Chương 37: Đau Khổ.
Mun Lương
24/08/2015
Nó đi lang thang trên phố như kẻ mất hồn. Không ghé vào bất kì một nơi
đâu, nó đi qua những nơi nó và hắn đã từng đến, nó vô thức bước đến một
shop bán đồ trẻ em, nó nhớ có lần nó và hắn đi qua đây. Hắn đã nói: - Em này, sau này chúng ta có con rồi thì sao nhỉ?
- Sao là sao?
- Anh không biết cái cảm giác đó sẽ như thế nào?
- Em cũng không biết.
- Em này, em nhìn bộ đồ đó có đẹp không? - Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào một bồ đồ màu xanh treo trên giá.
- Đúng là đẹp thật.
- Vậy sao này chúng ta có con sẽ mua những bộ đồ giống vậy cho con nha!
- Đó là đồ của bé trai mà, lỡ em xin con gái thì sao?
- Xin con gái thì chúng ta mua màu hồng, với lại đâu chỉ có một đứa.
- Vậy anh muốn có mấy đứa, hai hay ba vậy?
- Anh thấy cả một đội bóng cũng chẳng tệ. Có trai có gái luôn.
- Anh này, anh làm như em là heo chắc.
- Em thì đúng là heo mà.
- Anh... - Nó giận dỗi.
- Là heo nhưng là heo dễ thương nhất của riêng anh. - Hắn ôm chặt nó vào lòng.
- Vậy mới được chứ.
Nó bất giác lại rơi nước mắt, giờ đây nó đã không còn có thể sinh con được nữa, nó đã không còn có cơ hội được lên thiêng chức mẹ, nó đã không thể nào sinh con cho hắn được nữa, nó đã không thể sinh cho hắn cả một đội bóng, dù chỉ một đứa cũng không vì nó vô sinh. Nó biết hắn rất thích trẻ em, mỗi lần nhìn thấy trẻ em là hắn lại vui hơn cả nhưng nó đã không thể đem đến cho hắn được niềm vui ấy vì nó vô sinh, vì thế nó đã từ bỏ, nó hy vọng hắn có thể có gia đình mới thật tốt, một người vợ hiền và điều quan trọng là cô ấy có thể sinh con cho hắn.
Nó lại tiếp tục lang thang trên con đường không hắn, nó đi đến đâu cũng có hình ảnh của hắn, chắc có lẽ hắn đã in sâu vào trái tim nó rất nhiều, nó đã yêu hắn quá nhiều. Có lẽ ông trời cũng chẳng thương lấy nó, đột nhiên bất giác trời lại đổ mưa. Nó đi trong mưa, những giọt nước mắt vẫn cứ thi nhau lăn dài trên gương mặt nó. Nhìn từ ngoài vào, không ai có thể phân biệt được rằng nó đang khóc hay do nước mưa tạt vào.
Nó về nhà trong trình trạng vô cùng tệ hại. Gương mặt bơ phờ, toàn thân ướt sũng. Vừa bước vào nhà, nó đã ngất lịm ngay. Thanh Uyên thấy vậy chạy lại đỡ lấy nó, Uyên liên tục kêu nó:
- Bảo Phương, mày làm sao vậy? Bảo Phương, đừng làm tao sợ. Bảo Phương.
Trong cơn mê, nó mơ thấy hắn và nó đang cùng nhau hạnh phúc dưới một mái nhà. Xung quanh nó là những đứa trẻ rất đáng yêu và dễ thương, chúng liên tục gọi ba mẹ. Nhưng rồi đột nhiên một màn đen kéo đến và hắn cùng với những đứa trẻ rời xa nó, bỏ lại nó trong một không gian đầy rẫy bóng tối, nó sợ lắm, nó kêu hắn và con nhưng không có bất cứ hồi đáp nào, nó sợ lắm, sợ lắm, nó chạy đi tìm hắn và con, nó chạy mãi, chạy mãi nhưng vẫn không thoát ra được không gian ấy, cuối cùng nó chìm trong bóng tối và đau khổ.
- Áaaaaaa - Nó ngồi bật dậy.
- Bảo Phương, mày tỉnh lại rồi. - Uyên mừng rỡ.
- Uyên, tao bị làm sao thế?
- Tối qua, mày bị sốt cao.
- Ừm, vậy mày đã chăm sóc tao hả?
- Vậy nghĩ ai?
- Ừm, mày có nói với Hoàng Bảo không?
- Tao có gọi nói với anh ấy rồi.
- Ừm, vậy thì tốt.
- Mày cảm thấy sao rồi?
- Tao khỏe rồi, lát mày đi dạo với tao nha!
- Nhưng...
- Tao không sao.
- Ừm, cũng được.
Một lúc sau, nó cùng Uyên đi dạo. Nói là đi dạo chứ thật ra đi shopping, nó mua cũng khá nhiều đồ. Hiện, tụi nó đang trên đường về nhà. Điện thoại của Uyên đang reo:
- Alo. - Uyên bắt máy.
- Uyên, vừa nãy em có một bưu kiện. Hình như là của thám tử, em điều tra gì vậy?
- À, chắc có lẽ đó là chuyện về Gia Nghi mà Bảo Phương nhờ em điều tra đó mà.
- À, ra vậy. Anh tưởng em điều tra anh không hà.
- Hứ, ai thèm điều tra anh nhưng anh mà dám làm chuyện gì có lỗi với em là chết đó.
- À, mà Bảo Phương sao rồi em?
- Nó khỏe rồi anh à. Mà ai đời làm chồng như anh không? Không quan tâm vợ mà chỉ quan tâm đến bạn của vợ không hà.
- Ừm, vậy em khỏe chứ?
- Anh, em giỡn thôi. - Uyên phì cười rồi đột nhiên từ sau lưng một bàn tay đưa đến chụp lấy miệng Uyên. - Ưm, ưm.
Nó quay qua, vội hỏi:
- Uyên, mày sao... Ưm, ưm. - Nó chưa nói dứt câu thì cũng ngất đi.
- Uyên, Phương. Hai em sao thế? - Giọng Hoàng Bảo vô cùng lo lắng khi nghe những âm thanh kì lạ đó nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là sự im lặng. Anh vội ngắt điện thoại rồi chạy đến nhà nó. Đến lúc anh đến, anh không còn thấy có bất kì một người nào cả, Uyên và nó đã đi đâu mất. Đột nhiên, anh nhìn thấy điện thoại của Uyên đang nằm chỏng chơ bên đường, anh vội nhặt lên. anh biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra, anh vội gọi cho Đăng Duy, Ngọc Lam và cả...hắn.
- Sao là sao?
- Anh không biết cái cảm giác đó sẽ như thế nào?
- Em cũng không biết.
- Em này, em nhìn bộ đồ đó có đẹp không? - Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào một bồ đồ màu xanh treo trên giá.
- Đúng là đẹp thật.
- Vậy sao này chúng ta có con sẽ mua những bộ đồ giống vậy cho con nha!
- Đó là đồ của bé trai mà, lỡ em xin con gái thì sao?
- Xin con gái thì chúng ta mua màu hồng, với lại đâu chỉ có một đứa.
- Vậy anh muốn có mấy đứa, hai hay ba vậy?
- Anh thấy cả một đội bóng cũng chẳng tệ. Có trai có gái luôn.
- Anh này, anh làm như em là heo chắc.
- Em thì đúng là heo mà.
- Anh... - Nó giận dỗi.
- Là heo nhưng là heo dễ thương nhất của riêng anh. - Hắn ôm chặt nó vào lòng.
- Vậy mới được chứ.
Nó bất giác lại rơi nước mắt, giờ đây nó đã không còn có thể sinh con được nữa, nó đã không còn có cơ hội được lên thiêng chức mẹ, nó đã không thể nào sinh con cho hắn được nữa, nó đã không thể sinh cho hắn cả một đội bóng, dù chỉ một đứa cũng không vì nó vô sinh. Nó biết hắn rất thích trẻ em, mỗi lần nhìn thấy trẻ em là hắn lại vui hơn cả nhưng nó đã không thể đem đến cho hắn được niềm vui ấy vì nó vô sinh, vì thế nó đã từ bỏ, nó hy vọng hắn có thể có gia đình mới thật tốt, một người vợ hiền và điều quan trọng là cô ấy có thể sinh con cho hắn.
Nó lại tiếp tục lang thang trên con đường không hắn, nó đi đến đâu cũng có hình ảnh của hắn, chắc có lẽ hắn đã in sâu vào trái tim nó rất nhiều, nó đã yêu hắn quá nhiều. Có lẽ ông trời cũng chẳng thương lấy nó, đột nhiên bất giác trời lại đổ mưa. Nó đi trong mưa, những giọt nước mắt vẫn cứ thi nhau lăn dài trên gương mặt nó. Nhìn từ ngoài vào, không ai có thể phân biệt được rằng nó đang khóc hay do nước mưa tạt vào.
Nó về nhà trong trình trạng vô cùng tệ hại. Gương mặt bơ phờ, toàn thân ướt sũng. Vừa bước vào nhà, nó đã ngất lịm ngay. Thanh Uyên thấy vậy chạy lại đỡ lấy nó, Uyên liên tục kêu nó:
- Bảo Phương, mày làm sao vậy? Bảo Phương, đừng làm tao sợ. Bảo Phương.
Trong cơn mê, nó mơ thấy hắn và nó đang cùng nhau hạnh phúc dưới một mái nhà. Xung quanh nó là những đứa trẻ rất đáng yêu và dễ thương, chúng liên tục gọi ba mẹ. Nhưng rồi đột nhiên một màn đen kéo đến và hắn cùng với những đứa trẻ rời xa nó, bỏ lại nó trong một không gian đầy rẫy bóng tối, nó sợ lắm, nó kêu hắn và con nhưng không có bất cứ hồi đáp nào, nó sợ lắm, sợ lắm, nó chạy đi tìm hắn và con, nó chạy mãi, chạy mãi nhưng vẫn không thoát ra được không gian ấy, cuối cùng nó chìm trong bóng tối và đau khổ.
- Áaaaaaa - Nó ngồi bật dậy.
- Bảo Phương, mày tỉnh lại rồi. - Uyên mừng rỡ.
- Uyên, tao bị làm sao thế?
- Tối qua, mày bị sốt cao.
- Ừm, vậy mày đã chăm sóc tao hả?
- Vậy nghĩ ai?
- Ừm, mày có nói với Hoàng Bảo không?
- Tao có gọi nói với anh ấy rồi.
- Ừm, vậy thì tốt.
- Mày cảm thấy sao rồi?
- Tao khỏe rồi, lát mày đi dạo với tao nha!
- Nhưng...
- Tao không sao.
- Ừm, cũng được.
Một lúc sau, nó cùng Uyên đi dạo. Nói là đi dạo chứ thật ra đi shopping, nó mua cũng khá nhiều đồ. Hiện, tụi nó đang trên đường về nhà. Điện thoại của Uyên đang reo:
- Alo. - Uyên bắt máy.
- Uyên, vừa nãy em có một bưu kiện. Hình như là của thám tử, em điều tra gì vậy?
- À, chắc có lẽ đó là chuyện về Gia Nghi mà Bảo Phương nhờ em điều tra đó mà.
- À, ra vậy. Anh tưởng em điều tra anh không hà.
- Hứ, ai thèm điều tra anh nhưng anh mà dám làm chuyện gì có lỗi với em là chết đó.
- À, mà Bảo Phương sao rồi em?
- Nó khỏe rồi anh à. Mà ai đời làm chồng như anh không? Không quan tâm vợ mà chỉ quan tâm đến bạn của vợ không hà.
- Ừm, vậy em khỏe chứ?
- Anh, em giỡn thôi. - Uyên phì cười rồi đột nhiên từ sau lưng một bàn tay đưa đến chụp lấy miệng Uyên. - Ưm, ưm.
Nó quay qua, vội hỏi:
- Uyên, mày sao... Ưm, ưm. - Nó chưa nói dứt câu thì cũng ngất đi.
- Uyên, Phương. Hai em sao thế? - Giọng Hoàng Bảo vô cùng lo lắng khi nghe những âm thanh kì lạ đó nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là sự im lặng. Anh vội ngắt điện thoại rồi chạy đến nhà nó. Đến lúc anh đến, anh không còn thấy có bất kì một người nào cả, Uyên và nó đã đi đâu mất. Đột nhiên, anh nhìn thấy điện thoại của Uyên đang nằm chỏng chơ bên đường, anh vội nhặt lên. anh biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra, anh vội gọi cho Đăng Duy, Ngọc Lam và cả...hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.