Chương 10: Giao Long Và Tiên Nhân
Phong Tiên
10/08/2021
“Yêu thú đã chết, đừng khẩn trương.”
Vân Hồng cười nói:
“Đi, đi qua nhìn.”
Du Khiêm bừng tỉnh.
Hai người nhanh chóng tiến đến gần.
Chỗ này có rất nhiều bách tính vây xem, nhưng không ai dám đến gần đoàn xe, dù sao dọc đường đều có binh lính cầm vũ khí, dân chúng bình thường làm sao dám trêu chọc.
Xuyên qua đám người, Vân Hồng và Du Khêm nhìn thấy rất rõ ràng, bốn đầu ‘Địa Hành Thú’ cao chừng hai thước, dài hơn hai trượng, đang ra sức kéo một chiếc xe lớn sau lưng.
Địa Hành Thú là một loại yêu thú được Nhân tộc thuần phục, sức chịu đựng rất mạnh, tính tình ôn hòa, không thích chạy nhanh, hơn nữa nó tùy tiện cũng có thể kéo vật nặng mấy ngàn cân, là thú vật thích hợp nhất để di chuyển vật nặng.
Nhưng giờ phút này, có bốn đầu Địa Hành Thú đang khó khăn kéo một chiếc xe lớn.
Chiếc xe đầu tiên chở chính là yêu thú.
Nói chính xác hơn thì đó là thi thể của yêu thú.
Trên xe lớn, thi thể yêu thú dài gần hai mươi thước, bề ngoài khổng lồ làm người ta sợ hãi, rõ ràng đó là trường xà nhưng trong bụng lại mọc ra bốn cái móng, bên ngoài đại xà có vảy đen, hiện lên vẻ lạnh lẽo, giống như kim loại vậy, dưới ánh trăng mờ nhạt, móng nhọn tứ chi càng lộ ra vẻ sắc bén.
Chỉ nhìn cái thân thể khổng lồ này cũng biết được yêu thú trước con người cường đại tới cỡ nào, người bình thường tuyệt đối không thể chống cự được.
Chẳng qua.
Ở đầu con yêu thú, có một vết thương rất lớn giống như có vũ khí sắc bén gì đó trực tiếp đâm rách vảy, xuyên thủng đầu giết chết nó.
Hiện tại, máu tươi đã khô lại.
Cho dù con yêu thú đã chết, nhưng vẫy làm vô số bách tính vây quanh run sợ, thậm chí âm thanh nói chuyện của mọi người không khống chế được mà nhỏ đi rất nhiều.
“Vân ca, đầu đại xà này cũng quá lớn rồi, quá kinh khủng, rõ ràng đã chết, đầu còn có một lỗ thủng lớn, máu chảy cũng đã khô, sao ta vẫn còn cảm thấy sợ chứ? Ta hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt của nó.” Du Khiêm nín thở.
“Đây là con đại yêu, đã tu luyện ra yêu khí.”
Vân Hồng bình tĩnh hơn nhiều:
“Bây giờ nó mới chết không lâu, yêu khí trên người còn chưa tiêu tán, cho nên người bình thường gặp phải sẽ cảm thấy sợ hãi.”
“Đại yêu?” Trong con ngươi Du Khiếm thoáng qua tia sợ hãi.
Hắn không nhịn được hỏi:
“Đại xà này là yêu thú nhưng không phải lão sư ở Võ Viện nói, ít nhất phải là võ đạo tông sư Thối Thể cửu trọng mới có thể địch nổi đại yêu sao?”
Yêu thú phổ thông chỉ có thể xưng là tiểu yêu.
Chỉ có một ít yêu thú vô cùng lợi hại, mới có thể xưng là đại yêu.
“Ừ.”
Con ngươi Vân Hồng ngưng trọng:
“Cái này không phải đại yêu phổ thông, nếu như tài liệu ta thấy ở Võ Viện không sai thì đầu yêu thú chết này, hẳn… là Giao, một loại thủy quái cực kỳ đáng sợ.” Vân Hồng nhẹ giọng nói.
“Giao Long?” Du Khiêm hoảng sợ.
Hắn không có hứng thú với tin tức của yêu thú, nhưng đại danh của Giao Long thì hắn đã nghe qua.
“Giao và Giao Long là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
Vân Hồng cười nói:
“Giao có số lượng không nhỏ, ở trong Giang Hà đầm có rất nhiều, võ giả phổ thông có thể đối phó được những con Giao nhỏ, thực lực của những con Giao mạnh mẽ có thể sánh bằng đại tông sư võ đạo… Nhưng chỉ khi trở thành Giao Vương, mới có tư cánh xưng là Giao Long.”
“Giao Long vô cùng hiếm thấy nhưng mỗi một Giao Long đều có bản lĩnh phiên giang đảo hải, là mối uy hiếp lớn của Nhân tộc ta, cho dù mười đại tông sư võ đạo liên thủ lại đều không phải đối thủ của một Giao Long, cũng chỉ có các tiên nhân mới có thể chống lại chúng.” Vân Hồng trầm giọng nói.
“Cái này thì ta biết.” Du Khiêm gật đầu.
Du Khiếm nhớ lại nói:
“Ta từng nghe cha ta nói qua, Hắc Long hồ cách đây mấy ngàn dặm, có một con Giao Long rất mạnh chiếm cứ, cha ta nói trận hồng thủy mấy năm trước vì Hắc Long Vương khuấy động Hắc Long hồ, phá hủy đê đập Ninh Giang, cuối cùng hồng thủy làm ảnh hưởng đến mấy huyện… Lúc ấy triều đình phái mấy vị Tiên Nhân liên thủ đi đuổi giết nhưng lại để Hắc Long Vương chốn đến chỗ sâu trong hồ.”
Vân Hồng ở bên cạnh lẳng lặng nghe.
Lúc Du Khiêm nói đến Hắc Long Vương, sâu trong tròng mắt Vân Hồng mơ hồ hiện lên sát ý.
Ngay sau đó, sát ý dần dần tiêu tan.
“Haiz, Vân ca, ta nhớ ra rồi, Giao sinh ra năm móng mới là Giao Long.” Du Khiêm nhìn chằm chằm đoàn xe từ từ đi xa, nhìn con Giao đã chết kia, kinh hãi nói:
“Đầu Giao này cũng sinh ra bốn móng, vậy chẳng phải sắp thành Giao Long?”
“Giờ ngươi mới phát hiện?”
Vân Hồng cảm khái nói:
“Từ hình dáng thì ta đoán đầu Giao này sắp hóa Long, hoàn toàn có thể ngang hàng với võ đạo tông sư, nếu là sĩ tốt thông thường thì chỉ sợ ngay cả một đội quân nghìn người cũng bị nó tàn sát không còn một mống.”
Nghe vậy, Du Khiêm chấn động.
Đầu Giao vừa rồi có thể ngang tầm với võ đạo đại tông sư sao? Phải biết rằng toàn bộ huyện Đông Hà cũng không có mấy vị võ đạo đại tông sư.
Huống chi, một đoàn đội ngàn người đối mặt với nó cũng sẽ bị tàn sát không còn một mống? Huyện Đông Hà có cửu trấn, mỗi một trấn có một đội quân nghìn người đóng quân, vậy há chẳng phải một con Giao Long có thể tiêu diệt một cái trấn?
“Thật ra thì đầu Giao này cũng không phải lợi hại nhất.”
Vân Hồng hít một hơi, sau đó trầm giọng nói:
“Vừa rồi ta đã nhìn kĩ vết thương trên đầu Giao, nếu đoán không lầm thì có người sử dụng một trường thương, một thương xuyên thủng đầu của nó, nếu không trên người nó sao có thể không có chút tổn hại nào.”
Du Khiêm không dám tin tưởng nói:
“Giao lợi lại như vậy mà bị người dùng một thương xuyên thủng đầu sao? Võ giả nào lợi hại như vậy chứ?”
Đầu là vị trí cứng nhất.
“Coi như đại tông sư thập trọng đỉnh phong cũng rất khó làm được.”
Vân Hồng nhẹ giọng nói:
“Ta đoán đầu Giao này là do võ tiên chém.”
“Võ tiên?”
Hai mắt Du Khiêm trợn tròn.
Thân là đệ tử võ viện, người nào không biết truyền thuyết về tiên nhân chứ?
Tiên nhân là tồn tại cường đại nhất trong Nhân tộc, cũng là thần bảo vệ của Nhân tộc, bọn họ tuần tra thiên hạ, giết chết những con yêu thú dám xâm chiếm thành trì, thôn trấn của Nhân tộc, thậm chí bức bách một đầu Yêu vương mạnh mẽ làm nó không dám ngoi đầu lên.
Vân Hồng nhìn Giao Long bị lôi đi, trong lòng hơi kích động, hắn nghĩ ban ngày có thể đã xảy ra một cuộc chiến đấu.
Một vị võ tiên cường đại xông vào sông lớn, trên tay cầm trường thương, đuổi giết yêu thú, cuối cùng dùng một thương đâm thủng đầu Giao dài gần hai mươi thước.
“Tiên nhân.”
“Hoàn toàn đứng trên võ giả, dù võ giả có mạnh mẽ đi nữa thì cũng không có khả năng đâm chết một con Giao cường đại bằng một thương.”
“Võ chi cực trí, mới có thể thông tiên.”
“Vân Hồng ta đã đạt tới Thối Thể lục trọng đỉnh phong, cách võ giả chỉ còn một bước nhỏ, tương lai xác suất trở thành võ giả là cực lớn… Nhưng tiên nhân mới là mục tiêu của ta.” Trong lòng Vân Hồng hơi kích động.
Võ giả? Đây chẳng qua là mục tiêu đầu tiên của hắn, cho tới bây giờ, hắn không hề nghi ngờ mình sẽ trở thành một vị võ giả cường đại.
Khát vọng trong lòng hắn là trở thành tiên nhân.
Một vị tiên nhân cường đại.
Nhưng cho tới bây giờ Vân Hồng vẫn không dám đem mục tiêu này nói cho người khác biết.
Bởi vì quá khó khăn.
Toàn bộ huyện Đông Hà, mấy trăm năm nay cũng chỉ có một vị võ tiên, mà vị võ tiên kia cũng đã sớm chết cùng với Yêu vương khi giao chiến.
Hô lạp lạp…
Đoàn xe của quân sĩ dần dần đi xa.
“Vân ca, ngươi biết thật nhiều thứ.” Du Khiêm cảm khái.
Hắn rất bội phục Vân Hồng, thứ nhất tuy rằng Vân Hồng có xuất thân bình thường nhưng tu vi võ đạo lại vô cùng lợi hại, thứ hai chính vì Vân Hồng hiểu biết rất sâu về yêu thú của Yêu tộc, chỉ riêng một điểm này, e rằng rất nhiều lão sư ở Võ Viện đều không bằng Vân Hồng.
Bỗng nhiên Du Khiêm nói:
“Vân ca, như vậy chẳng lẽ có tiên nhân tới huyện Đông Hà chúng ta sao?”
Huyện Đông Hà, trước kia từng có tiên nhân.
Nhưng hiện giờ thì một vị cũng không có.
“Hẳn là có tiên nhân đến.”
Vân Hồng khôi phục tâm trạng, giơ cuốn sách được gói kĩ trong tay lên nói:
“Trong ‘Cửu Châu tiên ma’ có nói tháng tám tới triều đình phái tiên nhân vẫn luôn ở Ninh Dương quận đến các huyện tuần thủ, lúc xảy ra hồng thủy còn chém chết hai đầu Yêu vương.”
“Nhưng từ việc hôm nay cho thấy, tiên nhân không hề rời đi, nguồn gốc của trận hồng thủy này còn chưa xử lý được, nói không chừng ở Hắc Long hồ, hoặc sông Ninh Giang sẽ xuất hiện tiên nhân và Yêu vương đánh giết.”
…
Đám người tản ra.
Không lâu sau, Du Khiêm và Vân Hồng xuyên qua phố Vinh An tiến vào một con phố rất phồn hoa, tới một tửu lâu năm tầng, tấm bảng trên tửu lầu viết to ba chữ ‘Túy Nguyệt Hiên’.
Túy Nguyệt Hiên là tửu lâu do cha Du Khiêm mở.
“Vân ca, ta về trước, ngày mai gặp ở Võ Viện.” Du Khiêm vẫy tay tạm biệt Vân Hồng, sau đó được quản gia đón vào đại trạch viện phía sau Túy Nguyệt Hiên.
Vân Hồng xoay người rời đi.
Hắn cũng không chậm trễ , bắt đầu thi triển thân pháp bộ pháp mới luyện tập, tuy thân thể có hơi không thuần thục nhưng tốc độ lại rất nhanh.
Theo hắn không ngừng bước về phía trước, hai bên đường cũng bắt đầu rách nát, người đi đường càng ngày càng ít, xung quanh dần dần an tĩnh lại, rốt cuộc Vân Hồng dừng lại trước một tứ hợp viện cũ nát.
Đến nhà.
Vân Hồng cười nói:
“Đi, đi qua nhìn.”
Du Khiêm bừng tỉnh.
Hai người nhanh chóng tiến đến gần.
Chỗ này có rất nhiều bách tính vây xem, nhưng không ai dám đến gần đoàn xe, dù sao dọc đường đều có binh lính cầm vũ khí, dân chúng bình thường làm sao dám trêu chọc.
Xuyên qua đám người, Vân Hồng và Du Khêm nhìn thấy rất rõ ràng, bốn đầu ‘Địa Hành Thú’ cao chừng hai thước, dài hơn hai trượng, đang ra sức kéo một chiếc xe lớn sau lưng.
Địa Hành Thú là một loại yêu thú được Nhân tộc thuần phục, sức chịu đựng rất mạnh, tính tình ôn hòa, không thích chạy nhanh, hơn nữa nó tùy tiện cũng có thể kéo vật nặng mấy ngàn cân, là thú vật thích hợp nhất để di chuyển vật nặng.
Nhưng giờ phút này, có bốn đầu Địa Hành Thú đang khó khăn kéo một chiếc xe lớn.
Chiếc xe đầu tiên chở chính là yêu thú.
Nói chính xác hơn thì đó là thi thể của yêu thú.
Trên xe lớn, thi thể yêu thú dài gần hai mươi thước, bề ngoài khổng lồ làm người ta sợ hãi, rõ ràng đó là trường xà nhưng trong bụng lại mọc ra bốn cái móng, bên ngoài đại xà có vảy đen, hiện lên vẻ lạnh lẽo, giống như kim loại vậy, dưới ánh trăng mờ nhạt, móng nhọn tứ chi càng lộ ra vẻ sắc bén.
Chỉ nhìn cái thân thể khổng lồ này cũng biết được yêu thú trước con người cường đại tới cỡ nào, người bình thường tuyệt đối không thể chống cự được.
Chẳng qua.
Ở đầu con yêu thú, có một vết thương rất lớn giống như có vũ khí sắc bén gì đó trực tiếp đâm rách vảy, xuyên thủng đầu giết chết nó.
Hiện tại, máu tươi đã khô lại.
Cho dù con yêu thú đã chết, nhưng vẫy làm vô số bách tính vây quanh run sợ, thậm chí âm thanh nói chuyện của mọi người không khống chế được mà nhỏ đi rất nhiều.
“Vân ca, đầu đại xà này cũng quá lớn rồi, quá kinh khủng, rõ ràng đã chết, đầu còn có một lỗ thủng lớn, máu chảy cũng đã khô, sao ta vẫn còn cảm thấy sợ chứ? Ta hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt của nó.” Du Khiêm nín thở.
“Đây là con đại yêu, đã tu luyện ra yêu khí.”
Vân Hồng bình tĩnh hơn nhiều:
“Bây giờ nó mới chết không lâu, yêu khí trên người còn chưa tiêu tán, cho nên người bình thường gặp phải sẽ cảm thấy sợ hãi.”
“Đại yêu?” Trong con ngươi Du Khiếm thoáng qua tia sợ hãi.
Hắn không nhịn được hỏi:
“Đại xà này là yêu thú nhưng không phải lão sư ở Võ Viện nói, ít nhất phải là võ đạo tông sư Thối Thể cửu trọng mới có thể địch nổi đại yêu sao?”
Yêu thú phổ thông chỉ có thể xưng là tiểu yêu.
Chỉ có một ít yêu thú vô cùng lợi hại, mới có thể xưng là đại yêu.
“Ừ.”
Con ngươi Vân Hồng ngưng trọng:
“Cái này không phải đại yêu phổ thông, nếu như tài liệu ta thấy ở Võ Viện không sai thì đầu yêu thú chết này, hẳn… là Giao, một loại thủy quái cực kỳ đáng sợ.” Vân Hồng nhẹ giọng nói.
“Giao Long?” Du Khiêm hoảng sợ.
Hắn không có hứng thú với tin tức của yêu thú, nhưng đại danh của Giao Long thì hắn đã nghe qua.
“Giao và Giao Long là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
Vân Hồng cười nói:
“Giao có số lượng không nhỏ, ở trong Giang Hà đầm có rất nhiều, võ giả phổ thông có thể đối phó được những con Giao nhỏ, thực lực của những con Giao mạnh mẽ có thể sánh bằng đại tông sư võ đạo… Nhưng chỉ khi trở thành Giao Vương, mới có tư cánh xưng là Giao Long.”
“Giao Long vô cùng hiếm thấy nhưng mỗi một Giao Long đều có bản lĩnh phiên giang đảo hải, là mối uy hiếp lớn của Nhân tộc ta, cho dù mười đại tông sư võ đạo liên thủ lại đều không phải đối thủ của một Giao Long, cũng chỉ có các tiên nhân mới có thể chống lại chúng.” Vân Hồng trầm giọng nói.
“Cái này thì ta biết.” Du Khiêm gật đầu.
Du Khiếm nhớ lại nói:
“Ta từng nghe cha ta nói qua, Hắc Long hồ cách đây mấy ngàn dặm, có một con Giao Long rất mạnh chiếm cứ, cha ta nói trận hồng thủy mấy năm trước vì Hắc Long Vương khuấy động Hắc Long hồ, phá hủy đê đập Ninh Giang, cuối cùng hồng thủy làm ảnh hưởng đến mấy huyện… Lúc ấy triều đình phái mấy vị Tiên Nhân liên thủ đi đuổi giết nhưng lại để Hắc Long Vương chốn đến chỗ sâu trong hồ.”
Vân Hồng ở bên cạnh lẳng lặng nghe.
Lúc Du Khiêm nói đến Hắc Long Vương, sâu trong tròng mắt Vân Hồng mơ hồ hiện lên sát ý.
Ngay sau đó, sát ý dần dần tiêu tan.
“Haiz, Vân ca, ta nhớ ra rồi, Giao sinh ra năm móng mới là Giao Long.” Du Khiêm nhìn chằm chằm đoàn xe từ từ đi xa, nhìn con Giao đã chết kia, kinh hãi nói:
“Đầu Giao này cũng sinh ra bốn móng, vậy chẳng phải sắp thành Giao Long?”
“Giờ ngươi mới phát hiện?”
Vân Hồng cảm khái nói:
“Từ hình dáng thì ta đoán đầu Giao này sắp hóa Long, hoàn toàn có thể ngang hàng với võ đạo tông sư, nếu là sĩ tốt thông thường thì chỉ sợ ngay cả một đội quân nghìn người cũng bị nó tàn sát không còn một mống.”
Nghe vậy, Du Khiêm chấn động.
Đầu Giao vừa rồi có thể ngang tầm với võ đạo đại tông sư sao? Phải biết rằng toàn bộ huyện Đông Hà cũng không có mấy vị võ đạo đại tông sư.
Huống chi, một đoàn đội ngàn người đối mặt với nó cũng sẽ bị tàn sát không còn một mống? Huyện Đông Hà có cửu trấn, mỗi một trấn có một đội quân nghìn người đóng quân, vậy há chẳng phải một con Giao Long có thể tiêu diệt một cái trấn?
“Thật ra thì đầu Giao này cũng không phải lợi hại nhất.”
Vân Hồng hít một hơi, sau đó trầm giọng nói:
“Vừa rồi ta đã nhìn kĩ vết thương trên đầu Giao, nếu đoán không lầm thì có người sử dụng một trường thương, một thương xuyên thủng đầu của nó, nếu không trên người nó sao có thể không có chút tổn hại nào.”
Du Khiêm không dám tin tưởng nói:
“Giao lợi lại như vậy mà bị người dùng một thương xuyên thủng đầu sao? Võ giả nào lợi hại như vậy chứ?”
Đầu là vị trí cứng nhất.
“Coi như đại tông sư thập trọng đỉnh phong cũng rất khó làm được.”
Vân Hồng nhẹ giọng nói:
“Ta đoán đầu Giao này là do võ tiên chém.”
“Võ tiên?”
Hai mắt Du Khiêm trợn tròn.
Thân là đệ tử võ viện, người nào không biết truyền thuyết về tiên nhân chứ?
Tiên nhân là tồn tại cường đại nhất trong Nhân tộc, cũng là thần bảo vệ của Nhân tộc, bọn họ tuần tra thiên hạ, giết chết những con yêu thú dám xâm chiếm thành trì, thôn trấn của Nhân tộc, thậm chí bức bách một đầu Yêu vương mạnh mẽ làm nó không dám ngoi đầu lên.
Vân Hồng nhìn Giao Long bị lôi đi, trong lòng hơi kích động, hắn nghĩ ban ngày có thể đã xảy ra một cuộc chiến đấu.
Một vị võ tiên cường đại xông vào sông lớn, trên tay cầm trường thương, đuổi giết yêu thú, cuối cùng dùng một thương đâm thủng đầu Giao dài gần hai mươi thước.
“Tiên nhân.”
“Hoàn toàn đứng trên võ giả, dù võ giả có mạnh mẽ đi nữa thì cũng không có khả năng đâm chết một con Giao cường đại bằng một thương.”
“Võ chi cực trí, mới có thể thông tiên.”
“Vân Hồng ta đã đạt tới Thối Thể lục trọng đỉnh phong, cách võ giả chỉ còn một bước nhỏ, tương lai xác suất trở thành võ giả là cực lớn… Nhưng tiên nhân mới là mục tiêu của ta.” Trong lòng Vân Hồng hơi kích động.
Võ giả? Đây chẳng qua là mục tiêu đầu tiên của hắn, cho tới bây giờ, hắn không hề nghi ngờ mình sẽ trở thành một vị võ giả cường đại.
Khát vọng trong lòng hắn là trở thành tiên nhân.
Một vị tiên nhân cường đại.
Nhưng cho tới bây giờ Vân Hồng vẫn không dám đem mục tiêu này nói cho người khác biết.
Bởi vì quá khó khăn.
Toàn bộ huyện Đông Hà, mấy trăm năm nay cũng chỉ có một vị võ tiên, mà vị võ tiên kia cũng đã sớm chết cùng với Yêu vương khi giao chiến.
Hô lạp lạp…
Đoàn xe của quân sĩ dần dần đi xa.
“Vân ca, ngươi biết thật nhiều thứ.” Du Khiêm cảm khái.
Hắn rất bội phục Vân Hồng, thứ nhất tuy rằng Vân Hồng có xuất thân bình thường nhưng tu vi võ đạo lại vô cùng lợi hại, thứ hai chính vì Vân Hồng hiểu biết rất sâu về yêu thú của Yêu tộc, chỉ riêng một điểm này, e rằng rất nhiều lão sư ở Võ Viện đều không bằng Vân Hồng.
Bỗng nhiên Du Khiêm nói:
“Vân ca, như vậy chẳng lẽ có tiên nhân tới huyện Đông Hà chúng ta sao?”
Huyện Đông Hà, trước kia từng có tiên nhân.
Nhưng hiện giờ thì một vị cũng không có.
“Hẳn là có tiên nhân đến.”
Vân Hồng khôi phục tâm trạng, giơ cuốn sách được gói kĩ trong tay lên nói:
“Trong ‘Cửu Châu tiên ma’ có nói tháng tám tới triều đình phái tiên nhân vẫn luôn ở Ninh Dương quận đến các huyện tuần thủ, lúc xảy ra hồng thủy còn chém chết hai đầu Yêu vương.”
“Nhưng từ việc hôm nay cho thấy, tiên nhân không hề rời đi, nguồn gốc của trận hồng thủy này còn chưa xử lý được, nói không chừng ở Hắc Long hồ, hoặc sông Ninh Giang sẽ xuất hiện tiên nhân và Yêu vương đánh giết.”
…
Đám người tản ra.
Không lâu sau, Du Khiêm và Vân Hồng xuyên qua phố Vinh An tiến vào một con phố rất phồn hoa, tới một tửu lâu năm tầng, tấm bảng trên tửu lầu viết to ba chữ ‘Túy Nguyệt Hiên’.
Túy Nguyệt Hiên là tửu lâu do cha Du Khiêm mở.
“Vân ca, ta về trước, ngày mai gặp ở Võ Viện.” Du Khiêm vẫy tay tạm biệt Vân Hồng, sau đó được quản gia đón vào đại trạch viện phía sau Túy Nguyệt Hiên.
Vân Hồng xoay người rời đi.
Hắn cũng không chậm trễ , bắt đầu thi triển thân pháp bộ pháp mới luyện tập, tuy thân thể có hơi không thuần thục nhưng tốc độ lại rất nhanh.
Theo hắn không ngừng bước về phía trước, hai bên đường cũng bắt đầu rách nát, người đi đường càng ngày càng ít, xung quanh dần dần an tĩnh lại, rốt cuộc Vân Hồng dừng lại trước một tứ hợp viện cũ nát.
Đến nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.