Chương 47: TRÊN THẦN ĐÀN DỊ NHÂN XUẤT HIỆN
Cổ Long
18/04/2013
Tô Bạch Phong đã đến đứng bên Du Hữu Lượng. Y nhìn Nguyên Nguyên Tăng một cai rồi hỏi:
- Chết rồi ư?
Du Hữu Lượng gật đầu. Chàng không rảnh để nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Nguyên Nguyên Tăng, ngửng đầu lên nhìn Thần đàn cất tiếng gọi:
- Thiệu cô nương! ... Thiệu cô nương! ...
Thiệu Quyên nhìn ra phía trước tựa hồ như chưa nghe thấy.
Du Hữu Lượng lại hô hoán Sính Đình Tiên Tử thì cô này cũng lộ vẻ bâng khuâng không trả lời.
Đột nhiên bóng người thấp thoáng trước cửa miếu. Du Hữu Lượng định thần nhìn lại thì thấy xung quanh Thần đàn đã bị mười mấy người đến bao vây.
Một thanh âm ồm ồm cất lên:
- Thế là ếch vào rọ rồi! Ha ha! Giáo chủ đưa ra kế dụ địch quả nhiên chúng sập bẫy ...
Lúc này quần chúng đã chạy tán loạn. Du Hữu Lượng ngoảnh đầu nhìn ra thì thấy người nói câu này chính là Diêu Ưng hóa trang làm một nhà buôn. Chàng muốn lên tiếng thì Pháp Minh Thiền Sư tiến lên một bước nói:
- Diêu thí chủ! Bữa trước bần tăng đã chiết tự cho thí chủ ở Trường An và cảnh cáo thí chủ phải giữ gìn tính mạng. Ai ngờ thí chủ lại không tìm vào nơi hiu quạnh đẻ tránh kiếp nạn mà lại tới đây dở thói ngang tàng. Không chừng đêm nay bần tăng phải niệm kinh Nát bàn để siêu độ cho thí chủ.
Diệu Ưng bật tiếng cười âm hiểm đáp:
- Thiền sư niệm kinh đó là phải. Ta thường nghe nhà Phật dụ người lúc chết được lên Nát bàn. Ha ha! Bản kinh Nát bàn đó dùng làm khúc hát đưa ma cho ba ngươi các vị.
Du Hữu Lượng đảo mắt nhìn tình thế trước mắt thấy bên đối phương ngoại trừ Tứ Đại Thiên Vương và Tôn sư gia, còn ba tên hương chủ. Hồng bào lão tổ tuy chưa đến, nhưng đã thấy Ôn Sĩ Đạt lúc nãy mở sòng bạc ở ngoài miếu bây giờ cũng đến đây nhìn mọi người bằng cặp mắt hung dữ. Trong lòng hồi hộp chàng nghĩ thầm:
- Ôn Sĩ Đạt vào bè đảng với Bách Độc Giáo. Ngay một mình hắn cũng đã là khó bề đối phó, huống chi còn bao nhiêu người ở Bách Độc Giáo ...
Lại nghe Công Tôn Phi lạnh lùng nói:
- Các người liệu mà tự xử đi thôi.
Tô Bạch Phong đứng lên trước Du Hữu Lượng hỏi:
- Tôn Công Phi! Các hạ có đủ tư cách để nói câu này chăng?
Tôn Công Phi tức giận đến cực điểm, lại cười đáp:
- Họ Tô kia! Nghe đồn Triệu Phụng Hào có một truyền nhân công lực ghê gớm lắm. Bữa nay gặp đây ...
Tô Bạch Phong ngắt lời:
- Bữa nay mới gặp thì làm sao?
Tôn Công Phi đáp:
- Trên cõi đời này hạng người chỉ có hư danh rất nhiều. Tôn mỗ cũng có cảm nghĩ như vậy.
Tô Bạch Phong trầm giọng hỏi:
- Phải chăng sư gia ở Bách Độc Giáo chuyên dùng lời lẽ để lập nghiệp? Tôn Công Phi! Sư gia có dám tiếp một vài chiêu của Tô mỗ chăng?
Tôn Công Phi đáp:
- Sao lại không dám?
Tô Bạch Phong không nói gì nữa, phóng một phát chưởng bình thường đánh tới.
Tôn Công Phi cười lạt. Hai tay để trước ngực rất mạnh một cái hai luồng lực đạo ào ào xô ra.
Sầm tiếng vang lên. Bốn bề cuồng phòng nổi lên làm cho đã chạy cát bay.
Tôn Công Phi hai vai rung động, người hắn di chuyển. Hắn mượn chưởng lực đối phương xoay đi năm vòng, chân bước loạng choạng rồi lùi lại hai bước.
Tô Bạch Phong vẫn đứng yên không xê dịch nửa bước. Y lạnh lùng hỏi:
- Các hạ cảm thấy thế nào?
Tôn Công Phi đáp:
- Họ Tô kia! Đừng có ngông cuồng. Tôn mỗ nhất định đón tiếp đủ ba chiêu.
Tô Bạch Phong phóng ra phát chưởng thứ hai. Tôn Công Phi nhận thấy thế chưởng của đối phương cũng tầm thường chẳng có gì lạ, mà thực ra nó biến hóa ngấm ngầm không thể lường được, tựa hồ một luồng lực đạo vô hình từ bốn mặt tám phương xô tới.
Chỉ trong chớp mắt chưởng thế của Tô Bạch Phong trở nên nặng như núi xô thẳng tới. Tôn Công Phi kinh hãi phóng chưởng nghênh tiếp, đồng thời lui lại một trượng.
Ngờ đâu phát chưởng của Tô Bạch Phong trông có vẻ ghê gớm nhưng mới là hư chiêu. Chưởng thế phóng ra nửa vời đột nhiên dừng lại một chút. Tiếp theo lại chuyển động vẫn nhằm vào trước ngực Tôn Công Phi xô tới còn cách chừng năm tấc.
Tôn Công Phi gầm lên một tiếng đẩy cả song chưởng ra. Trước ngực hắn kình khí nổi lên những vòng tròn lớn rồi thu nhỏ lại. Chưởng phong rít lên veo véo, khiến người bàng quan đều kinh hãi.
Tô Bạch Phong thấy địch thủ đã lâm vào liệt thế mà còn ra tay bảo vệ cho mình được cũng phải khen thầm.
Y thét lên một tiếng thu kình lực tay mặt về phóng chưởng bên trái ra. Người y nhảy bật lên không rồi phóng chưởng đánh xuống thành những vòng tròn xoáy lại.
Y đã thi triển môn tuyệt kĩ "Mật Ảnh Xuyên Vân" của Triệu môn. Phát chưởng này thế mạnh ngàn cân, phá tan những vòng lực đạo của đối phương. Táy trái y đưa chênh chếch ra nắm lấy trước ngực Tôn Công Phi.
Lại nghe đánh "huỵch" một tiếng, Tôn Công Phi vọt đi như tên bắn rớt xuống đất ngoài ba trượng. Hắn tăng gia kình lực xuống bàn chân mới đứng vững được.
Tô Bạch Phong cười ha hả nói:
- Hay quá! Ngày trước mà Tô mỗ đánh đòn này thì ngay đến Bách Độc Giáo Chủ cũng phải chịu chết chứ không nói đến Tôn Công Phi.
Tôn Công Phi vận nội lực đè ép khí huyết cho bớt nhộn nhạo rồi nói:
- Còn một chiêu nữa! Họ Tô kia! Ngươi phải phóng chưởng đi!
Hắn vừa dứt lới thì Hà Tuyên Đình và Diêu Ưng đã từ phía sau xông ra. Hà Tuyên Đình nói:
- Tô Bạch Phong! Ngươi đừng hòng khiêu khích để Tôn sư gia chiến đấu một mình nữa. Đêm nay bọn ta vâng lệnh trừ diệt bọn ngươi thì chẳng kể gì đến quy củ võ lâm.
Tô Bạch Phong đáp:
- Được lắm! Được lắm! Trong lúc nhất thời tại hạ quên rằng Bách Độc Giáo trước nay vẫn ỷ thói cường lăng nhược cậy nhiều hiếp ít, các vị xông vào cả đi.
Hà Tuyên Đình, Tôn Công Phi và Diêu Ưng bị xỉ nhục, đều tức giận quát lên một tiếng, đồng thời tấn công.
Pháp Minh Thiền Sư đứng gần đó cũng niệm Phật hiệu rồi nói:
- A Di Đà Phật! Đây thật là một cuộc hiến đấu rối loạn xà ngầu. Bần đạo bất đắc dĩ phải ra tay ...
Nhà sư lạng người đi toan gia nhập vòng chiến thì thấy kình phong nổi lên. Ba tên hương chủ và bốn tên đại thiên vương tiến ra ngăn chặn. Chỉ trong nháy mắt đã thấy bóng quyền mờ mịt. Hai bên khai diễn cuộc hỗn chiến.
Trong lúc mọi người đang tỷ đấu, Du Hữu Lượng đứng bên chỉ nghĩ cách giải cứu Thiệu Quyên và Sính Đình Tiên Tử.
Chàng coi tình thế rồi nhảy vọt lên không đánh vèo một cái. Tay phải đánh chưởng, tay trái phóng chỉ. Người chàng ở trên không liệng đi một vòng, những tiếng "binh binh" vang lên không ngớt. Mười mấy nhà sư đứng vây quanh Thần đàn đều ngã lăn ra.
Du Hữu Lượng vừa vọt người đi vừa phóng chưởng, phóng chỉ điểm. Chỉ mới trong chớp mắt chàng đã điểm té mấy người. Chân tay chàng mau lẹ, phảng phất có tác phong của một vị đại tông sư ...
Bỗng thấy bóng sáng thấp thoáng. Ôn Sĩ Đạt lão quái lạng người về phía trước nói:
- Tiểu tử! Chúng ta lại gặp nhau đây.
Du Hữu Lượng đứng yên. Ôn Sĩ Đạt nói:
- Vừa rồi lão phu đứng bàng quan thấy ngươi phóng chỉ điểm một lúc vào mười hai người, thủ pháp cự kì lợi hại, tưởng không còn người thứ hai nào bì kịp, nhưng đáng tiếc là Đại Thiền Tông đã phí bao nhiêu tâm huyết để dạy được tên đệ tử thành danh mà lúc này sắp bị chôn vùi.
Du Hữu Lượng hỏi:
- Lão quái ở đây mở sòng bạc để đặt cạm bẫy chăng?
Ôn Sĩ Đạt cất giọng âm trầm đáp:
- Ngươi nói câu đó thức tỉnh lão phu. Thằng lỏi con đã đánh sập sòng bạc của lão phu, tiện đây ta đòi món nợ đó.
Hắn giơ tay mặt lên nhằm chụp vào uyển mạch của đối phương.
Du Hữu Lượng ngửa người lùi lại phía sau, không ngờ Ôn Sĩ Đạt xoay mình vọt lên Thần đàn. Hai tay hắn phong tỏa những đại huyệt trong người Thiệu Quyên và Sính Đình Tiên Tử. Đoạn hắn lớn tiếng quát:
- Các vị hãy dừng tay.
Mọi người đang hỗn chiến đều dừng lại. Tô Bạch Phong và Pháp Minh Thiền Sư quay đầu nhìn lại thấy hai thiếu nữ đều lọt vào tay Ôn Sĩ Đạt đều không khỏi ngẩn người ra.
Du Hữu Lượng trợn mắt cơ hồ rách cả mí mắt trỏ tay vào mặt Ôn Sĩ Đạt quát mắng:
- Quân đê tiện! Ta không ngờ ...
Ôn Sĩ Đạt cười rộ ngắt lời:
- Trong võ lâm toàn là một phường gian trá, còn nói chi đến chuyện đê tiện?
Tô Bạch Phong tiến lên một bước. Ôn Sĩ Đạt tăng gia nội lực vào lòng bàn tay. Hai cô đau quá rú lên một tiếng, trán toát mồ hôi nhỏ giọt.
Ôn Sĩ Đạt lạnh lùng nói:
- Con người ta ai chẳng có lòng thương hương tiếc ngọc? Nhất là bọn người mệnh danh là kẻ sĩ nghĩa hiệp. Hà hà! Kẻ nào mà vọng động là lão phu bóp chết hai con nhỏ này ngay tức khắc.
Hà Tuyên Đình đứng bên nói:
- Ôn lão quái cứ việc y kế mà vận dụng thủ cước. Bọn ta không được rảnh ở đây che tàn cho lão nữa.
Ôn Sĩ Đạt lườm mắt, cất tiếng thóa mạ:
- Con mẹ nó! Làm gì mà các ngươi không rảnh? Các ngươi đui mắt hay sao mà không nhìn thấy đối phương chỉ có ba con mèo què? Người chân chính chỉ có một nhà sư Thiếu Lâm.
Tôn Công Phi xua tay đáp:
- Ôn lão tiên sinh đừng nổi nóng! Giáo chủ lợi dụng Nguyên Nguyên Tăng và hai con nhỏ để bố trí cạm bẫy với ý muốn tiếng tăm đồn đại ra ngoài giang hồ cho các phái Thiếu Lâm, Hoa Sơn và Võ Đương đều tới nơi để chúng ta quăng một mẻ lưới là bắt được hết. Không ngờ ngoài phái Thiếu Lâm, còn bọn chúng nhát gan không tới.
Hắn chưa dứt lời thì ở trên thềm mé hữu thần miếu đột nhiên có người lên tiếng:
- Nhị sư huynh! Trước miếu đây há chẳng phải là đồng bọn ngày trước ở ngoài thành Trường An đã cúp đuôi chạy trốn, bây giờ chúng lại tới? Họ có nhát gan đâu?
Trên thềm nhà kình phong xô đẩy, bốn bóng đen vọt lên không trung còn xoay một vòng, tư thế rất ngoạn mục, rồi mới hạ mình xuống.
Du Hữu Lượng ngó thấy la thầm trong bụng.
- Đại bằng triển xí! Hoa Sơn Tứ Hiệp đã tới nơi!
Chàng đảo mắt ngẫu nhiên nhìn thấy dưới chân cột đá trước miếu có ẩn nấp mấy chục hán tử áo xám. Tên nào sau lưng cũng đeo một cái giỏ tre. Trong đám này co hai tên chàng đã gặp trên gò nhỏ ở ngoài thị trấn.
Lúc Hoa Sơn Tứ Hiệp đang hạ mình xuống, mấy chúc hán tử kia đột nhiên thò tay vào giỏ tre tốc ra một nắm. Chỉ trong nháy mắt, trong không gian đã đầy một lớp cát vàng.
Du Hữu Lượng chợt nhớ ra điều gì liền lớn tiếng la:
- Tiêu Dao phấn! Hãy coi chừng Tiêu Dao phấn.
Tứ hiệp ngó thấy dưới chân toàn một lớp cát vàng, nhưng mọi người đã thổ khí để đề mình hạ xuống rất mau, chân sắp đụng vào rồi. Trong lúc cấp bách, Đỗ đại hiệp gầm lên một tiếng vung song chưởng đánh xuống. Chưởng phong ầm ầm cuốn cát lại như một cây cột vàng. Tứ hiệp liền chia nhau lạng người sang hai bên.
Không ngờ cột cát bỗng nổ lên một tiếng, bụi vàng bắn ra rớt xuống. Giữa lúc ấy trên mái miếu mé tả có tiếng hú vang lên. Tiếp theo gió nổi ào ào xua làn cát vàng ấy ra xa mấy trượng. Bao nhiêu người đứng ở trong miếu đều trợn mắt há miệng. Hoa Sơn Tứ Hiệp và bóng người sắc đen kế tiếp hạ xuống.
Tôn Công Phi cười rộ nói:
- Giáo chủ quả nhiên thần cơ diệu toán. Phái Võ Đương và Hoa Sơn quả nhiên đều đến tống tử.
Người mặc áo bào đen tới sau chính là Thái Bình Đạo Trưởng ở phái Võ Đang. Lão đảo mắt nhìn quanh thấy hai cô nương ngồi trên Thần đàn vẻ mặt bâng khuâng, lão biến sắc hỏi:
- Sính Đình Tiên Tử và Thiệu Quyên cô nương đã bị bọn Bách Độc Giáo các ngươi làm gì rồi?
Tôn Công Phi đáp:
- Chẳng làm gì cả, bất quá giáo chủ chúng ta cho cả hai uống Hóa hồn tán để làm mồi nhử thiên hạ mà thôi ...
Du Hữu Lượng nghĩ thầm trong bụng:
- Té ra đêm nay Bách Độc Giáo bày ra cuộc này là để đối phó với ba phái Thiếu Lâm, Võ Đương, Hoa Sơn. Ngoài ra còn một người mặc áo hồng bào. Bất luận hắn có phải là Du Nhất Kỳ hay không thì vụ này cũng liên quan đến hắn chẳng ít thì nhiều ...
Chàng ngõ lại Ôn Sĩ Đạt thấy hai bàn tay hắn vẫn nắm đại huyệt của hai cô.
Hoa Sơn Đỗ đại hạ mình xuống cách Thần đàn chỉ mấy bước, khiến chàng xoay chuyển ý nghĩ tìm ra một kế hoạch.
Đột nhiên chàng "ủa" một tiếng, nhìn lên trên nóc nhà bên cạnh miếu hô lớn:
- Sư phụ! Lão nhân gia đã đến rồi ư?
Mọi người giật mình kinh hãi. Diêu Ưng buột miệng la:
- Đại Thiền Tông?
Ba tiếng này như nhát chùy giáng vào ngực mọi người. Ai cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn ra, cả Ôn Sĩ Đạt cũng vậy.
Du Hữu Lượng nhân lúc mọi người trông sang mé bên liền vận toàn lực phóng chưởng đánh vào sau lưng Ôn Sĩ Đạt.
Diễn biến xảy ra đột ngột. Ôn Sĩ Đạt thấy sau lưng mát lạnh không khỏi giật mình kinh hãi vội cúi đầu xuống. Chưởng phong của đối phương rít lên vù vù lướt qua bên đầu hắn.
Du Hữu Lượng không để địch thủ kịp thở một hơi. Chàng vọt mình lên không trung, vung song chưởng như hai cây búa chụp xuống đầu Ôn Sĩ Đạt.
Ôn Sĩ Đạt thấy thế đánh khủng khiếp, hắn không dám chần chờ phải buông tay ra không giữ Thiệu Quyên và Sính Đình Tiên Tử nữa, để tay vung chưởng cự địch.
Sầm một tiếng vang lên, chưởng lực của hai bên đụng nhau. Du Hữu Lượng điểm hai chân trên không mượn đà xoay đi một vòng. Ôn Sĩ Đạt không còn chỗ lấy đà phải thu chưởng về lùi lại.
Du Hữu Lượng hạ mình xuống vừa phóng chưởng vừa lớn tiếng hô:
- Đỗ đại hiệp mau mau cứu Thiệu Quyên cô nương và Sính Đình Tiên Tử.
Đỗ Nguyên Xung ngơ ngác một chút rồi tỉnh ngộ ngay, y chí đầu ngón chân xuống rồi vọt mình lên Thần đàn chụp lấy hai cô vọt về mé tả ra xa năm, sáu trượng.
Không ngờ bọn người Bách Độc Giáo đã tiên liệu phương hướng y vọt tới.
Bóng người thấp thoáng, Tôn Công Phi và Diêu Ưng đã lao mình lại chặn đường.
Diêu Ưng vừa hạ mình xuống đã phất tay áo đánh Đỗ Nguyên Xung, miệng cất tiếng hỏi:
- Họ Đỗ kia! Đêm nay ngươi còn muốn sống rời khỏi nơi đây nữa không?
Đỗ Nguyên Xung hai tay ôm hai thiếu nữ không phản kích được chỉ còn đường né tránh, nhưng người y chuyển về phương nào cũng chẳng thể phá được hàng rào cản trở của Tôn - Diêụ. Hoa Sơn Tam Hiệp và Thái Bình Đạo Trưởng ở phía sau thấy vậy liền chạy tới tiếp viện.
Bách Độc giáo chúng từ hàng hương chủ trở xuống ào ào xô lại như đàn ong.
Chỉ trong nháy mắt lão đã đả thương mấy chục người. Nhưng bọn chúng thả nhiều rắn độc chim độc ra khiến lão phải hết sức đối phó.
Trước Thần đàn, Du Hữu Lượng đang quần nhau với Ôn Sĩ Đạt, bên kia Tô Bạch Phong và Pháp Minh Thiền Sư đang chiến đấu với bốn tên y phục kì dị.
Du Hữu Lượng ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm:
- Bốn người kia tướng mạo khác lạ, ăn mặc kì dị. Phải chăng họ từ Quan Ngoại tới đây?
Chẳng lẽ Bách Độc Giáo ...
Chàng đang phân tâm nghĩ ngợi thì Ôn Sĩ Đạt tăng gia kình lực vào cánh tay khiến chàng gặp hiểm chiêu, lâm vào thế kém.
Chiến đấu thêm lúc nữa, bỗng nhiên Ôn Sĩ Đạt gầm lên một tiếng. Những đốt xương trong mình hắn kêu "rắc rắc". Mặt hắn nổi vằn đen trông gớm khiếp. Lão quái bên Tây Vực này đã thi triển Huyết Hà Đại Trận có thể phá tan được những vật cứng rắn.
Ôn Sĩ Đạt mà phát huy Huyết Hà Đại Trận thì trong phạm vi mười thước vuông đều tối sầm lại và làm cho đá chạy cát bay. Khí thế cực kì khủng khiếp khiến mọi người trong trường đều cả kinh thất sắc.
Du Hữu Lượng đang dùng toàn lực đối phó thì một làn ánh sáng xanh lè từ nóc nhà lướt tới, chớp mắt đã tới trước Thần đàn, tốc độ mau lẹ phi thường. Những tay cao thủ như Ôn Sĩ Đạt cũng chỉ thấy hào quang thấp thoáng.
Bóng xanh này từ lúc xông vào đại trận xoay thành vòng tròn để sáp gần lại.
Bóng xanh xoay sáu vòng nhưng từ trên vòng thứ năm rộng lớn thêm ra thành một bóng mơ hồ.
Mọi người hoa mắt lên, bống thấy bóng xanh lóe một cái rồi thu lại. Tiếp theo là tiếng nổ rùng rợn. Cát đá xung quanh bay đi, Du Hữu Lượng cũng bị hắt ra ngoài ba trượng.
Ôn Sĩ Đạt vẫn đứng nguyên chỗ, vẻ mặt bâng khuâng ngơ ngác. Hắn quay đầu nhìn lại thấy trên thần đàn có người áo lam ung dung đứng đó, không biết đến từ lúc nào?
Ôn Sĩ Đạt nhìn người áo lam, nhãn sắc âm trầm hỏi:
- Các hạ đến đây có dụng ý gì?
Người áo đen trầm giọng quát:
- Lão phu họ Tả.
Ôn Sĩ Đạt sửng sốt nói:
- Các hạ đổi họ từ bao giờ?
Đột nhiên hắn ngừng lại không nói nữa. Người áo lam từ từ quay đầu lại chạm vào ánh mắt Du Hữu Lượng. Chàng thấy sắc mặt lão đen xạm lại như chết, không lộ vẻ gì. Hiển nhiên lão đeo mặt nạ ...
Mục quang người áo lam sáng như đuốc đảo nhìn quanh một vòng. Mọi người tưởng chừng hai luông điện ở trong mắt lão phóng ra không khỏi run.
Lão nhìn Tôn Công Phi hỏi:
- Sao các ngươi còn chưa đi cho lẹ?
Du Hữu Lượng nghe hỏi bất giác nghĩ thầm:
- Người áo đen này từ giọng nói đến cử chỉ đều có vẻ quen thuộc, không hiểu ta đã gặp lão ở đâu mà nghĩ mãi không ra?
Lúc này Tô Bạch Phong cũng tự hỏi:
- Họ Tả ư? Người này phải chăng đúng là họ Tả?
Đột nhiên y nhớ tới lúc từ biệt Triệu môn, chủ nhân đã dặn một câu:
"Tô Bạch Phong! Nếu lão họ Tả còn sống ở nhân gian thì cả ta và ngươi đều kém lão một bậc".
Tô Bạch Phong lại cảm thấy lòng như se lại, bất giác lắc đầu tự nghĩ:
- Không đúng! Không đúng! Triệu Phung Hào lão gia đã kể chuyện lão họ Tả không biết bao nhiêu lần, nhưng tuyệt nhiên không phải người đứng trước mặt mình. Có điều lão vừa phô trương môn công phu tuyệt thế ...
Y nghĩ tới đây bỗng nghe Tôn Công Phi hỏi:
- Vụ này là thế nào? Chúng ta phí bao nhiêu tâm huyết mới dẫn dụ được bọn chúng tới đây mà bây giờ ...
Hắn chưa dứt lời người áo đen đã chẹn họng:
- Câm miệng lại!
Cặp mắt lão đảo lên xòng xọc lóe ra những tia nhìn hàn quang, lão trầm giọng giục.
- Lão phu đã bảo các ngươi đi ngay đi!
Bách Độc Giáo chúng cùng Ôn Sĩ Đạt nhìn nhau hồi lâu không thốt nên lời.
Tôn Công Phi vẫy tay một cái vọt ra đường trước. Tôn Công Phi đi rồi, Tứ Đại Thiên Vương cùng bọn Bách Độc Giáo đồ cũng lục tục ra đi. Ôn Sĩ Đạt ngần ngừ một chút rồi cùng bốn hán tử dị dạng dông tuốt, chớp mắt đã mất hút. Trong trường còn lại mấy người đều ngẩn mặt ra, mười mấy con mắt đổ dồn nhìn vào người áo lam chằm chặp. Giữa lúc ấy hai nhà sư từ trong thần miếu đi thẳng tới trước thần đàn, khiêng thi thể Nguyên Nguyên Tăng ra ngoài cổng miếu.
Du Hữu Lượng vừa động tâm thì Pháp Minh Thiền Sư khẽ quát:
- Hãy khoan ...
Lão phất tay áo bào rộng thùng thình một cái, đoạn tung mình vọt đi.
Người áo lam, cặp mắt xanh lè, lạng người như quỷ mị chặn đường Pháp Minh Thiền Sư nói:
- Người đã chết rồi, pháp sư để bọn họ đi quách.
Pháp Minh Thiền Sư trong dạ hồ nghi, phất tay áo bào vòng lại xá một cái đáp:
- Xin lỗi thí chủ.
Lão đã vận bảy thành nội lực ra tay áo mà người áo lam chỉ gật đầu một cái, vẫn đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích. Cả vạt áo lão cúng không rung động.
Luồng nội lực của Pháp Minh Thiền Sư bị đối phương hóa giải dễ dàng, nhà sư không khỏi kinh hãi trong lòng.
Người áo lam thản nhiên như không có chuyện gì, miệng đáp:
- Nếu lão phu đoán không nhầm thì đại sư ở chùa Thiếu Lâm tới đây, chẳng hiểu có đúng không?
Pháp Minh Thiền Sư đáp:
- Bần tăng chính là thủ tòa Kinh đường chùa Thiếu Lâm. Còn Nguyên Nguyên Tăng ...
Người áo lam ngắt lời:
- Mấy năm gần đây môn đồ phái Thiếu Lâm đã tuyệt tích trên giang hồ, may lão phu còn gặp được một là may lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.