Chương 42: Ngồi Cùng
Ravi
12/11/2018
" Cậu tính làm thật sao? " - Maris trừng mắt nhìn người đối diện chân
vắt chéo, hai tay đang nhàn nhã đưa tách cafe lên hít hà hương vị của
nó rồi đưa vào miệng nhâm nhi
Người con trai đó không trả lời vội, thưởng thức tách cafe sau đó đặt xuống mới tựa lưng về sau ghế trả lời Maris:
" Leo, tớ chưa bao giờ nói suông "
" Vậy bao giờ cậu đi? " - Maris bất lực nhìn anh, cô hiểu tính khí Leo hơn bất cứ ai mà
" Chiều nay, bàn giao công việc ở bên đó xong tớ sẽ về hẳn Việt Nam. Bây giờ tớ phải đi tạm biệt nữ thần của tớ đây " - Leo nở một nụ cười tỏa sáng nhìn Maris sau đó đứng dậy đưa hai tay cài lại một cúc áo vest rồi đẩy ghế bước ra khỏi quán cafe.
Maris nhướng mày nhìn từng hành động của Leo cho tới lúc anh ra khỏi cánh cửa. Cô khẽ thở dài, đôi mắt nhíu lại, thật ra bao giờ anh mới nhìn thấu mọi chuyện?
-----------
" Aaaa muộn học rồi "
An Vy xoay xoay người trên giường uể oải không muốn dậy, những tia nắng sớm đã rọi vào mắt nó khó chịu. Đưa tay lên mặt tủ cạnh giường với lấy chiếc đồng hồ, kim giờ đã chỉ vào số tám. Nó trừng mắt bật dậy hét lên rồi chạy vào phòng làm vệ sinh cá nhân không mà không ngừng chửi rủa hắn.
Thay bộ đồng phục, với tay lấy chiếc cặp mang vội. Nó ba chân bốn cẳng chạy ra, vừa mới mở cửa đã đâm thẳng đầu vào người hắn đau điếng.
" Sao thế? " - Khánh Anh tay vẫn còn đặt ở nắm cửa ngơ ngác nhìn xuống nó hai tay đang ôm lấy đầu nhăn nhó
" Sao trăng gì? Đầu tôi vỡ mất rồi " - Nó đau quá gắt lên nhìn hắn tức giận sau đó lại nhăn nhó xoa xoa phần đầu đập trúng vào người hắn
Khánh Anh bật cười nhìn bộ dạng luộm thuộm của nó cũng hiểu ngay ra có chuyện gì. Đưa tay kéo dây cặp nó lên vai lại rồi đưa tay ra trước mặt nó:
" 6:50 sáng "
Câu nói của hắn làm nó quên luôn cả đau mà hết nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay hắn lại ngẩng đầu lên nhìn hắn ngơ ngác.
" Đi thôi. Hôm nay ăn ở ngoài " - Hắn đưa tay ra sau túm lấy quai cặp nó kéo ra rồi đóng cửa phòng lại. Nó vẫn không chịu thua bám lại vào tường mà nhìn hắn:
" Kẻ nào đã chỉnh đồng hồ của tôi? "
Hắn hất hàm xuống dưới rồi kéo nó đi. An Vy đoán biết ngay ra là ai, nó hùng dũng bước đi không cần hắn phải kéo. Vừa bước xuống nó ngồi bịch xuống chiếc ghế sofa ném mạnh chiếc cặp xuống ghế, giận dỗi chỉ vào mặt Thái Điệp và Bảo Nam đang cố nhịn cười đến đỏ mặt. Nhìn bộ dạng luộm thuộm của nó, bọn họ cũng hiểu nó đã hoảng hồn đến cỡ nào, An Vy lên tiếng mắng nhiếc:
" Candy thối, Kin thối. Sao hai người giám làm thế với tôi chứ? Hai người là bạn tốt tốt tốt của tôi đấy. Hai người chẳng có nghĩa khí chút nào, bắt nạt một cô bé mỏng manh yếu đuối như tôi, thật xấu hổ quá mà. Không ra làm sao cả "
Thái Điệp và Bảo Nam vừa nghe nó chửi vừa cúi đầu nhận lỗi như trẻ con, thật ra là hai người không thể nhịn được cười nữa phải cúi đầu xuống cười không giám nhìn mặt nó, sợ rằng sẽ phá lên cười nó sẽ càng tức giận hơn.
Khánh Anh đi tới bịt miệng nó lại rồi kéo nó ra ngoài, theo hắn thấy thì nó không dừng và không có ý định dừng việc " giáo huấn " hai đứa kia lại nên phải ra tay trước. Sống chung với nó một thời gian rồi, hắn còn lạ gì cái nết nó nữa. Có gọi dậy cũng uốn a uốn éo xin ngủ thêm năm phút, rồi năm phút... Tốt nhất là để nó tự dậy.
" Ư..Ư.. Tôi chư ói ong " - An Vy cố gắng thoát khỏi bàn tay hắn nhưng hắn chẳng quan tâm mà kéo ra ngoài không thương tiếc. Thái Điệp và Bảo Nam đã bật cười đập bàn đập ghế một trận, lòng tự hào về trí thông minh của mình. Sau đó mới nghiêng chỉnh đi ra.
Khánh Anh buông tay ra rồi chỉnh lại cái cổ áo một nửa trong một nửa ngoài của nó. Nó đã hét toáng lên vẻ không phục:
" Tôi còn chưa mắng... "
" Từ nay tôi sẽ gọi cô dậy " - Không đợi nó nói lèm bèm hết câu, hắn đã lấy mũ đội lên đầu nó - " Lên xe đi "
Khánh Anh leo lên xe rồi quay người về sau đưa cặp cho nó. Nó vẫn nghĩ hắn bênh hai người kia mà không bênh nó khoanh tay lại hất mặt lên trời không thèm cầm cặp hắn hay leo lên xe. Khánh Anh dở khóc dở cười nhìn nó. Hắn không quen dỗ con gái, với lại hắn có làm gì sai đâu mà nó giận lây sang hắn. Nó cứ đứng đó cho tới lúc Thái Điệp và Bảo Nam đi xe tới mới lườm hai người mà lên xe hắn, dù sao đầu xỏ vẫn là hai tên này.
Hai chiếc mô tô lao vun vút ra đường, đi với hắn lâu nên nó cũng quen rồi nhưng vẫn phải vịn lấy áo hắn cho an toàn. Hắn nở một nụ cười gian xảo rồi lao vun vút trên đường làm nó bất ngờ ôm lấy hắn ghì chặt, miệng không ngừng chửi rủa hắn còn hắn cứ làm ngơ như không nghe thấy mà chạy nhanh hơn.
Hai chiếc mô tô dừng trước một quán gà nướng ven đường, mùi gà nướng xộc vào mũi nó làm nó muốn bật xuống xe chạy vào. Nó cứ ngồi trên xe nhắm mắt hít hà mùi thơm thu hút nó, miệng cong lên một nụ cười.
" Ê Rain. Hôm nay tôi bao, ăn bể bụng luôn " - Thái Điệp tháo vội chiếc mũ bảo hiểm đưa cho Bảo Nam rồi chạy nhanh đến An Vy bỏ mặc Bảo Nam đang bí xị nhìn cô.
" Ầu kê " - An Vy đưa tay bàn tay dơ ba ngón
Người con trai đó không trả lời vội, thưởng thức tách cafe sau đó đặt xuống mới tựa lưng về sau ghế trả lời Maris:
" Leo, tớ chưa bao giờ nói suông "
" Vậy bao giờ cậu đi? " - Maris bất lực nhìn anh, cô hiểu tính khí Leo hơn bất cứ ai mà
" Chiều nay, bàn giao công việc ở bên đó xong tớ sẽ về hẳn Việt Nam. Bây giờ tớ phải đi tạm biệt nữ thần của tớ đây " - Leo nở một nụ cười tỏa sáng nhìn Maris sau đó đứng dậy đưa hai tay cài lại một cúc áo vest rồi đẩy ghế bước ra khỏi quán cafe.
Maris nhướng mày nhìn từng hành động của Leo cho tới lúc anh ra khỏi cánh cửa. Cô khẽ thở dài, đôi mắt nhíu lại, thật ra bao giờ anh mới nhìn thấu mọi chuyện?
-----------
" Aaaa muộn học rồi "
An Vy xoay xoay người trên giường uể oải không muốn dậy, những tia nắng sớm đã rọi vào mắt nó khó chịu. Đưa tay lên mặt tủ cạnh giường với lấy chiếc đồng hồ, kim giờ đã chỉ vào số tám. Nó trừng mắt bật dậy hét lên rồi chạy vào phòng làm vệ sinh cá nhân không mà không ngừng chửi rủa hắn.
Thay bộ đồng phục, với tay lấy chiếc cặp mang vội. Nó ba chân bốn cẳng chạy ra, vừa mới mở cửa đã đâm thẳng đầu vào người hắn đau điếng.
" Sao thế? " - Khánh Anh tay vẫn còn đặt ở nắm cửa ngơ ngác nhìn xuống nó hai tay đang ôm lấy đầu nhăn nhó
" Sao trăng gì? Đầu tôi vỡ mất rồi " - Nó đau quá gắt lên nhìn hắn tức giận sau đó lại nhăn nhó xoa xoa phần đầu đập trúng vào người hắn
Khánh Anh bật cười nhìn bộ dạng luộm thuộm của nó cũng hiểu ngay ra có chuyện gì. Đưa tay kéo dây cặp nó lên vai lại rồi đưa tay ra trước mặt nó:
" 6:50 sáng "
Câu nói của hắn làm nó quên luôn cả đau mà hết nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay hắn lại ngẩng đầu lên nhìn hắn ngơ ngác.
" Đi thôi. Hôm nay ăn ở ngoài " - Hắn đưa tay ra sau túm lấy quai cặp nó kéo ra rồi đóng cửa phòng lại. Nó vẫn không chịu thua bám lại vào tường mà nhìn hắn:
" Kẻ nào đã chỉnh đồng hồ của tôi? "
Hắn hất hàm xuống dưới rồi kéo nó đi. An Vy đoán biết ngay ra là ai, nó hùng dũng bước đi không cần hắn phải kéo. Vừa bước xuống nó ngồi bịch xuống chiếc ghế sofa ném mạnh chiếc cặp xuống ghế, giận dỗi chỉ vào mặt Thái Điệp và Bảo Nam đang cố nhịn cười đến đỏ mặt. Nhìn bộ dạng luộm thuộm của nó, bọn họ cũng hiểu nó đã hoảng hồn đến cỡ nào, An Vy lên tiếng mắng nhiếc:
" Candy thối, Kin thối. Sao hai người giám làm thế với tôi chứ? Hai người là bạn tốt tốt tốt của tôi đấy. Hai người chẳng có nghĩa khí chút nào, bắt nạt một cô bé mỏng manh yếu đuối như tôi, thật xấu hổ quá mà. Không ra làm sao cả "
Thái Điệp và Bảo Nam vừa nghe nó chửi vừa cúi đầu nhận lỗi như trẻ con, thật ra là hai người không thể nhịn được cười nữa phải cúi đầu xuống cười không giám nhìn mặt nó, sợ rằng sẽ phá lên cười nó sẽ càng tức giận hơn.
Khánh Anh đi tới bịt miệng nó lại rồi kéo nó ra ngoài, theo hắn thấy thì nó không dừng và không có ý định dừng việc " giáo huấn " hai đứa kia lại nên phải ra tay trước. Sống chung với nó một thời gian rồi, hắn còn lạ gì cái nết nó nữa. Có gọi dậy cũng uốn a uốn éo xin ngủ thêm năm phút, rồi năm phút... Tốt nhất là để nó tự dậy.
" Ư..Ư.. Tôi chư ói ong " - An Vy cố gắng thoát khỏi bàn tay hắn nhưng hắn chẳng quan tâm mà kéo ra ngoài không thương tiếc. Thái Điệp và Bảo Nam đã bật cười đập bàn đập ghế một trận, lòng tự hào về trí thông minh của mình. Sau đó mới nghiêng chỉnh đi ra.
Khánh Anh buông tay ra rồi chỉnh lại cái cổ áo một nửa trong một nửa ngoài của nó. Nó đã hét toáng lên vẻ không phục:
" Tôi còn chưa mắng... "
" Từ nay tôi sẽ gọi cô dậy " - Không đợi nó nói lèm bèm hết câu, hắn đã lấy mũ đội lên đầu nó - " Lên xe đi "
Khánh Anh leo lên xe rồi quay người về sau đưa cặp cho nó. Nó vẫn nghĩ hắn bênh hai người kia mà không bênh nó khoanh tay lại hất mặt lên trời không thèm cầm cặp hắn hay leo lên xe. Khánh Anh dở khóc dở cười nhìn nó. Hắn không quen dỗ con gái, với lại hắn có làm gì sai đâu mà nó giận lây sang hắn. Nó cứ đứng đó cho tới lúc Thái Điệp và Bảo Nam đi xe tới mới lườm hai người mà lên xe hắn, dù sao đầu xỏ vẫn là hai tên này.
Hai chiếc mô tô lao vun vút ra đường, đi với hắn lâu nên nó cũng quen rồi nhưng vẫn phải vịn lấy áo hắn cho an toàn. Hắn nở một nụ cười gian xảo rồi lao vun vút trên đường làm nó bất ngờ ôm lấy hắn ghì chặt, miệng không ngừng chửi rủa hắn còn hắn cứ làm ngơ như không nghe thấy mà chạy nhanh hơn.
Hai chiếc mô tô dừng trước một quán gà nướng ven đường, mùi gà nướng xộc vào mũi nó làm nó muốn bật xuống xe chạy vào. Nó cứ ngồi trên xe nhắm mắt hít hà mùi thơm thu hút nó, miệng cong lên một nụ cười.
" Ê Rain. Hôm nay tôi bao, ăn bể bụng luôn " - Thái Điệp tháo vội chiếc mũ bảo hiểm đưa cho Bảo Nam rồi chạy nhanh đến An Vy bỏ mặc Bảo Nam đang bí xị nhìn cô.
" Ầu kê " - An Vy đưa tay bàn tay dơ ba ngón
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.