Chương 2: BLACK ROSE
Bamboo
10/02/2014
Khi nhắc đến hoa hồng đen, người ta sẽ nghĩ ngay đến…
Hoa hồng đen bí ẩn…
Hoa hồng đen kiêu sa…
Hoa hồng đen ẩn chứa một sức mạnh của ác quỷ…
Hoa hồng đen đại diện cho cái ác…
Và như một lẽ tất yếu, khi nhắc đến Black Rose, người ta không rét mà run. Black Rose, một tổ chức xã hội đen được thành lập khoảng ba năm, nhưng đã thâu tóm hàng trăm tổ chức, quán bar… trong và ngoài nước. Đa số thành viên trong tổ chức đều là học sinh.
Như bất kì một tổ chức nào khác, Black Rose cũng có thủ lĩnh, nhưng kì lạ thay không một ai trong tổ chức biết được đó là ai, nam hay nữ, giới tính còn không rõ thì làm sao biết mặt mũi vị thũ lĩnh trẻ kia thế nào. Đối với thành viên của Black Rose, vị thủ lĩnh này như một huyền thoại vậy, bí ẩn như chính cái tên của mình. “Black Rose”.
Phó tướng- những cánh tay đắc lực của Black Rose, ai mà không biết đến uy danh của họ. Đầu tiên phải kể đến White, người duy nhất biết được thân phận thật sự của thủ lĩnh, bởi họ đã cùng nhau thành lập tổ chức này, cũng là người duy nhất biết cách liên lạc với thủ lĩnh…
Như lúc này đây, điện thoại của Hải Nghi cứ không ngừng nhấp nháy cái tên “White”.
- Chết tiệt.
Hải Nghi rủa một tiếng chửi thầm rồi lười biếng nhấc máy, tay kia đồng thời chấm mồ hôi trên trán. Chưa kịp thở đã nghe bên kia đầu dây là một tràng vọng cổ với tần số cao ngất ngưởng, đến nổi người đi đường phải quay lại xem gần đấy có loa phát thanh nào không.
- CÁI CON KIA, BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG HẢ??? CÒN 30’ NỮA HỘI NGHỊ BẮT ĐẦU, CẬU ĐANG CHUI Ở CÁI XÓ NÀO HẢ??? HẢ??? HẢ???
- Tớ…
- IM ĐI. CHO DÙ CẬU ĐANG TRONG HANG CHUỘT NÀO CŨNG PHẢI CHUI RA NGAY CHO TỚ, TRONG VÒNG 3’ NỮA CẬU PHẢI CÓ MẶT TẠI NHÀ TỚ, NGHE RÕ CHƯA??? HỪ…
- Mệt quá!!! Sao cậu không chịu lên tiếng, cậu…
- Ừ, nói xong rồi hả? Nãy giờ được 3’ rồi đó, thở xong chưa, xong rồi thì mở cửa cho tớ, mỏi cả chân.
Hải Nghi uể oải đáp nhẹ rồi, ngắt điện thoại, mặc kệ cái kẻ đang ngây ngốc ở trong nhà kia, cô thoải mái tựa vào tường dưỡng sức. Từ khi chia tay “ông đẹp trai” kia, cô đã chạy tới đây không ngừng nghỉ, thế mà còn bị mắng xối xả nữa chứ! Đạo lí ở đâu, công đạo ở đâu nha?
Đang mải miết tưởng niệm về nỗi oan “kinh thiên động địa” của mình. Đùng một tiếng cửa mở ra, chưa kịp nhìn rõ chủ nhà, Hải Nghi bị một “cơn gió” cuốn bay vào nhà. Nhanh đến nổi, cô chỉ kịp chớp mắt một cái đã đứng như trời trồng giữa căn phòng ngủ màu trắng trang nhã. Như không muốn để cho cô có thời gian chiêm ngưỡng căn phòng, chủ nhân của nó đã đẩy cô đến trước gương, bôi bôi, trét trét, tô tô, vẽ vẽ… cuối cùng là ném cho cô một bộ quần áo rồi đẩy cô vào phòng thay đồ.
Mọi việc dường như chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, nhanh đến nổi cô chưa kịp nhận ra mình thay đồ bắng cách nào… Cho đến khi, nhận được cái gật đầu kiểm duyệt của kẻ đang mỉm cười tươi tắn như nắng trưa gay gắt kia, cô mới kịp điều hòa lại hơi thở và xắp xếp các sự việc lại với nhau.
- Woa… quả thật nha, cậu rất đẹp… trai.
Cô nàng với gương mặt xinh đẹp, đáng yêu, mái tóc dài cài thêm kẹp nơ màu trắng, diện một chiếc váy màu trắng nốt, nàng như con búp bê sứ tinh khiết, đôi mắt to chớp chớp hình trái tim nhìn chằm chằm “anh chàng” trước mặt thiếu điều nhỏ nước giãi nữa thôi.
- Thật là mất hình tượng quá đi!
Hải Nghi không để dành chút mặt mũi nào cho cô bạn mà phan một câu làm tụt mất cảm xúc của Như Băng. Chỉnh sửa lại quần áo, chải lại mái tóc, dưới bàn tay điệu nghệ của Như Băng, mà giờ đây từ một mái tóc dài đen tuyền biến thành mái tóc ngắn đúng kiểu handsome đầy cá tính. Thật sự phải thừa nhận mình đúng là rất đẹp trai nha.
Quá quen với tính khí này của cô bạn, Như Băng cũng chẳng cần giữ hình tượng gì cho cam, bay lại ôm chầm cái người đang đứng trước gương kia, ghé đôi môi mỏng thủ thỉ vào tai Hải Nghi một câu xanh rờn.
- Đi thôi, “bạn trai” của tớ. Hahaha
Sau một tràng cười khả ố kia, Như Băng phóng như bay ra ngoài, bỏ mặt “anh bạn trai” đầu đầy khói.
******
*****************
Tại quán bar Evil, quán bar lớn nhất Pháp, nơi diễn ra các hoạt động quan trọng hay tụ tập ăn chơi của thành viên trong Black Rose. Hôm nay, Evil náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, vì hôm nay một sự kiện quan trọng được diễn ra.
Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, tiếng nhạc xập xình, DJ chuyên nghiệp trong việc điều khiển nhạc, những con người điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc, tất cả như một hỗn hợp đầy màu sắc. Nó tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, đây như là một xã hội thu nhỏ, đầy cạm bẫy.
“Binh”
Một âm thanh “thanh thúy” vang lên dập tắt mọi ồn ào bên trong, mọi người như chết lặng trước hai con người đang đứng ở cửa kia. Một cô gái mang vẻ đẹp thiên thần, với chiếc váy trắng tinh khôi. Một chàng trai khôi ngô, mang vẻ đẹp lạnh lùng nhưng có chút gì đó lãng tử pha lẫn nét tinh nghịch tuổi ô mai.
- Hai người đến trễ quá đấy!
Đưa mắt nhìn người mới nói, huých nhẹ tay cô bạn, Black mỉm cười đầy ẩn ý. Đó là Blue, anh càng phó tướng thứ hai bên cạnh Black Rose. Như chính cái tên, Blue có vẻ đẹp dịu dàng, thư sinh với áo sơ mi trắng kiểu cách, quần jean đen, giày thể thao màu trắng nốt, nhưng điểm thu hút ánh nhìn lại là khuyên tai hình đầu lâu bên tai trái, lấp lánh dưới mái tóc nâu kiểu Hàn càng tăng thêm sự hấp dẫn với mọi người.
Đừng nhìn Blue thư sinh như thế mà lầm tưởng anh chàng này là “con ngoan trò giỏi” nhá. Sai lầm to rồi, có ai nói cho bạn biết rằng bar Evil là một trong “hàng đống” quán bar khác của anh này không? Đúng thế đấy, chủ của Evil là Blue.
- Lâu rồi không gặp sếp, nhưng có cần phải xuất hiện một cách hoành tráng thế không?
Green, phó tướng thứ ba của Black Rose. Trái ngược với Blue. Green mang vẻ đẹp bất cần đời, một vẻ đẹp ngạo mạn, như xem thường tất cả mọi người vậy. Tay đung đưa ly rượu, giơ lên hướng Black xem như chào hỏi. Nhưng trong lời nói còn có ý mỉa mai, không khó để nhận ra.
- Thôi nào! Mọi người đã đông đủ chưa?
Nhận thấy cái nhíu mày khó chịu của kẻ bên cạnh White lên tiếng chuyển chủ đề, nảy giờ hai người đang trở thành trung tâm của mọi lời bàn tán nên không muốn tiếp tục nữa.
- Đủ cả rồi. Vào thôi!
Tinh ý phát hiện cái nháy mắt của White, Blue cũng lên tiếng ngăn chặn chiến tranh sắp diễn ra.
Hoa hồng đen bí ẩn…
Hoa hồng đen kiêu sa…
Hoa hồng đen ẩn chứa một sức mạnh của ác quỷ…
Hoa hồng đen đại diện cho cái ác…
Và như một lẽ tất yếu, khi nhắc đến Black Rose, người ta không rét mà run. Black Rose, một tổ chức xã hội đen được thành lập khoảng ba năm, nhưng đã thâu tóm hàng trăm tổ chức, quán bar… trong và ngoài nước. Đa số thành viên trong tổ chức đều là học sinh.
Như bất kì một tổ chức nào khác, Black Rose cũng có thủ lĩnh, nhưng kì lạ thay không một ai trong tổ chức biết được đó là ai, nam hay nữ, giới tính còn không rõ thì làm sao biết mặt mũi vị thũ lĩnh trẻ kia thế nào. Đối với thành viên của Black Rose, vị thủ lĩnh này như một huyền thoại vậy, bí ẩn như chính cái tên của mình. “Black Rose”.
Phó tướng- những cánh tay đắc lực của Black Rose, ai mà không biết đến uy danh của họ. Đầu tiên phải kể đến White, người duy nhất biết được thân phận thật sự của thủ lĩnh, bởi họ đã cùng nhau thành lập tổ chức này, cũng là người duy nhất biết cách liên lạc với thủ lĩnh…
Như lúc này đây, điện thoại của Hải Nghi cứ không ngừng nhấp nháy cái tên “White”.
- Chết tiệt.
Hải Nghi rủa một tiếng chửi thầm rồi lười biếng nhấc máy, tay kia đồng thời chấm mồ hôi trên trán. Chưa kịp thở đã nghe bên kia đầu dây là một tràng vọng cổ với tần số cao ngất ngưởng, đến nổi người đi đường phải quay lại xem gần đấy có loa phát thanh nào không.
- CÁI CON KIA, BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG HẢ??? CÒN 30’ NỮA HỘI NGHỊ BẮT ĐẦU, CẬU ĐANG CHUI Ở CÁI XÓ NÀO HẢ??? HẢ??? HẢ???
- Tớ…
- IM ĐI. CHO DÙ CẬU ĐANG TRONG HANG CHUỘT NÀO CŨNG PHẢI CHUI RA NGAY CHO TỚ, TRONG VÒNG 3’ NỮA CẬU PHẢI CÓ MẶT TẠI NHÀ TỚ, NGHE RÕ CHƯA??? HỪ…
- Mệt quá!!! Sao cậu không chịu lên tiếng, cậu…
- Ừ, nói xong rồi hả? Nãy giờ được 3’ rồi đó, thở xong chưa, xong rồi thì mở cửa cho tớ, mỏi cả chân.
Hải Nghi uể oải đáp nhẹ rồi, ngắt điện thoại, mặc kệ cái kẻ đang ngây ngốc ở trong nhà kia, cô thoải mái tựa vào tường dưỡng sức. Từ khi chia tay “ông đẹp trai” kia, cô đã chạy tới đây không ngừng nghỉ, thế mà còn bị mắng xối xả nữa chứ! Đạo lí ở đâu, công đạo ở đâu nha?
Đang mải miết tưởng niệm về nỗi oan “kinh thiên động địa” của mình. Đùng một tiếng cửa mở ra, chưa kịp nhìn rõ chủ nhà, Hải Nghi bị một “cơn gió” cuốn bay vào nhà. Nhanh đến nổi, cô chỉ kịp chớp mắt một cái đã đứng như trời trồng giữa căn phòng ngủ màu trắng trang nhã. Như không muốn để cho cô có thời gian chiêm ngưỡng căn phòng, chủ nhân của nó đã đẩy cô đến trước gương, bôi bôi, trét trét, tô tô, vẽ vẽ… cuối cùng là ném cho cô một bộ quần áo rồi đẩy cô vào phòng thay đồ.
Mọi việc dường như chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, nhanh đến nổi cô chưa kịp nhận ra mình thay đồ bắng cách nào… Cho đến khi, nhận được cái gật đầu kiểm duyệt của kẻ đang mỉm cười tươi tắn như nắng trưa gay gắt kia, cô mới kịp điều hòa lại hơi thở và xắp xếp các sự việc lại với nhau.
- Woa… quả thật nha, cậu rất đẹp… trai.
Cô nàng với gương mặt xinh đẹp, đáng yêu, mái tóc dài cài thêm kẹp nơ màu trắng, diện một chiếc váy màu trắng nốt, nàng như con búp bê sứ tinh khiết, đôi mắt to chớp chớp hình trái tim nhìn chằm chằm “anh chàng” trước mặt thiếu điều nhỏ nước giãi nữa thôi.
- Thật là mất hình tượng quá đi!
Hải Nghi không để dành chút mặt mũi nào cho cô bạn mà phan một câu làm tụt mất cảm xúc của Như Băng. Chỉnh sửa lại quần áo, chải lại mái tóc, dưới bàn tay điệu nghệ của Như Băng, mà giờ đây từ một mái tóc dài đen tuyền biến thành mái tóc ngắn đúng kiểu handsome đầy cá tính. Thật sự phải thừa nhận mình đúng là rất đẹp trai nha.
Quá quen với tính khí này của cô bạn, Như Băng cũng chẳng cần giữ hình tượng gì cho cam, bay lại ôm chầm cái người đang đứng trước gương kia, ghé đôi môi mỏng thủ thỉ vào tai Hải Nghi một câu xanh rờn.
- Đi thôi, “bạn trai” của tớ. Hahaha
Sau một tràng cười khả ố kia, Như Băng phóng như bay ra ngoài, bỏ mặt “anh bạn trai” đầu đầy khói.
******
*****************
Tại quán bar Evil, quán bar lớn nhất Pháp, nơi diễn ra các hoạt động quan trọng hay tụ tập ăn chơi của thành viên trong Black Rose. Hôm nay, Evil náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, vì hôm nay một sự kiện quan trọng được diễn ra.
Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, tiếng nhạc xập xình, DJ chuyên nghiệp trong việc điều khiển nhạc, những con người điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc, tất cả như một hỗn hợp đầy màu sắc. Nó tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, đây như là một xã hội thu nhỏ, đầy cạm bẫy.
“Binh”
Một âm thanh “thanh thúy” vang lên dập tắt mọi ồn ào bên trong, mọi người như chết lặng trước hai con người đang đứng ở cửa kia. Một cô gái mang vẻ đẹp thiên thần, với chiếc váy trắng tinh khôi. Một chàng trai khôi ngô, mang vẻ đẹp lạnh lùng nhưng có chút gì đó lãng tử pha lẫn nét tinh nghịch tuổi ô mai.
- Hai người đến trễ quá đấy!
Đưa mắt nhìn người mới nói, huých nhẹ tay cô bạn, Black mỉm cười đầy ẩn ý. Đó là Blue, anh càng phó tướng thứ hai bên cạnh Black Rose. Như chính cái tên, Blue có vẻ đẹp dịu dàng, thư sinh với áo sơ mi trắng kiểu cách, quần jean đen, giày thể thao màu trắng nốt, nhưng điểm thu hút ánh nhìn lại là khuyên tai hình đầu lâu bên tai trái, lấp lánh dưới mái tóc nâu kiểu Hàn càng tăng thêm sự hấp dẫn với mọi người.
Đừng nhìn Blue thư sinh như thế mà lầm tưởng anh chàng này là “con ngoan trò giỏi” nhá. Sai lầm to rồi, có ai nói cho bạn biết rằng bar Evil là một trong “hàng đống” quán bar khác của anh này không? Đúng thế đấy, chủ của Evil là Blue.
- Lâu rồi không gặp sếp, nhưng có cần phải xuất hiện một cách hoành tráng thế không?
Green, phó tướng thứ ba của Black Rose. Trái ngược với Blue. Green mang vẻ đẹp bất cần đời, một vẻ đẹp ngạo mạn, như xem thường tất cả mọi người vậy. Tay đung đưa ly rượu, giơ lên hướng Black xem như chào hỏi. Nhưng trong lời nói còn có ý mỉa mai, không khó để nhận ra.
- Thôi nào! Mọi người đã đông đủ chưa?
Nhận thấy cái nhíu mày khó chịu của kẻ bên cạnh White lên tiếng chuyển chủ đề, nảy giờ hai người đang trở thành trung tâm của mọi lời bàn tán nên không muốn tiếp tục nữa.
- Đủ cả rồi. Vào thôi!
Tinh ý phát hiện cái nháy mắt của White, Blue cũng lên tiếng ngăn chặn chiến tranh sắp diễn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.