Chương 11: Bạn mới
Thuỳ Linh Beo
10/02/2015
Hôm nay là ngày đầu tiên đến trường.
“Nhanh lên không trễ bây giờ” .Lại là tên Quốc Minh đáng ghét mới có 6h30 mà la muộn gì không biết. Linh Đan nói vọng ra ngoài bằng giọng bực tức.
“Chờ tí đi”. Nhưng một tí của Linh Đan có lẽ rất lâu so với người nhanh nhạy như Quốc Minh. Cậu hết nhìn đồng hồ lại nhìn vào nhà. Nếu Linh Đan ra chắc sẽ bị quở một trận vì tội chậm trễ mất.
Cuối cùng cũng xuất hiện.
“Cậu ngủ trong đó hả?” Quốc Minh nhăn mặt nhìn Linh Đan.
Linh Đan biết lỗi ở mình nên chẳng dám ho he gì.
Ô!
Cô nhìn thấy trên giỏ xe là túi quà mấy hôm trước cô cùng cậu ta đi mua. Nhưng cô nghĩ mình không nên thắc mắc nếu không lại bị thêm cái tội lắm chuyện.
“KÍT”. Đến trường rồi. Oa! Một ngôi trường “vĩ đại”, cái trường này to gấp 3 lần trường cô ở quê. Cô hơi ngợp vì số lượng học sinh và chất lượng giảng dạy cùng với bề dày thành tích của ngôi trường này.
Không ngờ mình cũng giỏi thật, thi vào được trường này đúng là cả một vấn đề lớn đấy.
“Vào không hay còn muốn ngủ nữa” Quốc Minh dắt xe đạp vào trường trong khi Linh Đan vẫn ngây người nghĩ ngợi.
Cô ném chữ “XÍ” đầy kiêu ngạo vào thẳng mặt cậu ta rồi tưng tửng đi vào trường.
A!
Có danh sách lớp dán trên bản tin của trường. Có đến 3 lớp toán. Không biết mình học lớp nào nữa. Bắt đầu dò tên.
Đây rồi. Lớp 10A2 chuyên Toán. Xem nào!. Cô nhìn vào tên những người bạn cùng lớp. Rất nhiều cái tên đẹp.
“Dương Ngọc Hân”
“Lê Huy Khiêm”
“Nguyễn Quang Anh”
Ơ!
Có cả người ở nước ngoài chuyển về nữa cơ á?. Ai vậy ta?
“Vũ Nhật Huyền Chi”. Khiếp, tên gì mà dài ngoằng, khó nhớ.
“Tùng…Tùng…Tùng”. Tiếng trống vang lên và sau đó là tiếng hô của một thầy giáo trung niên.
“Các em lớp 10 chú ý, đọc tên mình trên bảng tin sau đó vào lớp.”
Linh Đan chạy ngay đi tìm lớp học của mình. Nhưng 3 dãy nhà làm sao biết được đây. Cô đáng mắt xung quanh để tìm kiếm.
“ÁI UI”. Đang đi thì có ai đó đâm sầm vào khiến cô ngã xuống đất. Chưa kịp đứng dậy thì có một bàn tay nhẹ nhàng nắm tay cô và đỡ cô dậy.
Cảm giác này, rất quen…
“Linh Đan”. Người ấy gọi tên cô.
“Anh…” .Cô thẫn thờ, cô không thể phát ra một từ nào khác nữa. Mắt cô bắt đầu ầng ậc nước. Chính bàn tay này, giọng nói này… là Hải Trung. Chính con người này đã đùa giỡn cô, chán rồi anh ta vứt cô đi như một thứ đồ chơi rẻ tiền. Cô sợ anh ta, rất sợ.
Linh Đan không muốn nhìn thấy anh ta cô lại trở nên yếu đuối giống như trước đây. Cô vụt chạy thật nhanh để những hàng nước mắt không rơi trước mặt con người ấy.
Cô không biết mình đã chạy đến đâu nữa. Cô cố thoát khỏi vòng tay và con người của Hải Trung.
Trước mắt cô hiện lên 2 chữ khiến cô sững người.
“WC”.
Cô đang ở trong nhà vệ sinh của nam.
“AAAAAAAAAAAAAA”. La thật to và chạy ra ngoài trong tiếng xì xào hỗn loạn của lũ con trai.
“Phù”. Cuối cùng cũng tìm thấy lớp.
Khi Linh Đan vào thì lớp mới có lác đác người, cô chọn ngay cho mình một bàn ở cạnh cửa sổ. Sao ít người vậy nhỉ? Cũng chưa thấy giáo viên chủ nhiệm.
Cô lại bất chợt nghe thấy giọng nói của con người ấy văng vẳng bên tai. Giọng nói dịu dàng, ấm áp và rất đặc biệt của anh ấy. Cô khẽ rùng mình.
Tại sao Hải Trung lại xuất hiện ở đây?. Chẳng lẽ anh ta học ở đây. Linh Đan thắc mắc. Cô nhìn ra phía sân trường, không còn anh ta ở đó. Haiz… nhưng mà anh ta thì liên quan gì đến mình mà mình phải nghĩ ngợi, chia tay con nhỏ ngu ngốc như mình xong chắc anh ta nhẹ nhõm lắm. Đã 2 năm trôi qua rồi cô vẫn chưa thực sự quên được anh ta. Trong khi đối với anh ta – một mr cool của trường có hàng ngàn con gái theo đuổi thì chắc Linh Đan chỉ là một trong rất nhiều thứ giẻ rách mà anh ta lau xong rồi vứt.
Đang nghĩ vẩn vơ thì giọng cô giáo vang lên: “Cả lớp chú ý điểm danh”. Linh Đan quay trở lại với thực tại. Nhanh thật đấy mới đó mà đã rất nhiều học sinh.
“Nguyễn Minh Anh”
“Có”
“Nguyễn Bá Cường”
“Có”
…
“Trịnh Linh Đan”. Cuối cùng cũng đến lượt cô. “Có ạ”. Và sau đó là một dãy những cái tên khác. Cô để ý đến từng người để nhớ tên sau khỏi mất công hỏi. Nhưng có một cái tên không có tiếng trả lời.
“Vũ Nhật Huyền Chi”.
“Vũ Nhật Huyền Chi”.
Cô giáo nhắc lại cái tên ấy rất nhiều nhưng không thấy ai nói nên cô gạch luôn vào danh sách. Và điểm danh tiếp những người còn lại.
Lúc cô giáo chuẩn bị thông báo kế hoạch thì từ cửa có một giọng nói vang lên.
“Thưa cô em đến muộn”. Linh Đan cố rướn người nhìn nhưng chẳng thấy gì. Cô giáo gật đầu nhưng không quên mắng mỏ: “Chị đi làm đêm hay sao mà sáng lại dậy muộn thế hả?”
Không có tiếng đáp lại.
Linh Đan khẽ lắc đầu. Không ngờ một giáo viên ở một ngôi trường danh tiếng như thế này lại có thể phát ra những âm thanh và từ ngữ nghe chói tai đến vậy.
Cô lại để ý đến Huyền Chi. Cô ấy trắng trẻo và có khuôn mặt ưa nhìn. Hình như cô ấy là người lai. Mắt màu xanh rất đẹp. Quần áo cũng rất tomboy. Hợp với mình đấy nhỉ.
Lại giọng nói chanh chua của bà giáo: “Tôi sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi”
“Chị kia qua bên này…chị bị mù hay sao mà không thấy tay tôi chỉ hả?...”
Một nhân vật khác phải chịu hậu quả giống như Huyến Chi. Linh Đan bắt đầu thấy sợ con người này.
“Chị cận áo vàng…qua kia”.Linh Đan giật mình hình như bà ta đang chỉ cô, phải hành động nhanh chóng không lại mất…mặt.
Nhưng đằng kia là bên cạnh Huyền Chi. Cô khẽ mừng trong bụng. Ít nhất bà ta cũng biết suy xét cho những cô gái “nam tính” như Linh Đan và Huyền Chi ngồi với nhau.
Vừa mới ngồi xuống bàn không đầy 3 giây.
“Chào, tớ là Huyền Chi. Còn cậu?”
“Tớ là Linh Đan. Rất vui được đồng hành cùng cậu”.Linh Đan vui vẻ bắt tay. Quả không sai rất hợp với tính cách của cô.
Sau đó mặc cho bà giáo phổ biến kế hoạch hai đứa ngồi nói chuyện và cười khúc khích. Đến khi nghe nói: “Cả lớp nghỉ”, hai đứa chỉ biết nhìn nhau và cười vì không nghe gì thì làm sao mà biết đường đi học đây. May sao vẫn còn một đứa chưa ra khỏi lớp.
“Ê, bạn gì ơi. Cho tớ hỏi khi nãy cô điên ấy nói gì thế?” Huyền Chi kéo tay cô bạn ấy lại và hỏi.
“Cô điên” sao cậu ta cũng thật “dã man”. Linh Đan khẽ cười.
“À! Bà điên ấy nói hai ngày nữa sẽ chính thức “đào mộ” để chôn chúng ta”. Cô bạn ấy cũng vui vẻ đáp lại.
Linh Đan lại thích thú với cô bạn mới này rồi. Huých tay Huyền Chi thật mạnh. Huyền Chi hiểu ý Linh Đan nên chìa tay ra và nói: “Chào, chúng ta làm bạn nhé!. Tớ là Huyền Chi, đây là Linh Đan. Còn cậu?”
Cô bạn đó không bắt tay mà đập mạnh vào lòng bàn tay nõn nà của Huyền Chi khiến cô ấy kêu “Á” thảm thiết.
“Tớ cũng thích các cậu rồi đấy…Hì…Tớ là Đặng Thanh Tuyền…gặp lại sau”. Nói xong đi thẳng.
Linh Đan nhìn Huyền Chi cười méo mó. Đúng là một cô gái…rất cá tính.
“Nhanh lên không trễ bây giờ” .Lại là tên Quốc Minh đáng ghét mới có 6h30 mà la muộn gì không biết. Linh Đan nói vọng ra ngoài bằng giọng bực tức.
“Chờ tí đi”. Nhưng một tí của Linh Đan có lẽ rất lâu so với người nhanh nhạy như Quốc Minh. Cậu hết nhìn đồng hồ lại nhìn vào nhà. Nếu Linh Đan ra chắc sẽ bị quở một trận vì tội chậm trễ mất.
Cuối cùng cũng xuất hiện.
“Cậu ngủ trong đó hả?” Quốc Minh nhăn mặt nhìn Linh Đan.
Linh Đan biết lỗi ở mình nên chẳng dám ho he gì.
Ô!
Cô nhìn thấy trên giỏ xe là túi quà mấy hôm trước cô cùng cậu ta đi mua. Nhưng cô nghĩ mình không nên thắc mắc nếu không lại bị thêm cái tội lắm chuyện.
“KÍT”. Đến trường rồi. Oa! Một ngôi trường “vĩ đại”, cái trường này to gấp 3 lần trường cô ở quê. Cô hơi ngợp vì số lượng học sinh và chất lượng giảng dạy cùng với bề dày thành tích của ngôi trường này.
Không ngờ mình cũng giỏi thật, thi vào được trường này đúng là cả một vấn đề lớn đấy.
“Vào không hay còn muốn ngủ nữa” Quốc Minh dắt xe đạp vào trường trong khi Linh Đan vẫn ngây người nghĩ ngợi.
Cô ném chữ “XÍ” đầy kiêu ngạo vào thẳng mặt cậu ta rồi tưng tửng đi vào trường.
A!
Có danh sách lớp dán trên bản tin của trường. Có đến 3 lớp toán. Không biết mình học lớp nào nữa. Bắt đầu dò tên.
Đây rồi. Lớp 10A2 chuyên Toán. Xem nào!. Cô nhìn vào tên những người bạn cùng lớp. Rất nhiều cái tên đẹp.
“Dương Ngọc Hân”
“Lê Huy Khiêm”
“Nguyễn Quang Anh”
Ơ!
Có cả người ở nước ngoài chuyển về nữa cơ á?. Ai vậy ta?
“Vũ Nhật Huyền Chi”. Khiếp, tên gì mà dài ngoằng, khó nhớ.
“Tùng…Tùng…Tùng”. Tiếng trống vang lên và sau đó là tiếng hô của một thầy giáo trung niên.
“Các em lớp 10 chú ý, đọc tên mình trên bảng tin sau đó vào lớp.”
Linh Đan chạy ngay đi tìm lớp học của mình. Nhưng 3 dãy nhà làm sao biết được đây. Cô đáng mắt xung quanh để tìm kiếm.
“ÁI UI”. Đang đi thì có ai đó đâm sầm vào khiến cô ngã xuống đất. Chưa kịp đứng dậy thì có một bàn tay nhẹ nhàng nắm tay cô và đỡ cô dậy.
Cảm giác này, rất quen…
“Linh Đan”. Người ấy gọi tên cô.
“Anh…” .Cô thẫn thờ, cô không thể phát ra một từ nào khác nữa. Mắt cô bắt đầu ầng ậc nước. Chính bàn tay này, giọng nói này… là Hải Trung. Chính con người này đã đùa giỡn cô, chán rồi anh ta vứt cô đi như một thứ đồ chơi rẻ tiền. Cô sợ anh ta, rất sợ.
Linh Đan không muốn nhìn thấy anh ta cô lại trở nên yếu đuối giống như trước đây. Cô vụt chạy thật nhanh để những hàng nước mắt không rơi trước mặt con người ấy.
Cô không biết mình đã chạy đến đâu nữa. Cô cố thoát khỏi vòng tay và con người của Hải Trung.
Trước mắt cô hiện lên 2 chữ khiến cô sững người.
“WC”.
Cô đang ở trong nhà vệ sinh của nam.
“AAAAAAAAAAAAAA”. La thật to và chạy ra ngoài trong tiếng xì xào hỗn loạn của lũ con trai.
“Phù”. Cuối cùng cũng tìm thấy lớp.
Khi Linh Đan vào thì lớp mới có lác đác người, cô chọn ngay cho mình một bàn ở cạnh cửa sổ. Sao ít người vậy nhỉ? Cũng chưa thấy giáo viên chủ nhiệm.
Cô lại bất chợt nghe thấy giọng nói của con người ấy văng vẳng bên tai. Giọng nói dịu dàng, ấm áp và rất đặc biệt của anh ấy. Cô khẽ rùng mình.
Tại sao Hải Trung lại xuất hiện ở đây?. Chẳng lẽ anh ta học ở đây. Linh Đan thắc mắc. Cô nhìn ra phía sân trường, không còn anh ta ở đó. Haiz… nhưng mà anh ta thì liên quan gì đến mình mà mình phải nghĩ ngợi, chia tay con nhỏ ngu ngốc như mình xong chắc anh ta nhẹ nhõm lắm. Đã 2 năm trôi qua rồi cô vẫn chưa thực sự quên được anh ta. Trong khi đối với anh ta – một mr cool của trường có hàng ngàn con gái theo đuổi thì chắc Linh Đan chỉ là một trong rất nhiều thứ giẻ rách mà anh ta lau xong rồi vứt.
Đang nghĩ vẩn vơ thì giọng cô giáo vang lên: “Cả lớp chú ý điểm danh”. Linh Đan quay trở lại với thực tại. Nhanh thật đấy mới đó mà đã rất nhiều học sinh.
“Nguyễn Minh Anh”
“Có”
“Nguyễn Bá Cường”
“Có”
…
“Trịnh Linh Đan”. Cuối cùng cũng đến lượt cô. “Có ạ”. Và sau đó là một dãy những cái tên khác. Cô để ý đến từng người để nhớ tên sau khỏi mất công hỏi. Nhưng có một cái tên không có tiếng trả lời.
“Vũ Nhật Huyền Chi”.
“Vũ Nhật Huyền Chi”.
Cô giáo nhắc lại cái tên ấy rất nhiều nhưng không thấy ai nói nên cô gạch luôn vào danh sách. Và điểm danh tiếp những người còn lại.
Lúc cô giáo chuẩn bị thông báo kế hoạch thì từ cửa có một giọng nói vang lên.
“Thưa cô em đến muộn”. Linh Đan cố rướn người nhìn nhưng chẳng thấy gì. Cô giáo gật đầu nhưng không quên mắng mỏ: “Chị đi làm đêm hay sao mà sáng lại dậy muộn thế hả?”
Không có tiếng đáp lại.
Linh Đan khẽ lắc đầu. Không ngờ một giáo viên ở một ngôi trường danh tiếng như thế này lại có thể phát ra những âm thanh và từ ngữ nghe chói tai đến vậy.
Cô lại để ý đến Huyền Chi. Cô ấy trắng trẻo và có khuôn mặt ưa nhìn. Hình như cô ấy là người lai. Mắt màu xanh rất đẹp. Quần áo cũng rất tomboy. Hợp với mình đấy nhỉ.
Lại giọng nói chanh chua của bà giáo: “Tôi sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi”
“Chị kia qua bên này…chị bị mù hay sao mà không thấy tay tôi chỉ hả?...”
Một nhân vật khác phải chịu hậu quả giống như Huyến Chi. Linh Đan bắt đầu thấy sợ con người này.
“Chị cận áo vàng…qua kia”.Linh Đan giật mình hình như bà ta đang chỉ cô, phải hành động nhanh chóng không lại mất…mặt.
Nhưng đằng kia là bên cạnh Huyền Chi. Cô khẽ mừng trong bụng. Ít nhất bà ta cũng biết suy xét cho những cô gái “nam tính” như Linh Đan và Huyền Chi ngồi với nhau.
Vừa mới ngồi xuống bàn không đầy 3 giây.
“Chào, tớ là Huyền Chi. Còn cậu?”
“Tớ là Linh Đan. Rất vui được đồng hành cùng cậu”.Linh Đan vui vẻ bắt tay. Quả không sai rất hợp với tính cách của cô.
Sau đó mặc cho bà giáo phổ biến kế hoạch hai đứa ngồi nói chuyện và cười khúc khích. Đến khi nghe nói: “Cả lớp nghỉ”, hai đứa chỉ biết nhìn nhau và cười vì không nghe gì thì làm sao mà biết đường đi học đây. May sao vẫn còn một đứa chưa ra khỏi lớp.
“Ê, bạn gì ơi. Cho tớ hỏi khi nãy cô điên ấy nói gì thế?” Huyền Chi kéo tay cô bạn ấy lại và hỏi.
“Cô điên” sao cậu ta cũng thật “dã man”. Linh Đan khẽ cười.
“À! Bà điên ấy nói hai ngày nữa sẽ chính thức “đào mộ” để chôn chúng ta”. Cô bạn ấy cũng vui vẻ đáp lại.
Linh Đan lại thích thú với cô bạn mới này rồi. Huých tay Huyền Chi thật mạnh. Huyền Chi hiểu ý Linh Đan nên chìa tay ra và nói: “Chào, chúng ta làm bạn nhé!. Tớ là Huyền Chi, đây là Linh Đan. Còn cậu?”
Cô bạn đó không bắt tay mà đập mạnh vào lòng bàn tay nõn nà của Huyền Chi khiến cô ấy kêu “Á” thảm thiết.
“Tớ cũng thích các cậu rồi đấy…Hì…Tớ là Đặng Thanh Tuyền…gặp lại sau”. Nói xong đi thẳng.
Linh Đan nhìn Huyền Chi cười méo mó. Đúng là một cô gái…rất cá tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.