Chương 5
AyeAyeCaptain
03/05/2023
Editor: Kẹo Mặn Chát
An Bình bắt xe về nhà. Trên bàn đã bày sẵn bữa sáng do dì giúp việc làm, là mì dầu hành với quả trứng lòng đào nằm phía trên, bên cạnh còn có một bát cháo bí đỏ.
Ba mẹ An bận rộn làm ăn ở nước ngoài quanh năm, An Bình đã quen với việc ở nhà một mình. Cậu bỏ bữa sáng vào lò vi sóng hâm nóng lại, nhẩm tính xem số bài tập còn lại bao nhiêu. Một buổi chiều làm hai mươi lăm tờ đề thi... Tính thế nào cũng không thể làm xong hết, thôi kệ, chép cho nhanh.
An Bình là người nghiêm túc ngay thẳng, bình thường rất ít khi giở trò gian lận, và chuyện chép bài thế này cũng là lần đầu tiên cậu làm kể từ lúc lên cấp ba đến nay. Thế nhưng, sau khi trải qua một trận lăn lội gian khổ tối hôm qua, thì bài tập dường như cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Sau khi trở về từ cõi chết, lén lười biếng một lần cũng hợp tình hợp lý mà.
Trong đầu cậu vẫn còn nghĩ đến chuyện của Mộc Cát Sinh. Dù sao mọi thứ thực sự quá sức tưởng tượng, nếu như cậu không đọc cực kỳ nhiều tiểu thuyết thì cậu cũng không biết phải lắp ráp tam quan đã vỡ vụn của mình như thế nào nữa.
Chẳng mấy khi không làm bài tập về nhà, An Bình nghĩ một lát, quyết định tìm vài việc để dời mạch suy nghĩ của mình. Cậu mở phòng chiếu phim gia đình dưới nhà, chọn một bộ phim lịch sử.
Đề tài phim không quá phổ biến, đây là một bộ phim bán hư cấu dựa trên lịch sử có thật. Phần giới thiệu rất ngắn, không biết đang nói về triều đại nào, có lẽ là những năm cuối trong thời buổi loạn lạc.
An Bình nhấn nút phát, màn hình bắt đầu chuyển dần từ sáng sang tối.
Một cuộn mành châu được vén lên, ánh sáng len lỏi chiếu vào trong bóng tối, ngả sắc vàng rợi tựa như lớp giấy tuyên ố cũ. Xuất hiện sâu tận trong hành lang là một cánh cửa đỏ thẫm, đồng thời một giọng hát du dương loáng thoáng vang lên——
"...Phán ô đầu mã giác chung tướng cứu. Trí thử trát, quân hoài tụ. Ngã diệc phiêu linh cửu..."
(...Dù ngàn khó khăn ta vẫn sẽ nghĩ cách cứu người. Ta dùng tín thư này làm tin, mong người giữ kỹ đừng lo lắng. Ta cũng đã phiêu bạt tha hương rất lâu...)
An Bình cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ.
Chắc là đã ngủ quên trong lúc đang xem phim, chứ nếu không không có lý gì mà cậu vừa mở mắt đã về đến thế kỷ trước. Hiện giờ trước mắt cậu là một con phố dài, nhìn cảnh quan đường phố xung quanh thì hẳn là đang trong thời kỳ dân quốc.
An Bình là kiểu người nằm mơ rất nhiều, theo kinh nghiệm của cậu thì có thể nhận thấy, giấc mộng này cũng không đáng sợ. Ít nhất là bản thân ở góc nhìn của Thượng Đế, chỉ cần không phải sắm vai ngôi thứ nhất tự mình trải nghiệm thì hiệu ứng thị giác cũng không khác gì phim ảnh.
Hơn nữa, cậu còn náo động phòng của quỷ rồi cơ mà, gặp một cảnh như thế này cũng thấy bình thường.
Xe ngựa nườm nượp qua lại, trên phố ồn ào tiếng người nói chuyện. Bỗng nhiên có tiếng huyên náo truyền đến từ đằng xa, một tiếng hét lanh lảnh đột ngột vang lên: "Nhường đường, cảm phiền nhường đường một chút! Đang đánh nhau, mọi người đừng để bị ngộ thương!"
Chỉ thấy xa xa có một đám người đang chạy như bay tới, mỗi người đều lấm lem mặt mũi, bộ dạng nhếch nhác thảm hại, mà tiếng hét kia lại phát ra ở phía cuối đám người, "Lão Nhị! Đến cầu Trường Mi! Giúp tôi một tay xử lý bọn chúng!"
Người hô to là một thiếu niên, vẻ mặt hào hứng chân tay linh hoạt, chỉ trong mấy câu nói đã chạy đến cuối con phố dài. Ở nơi đó có một cây cầu, bắc qua vịnh nước cạn ngăn cách với con phố đối diện.
Thiếu niên đứng ở bên kia cây cầu, ném toàn bộ những người muốn qua cầu xuống nước, dù thế đám người vẫn liên tục cắm đầu xông về phía trước. Mỗi người đều mang dáng vẻ chạy trối chết, dường như cho dù không đánh lại thiếu niên ở đầu cầu nhưng vẫn phải cố mà chạy, bởi vì thứ đuổi theo phía sau còn khủng bố hơn nhiều.
Trông thấy trên cầu càng ngày càng đông đúc, bỗng nhiên có một cơn gió mạnh nổi lên ào ào quét ngang qua con phố dài, hướng thẳng về phía đầu cầu. Đám người trên cầu lập tức bị oanh tạc, bị hất tung lên giữa không trung rồi rơi thẳng xuống nước. Những tiếng ùm tõm liên tiếp vang lên, chẳng bao lâu trong vịnh nước cạn đã rơi chật kín người, trông giống như một nồi sủi cảo đầy ăm ắp.
"Xuất đao như gió, nước chảy hoa trôi." Thiếu niên ở đầu cầu vỗ tay, cười nói: "Lão Nhị, nếu như hôm nay ông rút đao sớm một chút thì hai chúng ta cũng không đến mức một người bị thương cánh tay, một người bị bong gân chân."
"Tiên sinh nói, gần đây không có việc gì thì ba ngày chỉ có thể rút đao một lần." Trong con phố dài có một người đi tới, cũng là một thiếu niên trạc tuổi, ôm trong tay là một thanh trường đao đỏ thẫm.
Dưới góc nhìn của người đứng ngoài quan sát, An Bình xem xong mà sững sờ, thầm tự nhủ năng lực tưởng tượng của cậu đã thăng cấp rồi sao? Ấy thế mà cậu có thể mơ thấy một người xinh đẹp như vậy hả?
Không phải xinh đẹp, sử dụng xinh đẹp để hình dung thì quá khuôn mẫu. Đó là một vẻ đẹp không chút nữ tính, một vẻ đẹp sắc sảo khiến người ta kinh ngạc.
Thiếu niên có một đôi mắt phượng, tay ôm một thanh đao, khí chất cũng giống như một thanh đao. Dung mạo xinh đẹp say đắm lòng người, từ trong xương cốt rắn chắc tỏa ra sát khí ngút trời. Ưỡn lưng thẳng tắp, tư thế giống như vừa phun rượu tế đao, chuẩn bị cạo xương làm hương đốt.
An Bình chết lặng nhìn trân trân, nhưng hầu hết người qua đường đều đã quá quen thuộc với chuyện này, "Tùng thiếu gia xuống núi sao?" "Hôm nay mùng năm*, thư trai nghỉ học." "Quả nhiên mấy cậu ấm này xuống núi chỉ thích đánh nhau." "Người trẻ tuổi mà..."
(*Mùng năm tháng giêng âm lịch, ngày Thần Tài.)
Thiếu niên được gọi là lão Nhị trông không giống người phàm tục, nhưng khi lên tiếng lại rất đời thường, "Có thể coi như đã đánh xong CMN chưa, đi tìm chỗ uống rượu."
"Chờ chút." Thiếu niên bên kia cầu vớt một người lên khỏi mặt nước, cười hì hì nói: "Ông anh này, cảm phiền giúp tôi chuyển lời cho cậu chủ nhà anh là. Lần này hắn bị tôi đánh, tôi bắt hắn gọi tôi là ba, nếu còn lần sau thì hắn sẽ phải gọi tôi là ông, lần sau nữa hắn có thể kéo theo ba ruột của hắn cùng nhau dập đầu lạy tôi. Còn cái chuyện chiếm đoạt nhà dân này á, tôi thấy một lần đánh một lần. Bảo hắn trước khi động tay động chân thì xem trước xem, phần mộ tổ tiên nhà mình đã bị đào sạch sẽ lên chưa."
Lão Nhị nghe mà sốt hết cả ruột, "Lão Tứ, cậu ở đó nói nhảm cái gì thế? Xong chưa?"
"Tới đây tới đây." Lão Tứ giơ tay lên ném người nọ về lại trong nước, "Ba ngày rút đao một lần? Thế hôm qua ông cầm đao giết lợn thì tính thế nào..." Y vừa đi tới giữa cầu thì lại nghe thấy tiếng răng rắc vang lên dưới chân, ngay sau đó cả cây cầu sụp xuống ầm ầm.
"...Lão Nhị ông quá tàn nhẫn." Lão Tứ trồi lên từ trong nước, "Không phải chỉ nói ông giết lợn thôi sao, cần đến mức bổ vỡ cầu luôn không?"
"Thế cậu dám nói mình không ăn không?" Lão Nhị hừ lạnh,"Tôi giết lợn cho chó ăn à?"
"Ồ, giận rồi hả?" Lão Tứ làm mặt quỷ, "Gâu."
"Gâu cái cụ nội cậu." Lão Nhị bĩu môi, vớt người ra khỏi nước, "Nhìn bộ dạng gớm guốc của cậu xem, đừng đi uống rượu, đi tìm thầy thuốc, khâu cánh tay của cậu lại."
"Không sao không sao hết, đi rồi sẽ trễ giờ mất. Quan Sơn Nguyệt sắp bắt đầu hát khúc đầu tiên rồi... Này, sao ông lại làm thế!"
"Đừng nói mấy lời linh tinh với tôi." Lão Nhị trực tiếp xách người lên, nắm chặt đai lưng của đối phương trong tay, "Đi tìm thầy thuốc trước, lần sau sẽ bao trọn Quan Sơn Nguyệt cho cậu nghe."
"Vậy tôi muốn dì Việt chơi mạt chược với tôi!"
"Đệt mợ cậu không biết chữ được voi đòi tiên viết như thế nào à?"
An Bình nhìn hai người này cãi lộn cả quãng đường, cuối cùng dừng lại trước cổng của một tòa dinh thự. Cổng lớn được xây rất hoành tráng, nhà cao vườn rộng, trước cổng chính màu son đỏ có treo hai chiếc đèn lồng. Lão Nhị không đi cổng chính mà rẽ vào một con hẻm bên cạnh, sau đó gõ ầm ầm vào cửa hông, "Họ Sài! Có nhà không?"
"Ông đang gõ cửa hay cướp bóc hả?" Lão Tứ nhấc mí mắt lên, "Đây là nhà ai? Thầy thuốc nào giàu có đến vậy?"
"Dược gia, Sài thị." Lão Nhị nói: "Hai chúng ta ra ngoài đều không mang theo tiền, chắc ở đây có thể ghi nợ."
"Đậu má mau thả tôi xuống! Có bán tôi đi cũng không mời nổi thầy thuốc Sài thị đâu!" Lão Tứ bị xách đai lưng, nghe xong bèn giãy dụa một hồi, "Ông quen thầy thuốc Sài thị từ khi nào vậy? Đừng để người ta lừa!"
"Không quen, nhưng phủ Sài có quầy thuốc khám cho dân, dù giàu hay nghèo đều có thể vào trong xin chữa bệnh." Lão Nhị nói: "Trận vừa nãy còn chưa đánh xong, thằng chó kia chắc chắn vẫn ngựa quen đường cũ. Tôi sẽ quay lại đánh cả ba hắn, cậu ở chỗ này một đêm, ngày mai hẵng về núi."
"Ông muốn đánh ba hắn? Thả tôi xuống! Tôi cũng muốn đi!"
Trong lúc hai người giằng co, cửa hông "kẽo kẹt" mở ra, một người ăn mặc như gã hầu đi ra, "Hai vị thiếu gia, gõ cửa là đến khám bệnh sao ạ?"
"Khám cho cậu ấy." Lão Nhị giơ tay lên, ném thẳng người vào trong cửa, "Ngày mai tôi tới cửa lấy hàng."
"Thiếu gia yên tâm." Gã hầu chắp tay hành lễ, "Hôm nay sắc trời đã muộn, mời thiếu gia mai đến đón người."
"Lão Nhị ông đứng lại cho tôi, tôi cũng muốn đi!" Lời còn chưa dứt, đối phương đã đạp một cước đóng cửa lại.
Gã hầu không lấy làm kinh ngạc mỉm cười, khom lưng nói: "Thiếu gia, mời đi."
Phủ Sài rất lớn, sân vườn sâu rộng. Có vẻ như đây cũng là lần đầu tiên lão Tứ tới nơi này, y được gã hầu dẫn vào một phòng thuốc, một dược đồng* đang khuấy thuốc đứng lên, "Chào buổi tối, thiếu gia. Xin hỏi thiếu gia muốn khám thương tích gì vậy?"
(*药童 Dược đồng, là những người làm, chế biến, bốc thuốc trong y học cổ truyền Trung Quốc xưa.)
"Có chút trầy xước, làm phiền thầy thuốc nhỏ rồi." Lão Tứ xắn tay áo lên, An Bình nhìn thấy mà hoảng sợ. Nửa cánh tay của người này đều là máu, máu thịt be bét trông rất kinh khủng. Cũng khó trách lão Nhị lại kiên quyết áp giải người tới đây như vậy. Không biết bộ quần áo này làm bằng chất liệu gì, mà nhìn từ bên ngoài lại không thể thấy được một chút vết thương.
"Trong miệng vết thương có lưỡi dao còn sót lại." Dược đồng cầm ngọn đèn lên quan sát, sau đó lấy ra một cái đĩa gỗ, bên trên là nhíp và kim khâu, "Lúc lấy ra sẽ rất đau, thiếu gia có muốn gây mê không?"
"Không cần, thầy thuốc nhỏ cứ khâu luôn là được." Lão Tứ xua tay: "Mà ở phủ Sài có phục vụ cơm không? Có rượu không?"
"Ở phủ Sài cấm dùng cơm sau giờ Tuất." Dược đồng nhanh chóng bắt tay vào làm, vừa nói vừa bắt đầu xe chỉ luồn kim, "Sau khi khâu xong, trong vòng bảy ngày phải kiêng rượu thịt."
(*Giờ Tuất: 19h-21h)
Lão Tứ bị thương ở tay mà chẳng có cảm giác gì, vậy mà chỉ một câu của dược đồng lại làm cho y cảm thấy đau đớn, "Bảy ngày?"
"Miệng vết thương của thiếu gia rất sâu, bảy ngày đã là thời hạn ngắn nhất. Xin cậu nhất định phải nghe theo lời dặn của thầy thuốc." Động tác của dược đồng rất nhanh, lấy mảnh lưỡi dao ra khử trùng rồi băng bó liền một mạch, "Thiếu gia còn trẻ, cần phải chú ý dưỡng thương, vậy mới là kế lâu dài."
"Thầy thuốc nhỏ nói chuyện thật thú vị." Lão Tứ nghe xong nở nụ cười: "Y thuật cao siêu đến vậy, ấy mà trông còn nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng sao khi nói chuyện lại có vẻ già dặn hơn cả sư phụ tôi thế."
"Thiếu gia quá khen, thằng nhóc tôi chỉ là một đồng tử ngoại môn*, cũng không phải người chân truyền như Sài thị." Dược đồng cất lại mâm thuốc, nghiêm túc hành lễ, "Nếu bàn về y thuật, thì tôi không bằng một phần vạn của công tử nhà tôi."
(*Đồng tử là những đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên.
Ngoại môn: là chỉ người đi theo thầy/sư phụ, nghe giảng và học theo, ít được thầy/sư phụ chỉ dạy, chủ yếu dựa vào bản thân tự lĩnh ngộ và nghiên cứu.)
"Tôi đã từng nghe nói về công tử nhà cậu." Lão Tứ nghe vậy liền hứng thú, "Sài thị Sài Thúc Tân, tuổi còn trẻ đã hành y cứu đời, còn có một đôi bàn tay thần diệu, nghe nói là một người rất tuyệt vời."
"Công tử là người trẻ tuổi có tấm lòng nhân từ, là một thầy thuốc mẫu mực." Dược đồng lại không chịu nói thêm nữa, lễ phép đưa người ra ngoài cửa.
"Cảm ơn thầy thuốc nhỏ." Lão Tứ cũng cười đáp lễ, sau đó vươn tay xoa đầu dược đồng, "Trông cậu cũng không lớn lắm, đi ngủ sớm một chút, như vậy mới cao lên được."
Dược đồng ngẩn người, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ tức giận, "Thiếu gia không cần phí tâm lo lắng." Lời còn chưa dứt, cửa phòng thuốc bị đóng sập lại. Lão Tứ còn chưa kịp hỏi mình ở lại phòng nào, đành phải ngơ ngác nhìn cửa.
"Tức giận à?" Y sờ sờ mũi, "Chê mình nói cậu ta nhỏ tuổi? Hay là nói cậu ta không được cao?"
Lão Tứ gõ cửa nhưng mà không có tiếng trả lời, ngược lại y cảm thấy khá thú vị, bắt đầu có hứng thú, thế này vừa vặn cho y có lý do đi dạo ở phủ Sài.
Thiếu niên nhảy lên mái hiên, quan sát chung quanh, "Mấy năm nay trong thành đều xây dựng biệt thự hiện đại phương Tây, ấy mà giờ vẫn còn có thể nhìn thấy một nhà vườn cổ kính như này, thật sự hiếm có khó tìm."
Phủ Sài có khu vườn cảnh sơn thủy tiêu chuẩn với hoa lá cỏ cây um sùm, hành lang quanh co khúc khuỷu. Lão Tứ lấy xuống một chiếc đèn lồng từ trên xà nhà, rồi lại tìm được một hộp đồ ăn vặt ở trong phòng nào đó, vừa đi dạo vừa cắn hạt dưa. "Phòng thuốc, phòng sách, phòng trà, phòng thuốc, phòng thuốc..." Y đi qua liên tục mười mấy căn phòng, "Phủ Sài này là tiệm thuốc khổng lồ à? Tại sao tất cả đều là phòng thuốc?"
Y ghét nhất là uống thuốc, cho nên y tìm tới tìm lui như vậy không phải để tìm phòng thuốc, mà là tìm phòng bếp. Cả một ngày trời đi đánh nhau cùng lão Nhị, y đã đói đến mức da bụng dính vào da lưng rồi.
"Người phủ Sài đều là ấm sắc thuốc sao? Mỗi ngày chỉ uống thuốc không ăn cơm à?...Có rồi!" Cuối cùng cũng tìm được phòng bếp, nồi niêu xoong chảo đều đầy đủ, lão Tứ nhìn vào trong giỏ rau, "Vãi nồi không thể nào... Thịt đâu?!"
Y lật tung cả nhà bếp, cuối cùng phải chấp nhận, phòng bếp ở phủ Sài chỉ có đồ chay.
Đây không phải một phủ toàn thầy thuốc, mà đây là một ổ hòa thượng.
Lão Tứ suy nghĩ một chút, ra ngoài rẽ trái, cách đó không xa chính là hồ nước, y vớt một con cá lên, rửa sạch cạo vảy rồi cho vào nồi. Y cũng lấy thêm một ít dược liệu từ phòng thuốc bên cạnh, cho thêm vào canh cá để bổ dưỡng và tăng độ thơm ngon. Sau đó tiện tay chôm một bình rượu thuốc, xé mở giấy niêm phong, cả phòng đều tràn ngập hương rượu lành lạnh.
Một lúc sau cá chín, lão Tứ bưng nồi đất xuống bếp, cầm một đôi đũa ném ra ngoài, "Người anh em, anh đứng đó nhìn lâu lắm rồi đấy, cá đã nấu chín, có muốn nếm thử một chén canh không?"
"Phủ Sài canh phòng nghiêm ngặt, cậu vào đây bằng cách nào?" Bên ngoài phòng bếp xuất hiện một bóng người, "Vậy mà còn có thể đi qua hành lang cửu khúc."
"Chuyện đó dễ ẹt, mà này hạt dưa nhà các anh ngon thật đấy." Lão Tứ ngậm thìa, "Yên tâm đi, tôi được gửi ở lại đây, sáng sớm ngày mai có người đến lấy."
Y cười tủm tỉm nâng nồi đất lên trước mặt đối phương, rất tự nhiên rất nhiệt tình, không hề có chút tự giác mình đang vào nhà cướp đồ của người ta, "Mấy người phủ Sài các anh rất ít khi ăn mặn nhỉ, có muốn nếm thử tay nghề của tôi không?"
"...Thứ gì đây?"
"Canh cá koi hành tây táo đỏ." Lão Tứ dương dương tự đắc nói: "Vừa mới vớt từ trong hồ đấy, tôi cố ý chọn một con có màu đẹp, anh nhìn màu sắc của nồi canh này đi, trông đẹp mắt làm sao."
Đối phương lùi lại hai bước, thân hình được ngọn đèn đuốc dưới hành lang rọi sáng. Đó là một thiếu niên trạc tuổi lão Tứ, mặt mày lạnh lùng, rũ mắt nhìn nồi đất trong tay lão Tứ.
Sau một hồi im lặng, đối phương giương mắt nhìn y, "Cá koi không ăn được."
"Hả?"
"Không nên ăn sau giờ Tuất."
"Cái quái gì vậy hả?"
"Không được tự tiện xông vào phòng ăn."
"Trọng tâm câu chuyện chạy đi đâu rồi?"
"Không được tự tiện động vào dược liệu."
"Sao anh lại ki thế?"
"Thứ trong nồi, không thể ăn vào miệng."
"Haizzz, anh không muốn ăn thì thôi." Lão Tứ xua áo, tự mình ăn một thìa canh cá, "Tôi cảm thấy hương vị khá ngon, anh không có lộc ăn rồi... Ối ối ối anh đang làm gì đấy?!" Vài luồng ánh sáng bạc lóe lên, bay thẳng về phía nồi đất trong tay lão Tứ, bị y tránh được nhưng đầy khó khăn, "Anh có thù với cái nồi này hả?"
Đối phương không trả lời, thuận tay phóng ra mấy cây châm bạc, lão Tứ nhảy tới nhảy lui ở trong phòng bếp để tránh né, "Không phải chứ, anh muốn ăn thì anh cứ nói đi, mắc cỡ làm gì, rồi trút giận lên cái nồi là sao? Ấy, anh có thể bắt chéo tay điều khiển châm sao? Anh là người nhà họ Sài à?"
Người này vừa tránh vừa ăn, thân thể cực kỳ linh hoạt, chỉ chốc lát sau một nồi canh đầy đã thấy đáy, "Anh đừng phóng châm nữa! Tôi đã ăn hết rồi!"
Đối phương nghe vậy thì dừng lại, "...Cậu đã ăn hết?"
Lão Tứ ợ một tiếng.
Canh cá koi hành tây táo đỏ, An Bình nhìn thôi đã muốn quỳ lạy. Món như này cũng có thể ăn hết được, đây là đầu lưỡi với dạ dày làm bằng gì vậy?
"Sau bữa ăn không nên vận động mạnh, anh là thầy thuốc, phải có lòng nhân ái cảm thông, chúng ta nghỉ ngơi trước đã." Lão Tứ ra hiệu tạm dừng, nhưng không ngờ một cây châm bạc lại bay lướt qua tóc mai của y, "Sao anh vẫn còn ra tay?! Người tới nơi này đều là khách, đây chính là cách tiếp khách của phủ Sài các anh à?"
"Quấy rồi làm loạn."
"Nếu không thì thế này đi, cá này nhà anh giá bao nhiêu? Tôi bồi thường cho anh được chưa!"
"Cá koi đầu đỏ, một con có giá trị bằng một quán rượu."
Lão Tứ nghẹn họng, nghẹn cả lúc lâu mới thành khẩn nói: "...Vậy thì anh cứ coi tôi là kẻ trộm đi."
Đối phương nhíu mày không nói nữa, lão Tứ thấy không thể trao đổi, lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, hai người một chạy một đuổi, "Tôi nói anh này, sao anh lại cứng nhắc như vậy? Tôi vẫn còn bị thương đấy, thầy thuốc à lòng nhân ái của anh đâu? Hay là anh còn có mưu đồ khác? Sao đây, thừa dịp đêm tối lộng gió muốn cưỡng đoạt dân nam? Thật không ngờ anh còn trẻ mà đã bụng dạ khó lường như thế —— Chời **, cứu mạng!"
Lão Tứ đánh nhau quanh năm luyện ra được một thân đầy tài nghệ, đầu tiên là làm tổn thương bằng lời nói, tiếp đó mới ra tay đánh người. Cho nên y vừa vắt chân lên cổ chạy như điên vừa lải nhải không ngớt, chỉ chờ đối phương thẹn quá hóa giận để lộ sơ hở. Người càng đứng đắn thì bình thường da mặt càng mỏng, huống chi thiếu niên này trông rất cao quý, chắc chắn bị nói vậy sẽ chịu không nổi.
Quả nhiên, phía sau truyền đến một tiếng mắng giận dữ: "Im miệng!"
Vô số châm bạc đầy trời bắt đầu lao xuống mặt đất, lão Tứ chờ đúng thời khắc này, trở tay vung ra một nắm tiền đồng đánh rơi châm bạc. Sau đó thay vì rút lui thì lại tấn công, y nghiêng người về phía trước, lợi dụng khoảng khắc đối phương ngạc nhiên, tung một cú đá ngang, đạp thẳng người vào trong hồ.
"Một cú vừa rồi là chiêu nghề của mấy tay lính già trong quân doanh, đơn giản nhưng hữu dụng, rất thích hợp để đối phó với loại người như anh. Lối tấn công của anh quá ổn định thiếu linh hoạt, không phòng thủ được."
Lão Tứ ngồi trên mái hiên, chẳng biết y lại móc được một nắm hạt dưa từ đâu ra, "Tôi nói này người anh em, anh không nói lại tôi, cũng không đánh lại được tôi. Nếu không chúng ta coi như xí xóa, từ đây đường ai nấy đi, anh thấy có được không?"
Mặt hồ tĩnh lặng một lát, sau đó vang lên một tiếng ào ào, đối phương ra khỏi nước, đi vào vọng lâu ở giữa hồ, giọng nói bình tĩnh truyền qua mặt hồ, lộ ra vẻ lạnh lẽo: "Tốt nhất là cậu mau trốn đi."
"Trốn? Nếu tôi có thể trốn được anh thì tôi cần gì phải ở đây giảng đạo lý?" Lão Tứ liếc nhìn phía đối diện, động tác cắn hạt dưa đột nhiên dừng lại, "Đù má không phải chứ? Ánh mắt của anh là sao? Anh định giết người à?"
Từ nhỏ y đã lăn lộn ở chiến trường, đã quá quen thuộc với ánh mắt như thế này. Nếu đánh nhau, nhẹ thì có người thiếu cánh tay gãy cẳng chân, nặng thì mất mạng cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
"Này ông anh, cánh tay của tôi vẫn đang bị thương đó." Y thử thương lượng một chút, "Anh làm vậy là thắng không vẻ vang đâu."
Thiếu niên vắt khô nước trên quần áo, "Người có khí tiết thà chết không chịu nhục." Nói xong hắn tháo găng tay lụa trắng xuống, "Nếu cậu có thể giết tôi thì cứ việc đi ra khỏi phủ Sài, sẽ không có người ngăn cản."
Các thế hệ Dược gia Sài thị đều có y thuật xuất chúng tuyệt vời, mà đối với thầy thuốc hành y trên đời, một trong những chỗ dựa lớn nhất chính là đôi bàn tay khéo léo. Bắt mạch, châm cứu hoàn toàn dựa vào kỹ năng trên đôi tay. Từ trước đến nay, Sài thị luôn chú trọng bảo dưỡng hai tay của mình, bình thường thầy thuốc Sài thị đều đeo găng tay, mà tình huống có thể khiến bọn họ tháo găng tay thì thường chỉ có hai loại.
Hoặc là cứu người, hoặc là giết người.
Thôi xong. Lão Tứ ngậm miệng. Nhìn tư thế này của hắn, không đánh một trận thì không thể rời đi. Người này cũng quá hẹp hòi, không phải chỉ bị ướt bộ quần áo thôi sao, cũng không phải con gái, làm lớn chuyện như vậy để làm gì?
Nhưng mà y sẽ không nói những lời này ra, tránh cho vị đối diện kia lại tức đến nổ phổi. Đánh thì đánh, dù sao có phá hỏng cũng không phải vườn nhà mình, sợ cái gì.
"Được rồi, anh muốn đánh thì tôi chiều." Lão Tứ đứng dậy trên mái hiên, chắp tay, "Trước khi bắt đầu, xin hãy xưng danh."
Hai người đối mặt cách nhau một cái hồ, vầng trăng treo cao sáng tỏ, gió đêm xe lạnh thổi tới.
Thiếu niên nhìn y, lãnh đạm nói: "Dược gia Sài thị, Sài Thúc Tân."
Lão Tứ khẽ giật mình, lập tức cười nói: "Thì ra anh chính là công tử Dược gia, ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay may mắn được đánh một trận, quả là duyên phận cả đời không hối tiếc."
"Tôi đến từ phủ tướng quân Mộc, thuộc môn hạ Thiên Toán, Mộc Cát Sinh."
- -------------------
Chú thích:
Phán ô đầu mã giác chung tướng cứu. Trí thử trát, quân hoài tụ. Ngã diệc phiêu linh cửu —— Cố Trinh Quán
An Bình bắt xe về nhà. Trên bàn đã bày sẵn bữa sáng do dì giúp việc làm, là mì dầu hành với quả trứng lòng đào nằm phía trên, bên cạnh còn có một bát cháo bí đỏ.
Ba mẹ An bận rộn làm ăn ở nước ngoài quanh năm, An Bình đã quen với việc ở nhà một mình. Cậu bỏ bữa sáng vào lò vi sóng hâm nóng lại, nhẩm tính xem số bài tập còn lại bao nhiêu. Một buổi chiều làm hai mươi lăm tờ đề thi... Tính thế nào cũng không thể làm xong hết, thôi kệ, chép cho nhanh.
An Bình là người nghiêm túc ngay thẳng, bình thường rất ít khi giở trò gian lận, và chuyện chép bài thế này cũng là lần đầu tiên cậu làm kể từ lúc lên cấp ba đến nay. Thế nhưng, sau khi trải qua một trận lăn lội gian khổ tối hôm qua, thì bài tập dường như cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Sau khi trở về từ cõi chết, lén lười biếng một lần cũng hợp tình hợp lý mà.
Trong đầu cậu vẫn còn nghĩ đến chuyện của Mộc Cát Sinh. Dù sao mọi thứ thực sự quá sức tưởng tượng, nếu như cậu không đọc cực kỳ nhiều tiểu thuyết thì cậu cũng không biết phải lắp ráp tam quan đã vỡ vụn của mình như thế nào nữa.
Chẳng mấy khi không làm bài tập về nhà, An Bình nghĩ một lát, quyết định tìm vài việc để dời mạch suy nghĩ của mình. Cậu mở phòng chiếu phim gia đình dưới nhà, chọn một bộ phim lịch sử.
Đề tài phim không quá phổ biến, đây là một bộ phim bán hư cấu dựa trên lịch sử có thật. Phần giới thiệu rất ngắn, không biết đang nói về triều đại nào, có lẽ là những năm cuối trong thời buổi loạn lạc.
An Bình nhấn nút phát, màn hình bắt đầu chuyển dần từ sáng sang tối.
Một cuộn mành châu được vén lên, ánh sáng len lỏi chiếu vào trong bóng tối, ngả sắc vàng rợi tựa như lớp giấy tuyên ố cũ. Xuất hiện sâu tận trong hành lang là một cánh cửa đỏ thẫm, đồng thời một giọng hát du dương loáng thoáng vang lên——
"...Phán ô đầu mã giác chung tướng cứu. Trí thử trát, quân hoài tụ. Ngã diệc phiêu linh cửu..."
(...Dù ngàn khó khăn ta vẫn sẽ nghĩ cách cứu người. Ta dùng tín thư này làm tin, mong người giữ kỹ đừng lo lắng. Ta cũng đã phiêu bạt tha hương rất lâu...)
An Bình cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ.
Chắc là đã ngủ quên trong lúc đang xem phim, chứ nếu không không có lý gì mà cậu vừa mở mắt đã về đến thế kỷ trước. Hiện giờ trước mắt cậu là một con phố dài, nhìn cảnh quan đường phố xung quanh thì hẳn là đang trong thời kỳ dân quốc.
An Bình là kiểu người nằm mơ rất nhiều, theo kinh nghiệm của cậu thì có thể nhận thấy, giấc mộng này cũng không đáng sợ. Ít nhất là bản thân ở góc nhìn của Thượng Đế, chỉ cần không phải sắm vai ngôi thứ nhất tự mình trải nghiệm thì hiệu ứng thị giác cũng không khác gì phim ảnh.
Hơn nữa, cậu còn náo động phòng của quỷ rồi cơ mà, gặp một cảnh như thế này cũng thấy bình thường.
Xe ngựa nườm nượp qua lại, trên phố ồn ào tiếng người nói chuyện. Bỗng nhiên có tiếng huyên náo truyền đến từ đằng xa, một tiếng hét lanh lảnh đột ngột vang lên: "Nhường đường, cảm phiền nhường đường một chút! Đang đánh nhau, mọi người đừng để bị ngộ thương!"
Chỉ thấy xa xa có một đám người đang chạy như bay tới, mỗi người đều lấm lem mặt mũi, bộ dạng nhếch nhác thảm hại, mà tiếng hét kia lại phát ra ở phía cuối đám người, "Lão Nhị! Đến cầu Trường Mi! Giúp tôi một tay xử lý bọn chúng!"
Người hô to là một thiếu niên, vẻ mặt hào hứng chân tay linh hoạt, chỉ trong mấy câu nói đã chạy đến cuối con phố dài. Ở nơi đó có một cây cầu, bắc qua vịnh nước cạn ngăn cách với con phố đối diện.
Thiếu niên đứng ở bên kia cây cầu, ném toàn bộ những người muốn qua cầu xuống nước, dù thế đám người vẫn liên tục cắm đầu xông về phía trước. Mỗi người đều mang dáng vẻ chạy trối chết, dường như cho dù không đánh lại thiếu niên ở đầu cầu nhưng vẫn phải cố mà chạy, bởi vì thứ đuổi theo phía sau còn khủng bố hơn nhiều.
Trông thấy trên cầu càng ngày càng đông đúc, bỗng nhiên có một cơn gió mạnh nổi lên ào ào quét ngang qua con phố dài, hướng thẳng về phía đầu cầu. Đám người trên cầu lập tức bị oanh tạc, bị hất tung lên giữa không trung rồi rơi thẳng xuống nước. Những tiếng ùm tõm liên tiếp vang lên, chẳng bao lâu trong vịnh nước cạn đã rơi chật kín người, trông giống như một nồi sủi cảo đầy ăm ắp.
"Xuất đao như gió, nước chảy hoa trôi." Thiếu niên ở đầu cầu vỗ tay, cười nói: "Lão Nhị, nếu như hôm nay ông rút đao sớm một chút thì hai chúng ta cũng không đến mức một người bị thương cánh tay, một người bị bong gân chân."
"Tiên sinh nói, gần đây không có việc gì thì ba ngày chỉ có thể rút đao một lần." Trong con phố dài có một người đi tới, cũng là một thiếu niên trạc tuổi, ôm trong tay là một thanh trường đao đỏ thẫm.
Dưới góc nhìn của người đứng ngoài quan sát, An Bình xem xong mà sững sờ, thầm tự nhủ năng lực tưởng tượng của cậu đã thăng cấp rồi sao? Ấy thế mà cậu có thể mơ thấy một người xinh đẹp như vậy hả?
Không phải xinh đẹp, sử dụng xinh đẹp để hình dung thì quá khuôn mẫu. Đó là một vẻ đẹp không chút nữ tính, một vẻ đẹp sắc sảo khiến người ta kinh ngạc.
Thiếu niên có một đôi mắt phượng, tay ôm một thanh đao, khí chất cũng giống như một thanh đao. Dung mạo xinh đẹp say đắm lòng người, từ trong xương cốt rắn chắc tỏa ra sát khí ngút trời. Ưỡn lưng thẳng tắp, tư thế giống như vừa phun rượu tế đao, chuẩn bị cạo xương làm hương đốt.
An Bình chết lặng nhìn trân trân, nhưng hầu hết người qua đường đều đã quá quen thuộc với chuyện này, "Tùng thiếu gia xuống núi sao?" "Hôm nay mùng năm*, thư trai nghỉ học." "Quả nhiên mấy cậu ấm này xuống núi chỉ thích đánh nhau." "Người trẻ tuổi mà..."
(*Mùng năm tháng giêng âm lịch, ngày Thần Tài.)
Thiếu niên được gọi là lão Nhị trông không giống người phàm tục, nhưng khi lên tiếng lại rất đời thường, "Có thể coi như đã đánh xong CMN chưa, đi tìm chỗ uống rượu."
"Chờ chút." Thiếu niên bên kia cầu vớt một người lên khỏi mặt nước, cười hì hì nói: "Ông anh này, cảm phiền giúp tôi chuyển lời cho cậu chủ nhà anh là. Lần này hắn bị tôi đánh, tôi bắt hắn gọi tôi là ba, nếu còn lần sau thì hắn sẽ phải gọi tôi là ông, lần sau nữa hắn có thể kéo theo ba ruột của hắn cùng nhau dập đầu lạy tôi. Còn cái chuyện chiếm đoạt nhà dân này á, tôi thấy một lần đánh một lần. Bảo hắn trước khi động tay động chân thì xem trước xem, phần mộ tổ tiên nhà mình đã bị đào sạch sẽ lên chưa."
Lão Nhị nghe mà sốt hết cả ruột, "Lão Tứ, cậu ở đó nói nhảm cái gì thế? Xong chưa?"
"Tới đây tới đây." Lão Tứ giơ tay lên ném người nọ về lại trong nước, "Ba ngày rút đao một lần? Thế hôm qua ông cầm đao giết lợn thì tính thế nào..." Y vừa đi tới giữa cầu thì lại nghe thấy tiếng răng rắc vang lên dưới chân, ngay sau đó cả cây cầu sụp xuống ầm ầm.
"...Lão Nhị ông quá tàn nhẫn." Lão Tứ trồi lên từ trong nước, "Không phải chỉ nói ông giết lợn thôi sao, cần đến mức bổ vỡ cầu luôn không?"
"Thế cậu dám nói mình không ăn không?" Lão Nhị hừ lạnh,"Tôi giết lợn cho chó ăn à?"
"Ồ, giận rồi hả?" Lão Tứ làm mặt quỷ, "Gâu."
"Gâu cái cụ nội cậu." Lão Nhị bĩu môi, vớt người ra khỏi nước, "Nhìn bộ dạng gớm guốc của cậu xem, đừng đi uống rượu, đi tìm thầy thuốc, khâu cánh tay của cậu lại."
"Không sao không sao hết, đi rồi sẽ trễ giờ mất. Quan Sơn Nguyệt sắp bắt đầu hát khúc đầu tiên rồi... Này, sao ông lại làm thế!"
"Đừng nói mấy lời linh tinh với tôi." Lão Nhị trực tiếp xách người lên, nắm chặt đai lưng của đối phương trong tay, "Đi tìm thầy thuốc trước, lần sau sẽ bao trọn Quan Sơn Nguyệt cho cậu nghe."
"Vậy tôi muốn dì Việt chơi mạt chược với tôi!"
"Đệt mợ cậu không biết chữ được voi đòi tiên viết như thế nào à?"
An Bình nhìn hai người này cãi lộn cả quãng đường, cuối cùng dừng lại trước cổng của một tòa dinh thự. Cổng lớn được xây rất hoành tráng, nhà cao vườn rộng, trước cổng chính màu son đỏ có treo hai chiếc đèn lồng. Lão Nhị không đi cổng chính mà rẽ vào một con hẻm bên cạnh, sau đó gõ ầm ầm vào cửa hông, "Họ Sài! Có nhà không?"
"Ông đang gõ cửa hay cướp bóc hả?" Lão Tứ nhấc mí mắt lên, "Đây là nhà ai? Thầy thuốc nào giàu có đến vậy?"
"Dược gia, Sài thị." Lão Nhị nói: "Hai chúng ta ra ngoài đều không mang theo tiền, chắc ở đây có thể ghi nợ."
"Đậu má mau thả tôi xuống! Có bán tôi đi cũng không mời nổi thầy thuốc Sài thị đâu!" Lão Tứ bị xách đai lưng, nghe xong bèn giãy dụa một hồi, "Ông quen thầy thuốc Sài thị từ khi nào vậy? Đừng để người ta lừa!"
"Không quen, nhưng phủ Sài có quầy thuốc khám cho dân, dù giàu hay nghèo đều có thể vào trong xin chữa bệnh." Lão Nhị nói: "Trận vừa nãy còn chưa đánh xong, thằng chó kia chắc chắn vẫn ngựa quen đường cũ. Tôi sẽ quay lại đánh cả ba hắn, cậu ở chỗ này một đêm, ngày mai hẵng về núi."
"Ông muốn đánh ba hắn? Thả tôi xuống! Tôi cũng muốn đi!"
Trong lúc hai người giằng co, cửa hông "kẽo kẹt" mở ra, một người ăn mặc như gã hầu đi ra, "Hai vị thiếu gia, gõ cửa là đến khám bệnh sao ạ?"
"Khám cho cậu ấy." Lão Nhị giơ tay lên, ném thẳng người vào trong cửa, "Ngày mai tôi tới cửa lấy hàng."
"Thiếu gia yên tâm." Gã hầu chắp tay hành lễ, "Hôm nay sắc trời đã muộn, mời thiếu gia mai đến đón người."
"Lão Nhị ông đứng lại cho tôi, tôi cũng muốn đi!" Lời còn chưa dứt, đối phương đã đạp một cước đóng cửa lại.
Gã hầu không lấy làm kinh ngạc mỉm cười, khom lưng nói: "Thiếu gia, mời đi."
Phủ Sài rất lớn, sân vườn sâu rộng. Có vẻ như đây cũng là lần đầu tiên lão Tứ tới nơi này, y được gã hầu dẫn vào một phòng thuốc, một dược đồng* đang khuấy thuốc đứng lên, "Chào buổi tối, thiếu gia. Xin hỏi thiếu gia muốn khám thương tích gì vậy?"
(*药童 Dược đồng, là những người làm, chế biến, bốc thuốc trong y học cổ truyền Trung Quốc xưa.)
"Có chút trầy xước, làm phiền thầy thuốc nhỏ rồi." Lão Tứ xắn tay áo lên, An Bình nhìn thấy mà hoảng sợ. Nửa cánh tay của người này đều là máu, máu thịt be bét trông rất kinh khủng. Cũng khó trách lão Nhị lại kiên quyết áp giải người tới đây như vậy. Không biết bộ quần áo này làm bằng chất liệu gì, mà nhìn từ bên ngoài lại không thể thấy được một chút vết thương.
"Trong miệng vết thương có lưỡi dao còn sót lại." Dược đồng cầm ngọn đèn lên quan sát, sau đó lấy ra một cái đĩa gỗ, bên trên là nhíp và kim khâu, "Lúc lấy ra sẽ rất đau, thiếu gia có muốn gây mê không?"
"Không cần, thầy thuốc nhỏ cứ khâu luôn là được." Lão Tứ xua tay: "Mà ở phủ Sài có phục vụ cơm không? Có rượu không?"
"Ở phủ Sài cấm dùng cơm sau giờ Tuất." Dược đồng nhanh chóng bắt tay vào làm, vừa nói vừa bắt đầu xe chỉ luồn kim, "Sau khi khâu xong, trong vòng bảy ngày phải kiêng rượu thịt."
(*Giờ Tuất: 19h-21h)
Lão Tứ bị thương ở tay mà chẳng có cảm giác gì, vậy mà chỉ một câu của dược đồng lại làm cho y cảm thấy đau đớn, "Bảy ngày?"
"Miệng vết thương của thiếu gia rất sâu, bảy ngày đã là thời hạn ngắn nhất. Xin cậu nhất định phải nghe theo lời dặn của thầy thuốc." Động tác của dược đồng rất nhanh, lấy mảnh lưỡi dao ra khử trùng rồi băng bó liền một mạch, "Thiếu gia còn trẻ, cần phải chú ý dưỡng thương, vậy mới là kế lâu dài."
"Thầy thuốc nhỏ nói chuyện thật thú vị." Lão Tứ nghe xong nở nụ cười: "Y thuật cao siêu đến vậy, ấy mà trông còn nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng sao khi nói chuyện lại có vẻ già dặn hơn cả sư phụ tôi thế."
"Thiếu gia quá khen, thằng nhóc tôi chỉ là một đồng tử ngoại môn*, cũng không phải người chân truyền như Sài thị." Dược đồng cất lại mâm thuốc, nghiêm túc hành lễ, "Nếu bàn về y thuật, thì tôi không bằng một phần vạn của công tử nhà tôi."
(*Đồng tử là những đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên.
Ngoại môn: là chỉ người đi theo thầy/sư phụ, nghe giảng và học theo, ít được thầy/sư phụ chỉ dạy, chủ yếu dựa vào bản thân tự lĩnh ngộ và nghiên cứu.)
"Tôi đã từng nghe nói về công tử nhà cậu." Lão Tứ nghe vậy liền hứng thú, "Sài thị Sài Thúc Tân, tuổi còn trẻ đã hành y cứu đời, còn có một đôi bàn tay thần diệu, nghe nói là một người rất tuyệt vời."
"Công tử là người trẻ tuổi có tấm lòng nhân từ, là một thầy thuốc mẫu mực." Dược đồng lại không chịu nói thêm nữa, lễ phép đưa người ra ngoài cửa.
"Cảm ơn thầy thuốc nhỏ." Lão Tứ cũng cười đáp lễ, sau đó vươn tay xoa đầu dược đồng, "Trông cậu cũng không lớn lắm, đi ngủ sớm một chút, như vậy mới cao lên được."
Dược đồng ngẩn người, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ tức giận, "Thiếu gia không cần phí tâm lo lắng." Lời còn chưa dứt, cửa phòng thuốc bị đóng sập lại. Lão Tứ còn chưa kịp hỏi mình ở lại phòng nào, đành phải ngơ ngác nhìn cửa.
"Tức giận à?" Y sờ sờ mũi, "Chê mình nói cậu ta nhỏ tuổi? Hay là nói cậu ta không được cao?"
Lão Tứ gõ cửa nhưng mà không có tiếng trả lời, ngược lại y cảm thấy khá thú vị, bắt đầu có hứng thú, thế này vừa vặn cho y có lý do đi dạo ở phủ Sài.
Thiếu niên nhảy lên mái hiên, quan sát chung quanh, "Mấy năm nay trong thành đều xây dựng biệt thự hiện đại phương Tây, ấy mà giờ vẫn còn có thể nhìn thấy một nhà vườn cổ kính như này, thật sự hiếm có khó tìm."
Phủ Sài có khu vườn cảnh sơn thủy tiêu chuẩn với hoa lá cỏ cây um sùm, hành lang quanh co khúc khuỷu. Lão Tứ lấy xuống một chiếc đèn lồng từ trên xà nhà, rồi lại tìm được một hộp đồ ăn vặt ở trong phòng nào đó, vừa đi dạo vừa cắn hạt dưa. "Phòng thuốc, phòng sách, phòng trà, phòng thuốc, phòng thuốc..." Y đi qua liên tục mười mấy căn phòng, "Phủ Sài này là tiệm thuốc khổng lồ à? Tại sao tất cả đều là phòng thuốc?"
Y ghét nhất là uống thuốc, cho nên y tìm tới tìm lui như vậy không phải để tìm phòng thuốc, mà là tìm phòng bếp. Cả một ngày trời đi đánh nhau cùng lão Nhị, y đã đói đến mức da bụng dính vào da lưng rồi.
"Người phủ Sài đều là ấm sắc thuốc sao? Mỗi ngày chỉ uống thuốc không ăn cơm à?...Có rồi!" Cuối cùng cũng tìm được phòng bếp, nồi niêu xoong chảo đều đầy đủ, lão Tứ nhìn vào trong giỏ rau, "Vãi nồi không thể nào... Thịt đâu?!"
Y lật tung cả nhà bếp, cuối cùng phải chấp nhận, phòng bếp ở phủ Sài chỉ có đồ chay.
Đây không phải một phủ toàn thầy thuốc, mà đây là một ổ hòa thượng.
Lão Tứ suy nghĩ một chút, ra ngoài rẽ trái, cách đó không xa chính là hồ nước, y vớt một con cá lên, rửa sạch cạo vảy rồi cho vào nồi. Y cũng lấy thêm một ít dược liệu từ phòng thuốc bên cạnh, cho thêm vào canh cá để bổ dưỡng và tăng độ thơm ngon. Sau đó tiện tay chôm một bình rượu thuốc, xé mở giấy niêm phong, cả phòng đều tràn ngập hương rượu lành lạnh.
Một lúc sau cá chín, lão Tứ bưng nồi đất xuống bếp, cầm một đôi đũa ném ra ngoài, "Người anh em, anh đứng đó nhìn lâu lắm rồi đấy, cá đã nấu chín, có muốn nếm thử một chén canh không?"
"Phủ Sài canh phòng nghiêm ngặt, cậu vào đây bằng cách nào?" Bên ngoài phòng bếp xuất hiện một bóng người, "Vậy mà còn có thể đi qua hành lang cửu khúc."
"Chuyện đó dễ ẹt, mà này hạt dưa nhà các anh ngon thật đấy." Lão Tứ ngậm thìa, "Yên tâm đi, tôi được gửi ở lại đây, sáng sớm ngày mai có người đến lấy."
Y cười tủm tỉm nâng nồi đất lên trước mặt đối phương, rất tự nhiên rất nhiệt tình, không hề có chút tự giác mình đang vào nhà cướp đồ của người ta, "Mấy người phủ Sài các anh rất ít khi ăn mặn nhỉ, có muốn nếm thử tay nghề của tôi không?"
"...Thứ gì đây?"
"Canh cá koi hành tây táo đỏ." Lão Tứ dương dương tự đắc nói: "Vừa mới vớt từ trong hồ đấy, tôi cố ý chọn một con có màu đẹp, anh nhìn màu sắc của nồi canh này đi, trông đẹp mắt làm sao."
Đối phương lùi lại hai bước, thân hình được ngọn đèn đuốc dưới hành lang rọi sáng. Đó là một thiếu niên trạc tuổi lão Tứ, mặt mày lạnh lùng, rũ mắt nhìn nồi đất trong tay lão Tứ.
Sau một hồi im lặng, đối phương giương mắt nhìn y, "Cá koi không ăn được."
"Hả?"
"Không nên ăn sau giờ Tuất."
"Cái quái gì vậy hả?"
"Không được tự tiện xông vào phòng ăn."
"Trọng tâm câu chuyện chạy đi đâu rồi?"
"Không được tự tiện động vào dược liệu."
"Sao anh lại ki thế?"
"Thứ trong nồi, không thể ăn vào miệng."
"Haizzz, anh không muốn ăn thì thôi." Lão Tứ xua áo, tự mình ăn một thìa canh cá, "Tôi cảm thấy hương vị khá ngon, anh không có lộc ăn rồi... Ối ối ối anh đang làm gì đấy?!" Vài luồng ánh sáng bạc lóe lên, bay thẳng về phía nồi đất trong tay lão Tứ, bị y tránh được nhưng đầy khó khăn, "Anh có thù với cái nồi này hả?"
Đối phương không trả lời, thuận tay phóng ra mấy cây châm bạc, lão Tứ nhảy tới nhảy lui ở trong phòng bếp để tránh né, "Không phải chứ, anh muốn ăn thì anh cứ nói đi, mắc cỡ làm gì, rồi trút giận lên cái nồi là sao? Ấy, anh có thể bắt chéo tay điều khiển châm sao? Anh là người nhà họ Sài à?"
Người này vừa tránh vừa ăn, thân thể cực kỳ linh hoạt, chỉ chốc lát sau một nồi canh đầy đã thấy đáy, "Anh đừng phóng châm nữa! Tôi đã ăn hết rồi!"
Đối phương nghe vậy thì dừng lại, "...Cậu đã ăn hết?"
Lão Tứ ợ một tiếng.
Canh cá koi hành tây táo đỏ, An Bình nhìn thôi đã muốn quỳ lạy. Món như này cũng có thể ăn hết được, đây là đầu lưỡi với dạ dày làm bằng gì vậy?
"Sau bữa ăn không nên vận động mạnh, anh là thầy thuốc, phải có lòng nhân ái cảm thông, chúng ta nghỉ ngơi trước đã." Lão Tứ ra hiệu tạm dừng, nhưng không ngờ một cây châm bạc lại bay lướt qua tóc mai của y, "Sao anh vẫn còn ra tay?! Người tới nơi này đều là khách, đây chính là cách tiếp khách của phủ Sài các anh à?"
"Quấy rồi làm loạn."
"Nếu không thì thế này đi, cá này nhà anh giá bao nhiêu? Tôi bồi thường cho anh được chưa!"
"Cá koi đầu đỏ, một con có giá trị bằng một quán rượu."
Lão Tứ nghẹn họng, nghẹn cả lúc lâu mới thành khẩn nói: "...Vậy thì anh cứ coi tôi là kẻ trộm đi."
Đối phương nhíu mày không nói nữa, lão Tứ thấy không thể trao đổi, lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, hai người một chạy một đuổi, "Tôi nói anh này, sao anh lại cứng nhắc như vậy? Tôi vẫn còn bị thương đấy, thầy thuốc à lòng nhân ái của anh đâu? Hay là anh còn có mưu đồ khác? Sao đây, thừa dịp đêm tối lộng gió muốn cưỡng đoạt dân nam? Thật không ngờ anh còn trẻ mà đã bụng dạ khó lường như thế —— Chời **, cứu mạng!"
Lão Tứ đánh nhau quanh năm luyện ra được một thân đầy tài nghệ, đầu tiên là làm tổn thương bằng lời nói, tiếp đó mới ra tay đánh người. Cho nên y vừa vắt chân lên cổ chạy như điên vừa lải nhải không ngớt, chỉ chờ đối phương thẹn quá hóa giận để lộ sơ hở. Người càng đứng đắn thì bình thường da mặt càng mỏng, huống chi thiếu niên này trông rất cao quý, chắc chắn bị nói vậy sẽ chịu không nổi.
Quả nhiên, phía sau truyền đến một tiếng mắng giận dữ: "Im miệng!"
Vô số châm bạc đầy trời bắt đầu lao xuống mặt đất, lão Tứ chờ đúng thời khắc này, trở tay vung ra một nắm tiền đồng đánh rơi châm bạc. Sau đó thay vì rút lui thì lại tấn công, y nghiêng người về phía trước, lợi dụng khoảng khắc đối phương ngạc nhiên, tung một cú đá ngang, đạp thẳng người vào trong hồ.
"Một cú vừa rồi là chiêu nghề của mấy tay lính già trong quân doanh, đơn giản nhưng hữu dụng, rất thích hợp để đối phó với loại người như anh. Lối tấn công của anh quá ổn định thiếu linh hoạt, không phòng thủ được."
Lão Tứ ngồi trên mái hiên, chẳng biết y lại móc được một nắm hạt dưa từ đâu ra, "Tôi nói này người anh em, anh không nói lại tôi, cũng không đánh lại được tôi. Nếu không chúng ta coi như xí xóa, từ đây đường ai nấy đi, anh thấy có được không?"
Mặt hồ tĩnh lặng một lát, sau đó vang lên một tiếng ào ào, đối phương ra khỏi nước, đi vào vọng lâu ở giữa hồ, giọng nói bình tĩnh truyền qua mặt hồ, lộ ra vẻ lạnh lẽo: "Tốt nhất là cậu mau trốn đi."
"Trốn? Nếu tôi có thể trốn được anh thì tôi cần gì phải ở đây giảng đạo lý?" Lão Tứ liếc nhìn phía đối diện, động tác cắn hạt dưa đột nhiên dừng lại, "Đù má không phải chứ? Ánh mắt của anh là sao? Anh định giết người à?"
Từ nhỏ y đã lăn lộn ở chiến trường, đã quá quen thuộc với ánh mắt như thế này. Nếu đánh nhau, nhẹ thì có người thiếu cánh tay gãy cẳng chân, nặng thì mất mạng cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
"Này ông anh, cánh tay của tôi vẫn đang bị thương đó." Y thử thương lượng một chút, "Anh làm vậy là thắng không vẻ vang đâu."
Thiếu niên vắt khô nước trên quần áo, "Người có khí tiết thà chết không chịu nhục." Nói xong hắn tháo găng tay lụa trắng xuống, "Nếu cậu có thể giết tôi thì cứ việc đi ra khỏi phủ Sài, sẽ không có người ngăn cản."
Các thế hệ Dược gia Sài thị đều có y thuật xuất chúng tuyệt vời, mà đối với thầy thuốc hành y trên đời, một trong những chỗ dựa lớn nhất chính là đôi bàn tay khéo léo. Bắt mạch, châm cứu hoàn toàn dựa vào kỹ năng trên đôi tay. Từ trước đến nay, Sài thị luôn chú trọng bảo dưỡng hai tay của mình, bình thường thầy thuốc Sài thị đều đeo găng tay, mà tình huống có thể khiến bọn họ tháo găng tay thì thường chỉ có hai loại.
Hoặc là cứu người, hoặc là giết người.
Thôi xong. Lão Tứ ngậm miệng. Nhìn tư thế này của hắn, không đánh một trận thì không thể rời đi. Người này cũng quá hẹp hòi, không phải chỉ bị ướt bộ quần áo thôi sao, cũng không phải con gái, làm lớn chuyện như vậy để làm gì?
Nhưng mà y sẽ không nói những lời này ra, tránh cho vị đối diện kia lại tức đến nổ phổi. Đánh thì đánh, dù sao có phá hỏng cũng không phải vườn nhà mình, sợ cái gì.
"Được rồi, anh muốn đánh thì tôi chiều." Lão Tứ đứng dậy trên mái hiên, chắp tay, "Trước khi bắt đầu, xin hãy xưng danh."
Hai người đối mặt cách nhau một cái hồ, vầng trăng treo cao sáng tỏ, gió đêm xe lạnh thổi tới.
Thiếu niên nhìn y, lãnh đạm nói: "Dược gia Sài thị, Sài Thúc Tân."
Lão Tứ khẽ giật mình, lập tức cười nói: "Thì ra anh chính là công tử Dược gia, ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay may mắn được đánh một trận, quả là duyên phận cả đời không hối tiếc."
"Tôi đến từ phủ tướng quân Mộc, thuộc môn hạ Thiên Toán, Mộc Cát Sinh."
- -------------------
Chú thích:
Phán ô đầu mã giác chung tướng cứu. Trí thử trát, quân hoài tụ. Ngã diệc phiêu linh cửu —— Cố Trinh Quán
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.