Chương 39: Kết Thúc Cho Những Tội Ác.
Mun Lương
24/08/2015
Nó, hắn, Hoàng Bảo còn có cả Phong Vũ được đưa vào phòng cấp cứu. Hắn và Hoàng Bảo chỉ bị thương ngoài da nên chỉ cần băng bó sơ qua là xong.
Nhưng nó và Phong Vũ thì không như vậy, đặc biệt là nó, nó bị thương rất nặng. Nó đã được đưa vào phòng cấp cứu hơn 20 phút rồi, các bác sĩ, y
tá cứ chạy ra chạy vào liên tục khiến cho tất cả mọi người đều rất lo
lắng. Thêm được 20 phút nữa thì tất cả mọi người đều được biết Phong Vũ
đã qua cơn nguy hiểm nhưng còn nó thì vẫn không biết được tình hình sẽ
ra sao. Đột nhiên, một cô y tá chạy ra đến bên chỗ tụi hắn, hỏi: - Xin hỏi ở đây có ai có nhóm máu O không? Hiện bệnh nhân đang thiếu máu.
Tụi hắn lo lắng không biết làm sao khi ở đây chẳng có ai là có nhóm máu O cả. Bất chợt, một giọng nói cất lên sau lưng:
- Tôi.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn và ngạc nhiên, là Gia Nghi. Cô ta tiến đến bên cô y tá nói:
- Tôi nhóm máu O.
- Được, vậy cô đi theo tôi.
Nói rồi, Gia Nghi đi theo cô y tá bước vào phòng cấp cứu. Sau khoảng 10' sau, Gia Nghi bước ra, cô ta tiến đến chỗ tụi hắn đang đứng, nói:
- Trình trạng của Bảo Phương đã tốt hơn rồi.
- Ừm, cảm ơn cô. - Uyên nói.
- Tại sao cô lại muốn cứu nó? - Duy hỏi.
- Tại vì tôi muốn chuộc tội nhưng có lẽ bao nhiêu đây không đủ. - Nghi nói.
- Không sao, bao nhiêu đây đã đủ rồi. - Hoàng Bảo nói.
- Ừm, cảm ơn mọi người đã tha thứ cho tôi.
- Chẳng phải mọi người đã nói thay vì ôm hận thù thì tha thứ sẽ tốt hơn sao? - Lam nói.
- Đúng vậy. - Nghi nói. Cô ta bước đến bên hắn, nói:
- Cảm ơn anh, Quang Bảo.
- Cảm ơn tôi vì chuyện gì?
- Vì những việc anh đã làm cho tôi, cảm ơn vì tình cảm của anh đã dành cho tôi.
- Không cần phải cảm ơn đâu.
- À, mà đúng rồi. Anh nhận lấy cái này đi. - Nghi lấy từ trong túi ra một cái đĩa CD nhỏ đưa vào tay hắn.
- Gì vậy?
- Bí mật, khi nào anh và Bảo Phương hạnh phúc rồi hãy mở ra, nó sẽ làm cho hạnh phúc của hai người trọn vẹn hơn đấy.
- Ừm, cảm ơn. Rồi cô tính làm gì tiếp theo?
- Chắc bây giờ tôi sẽ đi Mỹ, đi tìm một hạnh phúc thật sự.
- Ừm, vậy chúc cô hạnh phúc.
- Anh cũng vậy. - Nghi tạm biệt mọi người rồi bước đi. Một cô gái chỉ vì yêu mà đã quá mù quáng nhưng giờ đây cô gái ấy đã nhận thức được tất cả và cô ấy sẽ bắt đầu lại từ đầu, cô ấy sẽ lại mở ra một con đường mới cho cuộc đời mình, một cuộc đời sẽ không còn những ân oán hận thù nữa mà sẽ là một cuộc đời toàn những hạnh phúc.
Sau khi tạm biệt Nghi thì cũng vừa đúng lúc bác sĩ bước ra:
- Ai là người nhà của Lương Ngọc Bảo Phương?
- Tôi. - Tất cả mọi người đều đồng thanh.
- Hiện tại cô ấy đã vượt qua cơn nguy hiểm. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cô ấy qua phòng đặc biệt để kịp thời theo dõi.
- Vậy thì bao lâu nữa thì cô ấy sẽ tỉnh lại? - Hắn hỏi.
- Chắc khoảng sáng mai.
- Ừm, cảm ơn.
Nói rồi ông bác sĩ bước đi, tụi hắn cũng vào thăm nó. Hắn mở cửa phòng bước vào, khẽ ngồi xuống nắm lấy tay nó:
- Bảo Phương, anh xin lỗi.
- Quang Bảo à, đó không phải là lỗi của anh đâu. - Uyên nói.
- Tôi biết chứ nhưng tại sao tôi lại không nhận ra.
- Thôi, bây giờ Bảo Phương cũng đã ổn. Chúng ta về thôi. - Hoàng Bảo nói.
- Ừm. - Tất cả mọi người đều bước ra về.
Sáng, những ánh nắng ban mai chiếu thẳng vào mắt nó. Nó từ từ mở mắt, nó nhìn quanh căn phòng, là bệnh viện. Nó cảm giác thấy tay mình có gì đó âm ấm, nó nhìn xuống thì thấy hắn đang ngủ. Nó định ngồi dậy nhưng một cảm giác đau đớn từ vai kéo đến khiến nó bất giác kêu lên khe khẽ. Hắn mở mắt, đưa tay dụi mắt rồi quay qua nhìn nó, đỡ nó ngồi dậy dựa vào thành giường:
- Em tỉnh từ khi nào?
- Lâu.
- Em sao rồi, còn đau không?
- Không cần anh quan tâm.
- Anh xin lỗi.
- Anh không có lỗi.
- Anh không cần có con, anh chỉ cần có em là đủ rồi. - Nó bất ngờ quay sang nhìn anh. - Anh biết hết rồi.
- Anh biết rồi thì sao, tôi đã nói là không còn yêu anh.
- Không còn yêu anh tại sao lại liều mạng đỡ viên đạn đó cho anh.
- Vì anh đã đến cứu tôi.
- Chỉ vậy thôi?
- Ừm.
- Em chắc chứ?
- Chắc.
- Được, vậy anh thấy em trả ơn không đủ, anh muốn nữa?
- Anh muốn gì?
- Anh muốn em quay trở về bên anh, làm vợ của anh.
- Xin lỗi, tôi không... - Nó chưa nói hết câu thì đã bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn.
- Anh không cho quyền từ chối. - Hắn nhanh chóng lấy trong túi áo ra một chiếc nhẫn là chiếc nhẫn hôm bữa, hắn nhanh chóng đeo vào tay nó.
- Anh...
- Bây giờ, em mãi mãi là của anh.
Một giọ nước mắt rồi hàng ngàn giọt nước mắt thi nhau chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, hắn vội vàng lau những giọt nước mắt ấy rồi nói:
- Ngốc ạ, sao lại khóc?
- Anh có biết anh đáng ghét lắm không? Không để cho em nói gì cả.
- Rồi anh biết anh có lỗi rồi, thôi em đừng khóc nữa. Bây giờ em nói đi.
- Hết muốn nói rồi.
Đột nhiên, cánh cửa được đẩy vào. Uyên, Hoàng Bảo, Đăng Duy và Ngọc Lam bước vào. Uyên nói:
- Ây da, hai người cứ tự nhiên như không có chúng tôi.
- Thanh Uyên. - Nó nói.
- Hihi. Mày sao rồi?
- Tao ổn cả rồi, còn Phong Vũ sao rồi?
- Anh ta đã bị cảnh sát bắt, Gia Nghi đã đưa ra toàn bộ những chứng cứ buộc tội hắn.
- Ừm, vậy thì tốt. Cuối cùng thì những tội ác cũng đã được kết thúc.
Tụi hắn lo lắng không biết làm sao khi ở đây chẳng có ai là có nhóm máu O cả. Bất chợt, một giọng nói cất lên sau lưng:
- Tôi.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn và ngạc nhiên, là Gia Nghi. Cô ta tiến đến bên cô y tá nói:
- Tôi nhóm máu O.
- Được, vậy cô đi theo tôi.
Nói rồi, Gia Nghi đi theo cô y tá bước vào phòng cấp cứu. Sau khoảng 10' sau, Gia Nghi bước ra, cô ta tiến đến chỗ tụi hắn đang đứng, nói:
- Trình trạng của Bảo Phương đã tốt hơn rồi.
- Ừm, cảm ơn cô. - Uyên nói.
- Tại sao cô lại muốn cứu nó? - Duy hỏi.
- Tại vì tôi muốn chuộc tội nhưng có lẽ bao nhiêu đây không đủ. - Nghi nói.
- Không sao, bao nhiêu đây đã đủ rồi. - Hoàng Bảo nói.
- Ừm, cảm ơn mọi người đã tha thứ cho tôi.
- Chẳng phải mọi người đã nói thay vì ôm hận thù thì tha thứ sẽ tốt hơn sao? - Lam nói.
- Đúng vậy. - Nghi nói. Cô ta bước đến bên hắn, nói:
- Cảm ơn anh, Quang Bảo.
- Cảm ơn tôi vì chuyện gì?
- Vì những việc anh đã làm cho tôi, cảm ơn vì tình cảm của anh đã dành cho tôi.
- Không cần phải cảm ơn đâu.
- À, mà đúng rồi. Anh nhận lấy cái này đi. - Nghi lấy từ trong túi ra một cái đĩa CD nhỏ đưa vào tay hắn.
- Gì vậy?
- Bí mật, khi nào anh và Bảo Phương hạnh phúc rồi hãy mở ra, nó sẽ làm cho hạnh phúc của hai người trọn vẹn hơn đấy.
- Ừm, cảm ơn. Rồi cô tính làm gì tiếp theo?
- Chắc bây giờ tôi sẽ đi Mỹ, đi tìm một hạnh phúc thật sự.
- Ừm, vậy chúc cô hạnh phúc.
- Anh cũng vậy. - Nghi tạm biệt mọi người rồi bước đi. Một cô gái chỉ vì yêu mà đã quá mù quáng nhưng giờ đây cô gái ấy đã nhận thức được tất cả và cô ấy sẽ bắt đầu lại từ đầu, cô ấy sẽ lại mở ra một con đường mới cho cuộc đời mình, một cuộc đời sẽ không còn những ân oán hận thù nữa mà sẽ là một cuộc đời toàn những hạnh phúc.
Sau khi tạm biệt Nghi thì cũng vừa đúng lúc bác sĩ bước ra:
- Ai là người nhà của Lương Ngọc Bảo Phương?
- Tôi. - Tất cả mọi người đều đồng thanh.
- Hiện tại cô ấy đã vượt qua cơn nguy hiểm. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cô ấy qua phòng đặc biệt để kịp thời theo dõi.
- Vậy thì bao lâu nữa thì cô ấy sẽ tỉnh lại? - Hắn hỏi.
- Chắc khoảng sáng mai.
- Ừm, cảm ơn.
Nói rồi ông bác sĩ bước đi, tụi hắn cũng vào thăm nó. Hắn mở cửa phòng bước vào, khẽ ngồi xuống nắm lấy tay nó:
- Bảo Phương, anh xin lỗi.
- Quang Bảo à, đó không phải là lỗi của anh đâu. - Uyên nói.
- Tôi biết chứ nhưng tại sao tôi lại không nhận ra.
- Thôi, bây giờ Bảo Phương cũng đã ổn. Chúng ta về thôi. - Hoàng Bảo nói.
- Ừm. - Tất cả mọi người đều bước ra về.
Sáng, những ánh nắng ban mai chiếu thẳng vào mắt nó. Nó từ từ mở mắt, nó nhìn quanh căn phòng, là bệnh viện. Nó cảm giác thấy tay mình có gì đó âm ấm, nó nhìn xuống thì thấy hắn đang ngủ. Nó định ngồi dậy nhưng một cảm giác đau đớn từ vai kéo đến khiến nó bất giác kêu lên khe khẽ. Hắn mở mắt, đưa tay dụi mắt rồi quay qua nhìn nó, đỡ nó ngồi dậy dựa vào thành giường:
- Em tỉnh từ khi nào?
- Lâu.
- Em sao rồi, còn đau không?
- Không cần anh quan tâm.
- Anh xin lỗi.
- Anh không có lỗi.
- Anh không cần có con, anh chỉ cần có em là đủ rồi. - Nó bất ngờ quay sang nhìn anh. - Anh biết hết rồi.
- Anh biết rồi thì sao, tôi đã nói là không còn yêu anh.
- Không còn yêu anh tại sao lại liều mạng đỡ viên đạn đó cho anh.
- Vì anh đã đến cứu tôi.
- Chỉ vậy thôi?
- Ừm.
- Em chắc chứ?
- Chắc.
- Được, vậy anh thấy em trả ơn không đủ, anh muốn nữa?
- Anh muốn gì?
- Anh muốn em quay trở về bên anh, làm vợ của anh.
- Xin lỗi, tôi không... - Nó chưa nói hết câu thì đã bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn.
- Anh không cho quyền từ chối. - Hắn nhanh chóng lấy trong túi áo ra một chiếc nhẫn là chiếc nhẫn hôm bữa, hắn nhanh chóng đeo vào tay nó.
- Anh...
- Bây giờ, em mãi mãi là của anh.
Một giọ nước mắt rồi hàng ngàn giọt nước mắt thi nhau chảy dài trên gương mặt xinh đẹp, hắn vội vàng lau những giọt nước mắt ấy rồi nói:
- Ngốc ạ, sao lại khóc?
- Anh có biết anh đáng ghét lắm không? Không để cho em nói gì cả.
- Rồi anh biết anh có lỗi rồi, thôi em đừng khóc nữa. Bây giờ em nói đi.
- Hết muốn nói rồi.
Đột nhiên, cánh cửa được đẩy vào. Uyên, Hoàng Bảo, Đăng Duy và Ngọc Lam bước vào. Uyên nói:
- Ây da, hai người cứ tự nhiên như không có chúng tôi.
- Thanh Uyên. - Nó nói.
- Hihi. Mày sao rồi?
- Tao ổn cả rồi, còn Phong Vũ sao rồi?
- Anh ta đã bị cảnh sát bắt, Gia Nghi đã đưa ra toàn bộ những chứng cứ buộc tội hắn.
- Ừm, vậy thì tốt. Cuối cùng thì những tội ác cũng đã được kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.