Chương 87: Vô đề
Nam Mệnh Vũ
08/08/2021
Tô Nguyễn Hân trên mặt đỏ ửng chưa lui, nàng gắt gao bắt lấy vạt áo Lăng Giản, mâu thuẫn không muốn nàng có bước hành động tiếp theo. Nàng sai lầm rồi, nàng thật sự sai lầm rồi, sớm biết rằng sẽ đem chính mình đáp đi vào, nàng thà rằng lựa chọn ở trong tẩm cung của mình. Nhưng hiện tại, thái độ của Lăng Giản rõ ràng muốn nói 'tên đã lên dây'. Vì cái gì lại là ở trên đỉnh Thuận Hoà điện a?! Một hồi nữa sẽ tới giờ lâm triều, nàng...nàng còn muốn lâm triều a!!
"Nguyễn Hân, ngươi không phải là tới 'đại di mụ' đó chớ?"
Lăng Giản tà cười đem môi dán lên vành tai Tô Nguyễn Hân, vươn ra đầu lưỡi, khi mạnh khi nhẹ phác hoạ hình dáng vành tai, hoặc là dùng hàm răng nhẹ nhàng nhay cắn:
"Nguyễn Hân là thừa nhận chính mình tú sắc khả cơm, huống hồ ta hiện tại cũng không tính 'ăn cơm chùa', ta là muốn nộp thế chân mượn nợ cho ngươi thôi mà."
"Lăng Giản, chúng ta...chúng ta về trong tẩm cung được không? Ta...Nơi này gió lớn."
Tô Nguyễn Hân tận lực khắc chế dục tình đang không ngừng lan tràn trong thân thể, nhưng mà mỗi khi Lăng Giản ngậm lấy vành tai của nàng mà ôn duyện khẽ cắn, tiếng ngâm khẽ vẫn là ức chế không được liền thốt ra.
"Không được đâu, không phải lúc nãy vừa mới nói với ngươi sao? Nếu hai người yêu nhau mà ở trên đỉnh Thuận Hoà điện làm 'cái kia', các nàng sẽ có thể vĩnh viễn cùng một chỗ. Chẳng lẽ Nguyễn Hân không muốn mãi mãi ở bên cạnh ta hay sao?"
Chê cười, đã khiêu khích ta nổi lửa, có thể dễ dàng dập đi như vậy a?! Đổi chỗ? Đổi chỗ xong thì còn có cảm giác tốt như bây giờ sao? Loại chuyện này đương nhiên là phải rèn sắt khi còn nóng.
"Lăng Giản...Ngô..."
Tô Nguyễn Hân còn muốn nói cái gì đó để khuyên nàng cùng mình quay về tẩm cung, đôi môi đã lập tức lọt vào một trận tập kích ôn nhu làm cho nàng không có biện pháp nói ra đầy đủ từ ngữ, trừ bỏ đầu lưỡi cùng nhau triền miên, lỗ tai mẫn cảm của nàng thậm chí còn có thể nghe thấy thanh âm ái muội của nước bọt do môi lưỡi lẫn nhau quấn giao mà phát ra. Này quả thực quá tu nhân! Tô Nguyễn Hân mặt đỏ đến kỳ cục, trong lòng lại bị hạnh phúc cùng thỏa mãn vây quanh. Nàng nhớ tới lúc trước từng không cam lòng ở trên thuyền rơi lệ, một mình ngồi trong phòng đợi Lăng Giản cả đêm, loại cảm giác đó thật sự làm cho người ta đau lòng.
Thật lớn lốc xoáy hấp dẫn cái lưỡi Tô Nguyễn Hân, trúc trắc kỹ xảo sau nhiều lần cùng đầu lưỡi của đối phương 'giao phong' đã tước khí giới đầu hàng, thuần phục theo động tác của đối phương khi thì cuốn khúc khi thì xoay tròn, vào lúc triền miên nồng nàn nhất, bàn tay Lăng Giản vén lên long bào của Tô Nguyễn Hân, ở bên ngoài tiết khố dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát. Khoái cảm lạ lùng đánh úp lại, Tô Nguyễn Hân không tự chủ được ôm lấy cổ Lăng Giản, muốn cho thân thể của nàng càng thêm gần sát chính mình. Khoái cảm theo hồi lâu thích nghi mà dần dần biến mất, hình thành một luồng nhiệt hoả lan tràn trong thân thể Tô Nguyễn Hân, nàng tựa hồ cảm thấy không đủ, theo bản năng nâng lên vòng eo để cho bàn tay Lăng Giản đặt giữa hai chân nàng càng thêm dùng sức.
Cảm giác mỏi mệt bị khoái cảm khác thường thay thế, khi tay Lăng Giản bắt đầu cởi bỏ vạt áo long bào của Tô Nguyễn Hân, nàng ánh mắt mê ly nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Lăng Giản, có lẽ là ảo giác, nàng cảm thấy Lăng Giản giờ phút này so với bất cứ thời điểm nào trong dĩ vãng lại càng thêm mị lực câu hồn. Mái tóc dài màu nâu rũ xuống xương quai xanh của Tô Nguyễn Hân làm cho nàng có chút ngứa, kìm lòng không đậu vươn tay gãi gãi xương quai xanh. Động tác liêu nhân này rơi vào mắt Lăng Giản lại trở thành là cố ý câu dẫn, tốc độ cởi áo càng nhanh hơn, cẩm y hoa lệ hoàn toàn bị mở ra, Lăng Giản như là đối đãi trân bảo tháo xuống cái yếm thiếp thân của Tô Nguyễn Hân. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lăng Giản nhìn thấy ngọc thể hoàn mỹ của Tô Nguyễn Hân, nhưng lại làm cho Lăng Giản nhận ra rằng cần phải một lần nữa cẩn thận nhìn ngắm thân thể nàng. Nhũ phong phấn hồng như hai đóa hoa mai trong tuyết trắng, Lăng Giản dùng mu bàn tay nhẹ nhàng bâng quơ mơn trớn hai đóa hoa mai, mai đóa run rẩy, giống như đang mời gọi người tới ngắt lấy.
"Đẹp quá."
Lăng Giản bốc lên cằm Tô Nguyễn Hân, ở trên môi của nàng ấn xuống một nụ hôn, động thủ cởi bỏ quần áo chính mình, làm cho da thịt trắng mịn của mình áp xuống cơ thể Tô Nguyễn Hân, dùng phương pháp nguyên thuỷ nhất để sưởi ấm cho nàng. Thân thể chậm rãi di động, Tô Nguyễn Hân có thể rõ ràng cảm giác được hai nơi mềm mại của Lăng Giản đang áp lên vùng bụng dưới của mình.
"Ân a..."
Mai đóa đột nhiên bị nhiệt lượng thật lớn hấp thụ, làm cho Tô Nguyễn Hân kìm lòng không đậu bật kêu ra tiếng.
Đây là cảm giác đã bao lâu chưa từng có? Ngày ấy ở trong khách thuyền, nếu không phải nàng đã khóc một trận gần như tuyệt vọng, có lẽ nàng vĩnh viễn cũng không được người trong lòng âu yếm như vậy. Nàng là hâm mộ Lam Thanh Hàn, cũng là ghen tị với nàng. Cùng là nữ nhân, nàng còn là quốc chủ Đại Cánh, so với Lam Thanh Hàn cao quý hơn không biết bao nhiêu. Nhưng mà cho dù như vậy, trái tim của Lăng Giản vẫn luôn ngăn hơn phân nửa vị trí cho Lam Thanh Hàn. Đã từng nghĩ cách muốn diệt trừ Lam Thanh Hàn, hiện giờ lại không biết tại sao lại biến thành nghĩ cách để bảo hộ nàng ấy. Nàng thừa nhận, cổ nhân nói 'yêu ai yêu cả đường đi' là hoàn toàn chính xác. Nàng yêu Lăng Giản, cho nên cũng theo đó mà muốn bảo vệ những nữ nhân của Lăng Giản. Cho dù thân phận có cỡ nào cao quý, nàng rốt cuộc cũng chỉ là một nữ tử đem lòng yêu Lăng Giản, cho dù có cho nàng thêm một cơ hội để lựa chọn, nàng vẫn sẽ kiên định như lúc ban đầu.
Bàn tay Lăng Giản khiêu khích chung quanh rốt cục cũng di động đến bên trong tiết khố, phong cảnh giữa hai chân thì nàng vẫn chưa thể nhìn thấy, lại có thể dựa vào xúc cảm ướt át nơi bàn tay mà biết được Tô Nguyễn Hân từ đáy lòng chờ đợi. Nữ nhân này từng ở trên khách thuyền chờ đợi nàng suốt một đêm, hiện giờ, để cho nàng hoàn thành chuyện mà đêm đó chưa làm xong đi. Lăng Giản di động thân mình về phía trước, ngón tay dừng lại ở bên ngoài động cốc vận sức chờ phát động. Đôi mắt sáng bóng như bảo thạch nhìn thẳng Tô Nguyễn Hân vựng nhiễm hồng nhan, nói:
"Nguyễn Hân, ngươi đã..." chuẩn bị sẵn sàng?!
"Ân."
Tô Nguyễn Hân hiển nhiên hiểu được lời của nàng, kiên định gật gật đầu, hai tay gắt gao ôm lấy cổ Lăng Giản. Cho dù sớm biết rằng sẽ có thời khắc này, nhưng nàng vẫn ức chế không được mà khẩn trương.
"Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi."
Tô Nguyễn Hân nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy ra khóe mắt, lâu như vậy, nàng rốt cục có thể ở trước mặt người này mà nói ra lời trong lòng.
Ngón giữa chậm rãi xâm nhập vào động cốc, ngón cái đặt ở bên ngoài chà xát hoa đế nhỏ nhắn đỏ hồng, khoái cảm kích thích đêm đó lại chạy thẳng lên đại não, Tô Nguyễn Hân không thể kháng cự loại khoái cảm này, môi mỏng hé mở tràn ra ôn nhu rên rỉ. Tầng chướng ngại mỏng manh phía trước cũng là mục tiêu cuối cùng, Lăng Giản dán ở bên tai Tô Nguyễn Hân thì thầm:
"Ta biết ngươi yêu ta."
Sau đó nhìn thẳng nàng để cho nàng nhìn thấy đôi môi mình khẽ khép mở, không tiếng động phun ra ba chữ làm cho Tô Nguyễn Hân cảm giác hạnh phúc ngọt ngào:
"Ta yêu ngươi".
"Ân a..."
Đau đớn tê tâm liệt phế nơi hạ thể làm cho Tô Nguyễn Hân phải ngẩng đầu hung hăng cắn một ngụm nơi bả vai Lăng Giản, khiến cho Lăng Giản không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Ngón tay cũng không bởi vì cơn đau trên vai mà lui ra, ngược lại càng thong thả ôn nhu bắt đầu trước sau di động. Sau khi biểu tình của Tô Nguyễn Hân từ đau đớn chuyển thành hưởng thụ, ngón tay Lăng Giản ở trong động cốc không ngừng biến hóa, khi thì gấp khúc, khi thì xoay tròn. Mặt trời đã chậm rãi ngoi lên phía đường chân trời, hình ảnh làm cho người ta đỏ mặt trên đỉnh Thuận Hòa điện bị ánh sáng chiếu vào càng thêm phá lệ chói mắt.
Y phục đã bị Lăng Giản ném tới không biết nơi nào, da thịt bạch ngọc không tỳ vết cứ như vậy bại lộ trong không khí, cùng với màu ngói lưu ly của Hoàng tộc hình thành hai nửa đối lập. Thân thể Tô Nguyễn Hân vô cùng mẫn cảm, dưới sự xâm nhập cùng khiêu khích của Lăng Giản mà không ngừng tràn ra dịch thể ướt át. Nhũ tiêm phấn hồng lại bị Lăng Giản ngậm ở trong miệng, đầu lưỡi không ngừng cuốn khúc làm cho nhũ tiêm vốn mềm mại trở nên cương cứng, ngón tay ở bên trong động cốc cũng chuyển từ ngón giữa biến thành ngón trỏ cùng ngón giữa. Đau đớn cùng khoái cảm bằng tốc độ nhanh nhất đánh sâu vào thân thể Tô Nguyễn Hân, mềm nhẹ thở dốc biến thành cao vút rên rỉ, làm cho thú huyết trong cơ thể Lăng Giản dần dần thức tỉnh.
Mặt trời lên cao ở phương Đông, đã tới lúc lâm triều.
Các thần tử trẻ tuổi đi theo phía sau những đại thần già nua có trật tự đi đến Thuận Hoà điện. Nam nhân Đại Cánh đa số là binh sĩ, có thể xuất hiện trong triều phần lớn là nữ nhân trên năm mươi tuổi. Đương nhiên, Đại Cánh không phải nữ nhi quốc, không có khả năng chỉ có nữ tử làm quan. Cho nên, những quan lại vào triều luôn chia làm hai đội, nam bên trái đi phía sau, nữ bên phải đi phía trước. Hôm nay sự vụ các đại thần muốn lên tấu cũng không hẳn là ít, mà chuyện trước đó vài ngày đã hướng Lam Triều công chúa Lam Thanh Hàn cầu thân cũng làm cho bá quan hết sức chú ý. Hôm qua chuyện Tô Mẫn Nhi trở về tất cả mọi người đã biết, cho nên các đại thần hôm nay chủ yếu là muốn hướng Tô Mẫn Nhi tìm hiểu kết quả. Tất cả mọi người sắp yên ổn cất bước tiến vào Thuận Hoà điện, từ đỉnh điện bỗng truyền đến một tiếng ngâm kêu cao vút làm cho tất cả các đại thần đều động tác nhất trí lui về phía sau mấy thước, sau đó đồng thời ngửa đầu nhìn lên đỉnh điện, sau đó nữa...Vô số ánh mắt trừng lớn như mắt bò, mồm miệng há hốc, một đám ngốc sững sờ đứng ở tại chỗ nhiệt huyết sôi trào.
Các nàng nhìn thấy cái gì?! Trên đỉnh Thuận Hoà điện, hai nữ tử như hoa như ngọc hướng các nàng triển lãm cảnh tượng 'hoạt sắc sinh hương' tuyệt mỹ, mà vừa rồi tiếng nữ tử cao vút ngâm kêu không phải ai khác, chính là người ngày thường luôn cao cao tại thượng lạnh lùng uy nghiêm - quốc chủ Tô Nguyễn Hân.
Giờ phút này Tô Nguyễn Hân nào còn có nửa điểm khí thế nữ vương, tóc đen dài tán loạn xõa xuống bên hông, hai tay nàng vòng trên ót nữ tử kia, miệng phát ra từng trận rên rỉ nỉ non làm cho người ta hưng phấn. Một chân Tô Nguyễn Hân bị nâng lên, khoát lên bả vai Lăng Giản, đợt cao triều vừa rồi cũng không làm cho Lăng Giản ngừng lại hoạt động, nàng vươn đầu lưỡi liếm lộng trêu chọc trên hoa đế mẫn cảm của Tô Nguyễn Hân, sau đó lại lờn vờn trên động cốc không ngừng qua lại. Hời hợt khiêu khích bên ngoài nhưng vẫn chần chờ tiến vào bên trong, phương thức như vậy làm cho Tô Nguyễn Hân không chịu nổi mà vặn vẹo thân thể, theo bản năng nâng lên vòng eo nghênh đón Lăng Giản. Miệng tràn ra từng tiếng rên đứt quãng đủ cho mọi người nghe nhất thanh nhị sở:
"Lăng Giản... Ân a...Yêu ngươi...Ta yêu ngươi...a a a"
Tựa hồ có chút đói bụng, tựa hồ có chút khó tiêu hóa.
Một đám đại thần mặt đỏ như táo chín, có người đích lui về phía sau vài bước, đến bên cạnh người yêu của mình, ăn ý móc lấy ngón tay của nhau gắt gao dây dưa. Ai cũng không dám phát ra âm thanh, các đại thần hô hấp trở nên dồn dập, cảnh tượng trăm năm mới gặp trình diễn ngay tại trước mắt, không có ai nguyện ý cúi đầu đi vào Thuận Hoà điện ngoan ngoãn chờ đợi. Quốc chủ của các nàng a, nữ vương của các nàng a, đang dạy cho các nàng một bài học, chính là, thể dục buổi sáng phải làm sớm, địa điểm không quan trọng, chỉ cần kỹ thuật tốt, ở chỗ nào cũng được.
"Lăng...Lăng Giản, ta, ta còn phải...Ân a...Ta còn phải lâm triều"
Tô Nguyễn Hân cắn môi dưới, nơi tư mật nhất của mình đang bị Lăng Giản thưởng thức, vô tận khoái cảm làm cho nàng từ đáy lòng không muốn ngừng lại, nhưng mà còn phải lâm triều, nếu không...Triều cương còn đâu?
Triều cương đã sớm rối loạn. Các đại thần ở trong lòng thở dài, đây chính là nữ vương cao quý của các nàng a, các nàng rất muốn biết nữ tử dám đối đãi nữ vương của các nàng như thế đến tột cùng là ai. Bá quan ở trong lòng rối rắm, Lam Triều đại công chúa còn cưới hay là không cưới? Đại Cánh tuy rằng tôn trọng nữ nữ cộng hôn, nhưng lại có truyền thống một chồng một vợ. Nữ vương của mình đã cùng nữ tử kia làm ra việc thẹn thùng bực này, có phải nghĩa là nữ vương muốn gả cho người nọ hay không?! Vậy nói cách khác, người nọ sẽ trở thành Hoàng phu, chưởng quản tất cả quyền quyết định của Đại Cánh?!
"Nguyễn Hân, chờ một chút..."
Lăng Giản buông chân Tô Nguyễn Hân xuống, một lần nữa trở lại nằm lên thân thể của nàng, hai chân ép chặt hai bắp đùi của Tô Nguyễn Hân, cánh tay cũng gắt gao ôm nàng, nói:
"Ma kính ma kính, không ma kính làm sao mà đủ bộ?"
Nói xong, giơ lên một nụ cười tuyệt mỹ, nằm trên người Tô Nguyễn Hân di động qua lại, làm cho hoa đế của hai người chạm vào nhau, thông qua ma sát mà sinh ra khoái cảm trước nay chưa từng có. Thân thể Lăng Giản còn đang không ngừng chuyển động, vốn ban đầu chỉ có một mình Tô Nguyễn Hân rên rỉ, lúc này lại trở thành hai người cùng tấu khúc. Sóng nhiệt thổi quét đến, Lăng Giản cùng Tô Nguyễn Hân thở hào hển gọi tên lẫn nhau, sau đó đầy người mồ hôi ôm chặt lấy nhau.
"Nếu thời gian có thể dừng ở đây thì tốt rồi."
Tô Nguyễn Hân mỏi mệt nói, ngẩng đầu hôn lên mi tâm Lăng Giản, sau đó kéo lên một góc chăn bông phủ lên cơ thể hai người.
Thể dục buổi sáng kết thúc, các đại thần thừa dịp nữ vương còn chưa phát hiện lập tức có trật tự rút quân vào trong Thuận Hòa điện, vỗ ngực tự mình thuận khí. Buổi sáng hôm nay thật sự quá mức rúng động, cái này quả thực so với chuyện tiên vương băng hà còn muốn rúng động hơn. Các đại thần mắt to trừng mắt nhỏ, từ trong ánh mắt đã đọc hiểu hàm ý lẫn nhau, chính là: làm bộ như không biết! Nhất định phải làm bộ như không biết! Nếu không, mấy cái mạng già này còn có thể sống qua ngày mai sao?!
"Quốc chủ giá lâm!"
Cung nữ đứng một bên long ỷ hô lớn, Tô Nguyễn Hân mặc long bào có chút không hợp quy tắc chậm rãi đi tới long ỷ. Long bào màu trắng dài kéo trên mặt đất, mà một điểm màu đỏ thập phần hút mắt phía sau lưng Tô Nguyễn Hân làm cho các đại thần càng thêm ở trong lòng âm thầm giơ lên ngón tay cái. Nữ vương quả nhiên là nữ vương, thật lợi hại a, nguyệt sự đến còn có thể... Quả nhiên, đủ khí phách!!!
"Các vị ái khanh, có việc thì tấu, vô sự bãi triều."
Khuôn mặt Tô Nguyễn Hân hơi hơi tiều tụy, hạ thân ẩn ẩn đau làm cho nàng có chút chống đỡ không được, thanh âm của nàng bởi vì vui thích qua đi mà khàn khàn vô lực. Các đại thần vừa nghe xong lời Tô Nguyễn Hân nói, bốn mắt nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời nói:
"Bẩm quốc chủ, chúng thần...không có việc gì khải tấu!!"
"Vậy thì bãi triều, hôm nay lâm triều cứ như vậy đi." Tô Nguyễn Hân ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, bổ sung nói:
"Lui xuống hết đi, hôm nay trẫm thân thể không khoẻ, các khanh gia không cần đến tìm trẫm, nếu như có việc thì đợi ngày mai rồi tấu."
"Chúng thần cáo lui."
Các đại thần như cũ trăm miệng một lời, một đám nhất trí đồng loạt lui về phía sau, sau đó xoay người rời khỏi Thuận Hoà điện. Đến khi một người cuối cùng vừa bước một chân ra khỏi cửa, thanh âm nham nhở của Tô Mẫn Nhi liền vang lên, làm cho các đại thân nghe được lời của nàng lập tức thoắt một cái bung chạy vô tung vô ảnh:
"Họ Tô! Ngày mai chúng ta còn có thể lại nhìn thấy ngươi cùng Lăng Giản mây mưa hay không?! Ân, xem rất tốt!"
"Nguyễn Hân, ngươi không phải là tới 'đại di mụ' đó chớ?"
Lăng Giản tà cười đem môi dán lên vành tai Tô Nguyễn Hân, vươn ra đầu lưỡi, khi mạnh khi nhẹ phác hoạ hình dáng vành tai, hoặc là dùng hàm răng nhẹ nhàng nhay cắn:
"Nguyễn Hân là thừa nhận chính mình tú sắc khả cơm, huống hồ ta hiện tại cũng không tính 'ăn cơm chùa', ta là muốn nộp thế chân mượn nợ cho ngươi thôi mà."
"Lăng Giản, chúng ta...chúng ta về trong tẩm cung được không? Ta...Nơi này gió lớn."
Tô Nguyễn Hân tận lực khắc chế dục tình đang không ngừng lan tràn trong thân thể, nhưng mà mỗi khi Lăng Giản ngậm lấy vành tai của nàng mà ôn duyện khẽ cắn, tiếng ngâm khẽ vẫn là ức chế không được liền thốt ra.
"Không được đâu, không phải lúc nãy vừa mới nói với ngươi sao? Nếu hai người yêu nhau mà ở trên đỉnh Thuận Hoà điện làm 'cái kia', các nàng sẽ có thể vĩnh viễn cùng một chỗ. Chẳng lẽ Nguyễn Hân không muốn mãi mãi ở bên cạnh ta hay sao?"
Chê cười, đã khiêu khích ta nổi lửa, có thể dễ dàng dập đi như vậy a?! Đổi chỗ? Đổi chỗ xong thì còn có cảm giác tốt như bây giờ sao? Loại chuyện này đương nhiên là phải rèn sắt khi còn nóng.
"Lăng Giản...Ngô..."
Tô Nguyễn Hân còn muốn nói cái gì đó để khuyên nàng cùng mình quay về tẩm cung, đôi môi đã lập tức lọt vào một trận tập kích ôn nhu làm cho nàng không có biện pháp nói ra đầy đủ từ ngữ, trừ bỏ đầu lưỡi cùng nhau triền miên, lỗ tai mẫn cảm của nàng thậm chí còn có thể nghe thấy thanh âm ái muội của nước bọt do môi lưỡi lẫn nhau quấn giao mà phát ra. Này quả thực quá tu nhân! Tô Nguyễn Hân mặt đỏ đến kỳ cục, trong lòng lại bị hạnh phúc cùng thỏa mãn vây quanh. Nàng nhớ tới lúc trước từng không cam lòng ở trên thuyền rơi lệ, một mình ngồi trong phòng đợi Lăng Giản cả đêm, loại cảm giác đó thật sự làm cho người ta đau lòng.
Thật lớn lốc xoáy hấp dẫn cái lưỡi Tô Nguyễn Hân, trúc trắc kỹ xảo sau nhiều lần cùng đầu lưỡi của đối phương 'giao phong' đã tước khí giới đầu hàng, thuần phục theo động tác của đối phương khi thì cuốn khúc khi thì xoay tròn, vào lúc triền miên nồng nàn nhất, bàn tay Lăng Giản vén lên long bào của Tô Nguyễn Hân, ở bên ngoài tiết khố dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát. Khoái cảm lạ lùng đánh úp lại, Tô Nguyễn Hân không tự chủ được ôm lấy cổ Lăng Giản, muốn cho thân thể của nàng càng thêm gần sát chính mình. Khoái cảm theo hồi lâu thích nghi mà dần dần biến mất, hình thành một luồng nhiệt hoả lan tràn trong thân thể Tô Nguyễn Hân, nàng tựa hồ cảm thấy không đủ, theo bản năng nâng lên vòng eo để cho bàn tay Lăng Giản đặt giữa hai chân nàng càng thêm dùng sức.
Cảm giác mỏi mệt bị khoái cảm khác thường thay thế, khi tay Lăng Giản bắt đầu cởi bỏ vạt áo long bào của Tô Nguyễn Hân, nàng ánh mắt mê ly nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Lăng Giản, có lẽ là ảo giác, nàng cảm thấy Lăng Giản giờ phút này so với bất cứ thời điểm nào trong dĩ vãng lại càng thêm mị lực câu hồn. Mái tóc dài màu nâu rũ xuống xương quai xanh của Tô Nguyễn Hân làm cho nàng có chút ngứa, kìm lòng không đậu vươn tay gãi gãi xương quai xanh. Động tác liêu nhân này rơi vào mắt Lăng Giản lại trở thành là cố ý câu dẫn, tốc độ cởi áo càng nhanh hơn, cẩm y hoa lệ hoàn toàn bị mở ra, Lăng Giản như là đối đãi trân bảo tháo xuống cái yếm thiếp thân của Tô Nguyễn Hân. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lăng Giản nhìn thấy ngọc thể hoàn mỹ của Tô Nguyễn Hân, nhưng lại làm cho Lăng Giản nhận ra rằng cần phải một lần nữa cẩn thận nhìn ngắm thân thể nàng. Nhũ phong phấn hồng như hai đóa hoa mai trong tuyết trắng, Lăng Giản dùng mu bàn tay nhẹ nhàng bâng quơ mơn trớn hai đóa hoa mai, mai đóa run rẩy, giống như đang mời gọi người tới ngắt lấy.
"Đẹp quá."
Lăng Giản bốc lên cằm Tô Nguyễn Hân, ở trên môi của nàng ấn xuống một nụ hôn, động thủ cởi bỏ quần áo chính mình, làm cho da thịt trắng mịn của mình áp xuống cơ thể Tô Nguyễn Hân, dùng phương pháp nguyên thuỷ nhất để sưởi ấm cho nàng. Thân thể chậm rãi di động, Tô Nguyễn Hân có thể rõ ràng cảm giác được hai nơi mềm mại của Lăng Giản đang áp lên vùng bụng dưới của mình.
"Ân a..."
Mai đóa đột nhiên bị nhiệt lượng thật lớn hấp thụ, làm cho Tô Nguyễn Hân kìm lòng không đậu bật kêu ra tiếng.
Đây là cảm giác đã bao lâu chưa từng có? Ngày ấy ở trong khách thuyền, nếu không phải nàng đã khóc một trận gần như tuyệt vọng, có lẽ nàng vĩnh viễn cũng không được người trong lòng âu yếm như vậy. Nàng là hâm mộ Lam Thanh Hàn, cũng là ghen tị với nàng. Cùng là nữ nhân, nàng còn là quốc chủ Đại Cánh, so với Lam Thanh Hàn cao quý hơn không biết bao nhiêu. Nhưng mà cho dù như vậy, trái tim của Lăng Giản vẫn luôn ngăn hơn phân nửa vị trí cho Lam Thanh Hàn. Đã từng nghĩ cách muốn diệt trừ Lam Thanh Hàn, hiện giờ lại không biết tại sao lại biến thành nghĩ cách để bảo hộ nàng ấy. Nàng thừa nhận, cổ nhân nói 'yêu ai yêu cả đường đi' là hoàn toàn chính xác. Nàng yêu Lăng Giản, cho nên cũng theo đó mà muốn bảo vệ những nữ nhân của Lăng Giản. Cho dù thân phận có cỡ nào cao quý, nàng rốt cuộc cũng chỉ là một nữ tử đem lòng yêu Lăng Giản, cho dù có cho nàng thêm một cơ hội để lựa chọn, nàng vẫn sẽ kiên định như lúc ban đầu.
Bàn tay Lăng Giản khiêu khích chung quanh rốt cục cũng di động đến bên trong tiết khố, phong cảnh giữa hai chân thì nàng vẫn chưa thể nhìn thấy, lại có thể dựa vào xúc cảm ướt át nơi bàn tay mà biết được Tô Nguyễn Hân từ đáy lòng chờ đợi. Nữ nhân này từng ở trên khách thuyền chờ đợi nàng suốt một đêm, hiện giờ, để cho nàng hoàn thành chuyện mà đêm đó chưa làm xong đi. Lăng Giản di động thân mình về phía trước, ngón tay dừng lại ở bên ngoài động cốc vận sức chờ phát động. Đôi mắt sáng bóng như bảo thạch nhìn thẳng Tô Nguyễn Hân vựng nhiễm hồng nhan, nói:
"Nguyễn Hân, ngươi đã..." chuẩn bị sẵn sàng?!
"Ân."
Tô Nguyễn Hân hiển nhiên hiểu được lời của nàng, kiên định gật gật đầu, hai tay gắt gao ôm lấy cổ Lăng Giản. Cho dù sớm biết rằng sẽ có thời khắc này, nhưng nàng vẫn ức chế không được mà khẩn trương.
"Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi."
Tô Nguyễn Hân nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy ra khóe mắt, lâu như vậy, nàng rốt cục có thể ở trước mặt người này mà nói ra lời trong lòng.
Ngón giữa chậm rãi xâm nhập vào động cốc, ngón cái đặt ở bên ngoài chà xát hoa đế nhỏ nhắn đỏ hồng, khoái cảm kích thích đêm đó lại chạy thẳng lên đại não, Tô Nguyễn Hân không thể kháng cự loại khoái cảm này, môi mỏng hé mở tràn ra ôn nhu rên rỉ. Tầng chướng ngại mỏng manh phía trước cũng là mục tiêu cuối cùng, Lăng Giản dán ở bên tai Tô Nguyễn Hân thì thầm:
"Ta biết ngươi yêu ta."
Sau đó nhìn thẳng nàng để cho nàng nhìn thấy đôi môi mình khẽ khép mở, không tiếng động phun ra ba chữ làm cho Tô Nguyễn Hân cảm giác hạnh phúc ngọt ngào:
"Ta yêu ngươi".
"Ân a..."
Đau đớn tê tâm liệt phế nơi hạ thể làm cho Tô Nguyễn Hân phải ngẩng đầu hung hăng cắn một ngụm nơi bả vai Lăng Giản, khiến cho Lăng Giản không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Ngón tay cũng không bởi vì cơn đau trên vai mà lui ra, ngược lại càng thong thả ôn nhu bắt đầu trước sau di động. Sau khi biểu tình của Tô Nguyễn Hân từ đau đớn chuyển thành hưởng thụ, ngón tay Lăng Giản ở trong động cốc không ngừng biến hóa, khi thì gấp khúc, khi thì xoay tròn. Mặt trời đã chậm rãi ngoi lên phía đường chân trời, hình ảnh làm cho người ta đỏ mặt trên đỉnh Thuận Hòa điện bị ánh sáng chiếu vào càng thêm phá lệ chói mắt.
Y phục đã bị Lăng Giản ném tới không biết nơi nào, da thịt bạch ngọc không tỳ vết cứ như vậy bại lộ trong không khí, cùng với màu ngói lưu ly của Hoàng tộc hình thành hai nửa đối lập. Thân thể Tô Nguyễn Hân vô cùng mẫn cảm, dưới sự xâm nhập cùng khiêu khích của Lăng Giản mà không ngừng tràn ra dịch thể ướt át. Nhũ tiêm phấn hồng lại bị Lăng Giản ngậm ở trong miệng, đầu lưỡi không ngừng cuốn khúc làm cho nhũ tiêm vốn mềm mại trở nên cương cứng, ngón tay ở bên trong động cốc cũng chuyển từ ngón giữa biến thành ngón trỏ cùng ngón giữa. Đau đớn cùng khoái cảm bằng tốc độ nhanh nhất đánh sâu vào thân thể Tô Nguyễn Hân, mềm nhẹ thở dốc biến thành cao vút rên rỉ, làm cho thú huyết trong cơ thể Lăng Giản dần dần thức tỉnh.
Mặt trời lên cao ở phương Đông, đã tới lúc lâm triều.
Các thần tử trẻ tuổi đi theo phía sau những đại thần già nua có trật tự đi đến Thuận Hoà điện. Nam nhân Đại Cánh đa số là binh sĩ, có thể xuất hiện trong triều phần lớn là nữ nhân trên năm mươi tuổi. Đương nhiên, Đại Cánh không phải nữ nhi quốc, không có khả năng chỉ có nữ tử làm quan. Cho nên, những quan lại vào triều luôn chia làm hai đội, nam bên trái đi phía sau, nữ bên phải đi phía trước. Hôm nay sự vụ các đại thần muốn lên tấu cũng không hẳn là ít, mà chuyện trước đó vài ngày đã hướng Lam Triều công chúa Lam Thanh Hàn cầu thân cũng làm cho bá quan hết sức chú ý. Hôm qua chuyện Tô Mẫn Nhi trở về tất cả mọi người đã biết, cho nên các đại thần hôm nay chủ yếu là muốn hướng Tô Mẫn Nhi tìm hiểu kết quả. Tất cả mọi người sắp yên ổn cất bước tiến vào Thuận Hoà điện, từ đỉnh điện bỗng truyền đến một tiếng ngâm kêu cao vút làm cho tất cả các đại thần đều động tác nhất trí lui về phía sau mấy thước, sau đó đồng thời ngửa đầu nhìn lên đỉnh điện, sau đó nữa...Vô số ánh mắt trừng lớn như mắt bò, mồm miệng há hốc, một đám ngốc sững sờ đứng ở tại chỗ nhiệt huyết sôi trào.
Các nàng nhìn thấy cái gì?! Trên đỉnh Thuận Hoà điện, hai nữ tử như hoa như ngọc hướng các nàng triển lãm cảnh tượng 'hoạt sắc sinh hương' tuyệt mỹ, mà vừa rồi tiếng nữ tử cao vút ngâm kêu không phải ai khác, chính là người ngày thường luôn cao cao tại thượng lạnh lùng uy nghiêm - quốc chủ Tô Nguyễn Hân.
Giờ phút này Tô Nguyễn Hân nào còn có nửa điểm khí thế nữ vương, tóc đen dài tán loạn xõa xuống bên hông, hai tay nàng vòng trên ót nữ tử kia, miệng phát ra từng trận rên rỉ nỉ non làm cho người ta hưng phấn. Một chân Tô Nguyễn Hân bị nâng lên, khoát lên bả vai Lăng Giản, đợt cao triều vừa rồi cũng không làm cho Lăng Giản ngừng lại hoạt động, nàng vươn đầu lưỡi liếm lộng trêu chọc trên hoa đế mẫn cảm của Tô Nguyễn Hân, sau đó lại lờn vờn trên động cốc không ngừng qua lại. Hời hợt khiêu khích bên ngoài nhưng vẫn chần chờ tiến vào bên trong, phương thức như vậy làm cho Tô Nguyễn Hân không chịu nổi mà vặn vẹo thân thể, theo bản năng nâng lên vòng eo nghênh đón Lăng Giản. Miệng tràn ra từng tiếng rên đứt quãng đủ cho mọi người nghe nhất thanh nhị sở:
"Lăng Giản... Ân a...Yêu ngươi...Ta yêu ngươi...a a a"
Tựa hồ có chút đói bụng, tựa hồ có chút khó tiêu hóa.
Một đám đại thần mặt đỏ như táo chín, có người đích lui về phía sau vài bước, đến bên cạnh người yêu của mình, ăn ý móc lấy ngón tay của nhau gắt gao dây dưa. Ai cũng không dám phát ra âm thanh, các đại thần hô hấp trở nên dồn dập, cảnh tượng trăm năm mới gặp trình diễn ngay tại trước mắt, không có ai nguyện ý cúi đầu đi vào Thuận Hoà điện ngoan ngoãn chờ đợi. Quốc chủ của các nàng a, nữ vương của các nàng a, đang dạy cho các nàng một bài học, chính là, thể dục buổi sáng phải làm sớm, địa điểm không quan trọng, chỉ cần kỹ thuật tốt, ở chỗ nào cũng được.
"Lăng...Lăng Giản, ta, ta còn phải...Ân a...Ta còn phải lâm triều"
Tô Nguyễn Hân cắn môi dưới, nơi tư mật nhất của mình đang bị Lăng Giản thưởng thức, vô tận khoái cảm làm cho nàng từ đáy lòng không muốn ngừng lại, nhưng mà còn phải lâm triều, nếu không...Triều cương còn đâu?
Triều cương đã sớm rối loạn. Các đại thần ở trong lòng thở dài, đây chính là nữ vương cao quý của các nàng a, các nàng rất muốn biết nữ tử dám đối đãi nữ vương của các nàng như thế đến tột cùng là ai. Bá quan ở trong lòng rối rắm, Lam Triều đại công chúa còn cưới hay là không cưới? Đại Cánh tuy rằng tôn trọng nữ nữ cộng hôn, nhưng lại có truyền thống một chồng một vợ. Nữ vương của mình đã cùng nữ tử kia làm ra việc thẹn thùng bực này, có phải nghĩa là nữ vương muốn gả cho người nọ hay không?! Vậy nói cách khác, người nọ sẽ trở thành Hoàng phu, chưởng quản tất cả quyền quyết định của Đại Cánh?!
"Nguyễn Hân, chờ một chút..."
Lăng Giản buông chân Tô Nguyễn Hân xuống, một lần nữa trở lại nằm lên thân thể của nàng, hai chân ép chặt hai bắp đùi của Tô Nguyễn Hân, cánh tay cũng gắt gao ôm nàng, nói:
"Ma kính ma kính, không ma kính làm sao mà đủ bộ?"
Nói xong, giơ lên một nụ cười tuyệt mỹ, nằm trên người Tô Nguyễn Hân di động qua lại, làm cho hoa đế của hai người chạm vào nhau, thông qua ma sát mà sinh ra khoái cảm trước nay chưa từng có. Thân thể Lăng Giản còn đang không ngừng chuyển động, vốn ban đầu chỉ có một mình Tô Nguyễn Hân rên rỉ, lúc này lại trở thành hai người cùng tấu khúc. Sóng nhiệt thổi quét đến, Lăng Giản cùng Tô Nguyễn Hân thở hào hển gọi tên lẫn nhau, sau đó đầy người mồ hôi ôm chặt lấy nhau.
"Nếu thời gian có thể dừng ở đây thì tốt rồi."
Tô Nguyễn Hân mỏi mệt nói, ngẩng đầu hôn lên mi tâm Lăng Giản, sau đó kéo lên một góc chăn bông phủ lên cơ thể hai người.
Thể dục buổi sáng kết thúc, các đại thần thừa dịp nữ vương còn chưa phát hiện lập tức có trật tự rút quân vào trong Thuận Hòa điện, vỗ ngực tự mình thuận khí. Buổi sáng hôm nay thật sự quá mức rúng động, cái này quả thực so với chuyện tiên vương băng hà còn muốn rúng động hơn. Các đại thần mắt to trừng mắt nhỏ, từ trong ánh mắt đã đọc hiểu hàm ý lẫn nhau, chính là: làm bộ như không biết! Nhất định phải làm bộ như không biết! Nếu không, mấy cái mạng già này còn có thể sống qua ngày mai sao?!
"Quốc chủ giá lâm!"
Cung nữ đứng một bên long ỷ hô lớn, Tô Nguyễn Hân mặc long bào có chút không hợp quy tắc chậm rãi đi tới long ỷ. Long bào màu trắng dài kéo trên mặt đất, mà một điểm màu đỏ thập phần hút mắt phía sau lưng Tô Nguyễn Hân làm cho các đại thần càng thêm ở trong lòng âm thầm giơ lên ngón tay cái. Nữ vương quả nhiên là nữ vương, thật lợi hại a, nguyệt sự đến còn có thể... Quả nhiên, đủ khí phách!!!
"Các vị ái khanh, có việc thì tấu, vô sự bãi triều."
Khuôn mặt Tô Nguyễn Hân hơi hơi tiều tụy, hạ thân ẩn ẩn đau làm cho nàng có chút chống đỡ không được, thanh âm của nàng bởi vì vui thích qua đi mà khàn khàn vô lực. Các đại thần vừa nghe xong lời Tô Nguyễn Hân nói, bốn mắt nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời nói:
"Bẩm quốc chủ, chúng thần...không có việc gì khải tấu!!"
"Vậy thì bãi triều, hôm nay lâm triều cứ như vậy đi." Tô Nguyễn Hân ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, bổ sung nói:
"Lui xuống hết đi, hôm nay trẫm thân thể không khoẻ, các khanh gia không cần đến tìm trẫm, nếu như có việc thì đợi ngày mai rồi tấu."
"Chúng thần cáo lui."
Các đại thần như cũ trăm miệng một lời, một đám nhất trí đồng loạt lui về phía sau, sau đó xoay người rời khỏi Thuận Hoà điện. Đến khi một người cuối cùng vừa bước một chân ra khỏi cửa, thanh âm nham nhở của Tô Mẫn Nhi liền vang lên, làm cho các đại thân nghe được lời của nàng lập tức thoắt một cái bung chạy vô tung vô ảnh:
"Họ Tô! Ngày mai chúng ta còn có thể lại nhìn thấy ngươi cùng Lăng Giản mây mưa hay không?! Ân, xem rất tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.