Chương 17: Phát tài nhờ tiền người chết
Đông Giao Lâm Công Tử
21/01/2017
Dịch giả: Tà Dương
Đám người Phong Y Linh đang đánh đến khí thế ngất trời, bất thình lình hai tên đệ tử Hoa Sơn bên cạnh kêu lên thảm thiết, rồi hóa thành hai đoàn bạch quang bay đi. Ở trên chiến trường thì chuyện này cũng là chuyện bình thường, chẳng hạn như hai người đang đánh, có người đột nhiên chạy đến phóng cho một thanh phi đao, mang đi tính mạng một người trong đó, đấy chính là kiệt tác của sức mạnh quần chúng. Chỉ là phía sau đoàn bạch quang lần này, Phong Y Linh phát hiện một khuôn mặt đang cười hì hì, người này mở cửa sổ ra, nhìn nhìn xuống mặt đất, thuận tay nhặt mấy lượng bạc, rồi tiếp tục lẩn trốn.
- A Phi?
Nàng hơi giật mình, không nghĩ đến tên sư đệ này còn học được cách đánh trộm như vậy, nấp ở sau cửa mà ra tay. Chẳng qua vậy cũng tốt, bớt đi hai tên đệ tử Hoa Sơn, các nàng thoáng cái đã chiếm thế thượng phong. Bên phía Hoa Sơn, thiếu đi hai người nhất thời luống cuống chân tay, dưới sự liên thủ của các MM liên tục lùi về phía sau, có hiện tượng nguy hiểm đến tính mạng. Cũng may ở xung quanh liên tục có đệ tử Hoa Sơn đi qua, vội vàng gia nhập vào chiến đoàn, kéo vãn lại thế cục.
Mấy tên đệ tử Hoa Sơn mới gia nhập vòng chiến lại tiếp tục ngươi một đao ta một kiếm với các MM. Chỉ có hai tên đệ tử bị giết kia cực kỳ buồn bực, vốn có hy vọng đàm đạo cùng các MM đối phương, thậm chí có cơ hội phát triển sau khi môn phái chiến kết thúc, kết quả lại bị một trận công kích vô danh phá hư.
A Phi trốn sau cửa nhìn thông báo của hệ thống, phát hiện được thưởng 4 điểm cống hiến môn phái, sau đó gật gật đầu. Tuy bạc rơi trên mặt đất không nhiều, nhưng mà ít nhiều cũng an ủi nỗi đau mất đi Hoàng Kim thương của hắn. Vì vậy hắn liền quyết định đánh lén vài lần, tuy không thể bù đắp lại tổn thất mất đi Hoàng Kim thương, nhưng muỗi nhỏ thì cũng là thịt, có thể kiếm chút nào hay chút đó.
Vì thế hắn ngồi yên tĩnh phục hồi nội lực, đợi 10 phút delay kết thúc, hắn lại tiếp tục đem Nhất Vãng Vô tiền kết hợp với Phân Quang Thác Ảnh lặng lẽ đâm ra.
Phong Y Linh đang solo với một tên đệ tử Hoa Sơn, đột nhiên nhảy bắn lên, bởi vì lần thứ hai nàng phát hiện đối phương tự nhiên hóa thành bạch quang. Số Khổ A Phi ở đằng sau cửa thò đầu ra, nhanh chóng mầy mò trên mặt đất, cầm lấy một cái bọc rơi trên mặt đất rồi chạy mất, đến khi gần đến cửa thì cười hè hè, bộ dạng cực kỳ đáng khinh.
- Ngươi đang làm cái gì vậy?
Nàng nhắn một tin qua.
- Đánh trộm, im ỉm phát tài!
- Ngươi chơi như vậy là không tốt, cứ đi thẳng ra cùng mọi người đánh với bọn họ.
- Đại tỷ, võ công của ta không phải ngươi không biết. Trừ đánh trộm ra, ta còn có thể làm gì? Lẽ nào xông lên để bọn họ giết, cung cấp điểm tích lũy cho bọn họ?
- Cho dù như vậy, ngươi nhặt mấy thứ linh tinh đấy làm gì?
- Hôm nay ta bị mất Hoàng Kim thương, đang kiếm chút gì đó để bù đắp lại.
- MK, Hoàng Kim thương! Vậy ngươi có gắng nhặt nhiều chút, đoán chừng ngươi nhặt cũng chẳng bù lại được.
Phong Y Linh đã xem qua Hoàng Kim thương của A Phi, nên cũng biết đấy là một món vũ khí hiếm. Giờ phút này trong lòng nàng cũng khó chịu, sớm biệt bị đệ tử Hoa Sơn đánh bung ra, còn không bằng lưu cho mình sử dụng. Nàng cứ nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy không thể dùng Hoàng Kim thương chính là một việc vô cùng đáng tiếc, giống như là đồ trong tay mình bị đánh bung ra vậy, vì thế bừng bừng tức giận, trường thương trong tay đánh ngày càng mạnh. Chính giữa còn xen lẫn một ít ám khí, nhằm hướng đệ tử Hoa Sơn bay đi.
Mọi người không hiểu chuyện gì, còn tưởng đại sư tỷ bỗng nhiên bạo tẩu, vì thế khí thế tăng cao. Còn đệ tử Hoa Sơn cảm thấy áp lực nhất thời gia tăng mãnh liệt, không biết chuyện gì, chỉ có thể hết sức ngăn cản. Cứ như vậy một lúc, xoạt một tiếng, lại một tên đệ tử Hoa Sơn hóa thành bạch quang thăng thiên, sau lưng hắn xuất hiện một đầu thương lộ ra bên ngoài cửa sổ, sau đó từ từ rút trở lại.
Khuôn mặt A Phi thò ra cửa sổ, sau đó cười híp mắt chạy ra nhặt 2 lượng bạc.
Lần này cả người Ma Sơn với Hoa Sơn đều nhìn thấy, tất nhiên là đã biết sau cửa có người. Nhưng mà chuyện này trong chiến đấu cũng là chuyện bình thường, mọi người chỉ ngây người một chút rồi lại tiếp tục lao vào chiến đấu. Chỉ là để tử Hoa Sơn cố gắng đứng cách xa cửa sổ, phòng ngừa bị người trong đó đánh lén.
Đã trải qua vô số hiệp đấu, cả hai bên đều có thương vong. Cứ người này chết lại có người khác bổ xung, ngay cả các MM cũng có người thăng thiên làm Tiên Nữ bay đi. Mười phút sau lại có một chùm ánh sáng màu trắng từ cửa phát ra, hai tên đệ tử Hoa Sơn ở gần cửa bỗng nhiên kêu to rồi hóa thành bạch quang, trở thành người hi sinh dưới trường thương của A Phi.
Lần này cả hai bên đều dừng tay, đồng thời nhìn về phía cửa chính tửu lầu. Nhưng lại nhìn thấy một người mặc trang phục tân thủ đang đi ra, nhặt lên hai bọc nhỏ trên mặt đất rồi nhe răng cười một cái. Trên tay hắn cầm một trường thương, hiển nhiên hai người vừa nãy bị trường thương này đâm chết. Chẳng qua khi hắn ngẩng đầu lên thì cũng nhảy bắn lên, vô ý thức lùi lại một bước. Bởi vì cả hai bên đều không đánh, tất cả đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm, giống như là phát hiện ra một giống loài mới.- Nhìn cái gì?
A Phi yếu ớt hỏi.
-....
Mọi người đều không nói gì.
Trong nội tâm A Phi lén lút tự nhủ, chẳng lẽ cái hành động đánh lén này đã làm cho nhân sĩ võ lâm không vừa mắt, nhân mã hai bên đều đang nổi giận? Nhưng hiển nhiên hắn đã nghĩ sai, đệ tử Ma Sơn thì vừa mừng vừa kinh, còn đệ tử Hoa Sơn chính thức là nổi giận. Trong đó một người bừng bừng nổi giận nói:
- Tên này là tiểu nhân đê tiện, vậy mà lại bắn lén đả thương người...
- Ta dùng chính là thương, không phải bắn cung.
A Phi nhắc nhở nói.
Tập thể đệ tử Hoa Sơn bùng nổ triệt để rồi, tất cả nhao nhao rút kiếm lao qua, muốn đem A Phi băm thành muôn mảnh. A Phi vội vàng lùi vào trong cửa, đệ tử Ma Sơn thì đại nghĩa lăng nhiên ngăn cản đệ tử Hoa Sơn, Phong Y Linh một mặt vung thương một mặt hô:
- A Phi làm tốt lắm, chẳng qua ngươi nhanh chóng trốn đi a!
A Phi lệ rơi đầy mặt, đạo lý đấy thì ta biết, nhưng mà khinh công bị giảm một nửa, đi hay không thì cũng giống nhau.
Đợi đến khi đệ tử Hoa Sơn giết đến nơi, thì A Phi cuối cùng cũng thong dong bước chân vào trong tửu lầu. Ở ngoài cửa chính, đệ tử Hoa Sơn mở miệng mắng to, muốn phá cửa mà vào nhưng phía sau là vô số trường thương đâm tới, đành chỉ có thể trở lại quần đấu với đệ tử Ma Sơn.
Người bên ngoài nhìn vào, đã thấy A Phi lững thững đi vào sau cửa, bộ dạng tự tin hơn người. Trong kênh môn phái, có mấy người lên tiếng khen ngợi, đại khái là nói phái Ma Sơn đã xuất hiện một Võ lâm tân tú, liên tục giết chết năm tên đệ tử Hoa Sơn, mà người này chính là phản đồ bị Hoa Sơn truy nã, Số Khổ A Phi. Chuyện này vừa nói ra đã khiến cho vô số người lên tiếng khen ngợi, rồi lại tiếp tục lao vào chiến đấu.
A Phi trốn sau cửa lau mồ hôi, chẳng qua hắn cẩn thận, cảm thấy tửu lầu này đã bị bại lộ, không thể tiếp tục ở lại chỗ này. Vì thế nhẹ nhàng chuồn ra từ cửa sau, chui vào một tòa nhà khác. Nơi này chính là một hiêu thuốc bắc, cũng nằm trong phạm vi chiến đấu của bọn Phong Y Linh.
Vào bên trong, A Phi mới mở ra hành trang của mình. Phần lớn là bạc với các trang bị linh tinh, vậy mà đếm được mấy trăm lượng bạc. Hắn hặc hặc cười to, nghĩ thầm đây chính là con đường phát tài. Trang bị thì toàn là đồ phổ thông như giày với bao tay, vừa vặn có một bao tay có thể dùng, vì thế hắn vôi vàng thay lên, nhất thời cảm thấy hình tượng mình thay đổi lớn, tiêu sái đẹp trai hơn rất nhiều.
Sau khi kỹ năng Nhất Vãng Vô Tiền đã delay xong. A Phi hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thò đầu ra ngoài thăm dò.
Đệ tử Hoa Sơn luôn chú ý vào tửu lầu, thậm chí có ba người đứng gần cửa sổ, chỉ cần hở ra một khe là họ chuẩn bị rút kiếm đâm vào. Bọn họ cũng nhìn thấy rõ, người kia mặc trang phục tân thủ, trường thương trong tay cũng là vũ khí tân thủ, hiển nhiên đây chính là một tân thủ. Mỗi tội không hiểu sao lực công kích lại mạnh như vậy, một thương liền miểu sát, chắc là sử dụng một kỹ năng đặc biệt nào đó, nói không chừng chính là thủ đoạn công kích tà ác đổi sinh mệnh lấy lực công kích, tóm lại là lực phòng ngự nhất định không cao. Một kiếm đâm tới, nói không chừng có thể đem tên này đánh chết.
Bọn họ đương nhiên không biết, lực phòng ngự của A Phi đâu chỉ không cao, dùng xong Nhất Vãng Vô tiền thì lực phòng ngữ cũng bằng 0. Chẳng cần đâm kiếm, chỉ cần phóng một cái phi đao là được rồi...
Còn người phái Ma Sơn cũng hiếu kỳ, làm thế nào mà tên Số Khổ A Phi lại có thể đánh ra một thương uy lực như vậy? Lẽ nào thật sự là đổi sinh mệnh lấy lực công kích? Bọn họ ở trong môn phái làm sao lại chưa từng nghe đến kỹ năng này? Thật ra Trường Thương Môn cũng có một kỹ năng Anh Hùng Vô Địch, phối hợp với ngựa tấn công theo đường thẳng, hy sinh một nửa sinh mệnh để tăng gấp đôi lực công kích, chẳng qua tên A Phi này không có cưỡi ngưa... Cứ như vậy, lúc mà hai bên vừa đánh vừa nhìn thì ở hiệu thuốc bắc bên cạnh bỗng nhiên bay ra một thanh trường thương, hai tên đệ tử Hoa Sơn bị đánh lén sau lưng, trong miệng mắng to Tam Tự kinh rồi lại thăng thiên bay đi.
- MK
Toàn bộ mọi người đều chửi rủa trong lòng. Người phái Hoa Sơn là bị chết hai người nên phẫn nộ không thôi, còn người phái Ma Sơn do không nhìn thấu một thương của A Phi nên cũng buồn bực không thôi.
Đám người Phong Y Linh đang đánh đến khí thế ngất trời, bất thình lình hai tên đệ tử Hoa Sơn bên cạnh kêu lên thảm thiết, rồi hóa thành hai đoàn bạch quang bay đi. Ở trên chiến trường thì chuyện này cũng là chuyện bình thường, chẳng hạn như hai người đang đánh, có người đột nhiên chạy đến phóng cho một thanh phi đao, mang đi tính mạng một người trong đó, đấy chính là kiệt tác của sức mạnh quần chúng. Chỉ là phía sau đoàn bạch quang lần này, Phong Y Linh phát hiện một khuôn mặt đang cười hì hì, người này mở cửa sổ ra, nhìn nhìn xuống mặt đất, thuận tay nhặt mấy lượng bạc, rồi tiếp tục lẩn trốn.
- A Phi?
Nàng hơi giật mình, không nghĩ đến tên sư đệ này còn học được cách đánh trộm như vậy, nấp ở sau cửa mà ra tay. Chẳng qua vậy cũng tốt, bớt đi hai tên đệ tử Hoa Sơn, các nàng thoáng cái đã chiếm thế thượng phong. Bên phía Hoa Sơn, thiếu đi hai người nhất thời luống cuống chân tay, dưới sự liên thủ của các MM liên tục lùi về phía sau, có hiện tượng nguy hiểm đến tính mạng. Cũng may ở xung quanh liên tục có đệ tử Hoa Sơn đi qua, vội vàng gia nhập vào chiến đoàn, kéo vãn lại thế cục.
Mấy tên đệ tử Hoa Sơn mới gia nhập vòng chiến lại tiếp tục ngươi một đao ta một kiếm với các MM. Chỉ có hai tên đệ tử bị giết kia cực kỳ buồn bực, vốn có hy vọng đàm đạo cùng các MM đối phương, thậm chí có cơ hội phát triển sau khi môn phái chiến kết thúc, kết quả lại bị một trận công kích vô danh phá hư.
A Phi trốn sau cửa nhìn thông báo của hệ thống, phát hiện được thưởng 4 điểm cống hiến môn phái, sau đó gật gật đầu. Tuy bạc rơi trên mặt đất không nhiều, nhưng mà ít nhiều cũng an ủi nỗi đau mất đi Hoàng Kim thương của hắn. Vì vậy hắn liền quyết định đánh lén vài lần, tuy không thể bù đắp lại tổn thất mất đi Hoàng Kim thương, nhưng muỗi nhỏ thì cũng là thịt, có thể kiếm chút nào hay chút đó.
Vì thế hắn ngồi yên tĩnh phục hồi nội lực, đợi 10 phút delay kết thúc, hắn lại tiếp tục đem Nhất Vãng Vô tiền kết hợp với Phân Quang Thác Ảnh lặng lẽ đâm ra.
Phong Y Linh đang solo với một tên đệ tử Hoa Sơn, đột nhiên nhảy bắn lên, bởi vì lần thứ hai nàng phát hiện đối phương tự nhiên hóa thành bạch quang. Số Khổ A Phi ở đằng sau cửa thò đầu ra, nhanh chóng mầy mò trên mặt đất, cầm lấy một cái bọc rơi trên mặt đất rồi chạy mất, đến khi gần đến cửa thì cười hè hè, bộ dạng cực kỳ đáng khinh.
- Ngươi đang làm cái gì vậy?
Nàng nhắn một tin qua.
- Đánh trộm, im ỉm phát tài!
- Ngươi chơi như vậy là không tốt, cứ đi thẳng ra cùng mọi người đánh với bọn họ.
- Đại tỷ, võ công của ta không phải ngươi không biết. Trừ đánh trộm ra, ta còn có thể làm gì? Lẽ nào xông lên để bọn họ giết, cung cấp điểm tích lũy cho bọn họ?
- Cho dù như vậy, ngươi nhặt mấy thứ linh tinh đấy làm gì?
- Hôm nay ta bị mất Hoàng Kim thương, đang kiếm chút gì đó để bù đắp lại.
- MK, Hoàng Kim thương! Vậy ngươi có gắng nhặt nhiều chút, đoán chừng ngươi nhặt cũng chẳng bù lại được.
Phong Y Linh đã xem qua Hoàng Kim thương của A Phi, nên cũng biết đấy là một món vũ khí hiếm. Giờ phút này trong lòng nàng cũng khó chịu, sớm biệt bị đệ tử Hoa Sơn đánh bung ra, còn không bằng lưu cho mình sử dụng. Nàng cứ nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy không thể dùng Hoàng Kim thương chính là một việc vô cùng đáng tiếc, giống như là đồ trong tay mình bị đánh bung ra vậy, vì thế bừng bừng tức giận, trường thương trong tay đánh ngày càng mạnh. Chính giữa còn xen lẫn một ít ám khí, nhằm hướng đệ tử Hoa Sơn bay đi.
Mọi người không hiểu chuyện gì, còn tưởng đại sư tỷ bỗng nhiên bạo tẩu, vì thế khí thế tăng cao. Còn đệ tử Hoa Sơn cảm thấy áp lực nhất thời gia tăng mãnh liệt, không biết chuyện gì, chỉ có thể hết sức ngăn cản. Cứ như vậy một lúc, xoạt một tiếng, lại một tên đệ tử Hoa Sơn hóa thành bạch quang thăng thiên, sau lưng hắn xuất hiện một đầu thương lộ ra bên ngoài cửa sổ, sau đó từ từ rút trở lại.
Khuôn mặt A Phi thò ra cửa sổ, sau đó cười híp mắt chạy ra nhặt 2 lượng bạc.
Lần này cả người Ma Sơn với Hoa Sơn đều nhìn thấy, tất nhiên là đã biết sau cửa có người. Nhưng mà chuyện này trong chiến đấu cũng là chuyện bình thường, mọi người chỉ ngây người một chút rồi lại tiếp tục lao vào chiến đấu. Chỉ là để tử Hoa Sơn cố gắng đứng cách xa cửa sổ, phòng ngừa bị người trong đó đánh lén.
Đã trải qua vô số hiệp đấu, cả hai bên đều có thương vong. Cứ người này chết lại có người khác bổ xung, ngay cả các MM cũng có người thăng thiên làm Tiên Nữ bay đi. Mười phút sau lại có một chùm ánh sáng màu trắng từ cửa phát ra, hai tên đệ tử Hoa Sơn ở gần cửa bỗng nhiên kêu to rồi hóa thành bạch quang, trở thành người hi sinh dưới trường thương của A Phi.
Lần này cả hai bên đều dừng tay, đồng thời nhìn về phía cửa chính tửu lầu. Nhưng lại nhìn thấy một người mặc trang phục tân thủ đang đi ra, nhặt lên hai bọc nhỏ trên mặt đất rồi nhe răng cười một cái. Trên tay hắn cầm một trường thương, hiển nhiên hai người vừa nãy bị trường thương này đâm chết. Chẳng qua khi hắn ngẩng đầu lên thì cũng nhảy bắn lên, vô ý thức lùi lại một bước. Bởi vì cả hai bên đều không đánh, tất cả đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm, giống như là phát hiện ra một giống loài mới.- Nhìn cái gì?
A Phi yếu ớt hỏi.
-....
Mọi người đều không nói gì.
Trong nội tâm A Phi lén lút tự nhủ, chẳng lẽ cái hành động đánh lén này đã làm cho nhân sĩ võ lâm không vừa mắt, nhân mã hai bên đều đang nổi giận? Nhưng hiển nhiên hắn đã nghĩ sai, đệ tử Ma Sơn thì vừa mừng vừa kinh, còn đệ tử Hoa Sơn chính thức là nổi giận. Trong đó một người bừng bừng nổi giận nói:
- Tên này là tiểu nhân đê tiện, vậy mà lại bắn lén đả thương người...
- Ta dùng chính là thương, không phải bắn cung.
A Phi nhắc nhở nói.
Tập thể đệ tử Hoa Sơn bùng nổ triệt để rồi, tất cả nhao nhao rút kiếm lao qua, muốn đem A Phi băm thành muôn mảnh. A Phi vội vàng lùi vào trong cửa, đệ tử Ma Sơn thì đại nghĩa lăng nhiên ngăn cản đệ tử Hoa Sơn, Phong Y Linh một mặt vung thương một mặt hô:
- A Phi làm tốt lắm, chẳng qua ngươi nhanh chóng trốn đi a!
A Phi lệ rơi đầy mặt, đạo lý đấy thì ta biết, nhưng mà khinh công bị giảm một nửa, đi hay không thì cũng giống nhau.
Đợi đến khi đệ tử Hoa Sơn giết đến nơi, thì A Phi cuối cùng cũng thong dong bước chân vào trong tửu lầu. Ở ngoài cửa chính, đệ tử Hoa Sơn mở miệng mắng to, muốn phá cửa mà vào nhưng phía sau là vô số trường thương đâm tới, đành chỉ có thể trở lại quần đấu với đệ tử Ma Sơn.
Người bên ngoài nhìn vào, đã thấy A Phi lững thững đi vào sau cửa, bộ dạng tự tin hơn người. Trong kênh môn phái, có mấy người lên tiếng khen ngợi, đại khái là nói phái Ma Sơn đã xuất hiện một Võ lâm tân tú, liên tục giết chết năm tên đệ tử Hoa Sơn, mà người này chính là phản đồ bị Hoa Sơn truy nã, Số Khổ A Phi. Chuyện này vừa nói ra đã khiến cho vô số người lên tiếng khen ngợi, rồi lại tiếp tục lao vào chiến đấu.
A Phi trốn sau cửa lau mồ hôi, chẳng qua hắn cẩn thận, cảm thấy tửu lầu này đã bị bại lộ, không thể tiếp tục ở lại chỗ này. Vì thế nhẹ nhàng chuồn ra từ cửa sau, chui vào một tòa nhà khác. Nơi này chính là một hiêu thuốc bắc, cũng nằm trong phạm vi chiến đấu của bọn Phong Y Linh.
Vào bên trong, A Phi mới mở ra hành trang của mình. Phần lớn là bạc với các trang bị linh tinh, vậy mà đếm được mấy trăm lượng bạc. Hắn hặc hặc cười to, nghĩ thầm đây chính là con đường phát tài. Trang bị thì toàn là đồ phổ thông như giày với bao tay, vừa vặn có một bao tay có thể dùng, vì thế hắn vôi vàng thay lên, nhất thời cảm thấy hình tượng mình thay đổi lớn, tiêu sái đẹp trai hơn rất nhiều.
Sau khi kỹ năng Nhất Vãng Vô Tiền đã delay xong. A Phi hít sâu một hơi, rồi nhẹ nhàng thò đầu ra ngoài thăm dò.
Đệ tử Hoa Sơn luôn chú ý vào tửu lầu, thậm chí có ba người đứng gần cửa sổ, chỉ cần hở ra một khe là họ chuẩn bị rút kiếm đâm vào. Bọn họ cũng nhìn thấy rõ, người kia mặc trang phục tân thủ, trường thương trong tay cũng là vũ khí tân thủ, hiển nhiên đây chính là một tân thủ. Mỗi tội không hiểu sao lực công kích lại mạnh như vậy, một thương liền miểu sát, chắc là sử dụng một kỹ năng đặc biệt nào đó, nói không chừng chính là thủ đoạn công kích tà ác đổi sinh mệnh lấy lực công kích, tóm lại là lực phòng ngự nhất định không cao. Một kiếm đâm tới, nói không chừng có thể đem tên này đánh chết.
Bọn họ đương nhiên không biết, lực phòng ngự của A Phi đâu chỉ không cao, dùng xong Nhất Vãng Vô tiền thì lực phòng ngữ cũng bằng 0. Chẳng cần đâm kiếm, chỉ cần phóng một cái phi đao là được rồi...
Còn người phái Ma Sơn cũng hiếu kỳ, làm thế nào mà tên Số Khổ A Phi lại có thể đánh ra một thương uy lực như vậy? Lẽ nào thật sự là đổi sinh mệnh lấy lực công kích? Bọn họ ở trong môn phái làm sao lại chưa từng nghe đến kỹ năng này? Thật ra Trường Thương Môn cũng có một kỹ năng Anh Hùng Vô Địch, phối hợp với ngựa tấn công theo đường thẳng, hy sinh một nửa sinh mệnh để tăng gấp đôi lực công kích, chẳng qua tên A Phi này không có cưỡi ngưa... Cứ như vậy, lúc mà hai bên vừa đánh vừa nhìn thì ở hiệu thuốc bắc bên cạnh bỗng nhiên bay ra một thanh trường thương, hai tên đệ tử Hoa Sơn bị đánh lén sau lưng, trong miệng mắng to Tam Tự kinh rồi lại thăng thiên bay đi.
- MK
Toàn bộ mọi người đều chửi rủa trong lòng. Người phái Hoa Sơn là bị chết hai người nên phẫn nộ không thôi, còn người phái Ma Sơn do không nhìn thấu một thương của A Phi nên cũng buồn bực không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.