Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích
Chương 116
[ Đan Bảo ]
12/07/2019
Ngón chân của Trì Ngữ Mặc cũng cảm thấy căng thẳng.
Mức độ này, quá là thân mật rồi, đã vượt qua ngưỡng 18+, giống như là người phụ nữ và đàn ông trưởng thành vậy.
Cô không tưởng tượng được, đây lại là chuyện mà Lôi Đình Lệ làm, quá mê hoặc, quá mạnh bạo, anh vốn nên lạnh lùng không vướng bụi trần mới đúng.
Anh bây giờ, quá nguy hiểm.
Cô vô thức đẩy anh ra, đối mặt với bộ dạng bị nhuốm màu tình cảm của anh, kéo quần áo bị cởi lại.
“Sao vậy?” Lôi Đình Lệ nhíu mày, “Không thích như vậy?”
Mặt của cô đỏ ửng lên.
Thực ra, cô biết, có nhiều đàn ông muốn làm liền, không có kiên nhẫn và chuẩn bị, cũng không quan tâm đến cảm nhận của bạn gái, chỉ quan tâm đến sự hưởng thụ của bản thân.
Người đàn ông như vậy rất ích kỉ, cũng không coi bạn gái như người yêu, nhiều nhất chỉ là công cụ thỏa mãn dục vọng.
Anh có thể quan tâm đến cảm xúc của cô, thật tốt.
Chỉ là, nghĩ đến là Lôi Đình Lệ, toàn thân cô không tự tại.
Rõ ràng đã không còn trong miệng anh nữa, nhưng những chỗ anh chạm qua vẫn cảm nhận rõ được nhiệt độ của anh, cùng với, từng luồng điện kinh tâm động phách.
“Không phải không thích, anh đừng dùng mỹ nam kế với em nữa, em không kháng lại được.” Cô buồn bã nói, muốn đứng lên.
Anh cầm tay cô, áp lên ngực của mình, nhìn cô một cách nóng bỏng, “Anh cho quyền đó, không cần kháng lại.”
Cô khóc không ra nước mắt, “Nhưng em thật sự sắp không kịp rồi.”
“Vậy thì không cần đi, ra oai với bọn họ trước cũng là chuyện tốt, nếu họ dám phản kháng, anh sẽ khiến họ không thể phản kháng, hay là nói?” Mắt Lôi Đình Lệ hiện lên tia lạnh lùng, “Em không muốn?”
Từ hôm qua, cô đã quyết tâm rồi, nhưng, suy nghĩ và thực tế vẫn có sự khác biệt, đến lúc thực sự làm, cô có quá nhiều lo lắng, cũng cảm thấy không muốn lắm, nhưng cũng có cảm giác tò mò đáng xấu hổ và mong chờ không nói nên lời.
“Em” Cô do dự, hay là đồng ý đại, vạn sự khởi đầu nan, sau này sẽ tốt hơn.
Anh thả lỏng tay cô, “Đi thôi, anh tiễn em ra trạm xe.”
Cô kinh ngạc nhìn anh.
Có nhiều đàn ông, khi não thứ hai chiếm giữ đại não (ý như tinh trùng lên não), sẽ không quan tâm đến hậu quả, cũng không quan tâm đến đối phương có nguyện ý hay không.
Lôi Đình Lệ, có quá nhiều điều khiến cô phải mở rộng tầm mắt, ngược lại khiến tim cô càng rung động.
Anh ôm cô đứng lên, buông cô ra, vào phòng lấy vali ra giúp cô, để lên trên xe, nổ máy, chở cô đến trạm xe lửa, anh cũng không nói lời nào.
Cô biết, thực sự anh tức giận, dù sao, tên cũng lên dây rồi, nếu ngược lại cô muốn, anh không cho, cô đoán bản thân sẽ tức giận lên.
Bây giờ, cô chỉ có thể giả bộ không nhìn thấy, ngoan ngoãn nói, “À Đình Lệ, em vào trước, đến nơi em sẽ gọi cho anh.”
“Uhm” Anh đáp 1 tiếng, xuống xe, lấy hành lý của cô ra, “Cần anh đưa em vào trong không?”
“Không cần, em đợi tí, rất nhanh có thể lên xe.”
“Cái này không cần cái kia không cần, em có bạn trai làm gì.” Lôi Đình Lệ tức giận, quay đi.
Trì Ngữ Mặc nắm lấy tay anh, “Em chỉ làm nũng 1 tí, trong lòng vẫn rất hy vọng anh đưa em vào mà.”
Lôi Đình Lệ: “...”
“Đi theo.” Anh kéo vali của cô, gọi điện thoại, lát sau liền có người đến đón cô vào.
Bọn họ tạm thời đợi ở phòng VIP, có nhân viên phòng VIP đưa cafe, đồ ăn vặt và trái cây đến.
Cô còn không biết trạm xe lửa có phòng VIP, lấy 1 miếng xí muội đưa vào miệng, “Thật ngọt.”
Lôi Đình Lệ ngồi đối diện cô, bưng ly cafe lên, “Vé em muốn không phải chuyến đầu, nên em đến ga sớm cũng phải đứng đợi, không cần thiết phải làm vậy, anh mua cho em ghế đặc biệt rồi, lát nữa sẽ có người dẫn em qua đó.”
“Uhm.” Trì Ngữ Mặc cũng bưng ly cafe lên, nhìn bộ dạng uống cafe của anh, thật là cao sang, ngón tay trắng thon dài, nút trên cổ tay áo được cài cẩn thận, thâm trầm và trầm ổn.
Trong đầu chợt nhớ đến cảnh anh hôn cô, tim đập thình thịch liên tục, mặt càng đỏ hơn, không dám nhìn anh, gấp gáp uống một hơi cafe rồi để ly xuống.
“Em rất khát?” Lôi Đình Lệ hỏi.
“Em có thể nói là bị nhan sắc của anh mê hoặc không?” Trì Ngữ Mặc mặt dày cười nói.
“Phải không?” Anh hoàn toàn không tin, để ly cafe xuống.
Cô, thật sự, nói thật, bình thường nói dối nhiều quá, lúc nói thật ngược lại không ai tin.
Người phục vụ cung kính đi qua, gật đầu mỉm cười, dịu dàng nói: “Khách ơi, 5 phút nữa xe sẽ tới trạm ạ.”
“Ừ.” Lôi Đình Lệ đứng dậy, dặn dò: “Gói 1 chút đồ ăn vật cho cô ấy, bao nhiêu tiền tôi sẽ trả riêng.”
“Dạ.” Người phục vụ đi chuẩn bị đồ ăn vặt.
Ánh mắt sâu thẳm của Lôi Đình Lệ nhìn cô.
Trì Ngữ Mặc tưởng rằng anh sẽ dặn dò gì đó, nhưng anh không nói lời nào.
Người phục vụ cầm túi nhựa đi qua, kéo theo hành lý của Trì Ngữ Mặc, lễ phép nói: “Mời chị đi theo em ạ.”
“Vậy em đi nha.” Trì Ngữ Mặc nói với Lôi Đình Lệ.
“Ừ, đến nơi gọi anh, lát nữa anh đặt khách sạn giúp em, rồi sẽ gửi địa chỉ qua điện thoại, em trực tiếp đến đó là được.” Trì Ngữ Mặc trầm giọng nói.
Trì Ngữ Mặc gật đầu, đi được vài bước quay lại nhìn anh.
Anh vẫn đứng đó, giống như là bạn trai thực thụ vậy, rất quan tâm chăm sóc bạn gái mình.
Trong lòng cô có cảm giác ấm áp nhột nhột, vẫy tay với anh.
Lôi Đình Lệ vẫn mím môi không nói chuyện, rất ngầu, rất lạnh lùng.
Cô quay mặt lại, đi theo người phục vụ.
“Bạn trai chị đối với chị thật tốt.” Người phục vụ ngưỡng mộ nói.
“Ừ, anh ấy quả thật rất tốt.” Trì Ngữ Mặc không phủ nhận.
“Người lúc nãy, là Lôi Đình Lệ sao?” Người phục vụ hỏi.
“Haha, haha.” Trì Ngữ Mặc bị chuyện trên Weibo hù cho sợ rồi, tuy Lôi Đình Lệ đã tắt chế độ cho bình luận, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy không thực tế, “Không phải, rất nhiều người cũng nói hỏi giống nhau.”
“Ừ. Quả thật rất giống, trước đây tôi từng thấy ảnh Lôi Đình Lệ đăng trên Weibo, bạn trai của cô đẹp trai hơn nhiều.” Người phục vụ mỉm cười nói.
Cô biết mà, fan của Lôi Đình Lệ nhiều như vậy, đến từ các ngành nghề khác nhau, nói không chừng đổi góc nhìn 1 cái lại gặp thêm 1 người.
“Bọn họ vốn dĩ là anh em họ, tự nhiên sẽ giống nhau.” Trì Ngữ Mặc bịa đặt nói.
“A, anh ấy là anh em họ của Lôi Đình Lệ à?” Người phục vụ mắt lấp lánh.
“Ừ, tôi nói chị nghe, chị đừng nói người khác nghe, ngàn vạn lần đừng nói, nếu bị Lôi Đình Lệ biết, tôi sẽ rất xui xẻo đó.”
“Yên tâm, tôi là người kín miệng nhất.” Người phục vụ vỗ ngực bảo đảm.
Trì Ngữ Mặc lên xe, xe còn chưa khởi hành, đã nghe người phục vụ gọi điện thoại hứng thú nói: “Tớ nói cậu biết, Lôi Đình Lệ có 1 người anh em họ, rất giống anh ấy, còn đẹp trai hơn cả anh ấy, khí chất cực kỳ tốt, quan trọng là, rất thương bạn gái. Với lại, bạn gái của anh ta tên Trì Ngữ Mặc, cậu nói kì lạ không?”
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô thật may mắn vì Lôi Đình Lệ khóa chức năng bình luận trên Weibo rồi.
Mức độ này, quá là thân mật rồi, đã vượt qua ngưỡng 18+, giống như là người phụ nữ và đàn ông trưởng thành vậy.
Cô không tưởng tượng được, đây lại là chuyện mà Lôi Đình Lệ làm, quá mê hoặc, quá mạnh bạo, anh vốn nên lạnh lùng không vướng bụi trần mới đúng.
Anh bây giờ, quá nguy hiểm.
Cô vô thức đẩy anh ra, đối mặt với bộ dạng bị nhuốm màu tình cảm của anh, kéo quần áo bị cởi lại.
“Sao vậy?” Lôi Đình Lệ nhíu mày, “Không thích như vậy?”
Mặt của cô đỏ ửng lên.
Thực ra, cô biết, có nhiều đàn ông muốn làm liền, không có kiên nhẫn và chuẩn bị, cũng không quan tâm đến cảm nhận của bạn gái, chỉ quan tâm đến sự hưởng thụ của bản thân.
Người đàn ông như vậy rất ích kỉ, cũng không coi bạn gái như người yêu, nhiều nhất chỉ là công cụ thỏa mãn dục vọng.
Anh có thể quan tâm đến cảm xúc của cô, thật tốt.
Chỉ là, nghĩ đến là Lôi Đình Lệ, toàn thân cô không tự tại.
Rõ ràng đã không còn trong miệng anh nữa, nhưng những chỗ anh chạm qua vẫn cảm nhận rõ được nhiệt độ của anh, cùng với, từng luồng điện kinh tâm động phách.
“Không phải không thích, anh đừng dùng mỹ nam kế với em nữa, em không kháng lại được.” Cô buồn bã nói, muốn đứng lên.
Anh cầm tay cô, áp lên ngực của mình, nhìn cô một cách nóng bỏng, “Anh cho quyền đó, không cần kháng lại.”
Cô khóc không ra nước mắt, “Nhưng em thật sự sắp không kịp rồi.”
“Vậy thì không cần đi, ra oai với bọn họ trước cũng là chuyện tốt, nếu họ dám phản kháng, anh sẽ khiến họ không thể phản kháng, hay là nói?” Mắt Lôi Đình Lệ hiện lên tia lạnh lùng, “Em không muốn?”
Từ hôm qua, cô đã quyết tâm rồi, nhưng, suy nghĩ và thực tế vẫn có sự khác biệt, đến lúc thực sự làm, cô có quá nhiều lo lắng, cũng cảm thấy không muốn lắm, nhưng cũng có cảm giác tò mò đáng xấu hổ và mong chờ không nói nên lời.
“Em” Cô do dự, hay là đồng ý đại, vạn sự khởi đầu nan, sau này sẽ tốt hơn.
Anh thả lỏng tay cô, “Đi thôi, anh tiễn em ra trạm xe.”
Cô kinh ngạc nhìn anh.
Có nhiều đàn ông, khi não thứ hai chiếm giữ đại não (ý như tinh trùng lên não), sẽ không quan tâm đến hậu quả, cũng không quan tâm đến đối phương có nguyện ý hay không.
Lôi Đình Lệ, có quá nhiều điều khiến cô phải mở rộng tầm mắt, ngược lại khiến tim cô càng rung động.
Anh ôm cô đứng lên, buông cô ra, vào phòng lấy vali ra giúp cô, để lên trên xe, nổ máy, chở cô đến trạm xe lửa, anh cũng không nói lời nào.
Cô biết, thực sự anh tức giận, dù sao, tên cũng lên dây rồi, nếu ngược lại cô muốn, anh không cho, cô đoán bản thân sẽ tức giận lên.
Bây giờ, cô chỉ có thể giả bộ không nhìn thấy, ngoan ngoãn nói, “À Đình Lệ, em vào trước, đến nơi em sẽ gọi cho anh.”
“Uhm” Anh đáp 1 tiếng, xuống xe, lấy hành lý của cô ra, “Cần anh đưa em vào trong không?”
“Không cần, em đợi tí, rất nhanh có thể lên xe.”
“Cái này không cần cái kia không cần, em có bạn trai làm gì.” Lôi Đình Lệ tức giận, quay đi.
Trì Ngữ Mặc nắm lấy tay anh, “Em chỉ làm nũng 1 tí, trong lòng vẫn rất hy vọng anh đưa em vào mà.”
Lôi Đình Lệ: “...”
“Đi theo.” Anh kéo vali của cô, gọi điện thoại, lát sau liền có người đến đón cô vào.
Bọn họ tạm thời đợi ở phòng VIP, có nhân viên phòng VIP đưa cafe, đồ ăn vặt và trái cây đến.
Cô còn không biết trạm xe lửa có phòng VIP, lấy 1 miếng xí muội đưa vào miệng, “Thật ngọt.”
Lôi Đình Lệ ngồi đối diện cô, bưng ly cafe lên, “Vé em muốn không phải chuyến đầu, nên em đến ga sớm cũng phải đứng đợi, không cần thiết phải làm vậy, anh mua cho em ghế đặc biệt rồi, lát nữa sẽ có người dẫn em qua đó.”
“Uhm.” Trì Ngữ Mặc cũng bưng ly cafe lên, nhìn bộ dạng uống cafe của anh, thật là cao sang, ngón tay trắng thon dài, nút trên cổ tay áo được cài cẩn thận, thâm trầm và trầm ổn.
Trong đầu chợt nhớ đến cảnh anh hôn cô, tim đập thình thịch liên tục, mặt càng đỏ hơn, không dám nhìn anh, gấp gáp uống một hơi cafe rồi để ly xuống.
“Em rất khát?” Lôi Đình Lệ hỏi.
“Em có thể nói là bị nhan sắc của anh mê hoặc không?” Trì Ngữ Mặc mặt dày cười nói.
“Phải không?” Anh hoàn toàn không tin, để ly cafe xuống.
Cô, thật sự, nói thật, bình thường nói dối nhiều quá, lúc nói thật ngược lại không ai tin.
Người phục vụ cung kính đi qua, gật đầu mỉm cười, dịu dàng nói: “Khách ơi, 5 phút nữa xe sẽ tới trạm ạ.”
“Ừ.” Lôi Đình Lệ đứng dậy, dặn dò: “Gói 1 chút đồ ăn vật cho cô ấy, bao nhiêu tiền tôi sẽ trả riêng.”
“Dạ.” Người phục vụ đi chuẩn bị đồ ăn vặt.
Ánh mắt sâu thẳm của Lôi Đình Lệ nhìn cô.
Trì Ngữ Mặc tưởng rằng anh sẽ dặn dò gì đó, nhưng anh không nói lời nào.
Người phục vụ cầm túi nhựa đi qua, kéo theo hành lý của Trì Ngữ Mặc, lễ phép nói: “Mời chị đi theo em ạ.”
“Vậy em đi nha.” Trì Ngữ Mặc nói với Lôi Đình Lệ.
“Ừ, đến nơi gọi anh, lát nữa anh đặt khách sạn giúp em, rồi sẽ gửi địa chỉ qua điện thoại, em trực tiếp đến đó là được.” Trì Ngữ Mặc trầm giọng nói.
Trì Ngữ Mặc gật đầu, đi được vài bước quay lại nhìn anh.
Anh vẫn đứng đó, giống như là bạn trai thực thụ vậy, rất quan tâm chăm sóc bạn gái mình.
Trong lòng cô có cảm giác ấm áp nhột nhột, vẫy tay với anh.
Lôi Đình Lệ vẫn mím môi không nói chuyện, rất ngầu, rất lạnh lùng.
Cô quay mặt lại, đi theo người phục vụ.
“Bạn trai chị đối với chị thật tốt.” Người phục vụ ngưỡng mộ nói.
“Ừ, anh ấy quả thật rất tốt.” Trì Ngữ Mặc không phủ nhận.
“Người lúc nãy, là Lôi Đình Lệ sao?” Người phục vụ hỏi.
“Haha, haha.” Trì Ngữ Mặc bị chuyện trên Weibo hù cho sợ rồi, tuy Lôi Đình Lệ đã tắt chế độ cho bình luận, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy không thực tế, “Không phải, rất nhiều người cũng nói hỏi giống nhau.”
“Ừ. Quả thật rất giống, trước đây tôi từng thấy ảnh Lôi Đình Lệ đăng trên Weibo, bạn trai của cô đẹp trai hơn nhiều.” Người phục vụ mỉm cười nói.
Cô biết mà, fan của Lôi Đình Lệ nhiều như vậy, đến từ các ngành nghề khác nhau, nói không chừng đổi góc nhìn 1 cái lại gặp thêm 1 người.
“Bọn họ vốn dĩ là anh em họ, tự nhiên sẽ giống nhau.” Trì Ngữ Mặc bịa đặt nói.
“A, anh ấy là anh em họ của Lôi Đình Lệ à?” Người phục vụ mắt lấp lánh.
“Ừ, tôi nói chị nghe, chị đừng nói người khác nghe, ngàn vạn lần đừng nói, nếu bị Lôi Đình Lệ biết, tôi sẽ rất xui xẻo đó.”
“Yên tâm, tôi là người kín miệng nhất.” Người phục vụ vỗ ngực bảo đảm.
Trì Ngữ Mặc lên xe, xe còn chưa khởi hành, đã nghe người phục vụ gọi điện thoại hứng thú nói: “Tớ nói cậu biết, Lôi Đình Lệ có 1 người anh em họ, rất giống anh ấy, còn đẹp trai hơn cả anh ấy, khí chất cực kỳ tốt, quan trọng là, rất thương bạn gái. Với lại, bạn gái của anh ta tên Trì Ngữ Mặc, cậu nói kì lạ không?”
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô thật may mắn vì Lôi Đình Lệ khóa chức năng bình luận trên Weibo rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.