Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích
Chương 228
[ Đan Bảo ]
14/07/2019
Lôi Đình Lệ nhìn chằm chằm cô, không nói câu nào.
Trì Ngữ Mặc hít một hơi thật sau, nói tiếp: “Thực ra, tôi và Lôi Tổng quen biết chưa lâu, thời gian hẹn hò cũng ngắn, nói nghiêm túc thì, chưa đến hai tuần.
Trong hai tuần này, tôi không cảm thấy tình cảm anh dành cho tôi là sâu đậm, và tình cảm tôi dành cho anh cũng không quá sâu đậm.
Anh không hiểu tôi, cũng như tôi không hiểu anh, yêu thương thì dễ nhưng sống chung lại rất khó, nếu không cũng chả có việc bao nhiêu cặp đôi yêu nhau lại ly hôn đến thế.
Cho nên, không cần vì nhất thời nghĩ không thông mà đổi lại sự hối hận cả đời, không thể quay đầu, con thì sẽ có thôi, số mệnh không thể nghịch chuyển được, người sống có một lần, tôi không muốn cứ sống cho có sống như thế.
Tôi nghĩ, Lôi Tổng cũng muốn sống cuộc sống của mình, sự ra đời của đứa trẻ sẽ dẫn đến sự thay đổi của rất nhiều thứ, có nhiều thứ cũng không còn nằm trong sự khống chế của anh nữa, thậm chí đến cả những chuyện anh đã lường trước cũng có sự thay dổi, không cần thiết phải vậy.
Có lẽ vì đứa trẻ không còn, trong lòng anh sẽ thấy không thoải mái, nhưng, con thì cũng sẽ lại có, có duyên không phận có lẽ sẽ có nuối tiếc, nhưng quả thực là những trải nghiệm quý giá nhất.”
“Nói nhiều vậy làm gì, cô chính là không thích tôi nên mới không muốn đứa bé này?” Lôi Đình Lệ lạnh lùng hỏi, miệng móc ngược lên, vô cùng khó coi.
Người hiểu Lôi Đình Lệ đều biết, lúc anh cười còn đáng sợ hơn lúc không cười.
Lạnh im một lúc, người mà nhìn thẳng vào mắt anh đều cảm nhận được.
Trì Ngữ Mặc trầm tư lại, trong mắt ươn ướt, “Tôi từng thích anh, nói với anh cũng không sao hết, lúc tôi bị Phùng Như Ngọc ứng hiếp, bò trên sàn nhà, khoảnh khắc anh ôm tôi đi, tôi cảm thấy anh là người đáng để tôi thích, anh để giải oan, giúp tôi dẹp yên những bất bình, mua đồ cho tôi, vì tôi mà đến Tần Châu, vì tôi mà vào siêu thị mua đồ, mỗi việc anh làm cho tôi tôi đều ghi nhớ trong lòng.”
“Cho nên?” Lôi Đình Lệ truy hỏi.
“Có một đêm anh không về, tôi biết anh ở bên một người đàn bà khác, những cảm động từng có trước đó, trong khoảng khắc ấy, lại là sự tổn thương vô cùng lớn, tôi không thể trách anh làm tổn thương tôi, là vì tôi đã bỏ vào mối quan hệ này quá nhiều tình cảm, nên đáng nhận lấy, những tổn thương mà anh mang đến cũng không xóa hết đực những điều tốt đẹp anh dành cho tôi, tôi luôn mang theo một cảm giác cảm ơn, và luôn không dám quên.”
Chuyện này, anh không biết là cô lại buồn như vậy, “Cô chưa từng hỏi?”
“Cho dù tôi hỏi, anh sẽ nói sao? Nếu anh muốn nói đã sớm nói rồi, hà tất phải hỏi, trong lòng Lôi Đình Lệ anh, tôi là loại đàn bà thế nào, bám lấy anh, lấy lòng anh, anh có thể tùy ý xem thường và lơ đi.” Trì Ngữ Mặc phân tích địa vị của mình rất rõ ràng.
Cho nên cô không khóc, không quậy, không tranh biện, không cầu xin.
“Nếu cô hỏi, tôi sẽ nói.” Lôi Đình Lệ trầm tĩnh nói.
“Anh thậm chí gọi điện thoại còn không nghe máy, cho dù không nghe, anh cũng không giải thích, do anh cảm thấy không cần giải thích, anh là người làm vua, anh muốn sao làm vậy, tôi và anh là mối quan hệ bạn trai bạn gái bất bình đẳng, điều anh cần là một thành phủ và sự phục tùng vô điều kiện. Cho nên, lúc anh chia tay cũng chỉ là thông báo.”
“Thì ra cô nghĩ như vậy.” âm thanh Lôi Đình Lệ càng nhỏ hơn, ánh mắt nhìn cô càng tăm tối hơn.
“Nếu suy nghĩ của tôi không đúng, chỉ nói lên điều rằng, anh và tôi thật đúng là không hợp tí nào, ngay cả đến quan niệm cuộc sống cũng không giống nhau, khi quan niệm cuộc sống và giá trị cuộc sống không giống nhau, ở chung với nhau thời gian ngắn chỉ là sự mới lạ và thuận mắt, thời gian dài, chỉ có tranh cãi, uất ức, mà nảy sinh ra sự chán ghét lẫn nhau.
Cho nên, tôi cảm ơn anh lúc này đã nói cần đứa nhỏ, ít nhất, trong lòng tôi còn có sự an ủi phần nào, biết Lôi Tổng không phải người tuyệt tình, nhưng, sau khi có con tôi chỉ thấy tương lai đầy đau khổ, thất vọng, tuyệt vọng, u buồn, xin anh tôn trọng quyết định của người làm mẹ như tôi.”
“Cô thật ích kỉ.” Lôi Đình Lệ trầm giọng.
Trì Ngữ Mặc cười.
“Tôi rất ích kỉ, nhưng có ai không ích kỉ chứ?
Sống trong thế giới này, nếu sống trong sự ích kỉ, sẽ không bị tổn thương và uất ức nhiều như thế.
Đến mình còn không yêu mình, thì sao có thể yêu người khác.
Nếu nhân phẩm của tôi không được Lôi tổng thừa nhận, tôi thật xin lỗi, tôi chỉ có thể cố gắng sống, vì tương lai của mình, vì tương lai con cháu, vì tương lai của chồng, vì tương lai của gia đình.
Giờ tôi không sợ khổ, vì tôi biết, tương lai sẽ tốt thôi.” Trì Ngữ Mặc nói xong, bỏ tay lên trán, xoay chiếc ghế quay người đi.
Lần này, cô biết, ranh giới của cô và Lôi Đình Lệ sẽ phân tách rạch ròi.
Những thứ đã từng trải qua, những giấc mơ không có thật, sự thật tàn khốc ấy đã nói cho cô biết cuộc sống thần thoại ấy vốn dĩ là hư cấu.
Ghế xoay...bỗng không xoay được.
Cô quay đầu, Lôi Đình Lệ nắm lấy thanh ghế, nhìn vào cô, nói nhỏ, “Cô cứ về phòng bệnh nghỉ ngơi trước đi, cho tôi chút thời gian.”
Trì Ngữ Mặc không hiểu, cho anh thời gian gì? “Chả lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng sao.”
“Để lại đứa con, anh sẽ cưới em, đây chả phải là vì tương lai em, gia đình em, con của em và chồng của em sao?” Lôi Đình Lệ giải thích.
“Tôi không cần anh cưới tôi?” Trì Ngữ Mặc mở miệng nói.
“Cứ vậy trước đi, em cho anh chút thời gian suy nghĩ, anh cũng cho em chút thời gian suy nghĩ, giờ không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi trước đi.” Lôi Đình Lệ bá đạo nói, mở cửa ra.
Lâm Miễu đã đứng ở cửa.
Lôi Đình Lệ đi thẳng qua cô ta, rời khỏi.
“Anh ta, đây là ý gì? Anh ta cần đứa trẻ này?”
“Anh ta nói sẽ cưới tớ.” Trì Ngữ Mặc bình thản đáp.
Lúc cô đang ngàn cân treo sợi tóc, anh không nhận điện thoại, ở bên cạnh người đàn bà khác.
Sau khi quen cô, anh trực tiếp thông báo chia tay, dùng tiền ép cô cút đi, sau đó lại ở bên người phụ nữ khác.
“Mình tin, sau khi kết hôn, anh vẫn sẽ có người phụ nữ khác, vốn dĩ không được xây dựng trên nền tảng tình yêu, mình không cần phú quý, chỉ hy vọng tương lai người ấy, có thể một lòng một dạ yêu mình, có ngôn ngữ chung, tin tưởng lẫn nhau, hỗ trợ lần nhau, nắm tay chung lối.” Trì Ngữ Mặc quả quyết nói.
“Vậy cậu tính sao? Đứa bé này, thực sự không cần sao?” Lâm Miễu cảm thấy đáng tiếc.
“Nếu đứa trẻ đến với thế giới này chỉ toàn là khổ đau, vậy thì, hà cớ gì để nó đến, mình phải có trách nhiệm với mình, cũng phải có trách nhiệm với đứa trẻ, càng không muốn uổng phí thanh xuân, không muốn mình bước vào mồ chôn của hôn nhân, một hôn nhân không tình yêu. ”Trì Ngữ Mặc quả quyết nói.
“Trước giờ cậu rất lí trí, nói cũng rất đúng, nếu cậu cần tiền, sao lại cự tuyệt nhiều chàng trai giàu có như vậy, nhưng Tiểu Mặc à, thanh xuân con gái có thì, nếu không thể trong thời gian hoàng kim tìm được người tốt, sau này, chính là người khác chọn cậu đó.” Lâm Miễu kiến nghị.
Trì Ngữ Mặc cười, “Bạn muốn một cuộc hôn nhân gượng ép, cuối cùng lại lo lắng vì cơm áo gạo tiền, hay là tự do lựa chọn?’ Thuận theo tự nhiên, mình có...”
Trong đầu của Trì Ngữ Mặc bỗng hiện lên hình bóng của Tống Nghị Nam, trầm tư xuống, nhưng trong lòng lại thấy chua xót ghê gớm, trong mắt lại đầy u ám...
Trì Ngữ Mặc hít một hơi thật sau, nói tiếp: “Thực ra, tôi và Lôi Tổng quen biết chưa lâu, thời gian hẹn hò cũng ngắn, nói nghiêm túc thì, chưa đến hai tuần.
Trong hai tuần này, tôi không cảm thấy tình cảm anh dành cho tôi là sâu đậm, và tình cảm tôi dành cho anh cũng không quá sâu đậm.
Anh không hiểu tôi, cũng như tôi không hiểu anh, yêu thương thì dễ nhưng sống chung lại rất khó, nếu không cũng chả có việc bao nhiêu cặp đôi yêu nhau lại ly hôn đến thế.
Cho nên, không cần vì nhất thời nghĩ không thông mà đổi lại sự hối hận cả đời, không thể quay đầu, con thì sẽ có thôi, số mệnh không thể nghịch chuyển được, người sống có một lần, tôi không muốn cứ sống cho có sống như thế.
Tôi nghĩ, Lôi Tổng cũng muốn sống cuộc sống của mình, sự ra đời của đứa trẻ sẽ dẫn đến sự thay đổi của rất nhiều thứ, có nhiều thứ cũng không còn nằm trong sự khống chế của anh nữa, thậm chí đến cả những chuyện anh đã lường trước cũng có sự thay dổi, không cần thiết phải vậy.
Có lẽ vì đứa trẻ không còn, trong lòng anh sẽ thấy không thoải mái, nhưng, con thì cũng sẽ lại có, có duyên không phận có lẽ sẽ có nuối tiếc, nhưng quả thực là những trải nghiệm quý giá nhất.”
“Nói nhiều vậy làm gì, cô chính là không thích tôi nên mới không muốn đứa bé này?” Lôi Đình Lệ lạnh lùng hỏi, miệng móc ngược lên, vô cùng khó coi.
Người hiểu Lôi Đình Lệ đều biết, lúc anh cười còn đáng sợ hơn lúc không cười.
Lạnh im một lúc, người mà nhìn thẳng vào mắt anh đều cảm nhận được.
Trì Ngữ Mặc trầm tư lại, trong mắt ươn ướt, “Tôi từng thích anh, nói với anh cũng không sao hết, lúc tôi bị Phùng Như Ngọc ứng hiếp, bò trên sàn nhà, khoảnh khắc anh ôm tôi đi, tôi cảm thấy anh là người đáng để tôi thích, anh để giải oan, giúp tôi dẹp yên những bất bình, mua đồ cho tôi, vì tôi mà đến Tần Châu, vì tôi mà vào siêu thị mua đồ, mỗi việc anh làm cho tôi tôi đều ghi nhớ trong lòng.”
“Cho nên?” Lôi Đình Lệ truy hỏi.
“Có một đêm anh không về, tôi biết anh ở bên một người đàn bà khác, những cảm động từng có trước đó, trong khoảng khắc ấy, lại là sự tổn thương vô cùng lớn, tôi không thể trách anh làm tổn thương tôi, là vì tôi đã bỏ vào mối quan hệ này quá nhiều tình cảm, nên đáng nhận lấy, những tổn thương mà anh mang đến cũng không xóa hết đực những điều tốt đẹp anh dành cho tôi, tôi luôn mang theo một cảm giác cảm ơn, và luôn không dám quên.”
Chuyện này, anh không biết là cô lại buồn như vậy, “Cô chưa từng hỏi?”
“Cho dù tôi hỏi, anh sẽ nói sao? Nếu anh muốn nói đã sớm nói rồi, hà tất phải hỏi, trong lòng Lôi Đình Lệ anh, tôi là loại đàn bà thế nào, bám lấy anh, lấy lòng anh, anh có thể tùy ý xem thường và lơ đi.” Trì Ngữ Mặc phân tích địa vị của mình rất rõ ràng.
Cho nên cô không khóc, không quậy, không tranh biện, không cầu xin.
“Nếu cô hỏi, tôi sẽ nói.” Lôi Đình Lệ trầm tĩnh nói.
“Anh thậm chí gọi điện thoại còn không nghe máy, cho dù không nghe, anh cũng không giải thích, do anh cảm thấy không cần giải thích, anh là người làm vua, anh muốn sao làm vậy, tôi và anh là mối quan hệ bạn trai bạn gái bất bình đẳng, điều anh cần là một thành phủ và sự phục tùng vô điều kiện. Cho nên, lúc anh chia tay cũng chỉ là thông báo.”
“Thì ra cô nghĩ như vậy.” âm thanh Lôi Đình Lệ càng nhỏ hơn, ánh mắt nhìn cô càng tăm tối hơn.
“Nếu suy nghĩ của tôi không đúng, chỉ nói lên điều rằng, anh và tôi thật đúng là không hợp tí nào, ngay cả đến quan niệm cuộc sống cũng không giống nhau, khi quan niệm cuộc sống và giá trị cuộc sống không giống nhau, ở chung với nhau thời gian ngắn chỉ là sự mới lạ và thuận mắt, thời gian dài, chỉ có tranh cãi, uất ức, mà nảy sinh ra sự chán ghét lẫn nhau.
Cho nên, tôi cảm ơn anh lúc này đã nói cần đứa nhỏ, ít nhất, trong lòng tôi còn có sự an ủi phần nào, biết Lôi Tổng không phải người tuyệt tình, nhưng, sau khi có con tôi chỉ thấy tương lai đầy đau khổ, thất vọng, tuyệt vọng, u buồn, xin anh tôn trọng quyết định của người làm mẹ như tôi.”
“Cô thật ích kỉ.” Lôi Đình Lệ trầm giọng.
Trì Ngữ Mặc cười.
“Tôi rất ích kỉ, nhưng có ai không ích kỉ chứ?
Sống trong thế giới này, nếu sống trong sự ích kỉ, sẽ không bị tổn thương và uất ức nhiều như thế.
Đến mình còn không yêu mình, thì sao có thể yêu người khác.
Nếu nhân phẩm của tôi không được Lôi tổng thừa nhận, tôi thật xin lỗi, tôi chỉ có thể cố gắng sống, vì tương lai của mình, vì tương lai con cháu, vì tương lai của chồng, vì tương lai của gia đình.
Giờ tôi không sợ khổ, vì tôi biết, tương lai sẽ tốt thôi.” Trì Ngữ Mặc nói xong, bỏ tay lên trán, xoay chiếc ghế quay người đi.
Lần này, cô biết, ranh giới của cô và Lôi Đình Lệ sẽ phân tách rạch ròi.
Những thứ đã từng trải qua, những giấc mơ không có thật, sự thật tàn khốc ấy đã nói cho cô biết cuộc sống thần thoại ấy vốn dĩ là hư cấu.
Ghế xoay...bỗng không xoay được.
Cô quay đầu, Lôi Đình Lệ nắm lấy thanh ghế, nhìn vào cô, nói nhỏ, “Cô cứ về phòng bệnh nghỉ ngơi trước đi, cho tôi chút thời gian.”
Trì Ngữ Mặc không hiểu, cho anh thời gian gì? “Chả lẽ tôi nói chưa đủ rõ ràng sao.”
“Để lại đứa con, anh sẽ cưới em, đây chả phải là vì tương lai em, gia đình em, con của em và chồng của em sao?” Lôi Đình Lệ giải thích.
“Tôi không cần anh cưới tôi?” Trì Ngữ Mặc mở miệng nói.
“Cứ vậy trước đi, em cho anh chút thời gian suy nghĩ, anh cũng cho em chút thời gian suy nghĩ, giờ không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi trước đi.” Lôi Đình Lệ bá đạo nói, mở cửa ra.
Lâm Miễu đã đứng ở cửa.
Lôi Đình Lệ đi thẳng qua cô ta, rời khỏi.
“Anh ta, đây là ý gì? Anh ta cần đứa trẻ này?”
“Anh ta nói sẽ cưới tớ.” Trì Ngữ Mặc bình thản đáp.
Lúc cô đang ngàn cân treo sợi tóc, anh không nhận điện thoại, ở bên cạnh người đàn bà khác.
Sau khi quen cô, anh trực tiếp thông báo chia tay, dùng tiền ép cô cút đi, sau đó lại ở bên người phụ nữ khác.
“Mình tin, sau khi kết hôn, anh vẫn sẽ có người phụ nữ khác, vốn dĩ không được xây dựng trên nền tảng tình yêu, mình không cần phú quý, chỉ hy vọng tương lai người ấy, có thể một lòng một dạ yêu mình, có ngôn ngữ chung, tin tưởng lẫn nhau, hỗ trợ lần nhau, nắm tay chung lối.” Trì Ngữ Mặc quả quyết nói.
“Vậy cậu tính sao? Đứa bé này, thực sự không cần sao?” Lâm Miễu cảm thấy đáng tiếc.
“Nếu đứa trẻ đến với thế giới này chỉ toàn là khổ đau, vậy thì, hà cớ gì để nó đến, mình phải có trách nhiệm với mình, cũng phải có trách nhiệm với đứa trẻ, càng không muốn uổng phí thanh xuân, không muốn mình bước vào mồ chôn của hôn nhân, một hôn nhân không tình yêu. ”Trì Ngữ Mặc quả quyết nói.
“Trước giờ cậu rất lí trí, nói cũng rất đúng, nếu cậu cần tiền, sao lại cự tuyệt nhiều chàng trai giàu có như vậy, nhưng Tiểu Mặc à, thanh xuân con gái có thì, nếu không thể trong thời gian hoàng kim tìm được người tốt, sau này, chính là người khác chọn cậu đó.” Lâm Miễu kiến nghị.
Trì Ngữ Mặc cười, “Bạn muốn một cuộc hôn nhân gượng ép, cuối cùng lại lo lắng vì cơm áo gạo tiền, hay là tự do lựa chọn?’ Thuận theo tự nhiên, mình có...”
Trong đầu của Trì Ngữ Mặc bỗng hiện lên hình bóng của Tống Nghị Nam, trầm tư xuống, nhưng trong lòng lại thấy chua xót ghê gớm, trong mắt lại đầy u ám...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.