Chương 401: Tranh giành (1)
PTQDung
06/04/2023
Đặng Toán để Đặng Lượng ở lại chỉnh đốn quân sĩ, để họ không bị cái gọi
là no dồn đói góp, sau những ngày căng thẳng chiến đấu, được sống an
nhàn liền sa vào hưởng thụ, không tập luyện, không giữ kỷ luật và tinh
thần chiến đấu, thành một đội quân cặn bã. Đặng Lượng nghiêm túc hứa hẹn không làm cha thất vọng, Lượng cũng biết cha đây là muốn để mình từng
bước tiếp quản quân quyền. Thông qua kiểm tra việc huấn luyện binh sĩ,
chỉnh đốn kỷ luật, sẽ xây dựng được hình tượng lãnh đạo của cậu ta với
các tướng sĩ.
- Con trai, việc rèn luyện binh sĩ của quân ta quan trọng, nhưng còn có việc quan trọng hơn. Đó là anh em nhà họ Hoàng. Ta muốn con tìm cách khống chế chúng, hoặc ít nhất, tìm hiểu được thứ chúng muốn để trao đổi.
- Thưa cha, con chưa hiểu lắm.
- Con thấy hỏa khí của họ Hoàng mang ra thế nào?
- Uy lực rất mạnh, không có thứ hỏa khí đó, ta muốn phá cứ điểm phía bắc của quân Chiêm để phá vây e rằng phải hi sinh không ít. Cha, sắp tới chiến cục căng thẳng, có thứ hỏa khí đó, quân ta nhất định chiếm ưu thế.- Đặng Lượng hiểu ra ý của cha, nhưng đồng thời cũng thấy không hiểu lắm.- Thưa cha, phanafh ỏa khí và anh em họ Hoàng thì con hiểu, nhưng tại sao lại cần trao đổi hay không chế.
- Nhóc con nhà mi, ta hỏi con, con nghĩ sắp tới họ Hoàng có chịu cùng chúng ta sát cánh chiến đấu nữa không? Chiến trận sắp tới, không chỉ đơn giản là đánh và rút, mà là phải liều mạng chiến đấu, nơi cần thủ có khi phải lấy ít địch nhiều, nơi cần công phá có khi phải chấp nhận hi sinh, và còn lắm lúc, cần phải làm mồi nhử. Chúng ta, rồi tên Phạm Thời Trức, Ebisu hay Lý Vĩnh Khuê đều là tướng soái của Hoài Nhân, có nghĩa vụ giành lấy thế trận. Các binh sĩ dưới trướng chúng ta, có chúng nghĩa vụ đó với chúng ta. Nhưng những tên lính dùng hỏa mai kia, không có nghĩa vụ đó, để bắt chúng phải chiến đấu như thế, chỉ có Hoàng Anh Kiệt, hoặc chí ít là con phải có sự hỗ trợ của Hoàng Anh Tài.
- Thưa cha, người nói rồi mà, ta phải chiến vì ta là quan viên Hoài Nhân. Hoàng Văn Định cũng là quan lại Hoài Nhân. Ông ta cũng phải có trách nhiệm.
- Hoàng Văn Định chỉ là quan văn, mà chức tước cũng chả cao quý gì. Bị bắt bí quá thì xin từ quan. Cũng không ai nói được gì! Khi đó con mới vội vàng tìm anh em họ Hoàng thương lượng sao?Thân là kẻ làm tướng, phải tính tới chỗ thua trước, mới tìm được cách thắng lại.- Đặng Toán nghiêm mặt
- Phụ thân nói phải, là con cạn nghĩ.
Đặng Toán căn dặn con mình vài việc, rồi mang thân vệ tiến xuống khu vực bắc Hoài Nhân để gặp mặt các chỉ huy khác. Còn phần Đặng Lượng, ở lại, thực h iện đúng lời cha dạy, giao lưu sâu hơn với anh em họ Hoàng để xem có hai anh em Kiệt, Tài có sở cầu nào để trao đổi.
Lượng mang rượu qua gặp Tài trước, lấy cớ cùng ngồi nói chuyện và mừng việc an toàn mà thoát vòng vây quân Chiêm, đồng thời muốn cảm ơn anh em Kiệt- Tài đã mang quân qua ứng cứu cha con họ. Hai người vốn quen biết, nên Tài cũng không thể từ chối. Hai bên gặp mặt, Đặng Lượng không ngừng nói về chiến công hiển hách của đội quân hỏa mai, rồi dò hỏi về đạo quân này.
- Phải công nhận là hỏa khí đó thực lợi hại, may ra chỉ có Ebisu mới sánh bằng. Cứ nghĩ cái cảnh nó bắn tan nát những chòi canh kia mà nhớ mãi.
- Tất nhiên là vậy rồi, anh trai tôi tốn công tốn sức nghiên cứu mãi mới ra được thứ hỏa dược đó đấy.- Tài cười lớn khoe mẽ-Nói cho ông bạn biết, so với hỏa dược của Ebisu, thứ mà anh trai tôi chế ra, tốt hơn gấp đôi.
- Ghê gớm vậy sao? Chắc các cậu cũng phải chi nhiều tiền lắm.
- Cũng không còn cách nào khác, họ Hoàng phất lên quá nhanh, không có vũ khí phòng thân thì chỉ e sớm muộn cũng thành con lợn béo cho người ta thịt. Ai dám thử định ăn cướp của họ Hoàng, tất phải biết hỏa khí của chúng tôi bắn cho nhừ người.
- Nhưng tự tiện chế tạo thứ này, e rằng sẽ bị kẻ có ý đồ không tốt nhắm tới đó.
- Kẻ nào dám đấu hỏa khí chứ hả?
- Quan viên Đại Hoa chứ còn ai khác. Nghĩ mà xem, họ Hoàng các ông phát quá nhanh, tay lại có hỏa khí, họ chẳng nhìn vào.
- Kẻ nào có ngon thì cứ thử. Hỏa khí là ở tay chúng tôi.
- Bạn ơi, chỉ dựa vào mấy thứ hỏa khí đó mà liều, cũng là lúc đường cùng! Chỉ e họ Hoàng nhà bạn gặp nguy mất.
- Hử?
- Thử nghĩ xem, nếu các cậu sử dụng hỏa khí để tự vệ, người ta lại vu cho cái tội làm phản, rồi điều động đại quân tới thì toi à.
- Thì chúng tôi chế tạo hỏa khí cốt để đe dọa kẻ khác không dám đụng tới mà.
- Cái sự sợ hãi hỏa khí đó, chỉ e không đủ đâu. Tôi cho rằng, chỉ có thân phận quan lại mới đủ sức bảo vệ họ Hoàng các cậu.
- Cái đó thì còn cần chờ ông bạn phải nói sao? Anh trai lớn của tôi cầm quân ở Nam Bàn, cha tôi làm quan Đại Định.
- Thực tình không muốn khiến bạn thất vọng, nhưng thế nói thật thì chẳng là cái gì sất. Cha bạn chỉ là một quan văn quản lý thuế má, họ bãi miễn chức lúc nào cũng xong. Còn anh trai lớn của bạn, ở với đám dân man mọi đó thì làm được gì. Dân Man xưa nay vốn không được coi trọng, dám làm loạn là sẽ bị đánh chết ngay.
Đặng Toán không ngừng dùng lời lẽ để hòng dọa dẫm Tài về tình cảnh nguy hiểm của họ Hoàng, làng Hồng Bàng sẽ phải chịu vì sự giàu có và những công nghệ họ đang sở hữu. Nhưng Đặng Lượng không mở lời mời chào ngay. Làm thế thì lộ quá, có thể phản tác dụng. Y chỉ nói tới thế rồi cùng Tài lo uống rượu.
Tới khi đã ngà ngà, Lượng xin phép ra về. Tài đợi ông bạn đi rồi,, lập tức đi tìm Kiệt. Nghe Tài thuật lại cuộc nói chuyện, Kiệt cũng tán đồng những gì mà Đăng Lượng nói, có điều cũng bảo Tài không phải quá lo lắng. Những gì tên Đặng Lượng nói, Kiệt, Minh và những thân tín đã có đối sách.
- Nhưng cũng đừng thể hiện gì, dò hỏi tên Đặng Lượng xem hắn định giới thiệu cho chúng ta phương sách nào? hắn không khơi khơi mà tới nói những lời đó đâu.
- Anh cứ tin ở em.
Tài nhe răng cười đầy tự tin. Từ lúc đó, một cuộc đấu trí cân não giữa Tài và Lượng diễn ra, một bên cố gắng nhồi nhét và hướng đối phương vào ý đồ chỉ đạo của mình là cầu xin mình chỉ đường cho, thậm chí tự hiểu chỉ có con đường duy nhất là hợp tác trong khi bên kia thì cố gắng khiến bên kia phải tiết lộ ra trước cái ý đồ đó, từ đó trở thành kẻ nắm quyền chủ động. Trong cuộc đấu trí này, bên nào không kiên nhẫn được, để lộ sơ hở và nói ra sự cầu cạnh, kẻ đó thua.
.............................................................
- Tướng quân Đặng Toán!- Cũng giống như đám người Hoàng Văn Định, bọn Lý Vĩnh Khuê, Phạm Thời Trực, Ebisu cũng ra đón tiếp Đặng Toán trọng thể từ tít tận đằng xa.
Đặng Toán đón nhận sự tiếp đãi này bằng thái độ thản nhiên hơn khi gặp Hoàng Văn Định. Lần Hoàng Văn Định ra tiếp đón, Đặng Toán được hai người con trai của Hoàng Văn Định tiếp ứng, không thể quá thất lễ. Còn lần này, những kẻ đón tiếp với Toán chẳng có ân nghĩa gì, thậm chí có khi còn là kẻ đã khiến Đặng Toán bị gặp nguy hiểm. Bởi kế hoạch đám này bày ra mà quân Chiêm có thể tương kế tựu kế lật ngược thế cờ, chiếm Đại Định, ép Đặng Toán phải dẫn quân băng rừng vượt suối, bị vây ở miền tây.
Đặng Toán thản nhiên, tất cả mọi người cũng có chút xấu hổ, bầu không khí có chút ngượng nghịu. Đúng lúc này, có kẻ lên tiếng, mời tất cả vào cùng ăn tiệc để tẩy trần cho Đặng Toán. Kẻ vừa lên tiếng là Amira. Có bậc thang để bước xuống, mọi người liền hùa theo. Đặng Toán thì liếc nhìn Amira với ánh mắt đầy sự khó chịu. Song ông cũng không làm khó gì hơn, mà từ từ bước vào ngôi nhà lớn đã bày sẵn tiệc rượu bên trong. Song khi tất cả an vị, Đặng Toán lại đứng lên, tay cầm chén rượu, rồi lật ngược chén, đổ xuống đất.
- Chư vị, tiệc rượu hôm nay, ta không có hứng mà uống. Chúng ta ở đây, đều là tướng lĩnh, vốn dĩ phải giữ yên bờ cõi, bảo hộ người dân. Thế mà giờ đây, thành Đại Định bị địch chiếm giữ, chúng bắt người dân phải đi lao dịch xây thành thêm to hơn để chống quân ta, thu hết lương thực của người dân làm quân lương, lấy hết tài sản của người dân làm quân phí,... Vậy là ta thất bại thảm hại rồi, sao có thể ngồi yên ở đây mà an tiệc uống rượu.
Từng lời của Đặng Toán nói ra khiến tất cả đều chỉ biết cúi đầu. Cảm thấy đè ép những người này như thế là đủ, Đặng Toán đặt chén rượu xuống, rồi nhìn quanh một lượt:
- Các vị, hôm nay ta tới đây, chỉ có một việc duy nhất, chính là muốn hỏi các vị, ai muốn cùng ta rửa sạch mối nhục thất bại này, ai muốn cùng ta đánh quân Chiêm.
Lời vừa nói ra, tất cả tướng soái ở quanh lập tức vứt chén xuống đất, đi lên phía trước, đồng thanh hô to:
- Chúng tôi nguyện ý.
- Chúng tôi nguyện ý.
- Chúng tôi!
- Tôi!
....
Thấy đấu chí của mọi người đã lên cao, Đặng Toán nói rằng dẹp bữa tiệc một bên, tất cả có một khắc để chuẩn bị lại, họ cần lập tức lên kế hoạch để chuẩn bị cho những cuộc chiến phục thù sắp tới. Đặng Toán lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,ông ta đã có chút thuận lợi đầu tiên trong cuộc đấu trí này.
So với cuộc đấu trí nhỏ bé của Tài và Lượng, cuộc đấu trí mà Đặng Toán phải tham gia quy mô hơn rất nhiều. Kẻ địch có nhiều, mà đồng minh có khi chưa chắc có thể tin tưởng. Đặng Toán trong lúc đi xuống bắc Hoài Nhân, đã yêu cầu sứ giả thuật lại tường tận những sự việc đã xảy ra. Càng suy nghĩ, Đặng Toán càng thấy nghi ngờ. Kế hoạch dụ đánh quân Chiêm cũng có ông tham gia, và chính Đặng Toán cũng thấy nó không hề tồi, ấy thế mà nó bị quân Chiêm bắt bài ngon ơ, chúng dùng một loạt kế sách tương kế tựu kế lấy mất thành Đại Định, phá hủy mọi sắp xếp của họ.
Chỉ có 2 điều có thể xảy ra, hoặc đối phương có một kẻ thần cơ diệu toán, trí gần như yêu, có thể tính toán được kế hoạch của họ, còn không, thì chắc chắn là đã có kẻ mang tin tức và kế hoạch tiết lộ ra cho địch biết. Kẻ đó là ai, dò đi xét lại, Đặng Toán chợt nghĩ tới một phe, Hiên Giáo. Nếu kế hoạch thành công, quân Chiêm bị đánh bại hoàn toàn, mối nguy biến mất, thì Hiên giáo liệu có còn được an toàn. Nói sao nói, Hiên Giáo từng khởi loạn ở Hoài Nhân, là kẻ phải bị tiêu diệt.
Nhưng cũng chính trong lúc nói chuyện, Đặng Toán được biết một tin vô cùng quan trọng khác, Hiên Giáo hiện tại đang lãnh nhiệm vụ thu thập lương thảo và dân phu. Hậu cần của quân Hoài Nhân giờ hoàn toàn do Hiên Giáo phụ trách. Tin này làm Đặng Toán buộc phải làm mấy việc vừa rồi, gấp rút chuẩn bị chiến đấu. Trong trường hợp tệ nhất là hiên Giáo định làm loạn, thì quân đội đã kịp chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chí ít có thể bắt chết Hiên Giáo rồi quay qua ứng phó quân Chiêm.
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh?"
- Con trai, việc rèn luyện binh sĩ của quân ta quan trọng, nhưng còn có việc quan trọng hơn. Đó là anh em nhà họ Hoàng. Ta muốn con tìm cách khống chế chúng, hoặc ít nhất, tìm hiểu được thứ chúng muốn để trao đổi.
- Thưa cha, con chưa hiểu lắm.
- Con thấy hỏa khí của họ Hoàng mang ra thế nào?
- Uy lực rất mạnh, không có thứ hỏa khí đó, ta muốn phá cứ điểm phía bắc của quân Chiêm để phá vây e rằng phải hi sinh không ít. Cha, sắp tới chiến cục căng thẳng, có thứ hỏa khí đó, quân ta nhất định chiếm ưu thế.- Đặng Lượng hiểu ra ý của cha, nhưng đồng thời cũng thấy không hiểu lắm.- Thưa cha, phanafh ỏa khí và anh em họ Hoàng thì con hiểu, nhưng tại sao lại cần trao đổi hay không chế.
- Nhóc con nhà mi, ta hỏi con, con nghĩ sắp tới họ Hoàng có chịu cùng chúng ta sát cánh chiến đấu nữa không? Chiến trận sắp tới, không chỉ đơn giản là đánh và rút, mà là phải liều mạng chiến đấu, nơi cần thủ có khi phải lấy ít địch nhiều, nơi cần công phá có khi phải chấp nhận hi sinh, và còn lắm lúc, cần phải làm mồi nhử. Chúng ta, rồi tên Phạm Thời Trức, Ebisu hay Lý Vĩnh Khuê đều là tướng soái của Hoài Nhân, có nghĩa vụ giành lấy thế trận. Các binh sĩ dưới trướng chúng ta, có chúng nghĩa vụ đó với chúng ta. Nhưng những tên lính dùng hỏa mai kia, không có nghĩa vụ đó, để bắt chúng phải chiến đấu như thế, chỉ có Hoàng Anh Kiệt, hoặc chí ít là con phải có sự hỗ trợ của Hoàng Anh Tài.
- Thưa cha, người nói rồi mà, ta phải chiến vì ta là quan viên Hoài Nhân. Hoàng Văn Định cũng là quan lại Hoài Nhân. Ông ta cũng phải có trách nhiệm.
- Hoàng Văn Định chỉ là quan văn, mà chức tước cũng chả cao quý gì. Bị bắt bí quá thì xin từ quan. Cũng không ai nói được gì! Khi đó con mới vội vàng tìm anh em họ Hoàng thương lượng sao?Thân là kẻ làm tướng, phải tính tới chỗ thua trước, mới tìm được cách thắng lại.- Đặng Toán nghiêm mặt
- Phụ thân nói phải, là con cạn nghĩ.
Đặng Toán căn dặn con mình vài việc, rồi mang thân vệ tiến xuống khu vực bắc Hoài Nhân để gặp mặt các chỉ huy khác. Còn phần Đặng Lượng, ở lại, thực h iện đúng lời cha dạy, giao lưu sâu hơn với anh em họ Hoàng để xem có hai anh em Kiệt, Tài có sở cầu nào để trao đổi.
Lượng mang rượu qua gặp Tài trước, lấy cớ cùng ngồi nói chuyện và mừng việc an toàn mà thoát vòng vây quân Chiêm, đồng thời muốn cảm ơn anh em Kiệt- Tài đã mang quân qua ứng cứu cha con họ. Hai người vốn quen biết, nên Tài cũng không thể từ chối. Hai bên gặp mặt, Đặng Lượng không ngừng nói về chiến công hiển hách của đội quân hỏa mai, rồi dò hỏi về đạo quân này.
- Phải công nhận là hỏa khí đó thực lợi hại, may ra chỉ có Ebisu mới sánh bằng. Cứ nghĩ cái cảnh nó bắn tan nát những chòi canh kia mà nhớ mãi.
- Tất nhiên là vậy rồi, anh trai tôi tốn công tốn sức nghiên cứu mãi mới ra được thứ hỏa dược đó đấy.- Tài cười lớn khoe mẽ-Nói cho ông bạn biết, so với hỏa dược của Ebisu, thứ mà anh trai tôi chế ra, tốt hơn gấp đôi.
- Ghê gớm vậy sao? Chắc các cậu cũng phải chi nhiều tiền lắm.
- Cũng không còn cách nào khác, họ Hoàng phất lên quá nhanh, không có vũ khí phòng thân thì chỉ e sớm muộn cũng thành con lợn béo cho người ta thịt. Ai dám thử định ăn cướp của họ Hoàng, tất phải biết hỏa khí của chúng tôi bắn cho nhừ người.
- Nhưng tự tiện chế tạo thứ này, e rằng sẽ bị kẻ có ý đồ không tốt nhắm tới đó.
- Kẻ nào dám đấu hỏa khí chứ hả?
- Quan viên Đại Hoa chứ còn ai khác. Nghĩ mà xem, họ Hoàng các ông phát quá nhanh, tay lại có hỏa khí, họ chẳng nhìn vào.
- Kẻ nào có ngon thì cứ thử. Hỏa khí là ở tay chúng tôi.
- Bạn ơi, chỉ dựa vào mấy thứ hỏa khí đó mà liều, cũng là lúc đường cùng! Chỉ e họ Hoàng nhà bạn gặp nguy mất.
- Hử?
- Thử nghĩ xem, nếu các cậu sử dụng hỏa khí để tự vệ, người ta lại vu cho cái tội làm phản, rồi điều động đại quân tới thì toi à.
- Thì chúng tôi chế tạo hỏa khí cốt để đe dọa kẻ khác không dám đụng tới mà.
- Cái sự sợ hãi hỏa khí đó, chỉ e không đủ đâu. Tôi cho rằng, chỉ có thân phận quan lại mới đủ sức bảo vệ họ Hoàng các cậu.
- Cái đó thì còn cần chờ ông bạn phải nói sao? Anh trai lớn của tôi cầm quân ở Nam Bàn, cha tôi làm quan Đại Định.
- Thực tình không muốn khiến bạn thất vọng, nhưng thế nói thật thì chẳng là cái gì sất. Cha bạn chỉ là một quan văn quản lý thuế má, họ bãi miễn chức lúc nào cũng xong. Còn anh trai lớn của bạn, ở với đám dân man mọi đó thì làm được gì. Dân Man xưa nay vốn không được coi trọng, dám làm loạn là sẽ bị đánh chết ngay.
Đặng Toán không ngừng dùng lời lẽ để hòng dọa dẫm Tài về tình cảnh nguy hiểm của họ Hoàng, làng Hồng Bàng sẽ phải chịu vì sự giàu có và những công nghệ họ đang sở hữu. Nhưng Đặng Lượng không mở lời mời chào ngay. Làm thế thì lộ quá, có thể phản tác dụng. Y chỉ nói tới thế rồi cùng Tài lo uống rượu.
Tới khi đã ngà ngà, Lượng xin phép ra về. Tài đợi ông bạn đi rồi,, lập tức đi tìm Kiệt. Nghe Tài thuật lại cuộc nói chuyện, Kiệt cũng tán đồng những gì mà Đăng Lượng nói, có điều cũng bảo Tài không phải quá lo lắng. Những gì tên Đặng Lượng nói, Kiệt, Minh và những thân tín đã có đối sách.
- Nhưng cũng đừng thể hiện gì, dò hỏi tên Đặng Lượng xem hắn định giới thiệu cho chúng ta phương sách nào? hắn không khơi khơi mà tới nói những lời đó đâu.
- Anh cứ tin ở em.
Tài nhe răng cười đầy tự tin. Từ lúc đó, một cuộc đấu trí cân não giữa Tài và Lượng diễn ra, một bên cố gắng nhồi nhét và hướng đối phương vào ý đồ chỉ đạo của mình là cầu xin mình chỉ đường cho, thậm chí tự hiểu chỉ có con đường duy nhất là hợp tác trong khi bên kia thì cố gắng khiến bên kia phải tiết lộ ra trước cái ý đồ đó, từ đó trở thành kẻ nắm quyền chủ động. Trong cuộc đấu trí này, bên nào không kiên nhẫn được, để lộ sơ hở và nói ra sự cầu cạnh, kẻ đó thua.
.............................................................
- Tướng quân Đặng Toán!- Cũng giống như đám người Hoàng Văn Định, bọn Lý Vĩnh Khuê, Phạm Thời Trực, Ebisu cũng ra đón tiếp Đặng Toán trọng thể từ tít tận đằng xa.
Đặng Toán đón nhận sự tiếp đãi này bằng thái độ thản nhiên hơn khi gặp Hoàng Văn Định. Lần Hoàng Văn Định ra tiếp đón, Đặng Toán được hai người con trai của Hoàng Văn Định tiếp ứng, không thể quá thất lễ. Còn lần này, những kẻ đón tiếp với Toán chẳng có ân nghĩa gì, thậm chí có khi còn là kẻ đã khiến Đặng Toán bị gặp nguy hiểm. Bởi kế hoạch đám này bày ra mà quân Chiêm có thể tương kế tựu kế lật ngược thế cờ, chiếm Đại Định, ép Đặng Toán phải dẫn quân băng rừng vượt suối, bị vây ở miền tây.
Đặng Toán thản nhiên, tất cả mọi người cũng có chút xấu hổ, bầu không khí có chút ngượng nghịu. Đúng lúc này, có kẻ lên tiếng, mời tất cả vào cùng ăn tiệc để tẩy trần cho Đặng Toán. Kẻ vừa lên tiếng là Amira. Có bậc thang để bước xuống, mọi người liền hùa theo. Đặng Toán thì liếc nhìn Amira với ánh mắt đầy sự khó chịu. Song ông cũng không làm khó gì hơn, mà từ từ bước vào ngôi nhà lớn đã bày sẵn tiệc rượu bên trong. Song khi tất cả an vị, Đặng Toán lại đứng lên, tay cầm chén rượu, rồi lật ngược chén, đổ xuống đất.
- Chư vị, tiệc rượu hôm nay, ta không có hứng mà uống. Chúng ta ở đây, đều là tướng lĩnh, vốn dĩ phải giữ yên bờ cõi, bảo hộ người dân. Thế mà giờ đây, thành Đại Định bị địch chiếm giữ, chúng bắt người dân phải đi lao dịch xây thành thêm to hơn để chống quân ta, thu hết lương thực của người dân làm quân lương, lấy hết tài sản của người dân làm quân phí,... Vậy là ta thất bại thảm hại rồi, sao có thể ngồi yên ở đây mà an tiệc uống rượu.
Từng lời của Đặng Toán nói ra khiến tất cả đều chỉ biết cúi đầu. Cảm thấy đè ép những người này như thế là đủ, Đặng Toán đặt chén rượu xuống, rồi nhìn quanh một lượt:
- Các vị, hôm nay ta tới đây, chỉ có một việc duy nhất, chính là muốn hỏi các vị, ai muốn cùng ta rửa sạch mối nhục thất bại này, ai muốn cùng ta đánh quân Chiêm.
Lời vừa nói ra, tất cả tướng soái ở quanh lập tức vứt chén xuống đất, đi lên phía trước, đồng thanh hô to:
- Chúng tôi nguyện ý.
- Chúng tôi nguyện ý.
- Chúng tôi!
- Tôi!
....
Thấy đấu chí của mọi người đã lên cao, Đặng Toán nói rằng dẹp bữa tiệc một bên, tất cả có một khắc để chuẩn bị lại, họ cần lập tức lên kế hoạch để chuẩn bị cho những cuộc chiến phục thù sắp tới. Đặng Toán lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,ông ta đã có chút thuận lợi đầu tiên trong cuộc đấu trí này.
So với cuộc đấu trí nhỏ bé của Tài và Lượng, cuộc đấu trí mà Đặng Toán phải tham gia quy mô hơn rất nhiều. Kẻ địch có nhiều, mà đồng minh có khi chưa chắc có thể tin tưởng. Đặng Toán trong lúc đi xuống bắc Hoài Nhân, đã yêu cầu sứ giả thuật lại tường tận những sự việc đã xảy ra. Càng suy nghĩ, Đặng Toán càng thấy nghi ngờ. Kế hoạch dụ đánh quân Chiêm cũng có ông tham gia, và chính Đặng Toán cũng thấy nó không hề tồi, ấy thế mà nó bị quân Chiêm bắt bài ngon ơ, chúng dùng một loạt kế sách tương kế tựu kế lấy mất thành Đại Định, phá hủy mọi sắp xếp của họ.
Chỉ có 2 điều có thể xảy ra, hoặc đối phương có một kẻ thần cơ diệu toán, trí gần như yêu, có thể tính toán được kế hoạch của họ, còn không, thì chắc chắn là đã có kẻ mang tin tức và kế hoạch tiết lộ ra cho địch biết. Kẻ đó là ai, dò đi xét lại, Đặng Toán chợt nghĩ tới một phe, Hiên Giáo. Nếu kế hoạch thành công, quân Chiêm bị đánh bại hoàn toàn, mối nguy biến mất, thì Hiên giáo liệu có còn được an toàn. Nói sao nói, Hiên Giáo từng khởi loạn ở Hoài Nhân, là kẻ phải bị tiêu diệt.
Nhưng cũng chính trong lúc nói chuyện, Đặng Toán được biết một tin vô cùng quan trọng khác, Hiên Giáo hiện tại đang lãnh nhiệm vụ thu thập lương thảo và dân phu. Hậu cần của quân Hoài Nhân giờ hoàn toàn do Hiên Giáo phụ trách. Tin này làm Đặng Toán buộc phải làm mấy việc vừa rồi, gấp rút chuẩn bị chiến đấu. Trong trường hợp tệ nhất là hiên Giáo định làm loạn, thì quân đội đã kịp chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chí ít có thể bắt chết Hiên Giáo rồi quay qua ứng phó quân Chiêm.
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.