Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích
Chương 170
[ Đan Bảo ]
13/07/2019
Nhiệt độ cơ thể của Lôi Đình Lệ còn nóng hơn trước, ôm sau gáy cô, nằm bên
cạnh cô, “Tại sao không được nhìn, em là người phụ nữ của anh, không cho anh nhìn thì cho ai nhìn.”
Trì Ngữ Mặc nhắm tịt mắt lại.
Cô cùng Lôi Đình Lệ đã đi đến bước này, e rằng anh sẽ không chịu buông tay, đành chờ Tống Nghị Nam khỏe hơn sẽ nói rõ ràng với anh ta.
Cô đã liên lụy anh ta nhiều lần như vậy rồi, có lẽ buông tay mới là điều khiến anh ta hạnh phúc, vả lại, cô cũng không còn trong trắng, đã không còn xứng với anh ta nữa rồi.
“Em hơi mệt, có thể không tắm không?” Trì Ngữ Mặc đổi chủ đề.
“Anh vừa rồi không kiềm lại được.” Anh quá kích động.
“Ừm, không sao, em đã tra qua rồi, con gái 7 ngày trước khi hành kinh và sau khi hành kinh 8 ngày là thời gian an toàn, em đang trong thời kỳ an toàn nên không sao đâu.” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng nói.
“Em ngủ chút đi.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, tắt đèn.
Anh cũng không tắm, đêm qua cả đêm không ngủ, anh cũng mệt rồi.
Trì Ngữ Mặc nhắm mắt lại, chớp mắt đã ngủ mất.
Buổi sáng, trong đầu chợt nghĩ tới chuyện của Lâm Miễu, đột nhiên bừng tỉnh.
Cô nhìn Lôi Đình Lệ đang ngồi trên bàn làm việc, nhìn về phía điện thoại, đã tám giờ rưỡi.
Cô tranh thủ xuống giường, Lâm Miễu vẫn còn chờ cô đến cứu.
Cô quấn khăn tắm, đi ra ban công thâu quần áo, mùa hè nên quần áo khô rất nhanh, thay đồ, đánh răng rửa mặt xong, quay lại phòng của Lôi Đình Lệ.
“Cái này, em phải tranh thủ về thành phố A, có thể không nấu bữa sáng không?” Trì Ngữ Mặc ôn tồn hỏi.
Lôi Đình Lệ nhìn đồng hồ, “Vẫn còn thời gian ăn sáng, Lý Hạo đi ra sân bay làm thủ tục rồi, một tiếng nữa máy bay riêng của anh sẽ tới sân bay, chúng ta có một tiếng để ăn sáng.”
“A, anh có máy bay riêng à.” Trì Ngữ Mặc bất giác hỏi, xong lại phát hiện mình vừa hỏi một câu rất dư thừa.
Lôi Đình Lệ giàu có bậc nhất cả nước, mua máy bay riêng cũng là chuyện bình thường, chỉ là bình thường anh hay lái xe nên cô không biết anh có máy bay riêng.
“Ừm, có, mua mấy năm trước, vì phải thường xuyên ra nước ngoài nên mua máy bay riêng sẽ tiện hơn, gần đây thì hay sử dụng để đi lại trong nước.” Lôi Đình Lệ ôn tồn giải thích.
“À, vậy anh tiếp tục làm việc đi, em xuống dưới lầu mua đồ ăn sáng, lát nữa sẽ quay lại.” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng nói.
Quả thật anh đang có một núi công việc cần giải quyết, khẽ gật đầu, “Qua đây.”
Trì Ngữ Mặc nghe lời, đi đến trước mặt anh.
Anh đem ví tiền đưa cho cô.
Cô không lấy, cười hì hì nói, “Mua bữa sáng chỉ có mấy chục đồng thôi.”
“Đưa em thì cầm đi.” Lôi Đình Lệ bá đạo nói.
Cô cũng không muốn vì chuyện này mà làm mất thời gian của anh, cũng không muốn bướng bỉnh gây chuyện, từ trong ví của anh rút ra tờ 100 đồng, đặt lại ví tiền xuống bàn, nhanh chóng rời đi.
Vừa đi xuống dưới lầu thì đụng phải Hồ Nhã Huệ.
Hình như Hồ Nhã Huệ cố tình đợi ở trước cửa.
Trì Ngữ Mặc biết là không thể trốn tránh được, liền dứt khoát đi về phía trước, “Con chào dì, dì tìm con ạ.”
“Các con hôm nay liền đi rồi sao?” Hồ Nhã Huệ như có điều suy nghĩ, hỏi.
“Dạ, hôm nay liền đi, dì muốn gặp Lôi Đình Lệ sao? Anh ta đang trên lầu, bây giờ con đi mua đồ ăn sáng, ăn sáng xong liền đi.” Trì Ngữ Mặc trả lời chi tiết.
“Giúp dì mang ít đồ cho ông bà nội của Đình Lệ.” Hồ Nhã Huệ nói.
“À, dạ.” Trì Ngữ Mặc đáp.
Hồ Nhã Huệ từ dưới đất xách lên 6 hộp quà tặng, đưa cho Trì Ngữ Mặc, “Giúp dì gửi lời hỏi thăm họ.”
Trì Ngữ Mặc hơi khựng lại, gật đầu.
Bây giờ có điện thoại, internet, wechat, vả lại bà nội có dùng weibo, tại sao khôn trực tiếp gọi điện hỏi thăm mà phải nhờ cô gửi lời.
Trì Ngữ Mặc trong lòng đầy nghi vấn, nhưng không biểu lộ ra, nhìn Hồ Nhã Huệ khách khí cười hỏi, “Còn cần cháu làm gì không ạ?”
“Xung quanh dì quen biết rất nhiều thanh niên ưu tú, nếu con thật sự muốn nghiêm túc quen bạn trai dì có thể giới thiệu cho con.” Hồ Nhã Huệ nói.
“Những thanh niên mà dì quen biết khẳng định đều rất ưu tú tài giỏi kiệt xuất, con a, rất rõ ràng, công việc không ổn định, không nhà không xe, làm sao xứng với họ, mấy năm nay con sẽ cố gắng ổn định sự nghiệp, tạo chút thành tích rồi sẽ mặt dày đến tìm dì giới thiệu.” Trì Ngữ Mặc vừa cười vừa nói.
“Ừm.” Hồ Nhã Huệ thuận miệng đáp lại.
“Vậy con đem đồ lên cất trước, sau đó đi mua đồ ăn sáng.” Trì Ngữ Mặc ôn tồn nói.
“Đừng nói cho Đình Lệ biết đồ này là do dì đưa.” Hồ Nhã Huệ lần nữa dặn dò.
Trì Ngữ Mặc cảm thấy rất kỳ quái, tặng đồ cho bà nội Lôi Đình Lệ nhưng lại không muốn cho anh ta biết?
“Con đi lên đây.” Trì Ngữ Mặc nói xong, đem đồ vật vào, đặt ở cửa rồi nhanh chóng ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Cô mua 2 phần cháo hải sản, 2 phần bánh bao hấp, còn có hai phần hột gà tại cửa tiệm gần đó, tổng cộng hết 72 đồng, rồi trở về.
Cô đem đồ ăn đặt ở trên bàn xong, gõ cửa phòng Lôi Đình Lệ.
“Vào đi.” Giọng của Lôi Đình Lệ truyền ra.
Cô đẩy cửa, chỉ ló đầu vào, cười tủm tỉm nói, “Lôi Đình Lệ, ăn sáng thôi.”
“Chờ anh một chút, em ăn trước đi.” Mắt của Lôi Đình Lệ vẫn dán chặt trên màn hình máy tính.
Cô không ăn trước mà đi vào phòng tắm, quả nhiên, đồ của anh vẫn còn nhét ở trên kệ.
Cô đem quần áo của anh đi giặt, rồi phơi trên ban công.
Lôi Đình Lệ từ phòng bước ra, nhìn về phía cô.
Lúc cô phơi quần áo, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng hồng của cô, phủ lên một tầng kim quang, dịu dàng, hiền lành, cực kỳ giống một người vợ hiền bận rộn, chăm lo cho gia đình.
Hai chữ vợ hiền này, bỗng để lại trong lòng anh một sự nhu thuận.
Lúc Trì Ngữ Mặc xoay người lại, anh cũng nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, thấy đống quà tặng đặt ở cửa, nheo mày hỏi, “Em mua gì vậy?”
“A, cái đó không phải của em.” Trì Ngữ Mặc từ ban công đi vào, “Đây là quà mẹ anh nhờ em biếu cho bà nội anh, nhưng lại kêu em đừng cho anh biết là mẹ anh biếu, chỉ là em không làm được phần không nói cho anh biết thôi, kaka.”
“Vậy em không cần biếu nữa, đem ra ngoài bỏ hết đi.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.
Trì Ngữ Mặc thấy đều là đông trùng hạ thảo, nhân sâm vi cá, không hiểu tại sao phải bỏ, “Tại sao a?”
“Ông bà nội của anh rất ghét bà ta, em giúp bà ta biếu đồ có phải muốn ông bà nội anh ghét em luôn không.” Lôi Đình Lệ đơn giản giải thích, ngồi vào bàn ăn.
Trì Ngữ Mặc cuối cùng cũng hiểu ra, thì ta, Hồ Nhã Huệ nhờ cô biếu đồ, là muốn cô cũng bị ghét chung với bà ta a.
“Vậy phải làm thế nào a? Nếu em không đưa cho ông bà nội, mẹ anh chắc sẽ rất tức giận, còn nghĩ em giấu làm của riêng.” Trì Ngữ Mặc khổ sở nói.
Lôi Đình Lệ gọi điện thoại, giọng nói lạnh lùng, “Mấy món đó là bà kêu Trì Ngữ Mặc đem tặng giùm bà hả? Ông bà nội của tôi không thiếu mấy thứ này, tôi sẽ để ở trước cửa, bà tự tới lấy về đi.”
Nói xong, không cho Hồ Nhã Huệ cơ hội lên tiếng liền cúp điện thoại.
Trì Ngữ Mặc: “...”
Khẳng định Hồ Nhã Huệ sẽ biết là do cô nói ra.
Thôi thì binh tới tướng đỡ, cô cũng là nên tranh thủ thời gian ăn sáng đã.
Trì Ngữ Mặc nhắm tịt mắt lại.
Cô cùng Lôi Đình Lệ đã đi đến bước này, e rằng anh sẽ không chịu buông tay, đành chờ Tống Nghị Nam khỏe hơn sẽ nói rõ ràng với anh ta.
Cô đã liên lụy anh ta nhiều lần như vậy rồi, có lẽ buông tay mới là điều khiến anh ta hạnh phúc, vả lại, cô cũng không còn trong trắng, đã không còn xứng với anh ta nữa rồi.
“Em hơi mệt, có thể không tắm không?” Trì Ngữ Mặc đổi chủ đề.
“Anh vừa rồi không kiềm lại được.” Anh quá kích động.
“Ừm, không sao, em đã tra qua rồi, con gái 7 ngày trước khi hành kinh và sau khi hành kinh 8 ngày là thời gian an toàn, em đang trong thời kỳ an toàn nên không sao đâu.” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng nói.
“Em ngủ chút đi.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, tắt đèn.
Anh cũng không tắm, đêm qua cả đêm không ngủ, anh cũng mệt rồi.
Trì Ngữ Mặc nhắm mắt lại, chớp mắt đã ngủ mất.
Buổi sáng, trong đầu chợt nghĩ tới chuyện của Lâm Miễu, đột nhiên bừng tỉnh.
Cô nhìn Lôi Đình Lệ đang ngồi trên bàn làm việc, nhìn về phía điện thoại, đã tám giờ rưỡi.
Cô tranh thủ xuống giường, Lâm Miễu vẫn còn chờ cô đến cứu.
Cô quấn khăn tắm, đi ra ban công thâu quần áo, mùa hè nên quần áo khô rất nhanh, thay đồ, đánh răng rửa mặt xong, quay lại phòng của Lôi Đình Lệ.
“Cái này, em phải tranh thủ về thành phố A, có thể không nấu bữa sáng không?” Trì Ngữ Mặc ôn tồn hỏi.
Lôi Đình Lệ nhìn đồng hồ, “Vẫn còn thời gian ăn sáng, Lý Hạo đi ra sân bay làm thủ tục rồi, một tiếng nữa máy bay riêng của anh sẽ tới sân bay, chúng ta có một tiếng để ăn sáng.”
“A, anh có máy bay riêng à.” Trì Ngữ Mặc bất giác hỏi, xong lại phát hiện mình vừa hỏi một câu rất dư thừa.
Lôi Đình Lệ giàu có bậc nhất cả nước, mua máy bay riêng cũng là chuyện bình thường, chỉ là bình thường anh hay lái xe nên cô không biết anh có máy bay riêng.
“Ừm, có, mua mấy năm trước, vì phải thường xuyên ra nước ngoài nên mua máy bay riêng sẽ tiện hơn, gần đây thì hay sử dụng để đi lại trong nước.” Lôi Đình Lệ ôn tồn giải thích.
“À, vậy anh tiếp tục làm việc đi, em xuống dưới lầu mua đồ ăn sáng, lát nữa sẽ quay lại.” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng nói.
Quả thật anh đang có một núi công việc cần giải quyết, khẽ gật đầu, “Qua đây.”
Trì Ngữ Mặc nghe lời, đi đến trước mặt anh.
Anh đem ví tiền đưa cho cô.
Cô không lấy, cười hì hì nói, “Mua bữa sáng chỉ có mấy chục đồng thôi.”
“Đưa em thì cầm đi.” Lôi Đình Lệ bá đạo nói.
Cô cũng không muốn vì chuyện này mà làm mất thời gian của anh, cũng không muốn bướng bỉnh gây chuyện, từ trong ví của anh rút ra tờ 100 đồng, đặt lại ví tiền xuống bàn, nhanh chóng rời đi.
Vừa đi xuống dưới lầu thì đụng phải Hồ Nhã Huệ.
Hình như Hồ Nhã Huệ cố tình đợi ở trước cửa.
Trì Ngữ Mặc biết là không thể trốn tránh được, liền dứt khoát đi về phía trước, “Con chào dì, dì tìm con ạ.”
“Các con hôm nay liền đi rồi sao?” Hồ Nhã Huệ như có điều suy nghĩ, hỏi.
“Dạ, hôm nay liền đi, dì muốn gặp Lôi Đình Lệ sao? Anh ta đang trên lầu, bây giờ con đi mua đồ ăn sáng, ăn sáng xong liền đi.” Trì Ngữ Mặc trả lời chi tiết.
“Giúp dì mang ít đồ cho ông bà nội của Đình Lệ.” Hồ Nhã Huệ nói.
“À, dạ.” Trì Ngữ Mặc đáp.
Hồ Nhã Huệ từ dưới đất xách lên 6 hộp quà tặng, đưa cho Trì Ngữ Mặc, “Giúp dì gửi lời hỏi thăm họ.”
Trì Ngữ Mặc hơi khựng lại, gật đầu.
Bây giờ có điện thoại, internet, wechat, vả lại bà nội có dùng weibo, tại sao khôn trực tiếp gọi điện hỏi thăm mà phải nhờ cô gửi lời.
Trì Ngữ Mặc trong lòng đầy nghi vấn, nhưng không biểu lộ ra, nhìn Hồ Nhã Huệ khách khí cười hỏi, “Còn cần cháu làm gì không ạ?”
“Xung quanh dì quen biết rất nhiều thanh niên ưu tú, nếu con thật sự muốn nghiêm túc quen bạn trai dì có thể giới thiệu cho con.” Hồ Nhã Huệ nói.
“Những thanh niên mà dì quen biết khẳng định đều rất ưu tú tài giỏi kiệt xuất, con a, rất rõ ràng, công việc không ổn định, không nhà không xe, làm sao xứng với họ, mấy năm nay con sẽ cố gắng ổn định sự nghiệp, tạo chút thành tích rồi sẽ mặt dày đến tìm dì giới thiệu.” Trì Ngữ Mặc vừa cười vừa nói.
“Ừm.” Hồ Nhã Huệ thuận miệng đáp lại.
“Vậy con đem đồ lên cất trước, sau đó đi mua đồ ăn sáng.” Trì Ngữ Mặc ôn tồn nói.
“Đừng nói cho Đình Lệ biết đồ này là do dì đưa.” Hồ Nhã Huệ lần nữa dặn dò.
Trì Ngữ Mặc cảm thấy rất kỳ quái, tặng đồ cho bà nội Lôi Đình Lệ nhưng lại không muốn cho anh ta biết?
“Con đi lên đây.” Trì Ngữ Mặc nói xong, đem đồ vật vào, đặt ở cửa rồi nhanh chóng ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Cô mua 2 phần cháo hải sản, 2 phần bánh bao hấp, còn có hai phần hột gà tại cửa tiệm gần đó, tổng cộng hết 72 đồng, rồi trở về.
Cô đem đồ ăn đặt ở trên bàn xong, gõ cửa phòng Lôi Đình Lệ.
“Vào đi.” Giọng của Lôi Đình Lệ truyền ra.
Cô đẩy cửa, chỉ ló đầu vào, cười tủm tỉm nói, “Lôi Đình Lệ, ăn sáng thôi.”
“Chờ anh một chút, em ăn trước đi.” Mắt của Lôi Đình Lệ vẫn dán chặt trên màn hình máy tính.
Cô không ăn trước mà đi vào phòng tắm, quả nhiên, đồ của anh vẫn còn nhét ở trên kệ.
Cô đem quần áo của anh đi giặt, rồi phơi trên ban công.
Lôi Đình Lệ từ phòng bước ra, nhìn về phía cô.
Lúc cô phơi quần áo, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng hồng của cô, phủ lên một tầng kim quang, dịu dàng, hiền lành, cực kỳ giống một người vợ hiền bận rộn, chăm lo cho gia đình.
Hai chữ vợ hiền này, bỗng để lại trong lòng anh một sự nhu thuận.
Lúc Trì Ngữ Mặc xoay người lại, anh cũng nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, thấy đống quà tặng đặt ở cửa, nheo mày hỏi, “Em mua gì vậy?”
“A, cái đó không phải của em.” Trì Ngữ Mặc từ ban công đi vào, “Đây là quà mẹ anh nhờ em biếu cho bà nội anh, nhưng lại kêu em đừng cho anh biết là mẹ anh biếu, chỉ là em không làm được phần không nói cho anh biết thôi, kaka.”
“Vậy em không cần biếu nữa, đem ra ngoài bỏ hết đi.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.
Trì Ngữ Mặc thấy đều là đông trùng hạ thảo, nhân sâm vi cá, không hiểu tại sao phải bỏ, “Tại sao a?”
“Ông bà nội của anh rất ghét bà ta, em giúp bà ta biếu đồ có phải muốn ông bà nội anh ghét em luôn không.” Lôi Đình Lệ đơn giản giải thích, ngồi vào bàn ăn.
Trì Ngữ Mặc cuối cùng cũng hiểu ra, thì ta, Hồ Nhã Huệ nhờ cô biếu đồ, là muốn cô cũng bị ghét chung với bà ta a.
“Vậy phải làm thế nào a? Nếu em không đưa cho ông bà nội, mẹ anh chắc sẽ rất tức giận, còn nghĩ em giấu làm của riêng.” Trì Ngữ Mặc khổ sở nói.
Lôi Đình Lệ gọi điện thoại, giọng nói lạnh lùng, “Mấy món đó là bà kêu Trì Ngữ Mặc đem tặng giùm bà hả? Ông bà nội của tôi không thiếu mấy thứ này, tôi sẽ để ở trước cửa, bà tự tới lấy về đi.”
Nói xong, không cho Hồ Nhã Huệ cơ hội lên tiếng liền cúp điện thoại.
Trì Ngữ Mặc: “...”
Khẳng định Hồ Nhã Huệ sẽ biết là do cô nói ra.
Thôi thì binh tới tướng đỡ, cô cũng là nên tranh thủ thời gian ăn sáng đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.