Chương 7
Ngải Tiểu Đồ
27/10/2016
Như đã dự tính từ trước, tối hôm đó hai người không về nhà. Phòng riêng của Cố Diễn Sinh đã được bà Cố dọn dẹp như mới, chiếc giường cũng đã được đổi rộng hơn.
Ông Cố và Diệp Túc Bắc vẫn ở trong phòng làm việc trò chuyện, còn bà Cố sau khi ngồi giáo huấn cho cô con gái một hồi cũng chịu thả cho cô về ngủ.
Diệp Túc Bắc trở về phòng, Cố Diễn Sinh tỏ ra lạnh nhạt, cũng không thèm nói một câu với anh. Nhưng nghĩ chắc bố đã nói gì đó với anh, nên cô mới hỏi, “Sao rồi? Bố nói gì với anh vậy?”
Diệp Túc Bắc nhún vai, “Không, bố chỉ bảo anh thương em nhiều hơn thôi.”
Cố Diễn Sinh nghe vậy lại thấy cay cay mũi, từ nhỏ tới lớn, bố rất cưng chiều cô, coi cô như châu báu, dù cô có muốn trăng muốn sao trên trời chắc ông cũng hái cho cô. Sau khi chia tay với Lộ Tùng Quang, rất lâu sau cô không yêu ai, bà Cố từng sốt ruột suốt ngày giục cô, nhưng ông Cố thì vẫn an ủi, “Lấy chồng phải tìm được người thương yêu con, nếu không tìm được thì đừng có lấy, nhà chúng ta không phải không nuôi nổi con. Bố không nỡ để con lấy chồng mà phải chịu khổ.”
Nghĩ tới đây, Cố Diễn Sinh mắt đã đỏ hoe, “Sao em không gả cho bố chứ? Bố là người đàn ông tốt nhất thế giới.”
Diệp Túc Bắc cười và ôm cô vào lòng, “Không được, em mà muốn lấy bố, mẹ với anh làm sao đồng ý được!”
Tối hôm đó hai người họ chụm đầu xem lại những tấm hình hồi nhỏ, Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc vốn là thanh mai trúc mã nên thời thơ ấu chụp rất nhiều ảnh chung, song Diệp Túc Bắc từ nhỏ đã không thích chụp ảnh, những tấm hình có được bây giờ đều do ngày xưa bố mẹ ép chụp.
Cố Diễn Sinh chỉ vào một tấm hình cười, “Anh xem anh ngày trước này, trông thật lôi cuốn.”
Diệp Túc Bắc nhìn chăm chú chỗ ảnh, đáp lại câu nói vừa rồi của Cố Diễn Sinh, “Anh phát hiện thấy hồi nhỏ em xấu thật đấy, em nhìn tấm này xem”, tay anh chỉ vào một tấm ảnh, “Nước mũi chảy ròng ròng, cả tấm này nữa”, anh tiếp tục chỉ vào một tấm khác, “Béo tròn như một quả bóng vậy.”
Diệp Túc Bắc nhận xét từng bức ảnh, anh không để ý mặt của Cố Diễn Sinh đang tối lại. Mấy phút sau, Cố Diễn Sinh giằng ngay lấy cuốn album và đóng sập lại, giận dỗi, “Em xấu đấy, đừng có xem nữa!”
Diệp Túc Bắc đã quá quen với tính khí của cô, anh luồn tay ôm cô thật chặt từ phía sau lưng, “Làm gì mà em phải tức giận vậy? Không khác gì con mèo chỉ được vuốt ve, cấm được trêu đùa.”
“Em là vậy đấy, để xem lần sau anh còn dám nói xấu em không.”
Diệp Túc Bắc cười, “Thôi được rồi, anh không nói nữa.” Rồi anh ghé đầu vào cô, “Cũng may trước đây em không xinh đẹp, nếu trước đây em mà giống bây giờ thì có khi chẳng đến lượt anh.”
Cố Diễn Sinh tủm tỉm cười với câu vỗ về của chồng, nhưng vẫn cố ý công kích anh, “Miệng lưỡi dẻo như kẹo kéo.” Không còn tức giận nữa, cô quay người lại và bắt gặp ngay ánh mắt đen sáng của Diệp Túc Bắc, “Sao hôm nay lại bảo vệ em kinh vậy, chuyện con cái rõ ràng là vấn đề do em mà.”
Diệp Túc Bắc cau mày, trầm ngâm trả lời câu hỏi của vợ, “Anh không tìm được lý do gì để không bảo vệ em cả, em là vợ anh, anh không bảo vệ em thì bảo vệ ai?”
Nghe anh nói vậy, trong lòng Cố Diễn Sinh thấy thật ấm áp và ngọt ngào, cô ngẩng đầu lên và hỏi anh một câu cô chưa bao giờ dám hỏi, “Diệp Túc Bắc, sao anh lại lấy em?”
Diệp Túc Bắc nghĩ một lúc rồi đáp, “Anh không xông pha xuống địa ngục thì còn ai dám nữa?”
Vẫn chưa nói hết câu, anh vội nắm ngay lấy bàn tay nhỏ bé đang cố gắng hết sức cấu véo vào tay anh với bộ dạng vừa tức giận pha chút thẹn thùng.
Họ ở lại nhà bố mẹ vài hôm rồi lại trở về nhà. Cố Diễn Sinh tỏ ra là một người vợ dịu dàng, về đến nhà cô liền vào bếp chuẩn bị rất nhiều món. Trước đây Cố Diễn Sinh gần như không biết làm gì, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, bất luận là gì cũng chỉ biết ăn, đến hỏi tên cô cũng còn phải nghĩ, sau khi được gả cho Diệp Túc Bắc mới chịu học vài ba món võ nghệ phòng thân. Chỉ là không hiểu tại sao, cô chuyên tâm đi học nấu ăn như vậy mà cũng không bằng được Diệp Túc Bắc. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy giận mình.
Sau ngày hôm đó, cô đã xin nghỉ nửa buổi để tới phòng nuôi dưỡng trẻ em ở bệnh viện ngắm nhìn những đứa trẻ sơ sinh ở đó. Bác sĩ ở đây đã rất quen với cô, nhìn thấy cô đang nhìn những đứa trẻ bên trong liền hỏi, “Bây giờ đã khá hơn chưa? Hay vẫn còn thấy sợ?”
Cố Diễn Sinh vén tay áo lên, chỉ cho bác sĩ xem cánh tay nổi hết da gà của cô, “Tôi đã hết cách chữa rồi, chứng bệnh sợ trẻ con của tôi không khác gì bệnh nan y.”
Bị bác sĩ đó vỗ vai cô an ủi, “Thường xuyên tới xem, nhìn lâu sẽ thấy quen và không còn sợ nữa.”
Cố Diễn Sinh gật đầu
Sau khi bác sĩ đi, Cố Diễn Sinh tiến lại gần hơn, căn phòng dù đã bị ngăn bởi một lớp kính, nhưng vẫn có thể nhìn rõ những đứa trẻ bên trong, có đứa lớn đứa nhỏ, đứa béo đứa gầy đều nằm trong lồng kính, tay chân ngắn ngắn tròn tròn, vung vẩy lung tung không biết đang khóc hay đang cười. Nhìn những em bé đáng yêu như vậy sao cô lại cảm thấy sợ nhỉ?
Cố Diễn Sinh xoa xoa cánh tay đang nổi da gà một cách vô thức. Sau lưng cô là một cặp vợ chồng, người vợ mặc bộ đồ dành cho bệnh nhân ở bệnh viện, tóc tai rối bời, nhưng khuôn mặt vẫn hiện nên nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc, người chồng đi bên cạnh nhăm nhăm như một dũng sĩ và đang dìu vợ, tay chỉ vào một chiếc lồng kính trong phòng nói gì đó rất nhỏ, Cố Diễn Sinh không thể nghe thấy, nhưng cô vẫn cảm nhận được niềm vui và niềm hạnh phúc của hai vợ chồng họ.
Cố Diễn Sinh thấy vậy và bắt đầu khao khát.
Có thể Diệp Túc Bắc và mẹ cô nói đúng, vợ chồng cô cần có một đứa con. Diệp Túc Bắc cũng đã gần ba mươi tuổi rồi. Mấy người bạn hồi nhỏ trạc tuổi anh kết hôn sớm đã có con đi học tiểu học, chỉ có vợ chồng cô là vẫn sống trong, “thế giới của hai người”.
Rời bệnh viện, Cố Diễn Sinh hẹn Kiều Tịch Nhan ra ngoài uống nước.
Cô cầm chiếc thìa dài và ngoáy cốc sữa một cách vô thức, bọt sữa cũng quay tròn theo vòng xoáy của thìa, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên vào nói với Kiều Tịch Nhan, “Tiểu Kiều, hôm nay tớ lại tới bệnh viện đứng đó nhìn cả chiều.”
Kiều Tịch Nhan hỏi lại, “Rồi sao?”
“Vẫn thấy sợ.” Cố Diễn Sinh thở dài, “Không biết sao nữa.”
Kiều Tịch Nhan thả lỏng người, tựa lưng về phía sau, giọng rành rọt, “Cậu thấy sợ trẻ con là vì cậu không có lòng tin với cuộc hôn nhân của mình.”
“Hử?” Cố Diễn Sinh không khẳng định cũng không phủ định, “Tiếp đi.”
“Cậu không có lòng tin với hôn nhân, không có lòng tin với bản thân và cũng không có lòng tin với Diệp Túc Bắc, vì vậy cậu mới không dám có con, vì sợ có con sẽ ràng buộc, hoặc là sợ không thể cho con một gia đình hoàn hảo, một tình yêu toàn vẹn.”
Cố Diễn Sinh cười, gật đầu, “Cậu nói cũng có phần đúng, nếu cậu không theo chủ nghĩa độc thân, có thể tớ sẽ tin.”
Kiều Tịch Nhan giọng bình thản, “Hai việc này chẳng liên quan gì nhau cả.”
Kiều Tịch Nhan theo chủ nghĩa độc thân, vì khi cô mười tuổi, bố cô đã dọn ra ngoài ở với vợ bé. Đứa con với vợ bé của ông bây giờ cũng đã được mười tuổi. Trước đây bà vợ bé của ông rất hung hăng, thường xuyên gọi điện tới nhà cô diễu võ giương oai, gây rối với người mẹ yếu đuối và hay sợ sệt của cô. Kiều Tịch Nhan khi ấy còn nhỏ nhưng đã biết căm hận, một mình mò đến nhà người đàn bà kia, phá vỡ hết cửa nả khiến người đàn bà đó sợ không dám ra, cô liền đứng ở ngoài chửi bới tung trời cho đến khi bố cô phải dùng biện pháp mạnh lôi cô về nhà.
Trong lòng cô luôn hận ông bố đó, từ nhỏ cô luôn thấy mẹ ngồi trốn trong phòng tối khóc thầm, mỗi lần nhìn thấy bố ra ngoài gây bao tội lỗi về nhà còn cao giọng mắng chửi, cô không nén được cơn giận, và cô thề rằng, sau này nhất định phải có bản lĩnh, giúp mẹ cô giải phóng khỏi cuộc hôn nhân khốn khổ đó.
Sau này khi Kiều Tịch Nhan lớn, mỗi dịp Tết đến, người đàn bà đó lại gọi điện tới nhà giục bố cô sang nhà bên đó, Kiều Tịch Nhan lại gọi lại cho người đàn bà đó cảnh cáo nếu bà ta còn dám giục bố cô, cô sẽ tới trường tiểu học đón cậu con trai của bà ta về.
Đến khi học đại học, mỗi lần nhìn thấy Kiều Tịch Nhan là Cố Diễn Sinh lại hỏi, “Sao, hôm nay có đi đón cậu em trai không?”
Và sau đó Cố Diễn Sinh kết hôn, lúc đó cô mới thực sự lý giải được khúc mắc bấy lâu của Kiều Tịch Nhan. Kiều Tịch Nhan từ trước tới nay chỉ yêu, và chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn, cô thường nói, “Hôn nhân là nấm mồ của phụ nữ, một khi đã bước chân vào đó thì sẽ giống như người sống dở chết dở.”
Sau này Kiều Tịch Nhan thực sự đã có bản lĩnh, có thể đưa mẹ thoát khỏi khỏi cuộc hôn nhân khốn khổ, nhưng người mẹ cam chịu nói, “Mở mắt cũng là một đời, nhắm mắt cũng là một đời, cứ coi như mẹ đã mù đi con.”
Mẹ của Kiều Tịch Nhan đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Cố Diễn Sinh, cô không thể chấp nhận cách nói bi quan đến tuyệt vọng như vậy, nhưng cô cũng không dám phản bác. Cũng có thể bị ảnh hưởng phần nhiều từ Kiều Tịch Nhan, và chính Cố Diễn Sinh cũng đã từng trải qua tâm trạng lo sợ như vậy nên cô mới sợ có con, thậm chí còn sợ cả cuộc hôn nhân của mình.
Khi Diệp Túc Bắc mới kết hôn với Cố Diễn Sinh, ngay cả việc chạm vào người cô anh cũng không chạm, mỗi lần nằm trên giường giống như hai người hoàn toàn xa lạ, không nói một lời cũng không ân ái, Cố Diễn Sinh cũng thường nằm quay lưng lại với Diệp Túc Bắc, cô không muốn để Diệp Túc Bắc nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Ngay đến tuần trăng mật cô cũng phải ngồi máy bay một mình trở về, đến nay cô vẫn còn nhớ tờ báo trên máy bay.
Ở độ cao năm nghìn mét so với mặt đất, cô cười và nhìn tờ báo đó. Bàn tay thon dài uốn cong, vuốt nhẹ hình người đàn ông trên đó. Vuốt qua vuốt lại cứ như thể người đó đang ở trước mặt cô. Hình ảnh của người đàn ông trên đó rất bảnh bao, đẹp trai, khuôn mặt hài hòa cân đối, tướng mạo mà các họa sĩ đều ưa thích. Cô cảm thấy rất lạ và nghi ngờ, rồi cô tự hỏi liệu mình có nhầm hay không? Từ nét mặt cho đến thần thái của người đàn ông đó đều rất quen. Và nốt ruồi nhỏ bên cạnh lông mày đã khẳng định đó đúng là người đàn ông cô quen.
Tờ báo đã đưa tin, khung cảnh đám cưới giống như một cuộc họp quan trọng của giới quan chức với cô dâu và chú rể kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ. Cảm giác như tất cả không liên quan gì tới cô, cô cũng chỉ là một vị khách mời trong số hàng nghìn hàng vạn người đến dự.
Tiêu đề của bài báo có ghi, “Đám cưới thế kỷ của cậu cháu út điển trai nhà họ Diệp”.
Phía dưới liệt kê một bảng danh sách dài các mối quan hệ gia đình, các quan chức, doanh nhân và cảnh đám cưới. Điều mà Cố Diễn Sinh ấn tượng nhất là định nghĩa phía dưới của giới báo chí với đám cưới đó là – Hôn nhân chính trị.
Cuộc hôn nhân chính trị này dù đã qua ba năm, nhưng nó vẫn trở thành chủ đề bàn tán thích thú của người dân thành phố, chỉ có danh tính của nhân vật chính là bị mờ dần theo thời gian.
Cuộc hôn nhân của cô với Diệp Túc Bắc nói cho cùng cũng chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị. Cô không dám mong đợi Diệp Túc Bắc sẽ yêu cô như yêu Tô Nham. Cô hiểu tình cảm anh dành cho cô chỉ đơn thuần là tình anh em, tình bạn bè lâu năm, và không có gì hơn. Trước đây đến chạm vào người cô anh cũng không dám, mỗi khi nhìn thấy bộ dạng tự đấu tranh của anh, cô lại cảm thấy tim mình đau nhói. Một người đàn ông Cố gắng để yêu bạn nhưng lại không thể làm được, bộ dạng đó giống như một con dao có thể đâm chết đối phương.
Nếu như không có ông ép buộc Tô Nham ra nước ngoài, thì có lẽ Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc sẽ mãi mãi chỉ là những người xa lạ quen thuộc nhất với nhau mà thôi.
Người chung chăn chung gối ngày ngày với mình mà mãi mãi chỉ là người xa lạ thì ai còn dám đặt lòng tin vào cuộc hôn nhân đó nữa.
Có lẽ cái cảm giác bất an của Cố Diễn Sinh bắt đầu có từ khi ấy, dù bây giờ cuộc sống của họ có suôn sẻ, thì cô vẫn cảm thấy bấp bênh. Cái thân phận Diệp phu nhân của cô cho đến nay cô vẫn cảm thấy rất mong manh.
Một lần bị rắn cắn, nhìn thấy dây thừng cũng sợ. Người xưa nói quả không sai.
Ông Cố và Diệp Túc Bắc vẫn ở trong phòng làm việc trò chuyện, còn bà Cố sau khi ngồi giáo huấn cho cô con gái một hồi cũng chịu thả cho cô về ngủ.
Diệp Túc Bắc trở về phòng, Cố Diễn Sinh tỏ ra lạnh nhạt, cũng không thèm nói một câu với anh. Nhưng nghĩ chắc bố đã nói gì đó với anh, nên cô mới hỏi, “Sao rồi? Bố nói gì với anh vậy?”
Diệp Túc Bắc nhún vai, “Không, bố chỉ bảo anh thương em nhiều hơn thôi.”
Cố Diễn Sinh nghe vậy lại thấy cay cay mũi, từ nhỏ tới lớn, bố rất cưng chiều cô, coi cô như châu báu, dù cô có muốn trăng muốn sao trên trời chắc ông cũng hái cho cô. Sau khi chia tay với Lộ Tùng Quang, rất lâu sau cô không yêu ai, bà Cố từng sốt ruột suốt ngày giục cô, nhưng ông Cố thì vẫn an ủi, “Lấy chồng phải tìm được người thương yêu con, nếu không tìm được thì đừng có lấy, nhà chúng ta không phải không nuôi nổi con. Bố không nỡ để con lấy chồng mà phải chịu khổ.”
Nghĩ tới đây, Cố Diễn Sinh mắt đã đỏ hoe, “Sao em không gả cho bố chứ? Bố là người đàn ông tốt nhất thế giới.”
Diệp Túc Bắc cười và ôm cô vào lòng, “Không được, em mà muốn lấy bố, mẹ với anh làm sao đồng ý được!”
Tối hôm đó hai người họ chụm đầu xem lại những tấm hình hồi nhỏ, Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc vốn là thanh mai trúc mã nên thời thơ ấu chụp rất nhiều ảnh chung, song Diệp Túc Bắc từ nhỏ đã không thích chụp ảnh, những tấm hình có được bây giờ đều do ngày xưa bố mẹ ép chụp.
Cố Diễn Sinh chỉ vào một tấm hình cười, “Anh xem anh ngày trước này, trông thật lôi cuốn.”
Diệp Túc Bắc nhìn chăm chú chỗ ảnh, đáp lại câu nói vừa rồi của Cố Diễn Sinh, “Anh phát hiện thấy hồi nhỏ em xấu thật đấy, em nhìn tấm này xem”, tay anh chỉ vào một tấm ảnh, “Nước mũi chảy ròng ròng, cả tấm này nữa”, anh tiếp tục chỉ vào một tấm khác, “Béo tròn như một quả bóng vậy.”
Diệp Túc Bắc nhận xét từng bức ảnh, anh không để ý mặt của Cố Diễn Sinh đang tối lại. Mấy phút sau, Cố Diễn Sinh giằng ngay lấy cuốn album và đóng sập lại, giận dỗi, “Em xấu đấy, đừng có xem nữa!”
Diệp Túc Bắc đã quá quen với tính khí của cô, anh luồn tay ôm cô thật chặt từ phía sau lưng, “Làm gì mà em phải tức giận vậy? Không khác gì con mèo chỉ được vuốt ve, cấm được trêu đùa.”
“Em là vậy đấy, để xem lần sau anh còn dám nói xấu em không.”
Diệp Túc Bắc cười, “Thôi được rồi, anh không nói nữa.” Rồi anh ghé đầu vào cô, “Cũng may trước đây em không xinh đẹp, nếu trước đây em mà giống bây giờ thì có khi chẳng đến lượt anh.”
Cố Diễn Sinh tủm tỉm cười với câu vỗ về của chồng, nhưng vẫn cố ý công kích anh, “Miệng lưỡi dẻo như kẹo kéo.” Không còn tức giận nữa, cô quay người lại và bắt gặp ngay ánh mắt đen sáng của Diệp Túc Bắc, “Sao hôm nay lại bảo vệ em kinh vậy, chuyện con cái rõ ràng là vấn đề do em mà.”
Diệp Túc Bắc cau mày, trầm ngâm trả lời câu hỏi của vợ, “Anh không tìm được lý do gì để không bảo vệ em cả, em là vợ anh, anh không bảo vệ em thì bảo vệ ai?”
Nghe anh nói vậy, trong lòng Cố Diễn Sinh thấy thật ấm áp và ngọt ngào, cô ngẩng đầu lên và hỏi anh một câu cô chưa bao giờ dám hỏi, “Diệp Túc Bắc, sao anh lại lấy em?”
Diệp Túc Bắc nghĩ một lúc rồi đáp, “Anh không xông pha xuống địa ngục thì còn ai dám nữa?”
Vẫn chưa nói hết câu, anh vội nắm ngay lấy bàn tay nhỏ bé đang cố gắng hết sức cấu véo vào tay anh với bộ dạng vừa tức giận pha chút thẹn thùng.
Họ ở lại nhà bố mẹ vài hôm rồi lại trở về nhà. Cố Diễn Sinh tỏ ra là một người vợ dịu dàng, về đến nhà cô liền vào bếp chuẩn bị rất nhiều món. Trước đây Cố Diễn Sinh gần như không biết làm gì, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, bất luận là gì cũng chỉ biết ăn, đến hỏi tên cô cũng còn phải nghĩ, sau khi được gả cho Diệp Túc Bắc mới chịu học vài ba món võ nghệ phòng thân. Chỉ là không hiểu tại sao, cô chuyên tâm đi học nấu ăn như vậy mà cũng không bằng được Diệp Túc Bắc. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy giận mình.
Sau ngày hôm đó, cô đã xin nghỉ nửa buổi để tới phòng nuôi dưỡng trẻ em ở bệnh viện ngắm nhìn những đứa trẻ sơ sinh ở đó. Bác sĩ ở đây đã rất quen với cô, nhìn thấy cô đang nhìn những đứa trẻ bên trong liền hỏi, “Bây giờ đã khá hơn chưa? Hay vẫn còn thấy sợ?”
Cố Diễn Sinh vén tay áo lên, chỉ cho bác sĩ xem cánh tay nổi hết da gà của cô, “Tôi đã hết cách chữa rồi, chứng bệnh sợ trẻ con của tôi không khác gì bệnh nan y.”
Bị bác sĩ đó vỗ vai cô an ủi, “Thường xuyên tới xem, nhìn lâu sẽ thấy quen và không còn sợ nữa.”
Cố Diễn Sinh gật đầu
Sau khi bác sĩ đi, Cố Diễn Sinh tiến lại gần hơn, căn phòng dù đã bị ngăn bởi một lớp kính, nhưng vẫn có thể nhìn rõ những đứa trẻ bên trong, có đứa lớn đứa nhỏ, đứa béo đứa gầy đều nằm trong lồng kính, tay chân ngắn ngắn tròn tròn, vung vẩy lung tung không biết đang khóc hay đang cười. Nhìn những em bé đáng yêu như vậy sao cô lại cảm thấy sợ nhỉ?
Cố Diễn Sinh xoa xoa cánh tay đang nổi da gà một cách vô thức. Sau lưng cô là một cặp vợ chồng, người vợ mặc bộ đồ dành cho bệnh nhân ở bệnh viện, tóc tai rối bời, nhưng khuôn mặt vẫn hiện nên nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc, người chồng đi bên cạnh nhăm nhăm như một dũng sĩ và đang dìu vợ, tay chỉ vào một chiếc lồng kính trong phòng nói gì đó rất nhỏ, Cố Diễn Sinh không thể nghe thấy, nhưng cô vẫn cảm nhận được niềm vui và niềm hạnh phúc của hai vợ chồng họ.
Cố Diễn Sinh thấy vậy và bắt đầu khao khát.
Có thể Diệp Túc Bắc và mẹ cô nói đúng, vợ chồng cô cần có một đứa con. Diệp Túc Bắc cũng đã gần ba mươi tuổi rồi. Mấy người bạn hồi nhỏ trạc tuổi anh kết hôn sớm đã có con đi học tiểu học, chỉ có vợ chồng cô là vẫn sống trong, “thế giới của hai người”.
Rời bệnh viện, Cố Diễn Sinh hẹn Kiều Tịch Nhan ra ngoài uống nước.
Cô cầm chiếc thìa dài và ngoáy cốc sữa một cách vô thức, bọt sữa cũng quay tròn theo vòng xoáy của thìa, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên vào nói với Kiều Tịch Nhan, “Tiểu Kiều, hôm nay tớ lại tới bệnh viện đứng đó nhìn cả chiều.”
Kiều Tịch Nhan hỏi lại, “Rồi sao?”
“Vẫn thấy sợ.” Cố Diễn Sinh thở dài, “Không biết sao nữa.”
Kiều Tịch Nhan thả lỏng người, tựa lưng về phía sau, giọng rành rọt, “Cậu thấy sợ trẻ con là vì cậu không có lòng tin với cuộc hôn nhân của mình.”
“Hử?” Cố Diễn Sinh không khẳng định cũng không phủ định, “Tiếp đi.”
“Cậu không có lòng tin với hôn nhân, không có lòng tin với bản thân và cũng không có lòng tin với Diệp Túc Bắc, vì vậy cậu mới không dám có con, vì sợ có con sẽ ràng buộc, hoặc là sợ không thể cho con một gia đình hoàn hảo, một tình yêu toàn vẹn.”
Cố Diễn Sinh cười, gật đầu, “Cậu nói cũng có phần đúng, nếu cậu không theo chủ nghĩa độc thân, có thể tớ sẽ tin.”
Kiều Tịch Nhan giọng bình thản, “Hai việc này chẳng liên quan gì nhau cả.”
Kiều Tịch Nhan theo chủ nghĩa độc thân, vì khi cô mười tuổi, bố cô đã dọn ra ngoài ở với vợ bé. Đứa con với vợ bé của ông bây giờ cũng đã được mười tuổi. Trước đây bà vợ bé của ông rất hung hăng, thường xuyên gọi điện tới nhà cô diễu võ giương oai, gây rối với người mẹ yếu đuối và hay sợ sệt của cô. Kiều Tịch Nhan khi ấy còn nhỏ nhưng đã biết căm hận, một mình mò đến nhà người đàn bà kia, phá vỡ hết cửa nả khiến người đàn bà đó sợ không dám ra, cô liền đứng ở ngoài chửi bới tung trời cho đến khi bố cô phải dùng biện pháp mạnh lôi cô về nhà.
Trong lòng cô luôn hận ông bố đó, từ nhỏ cô luôn thấy mẹ ngồi trốn trong phòng tối khóc thầm, mỗi lần nhìn thấy bố ra ngoài gây bao tội lỗi về nhà còn cao giọng mắng chửi, cô không nén được cơn giận, và cô thề rằng, sau này nhất định phải có bản lĩnh, giúp mẹ cô giải phóng khỏi cuộc hôn nhân khốn khổ đó.
Sau này khi Kiều Tịch Nhan lớn, mỗi dịp Tết đến, người đàn bà đó lại gọi điện tới nhà giục bố cô sang nhà bên đó, Kiều Tịch Nhan lại gọi lại cho người đàn bà đó cảnh cáo nếu bà ta còn dám giục bố cô, cô sẽ tới trường tiểu học đón cậu con trai của bà ta về.
Đến khi học đại học, mỗi lần nhìn thấy Kiều Tịch Nhan là Cố Diễn Sinh lại hỏi, “Sao, hôm nay có đi đón cậu em trai không?”
Và sau đó Cố Diễn Sinh kết hôn, lúc đó cô mới thực sự lý giải được khúc mắc bấy lâu của Kiều Tịch Nhan. Kiều Tịch Nhan từ trước tới nay chỉ yêu, và chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn, cô thường nói, “Hôn nhân là nấm mồ của phụ nữ, một khi đã bước chân vào đó thì sẽ giống như người sống dở chết dở.”
Sau này Kiều Tịch Nhan thực sự đã có bản lĩnh, có thể đưa mẹ thoát khỏi khỏi cuộc hôn nhân khốn khổ, nhưng người mẹ cam chịu nói, “Mở mắt cũng là một đời, nhắm mắt cũng là một đời, cứ coi như mẹ đã mù đi con.”
Mẹ của Kiều Tịch Nhan đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Cố Diễn Sinh, cô không thể chấp nhận cách nói bi quan đến tuyệt vọng như vậy, nhưng cô cũng không dám phản bác. Cũng có thể bị ảnh hưởng phần nhiều từ Kiều Tịch Nhan, và chính Cố Diễn Sinh cũng đã từng trải qua tâm trạng lo sợ như vậy nên cô mới sợ có con, thậm chí còn sợ cả cuộc hôn nhân của mình.
Khi Diệp Túc Bắc mới kết hôn với Cố Diễn Sinh, ngay cả việc chạm vào người cô anh cũng không chạm, mỗi lần nằm trên giường giống như hai người hoàn toàn xa lạ, không nói một lời cũng không ân ái, Cố Diễn Sinh cũng thường nằm quay lưng lại với Diệp Túc Bắc, cô không muốn để Diệp Túc Bắc nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Ngay đến tuần trăng mật cô cũng phải ngồi máy bay một mình trở về, đến nay cô vẫn còn nhớ tờ báo trên máy bay.
Ở độ cao năm nghìn mét so với mặt đất, cô cười và nhìn tờ báo đó. Bàn tay thon dài uốn cong, vuốt nhẹ hình người đàn ông trên đó. Vuốt qua vuốt lại cứ như thể người đó đang ở trước mặt cô. Hình ảnh của người đàn ông trên đó rất bảnh bao, đẹp trai, khuôn mặt hài hòa cân đối, tướng mạo mà các họa sĩ đều ưa thích. Cô cảm thấy rất lạ và nghi ngờ, rồi cô tự hỏi liệu mình có nhầm hay không? Từ nét mặt cho đến thần thái của người đàn ông đó đều rất quen. Và nốt ruồi nhỏ bên cạnh lông mày đã khẳng định đó đúng là người đàn ông cô quen.
Tờ báo đã đưa tin, khung cảnh đám cưới giống như một cuộc họp quan trọng của giới quan chức với cô dâu và chú rể kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ. Cảm giác như tất cả không liên quan gì tới cô, cô cũng chỉ là một vị khách mời trong số hàng nghìn hàng vạn người đến dự.
Tiêu đề của bài báo có ghi, “Đám cưới thế kỷ của cậu cháu út điển trai nhà họ Diệp”.
Phía dưới liệt kê một bảng danh sách dài các mối quan hệ gia đình, các quan chức, doanh nhân và cảnh đám cưới. Điều mà Cố Diễn Sinh ấn tượng nhất là định nghĩa phía dưới của giới báo chí với đám cưới đó là – Hôn nhân chính trị.
Cuộc hôn nhân chính trị này dù đã qua ba năm, nhưng nó vẫn trở thành chủ đề bàn tán thích thú của người dân thành phố, chỉ có danh tính của nhân vật chính là bị mờ dần theo thời gian.
Cuộc hôn nhân của cô với Diệp Túc Bắc nói cho cùng cũng chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị. Cô không dám mong đợi Diệp Túc Bắc sẽ yêu cô như yêu Tô Nham. Cô hiểu tình cảm anh dành cho cô chỉ đơn thuần là tình anh em, tình bạn bè lâu năm, và không có gì hơn. Trước đây đến chạm vào người cô anh cũng không dám, mỗi khi nhìn thấy bộ dạng tự đấu tranh của anh, cô lại cảm thấy tim mình đau nhói. Một người đàn ông Cố gắng để yêu bạn nhưng lại không thể làm được, bộ dạng đó giống như một con dao có thể đâm chết đối phương.
Nếu như không có ông ép buộc Tô Nham ra nước ngoài, thì có lẽ Cố Diễn Sinh và Diệp Túc Bắc sẽ mãi mãi chỉ là những người xa lạ quen thuộc nhất với nhau mà thôi.
Người chung chăn chung gối ngày ngày với mình mà mãi mãi chỉ là người xa lạ thì ai còn dám đặt lòng tin vào cuộc hôn nhân đó nữa.
Có lẽ cái cảm giác bất an của Cố Diễn Sinh bắt đầu có từ khi ấy, dù bây giờ cuộc sống của họ có suôn sẻ, thì cô vẫn cảm thấy bấp bênh. Cái thân phận Diệp phu nhân của cô cho đến nay cô vẫn cảm thấy rất mong manh.
Một lần bị rắn cắn, nhìn thấy dây thừng cũng sợ. Người xưa nói quả không sai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.