Chương 84: Một tên trúng hai đích
PTQDung
07/08/2020
Quyển I: Nó là Hoàng Anh Kiệt
Chương 84: Một tên trúng hai đích
Sau khi đạo quân mà bấy lâu nay Kiệt đào tạo được lệnh chuyển đi để làm nhiệm vụ canh phòng, khu vực mà Kiệt dùng để làm doanh trại tức khắc bị bỏ trống. Tuy nhiên, đây không phải điều phí phạm, bởi lứa quân kế cận của làng Hồng Bàng đã xuất hiện. Đó là những thanh thiếu niên khoảng 15 đến 17 tuổi. Hiện tại làng Hồng Bàng có khoảng 30 người thuộc lứa này, và với một khu huấn luyện được chuẩn bị tốt trong 3 năm qua, thì không có lý gì những người này không thể trở thành một lứa lính tốt được.
Dù vậy, cái khó của lực lượng này chính là việc giữ bí mật. Bất kể ngày trước khi làng Hồng Bàng chuẩn bị đánh cướp biển hay tạo ra đội quân 100 người, do có tính chính danh là chống cướp biển và bảo vệ làng, việc huấn luyện có thể diễn ra trước bàn dân thiên hạ mà không phải lo sợ gì. Nhưng hiện tại, khi mà tính chính danh đó mất đi, nếu làng Hồng Bàng tiếp tục thực hiện việc này, thì chỉ e kẻ có lòng sẽ hãm hại, khiến họ rơi vào thế bất lợi. Nhẹ thì bị khiển trách, nặng thì làng Hồng Bàng có thể bị vu hại là mưu phản. Vì thế, Kiệt đang suy nghĩ tới việc tìm một cái cớ để tiếp tục việc tăng cường huấn luyện.
- Báo cáo thiếu gia, có tin khẩn từ trên huyện thị báo về.- Con bé Nhung tay cầm một bức thư đi nhanh vào chỗ Kiệt đang ngồi và báo cáo vắn tắt về bức thư- Họ nói rằng việc kinh doanh tiệm gạo đang gặp vô vàn trắc trở, mong thiếu gia có sự chỉ đạo.
- Đưa xem nào!- Kiệt đưa tay nhận bức thư. Trong thư, hai cha con Đỗ Bá Xuyên và Đỗ Bá Tuần nói tương đối gọn, xong vẫn đủ ý. Nói tóm lại một câu, làng Hồng Bàng thiếu căn cơ trong việc buôn bán, nguồn cung và nơi xuất hàng đều gây khó khăn, chưa kể tới việc phải tiếp quản toàn bộ cơ nghiệp của Từ Văn Đồng khi nó đang trong tình trạng rất xấu.
Đúng là họa phúc khó lường. Việc Kiệt ra tay giết chết Từ Văn Đồng ngay trong thời điểm này đã cho làng Hồng Bàng vô vàn khó khăn lẫn cơ hội. Khó khăn ở chỗ là do Từ Văn Đồng đã bòn rút tiền từ các tiệm để cho đi vay lãi, khiến những thứ làng Hồng Bàng tiếp quản thực không khác cái xác không là bao. Nhưng cũng phải nói rõ là nếu như chúng không tệ thế, thì làng Hồng Bàng cũng đừng hòng thành kép chính được.
- Gọi mọi người về họp gấp đi!- Kiệt quay sang bảo Nhung- Chú ý báo tin gọi những người sau: Bá hộ Đào và Đào Thùy Linh, Đào Văn Lộc, Đỗ Bá Xuyên và Đỗ Bá Tuần, cha mẹ ta, cả hai ông chú của ta nữa. Chúng ta cần thống nhất với nhau trước một vài vấn đề.
- Dạ vâng!
Sở dĩ Kiệt cần gọi những người này về gặp mặt trước, bởi vì một mặt đây là những người có sức ảnh hưởng lớn, thống nhất trước với họ thì gần như là chốt được vấn đề. Mặt khác, đây cũng là những người có năng lực, kinh nghiệm làm việc và năng lực nhất, nên nghe ý kiến trước từ phía họ cũng giúp Kiệt dễ có kiến thức hơn về chuyện lần này. Dù gì, Kiệt cũng chỉ là một con người bình thường, và hiện cậu đang phải tập trung nghĩ về cách hợp pháp hóa việc đào tạo quân đội, nên không có nhiều thời gian lẫn trí lực mà nghĩ tới một việc cũng cần nhiều não như thế này.
- Nhóc Kiệt!
- Bố mẹ, cháu chào các bác, các chú!- Kiệt đi tới ôm bố mẹ, chào hỏi sơ qua mọi người, rồi hỏi chuyện bố mẹ mình trước đã, dù gì thì lâu lắm rồi cậu mới thấy lại họ- Dạo này chuyện của anh Minh thế nào rồi mẹ.
- Anh con đang chuyên tâm đèn sách ở trường trên Châu Nam Bình, dù gì anh con học cũng rất giỏi, mẹ không lo chuyện đó.
- Ha ha ha. Anh con thì khác gì Văn Khúc Tinh ( vị thần trí tuệ và học hành theo quan niệm của các nước đồng văn với Trung Hoa). Còn bố, sao dạo này thân bố nhiều mỡ vậy!- Kiệt thò tay vỗ vỗ cái bụng trông như cái trống của bố mình.
- Chà chà, trên kia nhiều món ngon thế nên bố cũng hơi thả mình.
- Hừ, bố của con sướng qua rồi, ông ấy dám đi tìm người đàn bà khác rồi đó!
- Cái gì, bố, con...
- Ây ây, bố biết lỗi rồi mà. Hơn nữa, dù gì đó cũng là tiền riêng của bố mà, bố không dám động tới tiền chung.
- Dù gì, con cũng không thấy bố có lý do gì mà lấy người khác, mẹ vẫn xinh đẹp, lại giỏi nữa.
- Thôi tha cho bố đi, bố biết lỗi rồi, nhất định không dám làm thêm nữa đâu.
- Bố cứ nhớ lấy nhé. Mà với người phụ nữ kia, con cũng không gọi cô ta là mẹ kế đâu. Con chỉ có một người mẹ thôi.
- Ừ ừ! Bố sẽ không để mẹ con gặp người kia, được chưa. Với cả người phụ nữ kia sẽ không bao giờ dám tìm tới mẹ của con đâu!
Nghe bố mình thề thốt một hồi, Kiệt cũng đành phải bỏ qua. Thời này năm thê bẩy thiếp là bình thường, trước đây bố cậu không tiền không quyền, chó nó lấy. Giờ thì giàu có rồi, kiếm một người trẻ đẹp, giỏi chiều chuộng, có gì mà khó đâu.
- Quay lại việc chính nào!- Kiệt quay lại ngồi xuống bàn, nhìn một lượt tất cả mọi người, rồi cậu ta quay sang nhìn ba cha con Đỗ Bá Xuyên ( Nhung tuy không mang họ Đỗ, nhưng vẫn là con gái Đỗ Bá Xuyên)- Các vị, tóm tắt lại vấn đề đi.
- Các vị, hiện tại việc kinh doanh tại các tiệm gạo đều đang bị gây khó khăn, trước hết là về nguồn cung. Họ kêu rằng ta non kinh nghiệm, sợ ta không thể bán tốt như Từ Văn Đồng, cho nên không đồng ý cho làm kiểu đặt cọc một phần, đến khi có tiền bán xong mới trả. Đã thế, giá của họ cũng nâng cao hơn mấy phần nữa kìa. Sau đó thì những kẻ mua tỏ ý ngờ là chúng ta không còn nguồn gạo, đòi phải giảm giá để chúng tìm mối khác. Nhưng vấn đề quan trọng nhất, là đám người bán gạo, những kẻ nắm mối gạo chính lại có ý muốn nắm quyền kiểm soát cửa hàng gạo thông qua cách lấy nợ làm cổ phần.
- Điều này cũng đúng mà, ai dám cho nợ không chứ. Cái tên Từ Văn Đồng chết sai dịp quá đi. Nếu lão kịp lấy tiền cho vay về thì...- Hoàng Văn Đĩnh, chú tư của Kiệt lên tiếng mỉa mai. Tất cả những người ngồi ở đâu, đều biết về cái chết của Từ Văn Đồng là do Kiệt cùng một số thanh niên trong làng làm.
- Vậy nếu thế, thì là sao có thể có được quyền kiểm soát tiệm gạo chứ hả?- Văn Nguyệt Nga lên tiếng bênh con trai. Quả thực việc này là ngoài dự tính, mà có thế thì mấy cái tiệm đó mới thuộc về sự kiểm soát của họ. Đâu thể khi vui thì vỗ tay vào, đến khi khốn nạn thì nào thấy ai.
- Chuyện này là vấn đề phát sinh ngoài ý muốn thôi!- Hoàng Văn Định can ngăn mọi người. Một bên là con trai ông, một bên là em trai, ông thật khó xử. Khó xử không phải bởi hai bên đối chọi, mà khó xử ở chỗ Hoàng Văn Định biết là con trai mình sẽ luôn thắng thế, khiến các em ông phải xấu hổ. Như thế mãi, liệu thằng em ông còn có uy tín gì nữa chứ
- Anh cả nói nhẹ nhàng quá thế! Cháu trai em là thần đồng, xưa nay tính không xót thứ gì cơ mà. Ấy thế mà không biết gây ra chuyện này là sao?- Hoàng Văn Đình, chú ba của Kiệt phản bác ngay. Bấy lâu nay, theo lệnh của Kiệt, họ đã phải bôn ba khắp nơi, tìm kiếm những con đường buôn bán, những mối buôn bán, những khách hàng mới,... Việc này tuy giúp được làng Hồng Bàng phát triển, họ cũng từ đó mà kiếm được nhiều tiền, nhưng mà họ lại thấy những người như anh trai và chị dâu, đám người họ Đào, họ Đỗ được thoải mái làm việc ở những nơi dễ chịu: trong làng, huyện thị, doanh trại mới..., làm họ thấy ghen tị.
Nhìn cảnh hai ông chú của Kiệt gây chuyện, hai họ Đào và Đỗ đều tự giác không nói gì. Bất kể thế nào, đây là chuyện xấu của họ Hoàng, nhờ có Hoàng Anh Kiệt mà họ phát triển tốt thế này, nên mặt mũi của họ Hoàng họ phải chiếu cố.
- Vậy mọi người có ý kiến đóng góp gì không?- Kiệt không thèm nghe hai ông chú nói gì nữa, cậu không có thời gian.
- Ừ, bọn tôi nghĩ ta nên tìm ra một nguồn cung mới, có thể mới khiến tất cả dễ dàng hơn.- Đỗ Bá Tuần phát biểu ý kiến- Dựa trên những gì bọn tôi thấy, những nguồn cung cũ kia đều là những kẻ có thế lực, không phải đại địa chủ cũng là lũ cường hào ác bá một vùng ở những làng kia,...
- Nguồn cung mới kiếm đâu ra bây giờ?- Bá hộ Đào ngắt lời- Các ông không thấy rằng làm nông nghiệp thực sự vất vả, thu hoạch không dễ có, thời gian lại lâu, cho nên chỉ những người giàu có hoặc thế lực như kia mới đủ sức gom một lượng lớn gạo.
- Vậy còn các hộ nhỏ hơn?- Trần Phương Nhung nhớ tới cách Kiệt bày cô để chấn trỉnh quy củ ở chợ, đó là dùng hộ nhỏ làm gương- Ta liên kết với họ, thu mua gạo ở chỗ họ, như thế phần nào khiến ta không phụ thuộc vào những kẻ kia. Gạo chúng càng nhiều, thì càng cần bán gấp.
- Cháu định nói về trung nông, tiểu nông hay bần nông.Nếu ta định mua ở những trung nông, tiểu nông, thì phải trao tiền ngay, vì bản thân lượng gạo họ có rất hạn chế, quy mô kinh tế nhỏ, không thể khất nợ lâu được, giá cũng khó so được với giá bán buôn. Mà nếu đã thế thì khác gì vụ bọn kia đề nghị. Chưa hết đâu, nếu ta không làm, cũng có tiệm khác làm. Từ Văn Đồng chỉ đại diện cho những chủ tiệm gạo, chứ đâu phải mình ông ta làm việc này.
- Vậy còn gạo ở chỗ chúng ta? Ta thấy hiện tại đã khai hoang được nhiều mà.- Đỗ Bá Xuyên chợt hỏi
- Đừng có lấy ý kiến đó!- Bá hộ Đào nhảy dựng lên. Công việc khai hoang lấy đất canh tác cho làng hiện do ông đảm nhiệm, vì thế ông ta rất hiểu sự tiêu tốn ở đó. Lượng lương thực làm ra bây giờ mới đang bắt đầu dùng để trả nợ cho số tiêu hao trong suốt thời gian qua: lương thực cho người đi khai hoang ăn, tiền mua nguyên liệu về rèn công cụ, tiền mua giống,... Nếu bây giờ định dùng số lượng gạo làm ra ở đó để giúp mấy tiệm gạo, thì chính là chín ép. Những gì thu hoạch được, sẽ trở thành vốn để nuôi dưỡng, phát triển tiếp cho công việc: trả lương, trả thưởng cho người làm tốt để kích thích sự cầu tiến của họ, mua thêm nguyên liệu chế thêm máy móc, mua thêm đồ để làm trang trại....
- Dù gì, cũng phải thừa chút ít chứ?
- Không là không, đừng hòng moi móc, tất cả có kế hoạch chi tiêu hết rồi.
- Thực ra chúng ta vẫn có thể mua từ những nhà tiểu nông mà!- Đào Thùy Linh đề xuất
- Cha cháu nói khác mà!
- Dạ, đúng là những kẻ chú liệt kê ra rất có thể dùng sức mạnh để ép người ta ngừng bán cho chúng ta, với cả nếu như ta muốn mua cũng không đủ tiền mặt, nhưng nếu như họ nợ tiền ta thì sao? Kiểu như bán lúa non ấy.
- Aaaaa, cháu muốn nói ta cho những kẻ đó vay ấy hả?
- Dạ, làng Hồng Bàng ta mạnh vì những máy móc nông nghiệp, trung nông, tiểu nông và bần nông không có khả năng mua, lại kém kinh nghiệm dùng, ta có thể trao đổi với họ, cho họ nợ trước, như thế khi lúa thu hoạch, ta có thể yêu cầu trả thóc mà những kẻ kia không bắt bẻ được gì?
- Phương án đó thì được đấy, nhưng e là phải để vụ mùa sau rồi. Vụ này gạo thóc ê hề ra, chỉ béo những tiệm gạo khác thôi.
- Vậy thì chưa chắc, những tiệm gạo kia e rằng cũng không hề chuẩn bị đầy đủ cho tình huống này. Họ bấy lâu này đều theo chân Từ Văn Đồng, vậy thì diện tích tiệm, phương tiện vận chuyển, kho bãi, nhân viên,... đều sẽ ít ỏi, không thể đáp ứng được sự phát triển đột biến này, không sớm thì muộn cũng có chuyện!- Đỗ Bá Tuần phân tích
- Nói rất đúng, như vậy chúng bổ quá hóa độc, e rằng còn khiến khách hàng bỏ đi ấy chứ. Thậm chí đây sẽ là cơ hội để ta bù lỗ phần nào, kiếm thêm tiền bằng cách cho thuê tiệm, thuê người, thuê phương tiện vận chuyển,...- Đỗ Bá Xuyên lập tức đề xuất ý kiến
- Hai chú!- Kiệt đột nhiên quay sang hai ông chú út của mình
- Có chuyện gì sao?
- Chú Đình, cháu muốn nhờ chú tìm hiểu thêm về những nơi đang cần gạo, xác định trước lượng gạo họ có thể tiêu thụ, kho bãi của họ, khả năng tiêu thụ tối đa,....ta cần lập một kiểu tiêu thụ mới. Còn chú Đĩnh, chú thử điều tra xem xem liệu có ai định chơi xấu chúng ta không?- Hai ông chú này tuy hơi có ác cảm với Kiệt, nhưng mấy năm qua họ đã đi lại nhiều, kiến thức cũng có đôi chút, với lại do đi nhiều, quen rộng, họ dễ giúp thu thập thông tin.
- Cháu nghi có kẻ dám chơi xấu.
- Cứ phòng chắc. Nếu không có thì tốt, mà có, ta cũng cần biết là ai mà trừng trị chúng. Nhung, em soạn mấy bức thư, nói cho người của ta trong quân đội về đây họp gấp nhé.
- Có gì mà phải kêu tới quân đội thế!- Mẹ của Kiệt lo lắng hỏi
- Cách làm của ta sắp tới sẽ tiệt đường kiếm cơm của nhiều người, họ chắc chắn sẽ tìm cách cản tay, và bạo lực là một trong số đó. Nếu có chuyện gì, ta cần có sức mạnh tự vệ.
Kiệt nói vậy, nhưng mắt ánh lên một chút ý tưởng. Nếu như làng Hồng Bàng bị đe dọa, làng sẽ được quyền gọi một lực lượng quân tới để bảo vệ quanh làng. Và chỗ đóng quân khi đó còn đâu ngoài cái doanh trại kia. Doanh trại quân đội, là cấm khu, ai dám vào tra với xét, mà có thắc mắc cũng sẽ bị bác ngay thôi. Không ngờ giải quyết việc tiệm gạo, lại có cơ hội giải quyết luôn việc luyện quân.
Chương 84: Một tên trúng hai đích
Sau khi đạo quân mà bấy lâu nay Kiệt đào tạo được lệnh chuyển đi để làm nhiệm vụ canh phòng, khu vực mà Kiệt dùng để làm doanh trại tức khắc bị bỏ trống. Tuy nhiên, đây không phải điều phí phạm, bởi lứa quân kế cận của làng Hồng Bàng đã xuất hiện. Đó là những thanh thiếu niên khoảng 15 đến 17 tuổi. Hiện tại làng Hồng Bàng có khoảng 30 người thuộc lứa này, và với một khu huấn luyện được chuẩn bị tốt trong 3 năm qua, thì không có lý gì những người này không thể trở thành một lứa lính tốt được.
Dù vậy, cái khó của lực lượng này chính là việc giữ bí mật. Bất kể ngày trước khi làng Hồng Bàng chuẩn bị đánh cướp biển hay tạo ra đội quân 100 người, do có tính chính danh là chống cướp biển và bảo vệ làng, việc huấn luyện có thể diễn ra trước bàn dân thiên hạ mà không phải lo sợ gì. Nhưng hiện tại, khi mà tính chính danh đó mất đi, nếu làng Hồng Bàng tiếp tục thực hiện việc này, thì chỉ e kẻ có lòng sẽ hãm hại, khiến họ rơi vào thế bất lợi. Nhẹ thì bị khiển trách, nặng thì làng Hồng Bàng có thể bị vu hại là mưu phản. Vì thế, Kiệt đang suy nghĩ tới việc tìm một cái cớ để tiếp tục việc tăng cường huấn luyện.
- Báo cáo thiếu gia, có tin khẩn từ trên huyện thị báo về.- Con bé Nhung tay cầm một bức thư đi nhanh vào chỗ Kiệt đang ngồi và báo cáo vắn tắt về bức thư- Họ nói rằng việc kinh doanh tiệm gạo đang gặp vô vàn trắc trở, mong thiếu gia có sự chỉ đạo.
- Đưa xem nào!- Kiệt đưa tay nhận bức thư. Trong thư, hai cha con Đỗ Bá Xuyên và Đỗ Bá Tuần nói tương đối gọn, xong vẫn đủ ý. Nói tóm lại một câu, làng Hồng Bàng thiếu căn cơ trong việc buôn bán, nguồn cung và nơi xuất hàng đều gây khó khăn, chưa kể tới việc phải tiếp quản toàn bộ cơ nghiệp của Từ Văn Đồng khi nó đang trong tình trạng rất xấu.
Đúng là họa phúc khó lường. Việc Kiệt ra tay giết chết Từ Văn Đồng ngay trong thời điểm này đã cho làng Hồng Bàng vô vàn khó khăn lẫn cơ hội. Khó khăn ở chỗ là do Từ Văn Đồng đã bòn rút tiền từ các tiệm để cho đi vay lãi, khiến những thứ làng Hồng Bàng tiếp quản thực không khác cái xác không là bao. Nhưng cũng phải nói rõ là nếu như chúng không tệ thế, thì làng Hồng Bàng cũng đừng hòng thành kép chính được.
- Gọi mọi người về họp gấp đi!- Kiệt quay sang bảo Nhung- Chú ý báo tin gọi những người sau: Bá hộ Đào và Đào Thùy Linh, Đào Văn Lộc, Đỗ Bá Xuyên và Đỗ Bá Tuần, cha mẹ ta, cả hai ông chú của ta nữa. Chúng ta cần thống nhất với nhau trước một vài vấn đề.
- Dạ vâng!
Sở dĩ Kiệt cần gọi những người này về gặp mặt trước, bởi vì một mặt đây là những người có sức ảnh hưởng lớn, thống nhất trước với họ thì gần như là chốt được vấn đề. Mặt khác, đây cũng là những người có năng lực, kinh nghiệm làm việc và năng lực nhất, nên nghe ý kiến trước từ phía họ cũng giúp Kiệt dễ có kiến thức hơn về chuyện lần này. Dù gì, Kiệt cũng chỉ là một con người bình thường, và hiện cậu đang phải tập trung nghĩ về cách hợp pháp hóa việc đào tạo quân đội, nên không có nhiều thời gian lẫn trí lực mà nghĩ tới một việc cũng cần nhiều não như thế này.
- Nhóc Kiệt!
- Bố mẹ, cháu chào các bác, các chú!- Kiệt đi tới ôm bố mẹ, chào hỏi sơ qua mọi người, rồi hỏi chuyện bố mẹ mình trước đã, dù gì thì lâu lắm rồi cậu mới thấy lại họ- Dạo này chuyện của anh Minh thế nào rồi mẹ.
- Anh con đang chuyên tâm đèn sách ở trường trên Châu Nam Bình, dù gì anh con học cũng rất giỏi, mẹ không lo chuyện đó.
- Ha ha ha. Anh con thì khác gì Văn Khúc Tinh ( vị thần trí tuệ và học hành theo quan niệm của các nước đồng văn với Trung Hoa). Còn bố, sao dạo này thân bố nhiều mỡ vậy!- Kiệt thò tay vỗ vỗ cái bụng trông như cái trống của bố mình.
- Chà chà, trên kia nhiều món ngon thế nên bố cũng hơi thả mình.
- Hừ, bố của con sướng qua rồi, ông ấy dám đi tìm người đàn bà khác rồi đó!
- Cái gì, bố, con...
- Ây ây, bố biết lỗi rồi mà. Hơn nữa, dù gì đó cũng là tiền riêng của bố mà, bố không dám động tới tiền chung.
- Dù gì, con cũng không thấy bố có lý do gì mà lấy người khác, mẹ vẫn xinh đẹp, lại giỏi nữa.
- Thôi tha cho bố đi, bố biết lỗi rồi, nhất định không dám làm thêm nữa đâu.
- Bố cứ nhớ lấy nhé. Mà với người phụ nữ kia, con cũng không gọi cô ta là mẹ kế đâu. Con chỉ có một người mẹ thôi.
- Ừ ừ! Bố sẽ không để mẹ con gặp người kia, được chưa. Với cả người phụ nữ kia sẽ không bao giờ dám tìm tới mẹ của con đâu!
Nghe bố mình thề thốt một hồi, Kiệt cũng đành phải bỏ qua. Thời này năm thê bẩy thiếp là bình thường, trước đây bố cậu không tiền không quyền, chó nó lấy. Giờ thì giàu có rồi, kiếm một người trẻ đẹp, giỏi chiều chuộng, có gì mà khó đâu.
- Quay lại việc chính nào!- Kiệt quay lại ngồi xuống bàn, nhìn một lượt tất cả mọi người, rồi cậu ta quay sang nhìn ba cha con Đỗ Bá Xuyên ( Nhung tuy không mang họ Đỗ, nhưng vẫn là con gái Đỗ Bá Xuyên)- Các vị, tóm tắt lại vấn đề đi.
- Các vị, hiện tại việc kinh doanh tại các tiệm gạo đều đang bị gây khó khăn, trước hết là về nguồn cung. Họ kêu rằng ta non kinh nghiệm, sợ ta không thể bán tốt như Từ Văn Đồng, cho nên không đồng ý cho làm kiểu đặt cọc một phần, đến khi có tiền bán xong mới trả. Đã thế, giá của họ cũng nâng cao hơn mấy phần nữa kìa. Sau đó thì những kẻ mua tỏ ý ngờ là chúng ta không còn nguồn gạo, đòi phải giảm giá để chúng tìm mối khác. Nhưng vấn đề quan trọng nhất, là đám người bán gạo, những kẻ nắm mối gạo chính lại có ý muốn nắm quyền kiểm soát cửa hàng gạo thông qua cách lấy nợ làm cổ phần.
- Điều này cũng đúng mà, ai dám cho nợ không chứ. Cái tên Từ Văn Đồng chết sai dịp quá đi. Nếu lão kịp lấy tiền cho vay về thì...- Hoàng Văn Đĩnh, chú tư của Kiệt lên tiếng mỉa mai. Tất cả những người ngồi ở đâu, đều biết về cái chết của Từ Văn Đồng là do Kiệt cùng một số thanh niên trong làng làm.
- Vậy nếu thế, thì là sao có thể có được quyền kiểm soát tiệm gạo chứ hả?- Văn Nguyệt Nga lên tiếng bênh con trai. Quả thực việc này là ngoài dự tính, mà có thế thì mấy cái tiệm đó mới thuộc về sự kiểm soát của họ. Đâu thể khi vui thì vỗ tay vào, đến khi khốn nạn thì nào thấy ai.
- Chuyện này là vấn đề phát sinh ngoài ý muốn thôi!- Hoàng Văn Định can ngăn mọi người. Một bên là con trai ông, một bên là em trai, ông thật khó xử. Khó xử không phải bởi hai bên đối chọi, mà khó xử ở chỗ Hoàng Văn Định biết là con trai mình sẽ luôn thắng thế, khiến các em ông phải xấu hổ. Như thế mãi, liệu thằng em ông còn có uy tín gì nữa chứ
- Anh cả nói nhẹ nhàng quá thế! Cháu trai em là thần đồng, xưa nay tính không xót thứ gì cơ mà. Ấy thế mà không biết gây ra chuyện này là sao?- Hoàng Văn Đình, chú ba của Kiệt phản bác ngay. Bấy lâu nay, theo lệnh của Kiệt, họ đã phải bôn ba khắp nơi, tìm kiếm những con đường buôn bán, những mối buôn bán, những khách hàng mới,... Việc này tuy giúp được làng Hồng Bàng phát triển, họ cũng từ đó mà kiếm được nhiều tiền, nhưng mà họ lại thấy những người như anh trai và chị dâu, đám người họ Đào, họ Đỗ được thoải mái làm việc ở những nơi dễ chịu: trong làng, huyện thị, doanh trại mới..., làm họ thấy ghen tị.
Nhìn cảnh hai ông chú của Kiệt gây chuyện, hai họ Đào và Đỗ đều tự giác không nói gì. Bất kể thế nào, đây là chuyện xấu của họ Hoàng, nhờ có Hoàng Anh Kiệt mà họ phát triển tốt thế này, nên mặt mũi của họ Hoàng họ phải chiếu cố.
- Vậy mọi người có ý kiến đóng góp gì không?- Kiệt không thèm nghe hai ông chú nói gì nữa, cậu không có thời gian.
- Ừ, bọn tôi nghĩ ta nên tìm ra một nguồn cung mới, có thể mới khiến tất cả dễ dàng hơn.- Đỗ Bá Tuần phát biểu ý kiến- Dựa trên những gì bọn tôi thấy, những nguồn cung cũ kia đều là những kẻ có thế lực, không phải đại địa chủ cũng là lũ cường hào ác bá một vùng ở những làng kia,...
- Nguồn cung mới kiếm đâu ra bây giờ?- Bá hộ Đào ngắt lời- Các ông không thấy rằng làm nông nghiệp thực sự vất vả, thu hoạch không dễ có, thời gian lại lâu, cho nên chỉ những người giàu có hoặc thế lực như kia mới đủ sức gom một lượng lớn gạo.
- Vậy còn các hộ nhỏ hơn?- Trần Phương Nhung nhớ tới cách Kiệt bày cô để chấn trỉnh quy củ ở chợ, đó là dùng hộ nhỏ làm gương- Ta liên kết với họ, thu mua gạo ở chỗ họ, như thế phần nào khiến ta không phụ thuộc vào những kẻ kia. Gạo chúng càng nhiều, thì càng cần bán gấp.
- Cháu định nói về trung nông, tiểu nông hay bần nông.Nếu ta định mua ở những trung nông, tiểu nông, thì phải trao tiền ngay, vì bản thân lượng gạo họ có rất hạn chế, quy mô kinh tế nhỏ, không thể khất nợ lâu được, giá cũng khó so được với giá bán buôn. Mà nếu đã thế thì khác gì vụ bọn kia đề nghị. Chưa hết đâu, nếu ta không làm, cũng có tiệm khác làm. Từ Văn Đồng chỉ đại diện cho những chủ tiệm gạo, chứ đâu phải mình ông ta làm việc này.
- Vậy còn gạo ở chỗ chúng ta? Ta thấy hiện tại đã khai hoang được nhiều mà.- Đỗ Bá Xuyên chợt hỏi
- Đừng có lấy ý kiến đó!- Bá hộ Đào nhảy dựng lên. Công việc khai hoang lấy đất canh tác cho làng hiện do ông đảm nhiệm, vì thế ông ta rất hiểu sự tiêu tốn ở đó. Lượng lương thực làm ra bây giờ mới đang bắt đầu dùng để trả nợ cho số tiêu hao trong suốt thời gian qua: lương thực cho người đi khai hoang ăn, tiền mua nguyên liệu về rèn công cụ, tiền mua giống,... Nếu bây giờ định dùng số lượng gạo làm ra ở đó để giúp mấy tiệm gạo, thì chính là chín ép. Những gì thu hoạch được, sẽ trở thành vốn để nuôi dưỡng, phát triển tiếp cho công việc: trả lương, trả thưởng cho người làm tốt để kích thích sự cầu tiến của họ, mua thêm nguyên liệu chế thêm máy móc, mua thêm đồ để làm trang trại....
- Dù gì, cũng phải thừa chút ít chứ?
- Không là không, đừng hòng moi móc, tất cả có kế hoạch chi tiêu hết rồi.
- Thực ra chúng ta vẫn có thể mua từ những nhà tiểu nông mà!- Đào Thùy Linh đề xuất
- Cha cháu nói khác mà!
- Dạ, đúng là những kẻ chú liệt kê ra rất có thể dùng sức mạnh để ép người ta ngừng bán cho chúng ta, với cả nếu như ta muốn mua cũng không đủ tiền mặt, nhưng nếu như họ nợ tiền ta thì sao? Kiểu như bán lúa non ấy.
- Aaaaa, cháu muốn nói ta cho những kẻ đó vay ấy hả?
- Dạ, làng Hồng Bàng ta mạnh vì những máy móc nông nghiệp, trung nông, tiểu nông và bần nông không có khả năng mua, lại kém kinh nghiệm dùng, ta có thể trao đổi với họ, cho họ nợ trước, như thế khi lúa thu hoạch, ta có thể yêu cầu trả thóc mà những kẻ kia không bắt bẻ được gì?
- Phương án đó thì được đấy, nhưng e là phải để vụ mùa sau rồi. Vụ này gạo thóc ê hề ra, chỉ béo những tiệm gạo khác thôi.
- Vậy thì chưa chắc, những tiệm gạo kia e rằng cũng không hề chuẩn bị đầy đủ cho tình huống này. Họ bấy lâu này đều theo chân Từ Văn Đồng, vậy thì diện tích tiệm, phương tiện vận chuyển, kho bãi, nhân viên,... đều sẽ ít ỏi, không thể đáp ứng được sự phát triển đột biến này, không sớm thì muộn cũng có chuyện!- Đỗ Bá Tuần phân tích
- Nói rất đúng, như vậy chúng bổ quá hóa độc, e rằng còn khiến khách hàng bỏ đi ấy chứ. Thậm chí đây sẽ là cơ hội để ta bù lỗ phần nào, kiếm thêm tiền bằng cách cho thuê tiệm, thuê người, thuê phương tiện vận chuyển,...- Đỗ Bá Xuyên lập tức đề xuất ý kiến
- Hai chú!- Kiệt đột nhiên quay sang hai ông chú út của mình
- Có chuyện gì sao?
- Chú Đình, cháu muốn nhờ chú tìm hiểu thêm về những nơi đang cần gạo, xác định trước lượng gạo họ có thể tiêu thụ, kho bãi của họ, khả năng tiêu thụ tối đa,....ta cần lập một kiểu tiêu thụ mới. Còn chú Đĩnh, chú thử điều tra xem xem liệu có ai định chơi xấu chúng ta không?- Hai ông chú này tuy hơi có ác cảm với Kiệt, nhưng mấy năm qua họ đã đi lại nhiều, kiến thức cũng có đôi chút, với lại do đi nhiều, quen rộng, họ dễ giúp thu thập thông tin.
- Cháu nghi có kẻ dám chơi xấu.
- Cứ phòng chắc. Nếu không có thì tốt, mà có, ta cũng cần biết là ai mà trừng trị chúng. Nhung, em soạn mấy bức thư, nói cho người của ta trong quân đội về đây họp gấp nhé.
- Có gì mà phải kêu tới quân đội thế!- Mẹ của Kiệt lo lắng hỏi
- Cách làm của ta sắp tới sẽ tiệt đường kiếm cơm của nhiều người, họ chắc chắn sẽ tìm cách cản tay, và bạo lực là một trong số đó. Nếu có chuyện gì, ta cần có sức mạnh tự vệ.
Kiệt nói vậy, nhưng mắt ánh lên một chút ý tưởng. Nếu như làng Hồng Bàng bị đe dọa, làng sẽ được quyền gọi một lực lượng quân tới để bảo vệ quanh làng. Và chỗ đóng quân khi đó còn đâu ngoài cái doanh trại kia. Doanh trại quân đội, là cấm khu, ai dám vào tra với xét, mà có thắc mắc cũng sẽ bị bác ngay thôi. Không ngờ giải quyết việc tiệm gạo, lại có cơ hội giải quyết luôn việc luyện quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.