Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích
Chương 159
[ Đan Bảo ]
13/07/2019
Anh nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô, hình như có ngôi sao ở bên trong, mang theo ấm ức, nhõng nhẽo, và cầu xin.
Trước giờ Lôi Đình Lệ đều tự cao tự đại căn bản là không chối từ được yêu cầu của cô, đáp lại một tiếng, “Uhm.”
“Anh là tốt nhất.” Trì Ngữ Mặc vui vẻ đẩy một chiếc ghế đến trước mặt anh, “Anh thì cứ ngồi ở đây nhé, em đi lựa.”
Cô vui mừng đi khỏi, lựa được một bộ đầm sọc dọc trắng đen đan xen, sau khi vào mặc thử rồi bước ra.
Lôi Đình Lệ nhìn cô.
Thân thể của cô anh hoàn hoàn toàn toàn thấy qua.
Tỉ lệ rất tốt, thân hình đẹp, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên thon thì thon, cộng thêm làn da cô trắng mút, mặc thứ gì lên cũng rất đẹp, mặc màu gì cũng hợp.
“Bộ này được không?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
Lôi Đình Lệ gật đầu, “Cũng được.”
Trì Ngữ Mặc cười nói với nhân viên bán hàng, “Tôi lấy bộ này, bây giờ mặc liền, bao nhiêu tiền? Phiền cô cắt nhãn mác của tôi xuống.”
“Uhm uhm, vâng ạ.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình nói, cắt nhãn mác xuống, “Khách hàng, giá là 2259 tệ, bây giờ trung tâm mua sắm đang có khuyến mãi, mua năm trăm giảm đi một trăm, tổng cộng là 1859 tệ, cô muốn quẹt thẻ, hay là dùng app khác chi trả?”
Trì Ngữ Mặc vừa định mở lời, một tấm thẻ đưa đến trước mặt nhân viên bán hàng, “Dùng tấm thẻ này chi trả.”
“Oh, vâng.” Nhân viên bán hàng ngưỡng mộ nhận lấy thẻ trên tay Lôi Đình Lệ, nói với Trì Ngữ Mặc, “Bạn trai cô tốt với cô thật.”
Trì Ngữ Mặc ngượng ngùng, Lôi Đình Lệ đổi xử với ai, bất kể là phụ nữ, hay là nhân viên, đều vô cùng hào phóng.
“Em chỉ mua một bộ sao? Hay là chúng ta đi cửa hàng khác xem thử?” Lôi Đình Lệ hỏi Trì Ngữ Mặc.
“Chúng tôi mới về rất nhiều hàng mới, cô có thể xem thử.” Nhân viên bán hàng lập tức giới thiệu.
“Không cần.” Trì Ngữ Mặc quàng lấy tay của Lôi Đình Lệ, “Anh quên rồi à, lần trước anh mua cho em một đống quần áo, những bộ đầm của mùa hè này của em đều mặc chưa hết, đến mùa hè năm sau, bây giờ mặc những bộ này thì đã lỗi thời rồi, em đợi năm sau đến mua nữa là được rồi.”
“Uhm, cũng được, đi lựa trang sức.” Lôi Đình Lệ đi theo hướng bên ngoài.
Trì Ngữ Mặc cảm thấy khá gánh nặng.
Anh mua những món trang sức cho cô, đến lúc bán lại cho tiệm, có còn giá trị không?
Lôi Đình Lệ dẫn cô đi vào tiệm vàng.
Nhân viên bán hàng lập tức lên trước, mỉm cười nói, “Hai vị tiên sinh thái thái này, hai vị muốn mua gì ạ?”
Thái thái?
Cách xưng hô này, Trì Ngữ Mặc có chút nuốt không trôi, giải thích rằng, “Chúng tôi vẫn chưa kết hôn.”
“Oh, vậy là đến mua nhẫn cưới kim cương phải không? Tiệm chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi, mua một cặp nhẫn cưới kim cương, tặng một cặp nhẫn cưới vàng, còn có cơ hội rút thăm trúng thưởng đi du lịch ở Maldives.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu.
“Nếu như chúng tôi không phải mua nhẫn cưới, phải mua bao nhiêu tiền, mới có thể rút thăm?” Trì Ngữ Mặc tùy ý hỏi.
Lôi Đình Lệ nhìn sang Trì Ngữ Mặc, tròng mắt sâu thẳm, “Em muốn đi Maldives à?”
Trì Ngữ Mặc cong đôi mi lên, “Nghe nói chỗ đó rất tốt, qua thêm năm chục năm nữa, rất nhiều hòn đảo sẽ biến mất, nếu như được đi miễn phí, đi chơi thử cũng tốt, ha ha.”
“Anh cho Lý Hạo sắp xếp, tháng sau có thể đi.” Lôi Đình Lệ nói không cần suy nghĩ.
Trì Ngữ Mặc, “...”
Cô không cần suy nghĩ đã thay đổi ý định ban đầu, gãi gãi đầu, “Đợi sau này sự nghiệp em thành công rồi tính tiếp, nói sao thì em vẫn là người mới.”
Cô không đợi Lôi Đình Lệ mở lời, đi vào hướng bên trong, chỉ một sợi lắc tay, “Cái này, lấy tôi xem xem được không?”
“Vâng.” Nhân viên bán hàng đưa lắc tay cho Trì Ngữ Mặc, đeo dùm cho Trì Ngữ Mặc.
Lôi Đình Lệ không có đi cùng Trì Ngữ Mặc, đi đến bên ngoài, gọi điện thoại cho Lý Hạo, “Đi nghe ngóng thử, văn phòng luật Thịnh Thiên có cho nhân viên đi du lịch không, tìm một cơ hội, cho công ty sắp xếp Trì Ngữ Mặc đi du lịch Maldives.”
“Nếu như công ty sắp xếp dự đoán là có rất nhiều người đi, mọi người thích nhất dùng chủ nghĩa tập thể để trói buộc tự do cá nhân, đến lúc đó Trì Ngữ Mặc đến Maldives, cũng không dám một mình đi gặp anh, tôi có một người bạn, việc làm ăn của cậu ấy ở Maldives có một vài tranh chấp trên mặt pháp luật, đến lúc đó chỉ định cho Trì Ngữ Mặc đi là được rồi.” Lý Hạo thông minh kiến nghị.
“Đây là một ý kiến tốt, chuyện này thì giao cho cậu làm, về rồi sẽ tăng lương cho cậu.” Lôi Đình Lệ nói.
Lý Hạo cảm thấy bản thân nịnh nọt cuối cùng đã nịnh đúng chỗ một lần rồi, “Lôi tổng anh minh, Trì Ngữ Mặc khẳng định sẽ yêu anh lắm.”
Lôi Đình Lệ chậm rãi nhìn vào Trì Ngữ Mặc.
Cô hơi hơi nghiêng đầu, giơ tay lên, hình như đang nghĩ ngợi gì đó nhìn vào sợi lắc trên cổ tay.
Ánh đèn sáng rọi đến cô càng sáng chói hơn so với sợi lắc tay vàng.
Mép miệng anh hơi hơi nở lên, mua đồ cùng với bạn gái hình như cũng khá là ý nghĩa.
“Bác gái, đó là Lôi ca ca phải không?” Bạch Như Ngọc quàng tay của Hồ Nhã Huệ từ trong thang máy bước ra, lạ lùng hỏi.
Hồ Nhã Huệ chiều hôm nay phải đi mua sắm với Bạch Như Ngọc, cho nên không có đến tập đoàn Hồ thị.
Bà dõi theo ánh mắt của Bạch Như Ngọc nhìn thấy Lôi Đình Lệ, “Bác còn tưởng nó về thành phố A rồi, đứa con này, đến thành phố Khang Lãng cũng không gọi điện thoại cho bác.”
Bạch Như Ngọc si mê nhìn vào vẻ mặt nghiêng của Lôi Đình Lệ, cười dịu dàng, “Nếu như chúng ta bây giờ xuất hiện trước mặt Lôi ca ca, anh ấy có khi nào bị chúng ta dọa đến hết hồn không?”
“Nó làm gì mà nhát gan như con nghĩ.” Hồ Nhã Huệ hiền từ nói.
“Đúng vậy, nếu như anh ấy nhát gan như thế, cũng không thể làm được vạn người ngưỡng mộ rồi.” Bạch Như Ngọc ngưỡng mộ nói, bước nhanh sang hướng tiệm vàng.
Lôi Đình Lệ gọi điện thoại xong, ngoảnh đầu lại vào tiệm vàng, đứng kế bên Trì Ngữ Mặc, hỏi nhân viên bán hàng, “Còn có loại lắc tay tốt hơn không, thứ này, cũng không tốt lắm.”
Nhân viên bán hàng vẫn chưa nói lời nào, giám đốc đã bước đến, nhiệt tình nói, “Có, Lôi tiên sinh mời theo tôi qua đây.”
“Uhm.’ Lôi Đình Lệ nắm lấy tay Trì Ngữ Mặc đi.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy đơn hàng của mình bị giám đốc giành đi, trong lòng khó chịu.
Một nhân viên bán hàng khác đi đến trước mặt cô ấy, “Cô vẫn chưa biết à, người đó là Lôi Đình Lệ. Anh ta làm sao có thể xem được những món đồ trong tủ quầy được.”
“Lôi Đình Lệ, ai thế?”
“Anh ta là cực kì giàu có, rất nhiều diễn viên nổi tiếng hiện nay đều là do công ty anh ta đề bạt lên đấy, anh ta làm rất nhiều ngành nghề, trên cơ bản là chỉ cần anh ta bước chân vào, không có cái nào không kiếm ra tiền, tôi rất ngưỡng mộ anh ta, chụp rất nhiều hình của anh ta.” Nhân viên bán hàng hưng phấn nói.
“Người vừa nãy, chắc là bạn gái của anh ta, cô không nhìn thấy ánh mắt của anh ta đâu, cưng chiều đến muốn sắp tan chảy trái tim rồi.” Nhân viên bán hàng đả kích một nhân viên bán hàng khác nói.
Quả nhiên, nhân viên bán hàng mê trai kia trầm mặc lại, “Tôi đợi đến ngày họ chia tay.”
Bạch Như Ngọc và Hồ Nhã Huệ bước vào tiệm vàng, nghe được lời nói của nhân viên bán hàng.
Cô nhìn sang Hồ Nhã Huệ, ánh mắt không nhịn được ảm đạm, “Lôi ca ca tìm bạn gái rồi sao?”
“Không có, con đừng nghe hai đứa phục vụ kia nói bậy, người phụ nữ đó là bảo mẫu nhà bà nội của nó, cũng là luật sư, tâm kế và mưu tính rất sâu, không thích hợp Lôi Đình Lệ.” Hồ Nhã Huệ xác định nói.
Trì Ngữ Mặc vừa bước chân vào phòng VIP đã hắt hơi, có người đang nói xấu cô sao?
Lôi Đình Lệ nhìn vào lỗ thông gió, máy lạnh quá lạnh rồi, anh cởi bộ vest xuống, khoác lên người Trì Ngữ Mặc...
Trước giờ Lôi Đình Lệ đều tự cao tự đại căn bản là không chối từ được yêu cầu của cô, đáp lại một tiếng, “Uhm.”
“Anh là tốt nhất.” Trì Ngữ Mặc vui vẻ đẩy một chiếc ghế đến trước mặt anh, “Anh thì cứ ngồi ở đây nhé, em đi lựa.”
Cô vui mừng đi khỏi, lựa được một bộ đầm sọc dọc trắng đen đan xen, sau khi vào mặc thử rồi bước ra.
Lôi Đình Lệ nhìn cô.
Thân thể của cô anh hoàn hoàn toàn toàn thấy qua.
Tỉ lệ rất tốt, thân hình đẹp, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên thon thì thon, cộng thêm làn da cô trắng mút, mặc thứ gì lên cũng rất đẹp, mặc màu gì cũng hợp.
“Bộ này được không?” Trì Ngữ Mặc hỏi.
Lôi Đình Lệ gật đầu, “Cũng được.”
Trì Ngữ Mặc cười nói với nhân viên bán hàng, “Tôi lấy bộ này, bây giờ mặc liền, bao nhiêu tiền? Phiền cô cắt nhãn mác của tôi xuống.”
“Uhm uhm, vâng ạ.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình nói, cắt nhãn mác xuống, “Khách hàng, giá là 2259 tệ, bây giờ trung tâm mua sắm đang có khuyến mãi, mua năm trăm giảm đi một trăm, tổng cộng là 1859 tệ, cô muốn quẹt thẻ, hay là dùng app khác chi trả?”
Trì Ngữ Mặc vừa định mở lời, một tấm thẻ đưa đến trước mặt nhân viên bán hàng, “Dùng tấm thẻ này chi trả.”
“Oh, vâng.” Nhân viên bán hàng ngưỡng mộ nhận lấy thẻ trên tay Lôi Đình Lệ, nói với Trì Ngữ Mặc, “Bạn trai cô tốt với cô thật.”
Trì Ngữ Mặc ngượng ngùng, Lôi Đình Lệ đổi xử với ai, bất kể là phụ nữ, hay là nhân viên, đều vô cùng hào phóng.
“Em chỉ mua một bộ sao? Hay là chúng ta đi cửa hàng khác xem thử?” Lôi Đình Lệ hỏi Trì Ngữ Mặc.
“Chúng tôi mới về rất nhiều hàng mới, cô có thể xem thử.” Nhân viên bán hàng lập tức giới thiệu.
“Không cần.” Trì Ngữ Mặc quàng lấy tay của Lôi Đình Lệ, “Anh quên rồi à, lần trước anh mua cho em một đống quần áo, những bộ đầm của mùa hè này của em đều mặc chưa hết, đến mùa hè năm sau, bây giờ mặc những bộ này thì đã lỗi thời rồi, em đợi năm sau đến mua nữa là được rồi.”
“Uhm, cũng được, đi lựa trang sức.” Lôi Đình Lệ đi theo hướng bên ngoài.
Trì Ngữ Mặc cảm thấy khá gánh nặng.
Anh mua những món trang sức cho cô, đến lúc bán lại cho tiệm, có còn giá trị không?
Lôi Đình Lệ dẫn cô đi vào tiệm vàng.
Nhân viên bán hàng lập tức lên trước, mỉm cười nói, “Hai vị tiên sinh thái thái này, hai vị muốn mua gì ạ?”
Thái thái?
Cách xưng hô này, Trì Ngữ Mặc có chút nuốt không trôi, giải thích rằng, “Chúng tôi vẫn chưa kết hôn.”
“Oh, vậy là đến mua nhẫn cưới kim cương phải không? Tiệm chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi, mua một cặp nhẫn cưới kim cương, tặng một cặp nhẫn cưới vàng, còn có cơ hội rút thăm trúng thưởng đi du lịch ở Maldives.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu.
“Nếu như chúng tôi không phải mua nhẫn cưới, phải mua bao nhiêu tiền, mới có thể rút thăm?” Trì Ngữ Mặc tùy ý hỏi.
Lôi Đình Lệ nhìn sang Trì Ngữ Mặc, tròng mắt sâu thẳm, “Em muốn đi Maldives à?”
Trì Ngữ Mặc cong đôi mi lên, “Nghe nói chỗ đó rất tốt, qua thêm năm chục năm nữa, rất nhiều hòn đảo sẽ biến mất, nếu như được đi miễn phí, đi chơi thử cũng tốt, ha ha.”
“Anh cho Lý Hạo sắp xếp, tháng sau có thể đi.” Lôi Đình Lệ nói không cần suy nghĩ.
Trì Ngữ Mặc, “...”
Cô không cần suy nghĩ đã thay đổi ý định ban đầu, gãi gãi đầu, “Đợi sau này sự nghiệp em thành công rồi tính tiếp, nói sao thì em vẫn là người mới.”
Cô không đợi Lôi Đình Lệ mở lời, đi vào hướng bên trong, chỉ một sợi lắc tay, “Cái này, lấy tôi xem xem được không?”
“Vâng.” Nhân viên bán hàng đưa lắc tay cho Trì Ngữ Mặc, đeo dùm cho Trì Ngữ Mặc.
Lôi Đình Lệ không có đi cùng Trì Ngữ Mặc, đi đến bên ngoài, gọi điện thoại cho Lý Hạo, “Đi nghe ngóng thử, văn phòng luật Thịnh Thiên có cho nhân viên đi du lịch không, tìm một cơ hội, cho công ty sắp xếp Trì Ngữ Mặc đi du lịch Maldives.”
“Nếu như công ty sắp xếp dự đoán là có rất nhiều người đi, mọi người thích nhất dùng chủ nghĩa tập thể để trói buộc tự do cá nhân, đến lúc đó Trì Ngữ Mặc đến Maldives, cũng không dám một mình đi gặp anh, tôi có một người bạn, việc làm ăn của cậu ấy ở Maldives có một vài tranh chấp trên mặt pháp luật, đến lúc đó chỉ định cho Trì Ngữ Mặc đi là được rồi.” Lý Hạo thông minh kiến nghị.
“Đây là một ý kiến tốt, chuyện này thì giao cho cậu làm, về rồi sẽ tăng lương cho cậu.” Lôi Đình Lệ nói.
Lý Hạo cảm thấy bản thân nịnh nọt cuối cùng đã nịnh đúng chỗ một lần rồi, “Lôi tổng anh minh, Trì Ngữ Mặc khẳng định sẽ yêu anh lắm.”
Lôi Đình Lệ chậm rãi nhìn vào Trì Ngữ Mặc.
Cô hơi hơi nghiêng đầu, giơ tay lên, hình như đang nghĩ ngợi gì đó nhìn vào sợi lắc trên cổ tay.
Ánh đèn sáng rọi đến cô càng sáng chói hơn so với sợi lắc tay vàng.
Mép miệng anh hơi hơi nở lên, mua đồ cùng với bạn gái hình như cũng khá là ý nghĩa.
“Bác gái, đó là Lôi ca ca phải không?” Bạch Như Ngọc quàng tay của Hồ Nhã Huệ từ trong thang máy bước ra, lạ lùng hỏi.
Hồ Nhã Huệ chiều hôm nay phải đi mua sắm với Bạch Như Ngọc, cho nên không có đến tập đoàn Hồ thị.
Bà dõi theo ánh mắt của Bạch Như Ngọc nhìn thấy Lôi Đình Lệ, “Bác còn tưởng nó về thành phố A rồi, đứa con này, đến thành phố Khang Lãng cũng không gọi điện thoại cho bác.”
Bạch Như Ngọc si mê nhìn vào vẻ mặt nghiêng của Lôi Đình Lệ, cười dịu dàng, “Nếu như chúng ta bây giờ xuất hiện trước mặt Lôi ca ca, anh ấy có khi nào bị chúng ta dọa đến hết hồn không?”
“Nó làm gì mà nhát gan như con nghĩ.” Hồ Nhã Huệ hiền từ nói.
“Đúng vậy, nếu như anh ấy nhát gan như thế, cũng không thể làm được vạn người ngưỡng mộ rồi.” Bạch Như Ngọc ngưỡng mộ nói, bước nhanh sang hướng tiệm vàng.
Lôi Đình Lệ gọi điện thoại xong, ngoảnh đầu lại vào tiệm vàng, đứng kế bên Trì Ngữ Mặc, hỏi nhân viên bán hàng, “Còn có loại lắc tay tốt hơn không, thứ này, cũng không tốt lắm.”
Nhân viên bán hàng vẫn chưa nói lời nào, giám đốc đã bước đến, nhiệt tình nói, “Có, Lôi tiên sinh mời theo tôi qua đây.”
“Uhm.’ Lôi Đình Lệ nắm lấy tay Trì Ngữ Mặc đi.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy đơn hàng của mình bị giám đốc giành đi, trong lòng khó chịu.
Một nhân viên bán hàng khác đi đến trước mặt cô ấy, “Cô vẫn chưa biết à, người đó là Lôi Đình Lệ. Anh ta làm sao có thể xem được những món đồ trong tủ quầy được.”
“Lôi Đình Lệ, ai thế?”
“Anh ta là cực kì giàu có, rất nhiều diễn viên nổi tiếng hiện nay đều là do công ty anh ta đề bạt lên đấy, anh ta làm rất nhiều ngành nghề, trên cơ bản là chỉ cần anh ta bước chân vào, không có cái nào không kiếm ra tiền, tôi rất ngưỡng mộ anh ta, chụp rất nhiều hình của anh ta.” Nhân viên bán hàng hưng phấn nói.
“Người vừa nãy, chắc là bạn gái của anh ta, cô không nhìn thấy ánh mắt của anh ta đâu, cưng chiều đến muốn sắp tan chảy trái tim rồi.” Nhân viên bán hàng đả kích một nhân viên bán hàng khác nói.
Quả nhiên, nhân viên bán hàng mê trai kia trầm mặc lại, “Tôi đợi đến ngày họ chia tay.”
Bạch Như Ngọc và Hồ Nhã Huệ bước vào tiệm vàng, nghe được lời nói của nhân viên bán hàng.
Cô nhìn sang Hồ Nhã Huệ, ánh mắt không nhịn được ảm đạm, “Lôi ca ca tìm bạn gái rồi sao?”
“Không có, con đừng nghe hai đứa phục vụ kia nói bậy, người phụ nữ đó là bảo mẫu nhà bà nội của nó, cũng là luật sư, tâm kế và mưu tính rất sâu, không thích hợp Lôi Đình Lệ.” Hồ Nhã Huệ xác định nói.
Trì Ngữ Mặc vừa bước chân vào phòng VIP đã hắt hơi, có người đang nói xấu cô sao?
Lôi Đình Lệ nhìn vào lỗ thông gió, máy lạnh quá lạnh rồi, anh cởi bộ vest xuống, khoác lên người Trì Ngữ Mặc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.