Chương 47
Ngải Tiểu Đồ
28/10/2016
Cố Diễn Sinh vội lao tới bệnh viện, trên đường đi cô đặt ra rất nhiều tình huống. Mấy ngày nay cô không ở bên cạnh con nên con xảy ra chuyện, ngoài tự trách bản thân cô còn rất đau lòng. Dọc đường cô không ngừng giục lái xe chạy nhanh hơn. Lái xe thấy thái độ lo lắng của Diễn Sinh, cứ tưởng nhà cô đang có tang nên hai lần vượt đèn đỏ, đưa cô tới bệnh viện nhanh gấp đôi so với thường lệ.
Vừa vào tới bệnh viện Diễn Sinh nhìn thấy ông Diệp đứng trước cửa, ông đứng thẳng, toát ra vẻ thư thái của nhà binh. Trông ông rất giống Diệp Túc Bắc, chỉ có đôi chân mày đã nhuốm bạc theo thời gian. Nhìn khuôn mặt giống Diệp Túc Bắc như đúc của ông Diệp, Cố Diễn Sinh bỗng nhiên mềm yếu hơn, cô rưng rưng nước mắt cất tiếng gọi, “Bố!”
Ông Diệp ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Diễn Sinh lã chã nước mắt liền chau mày giục, “Còn khóc gì nữa, mau vào đi, mẹ con đang trong đó.”
“Vâng! Vâng!” Cố Diễn Sinh vội vã đến quên cả chào ông Diệp, lao thẳng vào phòng cấp cứu.
Con cô bị ngộ độc, bác sĩ đã tiêm thuốc, vì sức khỏe của em bé bác sĩ không tiếp nước, nhưng Tích Triều đau đớn cứ khóc suốt, Cố Diễn Sinh chỉ biết gập người xuống giường khóc cùng con. Trước đây cô thường không hiểu tại sao các bậc phụ huynh có thể khóc ngắn khóc dài khi con mắc chút bệnh nhẹ, giờ làm mẹ cô mới thực sự cảm nhận được nỗi đau đó. Nhìn thấy con bị đau mà lòng cô như bị dao cắt, cô chỉ còn biết nhận hết lỗi về mình.
Tuy đã tiêm nhưng thuốc không phát huy tác dụng ngay, cơn đau kéo dài bảy giờ đồng hồ khiến đứa trẻ mệt quá thiếp đi. Tích Triều vẫn còn sốt, Diễn Sinh luôn ngồi bên giường làm mọi cách để hạ nhiệt cho con, vài giờ đồng hồ sau, đứa bé đã hồi phục, không còn đi ngoài nữa. Nhìn con ngủ say sưa, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, môi không ngừng mấp máy, Cố Diễn Sinh như trút được gánh nặng, cô không rời khỏi giường con nửa bước, đến khi bà Diệp bước vào cô cũng không hay biết.
Màn đêm buông xuống, nhìn đứa trẻ đã hồi phục, bà Diệp đứng cạnh cửa liền cất tiếng hỏi, “Diễn Sinh! Con biết Túc Bắc đi đâu không?”
Diễn Sinh buộc lại mái tóc rối, nhìn bà Diệp bằng khuôn mặt tiều tụy và mệt mỏi. Trong lúc cấp bách, cô quên chưa thông báo cho bố của Tích Triều biết, cô vội vã rút điện thoại di động và giải thích, “Con quên mất, giờ con sẽ gọi điện cho anh ấy.”
“Tích Triều tiêm xong ta gọi cho nó mấy lần, không biết nó đi đâu, điện thoại cũng tắt rồi.”
Cố Diễn Sinh cầm điện thoại lên, điện thoại của cô hiển thị bốn cuộc gọi nhỡ, tất cả là của Diệp Túc Bắc gọi từ lúc chiều, cô bấm gọi lại nhưng không liên lạc được đúng như lời bà Diệp.
Cô cũng không nóng vội, nhẹ nhàng an ủi bà Diệp, “Chắc anh ấy bận việc, khi họp anh ấy thường tắt máy.”
Bà Diệp lắc đầu nghi ngờ, “Mẹ đã hỏi Vu Hân Lan rồi, cô ấy nói Túc Bắc không ở công ty, cơm tối cũng không ăn.” Hai tay bà Diệp để trước ngực, nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay trái của bà khiến Diễn Sinh nhớ ra nơi Diệp Túc Bắc tới. Cô liền đứng dậy, đi nhanh tới bên cạnh bà Diệp “Mẹ! con nghĩ con biết anh ấy đang ở đâu, mẹ trông Tích Triều giúp con một lát, con sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, cô với túi xách đi luôn, để lại bà Diệp với khuôn mặt ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Cô đi đôi giầy cao ba phân, nhưng cảm thấy mình đi chưa đủ nhanh, bên ngoài trời đã lất phất mưa từ lúc nào. Cố Diễn Sinh không kịp lấy ô, vội vã bắt taxi tới Cục dân chính.
Có lẽ do trong xe quá ấm nên khi xuống xe nhiệt độ chêch lệch lớn khiến cô rét run. Trời tối mịt, mưa mỗi lúc một to, đèn đường mờ ảo và nước mưa hòa quyện vào nhau, bắt đầu không nhận rõ phương hướng phía trước nữa. Cố Diễn Sinh vừa đi vừa lấy ô trong túi sách ra, cô chưa kịp mở ô thì giẫm phải vài hòn gạch bên đường, khiến nước bắn tung tóe lên gót và ống chân cô. Cố Diễn Sinh cảm thấy thật nhếch nhác khó chịu, cô ngượng ngập cầm ô, cũng không kịp chỉnh trang cứ thế đi thẳng. Lúc này Cục dân chính đã tắt đèn, cảnh vật yên tĩnh, vắng vẻ khác hẳn vẻ tấp nập ban ngày.
Cố Diễn Sinh chưa tới cửa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người đó đứng trước cửa Cục dân chính tránh mưa, nhưng vẫn bị những giọt mưa hắt vào, song cái bóng cao lớn đó gần như không có vẻ gì nhếch nhác cả. Trên tay người đó cầm một tệp giấy tờ, tuy đã cố gắng cản mưa gió nhưng bốn góc của tệp giấy vẫn có dấu nước thấm vào, màu nước nhạt nhòa đó đập vào mắt Cố Diễn Sinh. Cô cầm ô, trong đầu mông lung không biết đang nghĩ gì, chỉ đứng yên từ xa nhìn chăm chú vào bóng người phía trước.
Tiếng mưa rơi tí tách bên tai Cố Diễn Sinh nhưng cô lại cảm thấy thật êm ái. Cô nhìn Diệp Túc Bắc thỉnh thoảng lững thững đi lại từ phía xa, như một bức tranh truyền thần, khiến cô cảm thấy như cả thế giới này đang mưa, chỉ có nơi Diệp Túc Bắc đang đứng là nắng. Bỗng nhiên khóe miệng của Diệp Túc Bắc nở một nụ cười đầy ẩn ý. Đèn đường mờ nhạt chiếu lên bóng và vai Túc Bắc giống một bức tranh mang đậm màu sắc, khắc sâu trong lòng Cố Diễn Sinh. Tay cầm ô của cô bỗng run lên, sống mũi cay xè, khóe miệng mặn chát. Cô vô tình đưa tay lên lau mặt, lúc này mới phát hiện ra mình khóc từ khi nào.
Tại sao cô lại khóc? Nhìn thấy anh đứng trong mưa ở phía xa, tinh thần và tư thế ấy khiến trái tim sắt đá của cô bỗng mềm lại. Cô vứt bỏ ô, từng bước từng bước tiến lại phía người đó thật nhanh, mỗi bước đi cô cảm thấy chân mình như nặng hàng ngàn cân. Cô không nói gì trong lúc băng qua làn mưa, trong đầu chỉ nghĩ chạy thật nhanh và rúc đầu vào lòng người đó.
Gió kèm mưa mang theo một chút hơi lạnh, nhưng trong lòng cô lại nóng như lửa đốt.
Diệp Túc Bắc nhất thời không nhận ra Cố Diễn Sinh, chỉ bỗng nhiên cảm thấy có một thân hình lạnh giá chui vào lòng mình, mang theo cả mùi vị trong lành của nước mưa. Diệp Túc Bắc hơi lo lắng nhưng giờ có thể yên tâm. Anh trở tay ôm chặt lấy Cố Diễn Sinh, thở dài một tiếng an ủi cô nhưng lại như an ủi chính mình, “May quá! May mà em không sao.”
Cố Diễn Sinh vô cùng hổ thẹn, không ngờ câu đầu tiên Diệp Túc Bắc nói vẫn là an ủi cô. Lòng cô mềm mại nhưng ngoài miệng vẫn giả bộ làm ngơ. Cô mắng Diệp Túc Bắc, “Anh đúng là đồ ngốc, sao không mở máy?”
Diệp Túc Bắc thoáng chút lưỡng lự, dịu giọng, “Hết pin rồi.”
“Vậy anh có thể đi về!”
“Nhưng em nói”, Diệp Túc Bắc do dự một lát rồi nói rất nhỏ, “Em nói nếu anh đến muộn hoặc không đến thì suốt đời này sẽ không tha thứ cho anh.” Diệp Túc Bắc nói rồi bỗng bật cười. Cố Diễn Sinh hơi ngẩng đầu, bắt gặp vẻ do dự và tự diễu mình của Diệp Túc Bắc, nụ cười của anh như một bông hoa đầy sắc màu khắc sâu vào tâm trí cô.
Cô đấm nhẹ vào ngực anh, dịu dàng nói, “Trước đây chưa thấy anh nghe lời như vậy bao giờ, sao lúc này lại ngốc vậy?” Dù anh không dám đi thì không biết mượn điện thoại của người khác gọi sao. Diệp Túc Bắc vuốt mái tóc ướt của cô rồi nhẹ nhàng an ủi, “Anh không sao! Em nhìn đây, anh cũng đâu bị ướt. Anh cũng định đi gọi điện nhưng lại nghĩ nếu anh vừa đi mà em lại đến, như vậy em sẽ tưởng anh không đến nên anh tự nhủ chờ thêm một tiếng nữa, nếu em vẫn chưa đến thì đi gọi điện, không ngờ cứ chờ ở đây mà quên cả thời gian.”
Nghe anh nói cô càng buồn hơn, nước mắt rơi lã chã, khiến Diệp Túc Bắc lo lắng, vụng về lấy tay lau nước mắt cho cô.
“Cố Diễn Sinh, sao em vẫn dễ khóc như trẻ con vậy?”
Cố Diễn Sinh vừa thút thít vừa nói, “Phải làm sao đây? Giờ muộn quá rồi, Cục dân chính đóng cửa rồi.”
Diệp Túc Bắc bỗng cười phá lên, hơi thở anh thổi vào mũi cô, mưa gió vẫn chưa ngừng nhưng nơi họ đứng như có một luồng khí vô hình khiến cho cái lạnh không thể xuyên vào, ở đó chỉ có sự ấm áp. Diệp Túc Bắc nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Diễn Sinh, lông mi dài vẫn còn ươn ướt, đôi mắt sáng long lanh của cô nhìn anh, mắt cô đỏ hoe khiến anh đau lòng thở dài một tiếng. Ngốc ạ! Ngày mai lại tới, nếu không thì ngày kia. Thủ tục chỉ là trên giấy tờ, làm lúc nào chẳng được, chỉ cần lúc này chúng ta ở bên nhau là tốt rồi.
Cố Diễn Sinh nhìn anh không chớp mắt, khuôn mặt tuấn tú của anh trong lúc này càng khiến người ta mê đắm. Thái độ của Diệp Túc Bắc như không hề bận tâm càng khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy áy náy, suy nghĩ một hồi cô lại thay đổi ý định, lại muốn tranh cãi một trận với anh. Nhưng người đàn ông trước mặt vô cùng bao dung với cô, có một người chồng như vậy, cả đời này cô còn mong muốn điều gì hơn thế nữa?
Cố Diễn Sinh lau khô nước mắt, sau đó lại lau đến bộ vest trên người Diệp Túc Bắc rồi chu miệng mắng, “Đồ tồi!”
Diệp Túc Bắc đã quen với thái độ bất thường như vậy, anh nhẹ nhàng cầm bàn tay hơi lạnh của cô lên hôn nhẹ rồi bẹo tai cô hỏi lại, “Anh là đồ tồi, vậy em mau phạt anh đi! Em muốn trừng phạt thế nào?” Diệp Túc Bắc cười ranh mãnh, cúi xuống bên tai cô và nói, “Hãy phạt anh tội phải có vợ đi, da anh rất ngứa, hình phạt không có vợ bên cạnh anh không quen được.”
Cố Diễn Sinh xì lên một tiếng rồi bật cười. Cô cảm thấy như có một ngọn lửa đang dâng lên trong lòng khiến cô không thể cưỡng lại…
Sau đó bà Diệp gọi điện tới báo cho Cố Diễn Sinh biết con trai cô đã ổn và được đưa về nhà. Cố Diễn Sinh liền quyết định cùng Diệp Túc Bắc ở đó chờ đến ngày mai khi Cục dân chính mở cửa.
Đã nửa đêm mà mưa vẫn chưa dứt. Diệp Túc Bắc ôm Cố Diễn Sinh để đầu cô dựa vào vai anh rồi nhẹ nhàng nói chuyện với cô, cứ một lúc anh lại hôn lên trán cô. May là đêm không có người qua lại, nếu không Cố Diễn Sinh sẽ xấu hổ chết mất. Diệp Túc Bắc lại thích thú, anh cởi áo khoác choàng cho Cố Diễn Sinh và thề thốt, “Từ hôm nay trở đi anh sẽ coi việc thương vợ là vinh hạnh.”
Sáng sớm hôm sau, Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc là cặp đôi đầu tiên bước vào Cục dân chính. Nhìn họ quấn quýt bên nhau khiến những nhân viên công vụ không thể ngờ họ từng ly hôn giờ tới làm thủ tục kết hôn lại.
Không thể hiểu nổi con người trong xã hội ngày nay, giở mặt còn nhanh hơn giở sách.
* * *
Cố Diễn Sinh đi đón con trước khi trở về nhà, trải qua chuyện vừa rồi cô không yên tâm để con rời xa mình, tuy bà nội và bà ngoại đều tự khen bản thân chăm cháu tốt nhưng với sự kiên quyết, Cố Diễn Sinh đã chiến thắng.
Buổi tối, sau khi bôi kem dưỡng da xong nhìn con ngủ say trên giường Cố Diễn Sinh cảm thấy vui sướng. Việc đầu tiên khi cô trèo lên giường là hôn lên má Tích Triều. Nhìn Cố Diễn Sinh âu yếm con Diệp Túc Bắc hơi ghen tị, anh ngồi bên cạnh ngậm ngùi than thở, “Tình địch của mình vốn đã nhiều sẵn rồi. Đúng là thất sách! Giờ lại thêm một tình địch ở bên cạnh mình suốt đời nữa.” Anh vừa nói vừa lắc đầu.
Cố Diễn Sinh nguýt anh một cái rồi chui vào trong chăn, miệng vẫn không ngừng trách móc, “Chẳng ra làm sao cả, anh đã lên chức bố rồi mà con ghen tị cả với con.”
Diệp Túc Bắc trở mình băng qua đứa bé tới bên cạnh Cố Diễn Sinh, động tác của anh quá nhanh, khoảng cách giữa anh và cô gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, hơi thở của Diệp Túc Bắc khiến cô lâng lâng, theo bản năng cô đẩy anh ra, “Đừng ồn nữa, nếu con tỉnh dậy lại mất công dỗ đấy.”
Diệp Túc Bắc không nghe mà hôn lên cằm cô, “Dù sao sau này con cũng phải biết chuyện đó, giờ tỉnh dậy coi như được dạy trước.”
Cố Diễn Sinh lườm Diệp Túc Bắc một cái, “Anh muốn diễn trò trước mặt con thì tùy, nhưng em không có nghĩa vụ phải diễn cùng anh, giờ anh ra khỏi đây ngay.”
“Nếu anh không đi thì sao?”
Không đợi Cố Diễn Sinh trả lời, Diệp Túc Bắc đã kêu lên một tiếng và lăn ra bên cạnh giường, tuy rất đau nhưng anh vẫn cố nhịn sợ làm con thức giấc, anh ôm lấy đùi mình, không cam chịu, “Thật nhẫn tâm, em thay đổi thật rồi.”
“Nếu anh còn tới nữa em sẽ không ngại đá lên trên một chút đâu.”
Diệp Túc Bắc ngạc nhiên, khuôn mặt biến sắc hỏi, “Đến hạnh phúc em cũng không cần sao?”
Cố Diễn Sinh tỏ ra bất cần, “Đàn ông nhiều lắm, đổi người khác là được mà.”
“Em dám?”
“Anh cứ thử xem em có dám không?”
“Vợ yêu…”
“Tránh ra! Anh phiền quá đi!”
“Vợ yêu!”
“Diệp Túc Bắc anh là kẻ lỗ mãng!”
Sáng hôm sau Cố Diễn Sinh mệt mỏi bước ra khỏi giường, Diệp Túc Bắc đã làm xong đồ ăn sáng và đang ngồi đọc báo trên bàn. Từ sau khi tỉnh dậy Cố Diễn Sinh không thèm nhìn anh một cái. Diệp Túc Bắc cũng không vội, đàn ông đối phó với phụ nữ luôn có cách của riêng mình.
Nhìn thái độ dương dương tự đắc của Diệp Túc Bắc, Cố Diễn Sinh càng bực tức hơn, cô giằng lấy tờ báo trên tay anh, chỉ tay vào sống mũi anh, “Diệp Túc Bắc! Em cảnh cáo anh, sau này còn dám tìm em làm chuyện đó… trước mặt con. Anh sẽ… anh tự biết rồi đấy!” Tuy đã kết hôn nhiều năm, nhưng Cố Diễn Sinh vẫn rất ngại ngùng trong việc chăn gối.
Diệp Túc Bắc vô tội nhìn ngón tay Cố Diễn Sinh, rồi ngậm lấy khiến cô hoảng hốt vội rút tay ra. Cô mở to mắt, vẻ mặt Diệp Túc Bắc vẫn vô tội, dường như anh không cố ý tí nào. Bỏ đi, Cố Diễn Sinh tự mình động viên mình, gái ngoan không đấu với đàn ông vô liêm xỉ. Cô cúi đầu lặng lẽ ăn sáng.
Diệp Túc Bắc nhẹ nhàng nhặt tờ báo lên, như nhớ ra chuyện gì bèn nói với Cố Diễn Sinh, “Mẹ nói muốn chúng ta tổ chức một bữa tiệc tái hôn nhỏ, Tích Triều một trăm ngày tuổi vẫn ở nước ngoài nên nhân tiện tổ chức bù.”
Cố Diễn Sinh đang húp cháo, cũng không ngẩng đầu, “Lại chủ nghĩa hình thức rồi.” Nghe giọng cô, Diệp Túc Bắc nghĩ cô không đồng ý, định nói bỏ đi không ngờ cô lại tiếp một câu nữa, “Tuy nhiên cũng rất hay, vì được nhận phong bì, thôi cứ làm vậy.”
Diệp Túc Bắc cười khổ. Đâu có thiếu tiền nhưng Cố Diễn Sinh luôn cảm thấy vui vì được người khác tặng quà, tính tham lam này không biết đã hình thành trong cô từ khi nào. Diệp Túc Bắc chống khuỷu tay lên bàn, mắt chăm chú nhìn Cố Diễn Sinh, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu. Chẳng cần biết thói quen đó hình thành trong cô từ khi nào, chỉ biết anh rất thích và cảm thấy vui vì điều đó.
Cố Diễn Sinh húp xong cháo mới chợt nghĩ ra chuyện chính. Cô nghiêm mặt nói, “Hôm kia em đi đón con gặp Lộ Tùng Quang trên đường, anh đoán anh ấy đi cùng ai?”
“Tô Nham.” Diệp Túc Bắc không cần nghĩ mà đoán đúng luôn.
Cố Diễn Sinh vô cùng kinh ngạc hỏi, “Sao anh biết?”
Diệp Túc Bắc chậm rãi chớp mắt, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, sau đó lại quay lại, trả lời một cách dửng dưng, “Tránh xa họ ra, đặc biệt là Lộ Tùng Quang.”
Cố Diễn Sinh ngoan ngoãn gật đầu, rồi nói tiếp, “Anh cảm thấy Lộ Tùng Quang và Tô Nham thế nào? Em không hiểu họ đến với nhau từ khi nào. Rõ ràng…” Cố Diễn Sinh dừng lại để lựa chọn từ ngữ, “Rõ ràng anh ấy với em cùng chung mối thù, ghét nhất là cô ta.”
Diệp Túc Bắc nhìn Cố Diễn Sinh chỉ lặng im không nói gì, một lúc lâu sau anh mới chậm rãi mở lời, “Lộ Tùng Quang thật ra không phải Lộ Tùng Quang.”
“Thế là sao?” Cố Diễn Sinh không hiểu những lời anh vừa nói. Diệp Túc Bắc biết chắc cô sẽ phản ứng như vậy, anh thở dài một tiếng, đôi mắt đăm chiêu, sau khi quyết định anh mới chậm rãi nói.
“Thực ra Lộ Tùng Quang là con của Diệp Mục Thành, cũng là con của bố anh, đồng thời là em trai cùng cha khác mẹ với anh.”
Vừa vào tới bệnh viện Diễn Sinh nhìn thấy ông Diệp đứng trước cửa, ông đứng thẳng, toát ra vẻ thư thái của nhà binh. Trông ông rất giống Diệp Túc Bắc, chỉ có đôi chân mày đã nhuốm bạc theo thời gian. Nhìn khuôn mặt giống Diệp Túc Bắc như đúc của ông Diệp, Cố Diễn Sinh bỗng nhiên mềm yếu hơn, cô rưng rưng nước mắt cất tiếng gọi, “Bố!”
Ông Diệp ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Diễn Sinh lã chã nước mắt liền chau mày giục, “Còn khóc gì nữa, mau vào đi, mẹ con đang trong đó.”
“Vâng! Vâng!” Cố Diễn Sinh vội vã đến quên cả chào ông Diệp, lao thẳng vào phòng cấp cứu.
Con cô bị ngộ độc, bác sĩ đã tiêm thuốc, vì sức khỏe của em bé bác sĩ không tiếp nước, nhưng Tích Triều đau đớn cứ khóc suốt, Cố Diễn Sinh chỉ biết gập người xuống giường khóc cùng con. Trước đây cô thường không hiểu tại sao các bậc phụ huynh có thể khóc ngắn khóc dài khi con mắc chút bệnh nhẹ, giờ làm mẹ cô mới thực sự cảm nhận được nỗi đau đó. Nhìn thấy con bị đau mà lòng cô như bị dao cắt, cô chỉ còn biết nhận hết lỗi về mình.
Tuy đã tiêm nhưng thuốc không phát huy tác dụng ngay, cơn đau kéo dài bảy giờ đồng hồ khiến đứa trẻ mệt quá thiếp đi. Tích Triều vẫn còn sốt, Diễn Sinh luôn ngồi bên giường làm mọi cách để hạ nhiệt cho con, vài giờ đồng hồ sau, đứa bé đã hồi phục, không còn đi ngoài nữa. Nhìn con ngủ say sưa, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, môi không ngừng mấp máy, Cố Diễn Sinh như trút được gánh nặng, cô không rời khỏi giường con nửa bước, đến khi bà Diệp bước vào cô cũng không hay biết.
Màn đêm buông xuống, nhìn đứa trẻ đã hồi phục, bà Diệp đứng cạnh cửa liền cất tiếng hỏi, “Diễn Sinh! Con biết Túc Bắc đi đâu không?”
Diễn Sinh buộc lại mái tóc rối, nhìn bà Diệp bằng khuôn mặt tiều tụy và mệt mỏi. Trong lúc cấp bách, cô quên chưa thông báo cho bố của Tích Triều biết, cô vội vã rút điện thoại di động và giải thích, “Con quên mất, giờ con sẽ gọi điện cho anh ấy.”
“Tích Triều tiêm xong ta gọi cho nó mấy lần, không biết nó đi đâu, điện thoại cũng tắt rồi.”
Cố Diễn Sinh cầm điện thoại lên, điện thoại của cô hiển thị bốn cuộc gọi nhỡ, tất cả là của Diệp Túc Bắc gọi từ lúc chiều, cô bấm gọi lại nhưng không liên lạc được đúng như lời bà Diệp.
Cô cũng không nóng vội, nhẹ nhàng an ủi bà Diệp, “Chắc anh ấy bận việc, khi họp anh ấy thường tắt máy.”
Bà Diệp lắc đầu nghi ngờ, “Mẹ đã hỏi Vu Hân Lan rồi, cô ấy nói Túc Bắc không ở công ty, cơm tối cũng không ăn.” Hai tay bà Diệp để trước ngực, nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay trái của bà khiến Diễn Sinh nhớ ra nơi Diệp Túc Bắc tới. Cô liền đứng dậy, đi nhanh tới bên cạnh bà Diệp “Mẹ! con nghĩ con biết anh ấy đang ở đâu, mẹ trông Tích Triều giúp con một lát, con sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, cô với túi xách đi luôn, để lại bà Diệp với khuôn mặt ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Cô đi đôi giầy cao ba phân, nhưng cảm thấy mình đi chưa đủ nhanh, bên ngoài trời đã lất phất mưa từ lúc nào. Cố Diễn Sinh không kịp lấy ô, vội vã bắt taxi tới Cục dân chính.
Có lẽ do trong xe quá ấm nên khi xuống xe nhiệt độ chêch lệch lớn khiến cô rét run. Trời tối mịt, mưa mỗi lúc một to, đèn đường mờ ảo và nước mưa hòa quyện vào nhau, bắt đầu không nhận rõ phương hướng phía trước nữa. Cố Diễn Sinh vừa đi vừa lấy ô trong túi sách ra, cô chưa kịp mở ô thì giẫm phải vài hòn gạch bên đường, khiến nước bắn tung tóe lên gót và ống chân cô. Cố Diễn Sinh cảm thấy thật nhếch nhác khó chịu, cô ngượng ngập cầm ô, cũng không kịp chỉnh trang cứ thế đi thẳng. Lúc này Cục dân chính đã tắt đèn, cảnh vật yên tĩnh, vắng vẻ khác hẳn vẻ tấp nập ban ngày.
Cố Diễn Sinh chưa tới cửa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người đó đứng trước cửa Cục dân chính tránh mưa, nhưng vẫn bị những giọt mưa hắt vào, song cái bóng cao lớn đó gần như không có vẻ gì nhếch nhác cả. Trên tay người đó cầm một tệp giấy tờ, tuy đã cố gắng cản mưa gió nhưng bốn góc của tệp giấy vẫn có dấu nước thấm vào, màu nước nhạt nhòa đó đập vào mắt Cố Diễn Sinh. Cô cầm ô, trong đầu mông lung không biết đang nghĩ gì, chỉ đứng yên từ xa nhìn chăm chú vào bóng người phía trước.
Tiếng mưa rơi tí tách bên tai Cố Diễn Sinh nhưng cô lại cảm thấy thật êm ái. Cô nhìn Diệp Túc Bắc thỉnh thoảng lững thững đi lại từ phía xa, như một bức tranh truyền thần, khiến cô cảm thấy như cả thế giới này đang mưa, chỉ có nơi Diệp Túc Bắc đang đứng là nắng. Bỗng nhiên khóe miệng của Diệp Túc Bắc nở một nụ cười đầy ẩn ý. Đèn đường mờ nhạt chiếu lên bóng và vai Túc Bắc giống một bức tranh mang đậm màu sắc, khắc sâu trong lòng Cố Diễn Sinh. Tay cầm ô của cô bỗng run lên, sống mũi cay xè, khóe miệng mặn chát. Cô vô tình đưa tay lên lau mặt, lúc này mới phát hiện ra mình khóc từ khi nào.
Tại sao cô lại khóc? Nhìn thấy anh đứng trong mưa ở phía xa, tinh thần và tư thế ấy khiến trái tim sắt đá của cô bỗng mềm lại. Cô vứt bỏ ô, từng bước từng bước tiến lại phía người đó thật nhanh, mỗi bước đi cô cảm thấy chân mình như nặng hàng ngàn cân. Cô không nói gì trong lúc băng qua làn mưa, trong đầu chỉ nghĩ chạy thật nhanh và rúc đầu vào lòng người đó.
Gió kèm mưa mang theo một chút hơi lạnh, nhưng trong lòng cô lại nóng như lửa đốt.
Diệp Túc Bắc nhất thời không nhận ra Cố Diễn Sinh, chỉ bỗng nhiên cảm thấy có một thân hình lạnh giá chui vào lòng mình, mang theo cả mùi vị trong lành của nước mưa. Diệp Túc Bắc hơi lo lắng nhưng giờ có thể yên tâm. Anh trở tay ôm chặt lấy Cố Diễn Sinh, thở dài một tiếng an ủi cô nhưng lại như an ủi chính mình, “May quá! May mà em không sao.”
Cố Diễn Sinh vô cùng hổ thẹn, không ngờ câu đầu tiên Diệp Túc Bắc nói vẫn là an ủi cô. Lòng cô mềm mại nhưng ngoài miệng vẫn giả bộ làm ngơ. Cô mắng Diệp Túc Bắc, “Anh đúng là đồ ngốc, sao không mở máy?”
Diệp Túc Bắc thoáng chút lưỡng lự, dịu giọng, “Hết pin rồi.”
“Vậy anh có thể đi về!”
“Nhưng em nói”, Diệp Túc Bắc do dự một lát rồi nói rất nhỏ, “Em nói nếu anh đến muộn hoặc không đến thì suốt đời này sẽ không tha thứ cho anh.” Diệp Túc Bắc nói rồi bỗng bật cười. Cố Diễn Sinh hơi ngẩng đầu, bắt gặp vẻ do dự và tự diễu mình của Diệp Túc Bắc, nụ cười của anh như một bông hoa đầy sắc màu khắc sâu vào tâm trí cô.
Cô đấm nhẹ vào ngực anh, dịu dàng nói, “Trước đây chưa thấy anh nghe lời như vậy bao giờ, sao lúc này lại ngốc vậy?” Dù anh không dám đi thì không biết mượn điện thoại của người khác gọi sao. Diệp Túc Bắc vuốt mái tóc ướt của cô rồi nhẹ nhàng an ủi, “Anh không sao! Em nhìn đây, anh cũng đâu bị ướt. Anh cũng định đi gọi điện nhưng lại nghĩ nếu anh vừa đi mà em lại đến, như vậy em sẽ tưởng anh không đến nên anh tự nhủ chờ thêm một tiếng nữa, nếu em vẫn chưa đến thì đi gọi điện, không ngờ cứ chờ ở đây mà quên cả thời gian.”
Nghe anh nói cô càng buồn hơn, nước mắt rơi lã chã, khiến Diệp Túc Bắc lo lắng, vụng về lấy tay lau nước mắt cho cô.
“Cố Diễn Sinh, sao em vẫn dễ khóc như trẻ con vậy?”
Cố Diễn Sinh vừa thút thít vừa nói, “Phải làm sao đây? Giờ muộn quá rồi, Cục dân chính đóng cửa rồi.”
Diệp Túc Bắc bỗng cười phá lên, hơi thở anh thổi vào mũi cô, mưa gió vẫn chưa ngừng nhưng nơi họ đứng như có một luồng khí vô hình khiến cho cái lạnh không thể xuyên vào, ở đó chỉ có sự ấm áp. Diệp Túc Bắc nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Diễn Sinh, lông mi dài vẫn còn ươn ướt, đôi mắt sáng long lanh của cô nhìn anh, mắt cô đỏ hoe khiến anh đau lòng thở dài một tiếng. Ngốc ạ! Ngày mai lại tới, nếu không thì ngày kia. Thủ tục chỉ là trên giấy tờ, làm lúc nào chẳng được, chỉ cần lúc này chúng ta ở bên nhau là tốt rồi.
Cố Diễn Sinh nhìn anh không chớp mắt, khuôn mặt tuấn tú của anh trong lúc này càng khiến người ta mê đắm. Thái độ của Diệp Túc Bắc như không hề bận tâm càng khiến Cố Diễn Sinh cảm thấy áy náy, suy nghĩ một hồi cô lại thay đổi ý định, lại muốn tranh cãi một trận với anh. Nhưng người đàn ông trước mặt vô cùng bao dung với cô, có một người chồng như vậy, cả đời này cô còn mong muốn điều gì hơn thế nữa?
Cố Diễn Sinh lau khô nước mắt, sau đó lại lau đến bộ vest trên người Diệp Túc Bắc rồi chu miệng mắng, “Đồ tồi!”
Diệp Túc Bắc đã quen với thái độ bất thường như vậy, anh nhẹ nhàng cầm bàn tay hơi lạnh của cô lên hôn nhẹ rồi bẹo tai cô hỏi lại, “Anh là đồ tồi, vậy em mau phạt anh đi! Em muốn trừng phạt thế nào?” Diệp Túc Bắc cười ranh mãnh, cúi xuống bên tai cô và nói, “Hãy phạt anh tội phải có vợ đi, da anh rất ngứa, hình phạt không có vợ bên cạnh anh không quen được.”
Cố Diễn Sinh xì lên một tiếng rồi bật cười. Cô cảm thấy như có một ngọn lửa đang dâng lên trong lòng khiến cô không thể cưỡng lại…
Sau đó bà Diệp gọi điện tới báo cho Cố Diễn Sinh biết con trai cô đã ổn và được đưa về nhà. Cố Diễn Sinh liền quyết định cùng Diệp Túc Bắc ở đó chờ đến ngày mai khi Cục dân chính mở cửa.
Đã nửa đêm mà mưa vẫn chưa dứt. Diệp Túc Bắc ôm Cố Diễn Sinh để đầu cô dựa vào vai anh rồi nhẹ nhàng nói chuyện với cô, cứ một lúc anh lại hôn lên trán cô. May là đêm không có người qua lại, nếu không Cố Diễn Sinh sẽ xấu hổ chết mất. Diệp Túc Bắc lại thích thú, anh cởi áo khoác choàng cho Cố Diễn Sinh và thề thốt, “Từ hôm nay trở đi anh sẽ coi việc thương vợ là vinh hạnh.”
Sáng sớm hôm sau, Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc là cặp đôi đầu tiên bước vào Cục dân chính. Nhìn họ quấn quýt bên nhau khiến những nhân viên công vụ không thể ngờ họ từng ly hôn giờ tới làm thủ tục kết hôn lại.
Không thể hiểu nổi con người trong xã hội ngày nay, giở mặt còn nhanh hơn giở sách.
* * *
Cố Diễn Sinh đi đón con trước khi trở về nhà, trải qua chuyện vừa rồi cô không yên tâm để con rời xa mình, tuy bà nội và bà ngoại đều tự khen bản thân chăm cháu tốt nhưng với sự kiên quyết, Cố Diễn Sinh đã chiến thắng.
Buổi tối, sau khi bôi kem dưỡng da xong nhìn con ngủ say trên giường Cố Diễn Sinh cảm thấy vui sướng. Việc đầu tiên khi cô trèo lên giường là hôn lên má Tích Triều. Nhìn Cố Diễn Sinh âu yếm con Diệp Túc Bắc hơi ghen tị, anh ngồi bên cạnh ngậm ngùi than thở, “Tình địch của mình vốn đã nhiều sẵn rồi. Đúng là thất sách! Giờ lại thêm một tình địch ở bên cạnh mình suốt đời nữa.” Anh vừa nói vừa lắc đầu.
Cố Diễn Sinh nguýt anh một cái rồi chui vào trong chăn, miệng vẫn không ngừng trách móc, “Chẳng ra làm sao cả, anh đã lên chức bố rồi mà con ghen tị cả với con.”
Diệp Túc Bắc trở mình băng qua đứa bé tới bên cạnh Cố Diễn Sinh, động tác của anh quá nhanh, khoảng cách giữa anh và cô gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, hơi thở của Diệp Túc Bắc khiến cô lâng lâng, theo bản năng cô đẩy anh ra, “Đừng ồn nữa, nếu con tỉnh dậy lại mất công dỗ đấy.”
Diệp Túc Bắc không nghe mà hôn lên cằm cô, “Dù sao sau này con cũng phải biết chuyện đó, giờ tỉnh dậy coi như được dạy trước.”
Cố Diễn Sinh lườm Diệp Túc Bắc một cái, “Anh muốn diễn trò trước mặt con thì tùy, nhưng em không có nghĩa vụ phải diễn cùng anh, giờ anh ra khỏi đây ngay.”
“Nếu anh không đi thì sao?”
Không đợi Cố Diễn Sinh trả lời, Diệp Túc Bắc đã kêu lên một tiếng và lăn ra bên cạnh giường, tuy rất đau nhưng anh vẫn cố nhịn sợ làm con thức giấc, anh ôm lấy đùi mình, không cam chịu, “Thật nhẫn tâm, em thay đổi thật rồi.”
“Nếu anh còn tới nữa em sẽ không ngại đá lên trên một chút đâu.”
Diệp Túc Bắc ngạc nhiên, khuôn mặt biến sắc hỏi, “Đến hạnh phúc em cũng không cần sao?”
Cố Diễn Sinh tỏ ra bất cần, “Đàn ông nhiều lắm, đổi người khác là được mà.”
“Em dám?”
“Anh cứ thử xem em có dám không?”
“Vợ yêu…”
“Tránh ra! Anh phiền quá đi!”
“Vợ yêu!”
“Diệp Túc Bắc anh là kẻ lỗ mãng!”
Sáng hôm sau Cố Diễn Sinh mệt mỏi bước ra khỏi giường, Diệp Túc Bắc đã làm xong đồ ăn sáng và đang ngồi đọc báo trên bàn. Từ sau khi tỉnh dậy Cố Diễn Sinh không thèm nhìn anh một cái. Diệp Túc Bắc cũng không vội, đàn ông đối phó với phụ nữ luôn có cách của riêng mình.
Nhìn thái độ dương dương tự đắc của Diệp Túc Bắc, Cố Diễn Sinh càng bực tức hơn, cô giằng lấy tờ báo trên tay anh, chỉ tay vào sống mũi anh, “Diệp Túc Bắc! Em cảnh cáo anh, sau này còn dám tìm em làm chuyện đó… trước mặt con. Anh sẽ… anh tự biết rồi đấy!” Tuy đã kết hôn nhiều năm, nhưng Cố Diễn Sinh vẫn rất ngại ngùng trong việc chăn gối.
Diệp Túc Bắc vô tội nhìn ngón tay Cố Diễn Sinh, rồi ngậm lấy khiến cô hoảng hốt vội rút tay ra. Cô mở to mắt, vẻ mặt Diệp Túc Bắc vẫn vô tội, dường như anh không cố ý tí nào. Bỏ đi, Cố Diễn Sinh tự mình động viên mình, gái ngoan không đấu với đàn ông vô liêm xỉ. Cô cúi đầu lặng lẽ ăn sáng.
Diệp Túc Bắc nhẹ nhàng nhặt tờ báo lên, như nhớ ra chuyện gì bèn nói với Cố Diễn Sinh, “Mẹ nói muốn chúng ta tổ chức một bữa tiệc tái hôn nhỏ, Tích Triều một trăm ngày tuổi vẫn ở nước ngoài nên nhân tiện tổ chức bù.”
Cố Diễn Sinh đang húp cháo, cũng không ngẩng đầu, “Lại chủ nghĩa hình thức rồi.” Nghe giọng cô, Diệp Túc Bắc nghĩ cô không đồng ý, định nói bỏ đi không ngờ cô lại tiếp một câu nữa, “Tuy nhiên cũng rất hay, vì được nhận phong bì, thôi cứ làm vậy.”
Diệp Túc Bắc cười khổ. Đâu có thiếu tiền nhưng Cố Diễn Sinh luôn cảm thấy vui vì được người khác tặng quà, tính tham lam này không biết đã hình thành trong cô từ khi nào. Diệp Túc Bắc chống khuỷu tay lên bàn, mắt chăm chú nhìn Cố Diễn Sinh, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu. Chẳng cần biết thói quen đó hình thành trong cô từ khi nào, chỉ biết anh rất thích và cảm thấy vui vì điều đó.
Cố Diễn Sinh húp xong cháo mới chợt nghĩ ra chuyện chính. Cô nghiêm mặt nói, “Hôm kia em đi đón con gặp Lộ Tùng Quang trên đường, anh đoán anh ấy đi cùng ai?”
“Tô Nham.” Diệp Túc Bắc không cần nghĩ mà đoán đúng luôn.
Cố Diễn Sinh vô cùng kinh ngạc hỏi, “Sao anh biết?”
Diệp Túc Bắc chậm rãi chớp mắt, nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, sau đó lại quay lại, trả lời một cách dửng dưng, “Tránh xa họ ra, đặc biệt là Lộ Tùng Quang.”
Cố Diễn Sinh ngoan ngoãn gật đầu, rồi nói tiếp, “Anh cảm thấy Lộ Tùng Quang và Tô Nham thế nào? Em không hiểu họ đến với nhau từ khi nào. Rõ ràng…” Cố Diễn Sinh dừng lại để lựa chọn từ ngữ, “Rõ ràng anh ấy với em cùng chung mối thù, ghét nhất là cô ta.”
Diệp Túc Bắc nhìn Cố Diễn Sinh chỉ lặng im không nói gì, một lúc lâu sau anh mới chậm rãi mở lời, “Lộ Tùng Quang thật ra không phải Lộ Tùng Quang.”
“Thế là sao?” Cố Diễn Sinh không hiểu những lời anh vừa nói. Diệp Túc Bắc biết chắc cô sẽ phản ứng như vậy, anh thở dài một tiếng, đôi mắt đăm chiêu, sau khi quyết định anh mới chậm rãi nói.
“Thực ra Lộ Tùng Quang là con của Diệp Mục Thành, cũng là con của bố anh, đồng thời là em trai cùng cha khác mẹ với anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.