, cho nên nghe lầm."
"Thật sao?" Vẻ mặt Tần Tích có nghi ngờ, cô thật sự xác định không có nghe lầm, nhưng anh Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn trai và Hàn Thành Nghiêu cũng không thừa nhận.
"Được rồi, chớ suy nghĩ quá nhiều, chúng ta vào đi thôi, sau đó bảo phòng bếp nấu chút canh cho em, em xem em gần đây cũng gầy." Lạc Thiên ôm vai Tần Tích đi vào bên trong, ánh mắt liếc thấy Hàn thành Nghiêu theo sau, tức giận nói: "Anh vào để làm gì? Không nhìn thấy anh không được chào đón hay sao!”
Đáng chết, đều do anh ta lỡ lời, thiếu chút nữa thì bị Tiểu Tích đã nhận ra, ai làm Tiểu Tích bị thương tổn lần nữa, anh ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người đó.
"Nếu không phải Tiểu Tích ở đây, cho dù anh mang tám kiệu mời tôi cũng sẽ không đi vào."
Lạc Thiên nhìn chằm chằm Hàn Thành Nghiêu, không biết xấu hổ!
Hàn Thành Nghiêu không quan tâm đến Lạc Thiên, cầm tay Tần Tích: "Tiểu Tích, nếu không dọn đến chỗ của anh đi, chỗ đó tuyệt đối sẽ tự do hơn ở đây, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em và Mộ Tây."
Lạc Thiên vội vàng nói: "Tiểu Tích, đừng nghe anh ta nói." Ngay sau đó lại nhìn anh ta quát: "Hàn Thành Nghiêu, không có sự đồng ý của tôi anh đừng mơ tưởng cùng Tiểu Tích ở chung một chỗ, thức thời đi nhanh lên, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
"Tiểu Tích muốn cùng người nào ở chung một chỗ là tự do của cô ấy, cho dù anh là anh trai của cô ấy cũng không can thiệp được, về sau Mộ Tây cũng sẽ gọi tôi là cha, sau đó một nhà ba người chúng ta hạnh phúc sinh hoạt chung một chỗ, anh chỉ có một người ở nơi này cô đơn tới già thôi."
Sun520 – Diễn.Đàn.Lê.Quý.Đôn
"Anh mới cô đơn tới già, Tiểu Tích và Mộ Tây sẽ ở với tôi nơi này, muốn con trai thì tự mình tìm người sinh đi."
Đầu Tần Tích đầy vạch đen khi nghe nội dung bọn họ cãi vả, hai người đàn ông này dầu gì cũng là xưng bá nhất phương, nhưng bây giờ thế nhưng ngây thơ như một đứa bé vậy, đoán chừng Mộ Tây nhìn đến bọn họ như vậy cũng sẽ khinh bỉ bọn họ một phen thôi.
**
Cố Mộ Nghiêm cho là sau khi Mộ Tây cơm nước xong sẽ về nhà, không ngờ bé muốn cùng bản thân trở về trang viên: "Con không phải về nhà sao?"
"Chú Cố, chú là muốn đuổi con đi phải không?" Tần Mộ Tây nắm chéo áo của anh, mày nhíu lại, điềm đạm đáng yêu nhìn anh.
"Chú không phải muốn đuổi con đi, chú sợ mẹ con lo lắng cho con thôi." Nhìn thấy bé uất ức đáng thương nhìn mình, tim Cố Mộ Nghiêm lập tức mềm nhũn.
"Sẽ không." Tần Mộ Tây đi về phía xe, leo lên chỗ ngồi phía sau sau khi ngồi xuống, sau đó còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Mau vào."
Cố Mộ Nghiêm nở nụ cười, sau đó ngồi vào, Vạn Kiệt nổ máy xe chạy về phía trang viên.
Sau khi trở về, Cố Mộ Nghiêm mang theo Tần Mộ Tây đi tắm rửa, thuần thục so lần trước một chút, ít nhất lần này không có nước rơi vào mắt của Tần Mộ Tây, sau khi Cố Mộ Nghiêm lau khô cho bé rồi lấy quần áo của mình cho bé mặc, đó hoàn toàn chính là váy dài chấm đất, tay áo dáng dấp giống như ca diễn* (*hát hí khúc), tay nhỏ Tần Mộ Tây muốn vén tay áo lên, nhưng làm gì cũng không thành công, cuối cùng vẫn là Cố Mộ Nghiêm nhìn không được, giúp bé vén tay áo lên trước, lộ ra cánh tay trắng trẻo lại mập.
"Chú Cố, có phải chú thường dùng một chiêu này với cô gái nhỏ hay không?" Tần Mộ Tây hỏi quỷ quyệt như người lớn.
"Có ý gì hả?" Cố Mộ Nghiêm nhất thời không có kịp phản ứng.
"Chính là đưa quần áo của mình cho cô gái nhỏ mặc đó, đàn ông các chú có phải đều thích làm như vậy hay không?"
"Cái gì gọi là đàn ông các chú, con không phải sao?"
"Con là cậu bé, cậu bé hiểu không?" Tần Mộ Tây nhấn mạnh: "Nói mau, chớ ngăn đề tài."
"Không có." Cố Mộ Nghiêm thật sự nói thật, quần áo của anh chỉ có cô mặc qua.
Vẻ mặt Tần Mộ Tây một bộ đừng nghĩ dọa tôi: "Nhất định là gạt con, con xem bên trong phim Hàn, những người đó chỉ thích lừa gạt cô gái nhỏ về nhà, sau đó đưa quần áo của mình cho cô gái nhỏ mặc, luôn là áo sơ mi trắng......"
Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy vạch đen, thằng quỷ nhỏ này thế nhưng thích xem phim Hàn, đây không phải là cô gái nhỏ mới thích việc làm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.