Hôn Ước

Chương 1: Màn đón tiếp độc đáo​

Thuỳ Linh Beo

10/02/2015

“ Linh Đan, có phải là con không?” . Giọng nói ấm ấm của một người đứng tuổi vang lên.Linh Đan quay về phía sau,cô bắt gặp khuôn mặt phúc hậu đang mỉm cười nhìn cô. “Ai vậy ? Chả nhẽ mình quen ông ta sao?” cô tự hỏi trong đầu. Sau vài giây bị “đơ” cô chủ động lễ phép chào: “ Vâng, con là Linh Đan . Thế ông là ai mà lại biết con ạ ?” .

Ông già vẫn cười hiền hậu, điềm đạm nói: “Mừng quá! Ông là bạn của ông nội con. Khi nãy ông con có điện thoại nói con thi đậu trường chuyên nên chuyển lên đây học và trong thời gian đó con sẽ ở nhà ông.Con có thấy bất tiện gì không?”.

Cô quá bất ngờ vì trước khi xách ba lô lên đường ông nội chỉ dặn phải cố gắng thật nhiều chứ không nói gì về điều này. Ngoài ra trường cũng có kí túc xá cô nghĩ rằng mình sẽ thoải mái làm những điều mình thích mà không có ai cản trở, quát tháo. “Thế là vỡ mộng… hu …hu” cô nhủ thầm. Nhưng ngoài mặt cô không bộc lộ cái cảm xúc bất mãn ấy. Cô cười “tươi” và nói: “ Thế thì tốt quá. Con còn sợ không có chỗ ngủ đấy ạ”.

Sau đấy cô ngoan ngoãn cùng ông đi về nhà, trên đường đi cô và ông nói chuyện rất rôm rả , vui vẻ…Dù vậy cô vẫn nhận ra trong tâm trí là cảm giác gì đó, cái cảm giác mà chính cô cũng không thể hiểu được. Nhưng tất cả chỉ là thoáng qua để cô hoà mình vào không gian của thành phố tấp nập……..

Vừa bước chân vào đến cổng, Linh Đan đã bị tiếng hét kinh hoàng làm cho giật bắn cả mình và sau đó là tràng giang đại hải những câu chửi có văn hoá cộng thêm vào đó là tiếng khóc bi ai của một người con gái:

“ Trời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii,mày có còn là con người nữa không? Huhuhuhu những đứa con tinh thần của tao.Tại sao ông trời lại sinh ra đứa con trai bất tài, vô dụng chỉ biết bám gấu váy đàn bà như mày chứ hả?huhuhuhuhu……”.

“ Chị à em xin lỗi mà ai mà biết được chị đựng tranh trong đó chứ! Tại cái thùng đó nhìn như cái thùng rác ấy chứ em có cố tình đâu…..chị yêu dấu ơi tha cho em đi mà…….ná..ná..”

Linh Đan nghe tiếng nịnh nọt xin tha thứ của đứa em mà cảm thấy sởn hết cả da già. Thằng này chắc cũng dại gái lắm đây!

“ Ông ơi, hình như trong nhà xảy ra chuyện”

Ông cụ chỉ nhìn Linh Đan và cái mà cô nhận được từ ông là nụ cười hay nói đúng hơn chỉ là cái nhếch mép đầy hàm ý. Cô chỉ còn biết cúi đầu chào thua, không hỏi thêm gì nữa cô im lặng cởi giày và cùng ông bước vào trong nhà.

“Wow, đẹp quá!” Đó là câu nói đầu tiên cô thốt ra ngay khi bước qua cánh cửa gỗ.

“Con không ngờ nhà mình bên trong lại rộng đến như thế này. Chắc cũng nhiều người ở đây lắm ông nhỉ?”.Cô tiếp tục nói trong khi đứng như tượng giữa nhà và ngắm nhìn phòng khách rộng mênh mông bằng cả căn nhà mà gia đình cô đang sống.

“ Cũng không nhiều người lắm đâu con ạ! Chỉ có mấy đứa cháu của ông với cả bà sống ở đây thôi. Không thiếu phòng đâu, con yên tâm.Nào, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi một tí rồi ông dẫn lên phòng” .Ông vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho Linh Đan lại ghế ngồi.

“ Uống trà đi con. Ở đây chắc lạ nước lạ cái có gì không hiểu hay có gì khúc mắc cứ mạnh dạn hỏi ông, bà hoặc là mấy đứa cháu của ông cũng được. Dù gì sau này chúng ta cũng là người nhà cả không phải ngại”.Nói rồi ông đưa cốc trà lên miệng uống rất chuyên nghiệp.



Linh Đan không hiểu ông đang nói gì “người nhà ư? ”. Cô thắc mắc nhưng không giám hỏi chỉ nhẹ nhàng gật đầu “ Dạ” để đáp lại lời dặn dò mờ ám của ông. Trông cô lúc ấy chẳng khác nào một chú thỏ bé bỏng. Ngoan ngoãn và lẽ phép.

Cô khoác ba lô và kéo chiếc va li theo ông. Có thể hình dung như hình ảnh của một ông vua tuổi đã cao theo sau là một cô nô tì trẻ măng cùng với đó là hòm kho báu ,trân châu đang được cô người hầu lôi đi một cách khổ sở.Bỗng:

“RẦM…..RẦM….RẦM…”. “Ôi không”. Cô chỉ kịp phát ra hai chữ ấy. Vì trong lúc cô đang leo lên cầu thang thì chiếc va li cũ kĩ của cô đã lìa xa cô mà lăn xuống cầu thang với vận tốc cực kì nhanh.Để lại trên mặt cô cái miệng chữ O và 2 con mắt trợn tròn lên nhìn theo chiếc va li đang ngày 1 xa dần.Nhìn xuống tay mình chỉ còn lại cái tay cầm được để lại như một kỉ niệm chua xót.

Quá bất ngờ cô chẳng biết làm gì chỉ biết đứng như trời trồng nhưng sau đó như ý thức được việc mình cần làm lúc này. Cô cuống cuồng lùa theo chiếc va li đựng đầy những thứ của con gái, thứ mà nếu con trai vô tình đụng vào sẽ có một kết bi thảm còn hơn cả cái chết.

Vì cầu thang quá dốc nên việc bắt kịp được chiếc va li là một công việc cực kì nan giải. Mãi đến khi xuống đến phòng khách chiếc va li mới chịu dừng lại và thật may không có thứ gì trong đó bị văng ra ngoài.Cô thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sau khi ôm được chiếc va li lên ,sửa lại quần áo xộc xệch sau cuộc rượt đuổi đầy mồ hôi, cô đánh mắt của mình qua bên trái như một phản xạ vì bên đó đang vang lên tiếng hét.Thì hỡi ôi.Một thằng con trai chạy bán sống bán chết như một con lợn rừng thấy mồi và cô ước lượng rằng khoảng cách như thế này cô sẽ trở thành con mồi của hắn ta.Quá chuẩn xác nhưng biết làm gì đây. Chưa biết chạy đi đường nào thì:

“BINH…..” tiếng động giống như bom nổ vậy.Cùng lúc ấy chiếc kính cận 2.5 diop của cô bị bay lên không trung. Do sự va đập thình lình và sức công phá khủng khiếp từ cái đầu của một tên con trai đang cố sức chạy để thoát khỏi móng vuốt của bà chị gái đã khiến cho mọi thứ trong chiếc va li, tất cả bị hất bay ra ngoài và tất nhiên nó sẽ phơi bày những thứ quan trọng của một người con gái giống như bày bán trong cửa hàng tạp hoá vậy.

Hồi tỉnh sau cú va đập chỉ trong vài giây, Linh Đan và thằng con trai đôí với cô quá đáng ghét ấy mở mắt nhưng chẳng thấy gì. Có cái gì đó đang che lấy đôi mắt của Linh Đan và hắn.Với hắn ta là chiếc áo con màu hồng rực rỡ của cô.Còn cô là vì………kính bay đâu mất rồi. Với tay loạn xạ tìm chiếc kính.Và cuối cùng cô cũng tìm thấy báu vật cái mà thay cho cái cửa sổ tâm hồn đang ngày một héo mòn theo thời gian của cô.Cô biết mình cần làm gì tiếp theo đó.

Thằng con trai tội nghiệp nằm bẹp dưới đống đồ toàn thứ gì gì đó của con gái và đặc biệt hơn cả là chiếc “kính râm” rất chi là “tuyệt đẹp”.Cậu ta với tay lên để tháo gỡ chiêc áo con xuống.Và rồi, hắn thét lên: “ Cái gì mà nhìn tởm thế này…”. Cậu ta nhìn xuống dưới thân hình cân đối của mình. “Đống gì thế này.Ông à tại sao ông chưa thanh lí mấy thứ hoa hoè nhà quê này đi chứ.Ông àaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaà”. Sau đó luống cuống vứt tứ tung mọi thứ ra khỏi người.

Trông cậu ta chẳng khác nào bị oan, khuôn mặt cậu ta như không hiểu chuyện trời đánh gì đã xảy ra với mình.Và trong lúc cậu ta đang nhìn mấy thứ đồ ấy như quái vật thì từ phía sau đang có một bàn tay người con gái với chiếc kính cận chuẩn bị hành hạ cậu ta……..Nhưng lại một sự xuất hiện bất ngờ khác…:

“ Thằng oắt con, tưởng mày trốn đâu thì ra mày không sợ chết dám ngồi đó đợi tao đến.Yaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……..tao giết mày”.

Người chị gái cầm cây thước gỗ trong tay lao tới cậu em như một mũi tên.

Linh Đan và cậu ta chết đứng trong giây lát sau đó nhận ra một lần nữa mối hiểm hoạ đang đến rất gần. “AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”. Cả hai cùng la to.Tự dưng im bặt, rồi hai người nhin nhau.Cậu ta chỉ kịp hỏi: “ Cậu là ai?” và “aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”,lần này tiếng la phát ra từ cô chị gái.Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, Linh Đan bị ăn nguyên một cú đá “sắt” từ chiếc chân giơ lên cao ngang với mặt từ chị ta.Còn cậu em được nhường phần chiếc chân dưới. Cả hai một lần nữa lại nằm im bất động trên sàn và lần này đau hơn lần trước rất nhiều.



Sau cú bay ngoạn mục và tiếp đất rất thành công của cô chị mà cô chị độc ác này chỉ có thể là Phương Thảo mà thôi.Một người nổi tiếng với biệt hiệu đội trưởng của đội tewondo siêu bạo lực.Và chính vì thế mà hai đứa em đã phải lãnh một hậu quả hết sức nghiêm trọng.Tưởng rằng chứng kiến em bị chính đôi chân “đá” của mình hãm hại cô chị sẽ cảm thấy hối hận và chạy lại đỡ em dậy.Nhưng cô ta chỉ quăng cây gậy “vạn trượng” xuống đất,phủi tay,quay bước đi…:

“Không ngờ một mũi tên lại trúng hai đích.HAHAHAHAHA…thoải mái cả chân tay.Mình quá xuất sắc”.Cô sung sướng cười vang.Chà,thật đáng sợ!.Nếu ai đó không biết chắc có lẽ nghĩ “Diệt Tuyệt sư thái” trong “Ỷ thiên đồ long kí” hiện về và hiện giờ đang ngự trị trong ngôi nhà này mất.

Nhưng bỗng nhiên có điều gì đó khiến cô khựng lại. “Hai người ư? Ai? Mình đây.Thằng nhóc nằm đó….Vậy còn ai nữa? Chả nhẽ…”.Cô rụt rè quay người lại,ánh mắt lén lút dò xét “cái xác” đang nằm cạnh em trai mình.Tiếc rằng cô chỉ có thể thấy đôi chân duỗi thẳng ra ngoài còn các thứ khác đã bị che đậy bởi “bộ sưu tập” của Linh Đan.Cô rón rén từng bước nhẹ nhàng như một con mèo muốn trộm cá đến bên cạnh “người lạ”.Cô từ từ lật mở khuôn mặt phía dưới lớp áo quần đang bao bọc lấy nó.Sau đó cô lại nhìn xuống đống đồ lót đầy hoa hoè.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.Ông..ông…ơi.”.Cô hét oang oang cả nhà.

Nói đến ông cụ thì sau khi phát hiện “ngươì hầu không một lời mà bỏ đi”.Ông hớt hải chạy loạng choạng xuống cầu thang.Nhưng vì tuổi đã cao dù cố đến đâu cũng phải dăm bảy phút mới có thể xuống đến phòng khách.Ông vừa chạy vừa kêu:

“Đan ơi,cháu ở đâu thế lên tiếng cho ông biết đi, Đan ơi”.Có vẻ ông rất lo cho Linh Đan.Có phải vì cô là cháu của bạn của ông không? Hay có thể là một lí do đặc biệt nào khác?.Ai mà biết được.Trừ ông.

Chỉ còn cách một đường cua và vài cái bậc thang nữa là ông xuống đến phòng khách.Đúng lúc ấy bắt gặp đứa cháu gái với khuôn mặt lo lắng chạy lên

“Ông à,đống đồ đó con đang còn dùng được mà.Tại sao ông lại cho nhân viên đến thanh lí thế?.Con xin lỗi sau này con không bày bừa bãi ra nhà,con cũng không đem ra trước nhà phơi nữa.Con hứa đấy”.Phương Thảo với vẻ mặt nài nỉ,van lơn.

Dù không hiểu có chuyện gì xảy ra với lại thấy cháu gái chắp tay trước ngực thành thật xin sửa lỗi.Ông mỉm cười: “Thôi được,lần này ông tha.Không có lần sau đâu đấy.Thế sao con biết ông định tống khứ mấy thứ kinh dị ấy của con ra khỏi nhà?”

“Hì hì.Khi nãy con đuổi theo thằng Minh, tung cú đá vạn năng của con vào mặt nó nhưng chỉ trúng có một chân.Còn chân kia ….chị nhân viên “ăn giùm” ạ.”Cô nói nhưng chân tay vẫn múa loạn lên để diễn tả thật chính xác “cú đá vạn năng” ấy.

“Cái gì? Thế nó đâu?”

“Nó ấy ạ?.À, nó đang nằm phơi xác dưới phòng khách rồi ạ”.Cô chỉ tay xuống phía dưới đường đi tiến thẳng đến “bãi chiến trường” vừa rồi.

Ông không hỏi thêm gì mà nhanh chóng bước xuống từng bậc cầu thang…

………………………………………………………………………………………………………

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hôn Ước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook