Chương 96: Các bên tính kế
PTQDung
08/08/2020
Bản kế hoạch có sự bổ sung góp ý của nhiều người, nhưng hăng hái
nhất, chính là Hoàng Văn Đình. Ông ta vẫn không bỏ qua được sự khinh
miệt của thằng khốn Bùi Đắc. Và muốn lập một kế sách khiến hắn mất cả
chì lẫn chài. Kiệt đọc xong nó, đã phê bình nghiêm khắc.
- Chú có thể cười ngay vào mặt hắn lúc này, rồi chờ đợi một cuộc trả thù, hoặc là tích lũy lực lượng tới mức vào một ngày, chú gặp lại hắn, nhận ra hắn đã bé nhỏ thế nào, chú kể lại chuyện này, hắn run sợ, trong đầu hắn nhảy ra mọi suy nghĩ, rằng hắn nên làm gì đây, hắn nên nói gì đây, tại sao ngày xưa hắn lại ngu ngốc như vậy,… Và rồi hắn nghĩ ra, hắn nịnh bợ chú, để chú quên đi việc này. Và chú, như một kẻ bề trên, bỏ qua cho hắn. Vậy, chú chọn con đường nào?
Những điều Kiệt nói khiến Hoàng Văn Đình liếm môi. Dẫu là chú của Kiệt, ông biết rằng mình một không tài bằng cháu mình, hai là không có sự ủng hộ nhiều bằng nó, nên ông ta hơi suy nghĩ một chút, quyết định làm theo ý kiến cúi đầu chịu nhục trước mắt để vươn lên về sau như ý của Kiệt. Hoàng Văn Định đưa tay toan cầm lấy bản kế hoạch mình soạn thảo, nhưng Kiệt không đưa lại ngay.
- Chú Đình, cháu chỉ hỏi chú là chú có biết hậu quả chưa và nếu biết hậy quả là sẽ phải đối mặt cơn thịnh nộ của tên Bùi Đắc, chú còn chọn con đường này không thôi, chứ có phủ định kể hoạch của chú đâu?
Nghe Kiệt nói thế, Hoàng Văn Định hơi giật mình, nhưng ông ta nhớ ra, cháu trai ông ta, đã đạo diễn một vụ giết người ( Từ Văn Đồng) cơ mà, lại còn tính kế những kẻ như Hành Quân Vệ Úy Lý Sử A, thì lá gan của nó lớn thật sự. Đúng, bản kế hoạch này của ông ta chưa tính tới hậu quả và cách giải quyết. Rõ ràng khi kế hoạch xong, Bùi Đắc sẽ biết hắn ta bị tính kế, và hắn sẽ cố gắng phản công. Với những gì hắn biết, hắn có thể liên hợp với bọn chủ mỏ để đấu lại với làng Hồng Bàng.
- Vậy thì nên giết hắn sao?
- Giết người là phương án tồi tệ nhất, Từ Văn Đồng phải chết bởi khi đó làng Hồng Bàng quả thực không có khả năng khống chế hắn, bây giờ chúng ta đã có khả năng không chế Bùi Đắc, nên tận dụng hắn thì hơn.
- Được, để chú làm lại.
Hai ngày sau, một bản kế hoạch chi tiết khác được soạn thảo, lần này thì Kiệt chấp thuận. Cậu đưa nó ra để mọi người cùng bàn bạc thêm, bổ sung ý kiến, phân tích ưu khuyết, phân công nhiệm vụ rồi tiến hành.
Hoàng Văn Đình lãnh tiền và tới gặp Bùi Đắc. Thấy Đình tới, Bùi Đắc vui vẻ ra tiếp. Đã hơn một tuần không gặp, Bùi Đắc cũng sốt ruột. Nếu như bọn này không chịu, tất nhiên chúng có sự thiệt hại, nhưng Bùi Đắc càng thiệt hại lớn hơn nếu lỡ mất dịp này để mua chức quan.
- Chú em nghĩ kỹ vậy cũng là nên, việc mua quan bán tước thế này là nghiêm trọng, mà các chú lại chỉ có được lợi từ việc mua lũ mọi kia, thì thật là tệ quá!- Bùi Đắc than thở, nhưng càng than thì hắn càng lộ cái sự giả tạo, nếu không để ý gì, sao hắn phải tiếp mình và nhắc liên tục về mục tiêu của làng mình. Rõ là để khiến bên mình phải cân nhắc kỹ và làm theo ý hắn. Hoàng Văn Đình thầm nhủ.
- Anh nói rất chuẩn, nhưng nếu như anh làm quan, công việc hanh thông trở lại thì bọn em cũng sẽ được nhờ. Vì thế, bọn em có mang 3000 tiền tới đây!- Hoàng Văn Đình nhún nhường nói, rồi lấy ra cái túi rất lớn, có 3000 tiền đủ.
- Các chú gì thế, chẳng phải anh nói chỉ cần 2000 thôi hay sao!- Bùi Đắc ngạc nhiên nhìn đống tiền
- Thưa anh, việc này bọn em làm lần đầu, cứ biện cho đủ, anh đưa bao nhiêu thì đưa, phần còn lại cũng là tạo thêm mối quan hệ với các quan khác nữa chứ. Huyện Thanh Sơn với huyện Sơn Hải giáp nhau, sau này nhất định còn nhiều việc cậy nhờ.- Hoàng Văn Đình nhẹ nhàng giải thích.
- Được, chú đã nói thế thì anh nhận!- Bùi Đắc vỗ vai Hoàng Văn Đình bôm bốp,
Sau khi nhận được tiền của làng Hồng Bàng, Bùi Đắc bắt đầu việc mua quan, tiền đưa tận 2400 tiền luôn, khiến việc nhậm chức gần như chắc chắn rồi. Đến khi nhậm chức, hắn ta dùng 200 tiền để mua sắm cá nhân và tiếp xúc với hàng loạt quan lại, dùng tới 400 đồng nữa để mời mọc kẻ trên người dưới, tạo thêm quan hệ sâu rộng với quan lại. Tất cả những bữa tiệc thế này, Hoàng Văn Đình cũng nhảy vào xin một chân phục vụ điếu đóm để tiện giới thiệu về làng Hồng Bàng. Để tỏ thành ý, làng Hồng Bàng mang tới rất nhiều đồ ăn thức uống, của ngon vật lạ, để cho đám quan lại và Bùi Đắc có thể ăn không hết thì gói mang về. Thông qua những bữa tiệc, Đình gần như quen hết với quan lại huyện Thanh Sơn, chức vụ thế nào, nhà ở ra sao, có thể lên chức nữa hay không,...
Trong khi Bùi Đắc đang hoan hỉ khi bắt đầu quay lại đường làm quan, thì những chủ mỏ ở huyện Thanh Sơn lại vô cùng lo lắng. Họ biết được tin rằng nếu Bùi Đắc làm quan coi nhà tù huyện của huyện Thanh Sơn, vậy thì từ nay tất cả những tên mọi Đá Vách bị bắt sẽ được hắn chuyển hết sang làng Hồng Bàng dưới danh nghĩa làm khổ sai, nhưng thực ra lại là để làm thuê cho bọn Hồng Bàng.
Với những tên chủ mỏ, chúng vẫn nhớ rõ cái thời kỳ mà chúng dùng nô lệ để khai mỏ, tiền vào như nước, đánh đập thoải mái, làm xuyên đêm suốt ngày mà không sao hết. Nhìn ra đám thợ mỏ hiện nay: nào lương, nào cơm, nào nghỉ, nào không được ép làm, nào chỉ làm từ sáng tới tối, không xuyên đêm,... khiến tiền như là cát chảy qua kẽ tay vậy.
Không thể như thế được. Bọn chúng nghĩ, rồi lập tức họp bàn nhau tìm cách để khiến đám tù kia phải về tay họ. Có nhiều ý kiến, người thì bảo nên hối lộ cho Bùi Đắc để hắn thông đồng với họ, người thì bảo bọn mọi có khi ít, thôi cho quan, người thì bảo mạnh mẽ chuẩn bị chứng cớ để Bùi Đắc không thể làm quá mức, dù cho bọn mọi bị bắt đi đâu thì cũng phải để lại huyện Thanh Sơn một ít.
- Sao không dằn mặt trực tiếp bọn dân Hồng Bàng.- Đột nhiên, có thằng đầu trầu mặt ngựa là vệ sĩ của một chủ mỏ nhảy lên nói
- Thằng kia, ở đây sao có chỗ cho mày nói chuyện.
- Thưa các ông chủ, em là phận tay đấm thôi, nhưng ông chủ đối em không tệ, em có ý kiến bảo vệ quyền lợi ông chủ là sai sao.
- Ý mày là sao? Đánh dân Hồng Bàng là sao?
- Bọn Hồng Bàng là dân xứ lạ, ở đây kiếm ăn đã đành, giờ lại định nhảy ra tranh nguồn lợi lớn, vậy cứ đánh cho chúng nó sợ. Mình phá quán của chúng nó, khiến nguồn thu của bọn nó giảm. Giữa mua mấy thằng mọi về làm việc với kinh doanh ở đây, mấy ông chủ nghĩ bọn nó sẽ chọn phương án nào.
- Đúng, mày nói rất khá.
- Dạ vâng, em cũng là dân tay đao búa, cũng chỉ biết mỗi trò đó mà thôi.
Đám đông nhao nhao ủng hộ. Thế rồi bọn chúng bắt đầu ngồi bàn bạc xem nên thuê kẻ nào, đập phá thế nào, rồi cử ai đi nói chuyện với dân Hồng Bàng. Trong khi đám này oang oang bàn bạc, thì tên đầu trâu mặt ngựa kia cười thầm, hắn không hiểu sao lại có người nhờ hắn đề đạt ý kiến này, lại còn cho tiền nữa. Ngẫm đi ngẫm lại, đúng là đời nhiều trò hay.
Từ ngày hôm đo, việc đập phá quán của làng Hồng Bàng mở bắt đầu diễn ra. Bọn lưu manh, du côn ở huyện Thanh Sơn được điều động tới đập phá quán, đánh nhân viên, rồi thì đuổi khách, làm náo loạn cả huyện.
Chuyện này náo động quá lớn, Huyện Lệnh phải ra lệnh nghiêm trụ, Huyện Úy dẫn quân đi bắt người, tóm một lúc cả trăm đứa. Cho bọn nó ăn cơm tù được vài ngày, thì tiền của nhà tù kêu leng keng, Bùi Đắc khổ sở không nói lên lời. Nếu không cho bọn nó ăn cơm, bọn nó điên lên phá tù thì bỏ mẹ, mà tiền cơm nhà tù có đâu nhiều gì mà nuôi cả trăm đứa thế này.
- Bọn nó sẽ bị giam bao lâu vậy anh!- Hoàng Văn Đình tới thăm Đắc, cốt là để than khổ về sự đối phó của bọn chủ mỏ, thì nay lại nghe ông anh này than lại đành hỏi thăm qua quýt.
- Chưa xử, nhưng ít nhất cũng phải vài chục ngày, hiềm nỗi nhà tù không có cơm cho bọn nó ăn đây. Nếu mà bọn nó làm loạn lên thì anh chết dở chứ chả chơi.
- Hay là anh cho em mấy thằng này dùng tạm đi, bọn em thiếu người mà bây giờ chưa mua được lũ Đá Vách, dùng tạm vậy!
- Chú định dùng bọn nó làm gì?
- Em định cho bọn nó đi khuân đồ ở bãi biển. Chỗ làng Thụi khi trước. Giờ làng em buôn bán, hàng nhiều, mà nhân công đang ít đi, đám này dù gì cũng có sức khỏe, bọn em thậm chí là thuê bọn nó làm việc, có tiền lương đàng hoàng, anh nghĩ có được không?
- Thôi, méo mó có hơn không!- Bùi Đắc ngẫm nghĩ một hồi liền thuận theo kế hoạch này
Hoàng Văn Đình để chắc chắn, liền bảo người mình đi làm 100 suất cơn đem tới, rồi mới theo Bùi Đắc bước tới chỗ giam giữ những tên côn đồ ở huyện Thanh Sơn. Thấy Bùi Đắc tới, bọn côn đồ không chút lo sợ, trái lại chúng la ó kêu ca việc cơm đến muộn.
Thấy vậy, Hoàng Văn Đình liền ra ngoài kêu đem cơm tới cho chúng ăn. Cơm làng Hồng Bàng nấu ngon hơn cơm tù nhiều, nóng sốt, nên bọn này ăn ngay, chăm chú ăn không phát ra tiếng động. Đợi chúng ăn xong, Đình còn cho người mời nước. Ăn no uống nước, cả đám bình tĩnh lại, lúc này Đình mới trình bày việc định thuê chúng đi làm.
- Hiện nay nhà giam không có cơm gạo để nuôi các vị, nhưng nếu các vị trốn tù thì tội ắt tăng nặng, chi bằng theo chúng tôi làm mấy ngày, kiếm chút cơm, có tiền thuê, chỉ cần các vị chịu làm là có tiền, thế nào.
Nghe Hoàng Văn Đình nói, chúng nó cũng ngẫm một hồi rồi đồng loạt đồng ý. Gì chứ đói là không tốt. Đã thế so với việc ở trong nhà tù chật hẹp này, việc ra ngoài làm việc tất nhiên khoan khoái hơn. Mà khi đã tới huyện Sơn Hải rồi, chúng nó đông đảo, làm hay không làm, lại là chuyện khác.
Bùi Đắc thấy bọn này chấp thuận, cũng cả cười. Ông ta cũng biết có khi lần này làng Hồng Bàng sẽ lỗ, đám này không thể nghe lời hoàn toàn, nhưng tống chúng nó đi là hết nợ, nên ông ta lập tức viết lệnh đưa chúng cho Hoàng Văn Đình dẫn đi.
- Chú có thể cười ngay vào mặt hắn lúc này, rồi chờ đợi một cuộc trả thù, hoặc là tích lũy lực lượng tới mức vào một ngày, chú gặp lại hắn, nhận ra hắn đã bé nhỏ thế nào, chú kể lại chuyện này, hắn run sợ, trong đầu hắn nhảy ra mọi suy nghĩ, rằng hắn nên làm gì đây, hắn nên nói gì đây, tại sao ngày xưa hắn lại ngu ngốc như vậy,… Và rồi hắn nghĩ ra, hắn nịnh bợ chú, để chú quên đi việc này. Và chú, như một kẻ bề trên, bỏ qua cho hắn. Vậy, chú chọn con đường nào?
Những điều Kiệt nói khiến Hoàng Văn Đình liếm môi. Dẫu là chú của Kiệt, ông biết rằng mình một không tài bằng cháu mình, hai là không có sự ủng hộ nhiều bằng nó, nên ông ta hơi suy nghĩ một chút, quyết định làm theo ý kiến cúi đầu chịu nhục trước mắt để vươn lên về sau như ý của Kiệt. Hoàng Văn Định đưa tay toan cầm lấy bản kế hoạch mình soạn thảo, nhưng Kiệt không đưa lại ngay.
- Chú Đình, cháu chỉ hỏi chú là chú có biết hậu quả chưa và nếu biết hậy quả là sẽ phải đối mặt cơn thịnh nộ của tên Bùi Đắc, chú còn chọn con đường này không thôi, chứ có phủ định kể hoạch của chú đâu?
Nghe Kiệt nói thế, Hoàng Văn Định hơi giật mình, nhưng ông ta nhớ ra, cháu trai ông ta, đã đạo diễn một vụ giết người ( Từ Văn Đồng) cơ mà, lại còn tính kế những kẻ như Hành Quân Vệ Úy Lý Sử A, thì lá gan của nó lớn thật sự. Đúng, bản kế hoạch này của ông ta chưa tính tới hậu quả và cách giải quyết. Rõ ràng khi kế hoạch xong, Bùi Đắc sẽ biết hắn ta bị tính kế, và hắn sẽ cố gắng phản công. Với những gì hắn biết, hắn có thể liên hợp với bọn chủ mỏ để đấu lại với làng Hồng Bàng.
- Vậy thì nên giết hắn sao?
- Giết người là phương án tồi tệ nhất, Từ Văn Đồng phải chết bởi khi đó làng Hồng Bàng quả thực không có khả năng khống chế hắn, bây giờ chúng ta đã có khả năng không chế Bùi Đắc, nên tận dụng hắn thì hơn.
- Được, để chú làm lại.
Hai ngày sau, một bản kế hoạch chi tiết khác được soạn thảo, lần này thì Kiệt chấp thuận. Cậu đưa nó ra để mọi người cùng bàn bạc thêm, bổ sung ý kiến, phân tích ưu khuyết, phân công nhiệm vụ rồi tiến hành.
Hoàng Văn Đình lãnh tiền và tới gặp Bùi Đắc. Thấy Đình tới, Bùi Đắc vui vẻ ra tiếp. Đã hơn một tuần không gặp, Bùi Đắc cũng sốt ruột. Nếu như bọn này không chịu, tất nhiên chúng có sự thiệt hại, nhưng Bùi Đắc càng thiệt hại lớn hơn nếu lỡ mất dịp này để mua chức quan.
- Chú em nghĩ kỹ vậy cũng là nên, việc mua quan bán tước thế này là nghiêm trọng, mà các chú lại chỉ có được lợi từ việc mua lũ mọi kia, thì thật là tệ quá!- Bùi Đắc than thở, nhưng càng than thì hắn càng lộ cái sự giả tạo, nếu không để ý gì, sao hắn phải tiếp mình và nhắc liên tục về mục tiêu của làng mình. Rõ là để khiến bên mình phải cân nhắc kỹ và làm theo ý hắn. Hoàng Văn Đình thầm nhủ.
- Anh nói rất chuẩn, nhưng nếu như anh làm quan, công việc hanh thông trở lại thì bọn em cũng sẽ được nhờ. Vì thế, bọn em có mang 3000 tiền tới đây!- Hoàng Văn Đình nhún nhường nói, rồi lấy ra cái túi rất lớn, có 3000 tiền đủ.
- Các chú gì thế, chẳng phải anh nói chỉ cần 2000 thôi hay sao!- Bùi Đắc ngạc nhiên nhìn đống tiền
- Thưa anh, việc này bọn em làm lần đầu, cứ biện cho đủ, anh đưa bao nhiêu thì đưa, phần còn lại cũng là tạo thêm mối quan hệ với các quan khác nữa chứ. Huyện Thanh Sơn với huyện Sơn Hải giáp nhau, sau này nhất định còn nhiều việc cậy nhờ.- Hoàng Văn Đình nhẹ nhàng giải thích.
- Được, chú đã nói thế thì anh nhận!- Bùi Đắc vỗ vai Hoàng Văn Đình bôm bốp,
Sau khi nhận được tiền của làng Hồng Bàng, Bùi Đắc bắt đầu việc mua quan, tiền đưa tận 2400 tiền luôn, khiến việc nhậm chức gần như chắc chắn rồi. Đến khi nhậm chức, hắn ta dùng 200 tiền để mua sắm cá nhân và tiếp xúc với hàng loạt quan lại, dùng tới 400 đồng nữa để mời mọc kẻ trên người dưới, tạo thêm quan hệ sâu rộng với quan lại. Tất cả những bữa tiệc thế này, Hoàng Văn Đình cũng nhảy vào xin một chân phục vụ điếu đóm để tiện giới thiệu về làng Hồng Bàng. Để tỏ thành ý, làng Hồng Bàng mang tới rất nhiều đồ ăn thức uống, của ngon vật lạ, để cho đám quan lại và Bùi Đắc có thể ăn không hết thì gói mang về. Thông qua những bữa tiệc, Đình gần như quen hết với quan lại huyện Thanh Sơn, chức vụ thế nào, nhà ở ra sao, có thể lên chức nữa hay không,...
Trong khi Bùi Đắc đang hoan hỉ khi bắt đầu quay lại đường làm quan, thì những chủ mỏ ở huyện Thanh Sơn lại vô cùng lo lắng. Họ biết được tin rằng nếu Bùi Đắc làm quan coi nhà tù huyện của huyện Thanh Sơn, vậy thì từ nay tất cả những tên mọi Đá Vách bị bắt sẽ được hắn chuyển hết sang làng Hồng Bàng dưới danh nghĩa làm khổ sai, nhưng thực ra lại là để làm thuê cho bọn Hồng Bàng.
Với những tên chủ mỏ, chúng vẫn nhớ rõ cái thời kỳ mà chúng dùng nô lệ để khai mỏ, tiền vào như nước, đánh đập thoải mái, làm xuyên đêm suốt ngày mà không sao hết. Nhìn ra đám thợ mỏ hiện nay: nào lương, nào cơm, nào nghỉ, nào không được ép làm, nào chỉ làm từ sáng tới tối, không xuyên đêm,... khiến tiền như là cát chảy qua kẽ tay vậy.
Không thể như thế được. Bọn chúng nghĩ, rồi lập tức họp bàn nhau tìm cách để khiến đám tù kia phải về tay họ. Có nhiều ý kiến, người thì bảo nên hối lộ cho Bùi Đắc để hắn thông đồng với họ, người thì bảo bọn mọi có khi ít, thôi cho quan, người thì bảo mạnh mẽ chuẩn bị chứng cớ để Bùi Đắc không thể làm quá mức, dù cho bọn mọi bị bắt đi đâu thì cũng phải để lại huyện Thanh Sơn một ít.
- Sao không dằn mặt trực tiếp bọn dân Hồng Bàng.- Đột nhiên, có thằng đầu trầu mặt ngựa là vệ sĩ của một chủ mỏ nhảy lên nói
- Thằng kia, ở đây sao có chỗ cho mày nói chuyện.
- Thưa các ông chủ, em là phận tay đấm thôi, nhưng ông chủ đối em không tệ, em có ý kiến bảo vệ quyền lợi ông chủ là sai sao.
- Ý mày là sao? Đánh dân Hồng Bàng là sao?
- Bọn Hồng Bàng là dân xứ lạ, ở đây kiếm ăn đã đành, giờ lại định nhảy ra tranh nguồn lợi lớn, vậy cứ đánh cho chúng nó sợ. Mình phá quán của chúng nó, khiến nguồn thu của bọn nó giảm. Giữa mua mấy thằng mọi về làm việc với kinh doanh ở đây, mấy ông chủ nghĩ bọn nó sẽ chọn phương án nào.
- Đúng, mày nói rất khá.
- Dạ vâng, em cũng là dân tay đao búa, cũng chỉ biết mỗi trò đó mà thôi.
Đám đông nhao nhao ủng hộ. Thế rồi bọn chúng bắt đầu ngồi bàn bạc xem nên thuê kẻ nào, đập phá thế nào, rồi cử ai đi nói chuyện với dân Hồng Bàng. Trong khi đám này oang oang bàn bạc, thì tên đầu trâu mặt ngựa kia cười thầm, hắn không hiểu sao lại có người nhờ hắn đề đạt ý kiến này, lại còn cho tiền nữa. Ngẫm đi ngẫm lại, đúng là đời nhiều trò hay.
Từ ngày hôm đo, việc đập phá quán của làng Hồng Bàng mở bắt đầu diễn ra. Bọn lưu manh, du côn ở huyện Thanh Sơn được điều động tới đập phá quán, đánh nhân viên, rồi thì đuổi khách, làm náo loạn cả huyện.
Chuyện này náo động quá lớn, Huyện Lệnh phải ra lệnh nghiêm trụ, Huyện Úy dẫn quân đi bắt người, tóm một lúc cả trăm đứa. Cho bọn nó ăn cơm tù được vài ngày, thì tiền của nhà tù kêu leng keng, Bùi Đắc khổ sở không nói lên lời. Nếu không cho bọn nó ăn cơm, bọn nó điên lên phá tù thì bỏ mẹ, mà tiền cơm nhà tù có đâu nhiều gì mà nuôi cả trăm đứa thế này.
- Bọn nó sẽ bị giam bao lâu vậy anh!- Hoàng Văn Đình tới thăm Đắc, cốt là để than khổ về sự đối phó của bọn chủ mỏ, thì nay lại nghe ông anh này than lại đành hỏi thăm qua quýt.
- Chưa xử, nhưng ít nhất cũng phải vài chục ngày, hiềm nỗi nhà tù không có cơm cho bọn nó ăn đây. Nếu mà bọn nó làm loạn lên thì anh chết dở chứ chả chơi.
- Hay là anh cho em mấy thằng này dùng tạm đi, bọn em thiếu người mà bây giờ chưa mua được lũ Đá Vách, dùng tạm vậy!
- Chú định dùng bọn nó làm gì?
- Em định cho bọn nó đi khuân đồ ở bãi biển. Chỗ làng Thụi khi trước. Giờ làng em buôn bán, hàng nhiều, mà nhân công đang ít đi, đám này dù gì cũng có sức khỏe, bọn em thậm chí là thuê bọn nó làm việc, có tiền lương đàng hoàng, anh nghĩ có được không?
- Thôi, méo mó có hơn không!- Bùi Đắc ngẫm nghĩ một hồi liền thuận theo kế hoạch này
Hoàng Văn Đình để chắc chắn, liền bảo người mình đi làm 100 suất cơn đem tới, rồi mới theo Bùi Đắc bước tới chỗ giam giữ những tên côn đồ ở huyện Thanh Sơn. Thấy Bùi Đắc tới, bọn côn đồ không chút lo sợ, trái lại chúng la ó kêu ca việc cơm đến muộn.
Thấy vậy, Hoàng Văn Đình liền ra ngoài kêu đem cơm tới cho chúng ăn. Cơm làng Hồng Bàng nấu ngon hơn cơm tù nhiều, nóng sốt, nên bọn này ăn ngay, chăm chú ăn không phát ra tiếng động. Đợi chúng ăn xong, Đình còn cho người mời nước. Ăn no uống nước, cả đám bình tĩnh lại, lúc này Đình mới trình bày việc định thuê chúng đi làm.
- Hiện nay nhà giam không có cơm gạo để nuôi các vị, nhưng nếu các vị trốn tù thì tội ắt tăng nặng, chi bằng theo chúng tôi làm mấy ngày, kiếm chút cơm, có tiền thuê, chỉ cần các vị chịu làm là có tiền, thế nào.
Nghe Hoàng Văn Đình nói, chúng nó cũng ngẫm một hồi rồi đồng loạt đồng ý. Gì chứ đói là không tốt. Đã thế so với việc ở trong nhà tù chật hẹp này, việc ra ngoài làm việc tất nhiên khoan khoái hơn. Mà khi đã tới huyện Sơn Hải rồi, chúng nó đông đảo, làm hay không làm, lại là chuyện khác.
Bùi Đắc thấy bọn này chấp thuận, cũng cả cười. Ông ta cũng biết có khi lần này làng Hồng Bàng sẽ lỗ, đám này không thể nghe lời hoàn toàn, nhưng tống chúng nó đi là hết nợ, nên ông ta lập tức viết lệnh đưa chúng cho Hoàng Văn Đình dẫn đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.