Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích
Chương 189
[ Đan Bảo ]
13/07/2019
“Ha ha, không ngờ Lôi tổng thương hoa tiếc ngọc như vậy.” Người đàn ông
cười một cách mờ ám, cũng không có làm khó, tự mình uống một ngụm rượu,
trò chuyện với những người bên cạnh.
“Dạo này có một công ty đầu tư tên Trì Ngư không biết mọi người có nghe nói qua không?” Có người hỏi rằng.
“Khí thế của công ty này rất lớn, tôi dự tính, tháng gần đây số tiền họ kiếm được đã hơn một trăm triệu, kỹ năng máy tính của đối phương vô cùng lợi hại, ánh mắt cũng rất độc đáo, vả lại, khả năng bày trận rất có kỹ xảo.” Mắt kính nam nói rằng, trông có vẻ nhã nhặn, nhưng ánh mắt tự tin, nụ cười lão luyện đó, vừa nhìn đã biết là tinh anh.
Cũng bình thường thôi, có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với Lôi Đình Lệ, ngoại trừ cô, toàn là những nhân vật lớn.
“Biết người ở phía sau điều khiển công ty này là ai không?” Lôi Đình Lệ hỏi rằng.
“Pháp nhân xí nghiệp là Giang Vận Ngữ, từng là một nhân vật truyền kỳ trong giới tài chính, nhưng mà, phía sau cô ta chắc chắn còn có người, bởi vì tiền vốn đầu tư cũng rất lớn, cô ta không thể nào có được, chúng tôi nghi ngờ sau lưng cô ta còn có một người thần bí có thế lực lớn mạnh hơn chống đỡ.” Mắt kính nam nói rằng.
“Tiền là kiếm không hết, thị trường tài chính quá lớn rồi, để những người có năng lực kiếm thêm chút, cũng bình thường thôi.” Lôi Đình Lệ bình thản mà nói rằng.
“Những người đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, đợt tuyển cử lần này, ba cậu có thể sẽ trở thành tổng thống, cậu suy nghĩ kĩ kế hoạch sau này của mình chưa?” Người đàn ông tóc bạc hỏi rằng.
Trước kia ở sở cảnh sát Trì Ngữ Mặc đã biết chuyện này, cho nên, cũng không ngạc nhiên, không lên tiếng, cố gắng khiến bản thân mình không có cảm giác tồn tại.
“Vị trí của ông ta càng cao, tôi chỉ có thể càng khiêm tốn hơn, ông ta làm tổng thống đối với tôi mà nói không phải là chuyện tốt gì.” Lôi Đình Lệ ý vị sâu xa mà nói rằng.
“Nếu lúc đó cậu đi theo con đường chính trị, không chừng bây giờ cũng có thể làm phó tổng thống rồi.” Người đàn ông tóc bạc nói rằng.
Lôi Đình Lệ uống một ngụm rượu, “Bây giờ tôi chẳng phải rất tốt sao, tự do hơn.”
Nhân viên phục vụ bưng món tổ yến lên trước.
Tổ yến bỏ vào trong lê, trong tổ yến còn bỏ thêm hạt sen, hình dạng trông có vẻ giống mộc nhĩ trắng, trạng thái keo trong suốt đông tụ lại, sền sệt.
Cô lần đầu tiên được ăn tổ yến, trước kia thấy cũng chưa thấy qua, nếm thử một ngụm, mùi vị có chút kỳ lạ, cảm giác như đang ăn trứng bị mốc vậy, mang theo vị ngọt, nhưng, không ngon.
Cô biết tổ yến rất mắc, trong quảng cáo có nói qua các công dụng của tổ yến, vô cùng thích hợp cho phái nữ ăn, lãng phí thì không tốt.
Cô uống một hơi cạn chén tổ yến, dù sao cũng không nhiều, bèn nhìn sang Lôi Đình Lệ.
Anh bình thản mà uống một ngụm, không có biểu cảm gì, nhận ra được ánh mắt của cô, tưởng cô còn muốn ăn, bèn đem chén tổ yến của mình để ở trước mặt Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô rất muốn nói không muốn uống a, nhưng lại sợ lên tiếng sẽ dẫn đến sự chú ý của những người khác, đành một hơi cạn uống hết phần tổ yến của anh.
Cúi đầu xuống, không muốn nhớ lại mùi vị kỳ lạ đó nữa, khiến cô có cảm giác muốn nôn ra, gắp hai hạt táo đỏ ăn, lúc này mới đỡ hơn tí.
“Mục tiêu đầu tư lần này của Lôi tổng là gì?” Người đàn ông mặc bộ vest đen hỏi rằng.
“Từng có một người nói qua giấc mơ với tôi, tôi nghĩ, giấc mơ của tôi là gì, sau này, tôi nhớ ra giấc mơ hồi còn đi học, là làm một luật sư xuất sắc, cho nên, năm nay có thể tôi sẽ tập trung vào lĩnh vực luật sư.” Lôi Đình Lệ bình thản mà nói rằng.
Trì Ngữ Mặc kinh ngạc, Lôi Đình Lệ muốn đi làm luật sư?
Anh làm luật sư, chắc chắn là dao trâu mổ gà.
“Lĩnh vực luật sư này, cùng với sự phát triển cấp tốc của kinh tế, lượng nhu cầu vô cùng lớn, tôi có một người bạn, cũng được xem là tinh anh trong giới luật sự rồi, anh ta có một vụ kiện, dùng thời gian hai năm để xử lý, nhưng các người đoán xem, anh ta kiếm được bao nhiêu?” Người đàn ông đeo kính nói rằng.
“Kiếm được bao nhiêu?” Mọi người đều tò mò mà hỏi rằng.
Trì Ngữ Mặc cũng là luật sư, cô đối với chuyện này cũng rất hiếu kỳ.
“Một trăm triệu.” Người đàn ông đeo kính nói rằng.
“Một trăm triệu, là vụ kiện như thế nào.”
“Vụ án ly hôn của một nhà giàu nào đó ở Thái Lan.”
“Ý cậu nói là một trăm triệu tiền Thái hả.” Có người cười chế nhạo rằng.
“Là tiền nước A, tôi khẳng định, bởi vì lúc đó tôi cũng tưởng là tiền Thái, cố tình hỏi qua.” Người đàn ông đeo kính giải thích rằng, thấy mọi người không tin anh, lại nói thêm: “Không tin các người hỏi Lôi tổng.”
“Lôi tổng, chuyện này có phải là thật không?” Người đàn ông tóc bạc hỏi.
Lôi Đình Lệ gật đầu, “Trường hợp vụ án ly hôn luật sư có thể có được một trăm triệu cũng rất nhiều, rất nhiều vụ án phá sản của những công ty lớn đều hơn tỉ, nhưng mà, đây đều là hợp tác tập thể, ngoài ra, còn có vài vụ án như thương vụ, giá cả cũng không thấp.”
“Khó trách Lôi tổng lại muốn đầu tư vào ngành luật sư, Lôi tổng ra tay, nhất định đánh đâu thắng đó.” Ông lão tóc bạc nâng ly rượu lên, “Ly này tôi kính Lôi tổng, hi vọng Lôi tổng mã đáo thành công.”
Lôi Đình Lệ máy móc mà mỉm cười, nâng ly rượu lên, uống một ngụm.
Trì Ngữ Mặc suy nghĩ, trước kia Lý Hạo nói, Lôi Đình Lệ đã thêm cô vào trong danh sách luật sư của Lôi thị bọn họ.
Công ty luật sư của anh là để cho những luật sư nòng cốt của Lôi thị tham gia, hay là tuyển dụng người mới?
Những lời cảnh cáo của Từ Ích Nguyên vẫn còn ở bên tai cô: Tuyệt đối đừng nói chuyện yêu đương với ông chủ của mình, một khi thất tình, sẽ dẫn đến thất nghiệp luôn.
Lúc nhân viên phục vụ bưng món bò bít tết lên, cô vẫn còn chìm trong suy nghĩ.
Lôi Đình Lệ nhìn cô, nhắc nhở rằng: “Coi chừng nóng, anh đã dạy em phải làm thế nào.”
“Vâng vâng vâng.” Trì Ngữ Mặc hoàn hồn lại, thấy cái nắp đậy bò bít tết của Lôi Đình Lệ sớm đã lấy đi.
Cô trải khăn giấy ra, nhân viên phục vụ mở nắp ra, cung kình mà lui về sau.
Ánh mắt của những người khác rơi trên mặt Trì Ngữ Mặc, ông lão tóc bạc cười nói với Trì Ngữ Mặc: “Có một ông chủ như Lôi tổng, cô thật may mắn.”
Trì Ngữ Mặc thuận theo lời của ông lão: “Kiếp trước tôi chắc chắn là đã cứu cả hệ ngân hà.”
“Nha đầu này biết ăn nói thật đấy, ly này tôi kính cô.” Ông lão tóc bạc nói rằng.
Trưởng bối kính cô, cô không uống thì không tốt lắm.
“Hôm nay cô ấy thật sự không thể uống rượu, để tôi uống thay cô ấy.” Lôi Đình Lệ nâng ly rượu của mình lên, uống một hơi cạn.
Ông lão tóc bạc cũng rất kinh ngạc.
Trước kia bọn họ họp mặt, Lôi Đình Lệ không mấy uống rượu, cũng chưa từng kính rượu, người khác kính anh, anh cũng chỉ húp một tí thôi.
Lần này, thế mà lại vì một cô gái, mà uống một hơi cạn ly rượu này.
Bọn họ không thể không có cách nhìn khác về cô gái này, mang máng đoán ra được quan hệ giữa hai người họ.
Người phụ nữ của Lôi tổng, họ không dám ngấp nghé đến.
Lôi Đình Lệ cũng không muốn che giấu điều gì, cắt phần bò của mình thành từng miếng nhỏ, đưa đến trước mặt cô.
Trì Ngữ Mặc: “...”
Đã nói trước, không nói cho người khác biết quan hệ giữa bọn họ mà!
Tuy anh không có nói ra, chỉ là, anh làm như vậy, là người cũng biết quan hệ không tầm thường của hại người họ rồi.
“Một lát đi hát Lôi tổng có đi không?” Ông lão tóc bạc cười hỏi rằng.
“Bữa này xong, tất cả chi phí của tối nay đều ghi nhận vào hóa đơn của tôi, quả thật còn có một vài chuyện.” Lôi Đình Lệ thâm thúy mà nói rằng.
Người đàn ông đeo kính nâng ly lên mờ ám mà nói rằng: “Xem ra, rất nhanh có thể uống được rượu mừng của Lôi tổng rồi.”
Lôi Đình Lệ cũng không phủ nhận, lại uống một hơi cạn ly rượu mà nhân viên phục vụ vừa mới rót...
“Dạo này có một công ty đầu tư tên Trì Ngư không biết mọi người có nghe nói qua không?” Có người hỏi rằng.
“Khí thế của công ty này rất lớn, tôi dự tính, tháng gần đây số tiền họ kiếm được đã hơn một trăm triệu, kỹ năng máy tính của đối phương vô cùng lợi hại, ánh mắt cũng rất độc đáo, vả lại, khả năng bày trận rất có kỹ xảo.” Mắt kính nam nói rằng, trông có vẻ nhã nhặn, nhưng ánh mắt tự tin, nụ cười lão luyện đó, vừa nhìn đã biết là tinh anh.
Cũng bình thường thôi, có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với Lôi Đình Lệ, ngoại trừ cô, toàn là những nhân vật lớn.
“Biết người ở phía sau điều khiển công ty này là ai không?” Lôi Đình Lệ hỏi rằng.
“Pháp nhân xí nghiệp là Giang Vận Ngữ, từng là một nhân vật truyền kỳ trong giới tài chính, nhưng mà, phía sau cô ta chắc chắn còn có người, bởi vì tiền vốn đầu tư cũng rất lớn, cô ta không thể nào có được, chúng tôi nghi ngờ sau lưng cô ta còn có một người thần bí có thế lực lớn mạnh hơn chống đỡ.” Mắt kính nam nói rằng.
“Tiền là kiếm không hết, thị trường tài chính quá lớn rồi, để những người có năng lực kiếm thêm chút, cũng bình thường thôi.” Lôi Đình Lệ bình thản mà nói rằng.
“Những người đó chỉ là chuyện nhỏ thôi, đợt tuyển cử lần này, ba cậu có thể sẽ trở thành tổng thống, cậu suy nghĩ kĩ kế hoạch sau này của mình chưa?” Người đàn ông tóc bạc hỏi rằng.
Trước kia ở sở cảnh sát Trì Ngữ Mặc đã biết chuyện này, cho nên, cũng không ngạc nhiên, không lên tiếng, cố gắng khiến bản thân mình không có cảm giác tồn tại.
“Vị trí của ông ta càng cao, tôi chỉ có thể càng khiêm tốn hơn, ông ta làm tổng thống đối với tôi mà nói không phải là chuyện tốt gì.” Lôi Đình Lệ ý vị sâu xa mà nói rằng.
“Nếu lúc đó cậu đi theo con đường chính trị, không chừng bây giờ cũng có thể làm phó tổng thống rồi.” Người đàn ông tóc bạc nói rằng.
Lôi Đình Lệ uống một ngụm rượu, “Bây giờ tôi chẳng phải rất tốt sao, tự do hơn.”
Nhân viên phục vụ bưng món tổ yến lên trước.
Tổ yến bỏ vào trong lê, trong tổ yến còn bỏ thêm hạt sen, hình dạng trông có vẻ giống mộc nhĩ trắng, trạng thái keo trong suốt đông tụ lại, sền sệt.
Cô lần đầu tiên được ăn tổ yến, trước kia thấy cũng chưa thấy qua, nếm thử một ngụm, mùi vị có chút kỳ lạ, cảm giác như đang ăn trứng bị mốc vậy, mang theo vị ngọt, nhưng, không ngon.
Cô biết tổ yến rất mắc, trong quảng cáo có nói qua các công dụng của tổ yến, vô cùng thích hợp cho phái nữ ăn, lãng phí thì không tốt.
Cô uống một hơi cạn chén tổ yến, dù sao cũng không nhiều, bèn nhìn sang Lôi Đình Lệ.
Anh bình thản mà uống một ngụm, không có biểu cảm gì, nhận ra được ánh mắt của cô, tưởng cô còn muốn ăn, bèn đem chén tổ yến của mình để ở trước mặt Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô rất muốn nói không muốn uống a, nhưng lại sợ lên tiếng sẽ dẫn đến sự chú ý của những người khác, đành một hơi cạn uống hết phần tổ yến của anh.
Cúi đầu xuống, không muốn nhớ lại mùi vị kỳ lạ đó nữa, khiến cô có cảm giác muốn nôn ra, gắp hai hạt táo đỏ ăn, lúc này mới đỡ hơn tí.
“Mục tiêu đầu tư lần này của Lôi tổng là gì?” Người đàn ông mặc bộ vest đen hỏi rằng.
“Từng có một người nói qua giấc mơ với tôi, tôi nghĩ, giấc mơ của tôi là gì, sau này, tôi nhớ ra giấc mơ hồi còn đi học, là làm một luật sư xuất sắc, cho nên, năm nay có thể tôi sẽ tập trung vào lĩnh vực luật sư.” Lôi Đình Lệ bình thản mà nói rằng.
Trì Ngữ Mặc kinh ngạc, Lôi Đình Lệ muốn đi làm luật sư?
Anh làm luật sư, chắc chắn là dao trâu mổ gà.
“Lĩnh vực luật sư này, cùng với sự phát triển cấp tốc của kinh tế, lượng nhu cầu vô cùng lớn, tôi có một người bạn, cũng được xem là tinh anh trong giới luật sự rồi, anh ta có một vụ kiện, dùng thời gian hai năm để xử lý, nhưng các người đoán xem, anh ta kiếm được bao nhiêu?” Người đàn ông đeo kính nói rằng.
“Kiếm được bao nhiêu?” Mọi người đều tò mò mà hỏi rằng.
Trì Ngữ Mặc cũng là luật sư, cô đối với chuyện này cũng rất hiếu kỳ.
“Một trăm triệu.” Người đàn ông đeo kính nói rằng.
“Một trăm triệu, là vụ kiện như thế nào.”
“Vụ án ly hôn của một nhà giàu nào đó ở Thái Lan.”
“Ý cậu nói là một trăm triệu tiền Thái hả.” Có người cười chế nhạo rằng.
“Là tiền nước A, tôi khẳng định, bởi vì lúc đó tôi cũng tưởng là tiền Thái, cố tình hỏi qua.” Người đàn ông đeo kính giải thích rằng, thấy mọi người không tin anh, lại nói thêm: “Không tin các người hỏi Lôi tổng.”
“Lôi tổng, chuyện này có phải là thật không?” Người đàn ông tóc bạc hỏi.
Lôi Đình Lệ gật đầu, “Trường hợp vụ án ly hôn luật sư có thể có được một trăm triệu cũng rất nhiều, rất nhiều vụ án phá sản của những công ty lớn đều hơn tỉ, nhưng mà, đây đều là hợp tác tập thể, ngoài ra, còn có vài vụ án như thương vụ, giá cả cũng không thấp.”
“Khó trách Lôi tổng lại muốn đầu tư vào ngành luật sư, Lôi tổng ra tay, nhất định đánh đâu thắng đó.” Ông lão tóc bạc nâng ly rượu lên, “Ly này tôi kính Lôi tổng, hi vọng Lôi tổng mã đáo thành công.”
Lôi Đình Lệ máy móc mà mỉm cười, nâng ly rượu lên, uống một ngụm.
Trì Ngữ Mặc suy nghĩ, trước kia Lý Hạo nói, Lôi Đình Lệ đã thêm cô vào trong danh sách luật sư của Lôi thị bọn họ.
Công ty luật sư của anh là để cho những luật sư nòng cốt của Lôi thị tham gia, hay là tuyển dụng người mới?
Những lời cảnh cáo của Từ Ích Nguyên vẫn còn ở bên tai cô: Tuyệt đối đừng nói chuyện yêu đương với ông chủ của mình, một khi thất tình, sẽ dẫn đến thất nghiệp luôn.
Lúc nhân viên phục vụ bưng món bò bít tết lên, cô vẫn còn chìm trong suy nghĩ.
Lôi Đình Lệ nhìn cô, nhắc nhở rằng: “Coi chừng nóng, anh đã dạy em phải làm thế nào.”
“Vâng vâng vâng.” Trì Ngữ Mặc hoàn hồn lại, thấy cái nắp đậy bò bít tết của Lôi Đình Lệ sớm đã lấy đi.
Cô trải khăn giấy ra, nhân viên phục vụ mở nắp ra, cung kình mà lui về sau.
Ánh mắt của những người khác rơi trên mặt Trì Ngữ Mặc, ông lão tóc bạc cười nói với Trì Ngữ Mặc: “Có một ông chủ như Lôi tổng, cô thật may mắn.”
Trì Ngữ Mặc thuận theo lời của ông lão: “Kiếp trước tôi chắc chắn là đã cứu cả hệ ngân hà.”
“Nha đầu này biết ăn nói thật đấy, ly này tôi kính cô.” Ông lão tóc bạc nói rằng.
Trưởng bối kính cô, cô không uống thì không tốt lắm.
“Hôm nay cô ấy thật sự không thể uống rượu, để tôi uống thay cô ấy.” Lôi Đình Lệ nâng ly rượu của mình lên, uống một hơi cạn.
Ông lão tóc bạc cũng rất kinh ngạc.
Trước kia bọn họ họp mặt, Lôi Đình Lệ không mấy uống rượu, cũng chưa từng kính rượu, người khác kính anh, anh cũng chỉ húp một tí thôi.
Lần này, thế mà lại vì một cô gái, mà uống một hơi cạn ly rượu này.
Bọn họ không thể không có cách nhìn khác về cô gái này, mang máng đoán ra được quan hệ giữa hai người họ.
Người phụ nữ của Lôi tổng, họ không dám ngấp nghé đến.
Lôi Đình Lệ cũng không muốn che giấu điều gì, cắt phần bò của mình thành từng miếng nhỏ, đưa đến trước mặt cô.
Trì Ngữ Mặc: “...”
Đã nói trước, không nói cho người khác biết quan hệ giữa bọn họ mà!
Tuy anh không có nói ra, chỉ là, anh làm như vậy, là người cũng biết quan hệ không tầm thường của hại người họ rồi.
“Một lát đi hát Lôi tổng có đi không?” Ông lão tóc bạc cười hỏi rằng.
“Bữa này xong, tất cả chi phí của tối nay đều ghi nhận vào hóa đơn của tôi, quả thật còn có một vài chuyện.” Lôi Đình Lệ thâm thúy mà nói rằng.
Người đàn ông đeo kính nâng ly lên mờ ám mà nói rằng: “Xem ra, rất nhanh có thể uống được rượu mừng của Lôi tổng rồi.”
Lôi Đình Lệ cũng không phủ nhận, lại uống một hơi cạn ly rượu mà nhân viên phục vụ vừa mới rót...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.