Chương 12: Một hướng vô địch
Đông Giao Lâm Công Tử
15/01/2017
Nhất Vãng Vô Tiền, võ học cao cấp.
Thương pháp này chỉ có một chiêu, tập trung toàn bộ sức mạnh thi triển một kích trí mạng với đối thủ. Thương chính là vua của trăm binh, một tấc dài một tấc mạnh, trong chiến đấu thể hiện ra vô vàn sát khí cùng lực công kích, cho nên phải có dũng khí thẳng tiến không lùi. Kỹ năng này xuất phát từ điểm đó mà sáng tạo lên. Trước mắt đẳng cấp 1, sử dụng nội lực nhất định, đánh ra hiệu quả bạo kích, sát thương quyết định bởi nội lực và đẳng cấp võ công. Sau khi sử dụng, mất 10 phút cooldown, trong 10 phút đó phòng ngự bằng 0, khinh công cùng thân pháp giảm một nửa.
Nói trắng ra đây là một chiêu thức liều mạng. Bỏ qua phòng ngự cùng né tránh của đối thủ, tạo thành một kích trí mạng. Nhưng mà sau khi công kích phòng ngự bằng 0, chỉ cần một thanh tiểu đao phóng tới, có thể tạo tổn thương rất lớn với bản thân, thậm chí là miểu sát. Cũng tức là nói, nếu như ngươi một thương đâm không chết đối thủ, như vậy đối thủ có thể một đao kết liễu ngươi. Hơn nữa khinh công cùng thân pháp giảm một nửa, có nghĩa ngươi chạy cũng chạy không được, trốn cũng trốn không xong. . .
Sau khi A Phi xem xong Nhất Vãng Vô Tiền, đối với Chưởng môn cảm khái nói, Mặc sư thúc toàn võ công thiu như vậy sao? Phân Quang Thác Ảnh hao phí gấp đôi nội lực tấn công được hai đối thủ, rất vô bổ. Còn cái Nhất Vãng Vô Tiền này như là một cái kỹ năng đánh cược mạng sống, liều chết đâm người khác một thương, tính mạng bản thân cũng phải lo lắng. Giống như là trong điện ảnh vẫn hay nói: Ngươi không giết chết ta, ta liền giết chết ngươi. . .
Chưởng môn nghe xong vuốt râu, nhàn nhạt cười nói:
- Mặc sư thúc học cứu thiên nhân, võ công hắn dậy ngươi đều có chỗ đặc sắc. Ngươi chịu khó tìm tòi, nhất định tìm được diệu dụng khác. Cái Nhất Vãng Vô Tiền này dù sao cũng là võ học cao cấp, học được rồi cũng đủ cho ngươi hưởng thụ.
A Phi đương nhiên biết ý nghĩa của võ học cao cấp. Cho nên hắn cũng không dong dài với Chưởng môn, mà chuẩn bị tìm một địa phương để thử uy lực của kỹ năng này. Nói cho cùng thì hắn cũng coi như là may mắn, tiến vào trò chơi thời gian ngắn như vậy, mà đã có một chiêu võ học cao cấp, nghe nói nói bằng hữu Lạc Nhật của hắn phải đau khổ làm nhiệm vụ hơn ba tháng, mới học được một chiêu Đoạt Mệnh Tam Tiên Kiếm. Này nếu như nói ra ngoài, không biết sẽ khiến bao nhiêu người hâm mộ chết đi.
Cùng Chưởng môn nói lời tạm biệt, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ghé sát vào tai Chưởng môn thấp giọng nói:
-Chưởng môn, ta học võ công của Mặc Bất Ngữ, cũng được tính là đệ tử của hắn, Mặc Bất Ngữ là sư thúc ngươi, nói như vậy, ta cùng Chưởng môn ngươi là đồng bối, có muốn hay không ta hô ngươi một tiếng sư huynh, sau đó ngươi đem địa vị của ta ở môn phái nâng cao. . .
-Cút!
Chưởng môn vốn đang cười híp mắt, nhất thời trầm mặt xuống, trong ánh mắt lộ ra sát khí.
-Ngươi chỉ là nhập môn đệ tử. Chẳng qua là học võ công của sư thúc mà thôi, cũng chưa từng bái sư. Ngươi muốn làm sư huynh sư đệ với ta thì biến đi. Lần sau mà nghe ngươi nói như vậy, cho vào tội bất kính sư trưởng, khấu trừ 20 điểm danh vọng!
A Phi nhảy bắn lên, hoảng hốt tìm đường chạy đi. Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không thật muốn làm sư đệ của Chưởng môn, không nghĩ đến Chưởng môn lại phát hỏa như vậy. Chưởng môn thấy thân ảnh A Phi biến mất, thu lấy mặt lạnh, khóe miệng cười một cái, tự nói với bản thân:
-Mặc sư thúc thu được cái đồ nhi như vậy, cũng thật thú vị.
------ < Hồng Anh Ký >------
Nhất Vãng Vô Tiền!
A Phi kêu to một tiếng, trước người phóng ra một vệt nhọn màu trắng. Con lợn rừng ở trước mặt không kịp kêu lên một tiếng đã hóa thành bạch quang bay đi. Lực công kích của một chiêu này cũng không phải tầm thường, cho dù A Phi không sử dụng toàn bộ nội lực, cũng đã có thể miễu sát.
Thử vài lần, A Phi đại khái cũng mày mò ra uy lực kỹ năng này. Nguyên bản cần phải ba cái đâm kích mới giết chết một con lợn rừng, hiện tại chỉ cần một chiêu Nhất Vãng Vô Tiền là có thể giải quyết, hơn nữa còn không phải là mười thành nội lực, sát thương đã cao gấp ba lần. Nếu như dùng hết mười thành nội lực, sát thương nhất định sẽ càng lớn.
Nói thế nào thì nói, đây cũng là một cái võ học cao cấp, mạnh thì là nó mạnh ở phương diện lực công kích này. Không có lực công kích cao nhất, chỉ cần nội lực đủ mạnh, công kích nó sẽ càng cao. Nếu như lúc nào kỹ năng này lại thăng cấp, vậy sẽ càng lợi hại, không hổ là võ học cao cấp.
Chẳng qua di chứng võ công này để lại cũng tương đối nguy hiểm. 10 phút cooldown không nói, phòng ngự của mình biến thành 0, như hiện tại, sau khi A Phi dùng một thương đâm chết một đầu lợn rừng, lập tức phải dùng cái khinh công rách nát của mình để chạy trốn, lo sợ bị lợn rừng cắn một miệng lại hy sinh lừng lẫy. Hơn nữa khinh công giảm một nửa, hiện tại khi thi triển tốc đọ so với đi bộ cũng chẳng nhanh hơn bao nhiêu.
Trường Thương Môn chỉ có sơ cấp khinh công, không có khinh công tốt hơn để có thể học tập. Đây là do phe phái quyết định, như là phái Võ Đang, liền có cao cấp khinh công thậm chí là tuyệt học khinh công, sử dụng Thê Vân Tung nhìn vô cùng phong độ, vượt mái băng tường không nói, một cây đại thụ chỉ cẩn tung một cái là lên được ngọn cây, tuyệt đối là võ kỹ để chuẩn bị cho việc vào nhà cướp của, tán gái, rình trộm. Các môn phái khác cũng đều có sở trường riêng, có am hiểu đi nhanh trên đường, có am hiểu di động khoảng ngắn, có môn phái còn có thể chạy trên tuyết, còn có môn phái có thể một lá qua sông.
Trường Thương Môn không am hiểu khinh công, nhưng mà am hiểu cưỡi ngựa. Cưỡi ngựa là hệ thống bồi thường cho Trường Thương Môn, để bù lại chênh lệch về khinh công. Cho nên đệ tử Trường Thương Môn cơ hồ mọi người đều cưỡi ngựa. Trong giang hồ cưỡi ngựa gào thét mà chạy, cũng coi như là một hành động phong cách. Sau khi A Phi thể nghiệm tư vị bị giảm một nửa khinh công, cuối cùng không nhịn được muốn đi tìm một con ngựa.
Vì thế hắn hô hào đồng môn quen biết duy nhất, sư tỷ Trường Thương Môn Phong Y Linh.
-Muốn kiếm ngựa ở đâu?
Phong Y Linh hiển nhiên đang ở trong trạng thái liều mạng với các cửa hàng, vì thế nàng trả lời nhanh gọn, tràn đầy phong cách cao thủ giang hồ.
-Trên núi.
-Trên núi nào?
-Đông Sơn.
-Đông Sơn ở chỗ nào?
-Phía Đông.
-Làm sao để đi tới Đông Sơn?
-Đi đường.
-Ngươi có thể không trả lời hai chữ không?
-Cút
A Phi cuối cùng rõ, làm phiền nữ nhân đi dạo phố hậu quả nhất định sẽ vô cùng nghiêm trọng. Cho dù hắn không nhìn thấy Phong Y Linh, nhưng mà có thể cảm thụ được tâm tình đối phương đang vô cùng phẫn nộ và không kiên nhẫn.
May là Đông Sơn cũng không khó tìm. A Phi chậm rì rì hướng về cái phương hướng đấy di chuyển. Đi được một nửa, Nhất Vãng Vô Tiền cooldown đã hết, cuối cùng hắn đã có thể sử dụng khinh công lao vút đi. Cho dù là sơ cấp khinh công, cũng khiến cho A Phi sung sướng đến nỗi lệ rơi đây mặt. Bất cứ thứ gì khi đã mất đi mà có thể tìm về thì lại càng thêm quý trọng.
Đông Sơn là một cái triền núi, triền núi cũng không dốc, thậm chí không thể xem như là một ngọn núi. Chẳng qua trước chân núi có một tấm bảng, tấm bảng viết "Đông Sơn" hai chữ mà thôi. Nơi này địa thế bằng phẳng, cỏ xanh mơn mởn, nước chảy róc rách, phong cảnh hữu tình, bởi vậy trở thành địa phương cho đàn ngựa sinh sông. Ngựa trong trò chơi giống như là quái, đều có thể nảy mới. Chỉ là giết ngựa không có kinh nghiệm, ngược lại sẽ làm người chơi khác phẫn nộ.
Một ít danh mã đều là phải thông qua hệ thống nhiệm vụ để nhận được, tựa như Bạch Mã của Phong Y Linh, còn có Hãn Huyết Bảo Mã.. v.. v, này chỉ ngộ không thể cầu. Cái này cũng là tượng trưng cho thân phận, nam nhân đều hâm mộ không thôi. Nhưng đối với A Phi mà nói, hắn chỉ muốn tìm một thớt ngựa thường thay cho đi bộ mà thôi.
Thuật cưỡi ngựa là kỹ năng phụ trợ đặc hữu của Trường Thương Môn, nhờ vào thuật cưỡi ngựa mới có thể bắt được ngựa hoang. Giờ phút này A Phi đang đứng ở trên Đông Sơn, tay trái cầm theo một sợi dây thừng, ánh mắt nhìn chằm chằm một con ngựa phía trước. Con ngựa hoang kia vẫn thản nhiên tự đắc cúi đầu gặm cỏ, ngẫu nhiên đánh giá A Phi một cái, nói không ra khinh bỉ.
Không cao bằng nó, không đẹp bằng nó, chạy không nhanh bằng nó. . .
A Phi nhìn không hiểu biết ánh mắt của con ngựa hoang này, hắn kiên nhẫn chờ đợi con ngựa đầu tiên của mình trong trò chơi đến tay. Cho dù hắn không biết nhiều về trò chơi, nhưng mà cũng biết trong Trường Thương Môn, người cưỡi ngựa cùng người không cưỡi ngựa, thân phận là hoàn toàn bất đồng. Ở trong trò chơi, người có ngựa để cưỡi có thể rêu rao đi khắp nơi, vinh quang một thời. Đương nhiên, bên ngoài trò chơi cũng là như vậy, nam nhân mỗi đêm có thể cưỡi ngựa, so với trạch nam cô độc thì càng đẳng cấp hơn. . .
Đi!
A Phi ném dây thừng, rơi chính xác vào cổ con ngựa hoang. Đang lúc hắn sung sướng, bên người hắn tràn ra một đạo sát khí. Một người, một kiếm, một đạo ánh kiếm chuẩn xác đâm trúng ngực A Phi. Mới cấp 18, mặc một bộ đồ dành cho tân thủ, A Phi nháy mắt bị trọng thương, chợt người nọ lại đâm tiếp một kiếm, A Phi chỉ cảm thấy thân mình nhẹ nhõm, sau đó hóa thành bạch quang.
Thiên địa xoay chuyển, một lần nữa hắn đứng ở điểm sống lại.
Hệ thống nhắc nhở: Ngươi bị giết. Vinh dự mưu sát, giết ngươi chính là đệ tử Hoa Sơn. Ngươi tổn thất xx kinh nghiệm, độ thuần thục võ công bị giảm đi.
Thương pháp này chỉ có một chiêu, tập trung toàn bộ sức mạnh thi triển một kích trí mạng với đối thủ. Thương chính là vua của trăm binh, một tấc dài một tấc mạnh, trong chiến đấu thể hiện ra vô vàn sát khí cùng lực công kích, cho nên phải có dũng khí thẳng tiến không lùi. Kỹ năng này xuất phát từ điểm đó mà sáng tạo lên. Trước mắt đẳng cấp 1, sử dụng nội lực nhất định, đánh ra hiệu quả bạo kích, sát thương quyết định bởi nội lực và đẳng cấp võ công. Sau khi sử dụng, mất 10 phút cooldown, trong 10 phút đó phòng ngự bằng 0, khinh công cùng thân pháp giảm một nửa.
Nói trắng ra đây là một chiêu thức liều mạng. Bỏ qua phòng ngự cùng né tránh của đối thủ, tạo thành một kích trí mạng. Nhưng mà sau khi công kích phòng ngự bằng 0, chỉ cần một thanh tiểu đao phóng tới, có thể tạo tổn thương rất lớn với bản thân, thậm chí là miểu sát. Cũng tức là nói, nếu như ngươi một thương đâm không chết đối thủ, như vậy đối thủ có thể một đao kết liễu ngươi. Hơn nữa khinh công cùng thân pháp giảm một nửa, có nghĩa ngươi chạy cũng chạy không được, trốn cũng trốn không xong. . .
Sau khi A Phi xem xong Nhất Vãng Vô Tiền, đối với Chưởng môn cảm khái nói, Mặc sư thúc toàn võ công thiu như vậy sao? Phân Quang Thác Ảnh hao phí gấp đôi nội lực tấn công được hai đối thủ, rất vô bổ. Còn cái Nhất Vãng Vô Tiền này như là một cái kỹ năng đánh cược mạng sống, liều chết đâm người khác một thương, tính mạng bản thân cũng phải lo lắng. Giống như là trong điện ảnh vẫn hay nói: Ngươi không giết chết ta, ta liền giết chết ngươi. . .
Chưởng môn nghe xong vuốt râu, nhàn nhạt cười nói:
- Mặc sư thúc học cứu thiên nhân, võ công hắn dậy ngươi đều có chỗ đặc sắc. Ngươi chịu khó tìm tòi, nhất định tìm được diệu dụng khác. Cái Nhất Vãng Vô Tiền này dù sao cũng là võ học cao cấp, học được rồi cũng đủ cho ngươi hưởng thụ.
A Phi đương nhiên biết ý nghĩa của võ học cao cấp. Cho nên hắn cũng không dong dài với Chưởng môn, mà chuẩn bị tìm một địa phương để thử uy lực của kỹ năng này. Nói cho cùng thì hắn cũng coi như là may mắn, tiến vào trò chơi thời gian ngắn như vậy, mà đã có một chiêu võ học cao cấp, nghe nói nói bằng hữu Lạc Nhật của hắn phải đau khổ làm nhiệm vụ hơn ba tháng, mới học được một chiêu Đoạt Mệnh Tam Tiên Kiếm. Này nếu như nói ra ngoài, không biết sẽ khiến bao nhiêu người hâm mộ chết đi.
Cùng Chưởng môn nói lời tạm biệt, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, ghé sát vào tai Chưởng môn thấp giọng nói:
-Chưởng môn, ta học võ công của Mặc Bất Ngữ, cũng được tính là đệ tử của hắn, Mặc Bất Ngữ là sư thúc ngươi, nói như vậy, ta cùng Chưởng môn ngươi là đồng bối, có muốn hay không ta hô ngươi một tiếng sư huynh, sau đó ngươi đem địa vị của ta ở môn phái nâng cao. . .
-Cút!
Chưởng môn vốn đang cười híp mắt, nhất thời trầm mặt xuống, trong ánh mắt lộ ra sát khí.
-Ngươi chỉ là nhập môn đệ tử. Chẳng qua là học võ công của sư thúc mà thôi, cũng chưa từng bái sư. Ngươi muốn làm sư huynh sư đệ với ta thì biến đi. Lần sau mà nghe ngươi nói như vậy, cho vào tội bất kính sư trưởng, khấu trừ 20 điểm danh vọng!
A Phi nhảy bắn lên, hoảng hốt tìm đường chạy đi. Hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không thật muốn làm sư đệ của Chưởng môn, không nghĩ đến Chưởng môn lại phát hỏa như vậy. Chưởng môn thấy thân ảnh A Phi biến mất, thu lấy mặt lạnh, khóe miệng cười một cái, tự nói với bản thân:
-Mặc sư thúc thu được cái đồ nhi như vậy, cũng thật thú vị.
------ < Hồng Anh Ký >------
Nhất Vãng Vô Tiền!
A Phi kêu to một tiếng, trước người phóng ra một vệt nhọn màu trắng. Con lợn rừng ở trước mặt không kịp kêu lên một tiếng đã hóa thành bạch quang bay đi. Lực công kích của một chiêu này cũng không phải tầm thường, cho dù A Phi không sử dụng toàn bộ nội lực, cũng đã có thể miễu sát.
Thử vài lần, A Phi đại khái cũng mày mò ra uy lực kỹ năng này. Nguyên bản cần phải ba cái đâm kích mới giết chết một con lợn rừng, hiện tại chỉ cần một chiêu Nhất Vãng Vô Tiền là có thể giải quyết, hơn nữa còn không phải là mười thành nội lực, sát thương đã cao gấp ba lần. Nếu như dùng hết mười thành nội lực, sát thương nhất định sẽ càng lớn.
Nói thế nào thì nói, đây cũng là một cái võ học cao cấp, mạnh thì là nó mạnh ở phương diện lực công kích này. Không có lực công kích cao nhất, chỉ cần nội lực đủ mạnh, công kích nó sẽ càng cao. Nếu như lúc nào kỹ năng này lại thăng cấp, vậy sẽ càng lợi hại, không hổ là võ học cao cấp.
Chẳng qua di chứng võ công này để lại cũng tương đối nguy hiểm. 10 phút cooldown không nói, phòng ngự của mình biến thành 0, như hiện tại, sau khi A Phi dùng một thương đâm chết một đầu lợn rừng, lập tức phải dùng cái khinh công rách nát của mình để chạy trốn, lo sợ bị lợn rừng cắn một miệng lại hy sinh lừng lẫy. Hơn nữa khinh công giảm một nửa, hiện tại khi thi triển tốc đọ so với đi bộ cũng chẳng nhanh hơn bao nhiêu.
Trường Thương Môn chỉ có sơ cấp khinh công, không có khinh công tốt hơn để có thể học tập. Đây là do phe phái quyết định, như là phái Võ Đang, liền có cao cấp khinh công thậm chí là tuyệt học khinh công, sử dụng Thê Vân Tung nhìn vô cùng phong độ, vượt mái băng tường không nói, một cây đại thụ chỉ cẩn tung một cái là lên được ngọn cây, tuyệt đối là võ kỹ để chuẩn bị cho việc vào nhà cướp của, tán gái, rình trộm. Các môn phái khác cũng đều có sở trường riêng, có am hiểu đi nhanh trên đường, có am hiểu di động khoảng ngắn, có môn phái còn có thể chạy trên tuyết, còn có môn phái có thể một lá qua sông.
Trường Thương Môn không am hiểu khinh công, nhưng mà am hiểu cưỡi ngựa. Cưỡi ngựa là hệ thống bồi thường cho Trường Thương Môn, để bù lại chênh lệch về khinh công. Cho nên đệ tử Trường Thương Môn cơ hồ mọi người đều cưỡi ngựa. Trong giang hồ cưỡi ngựa gào thét mà chạy, cũng coi như là một hành động phong cách. Sau khi A Phi thể nghiệm tư vị bị giảm một nửa khinh công, cuối cùng không nhịn được muốn đi tìm một con ngựa.
Vì thế hắn hô hào đồng môn quen biết duy nhất, sư tỷ Trường Thương Môn Phong Y Linh.
-Muốn kiếm ngựa ở đâu?
Phong Y Linh hiển nhiên đang ở trong trạng thái liều mạng với các cửa hàng, vì thế nàng trả lời nhanh gọn, tràn đầy phong cách cao thủ giang hồ.
-Trên núi.
-Trên núi nào?
-Đông Sơn.
-Đông Sơn ở chỗ nào?
-Phía Đông.
-Làm sao để đi tới Đông Sơn?
-Đi đường.
-Ngươi có thể không trả lời hai chữ không?
-Cút
A Phi cuối cùng rõ, làm phiền nữ nhân đi dạo phố hậu quả nhất định sẽ vô cùng nghiêm trọng. Cho dù hắn không nhìn thấy Phong Y Linh, nhưng mà có thể cảm thụ được tâm tình đối phương đang vô cùng phẫn nộ và không kiên nhẫn.
May là Đông Sơn cũng không khó tìm. A Phi chậm rì rì hướng về cái phương hướng đấy di chuyển. Đi được một nửa, Nhất Vãng Vô Tiền cooldown đã hết, cuối cùng hắn đã có thể sử dụng khinh công lao vút đi. Cho dù là sơ cấp khinh công, cũng khiến cho A Phi sung sướng đến nỗi lệ rơi đây mặt. Bất cứ thứ gì khi đã mất đi mà có thể tìm về thì lại càng thêm quý trọng.
Đông Sơn là một cái triền núi, triền núi cũng không dốc, thậm chí không thể xem như là một ngọn núi. Chẳng qua trước chân núi có một tấm bảng, tấm bảng viết "Đông Sơn" hai chữ mà thôi. Nơi này địa thế bằng phẳng, cỏ xanh mơn mởn, nước chảy róc rách, phong cảnh hữu tình, bởi vậy trở thành địa phương cho đàn ngựa sinh sông. Ngựa trong trò chơi giống như là quái, đều có thể nảy mới. Chỉ là giết ngựa không có kinh nghiệm, ngược lại sẽ làm người chơi khác phẫn nộ.
Một ít danh mã đều là phải thông qua hệ thống nhiệm vụ để nhận được, tựa như Bạch Mã của Phong Y Linh, còn có Hãn Huyết Bảo Mã.. v.. v, này chỉ ngộ không thể cầu. Cái này cũng là tượng trưng cho thân phận, nam nhân đều hâm mộ không thôi. Nhưng đối với A Phi mà nói, hắn chỉ muốn tìm một thớt ngựa thường thay cho đi bộ mà thôi.
Thuật cưỡi ngựa là kỹ năng phụ trợ đặc hữu của Trường Thương Môn, nhờ vào thuật cưỡi ngựa mới có thể bắt được ngựa hoang. Giờ phút này A Phi đang đứng ở trên Đông Sơn, tay trái cầm theo một sợi dây thừng, ánh mắt nhìn chằm chằm một con ngựa phía trước. Con ngựa hoang kia vẫn thản nhiên tự đắc cúi đầu gặm cỏ, ngẫu nhiên đánh giá A Phi một cái, nói không ra khinh bỉ.
Không cao bằng nó, không đẹp bằng nó, chạy không nhanh bằng nó. . .
A Phi nhìn không hiểu biết ánh mắt của con ngựa hoang này, hắn kiên nhẫn chờ đợi con ngựa đầu tiên của mình trong trò chơi đến tay. Cho dù hắn không biết nhiều về trò chơi, nhưng mà cũng biết trong Trường Thương Môn, người cưỡi ngựa cùng người không cưỡi ngựa, thân phận là hoàn toàn bất đồng. Ở trong trò chơi, người có ngựa để cưỡi có thể rêu rao đi khắp nơi, vinh quang một thời. Đương nhiên, bên ngoài trò chơi cũng là như vậy, nam nhân mỗi đêm có thể cưỡi ngựa, so với trạch nam cô độc thì càng đẳng cấp hơn. . .
Đi!
A Phi ném dây thừng, rơi chính xác vào cổ con ngựa hoang. Đang lúc hắn sung sướng, bên người hắn tràn ra một đạo sát khí. Một người, một kiếm, một đạo ánh kiếm chuẩn xác đâm trúng ngực A Phi. Mới cấp 18, mặc một bộ đồ dành cho tân thủ, A Phi nháy mắt bị trọng thương, chợt người nọ lại đâm tiếp một kiếm, A Phi chỉ cảm thấy thân mình nhẹ nhõm, sau đó hóa thành bạch quang.
Thiên địa xoay chuyển, một lần nữa hắn đứng ở điểm sống lại.
Hệ thống nhắc nhở: Ngươi bị giết. Vinh dự mưu sát, giết ngươi chính là đệ tử Hoa Sơn. Ngươi tổn thất xx kinh nghiệm, độ thuần thục võ công bị giảm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.