Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích
Chương 219
[ Đan Bảo ]
14/07/2019
Lôi Đình Lệ thấy được vẻ xuôi mày thuận mắt của cô, ánh mắt anh bất giác lại dịu đi vài phần.
Trì Ngữ Mặc cảm nhận được ánh mắt của Lôi Đình Lệ đang nhìn mình, cô lén nhìn lên anh rồi lập tức cúi gằm đầu xuống.
“Sao em lại không khóc lóc?” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi.
Trì Ngữ Mặc đoán anh đang nói về chuyện chia tay.
“Khóc lóc có tác dụng gì không?” Trì Ngữ Mặc mỉm cười nói.
Khi cô cười rất đẹp, khóe môi nhếch lên, vẻ yêu kiều như gió, mềm dịu như nước, có thể chảy đến tim người nhìn.
“Không thể.” Lôi Đình Lệ trầm giọng xuống.
Trì Ngữ Mặc hiểu điều này, “Cho nên, nếu đã không thay đổi được kết quả thì sao tôi phải phí công mất sức khóc lóc, hơn nữa anh chỉ chọn cách thông báo chứ không cho tôi sự lựa chọn. Lôi Đình Lệ, dù sao chúng ta cũng mới yêu nhau vài ngày, anh tha cho tôi di.”
“Không phải không tha cho cô, chỉ là tôi muốn bồi thường cho cô.”
“Không cần đâu, vốn anh cũng chẳng nợ tôi thứ gì, khi trước anh còn giúp tôi nhiều vậy, coi như mọi chuyện đã huề, không ai nợ ai.” Trì Ngữ Mặc từ chối nhẹ nhàng.
“Huề?”
Sao anh cứ thấy chưa thể huề được?
“Ừm, huề rồi, Lôi tổng tôi ăn no rồi, có thể đi học cách làm được chưa?” Trì Ngữ Mặc chuyển sang chuyện khác.
Anh nhìn liếc qua chiếc đĩa của cô, đồ ăn mới động vào một nửa, anh cau mày, “Cô ăn ít vậy?”
“Hôm qua ăn quá nhiều, hôm nay tôi định ăn uống thanh đạm thôi, bây giờ đã ăn quá nhiều calo rồi.” Trì Ngữ Mặc nói rồi bước về phòng bếp, cười tươi nói, “Xin phép ạ, vất vả cho mọi người quá.”
“Không sao, làm cánh gà đơn giản lắm, đầu tiên cần khía 3 đường lên trên cánh gà, nhớ là phải rạch theo khóe thịt của nó, sau đó ướp đồ.” Đầu bếp nói rồi thị phạm cho cô.
Trì Ngữ Mặc xem, rồi cảm thấy đúng là khá đơn giản.
“Chúng tôi dùng bơ, loại bơ này tính chất khá ôn hòa, hơn nữa giá trị dinh dưỡng lại cao, cho dù có cho thêm chessee cũng không bị bắn dầu ra ngoài, cô thử đi.” Đầu bếp nói.
Trì Ngữ Mặc làm theo lời của đầu bếp, cô thả cánh gà vào.
“Còn một bí quyết nữa là, nhiệt độ không nên để quá cao, như vậy cánh gà sẽ cho ra thịt rất mềm, còn nữa, mỗi phút lật gà một lần.” Đầu bếp nhắc nhở.
Trì Ngữ Mặc đã hiểu và làm theo y như lời của đầu bếp.
Lôi Đình Lệ vẫn chưa rời đi, anh nhìn trân trân vào cô như đang có suy nghĩ gì dó.
Trì Ngữ Mặc nhìn liếc qua Lôi Đình Lệ.
Chính anh đã nói không phải là không buông tha cho cô rồi, bây giờ lại đang làm gì vậy, lẽ nào anh lại rảnh rỗi để ngồi đó giám sát xem cô có chây lười hay không sao.
Người ta cứ nói, trăm năm tu mới có duyên cùng đường, nghìn năm tu mới có duyên chung gối.
Nói gì họ cũng đã cùng chung gối rồi, lẽ nào còn muốn tu đến độ tẩu hỏa nhập ma sao?
Cô cứ nghĩ quẩn quanh, không để ý bỗng tay chạm vào cạnh chiếc chảo, chiếc chảo khá nóng làm cô kêu nhẹ lên một tiếng, tay nhanh chóng rụt lại.
“Sao vậy?” Lôi Đình Lệ cau mày, lo lắng bước lại...
“Không sao không sao.” Trì Ngữ Mặc cười hề hề nói.
Lôi Đình Lệ nắm lấy tay cô, nhìn thấy ngón áp út của cô bị bỏng đến độ đỏ ửng lên liền xót xa, trách cứ cô, “Sao em ngốc thế, có một chút chuyện này làm cũng không xong.”
Cô luôn nghĩ bản thân khá thông minh nhưng khi đứng trước mặt anh lại luôn cảm thấy hơi tự ti, có thông minh hơn nữa cũng không dám múa rìu qua mắt thợ chứ.
Trong tim cô vụt qua chút lay động, cô lập tức dùng nụ cười để ngụy trang, “Có thể điều đó có nghĩa tôi là một người làm nên chuyện lớn đấy.”
Cô rụt tay lại,
Trên tay có nhiệt độ từ anh, cô không thích điều này, liền chùi chùi vào người mấy cái.
“Đừng rán nữa, đi theo tôi.” Lôi Đình Lệ đi phía trước.
Trì Ngữ Mặc bước theo anh vào văn phòng của anh.
Anh gọi đường dây nội bộ, “Lý Hạo, cậu đến tiệm thuốc mua tuýp thuốc bỏng tốt nhất về đây.”
“Không cần đâu Lôi tổng, chút bỏng này không sao đâu.” Trì Ngữ Mặc đứng dậy, cô muốn rời đi.
“Cho nên cô sẽ không đi khám cũng không bôi thuốc có phải không?” Sắc mặt Lôi Đình Lệ không được vui.
“Lát nữa tôi đi ngang tiệm thuốc mua một tuýp thuốc bôi là được mà.”
“Vết thương của cô là do tôi yêu cầu cô đi học mới bị vậy, đáng lẽ tôi nên nhận trách nhiệm, nếu cô không về bôi thuốc, vết thương có trở nặng lại đến tìm tôi đòi bồi thường thì sao.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.
Trì Ngữ Mặc khựng lại đôi chút.
Hóa ra anh vẫn luôn nghĩ cô là loại người thấy tiền là sáng mắt lên lại làm ăn không đến nơi chốn, vừa mưu mô xảo quyệt lại tinh ăn mù làm sao.
Nếu như anh đã nghĩ vậy rồi cô cũng chẳng còn gì để nói.
“Vậy thì cảm ơn Lôi tổng.” Trì Ngữ Mặc khẽ nói, cô không muốn đếm xỉa đến anh nữa, cúi thấp đầu đợi đến khi thuốc được mang đến.
Không khí, như bị nén lại.
Lôi Đình Lệ mở máy tính và bắt đầu check mail.
Chẳng lâu sau, trợ lý đã gõ cửa, hỏi, “Lôi tổng, có cô Úc mong gặp.”
Lôi Đình Lệ cau mày, “Cô Úc nào.”
“Cô ấy nói cô ấy tên Úc Tang Lan, là bạn gái của anh ạ.” Trợ lý báo cáo lại.
Trì Ngữ Mặc cau mày, trong lòng lén lo.
Bạn gái của Lôi Đình Lệ đến kiểm tra, nếu thấy cô ở đây chắc chắn sẽ nghĩ linh tinh mất.
“Lôi tổng, tôi tránh đi thì tốt hơn, đỡ để bạn gái anh hiểu lầm.” Trì Ngữ Mặc chủ động nói.
“Ừ.” Lôi Đình Lệ đáp một tiếng.
Trì Ngữ Mặc nhìn sang cửa phòng nghỉ của Lôi Đình Lệ, nếu họ muốn vào đó làm chuyện kia, cô ở trong nhìn trộm thì không tiện chút nào.
Trong văn phòng lại không có chiếc tủ lớn nào, cô hình như chẳng có chỗ để trốn.
Ánh nhìn, dừng lại ở bàn làm việc của Lôi Đình Lệ.
“Lôi tổng, tôi trốn dưới bàn làm việc của anh được không?” Trì Ngữ Mặc chỉ bàn của anh.
“Ừ.” Lôi Đình Lệ lùi lại sau một chút và đồng ý.
Trì Ngữ Mặc lập tức chui xuống dưới gầm bàn làm việc, có cả người anh che cho chắc cũng khó bị nhìn thấy.
Lôi Đình Lệ cúi nhìn cô trốn dưới chân mình.
Trì Ngữ Mặc vẫy tay với anh và nở một nụ cười ngại ngùng.
Sau này cô sẽ không đến phòng làm việc của anh nữa, mỗi lần đến đều có chuyện không hay xảy ra.
“Để cô ấy vào.” Lôi Đình Lệ trầm giọng.
Úc Tang Lan từ ngoài bước vào.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm đen trắng đan xen, ngại ngùng tiến lại phía Lôi Đình Lệ.
Cô dừng lại trước bàn làm việc của anh, “Đình Lệ, hôm nay mấy người chị em của em hẹn nhau, anh đi cùng với em nhé.”
“Hẹn hò của phụ nữ, anh không đi đâu, dùng hết bao nhiêu đều tính cho anh.” Lôi Đình Lệ nói vô cảm.
Trì Ngữ Mặc nhún mày, Lôi Đình Lệ đúng là hào phóng với mọi cô gái bên cạnh anh.
Nếu lúc đầu cô quá lầm tưởng thì chính cô phải chịu một vố đậm đấy, bây giờ cô nên cảm thấy may mắn.
“Không phải đâu, bọn họ đều dẫn người yêu theo, không đông đâu, thêm hai chúng ta thì vừa đúng 8 người, bọn họ toàn chị em tốt của em, em nói rằng cuối cùng em cũng có thể có được người đàn ông mà em yêu rồi, bọn họ đều không tin, anh đi cùng với em đi mà.” Úc nhõng nhẽo, cô bước về phía bên cạnh Lôi Đình Lệ.
Trì Ngữ Mặc cảnh giác.
Nếu Úc Tang Lan đứng phía trước bàn thì không bao giờ có thể phát hiện được cô.
Nhưng nếu cô ta đứng cạnh Lôi Đình Lệ thì rất dễ để phát hiện ra cô, đến lúc đó cô có mười cái miệng cũng khó biện bạch.
Úc Tang Lan có thể sẽ nghĩ cô làm chuyện đó với Lôi Đình Lệ nên mới trốn dưới gầm bàn?!
Trì Ngữ Mặc cảm nhận được ánh mắt của Lôi Đình Lệ đang nhìn mình, cô lén nhìn lên anh rồi lập tức cúi gằm đầu xuống.
“Sao em lại không khóc lóc?” Lôi Đình Lệ trầm giọng hỏi.
Trì Ngữ Mặc đoán anh đang nói về chuyện chia tay.
“Khóc lóc có tác dụng gì không?” Trì Ngữ Mặc mỉm cười nói.
Khi cô cười rất đẹp, khóe môi nhếch lên, vẻ yêu kiều như gió, mềm dịu như nước, có thể chảy đến tim người nhìn.
“Không thể.” Lôi Đình Lệ trầm giọng xuống.
Trì Ngữ Mặc hiểu điều này, “Cho nên, nếu đã không thay đổi được kết quả thì sao tôi phải phí công mất sức khóc lóc, hơn nữa anh chỉ chọn cách thông báo chứ không cho tôi sự lựa chọn. Lôi Đình Lệ, dù sao chúng ta cũng mới yêu nhau vài ngày, anh tha cho tôi di.”
“Không phải không tha cho cô, chỉ là tôi muốn bồi thường cho cô.”
“Không cần đâu, vốn anh cũng chẳng nợ tôi thứ gì, khi trước anh còn giúp tôi nhiều vậy, coi như mọi chuyện đã huề, không ai nợ ai.” Trì Ngữ Mặc từ chối nhẹ nhàng.
“Huề?”
Sao anh cứ thấy chưa thể huề được?
“Ừm, huề rồi, Lôi tổng tôi ăn no rồi, có thể đi học cách làm được chưa?” Trì Ngữ Mặc chuyển sang chuyện khác.
Anh nhìn liếc qua chiếc đĩa của cô, đồ ăn mới động vào một nửa, anh cau mày, “Cô ăn ít vậy?”
“Hôm qua ăn quá nhiều, hôm nay tôi định ăn uống thanh đạm thôi, bây giờ đã ăn quá nhiều calo rồi.” Trì Ngữ Mặc nói rồi bước về phòng bếp, cười tươi nói, “Xin phép ạ, vất vả cho mọi người quá.”
“Không sao, làm cánh gà đơn giản lắm, đầu tiên cần khía 3 đường lên trên cánh gà, nhớ là phải rạch theo khóe thịt của nó, sau đó ướp đồ.” Đầu bếp nói rồi thị phạm cho cô.
Trì Ngữ Mặc xem, rồi cảm thấy đúng là khá đơn giản.
“Chúng tôi dùng bơ, loại bơ này tính chất khá ôn hòa, hơn nữa giá trị dinh dưỡng lại cao, cho dù có cho thêm chessee cũng không bị bắn dầu ra ngoài, cô thử đi.” Đầu bếp nói.
Trì Ngữ Mặc làm theo lời của đầu bếp, cô thả cánh gà vào.
“Còn một bí quyết nữa là, nhiệt độ không nên để quá cao, như vậy cánh gà sẽ cho ra thịt rất mềm, còn nữa, mỗi phút lật gà một lần.” Đầu bếp nhắc nhở.
Trì Ngữ Mặc đã hiểu và làm theo y như lời của đầu bếp.
Lôi Đình Lệ vẫn chưa rời đi, anh nhìn trân trân vào cô như đang có suy nghĩ gì dó.
Trì Ngữ Mặc nhìn liếc qua Lôi Đình Lệ.
Chính anh đã nói không phải là không buông tha cho cô rồi, bây giờ lại đang làm gì vậy, lẽ nào anh lại rảnh rỗi để ngồi đó giám sát xem cô có chây lười hay không sao.
Người ta cứ nói, trăm năm tu mới có duyên cùng đường, nghìn năm tu mới có duyên chung gối.
Nói gì họ cũng đã cùng chung gối rồi, lẽ nào còn muốn tu đến độ tẩu hỏa nhập ma sao?
Cô cứ nghĩ quẩn quanh, không để ý bỗng tay chạm vào cạnh chiếc chảo, chiếc chảo khá nóng làm cô kêu nhẹ lên một tiếng, tay nhanh chóng rụt lại.
“Sao vậy?” Lôi Đình Lệ cau mày, lo lắng bước lại...
“Không sao không sao.” Trì Ngữ Mặc cười hề hề nói.
Lôi Đình Lệ nắm lấy tay cô, nhìn thấy ngón áp út của cô bị bỏng đến độ đỏ ửng lên liền xót xa, trách cứ cô, “Sao em ngốc thế, có một chút chuyện này làm cũng không xong.”
Cô luôn nghĩ bản thân khá thông minh nhưng khi đứng trước mặt anh lại luôn cảm thấy hơi tự ti, có thông minh hơn nữa cũng không dám múa rìu qua mắt thợ chứ.
Trong tim cô vụt qua chút lay động, cô lập tức dùng nụ cười để ngụy trang, “Có thể điều đó có nghĩa tôi là một người làm nên chuyện lớn đấy.”
Cô rụt tay lại,
Trên tay có nhiệt độ từ anh, cô không thích điều này, liền chùi chùi vào người mấy cái.
“Đừng rán nữa, đi theo tôi.” Lôi Đình Lệ đi phía trước.
Trì Ngữ Mặc bước theo anh vào văn phòng của anh.
Anh gọi đường dây nội bộ, “Lý Hạo, cậu đến tiệm thuốc mua tuýp thuốc bỏng tốt nhất về đây.”
“Không cần đâu Lôi tổng, chút bỏng này không sao đâu.” Trì Ngữ Mặc đứng dậy, cô muốn rời đi.
“Cho nên cô sẽ không đi khám cũng không bôi thuốc có phải không?” Sắc mặt Lôi Đình Lệ không được vui.
“Lát nữa tôi đi ngang tiệm thuốc mua một tuýp thuốc bôi là được mà.”
“Vết thương của cô là do tôi yêu cầu cô đi học mới bị vậy, đáng lẽ tôi nên nhận trách nhiệm, nếu cô không về bôi thuốc, vết thương có trở nặng lại đến tìm tôi đòi bồi thường thì sao.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.
Trì Ngữ Mặc khựng lại đôi chút.
Hóa ra anh vẫn luôn nghĩ cô là loại người thấy tiền là sáng mắt lên lại làm ăn không đến nơi chốn, vừa mưu mô xảo quyệt lại tinh ăn mù làm sao.
Nếu như anh đã nghĩ vậy rồi cô cũng chẳng còn gì để nói.
“Vậy thì cảm ơn Lôi tổng.” Trì Ngữ Mặc khẽ nói, cô không muốn đếm xỉa đến anh nữa, cúi thấp đầu đợi đến khi thuốc được mang đến.
Không khí, như bị nén lại.
Lôi Đình Lệ mở máy tính và bắt đầu check mail.
Chẳng lâu sau, trợ lý đã gõ cửa, hỏi, “Lôi tổng, có cô Úc mong gặp.”
Lôi Đình Lệ cau mày, “Cô Úc nào.”
“Cô ấy nói cô ấy tên Úc Tang Lan, là bạn gái của anh ạ.” Trợ lý báo cáo lại.
Trì Ngữ Mặc cau mày, trong lòng lén lo.
Bạn gái của Lôi Đình Lệ đến kiểm tra, nếu thấy cô ở đây chắc chắn sẽ nghĩ linh tinh mất.
“Lôi tổng, tôi tránh đi thì tốt hơn, đỡ để bạn gái anh hiểu lầm.” Trì Ngữ Mặc chủ động nói.
“Ừ.” Lôi Đình Lệ đáp một tiếng.
Trì Ngữ Mặc nhìn sang cửa phòng nghỉ của Lôi Đình Lệ, nếu họ muốn vào đó làm chuyện kia, cô ở trong nhìn trộm thì không tiện chút nào.
Trong văn phòng lại không có chiếc tủ lớn nào, cô hình như chẳng có chỗ để trốn.
Ánh nhìn, dừng lại ở bàn làm việc của Lôi Đình Lệ.
“Lôi tổng, tôi trốn dưới bàn làm việc của anh được không?” Trì Ngữ Mặc chỉ bàn của anh.
“Ừ.” Lôi Đình Lệ lùi lại sau một chút và đồng ý.
Trì Ngữ Mặc lập tức chui xuống dưới gầm bàn làm việc, có cả người anh che cho chắc cũng khó bị nhìn thấy.
Lôi Đình Lệ cúi nhìn cô trốn dưới chân mình.
Trì Ngữ Mặc vẫy tay với anh và nở một nụ cười ngại ngùng.
Sau này cô sẽ không đến phòng làm việc của anh nữa, mỗi lần đến đều có chuyện không hay xảy ra.
“Để cô ấy vào.” Lôi Đình Lệ trầm giọng.
Úc Tang Lan từ ngoài bước vào.
Hôm nay cô mặc một chiếc đầm đen trắng đan xen, ngại ngùng tiến lại phía Lôi Đình Lệ.
Cô dừng lại trước bàn làm việc của anh, “Đình Lệ, hôm nay mấy người chị em của em hẹn nhau, anh đi cùng với em nhé.”
“Hẹn hò của phụ nữ, anh không đi đâu, dùng hết bao nhiêu đều tính cho anh.” Lôi Đình Lệ nói vô cảm.
Trì Ngữ Mặc nhún mày, Lôi Đình Lệ đúng là hào phóng với mọi cô gái bên cạnh anh.
Nếu lúc đầu cô quá lầm tưởng thì chính cô phải chịu một vố đậm đấy, bây giờ cô nên cảm thấy may mắn.
“Không phải đâu, bọn họ đều dẫn người yêu theo, không đông đâu, thêm hai chúng ta thì vừa đúng 8 người, bọn họ toàn chị em tốt của em, em nói rằng cuối cùng em cũng có thể có được người đàn ông mà em yêu rồi, bọn họ đều không tin, anh đi cùng với em đi mà.” Úc nhõng nhẽo, cô bước về phía bên cạnh Lôi Đình Lệ.
Trì Ngữ Mặc cảnh giác.
Nếu Úc Tang Lan đứng phía trước bàn thì không bao giờ có thể phát hiện được cô.
Nhưng nếu cô ta đứng cạnh Lôi Đình Lệ thì rất dễ để phát hiện ra cô, đến lúc đó cô có mười cái miệng cũng khó biện bạch.
Úc Tang Lan có thể sẽ nghĩ cô làm chuyện đó với Lôi Đình Lệ nên mới trốn dưới gầm bàn?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.