Chương 4: Bữa cơm đầu tiên...
Thuỳ Linh Beo
10/02/2015
Quốc Minh mở cửa phòng ông ra, nói lễ phép: “Ông à, ra mời cơm.” Ông đang nằm xem tv, thấy cháu gọi liền nhổm người dậy nói sẽ: “Ừ, ra trước đi”.
Cậu nghe vậy liền quay lưng bước đi. Đang đi ra thì thấy Phương Thảo hớt hải chạy từ trên cầu thang xuống: “Gì thế?. Chị bị ma đuổi à?.”
Phương Thảo dường như không nghe thấy câu hỏi có ý thăm dò của thằng em. Cô chạy thẳng vào phòng ông, rồi đóng sập cửa lại. Quốc Minh rất tò mò không biết có chuyện gì mà ông và chị lại có vẻ bí mật như vậy. Đang định quay bước đi thì nghe trong phòng ông tiếng la lớn. “Thật sao?.” Cậu càng bàng hoàng và tò mò hơn vì chưa bao giờ ông hét to như vậy.
Quốc Minh liền đi nhẹ nhàng lại gần cửa phòng ông, ghé sát tai vào cửa nhưng tiếc rằng dù cố thế nào cũng chẳng nghe thấy gì.
“Làm gì thế?.” Linh Đan đang lừ lừ tiến lại phía Quốc Minh.Câu hỏi của Linh Đan khiến cậu hơi giật mình vì lúc này cậu đang nghe trộm mà.
“Suỵt.” Cậu đặt ngón tay trỏ lên miệng. Sau đó nhìn Linh Đan, nói khẽ thật khẽ: “Cậu nhỏ miệng giùm tôi đi”. Nhưng chắc vì khoảng cách xa quá cô không nghe rõ với lại không có kính cũng không thể “nhìn miệng đoán chữ” nên cô hỏi lại rõ to: “Cái gì?”.
Quốc Minh nghe cô nói thế thì bất lực bèn bỏ cuộc không “do thám” nữa, cậu đi thẳng đến chỗ Linh Đan đứng trong khi cô vẫn ngơ ra vì chẳng hiểu thái độ của cậu ta như vậy là có ý gì.Quốc Minh chống nạnh nhìn thẳng vào “đối tượng” và nói:
“Này, cậu có cần tôi lắp cho cái máy trở thính không hả? Nói thế mà còn không nghe. Đã cận lồi mắt ra rồi lại còn điếc nặng nữa. Đúng là trên người cậu chắc chẳng còn cái gì không hư hại đâu nhỉ?.”
Tưởng Linh Đan sẽ đáp trả lại nhưng không…Cô lườm cậu một cái sắc lạnh sau đó đi qua người cậu, cố tính va vào cậu để thể hiện rằng “bây giờ tôi đang rất phẫn nộ”.
Dưới ánh đèn sáng trắng của phòng khách Quốc Minh nhận ra mắt cô long lanh, hình như đang chuẩn bị khóc. Cậu bỗng thấy câu nói của mình vừa rồi hơi quá đáng. Cậu muốn xin lỗi vì cậu thật sự không thích có lỗi với ai bao giờ nhất là với con gái nhưng cậu chẳng giám làm gì chỉ biết lặng lẽ quay đầu lại, nhìn Linh Đan và gãi đầu.
Còn Linh Đan sau khi nghe Quốc Minh nói vậy thì bỗng cảm thấy buồn vô cùng. Cái buồn này không thể diễn tả được qua lời nói, chỉ có thể cảm nhận qua dòng nước mắt nóng đang chảy xuống gò má thâm tím của cô. Linh Đan không hiểu sao mình lại bức xúc đến như vậy, cô đã bị bạn bè nói như thế rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cô khóc. Mà lần này nguyên nhân lại là đứa con trai mà cô căm ghét nhất…
………………………………………………………………………………………..
“Ai vậy ông?”.Phương Thảo nhìn ông với vẻ mặt lo lắng.
Ông mỉm cười và dúi chiếc điện thoại vào tay cô rồi nói: “ Bạn”
Phương Thảo cố nhét cái điện thoại vào trong túi quần bò sau đó mới lên tiếng: “Bạn nào ạ?....”
“Thôi, ra ăn cơm đi con.” Ông nhẹ chạm tay mình vào tay đứa cháu gái ngoan rồi đi thẳng ra ngoài. Phương Thảo cũng chỉ biết nhăn nhó mặt mày mà đi theo ông.
Trong khi ấy ngoài kia…
“Này…này…Thôi đừng giận nữa tôi biết tôi nói hơi quá!.Ừm…thì…I’m sorry.” Quốc Minh đứng sau lưng Linh Đan thi thoảng lại chọc ngón tay vào người cô ra vẻ hối lỗi lắm rồi và thực sự muốn được tha thứ.
Bất chợt cô quay người lại nhìn Quốc Minh và nói: “ Tôi không ngờ cậu cũng biết suy nghĩ đấy.”
Quốc Minh lảng tránh ánh mắt “trung trực” của cô nhưng miệng vẫn nói lí nhí vì biết rằng mình không có quyền nói to trong lúc này: “Tôi cũng có óc mà”
“ Thôi được, tối nay lên phòng tôi. Có việc cho cậu làm đấy”. Sau đó cô cười rất nham hiểm.
Quốc Minh ngay lập tức nhìn cô giống như một sinh vật lạ, hai tay ôm ngực: “ Tôi nói cho cậu biết tôi mới 16 thôi nha, tôi đang còn trong trắng à nha.”
Linh Đan vẫn không chịu buông tha vì cô đang là người chiến thắng mà: “Hì, trong như nước vôi và trắng như tờ giấy than chứ gì. Tôi không có hứng thú với một con người như cậu và cậu cũng đã từng nói cậu không hứng thú với tôi, đúng chứ?. Vì thế …”
Cô dừng lại sau đó ghé sát vào tai Quốc Minh và thì nói nhẹ đến nỗi cậu sởn hết cả tóc gáy: “Tối nay lên phòng tôi nhé!”.
Quốc Minh khẽ rùng mình. Linh Đan không đơn giản như cậu tưởng.
Linh Đan nói xong lại một lần nữa bước qua Quốc Minh nhưng lần này là một tâm trạng khác. Cô làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nói bóng gió gần như chẳng còn liên quan gì đến câu chuyện vừa nãy: “Ôi, tự nhiên đói bụng quá!”.Và cứ thế đi thẳng vào nhà bếp, trên bàn đã bày đầu đủ các món ăn.
Trong khi cô rất hả hê thì Quốc Minh với ánh mắt chưa hết kinh ngạc vẫn đứng ngây người không biết mình nghe có nhầm không nữa.
“Minh ơi đứng đó ngắm cảnh nữa hả? Vào ăn cơm nào.” Phương Thảo vừa bước ra khỏi phòng ông thì thấy em trai đứng như trời trồng giữa nhà. Cô không chờ đợi Minh đáp lại mà đi luôn vào nhà bếp.Nhưng đi được giữa đường vẫn không thấy em “dịch chuyển” Phương Thảo lại gọi một lần nữa: “Minh…”.Vẫn không có hồi âm. “MINH…..”.Cô đã cố hét to nhưng …Lần này cô dùng hết sức lực vốn có của mình để hét: “MINHHHHHHHHHHHH…”
Cuối cung cậu cũng nghe thấy và quay lại bắt gặp ánh mắt giận giữ của chị: “Sao chị gọi mãi từ nãy đến giờ mà mày không nghe hả?”.Phương Thảo gắt gỏng.
“Dạ em biết rồi chị cứ vào trước đi.” Quốc Minh nhanh miệng trả lời chứ không lại bị ăn “đá”.Cậu chợt nghĩ: “Có phải mình hơi thái quá không ta? Biết đâu cậu ta bảo mình lên để quét dọn phòng ngủ.Haizzzzzzz… Ai nói tự nhiên chọc vào ổ kiến lửa làm gì không biết?”.Sau đó cậu vác bộ mặt khó hiểu đi vào nhà bếp.
……………………………………………………………………………………………………
“Con mời ông, em mời chị mời cơm.” Linh Đan nhận bát cơm từ tay Phương Thảo nhưng không quên mất “nhiệm vụ”.
Ông cũng cười tươi và nói: “ Ừ, con cứ ăn thoải mái như ở nhà nhé!.”
Phương Thảo có vẻ hơi xấu hổ vì hành động khi sáng của mình khi nhìn thấy một bên má cùa Linh Đan bị thâm tím nên cô mở lời: “Linh Đan à. Chị…chị…xin lỗi chuyện đá nhầm vào mặt em làm em bị thế kia. Em có đau không?”
Linh Đan đang định trả lời thì Quốc Minh bước vào và “chặn họng” cô lại khiến cô tức xộc máu.
“Chị… sao lại có thể thiên vị như thế được ạ. Em cũng bị thâm tai đây này…đây này.” Vừa nói cậu vừa hướng cái tai bị “tổn thương” của mình về phía Phương Thảo ra vẻ bất mãn.
Linh Đan nghe nói vậy mới để ý tại sao cậu ta cũng bị đá mà không có bất kì “di chứng” nào để lại.Thì ra là bị ở tai,đúng là vết thương bị che lấp nên chẳng ai biết cậu ta cũng phải chịu tổn thất như bao người khác. Cô thầm mỉm cười.
“ À thì… xin lỗi…nhưng cũng tại mày vứt mất đống tranh chị thức khuya dậy sớm để vẽ chứ?”.Phương Thảo nhăn nhó mặt mày biện minh.
May sao ông lên tiếng giảng hoà: “Thôi, Minh vào chỗ ngồi ăn đi con.”
Thế là Quốc Minh ngoan ngoãn đi lại chiếc ghế bên cạnh Linh Đan, kéo ra và ngồi xuống. Mỉm cười rồi nói với Phương Thảo: “Chị…hì…cho em xin bát cơm”.
Phương Thảo cũng chẳng biết nói gì hơn là nhận lấy chiếc bát để cung cấp “lương thực” cho thằng em ranh ma.
Ồ!
Thì ra cậu ta tên Minh. Cái tên cũng không tệ, khuôn mặt cũng điển trai, body chuẩn nhưng tại sao lại đối nghịch với con người thế chứ. Đúng là không thể “nhìn mặt mà bắt hình dong”.
Trong bữa cơm ông và Phương Thảo tỏ ra yêu mến, luôn miệng hỏi thăm Linh Đan học hành thế nào, thi thố được bao nhiêu điểm, thích ăn gì, vân vân và vân vân thì Quốc Minh lại chẳng nói gì chỉ vục đầu vào ăn giống như kiểu “Tôi làm gì biết cô”. Điều đó khiến Linh Đan cảm thấy hơi bị coi thường…
Sau khi tất cả mọi người ăn xong. Ông và Quốc Minh ra phòng khách. Linh Đan mới nhỏ nhẹ hỏi Phương Thảo: “Khi nãy có ông nên em không dám hỏi…Bà đâu hả chị?”
Phương Thảo cười và nói: “ Bà đi được hai tháng rồi em ạ”.
Linh Đan hơi bất ngờ nên cô chẳng biết nói gì chỉ đứng tần ngần nhìn đống bát đĩa chồng chất lên nhau.
Phương Thảo thấy Linh Đan đứng lặng thì nhíu mày hỏi: “ Gì mà thất thần thế?”
Linh Đan biết cô nên nói gì bây giờ, tốt nhất là lảng qua chủ đề khác: “Em giúp chị rửa bát nha.”
Phương Thảo cũng không có phản ứng gì khi Linh Đan không trả lời câu hỏi của mình. Cô nhìn Linh Đan rồi nói: “Thôi, em ra gọt táo cho ông đi. Đống lộn xộn này chị làm loáng là xong thôi.”
Linh Đan cười rồi đi ra phòng khách.
Cô ra phòng khách thì thấy Quốc Minh đang cầm quyển sách trên tay, nằm dài trên ghế sofa còn tay kia cầm quả táo và gặm rồi nhai nhồm nhoàm.
Ông thấy cô đang đến gần thì vẫy tay và nói: “Đan à, lại đây ăn táo đi con.”
Linh Đan nhanh chóng vâng lệnh.
Cô thấy táo đã được rửa sạch sẽ và đang để ngay ngắn trong đĩa. Nếu bây giờ ở nhà chắc cô cũng sẽ như Quốc Minh, nhưng đây đâu phải nhà cô nên tốt hơn hết là thể hiện mình là người lịch sự.
Cô nhìn ông rồi nói: “Để con gọt táo nhé!”.Cô đang định cầm lấy con dao thì bị ông kéo tay ngồi xuống ghế.
“Mai cắt kính rồi hãy làm.” Ông cười sau đó nhìn Quốc Minh và nói: “ Minh, gọt táo cho Đan ăn nhá. Ông mệt rồi vào phòng nghỉ đây.Mà sao suốt ngày mày gián mắt vào cái quyển truyện vô bổ ấy hả?”
Quốc Minh không trả lời ông mà xị mặt xuống, cầm con dao và bắt đầu gọt. Ít nhất cậu ta cũng là một đứa cháu ngoan.
“Cậu cũng chăm học phết nhỉ?”.Linh Đan hỏi nhưng đầy ngụ ý.
“Bình thường”.Quốc Minh trả lời trong sự khó chịu.
“Sách gì thế? Thiên nhiên hoang dã hay Quá trình tiến hoá của loài người?”.Linh Đan hình như rất thích châm chọc cậu ta.
Quốc Minh không nói gì. Đưa quả táo đang cắt dở cho Linh Đan: “Hốc đi cho thơm mồm”.
Hốc? Thơm mồm?. Ý cậu ta là gì chứ?.Cậu ta không thể dùng từ nào trang trọng hơn được sao.Đúng là cái loại…VÔ LIÊM SỈ. Linh Đan có thể hiểu được ngụ ý của cậu ta là gì nhưng quan trọng là không thể biết cách nào đó khiến cậu ta phải nể trọng cô, phải quỳ xuống trước mặt mà cầu xin vì những lời nói xúc phạm lòng tự trọng của một người con gái như cô. Cô thấy rất rất hối hận khi lúc nãy đã tha thứ cho cậu ta quá dễ dàng.Cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Thấy cô không nói gì Quốc Minh vứt quả táo lên đĩa không thèm gọt nữa.Cậu lại nằm thảnh thơi xuống ghế, đọc truyện.Linh Đan liếc thấy dòng chữ mờ mờ phía trên bìa và cô đã đoán ra cậu ta đang đọc gì?.Cười nham hiểm và nói:
“Đô rê mon à?.Cậu còn nhỏ quá nhỉ? Tôi tưởng cậu phải đọc 18+ hay cái gì đó tương tự chứ?.”
“…” Quốc Minh im lặng.
“Hay bìa sách thì vậy nhưng bên trong lại toàn hình sexy của những cô gái đôi mươi…Chẳng lẽ đúng sao?”.Cô hắng giọng đả kích Quốc Minh.
Quốc Minh dụi mắt và nói: “Chắc cô cũng hay như thế hả?”
Linh Đan lắc đầu: “NO. Cậu nghĩ một người không biết bật máy nóng lạnh như tôi mà lại có những hành động đồi bại như vậy sao?.”
“Ồ,thế mai cậu có muốn tắm chung với tôi không rồi tôi dạy luôn cho.”.Lại là cái giọng đểu cáng ấy.
“Thôi có cho tôi tiền tỉ tôi cũng chẳng thèm.” Linh Đan hơi đỏ mặt nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Cậu ta đúng là một tay “trai bao” đáng sợ mà cô từng gặp. Chỉ mới là đứa trẻ 16 tuổi mà dám mời mọc người khác như vậy nếu lỡ may mình gật đầu một cái thì không biết phản ứng của cậu ta ra sao nữa.
Quốc Minh nhìn chằm chằm Linh Đan bằng con mắt cực kì “thân mật”,cô không biết rằng trong đầu cậu ta đang nghĩ gì. “Linh Đan ơi Linh Đan tôi biết thừa cậu sẽ không bao giờ dám gật đầu trước câu hỏi ấy mà.Thì ra cậu cũng biết sợ là gì cơ đấy.Ha ha ha..”
Dường như nhớ ra điều gì đó.Quốc Minh ghé sát mặt vào mặt Linh Đan với khoảng cách rất dễ khiến người ta hiểu lầm, cậu cảm nhận được sức nóng lan toả trên khuôn mặt của cô, cậu nhếch mép cười nham hiểm rồi thì thầm: “Linh Đan à, thế chúng ta lên phòng cậu được chưa?”
Linh Đan chỉ ngồi im như phổng. Cô biết mặt mình chắc giờ đang rất đỏ, chân tay cô mềm nhũn ra như bột.Tại sao? Tại sao? Con người này lại khiến tim mình đập loạn lên như thế.Không thể xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ là quá đường đột làm cho hệ thần kinh bị kích thích quá mạnh nên mình mới thế này.Đúng rồi.Chính xác.Cô nuốt nước bọt và nhanh chóng đẩy Quốc Minh ra rồi nói:
“Không…không cần…nữa…chỉ là khi nãy…doạ cậu…cho hay thôi…Hì…đừng hiểu nhầm.”
Quốc Minh sờ mũi,cố nhịn cười và nói: “Thế á, tôi có hiểu gì đâu. Tưởng cậu nhờ tôi điều gì thôi mà.”
Linh Đan biết mình hiện tại đang trở thành trò cười cho cậu ta nên cô quyết định...bỏ chạy.
“Thôi, tôi lên phòng trước cậu cứ ngồi mà gặm nhấm hết quyển truyện thiếu nhi của cậu đi.”
Linh Đan nhanh chóng đứng dậy và đi thẳng lên tầng. Nhưng cô vẫn nghe rất rõ tiếng cười sặc sụa của cậu ta ở phía sau lưng. Đúng là một sự sỉ nhục quá quá lớn với một người con gái như cô.
Quốc Minh vừa gặm quả táo đang gọt dở ăn ngon lành vừa cười rất “thâm độc”.
Cậu nghe vậy liền quay lưng bước đi. Đang đi ra thì thấy Phương Thảo hớt hải chạy từ trên cầu thang xuống: “Gì thế?. Chị bị ma đuổi à?.”
Phương Thảo dường như không nghe thấy câu hỏi có ý thăm dò của thằng em. Cô chạy thẳng vào phòng ông, rồi đóng sập cửa lại. Quốc Minh rất tò mò không biết có chuyện gì mà ông và chị lại có vẻ bí mật như vậy. Đang định quay bước đi thì nghe trong phòng ông tiếng la lớn. “Thật sao?.” Cậu càng bàng hoàng và tò mò hơn vì chưa bao giờ ông hét to như vậy.
Quốc Minh liền đi nhẹ nhàng lại gần cửa phòng ông, ghé sát tai vào cửa nhưng tiếc rằng dù cố thế nào cũng chẳng nghe thấy gì.
“Làm gì thế?.” Linh Đan đang lừ lừ tiến lại phía Quốc Minh.Câu hỏi của Linh Đan khiến cậu hơi giật mình vì lúc này cậu đang nghe trộm mà.
“Suỵt.” Cậu đặt ngón tay trỏ lên miệng. Sau đó nhìn Linh Đan, nói khẽ thật khẽ: “Cậu nhỏ miệng giùm tôi đi”. Nhưng chắc vì khoảng cách xa quá cô không nghe rõ với lại không có kính cũng không thể “nhìn miệng đoán chữ” nên cô hỏi lại rõ to: “Cái gì?”.
Quốc Minh nghe cô nói thế thì bất lực bèn bỏ cuộc không “do thám” nữa, cậu đi thẳng đến chỗ Linh Đan đứng trong khi cô vẫn ngơ ra vì chẳng hiểu thái độ của cậu ta như vậy là có ý gì.Quốc Minh chống nạnh nhìn thẳng vào “đối tượng” và nói:
“Này, cậu có cần tôi lắp cho cái máy trở thính không hả? Nói thế mà còn không nghe. Đã cận lồi mắt ra rồi lại còn điếc nặng nữa. Đúng là trên người cậu chắc chẳng còn cái gì không hư hại đâu nhỉ?.”
Tưởng Linh Đan sẽ đáp trả lại nhưng không…Cô lườm cậu một cái sắc lạnh sau đó đi qua người cậu, cố tính va vào cậu để thể hiện rằng “bây giờ tôi đang rất phẫn nộ”.
Dưới ánh đèn sáng trắng của phòng khách Quốc Minh nhận ra mắt cô long lanh, hình như đang chuẩn bị khóc. Cậu bỗng thấy câu nói của mình vừa rồi hơi quá đáng. Cậu muốn xin lỗi vì cậu thật sự không thích có lỗi với ai bao giờ nhất là với con gái nhưng cậu chẳng giám làm gì chỉ biết lặng lẽ quay đầu lại, nhìn Linh Đan và gãi đầu.
Còn Linh Đan sau khi nghe Quốc Minh nói vậy thì bỗng cảm thấy buồn vô cùng. Cái buồn này không thể diễn tả được qua lời nói, chỉ có thể cảm nhận qua dòng nước mắt nóng đang chảy xuống gò má thâm tím của cô. Linh Đan không hiểu sao mình lại bức xúc đến như vậy, cô đã bị bạn bè nói như thế rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cô khóc. Mà lần này nguyên nhân lại là đứa con trai mà cô căm ghét nhất…
………………………………………………………………………………………..
“Ai vậy ông?”.Phương Thảo nhìn ông với vẻ mặt lo lắng.
Ông mỉm cười và dúi chiếc điện thoại vào tay cô rồi nói: “ Bạn”
Phương Thảo cố nhét cái điện thoại vào trong túi quần bò sau đó mới lên tiếng: “Bạn nào ạ?....”
“Thôi, ra ăn cơm đi con.” Ông nhẹ chạm tay mình vào tay đứa cháu gái ngoan rồi đi thẳng ra ngoài. Phương Thảo cũng chỉ biết nhăn nhó mặt mày mà đi theo ông.
Trong khi ấy ngoài kia…
“Này…này…Thôi đừng giận nữa tôi biết tôi nói hơi quá!.Ừm…thì…I’m sorry.” Quốc Minh đứng sau lưng Linh Đan thi thoảng lại chọc ngón tay vào người cô ra vẻ hối lỗi lắm rồi và thực sự muốn được tha thứ.
Bất chợt cô quay người lại nhìn Quốc Minh và nói: “ Tôi không ngờ cậu cũng biết suy nghĩ đấy.”
Quốc Minh lảng tránh ánh mắt “trung trực” của cô nhưng miệng vẫn nói lí nhí vì biết rằng mình không có quyền nói to trong lúc này: “Tôi cũng có óc mà”
“ Thôi được, tối nay lên phòng tôi. Có việc cho cậu làm đấy”. Sau đó cô cười rất nham hiểm.
Quốc Minh ngay lập tức nhìn cô giống như một sinh vật lạ, hai tay ôm ngực: “ Tôi nói cho cậu biết tôi mới 16 thôi nha, tôi đang còn trong trắng à nha.”
Linh Đan vẫn không chịu buông tha vì cô đang là người chiến thắng mà: “Hì, trong như nước vôi và trắng như tờ giấy than chứ gì. Tôi không có hứng thú với một con người như cậu và cậu cũng đã từng nói cậu không hứng thú với tôi, đúng chứ?. Vì thế …”
Cô dừng lại sau đó ghé sát vào tai Quốc Minh và thì nói nhẹ đến nỗi cậu sởn hết cả tóc gáy: “Tối nay lên phòng tôi nhé!”.
Quốc Minh khẽ rùng mình. Linh Đan không đơn giản như cậu tưởng.
Linh Đan nói xong lại một lần nữa bước qua Quốc Minh nhưng lần này là một tâm trạng khác. Cô làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nói bóng gió gần như chẳng còn liên quan gì đến câu chuyện vừa nãy: “Ôi, tự nhiên đói bụng quá!”.Và cứ thế đi thẳng vào nhà bếp, trên bàn đã bày đầu đủ các món ăn.
Trong khi cô rất hả hê thì Quốc Minh với ánh mắt chưa hết kinh ngạc vẫn đứng ngây người không biết mình nghe có nhầm không nữa.
“Minh ơi đứng đó ngắm cảnh nữa hả? Vào ăn cơm nào.” Phương Thảo vừa bước ra khỏi phòng ông thì thấy em trai đứng như trời trồng giữa nhà. Cô không chờ đợi Minh đáp lại mà đi luôn vào nhà bếp.Nhưng đi được giữa đường vẫn không thấy em “dịch chuyển” Phương Thảo lại gọi một lần nữa: “Minh…”.Vẫn không có hồi âm. “MINH…..”.Cô đã cố hét to nhưng …Lần này cô dùng hết sức lực vốn có của mình để hét: “MINHHHHHHHHHHHH…”
Cuối cung cậu cũng nghe thấy và quay lại bắt gặp ánh mắt giận giữ của chị: “Sao chị gọi mãi từ nãy đến giờ mà mày không nghe hả?”.Phương Thảo gắt gỏng.
“Dạ em biết rồi chị cứ vào trước đi.” Quốc Minh nhanh miệng trả lời chứ không lại bị ăn “đá”.Cậu chợt nghĩ: “Có phải mình hơi thái quá không ta? Biết đâu cậu ta bảo mình lên để quét dọn phòng ngủ.Haizzzzzzz… Ai nói tự nhiên chọc vào ổ kiến lửa làm gì không biết?”.Sau đó cậu vác bộ mặt khó hiểu đi vào nhà bếp.
……………………………………………………………………………………………………
“Con mời ông, em mời chị mời cơm.” Linh Đan nhận bát cơm từ tay Phương Thảo nhưng không quên mất “nhiệm vụ”.
Ông cũng cười tươi và nói: “ Ừ, con cứ ăn thoải mái như ở nhà nhé!.”
Phương Thảo có vẻ hơi xấu hổ vì hành động khi sáng của mình khi nhìn thấy một bên má cùa Linh Đan bị thâm tím nên cô mở lời: “Linh Đan à. Chị…chị…xin lỗi chuyện đá nhầm vào mặt em làm em bị thế kia. Em có đau không?”
Linh Đan đang định trả lời thì Quốc Minh bước vào và “chặn họng” cô lại khiến cô tức xộc máu.
“Chị… sao lại có thể thiên vị như thế được ạ. Em cũng bị thâm tai đây này…đây này.” Vừa nói cậu vừa hướng cái tai bị “tổn thương” của mình về phía Phương Thảo ra vẻ bất mãn.
Linh Đan nghe nói vậy mới để ý tại sao cậu ta cũng bị đá mà không có bất kì “di chứng” nào để lại.Thì ra là bị ở tai,đúng là vết thương bị che lấp nên chẳng ai biết cậu ta cũng phải chịu tổn thất như bao người khác. Cô thầm mỉm cười.
“ À thì… xin lỗi…nhưng cũng tại mày vứt mất đống tranh chị thức khuya dậy sớm để vẽ chứ?”.Phương Thảo nhăn nhó mặt mày biện minh.
May sao ông lên tiếng giảng hoà: “Thôi, Minh vào chỗ ngồi ăn đi con.”
Thế là Quốc Minh ngoan ngoãn đi lại chiếc ghế bên cạnh Linh Đan, kéo ra và ngồi xuống. Mỉm cười rồi nói với Phương Thảo: “Chị…hì…cho em xin bát cơm”.
Phương Thảo cũng chẳng biết nói gì hơn là nhận lấy chiếc bát để cung cấp “lương thực” cho thằng em ranh ma.
Ồ!
Thì ra cậu ta tên Minh. Cái tên cũng không tệ, khuôn mặt cũng điển trai, body chuẩn nhưng tại sao lại đối nghịch với con người thế chứ. Đúng là không thể “nhìn mặt mà bắt hình dong”.
Trong bữa cơm ông và Phương Thảo tỏ ra yêu mến, luôn miệng hỏi thăm Linh Đan học hành thế nào, thi thố được bao nhiêu điểm, thích ăn gì, vân vân và vân vân thì Quốc Minh lại chẳng nói gì chỉ vục đầu vào ăn giống như kiểu “Tôi làm gì biết cô”. Điều đó khiến Linh Đan cảm thấy hơi bị coi thường…
Sau khi tất cả mọi người ăn xong. Ông và Quốc Minh ra phòng khách. Linh Đan mới nhỏ nhẹ hỏi Phương Thảo: “Khi nãy có ông nên em không dám hỏi…Bà đâu hả chị?”
Phương Thảo cười và nói: “ Bà đi được hai tháng rồi em ạ”.
Linh Đan hơi bất ngờ nên cô chẳng biết nói gì chỉ đứng tần ngần nhìn đống bát đĩa chồng chất lên nhau.
Phương Thảo thấy Linh Đan đứng lặng thì nhíu mày hỏi: “ Gì mà thất thần thế?”
Linh Đan biết cô nên nói gì bây giờ, tốt nhất là lảng qua chủ đề khác: “Em giúp chị rửa bát nha.”
Phương Thảo cũng không có phản ứng gì khi Linh Đan không trả lời câu hỏi của mình. Cô nhìn Linh Đan rồi nói: “Thôi, em ra gọt táo cho ông đi. Đống lộn xộn này chị làm loáng là xong thôi.”
Linh Đan cười rồi đi ra phòng khách.
Cô ra phòng khách thì thấy Quốc Minh đang cầm quyển sách trên tay, nằm dài trên ghế sofa còn tay kia cầm quả táo và gặm rồi nhai nhồm nhoàm.
Ông thấy cô đang đến gần thì vẫy tay và nói: “Đan à, lại đây ăn táo đi con.”
Linh Đan nhanh chóng vâng lệnh.
Cô thấy táo đã được rửa sạch sẽ và đang để ngay ngắn trong đĩa. Nếu bây giờ ở nhà chắc cô cũng sẽ như Quốc Minh, nhưng đây đâu phải nhà cô nên tốt hơn hết là thể hiện mình là người lịch sự.
Cô nhìn ông rồi nói: “Để con gọt táo nhé!”.Cô đang định cầm lấy con dao thì bị ông kéo tay ngồi xuống ghế.
“Mai cắt kính rồi hãy làm.” Ông cười sau đó nhìn Quốc Minh và nói: “ Minh, gọt táo cho Đan ăn nhá. Ông mệt rồi vào phòng nghỉ đây.Mà sao suốt ngày mày gián mắt vào cái quyển truyện vô bổ ấy hả?”
Quốc Minh không trả lời ông mà xị mặt xuống, cầm con dao và bắt đầu gọt. Ít nhất cậu ta cũng là một đứa cháu ngoan.
“Cậu cũng chăm học phết nhỉ?”.Linh Đan hỏi nhưng đầy ngụ ý.
“Bình thường”.Quốc Minh trả lời trong sự khó chịu.
“Sách gì thế? Thiên nhiên hoang dã hay Quá trình tiến hoá của loài người?”.Linh Đan hình như rất thích châm chọc cậu ta.
Quốc Minh không nói gì. Đưa quả táo đang cắt dở cho Linh Đan: “Hốc đi cho thơm mồm”.
Hốc? Thơm mồm?. Ý cậu ta là gì chứ?.Cậu ta không thể dùng từ nào trang trọng hơn được sao.Đúng là cái loại…VÔ LIÊM SỈ. Linh Đan có thể hiểu được ngụ ý của cậu ta là gì nhưng quan trọng là không thể biết cách nào đó khiến cậu ta phải nể trọng cô, phải quỳ xuống trước mặt mà cầu xin vì những lời nói xúc phạm lòng tự trọng của một người con gái như cô. Cô thấy rất rất hối hận khi lúc nãy đã tha thứ cho cậu ta quá dễ dàng.Cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Thấy cô không nói gì Quốc Minh vứt quả táo lên đĩa không thèm gọt nữa.Cậu lại nằm thảnh thơi xuống ghế, đọc truyện.Linh Đan liếc thấy dòng chữ mờ mờ phía trên bìa và cô đã đoán ra cậu ta đang đọc gì?.Cười nham hiểm và nói:
“Đô rê mon à?.Cậu còn nhỏ quá nhỉ? Tôi tưởng cậu phải đọc 18+ hay cái gì đó tương tự chứ?.”
“…” Quốc Minh im lặng.
“Hay bìa sách thì vậy nhưng bên trong lại toàn hình sexy của những cô gái đôi mươi…Chẳng lẽ đúng sao?”.Cô hắng giọng đả kích Quốc Minh.
Quốc Minh dụi mắt và nói: “Chắc cô cũng hay như thế hả?”
Linh Đan lắc đầu: “NO. Cậu nghĩ một người không biết bật máy nóng lạnh như tôi mà lại có những hành động đồi bại như vậy sao?.”
“Ồ,thế mai cậu có muốn tắm chung với tôi không rồi tôi dạy luôn cho.”.Lại là cái giọng đểu cáng ấy.
“Thôi có cho tôi tiền tỉ tôi cũng chẳng thèm.” Linh Đan hơi đỏ mặt nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Cậu ta đúng là một tay “trai bao” đáng sợ mà cô từng gặp. Chỉ mới là đứa trẻ 16 tuổi mà dám mời mọc người khác như vậy nếu lỡ may mình gật đầu một cái thì không biết phản ứng của cậu ta ra sao nữa.
Quốc Minh nhìn chằm chằm Linh Đan bằng con mắt cực kì “thân mật”,cô không biết rằng trong đầu cậu ta đang nghĩ gì. “Linh Đan ơi Linh Đan tôi biết thừa cậu sẽ không bao giờ dám gật đầu trước câu hỏi ấy mà.Thì ra cậu cũng biết sợ là gì cơ đấy.Ha ha ha..”
Dường như nhớ ra điều gì đó.Quốc Minh ghé sát mặt vào mặt Linh Đan với khoảng cách rất dễ khiến người ta hiểu lầm, cậu cảm nhận được sức nóng lan toả trên khuôn mặt của cô, cậu nhếch mép cười nham hiểm rồi thì thầm: “Linh Đan à, thế chúng ta lên phòng cậu được chưa?”
Linh Đan chỉ ngồi im như phổng. Cô biết mặt mình chắc giờ đang rất đỏ, chân tay cô mềm nhũn ra như bột.Tại sao? Tại sao? Con người này lại khiến tim mình đập loạn lên như thế.Không thể xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ là quá đường đột làm cho hệ thần kinh bị kích thích quá mạnh nên mình mới thế này.Đúng rồi.Chính xác.Cô nuốt nước bọt và nhanh chóng đẩy Quốc Minh ra rồi nói:
“Không…không cần…nữa…chỉ là khi nãy…doạ cậu…cho hay thôi…Hì…đừng hiểu nhầm.”
Quốc Minh sờ mũi,cố nhịn cười và nói: “Thế á, tôi có hiểu gì đâu. Tưởng cậu nhờ tôi điều gì thôi mà.”
Linh Đan biết mình hiện tại đang trở thành trò cười cho cậu ta nên cô quyết định...bỏ chạy.
“Thôi, tôi lên phòng trước cậu cứ ngồi mà gặm nhấm hết quyển truyện thiếu nhi của cậu đi.”
Linh Đan nhanh chóng đứng dậy và đi thẳng lên tầng. Nhưng cô vẫn nghe rất rõ tiếng cười sặc sụa của cậu ta ở phía sau lưng. Đúng là một sự sỉ nhục quá quá lớn với một người con gái như cô.
Quốc Minh vừa gặm quả táo đang gọt dở ăn ngon lành vừa cười rất “thâm độc”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.