Chương 5: Phản Đồ
Đông Giao Lâm Công Tử
09/01/2017
A Phi cố gắng vùng ra, chẳng qua do đẳng cấp quá chênh lệch nên hắn vẫn không thể thoát khỏi tay Lạc Nhật, sau đó vội nói: "Mau thả ta ra, chẳng nhẽ ngươi muốn thanh lý phản đồ cho Hoa Sơn hay sao?"
Lạc Nhật cười giận một tiếng, ném A Phi sang một bên: "Cần gì ta phải thanh lý phản đồ, bây giờ tất cả phái Hoa Sơn đều đang xôn xao. Trong kênh môn phái đang rầm rộ hỏi thăm chuyện này. Tất cả mọi người đều muốn biết Số Khổ A Phi là ai, không ít người còn đang chuẩn bị đem ngươi băm thành thịt nát!"
A Phi há miệng, nửa ngày mới nói: "Không khoa trương như vậy chứ!"
"Khoa trương, tiểu tử nhà ngươi vừa vào trò chơi liền chọc giận tất cả phái Hoa Sơn. Ngươi phải biết rằng người chơi phái Hoa Sơn bây giờ là đông nhất trong thập đại môn phái, ước chừng có ba mươi mấy vạn. Ngươi mau chóng tự sát đi!", Lạc Nhật nghiến răng nghiến lợi. Hắn thân là đệ tử Hoa Sơn, cho nên cũng có chút xúc động muốn rút kiếm.
"Không đến mức vậy chứ!", Kính Trung Nhân tặc lưỡi, "Việc phản phái trong trò chơi cũng nhiều, làm sao không gặp phải chuyện như A Phi?"
Lạc Nhật than thở: "Người chơi phản phái đương nhiên nhiều, nhưng mà lính mới phản phái thì lại không có. Các ngươi cũng biết, khi mới vào trò chơi danh vọng đều là không, thời điểm này mà phản phái, thì mất sẽ 40 điểm danh vọng, trở thành cường đạo. Độ khó khi chơi sẽ tăng gấp đôi, ai dám làm như vậy? Cho dù là phải phản phái, thì cũng tích lũy được một ít danh vọng, sau đó mới rời khỏi để vào môn phái khác. Đừng quên, môn phái sẽ phát ra lệnh truy nã đối với người phản phái. Trong vòng một năm, mỗi lần giết phản đồ thì được 10 điểm danh vọng. Đây là một phương pháp cực tốt để kiếm danh vọng. Một số ít cao thủ phản phái, người chơi bình thường tất nhiên sẽ không thể đối phó được. Bây giờ có một người đẳng cấp là không, võ công thì là lính mới, ngươi nói mọi người sẽ thế nào? Ngay cả ta cũng muốn làm thịt A Phi một hồi."
Hắn vừa dứt lời liền rút trường kiếm hướng về A Phi mà khoa chân múa tay, Số Khổ A Phi vội vàng nhảy lên, tốc độ nhanh như khinh công của Võ Đang.
Kính Trung Nhân cùng Thủy Trung Nguyệt hai người nhìn nhau, bọn họ đều biết độ khó khi kiếm danh vọng. Thông thường một ngày chạy làm nhiệm vụ, chẳng qua cũng chỉ tăng được một hai điểm danh vọng, hiện tại có một tên lính mới đứng ngay chỗ này, chỉ cần rút kiếm đâm một cái, liền kiếm được 10 điểm danh vọng, quả thực là một cái máy tạo danh vọng.
Hai người nhất thời đỏ mắt, Kính Trung Nhân giữ chặt Số Khổ A Phi, nói: "Phi ca giúp một việc, gia nhập phái Tuyết Sơn chúng ta đi."
A Phi cảm động, nói: "Chi có hai người là người tốt, chuẩn bị giúp đỡ ta."
"Không phải, ngươi gia nhập phái Tuyết Sơn, sau đó lại làm phản, để cho vợ chồng ta thoải mái một chút."
A Phi một cước đem Kính Trung Nhân đá văng ra, giận dữ nói: "Đi phái Tuyết Sơn. Lão tử không đi Tuyết Sơn, cũng không tự sát, ta muốn đi Trường Thương Môn của Ma Sơn."
Phái Ma Sơn cũng là thập đại môn phái trong trò chơi. Môn phái này có chút đặc biệt, nó được tạo bởi tám môn phái nhỏ khác nhau gồm Thông Bối Môn, Trường Thương Môn, Luyện Khí Môn, Đạn Thối Môn, Thần Bổng Môn, Ngũ Hổ môn, Thiết Chưởng Môn, Ưng Trảo môn. Đây là hệ thông vì những người chơi không thích dùng kiếm mà tạo lên. Đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa, mặc dù người chơi dùng kiếm trong trò chơi chiếm sáu phần, nhưng cũng không ít người muốn sử dụng những vũ khí đặc biết khác. Nếu như cho những môn phái đó trở thành một phái riêng biệt, thì người chơi lại không đủ, bởi vậy mới hợp nhất thành một phái Ma Sơn, rồi trong tám môn phái nhỏ này chọn ra một người làm Chưởng môn, phụ trách đối ngoại, từ đó có thể chống lại chín môn phái khác, đây chính là lai lịch của phái Ma Sơn.
Ba người nhìn nhau. Theo lý mà nói, A Phi vừa vào trò chơi, một nửa môn phái còn không biết, làm sao lại biết Trường Thương Môn? A Phi đành phải đem chuyện xảy ra vừa nãy nói lại một lần.
"Phân Quang Thác Ảnh?", lực chú ý của ba người kia đều bị cái kỹ năng này hấp dẫn, theo lý mà nói, kỹ năng mà làm cho A Phi phải chịu hy sinh to lớn như vậy nhất định phải có chỗ độc đáo. Ba người xem xét nửa ngày, cuối cùng đều im lặng.
"Kỹ năng này. . . Không sai a", Thủy Trung Nguyệt nghẹn nửa ngày, mới chậm rãi nói.
"Không sai, không sai", hai người khác sau khi im lặng nửa ngày cũng khẳng định.
"Thật sự?", A Phi vui mừng, hắn tin tưởng ánh mắt của ba người này, dù sao bọn họ đã chơi một thời gian dài, kiến thức nhất định là bất phàm, "Ta còn cho rằng là một kỹ năng bỏ đi, chỉ có thể đánh quái luyện cấp. Các ngươi nói đi, kỹ năng này có gì tốt?"
Hắn nói một câu như vậy làm cho cả ba người đều đồng thơi quay đầu nhìn nhau. Mỗi tội, Lạc Nhật chỉ có một người, Kính Trung Nhân người ta là một đôi, ánh mắt hai người đều nhìn về Lạc Nhật, A Phi cũng không kìm lòng được nhìn về phía hắn, vừa hưng phấn lại có chút chờ mong. Lạc Nhật thầm mắng một tiếng, lần sau hắn muốn mang mười tám người bạn gái đến, nếu chẳng may sau này gặp những chuyện như vậy thì ai mới nhiều người hơn.
"Khụ", Lạc Nhật thấy khó chịu khi bị A Phi nhìn chằm chằm, nghẹn nửa ngày mới nói thành lời: "Theo như lời ngươi nói, tất nhiên sử dụng kỹ năng này để luyện cấp sẽ nhanh gấp đôi so với người khác, ngươi nghĩ xem, tốc độ luyện cấp nhanh, thăng cấp cũng nhanh, sẽ sớm mặc được trang bị hơn người khác. . . Còn có, kỹ năng của ngươi một chia làm hai, vì thế khi kéo quái hiệu quả cũng cao gấp đôi người khác . Khẳng định có không hề ít cuồng nhân luyện cấp, sẽ nguyện ý tổ đội với ngươi, vì vậy ngươi sẽ rất được ưa chuộng."
A Phi nghe được hai mắt liền tỏa sáng, trong lòng sung sướng vô cùng. Tất nhiên hắn không biết, trong lòng Lạc Nhật đang kêu than. Tốc độ luyện cấp nhanh? Trò chơi này, đẳng cấp là chuyện vô nghĩa nhất. Người bốn mươi cấp, nếu như võ công không tốt, thì cũng bị người hai mươi cấp đánh cho vãi đái. Hơn nữa tốc độ luyện cấp nhanh, nhưng nội lực cũng tốn gấp đôi, chắc chắn là không thể kéo dài. Về phần kéo quái, kỹ năng một chia làm hai, cũng chỉ có thể đồng thời kéo hai con quái đến, người ta dùng ám khí vẩy một vẩy thì có một đống lớn, Mạn Thiên Hoa Vũ của Đường Môn, một lúc có thể kéo được ba mươi sáu con quái, được xưng là vua kéo quái. . .
Đương nhiên là những lời này không thể nói ra, Lạc Nhật cùng bọn Kính Trung Nhân lén lún trao đổi thông tin, nhất định không thể để cho A Phi biết chuyện này, miễn cho hứng thú chơi trò chơi của hắn vừa dâng lên đã bi dập tắt.
Nếu A Phi nghe được ba người bọn họ thì thầm, nhất định sẽ hộc máu không thôi. Nhưng mà hắn không phải cao thủ nội công, lại càng không biết thiên lý truyền âm, bởi vậy hắn còn đang đắm chìm trong tương lai tốt đẹp của mình. Sau khi Lạc Nhật tiếp tục thổi phồng một lần nữa, cuối cùng A Phi cũng quyết định tạm thời không rời khỏi trò chơi, mà chuẩn bị gia nhập Trường Thương Môn.
Bốn người nói chuyện một hồi, nhất thời cũng quên mất chuyện A Phi là phản đồ phái Hoa Sơn. Chỉ là Lạc Nhật nhắc nhở A Phi phải cẩn thận đám người Hoa Sơn, bởi vì hiện tại ít nhất có mấy vạn người đang hỏi thăm tọa độ của hắn, chuẩn bị vì môn phái mà làm nhiệm vụ. Về phần thu hoạch của chuyến này, thật ra Lạc Nhật là người có thu hoạch lớn nhất, hắn đã được bổ sung đầy đủ Đoạt Mệnh Tam Tiên Kiếm. Trong tiểu thuyết Đoạt Mệnh Tam Tiên Kiếm là một chiêu, nhưng mà trong trò chơi lại bị nhà thiết kế vô liêm sỉ chia làm ba chiêu, một chiêu tuy có uy lực lớn, nhưng mà khi tách ra thì lại kém nhiều lắm. Lạc Nhật vận khí vô cùng tốt, gặp được một NPC dùng kiếm, bổ sung cho hắn đầy đủ ba chiêu kiếm.
Về phần hai vợ chồng Kính Trung Nhân cùng Thủy Trung Nguyệt, được một đôi binh khí, một đao một kiếm, tên là Du Long Kinh Phượng. Tuy rằng kém xa Ỷ Thiên Đồ Long trong truyền thuyết, nhưng mà cũng đã từng được Dương Quá Tiểu Long Nữ dùng qua. Hai người bọn họ vốn có võ công là Đao Kiếm Hợp Bích, bởi vậy cũng coi như thuận buồm xuôi gió. Nói đến đây, thì tác dụng của binh khí chỉ đứng sau võ công, trừ một số người sử dụng công phu là quyền cước, còn đâu những người khác đều cố gắng đi tranh đoạt những thần binh lợi khí khác. . .
A Phi cũng không kìm hãm sự sung sướng của ba người kia lại, chỉ tùy tiện nói vài câu rồi chuẩn bị vỗ mông rời đi. Ba người kia biết với giai đoạn bây giờ cũng chẳng thể giúp hắn bao nhiêu, chỉ cho hắn một ít ngân lượng, rồi kêu khi nào hắn xuất sư thì tìm bọn họ, sau đó liền chia tay.
"Ngươi lừa hắn như vậy, chẳng may hắn biết thì làm thế nào?", Kính Trung Nhân nhìn A Phi đi xa, từ từ nói.
"Trước hết cứ cho hắn nếm chút ngọt để biết được chỗ tốt của trò chơi, nếu về sau hắn có hỏi tội chúng ta, thì chúng ta cho hắn một ít bí tịch võ công, thế là xong", Lạc Nhật không cho là đúng. Hôm nay hắn đạt được võ công cao cấp, tâm tình đang rất tốt, tất cả những thứ linh tinh nhìn cũng đều cảm thấy vô cùng thuận mắt, "Cái kỹ năng Phân Quang Thác Ảnh của hắn là một cái kỹ năng vô bổ, quan trọng là có thể tạm thời kích thích nhiệt huyết của hắn mà thôi."
Thủy Trung Nguyệt cũng cười nói: "Giang hồ mà, vốn là phải có nhiệt huyết. Các đệ tử Hoa Sơn không phải bởi vì hắn mà nhiệt huyết dâng trào sao?"
Lạc Nhật bỗng nhiên một vỗ đùi, nói: "Ây cha, quên mất không bảo hắn đừng đi thành Tương Dương. Nơi đó có rất nhiều đệ tử Hoa Sơn. . ."
Tất nhiên là Số Khổ A Phi không nghe được câu nói này của Lạc Nhật, giờ phút này hắn đang đứng trước cổng thành Tương Dương, hai chân dạng ra mà đứng vô cùng khí phách đánh giá những người đang đến rồi đi rầm rộ.
"Giang hồ, ta đến rồi!"
Lạc Nhật cười giận một tiếng, ném A Phi sang một bên: "Cần gì ta phải thanh lý phản đồ, bây giờ tất cả phái Hoa Sơn đều đang xôn xao. Trong kênh môn phái đang rầm rộ hỏi thăm chuyện này. Tất cả mọi người đều muốn biết Số Khổ A Phi là ai, không ít người còn đang chuẩn bị đem ngươi băm thành thịt nát!"
A Phi há miệng, nửa ngày mới nói: "Không khoa trương như vậy chứ!"
"Khoa trương, tiểu tử nhà ngươi vừa vào trò chơi liền chọc giận tất cả phái Hoa Sơn. Ngươi phải biết rằng người chơi phái Hoa Sơn bây giờ là đông nhất trong thập đại môn phái, ước chừng có ba mươi mấy vạn. Ngươi mau chóng tự sát đi!", Lạc Nhật nghiến răng nghiến lợi. Hắn thân là đệ tử Hoa Sơn, cho nên cũng có chút xúc động muốn rút kiếm.
"Không đến mức vậy chứ!", Kính Trung Nhân tặc lưỡi, "Việc phản phái trong trò chơi cũng nhiều, làm sao không gặp phải chuyện như A Phi?"
Lạc Nhật than thở: "Người chơi phản phái đương nhiên nhiều, nhưng mà lính mới phản phái thì lại không có. Các ngươi cũng biết, khi mới vào trò chơi danh vọng đều là không, thời điểm này mà phản phái, thì mất sẽ 40 điểm danh vọng, trở thành cường đạo. Độ khó khi chơi sẽ tăng gấp đôi, ai dám làm như vậy? Cho dù là phải phản phái, thì cũng tích lũy được một ít danh vọng, sau đó mới rời khỏi để vào môn phái khác. Đừng quên, môn phái sẽ phát ra lệnh truy nã đối với người phản phái. Trong vòng một năm, mỗi lần giết phản đồ thì được 10 điểm danh vọng. Đây là một phương pháp cực tốt để kiếm danh vọng. Một số ít cao thủ phản phái, người chơi bình thường tất nhiên sẽ không thể đối phó được. Bây giờ có một người đẳng cấp là không, võ công thì là lính mới, ngươi nói mọi người sẽ thế nào? Ngay cả ta cũng muốn làm thịt A Phi một hồi."
Hắn vừa dứt lời liền rút trường kiếm hướng về A Phi mà khoa chân múa tay, Số Khổ A Phi vội vàng nhảy lên, tốc độ nhanh như khinh công của Võ Đang.
Kính Trung Nhân cùng Thủy Trung Nguyệt hai người nhìn nhau, bọn họ đều biết độ khó khi kiếm danh vọng. Thông thường một ngày chạy làm nhiệm vụ, chẳng qua cũng chỉ tăng được một hai điểm danh vọng, hiện tại có một tên lính mới đứng ngay chỗ này, chỉ cần rút kiếm đâm một cái, liền kiếm được 10 điểm danh vọng, quả thực là một cái máy tạo danh vọng.
Hai người nhất thời đỏ mắt, Kính Trung Nhân giữ chặt Số Khổ A Phi, nói: "Phi ca giúp một việc, gia nhập phái Tuyết Sơn chúng ta đi."
A Phi cảm động, nói: "Chi có hai người là người tốt, chuẩn bị giúp đỡ ta."
"Không phải, ngươi gia nhập phái Tuyết Sơn, sau đó lại làm phản, để cho vợ chồng ta thoải mái một chút."
A Phi một cước đem Kính Trung Nhân đá văng ra, giận dữ nói: "Đi phái Tuyết Sơn. Lão tử không đi Tuyết Sơn, cũng không tự sát, ta muốn đi Trường Thương Môn của Ma Sơn."
Phái Ma Sơn cũng là thập đại môn phái trong trò chơi. Môn phái này có chút đặc biệt, nó được tạo bởi tám môn phái nhỏ khác nhau gồm Thông Bối Môn, Trường Thương Môn, Luyện Khí Môn, Đạn Thối Môn, Thần Bổng Môn, Ngũ Hổ môn, Thiết Chưởng Môn, Ưng Trảo môn. Đây là hệ thông vì những người chơi không thích dùng kiếm mà tạo lên. Đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa, mặc dù người chơi dùng kiếm trong trò chơi chiếm sáu phần, nhưng cũng không ít người muốn sử dụng những vũ khí đặc biết khác. Nếu như cho những môn phái đó trở thành một phái riêng biệt, thì người chơi lại không đủ, bởi vậy mới hợp nhất thành một phái Ma Sơn, rồi trong tám môn phái nhỏ này chọn ra một người làm Chưởng môn, phụ trách đối ngoại, từ đó có thể chống lại chín môn phái khác, đây chính là lai lịch của phái Ma Sơn.
Ba người nhìn nhau. Theo lý mà nói, A Phi vừa vào trò chơi, một nửa môn phái còn không biết, làm sao lại biết Trường Thương Môn? A Phi đành phải đem chuyện xảy ra vừa nãy nói lại một lần.
"Phân Quang Thác Ảnh?", lực chú ý của ba người kia đều bị cái kỹ năng này hấp dẫn, theo lý mà nói, kỹ năng mà làm cho A Phi phải chịu hy sinh to lớn như vậy nhất định phải có chỗ độc đáo. Ba người xem xét nửa ngày, cuối cùng đều im lặng.
"Kỹ năng này. . . Không sai a", Thủy Trung Nguyệt nghẹn nửa ngày, mới chậm rãi nói.
"Không sai, không sai", hai người khác sau khi im lặng nửa ngày cũng khẳng định.
"Thật sự?", A Phi vui mừng, hắn tin tưởng ánh mắt của ba người này, dù sao bọn họ đã chơi một thời gian dài, kiến thức nhất định là bất phàm, "Ta còn cho rằng là một kỹ năng bỏ đi, chỉ có thể đánh quái luyện cấp. Các ngươi nói đi, kỹ năng này có gì tốt?"
Hắn nói một câu như vậy làm cho cả ba người đều đồng thơi quay đầu nhìn nhau. Mỗi tội, Lạc Nhật chỉ có một người, Kính Trung Nhân người ta là một đôi, ánh mắt hai người đều nhìn về Lạc Nhật, A Phi cũng không kìm lòng được nhìn về phía hắn, vừa hưng phấn lại có chút chờ mong. Lạc Nhật thầm mắng một tiếng, lần sau hắn muốn mang mười tám người bạn gái đến, nếu chẳng may sau này gặp những chuyện như vậy thì ai mới nhiều người hơn.
"Khụ", Lạc Nhật thấy khó chịu khi bị A Phi nhìn chằm chằm, nghẹn nửa ngày mới nói thành lời: "Theo như lời ngươi nói, tất nhiên sử dụng kỹ năng này để luyện cấp sẽ nhanh gấp đôi so với người khác, ngươi nghĩ xem, tốc độ luyện cấp nhanh, thăng cấp cũng nhanh, sẽ sớm mặc được trang bị hơn người khác. . . Còn có, kỹ năng của ngươi một chia làm hai, vì thế khi kéo quái hiệu quả cũng cao gấp đôi người khác . Khẳng định có không hề ít cuồng nhân luyện cấp, sẽ nguyện ý tổ đội với ngươi, vì vậy ngươi sẽ rất được ưa chuộng."
A Phi nghe được hai mắt liền tỏa sáng, trong lòng sung sướng vô cùng. Tất nhiên hắn không biết, trong lòng Lạc Nhật đang kêu than. Tốc độ luyện cấp nhanh? Trò chơi này, đẳng cấp là chuyện vô nghĩa nhất. Người bốn mươi cấp, nếu như võ công không tốt, thì cũng bị người hai mươi cấp đánh cho vãi đái. Hơn nữa tốc độ luyện cấp nhanh, nhưng nội lực cũng tốn gấp đôi, chắc chắn là không thể kéo dài. Về phần kéo quái, kỹ năng một chia làm hai, cũng chỉ có thể đồng thời kéo hai con quái đến, người ta dùng ám khí vẩy một vẩy thì có một đống lớn, Mạn Thiên Hoa Vũ của Đường Môn, một lúc có thể kéo được ba mươi sáu con quái, được xưng là vua kéo quái. . .
Đương nhiên là những lời này không thể nói ra, Lạc Nhật cùng bọn Kính Trung Nhân lén lún trao đổi thông tin, nhất định không thể để cho A Phi biết chuyện này, miễn cho hứng thú chơi trò chơi của hắn vừa dâng lên đã bi dập tắt.
Nếu A Phi nghe được ba người bọn họ thì thầm, nhất định sẽ hộc máu không thôi. Nhưng mà hắn không phải cao thủ nội công, lại càng không biết thiên lý truyền âm, bởi vậy hắn còn đang đắm chìm trong tương lai tốt đẹp của mình. Sau khi Lạc Nhật tiếp tục thổi phồng một lần nữa, cuối cùng A Phi cũng quyết định tạm thời không rời khỏi trò chơi, mà chuẩn bị gia nhập Trường Thương Môn.
Bốn người nói chuyện một hồi, nhất thời cũng quên mất chuyện A Phi là phản đồ phái Hoa Sơn. Chỉ là Lạc Nhật nhắc nhở A Phi phải cẩn thận đám người Hoa Sơn, bởi vì hiện tại ít nhất có mấy vạn người đang hỏi thăm tọa độ của hắn, chuẩn bị vì môn phái mà làm nhiệm vụ. Về phần thu hoạch của chuyến này, thật ra Lạc Nhật là người có thu hoạch lớn nhất, hắn đã được bổ sung đầy đủ Đoạt Mệnh Tam Tiên Kiếm. Trong tiểu thuyết Đoạt Mệnh Tam Tiên Kiếm là một chiêu, nhưng mà trong trò chơi lại bị nhà thiết kế vô liêm sỉ chia làm ba chiêu, một chiêu tuy có uy lực lớn, nhưng mà khi tách ra thì lại kém nhiều lắm. Lạc Nhật vận khí vô cùng tốt, gặp được một NPC dùng kiếm, bổ sung cho hắn đầy đủ ba chiêu kiếm.
Về phần hai vợ chồng Kính Trung Nhân cùng Thủy Trung Nguyệt, được một đôi binh khí, một đao một kiếm, tên là Du Long Kinh Phượng. Tuy rằng kém xa Ỷ Thiên Đồ Long trong truyền thuyết, nhưng mà cũng đã từng được Dương Quá Tiểu Long Nữ dùng qua. Hai người bọn họ vốn có võ công là Đao Kiếm Hợp Bích, bởi vậy cũng coi như thuận buồm xuôi gió. Nói đến đây, thì tác dụng của binh khí chỉ đứng sau võ công, trừ một số người sử dụng công phu là quyền cước, còn đâu những người khác đều cố gắng đi tranh đoạt những thần binh lợi khí khác. . .
A Phi cũng không kìm hãm sự sung sướng của ba người kia lại, chỉ tùy tiện nói vài câu rồi chuẩn bị vỗ mông rời đi. Ba người kia biết với giai đoạn bây giờ cũng chẳng thể giúp hắn bao nhiêu, chỉ cho hắn một ít ngân lượng, rồi kêu khi nào hắn xuất sư thì tìm bọn họ, sau đó liền chia tay.
"Ngươi lừa hắn như vậy, chẳng may hắn biết thì làm thế nào?", Kính Trung Nhân nhìn A Phi đi xa, từ từ nói.
"Trước hết cứ cho hắn nếm chút ngọt để biết được chỗ tốt của trò chơi, nếu về sau hắn có hỏi tội chúng ta, thì chúng ta cho hắn một ít bí tịch võ công, thế là xong", Lạc Nhật không cho là đúng. Hôm nay hắn đạt được võ công cao cấp, tâm tình đang rất tốt, tất cả những thứ linh tinh nhìn cũng đều cảm thấy vô cùng thuận mắt, "Cái kỹ năng Phân Quang Thác Ảnh của hắn là một cái kỹ năng vô bổ, quan trọng là có thể tạm thời kích thích nhiệt huyết của hắn mà thôi."
Thủy Trung Nguyệt cũng cười nói: "Giang hồ mà, vốn là phải có nhiệt huyết. Các đệ tử Hoa Sơn không phải bởi vì hắn mà nhiệt huyết dâng trào sao?"
Lạc Nhật bỗng nhiên một vỗ đùi, nói: "Ây cha, quên mất không bảo hắn đừng đi thành Tương Dương. Nơi đó có rất nhiều đệ tử Hoa Sơn. . ."
Tất nhiên là Số Khổ A Phi không nghe được câu nói này của Lạc Nhật, giờ phút này hắn đang đứng trước cổng thành Tương Dương, hai chân dạng ra mà đứng vô cùng khí phách đánh giá những người đang đến rồi đi rầm rộ.
"Giang hồ, ta đến rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.