Hôn Ý Triền Miên: Vợ Yêu Của Tổng Tài Rất Thích
Chương 283
[ Đan Bảo ]
14/07/2019
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh ta, tĩnh mịch, chờ đợi phong ba bão táp ập đến
Anh đứng trước mặt cô, cô cũng không có lùi bước, chỉ là không biết tại vì sao, trong mắt bỗng lung linh nước, trong mũi soan soan, thủi thân trước rồi
Lôi Đình Lệ nhìn dáng điệu oán hận trong lòng của cô ấy, cơn tức giận bỗng chốc tiêu tan mất, ánh mắt cũng trầm xuống, “anh còn chưa có quát em”
Trì Ngữ Mặc ngoảnh mặt đi
“Em một mình chơi ở bên ngoài, ít ra phải nói với Lý Hạo một tiếng, cậu ta cũng dễ đi đón em, em không mở máy, nói chuyện với em giọng cũng quái lạ, có thể khiến người khác yên tâm sao?” Lôi Đình Lệ hỏi
“Xin lỗi, em còn chưa có thể làm được đến mức có thể khống chế tính khí, làm đến mức giữ kín như bưng, làm đến mức giấu kín cảm xúc ở sâu trong lòng, về sau sẽ chú ý” Trì Ngữ Mặc ngầm ám chỉ
“Anh không phải là chỉ trích em không thể khống chế tính khí, mà là hy vọng em về sau không nên để người khác lo lắng”
“Biết rồi” Trì Ngữ Mặc thuận theo lời anh ta nói, không muốn phóng to xích mích lên
“Bữa tối ăn rồi chứ?” Lôi Đình Lệ giọng nói dịu hiền lại, hỏi han
Trì Ngữ Mặc gật đầu
“Vậy thì em nghỉ ngơi trước” Lôi Đình Lệ nói, chuông điện thoại reo lên
Anh cầm điện thoại lên, một bên bước ra phía ngoài, một bên nhắc máy lên, “thật ngại quá, tôi quay trở về có chút sớm”
Trì Ngữ Mặc đi vào trong phòng tắm
Cô không phải là bạn gái của anh ta, càng không phải là vợ của anh ta, anh ta muốn gọi điện thoại cho ai, muốn ở cùng với ai, đều không phải là cô có thể quản
Còn hơn nữa, sau 1 năm, cô và Lôi Đình Lệ quan hệ gì đều không phải nữa rồi
Lôi Đình Lệ đi ra khỏi cửa
Đối phương rất cáu giận, “Lôi tổng, ngài cũng quá không có thành ý rồi, chỉ gặp 2 tiếng, ngài đã nói về nước rồi”
“Bạn gái không tìm thấy, tôi hơi hối hả, vì vậy mới gấp gáp trở về, tôi chuyến bay tối hôm nay trước 12 giờ sẽ quay trở lại đó, không đến 24 giờ, có thể lại gặp mặt rồi, tôi đối với trò chơi của quý công ty vô cùng cảm thấy thích thú, sẽ do bên tôi toàn đường khai phá, cũng có thể đưa vạn dụng cường độ lớn nhất của trò chơi này lớn mạnh” Lôi Đình Lệ nói chuyện rất công việc
“Không nghĩ rằng Lôi tổng còn khá xem trọng bạn gái nhỉ, tìm được bạn gái rồi chứ?”
“Ừm” Lôi Đình Lệ đáp một tiếng, rất kỳ quái, khhi không tìm thấy cô ấy, từng tế bào trên người anh đều đang kêu ào ào, phiền não, lo nghĩ, lo lắng, một khắc đều không thể lặng yên
Nhìn thấy cô ấy, chỉ là nhìn thấy cô ấy biểu cảm tủi thân, anh tính khí gì đều không còn nữa, trong lòng cũng có thể dịu hiền xuống
“Ngài không cần phải quay lại Mỹ nữa, tôi qua mấy ngày thì bay qua đó, vậy Lôi tổng, liên lạc sau”
“Ngài qua đây thì tốt biết nhường nào, liên lạc sau” Lôi Đình Lệ dập máy
Không tìm thấy cô ấy, anh liền mua vé máy bay từ Mỹ gấp gáp trở lại, thời gian bị thay đổi chưa hồi lại, đầu đau như muốn nứt ra, ở trong phòng ăn tùy ý ăn một chút thức ăn, trở lại, nhìn thấy Trì Ngữ Mặc không có ở trong phòng, anh lại lo lắng trở lại, gọi điện thoại đi
“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy”
Nghe thấy điện thoại của Trì Ngữ Mặc vẫn là tắt máy, Lôi Đình Lệ cảm thấy, anh lại không thể bình tĩnh được nữa, tất cả thần kinh đề đang căng lên, hoảng loạn không ổn
Gọi điện thoại cho Lý Hạo
“Cậu đi phòng quan sát, nhìn xem Trì Ngữ Mặc đi đâu rồi?” Lôi Đình Lệ dặn dò
Trì Ngữ Mặc đẩy cánh cửa ra, nhìn anh
Lôi Đình Lệ nhìn thấy Trì Ngữ Mặc trở lại, cau mày, dặn dò: “không cần nữa”
“Đi đâu rồi?” Lôi Đình Lệ dập điện thoại, nói
“Em đi hoa viên trên không rồi” Trì Ngữ Mặc giải thích
“Điện thoại của em làm sao vẫn là tắt máy?” Lôi Đình Lệ trắc vấn
“Ồ” Trì Ngữ Mặc từ trong túi lấy ra điện thoại, mở nguồn lên, nghĩ chút, chế độ im lặng, nạp điện lên
“Về sau đừng tắt nguồn, chắc chắn anh có thể tìm được em” Lôi Đình Lệ dặn dò
“Ồ” Trì Ngữ Mặc lại lần nữa ngoan ngoãn đáp tiếng, ngáp ngủ một cái, “em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ rồi, có thể không?”
“Ngủ đi, anh đi tắm trước cũng ngủ luôn” Lôi Đình Lệ nói
Trì Ngữ Mặc trèo lên trên giường, nằm xuống, đắp xong chăn, nhắm đôi mắt lại ngủ
Lôi Đình Lệ đi vào phòng tắm, tắm xong đi ra, nhìn thấy cô ấy dường như đã ngủ rồi, trong lòng mềm dịu mấy phần
Anh nằm xuống bên cạnh cô, ô lấy eo cô
Trước đây, cảm thấy một mình rất ổn, ngủ nghỉ, ăn uống, đều là một mình, cũng chẳng bao giờ nghĩ sẽ tìm thêm một người nữa
Từ khi còn nhỏ, bố của anh đã nói với anh rằng, cả đời của người đàn ông cần có hai thứ đồ, một thứ là phụ nữ, một thứ là đồ chơi, người phụ nữ có thể là mẹ đẻ, cũng có thể là vợ, anh lúc đó không thèm để ý, anh không cảm thấy bản thân cần phụ nữ
Nhưng, từ khi gặp phải cô ấy, anh phát hiện suy nghĩ của bản thân đang thay đổi
Khi mà không nhìn thấy cô ấy, anh sẽ nghĩ tới cô đến không thể nào làm việc, khi liên lạc không được với cô ấy, anh sẽ lâm vào tình trạng điên cuồng không có lý trí, chỉ là nhìn thấy cô ấy nằm yên yên lặng lặng bên cạnh anh, lại cảm thấy trong lòng đặc biệt mềm dịu
Nếu như cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng với anh, anh sẽ lại cảm thấy giống như là đang ở trong cơm mưa mùa xuân, cảm giác làn gió lướt qua gò má, toàn thân khoan khoái dễ chịu
“Tiểu Mặc, cho anh thêm thời gian nửa năm” Lôi Đình Lệ nhẹ giọng nói, nhìn cô không có phản ứng, chắc là đã ngủ rồi, ôm lấy cô, không lâu sau cũng ngủ thiếp đi
Trì Ngữ Mặc ngủ đến khi tự tỉnh, lật người, suýt chút nữa từ trên giường rơi xuống, may mắn Lôi Đình Lệ ôm lấy cô
Bản thân cô tự khiến mình bị giật mình, mở căng đôi mắt
“Ngủ thôi mà làm sao không thành thật như thế” Lôi Đình Lệ hỏi
“Em cũng không biết” Trì Ngữ Mặc trả lời, ngồi dậy, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng rồi
Lôi Đình Lệ hôn một cái lên trên mặt của cô
Cô không hiểu nhìn Lôi Đình Lệ, ánh mắt của anh chằm chằm nhìn cô, cứ cảm thấy cô mơ mơ hồ hồ rất đáng yêu, anh muốn hôn cô
“Mấy giờ rồi?” Trì Ngữ Mặc hỏi
Lôi Đình Lệ nhìn xuống đồng hồ, “8 giờ 20”
“Vậy vẫn còn có bữa sáng tự chọn, đúng không” Trì Ngữ Mặc hỏi
“Ừm”
Cô nhanh chóng bò dậy, hôm qua bữa sáng không ăn, buổi trưa ăn có mấy cái bánh bao, tôi ăn một bát mỳ hải sản, cô bây giờ đói đến mức cảm thấy bản thân có thể ăn hết một con bò
Đi vào trong phòng vệ sinh, tùy ý đánh răng rửa mặt, chải tóc, buộc lên một kiểu đầu bó tròn đơn giản thoải mái, cô ra ngoài
“Em muốn đi ăn bữa sáng rồi” Trì Ngữ Mặc nhìn Lôi Đình Lệ nói
“Ừm, đi thôi” Lôi Đình Lệ cũng đứng lên
“Anh không đánh răng rửa mặt à?” Trì Ngữ Mặc hiếu kỳ
“Anh 6 giờ đã dậy rồi” Lôi Đình Lệ giải thích một câu, nắm lấy tay của cô.
Trì Ngữ Mặc đi lấy điện thoại của mình, nhìn thấy có mấy cuộc điện thoại đến từ văn phòng luật sư Thịnh Thiên
Cô gọi lại cuộc gọi nhỡ
“Văn phòng luật sư Thịnh Thiên, vị nào?” giọng của Thường Lưu Nguyệt từ trong điện thoại truyền ra
“Tôi là Trì Ngữ Mặc, cô trước đây gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì không” Trì Ngữ Mặc hỏi
“Cô là hôm nay đến làm việc phải không?” Thường Lưu Nguyệt hỏi
“Không phải, tôi xin nghỉ phép 3 ngày, buổi chiều thứ 5 mới đến đi làm” Trì Ngữ Mặc giải thích
“Cô không phải là thứ 5 lĩnh lương thì nghỉ việc chứ?” Thường Lưu Nguyệt nói rất kỳ quái, có ý muốn thăm dò
“Cô đúng là vẫn biết tưởng tượng, không có chuyện gì thì tôi dập máy đây, hẹn ngày mai gặp” Trì Ngữ Mặc muốn dập điện thoại xuống
“Đương nhiên tìm cô là có chuyện quan trọng...”
Anh đứng trước mặt cô, cô cũng không có lùi bước, chỉ là không biết tại vì sao, trong mắt bỗng lung linh nước, trong mũi soan soan, thủi thân trước rồi
Lôi Đình Lệ nhìn dáng điệu oán hận trong lòng của cô ấy, cơn tức giận bỗng chốc tiêu tan mất, ánh mắt cũng trầm xuống, “anh còn chưa có quát em”
Trì Ngữ Mặc ngoảnh mặt đi
“Em một mình chơi ở bên ngoài, ít ra phải nói với Lý Hạo một tiếng, cậu ta cũng dễ đi đón em, em không mở máy, nói chuyện với em giọng cũng quái lạ, có thể khiến người khác yên tâm sao?” Lôi Đình Lệ hỏi
“Xin lỗi, em còn chưa có thể làm được đến mức có thể khống chế tính khí, làm đến mức giữ kín như bưng, làm đến mức giấu kín cảm xúc ở sâu trong lòng, về sau sẽ chú ý” Trì Ngữ Mặc ngầm ám chỉ
“Anh không phải là chỉ trích em không thể khống chế tính khí, mà là hy vọng em về sau không nên để người khác lo lắng”
“Biết rồi” Trì Ngữ Mặc thuận theo lời anh ta nói, không muốn phóng to xích mích lên
“Bữa tối ăn rồi chứ?” Lôi Đình Lệ giọng nói dịu hiền lại, hỏi han
Trì Ngữ Mặc gật đầu
“Vậy thì em nghỉ ngơi trước” Lôi Đình Lệ nói, chuông điện thoại reo lên
Anh cầm điện thoại lên, một bên bước ra phía ngoài, một bên nhắc máy lên, “thật ngại quá, tôi quay trở về có chút sớm”
Trì Ngữ Mặc đi vào trong phòng tắm
Cô không phải là bạn gái của anh ta, càng không phải là vợ của anh ta, anh ta muốn gọi điện thoại cho ai, muốn ở cùng với ai, đều không phải là cô có thể quản
Còn hơn nữa, sau 1 năm, cô và Lôi Đình Lệ quan hệ gì đều không phải nữa rồi
Lôi Đình Lệ đi ra khỏi cửa
Đối phương rất cáu giận, “Lôi tổng, ngài cũng quá không có thành ý rồi, chỉ gặp 2 tiếng, ngài đã nói về nước rồi”
“Bạn gái không tìm thấy, tôi hơi hối hả, vì vậy mới gấp gáp trở về, tôi chuyến bay tối hôm nay trước 12 giờ sẽ quay trở lại đó, không đến 24 giờ, có thể lại gặp mặt rồi, tôi đối với trò chơi của quý công ty vô cùng cảm thấy thích thú, sẽ do bên tôi toàn đường khai phá, cũng có thể đưa vạn dụng cường độ lớn nhất của trò chơi này lớn mạnh” Lôi Đình Lệ nói chuyện rất công việc
“Không nghĩ rằng Lôi tổng còn khá xem trọng bạn gái nhỉ, tìm được bạn gái rồi chứ?”
“Ừm” Lôi Đình Lệ đáp một tiếng, rất kỳ quái, khhi không tìm thấy cô ấy, từng tế bào trên người anh đều đang kêu ào ào, phiền não, lo nghĩ, lo lắng, một khắc đều không thể lặng yên
Nhìn thấy cô ấy, chỉ là nhìn thấy cô ấy biểu cảm tủi thân, anh tính khí gì đều không còn nữa, trong lòng cũng có thể dịu hiền xuống
“Ngài không cần phải quay lại Mỹ nữa, tôi qua mấy ngày thì bay qua đó, vậy Lôi tổng, liên lạc sau”
“Ngài qua đây thì tốt biết nhường nào, liên lạc sau” Lôi Đình Lệ dập máy
Không tìm thấy cô ấy, anh liền mua vé máy bay từ Mỹ gấp gáp trở lại, thời gian bị thay đổi chưa hồi lại, đầu đau như muốn nứt ra, ở trong phòng ăn tùy ý ăn một chút thức ăn, trở lại, nhìn thấy Trì Ngữ Mặc không có ở trong phòng, anh lại lo lắng trở lại, gọi điện thoại đi
“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy”
Nghe thấy điện thoại của Trì Ngữ Mặc vẫn là tắt máy, Lôi Đình Lệ cảm thấy, anh lại không thể bình tĩnh được nữa, tất cả thần kinh đề đang căng lên, hoảng loạn không ổn
Gọi điện thoại cho Lý Hạo
“Cậu đi phòng quan sát, nhìn xem Trì Ngữ Mặc đi đâu rồi?” Lôi Đình Lệ dặn dò
Trì Ngữ Mặc đẩy cánh cửa ra, nhìn anh
Lôi Đình Lệ nhìn thấy Trì Ngữ Mặc trở lại, cau mày, dặn dò: “không cần nữa”
“Đi đâu rồi?” Lôi Đình Lệ dập điện thoại, nói
“Em đi hoa viên trên không rồi” Trì Ngữ Mặc giải thích
“Điện thoại của em làm sao vẫn là tắt máy?” Lôi Đình Lệ trắc vấn
“Ồ” Trì Ngữ Mặc từ trong túi lấy ra điện thoại, mở nguồn lên, nghĩ chút, chế độ im lặng, nạp điện lên
“Về sau đừng tắt nguồn, chắc chắn anh có thể tìm được em” Lôi Đình Lệ dặn dò
“Ồ” Trì Ngữ Mặc lại lần nữa ngoan ngoãn đáp tiếng, ngáp ngủ một cái, “em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ rồi, có thể không?”
“Ngủ đi, anh đi tắm trước cũng ngủ luôn” Lôi Đình Lệ nói
Trì Ngữ Mặc trèo lên trên giường, nằm xuống, đắp xong chăn, nhắm đôi mắt lại ngủ
Lôi Đình Lệ đi vào phòng tắm, tắm xong đi ra, nhìn thấy cô ấy dường như đã ngủ rồi, trong lòng mềm dịu mấy phần
Anh nằm xuống bên cạnh cô, ô lấy eo cô
Trước đây, cảm thấy một mình rất ổn, ngủ nghỉ, ăn uống, đều là một mình, cũng chẳng bao giờ nghĩ sẽ tìm thêm một người nữa
Từ khi còn nhỏ, bố của anh đã nói với anh rằng, cả đời của người đàn ông cần có hai thứ đồ, một thứ là phụ nữ, một thứ là đồ chơi, người phụ nữ có thể là mẹ đẻ, cũng có thể là vợ, anh lúc đó không thèm để ý, anh không cảm thấy bản thân cần phụ nữ
Nhưng, từ khi gặp phải cô ấy, anh phát hiện suy nghĩ của bản thân đang thay đổi
Khi mà không nhìn thấy cô ấy, anh sẽ nghĩ tới cô đến không thể nào làm việc, khi liên lạc không được với cô ấy, anh sẽ lâm vào tình trạng điên cuồng không có lý trí, chỉ là nhìn thấy cô ấy nằm yên yên lặng lặng bên cạnh anh, lại cảm thấy trong lòng đặc biệt mềm dịu
Nếu như cô ấy nói chuyện nhẹ nhàng với anh, anh sẽ lại cảm thấy giống như là đang ở trong cơm mưa mùa xuân, cảm giác làn gió lướt qua gò má, toàn thân khoan khoái dễ chịu
“Tiểu Mặc, cho anh thêm thời gian nửa năm” Lôi Đình Lệ nhẹ giọng nói, nhìn cô không có phản ứng, chắc là đã ngủ rồi, ôm lấy cô, không lâu sau cũng ngủ thiếp đi
Trì Ngữ Mặc ngủ đến khi tự tỉnh, lật người, suýt chút nữa từ trên giường rơi xuống, may mắn Lôi Đình Lệ ôm lấy cô
Bản thân cô tự khiến mình bị giật mình, mở căng đôi mắt
“Ngủ thôi mà làm sao không thành thật như thế” Lôi Đình Lệ hỏi
“Em cũng không biết” Trì Ngữ Mặc trả lời, ngồi dậy, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng rồi
Lôi Đình Lệ hôn một cái lên trên mặt của cô
Cô không hiểu nhìn Lôi Đình Lệ, ánh mắt của anh chằm chằm nhìn cô, cứ cảm thấy cô mơ mơ hồ hồ rất đáng yêu, anh muốn hôn cô
“Mấy giờ rồi?” Trì Ngữ Mặc hỏi
Lôi Đình Lệ nhìn xuống đồng hồ, “8 giờ 20”
“Vậy vẫn còn có bữa sáng tự chọn, đúng không” Trì Ngữ Mặc hỏi
“Ừm”
Cô nhanh chóng bò dậy, hôm qua bữa sáng không ăn, buổi trưa ăn có mấy cái bánh bao, tôi ăn một bát mỳ hải sản, cô bây giờ đói đến mức cảm thấy bản thân có thể ăn hết một con bò
Đi vào trong phòng vệ sinh, tùy ý đánh răng rửa mặt, chải tóc, buộc lên một kiểu đầu bó tròn đơn giản thoải mái, cô ra ngoài
“Em muốn đi ăn bữa sáng rồi” Trì Ngữ Mặc nhìn Lôi Đình Lệ nói
“Ừm, đi thôi” Lôi Đình Lệ cũng đứng lên
“Anh không đánh răng rửa mặt à?” Trì Ngữ Mặc hiếu kỳ
“Anh 6 giờ đã dậy rồi” Lôi Đình Lệ giải thích một câu, nắm lấy tay của cô.
Trì Ngữ Mặc đi lấy điện thoại của mình, nhìn thấy có mấy cuộc điện thoại đến từ văn phòng luật sư Thịnh Thiên
Cô gọi lại cuộc gọi nhỡ
“Văn phòng luật sư Thịnh Thiên, vị nào?” giọng của Thường Lưu Nguyệt từ trong điện thoại truyền ra
“Tôi là Trì Ngữ Mặc, cô trước đây gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì không” Trì Ngữ Mặc hỏi
“Cô là hôm nay đến làm việc phải không?” Thường Lưu Nguyệt hỏi
“Không phải, tôi xin nghỉ phép 3 ngày, buổi chiều thứ 5 mới đến đi làm” Trì Ngữ Mặc giải thích
“Cô không phải là thứ 5 lĩnh lương thì nghỉ việc chứ?” Thường Lưu Nguyệt nói rất kỳ quái, có ý muốn thăm dò
“Cô đúng là vẫn biết tưởng tượng, không có chuyện gì thì tôi dập máy đây, hẹn ngày mai gặp” Trì Ngữ Mặc muốn dập điện thoại xuống
“Đương nhiên tìm cô là có chuyện quan trọng...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.