Chương 60
Ngưng Lũng
21/05/2024
Editor: An Dung Ni
Beta: Mạc Y Phi
Hạ Vân Khâm lẳng lặng nhìn cô: "Tối hôm qua thấy em rồi nên không cần dùng thuốc, họng anh đã đỡ hơn nhiều, nhưng nếu hôm qua không thấy thì cả đời này cũng không khỏi nổi."
Chưa nói hết câu, tai anh đã đỏ bừng lên, từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh chưa bao giờ nói mấy lời ngon ngọt thế này, hôm nay để dỗ Hồng Đậu nên anh mới cố ý dốc hết vốn liếng của bản thân ra.
Hồng Đậu ngẩn người, chán nản thu tay về, nếu không có chuyện trước kia, anh nói mấy lời này cho cô nghe thì có lẽ dù đang ngủ cô cũng sẽ tỉnh dậy vì ngọt ngào, nhưng sau trận cãi vã kia, tâm trạng cô lại khác hẳn.
Nếu như không để ý đến người phụ nữ kia thì sao trong hôn lễ anh còn nhận quà của người ta, có thể nói lời ngon tiếng ngọt với cô thì tất nhiên cũng có thể nói được lời hay tiếng đẹp với người khác. Cô kiêu ngạo như vậy, chưa bao giờ so đo với ai chuyện gì. Có điều, ngoài mặt cô có thể cố tỏ ra là mình không để ý, nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện này, nếu trước kia cô không gặp Hạ Vân Khâm thì tốt rồi, cô vẫn sẽ là Hồng Đậu sống tự do tự tại, không so đo tính toán như bây giờ.
Hoặc là nếu không có mấy ngày ngọt ngào vừa qua thì ít nhất cô cũng sẽ không lúc nào cũng lo được lo mất.
Chính vì đã cảm nhận sự ngọt ngào nên cảm giác chua xót lại càng rõ ràng hơn. Loại tâm trạng này rất khó diễn tả thành lời, chỉ có người đã trải qua rồi thì mới có thể hiểu được.
Anh cũng chú ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt cô, dù là biểu cảm nhỏ nhất anh cũng không bỏ qua. Nếu không có chuyện tối qua, chưa chắc anh đã có
cảm giác vui vẻ như bây giờ, trái tim anh như vừa được ánh nắng ban mai rọi vào, trở nên cực kì phấn khích và rộng lượng. Sao Hồng Đậu của anh lại có thể vừa đáng thương vừa đáng yêu đến nhường này chứ, anh nghiêm túc giải thích với cô: "Bó hoa kia là do một người bạn của anh ở Bắc Bình nhờ chị dâu tặng cho chúng ta."
Hồng Đậu giật mình.
"Trước kia anh đã kể với em rồi, anh và Đoạn Minh Y là bạn học cùng trường trung học, ba năm đầu anh còn không hề nói chuyện với chị ta lấy một câu, mãi về sau anh trai anh bắt đầu theo đuổi Đoạn Minh Y, anh giúp anh ấy chuyển lời nên mới gặp chị ta."
Sắc mặt anh rất lạnh nhạt, dù sao thì cũng chỉ là hiểu lầm, chưa từng có ai lên tiếng xác nhận tin đồn này là thật, hơn nữa anh đã được dạy là không cần phải để ý đến lời đàm tiếu bên ngoài, nhưng anh thật sự không muốn Hồng Đậu nghi ngờ mình, đành phải kể hết đầu đuôi mọi chuyện: "Lúc ấy anh cả vừa mới tốt nghiệp đại học, vì quá bận rộn với việc tiếp quản chuyện kinh doanh của gia đình nên anh ấy không rảnh để đến trường, nhưng vì muốn lấy lòng Đoạn Minh Y nên anh ấy thường nhờ anh hẹn Đoạn Minh Y ra ngoài, mới đầu chị ta không nhận sự theo đuổi của anh cả, mỗi lần thấy anh đưa thư hoặc chuyển lời nhắn chị ta đều rất mất hứng, sau mấy lần chuyển lời các thứ, anh vẫn không hiểu thái độ của chị ta với anh cả, hơn nữa vì anh hay đến tìm Đoạn Minh Y nên các bạn học trong trường đã hiểu nhầm là anh theo đuổi Đoạn Minh Y, anh không muốn bị hiểu lầm vì mấy chuyện thế này nên về sau dù anh cả nói thế nào thì anh cũng không chịu giúp anh ấy nữa, không lâu sau thì anh tốt nghiệp, rồi xin đi du học, ở bên Đức mấy năm liền, đầu năm nay về nước thì thấy chị ta thành chị dâu mình rồi."
Hồng Đậu ngẩn người, thì ra chị dâu em chồng hai người còn có một lịch sử như vậy, xem ra tin đồn đã bắt nguồn từ tận lúc đó. Chẳng trách tại sao Lục Kính Hằng lại cố tình đưa chuyện này lên mặt báo. Nhưng rõ ràng Hạ Vân Khâm không hề theo đuổi Đoạn Minh Y, tại sao cô ta không phủ nhận chuyện này với các bạn học?
Hạ Vân Khâm thông minh như vậy, chắc hẳn anh cũng đã từng nghi ngờ chuyện này.
"Sau khi về nước, anh quyết định về trường đại học Aurora dạy học, trước kia chỗ này có một vị giáo sư người Mỹ thường xuyên tổ chức các buổi giảng công khai, vì thích văn chương nên anh cũng hay được mời đến nghe giảng hoặc giảng bài. Cũng chính vì hay đến đây nên anh mới phát hiện ra mình và chị dâu có không ít bạn chung, người nhờ chị ta tặng hoa cũng là một trong số đó. Sau này vì tin đồn nên anh đã không đến dự mấy buổi tụ họp như vậy nữa. Hôm tổ chức hôn lễ, anh và chị ta không hề gặp nhau, người hầu mang hoa đến tặng, vốn dĩ anh không muốn nhận nhưng người bạn kia và anh có quan hệ khá phức tạp, ý nghĩa của hoa này cũng tốt, về tình về lý thì anh cũng nhận lấy mới phải nên đã để cho người hầu mang hoa cắm ở phòng tân hôn. Người bạn tặng hoa cho chúng ta cũng khá giống Rhyt, Peter Vương cũng biết cậu ấy, mấy ngày nữa cậu ấy sẽ về đây từ Bắc Bình, đến lúc đó anh sẽ chính thức giới thiệu hai người với nhau."
Hồng Đậu ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào anh, anh đang từ từ kể hết mọi chuyện liên quan đến mình với cô, có lẽ do cô quá dễ thỏa mãn, chỉ cần anh đối xử chân thành với cô thì những nghi ngờ trước kia đều bốc hơi hoàn toàn.
Cô áp sát vào người anh, dựa trán vào đầu vai anh, khẽ hỏi: "Hạ Vân Khâm, tại sao anh lại cưới em?" Cô chẳng thể che giấu nổi tình yêu của mình đối với anh, nhưng từ đầu đến cuối anh lại không hề có thái độ rõ ràng nào cho thấy tình cảm của anh đối với cô. Nếu cuộc hôn nhân này là một trận đấu thì chắc chắn cô là người thua. Nhưng mà cô cũng không muốn sống đau khổ qua ngày, lại càng không muốn anh đối xử tốt với cô chỉ để làm tròn bổn phận của một người chồng.
Thấy cô cố chấp với vấn đề này như vậy, Hạ Vân Khâm cũng hiểu lý do, thấy hốc mắt cô bắt đầu ửng đỏ, anh thở dài, đưa tay lên bóp má cô, cười nói: "Vấn đề này anh cũng đã từng nghĩ đến rồi, đáp án đơn giản lắm, chỉ là muốn cưới em, nên... cưới thôi."
Hồng Đậu bất mãn, đây là câu trả lời quái gì vậy, quá hời hợt, chả có tí nghiêm túc nào cả.
Anh kéo cô ra, "Hồng Đậu, mặc dù chúng ta kết hôn một cách vội vàng nhưng nếu như ban đầu người mà Bạch Hải Lập dây dưa không phải em mà là
một người khác, thì anh chắc chắn sẽ dùng cách khác để đối phó với ông ta, anh sẽ không hi sinh hôn nhân của mình đâu."
Ánh mắt Hồng Đậu hơi thay đổi, cô im lặng không đáp lời anh.
Hạ Vân Khâm cân nhắc câu chữ, anh và Hồng Đậu quen biết nhau chưa lâu, nhưng từ buổi tiệc trà thấy cô thắng trò chơi nhớ bài, rồi về sau cô lại tìm đến Peter Vương nhờ giúp đỡ, anh làm rách quần cô, cuối cùng hai người cùng nhau đối phó với Trần Kim Sinh. Mặc dù quá trình này kéo dài chưa đến nửa tháng nhưng hai người đã cùng nhau gặp rất nhiều chuyện. Rốt cuộc, anh có ý từ bao giờ, động lòng từ lúc nào anh cũng không hay, nhưng để cô yên tâm, anh vẫn đứng ở góc độ lý luận để tiến hành phân tích.
"Khi đó bọn anh đến tìm em, vừa thấy em đi xuống cầu thang anh lập tức rất thoải mái, anh thích cách ăn mặc của em, thích nghe em nũng nịu với anh trai, thích cách em ngồi phân tích vụ án với anh, anh chưa từng thấy phiền phức về việc đưa em về nhà mỗi lần anh trai em nhờ, lúc ấy chính anh cũng không hiểu tại sao, sau này anh mới biết đó là vì mình đã động lòng. Em đến buổi tiệc mừng thọ của mẹ anh, đêm đó em đẹp lắm, mặc dù thừa nhận chuyện này thì hơi mất mặt, nhưng lúc chúng ta ở phòng nhỏ, anh đã rất muốn gần gũi với em, sau này nhớ đến dáng vẻ em đêm đó, bỗng dưng anh lại có những ý tưởng không mấy tốt đẹp, điều này xuất phát từ bản năng, từ dục vọng và gọi là động tình."
Mặt Hồng Đậu đỏ bừng lên, cô không hề ngốc, tất nhiên cô cũng đã thấy, sau đêm đó, quan hệ của hai người đã thay đổi theo chiều hướng rất vi diệu.
"Anh không hề có kinh nghiệm gì về chuyện yêu đương, có một số việc anh khá vụng về, hôm đó ở nhà em, vì Tần Học Khải nên anh mới kích động cầu hôn, hành động ấy thật sự rất ngu xuẩn, nhưng sau đó anh về nhà và nghĩ lại thì không hề thấy hối hận chút nào."
Anh nhìn xuống gò má cô, "Chuyện này không thể nói ra bằng lời, cũng không thể dùng kiến thức của môn vết tích học để phân tích, anh chỉ biết trong lúc đợi mình hiểu được, em đã ở trong lòng anh, tối hôm qua em xảy ra chuyện, anh chưa từng thấy hối hận như vậy bao giờ, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất, nếu tìm được em, anh nhất định phải nói với em rằng: Hồng
Đậu, vợ của anh, anh thích em, anh yêu em, anh muốn em..."
Hồng Đậu nghẹn lời, nhịp tim tăng tốc, rồi cô thấy mình nằm gọn trong lòng anh từ bao giờ. Ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn, hai người chỉ lo nói chuyện mà không bật đèn, trong phòng chỉ có ánh trăng chiếu qua cửa sổ sát đất.
Bên tai cô chỉ nghe thấy nhịp đập của trái tim anh, hai người dựa vào nhau, lặng im không nói một lời, bầu không khí ngọt ngào lãng mạn bao trùm khắp không gian.
Nhưng đột nhiên anh nói: "Thế nên em nhất định phải để cho chồng dạy em nói tiếng Đức."
Cô sửng sốt, chỉ cảm thấy không khí lãng mạn xung quanh mình lập tức tan biến chỉ trong một giây, cô vừa tức vừa xấu hổ, người này bị làm sao thế?
Cô còn chưa phản ứng, Hạ Vân Khâm đã tập trung thực hiện kế hoạch của mình, anh nhẹ nhàng cúi xuống rải rác những nụ hôn nhỏ lên cổ cô. Cô cũng đoán ra được anh đang nghĩ gì, nhớ đến việc mình vẫn chưa tắm, cô đỏ mặt đẩy anh ra: "Anh để yên cho em đi tắm đã."
Hạ Vân Khâm đã có ý từ trước, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được:
"Hay là để anh giúp em tắm nhé."
Cô lườm anh: "Anh giúp em tắm kiểu gì?"
Anh dứt khoát ôm lấy cô, cố ý đẩy cửa phòng tắm ra: "Tối hôm qua anh cũng tắm cho em rồi còn gì."
Cô vẫn còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua, nhưng dù sao thì khi đó cô cũng đang trong tình trạng hôn mê, bây giờ hai người đều đang tỉnh táo, mặt đối mặt với nhau trong phòng tắm, trước lúc kết hôn mẹ chưa dạy cô về chuyện này, càng nghĩ cô càng thấy xấu hổ.
"Không được! Em tự tắm được, anh mau thả em xuống."
Hạ Vân Khâm ôm cô lên bồn rửa mặt, vừa hôn vừa cởi áo cô ra, xoa nhẹ lên người, đợi đến lúc Hồng Đậu chuẩn bị xong thì anh lập tức đâm thẳng vào giữa hai chân cô.
Cô bị anh đè vào mặt gương lớn ở phía sau, cảm giác lạnh như băng khiến lưng cô hơi run lên.
Lại còn có thể loại này?
Cô ngại ngùng đến mức quên giãy giụa.
Hạ Vân Khâm nhân lúc cô không để ý, kéo tay cô đặt lên hông mình, cảnh tượng này anh đã chờ rất lâu, sao có thể bỏ dở giữa chừng được, anh nâng gò má cô lên, khẽ nói: "Ich liebe dich."
"Ich liebe dich?"
Cô khẽ hô lên vì đau.
Anh đạt được mục đích của mình, khàn khàn nói khẽ: "Anh yêu em."
Beta: Mạc Y Phi
Hạ Vân Khâm lẳng lặng nhìn cô: "Tối hôm qua thấy em rồi nên không cần dùng thuốc, họng anh đã đỡ hơn nhiều, nhưng nếu hôm qua không thấy thì cả đời này cũng không khỏi nổi."
Chưa nói hết câu, tai anh đã đỏ bừng lên, từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh chưa bao giờ nói mấy lời ngon ngọt thế này, hôm nay để dỗ Hồng Đậu nên anh mới cố ý dốc hết vốn liếng của bản thân ra.
Hồng Đậu ngẩn người, chán nản thu tay về, nếu không có chuyện trước kia, anh nói mấy lời này cho cô nghe thì có lẽ dù đang ngủ cô cũng sẽ tỉnh dậy vì ngọt ngào, nhưng sau trận cãi vã kia, tâm trạng cô lại khác hẳn.
Nếu như không để ý đến người phụ nữ kia thì sao trong hôn lễ anh còn nhận quà của người ta, có thể nói lời ngon tiếng ngọt với cô thì tất nhiên cũng có thể nói được lời hay tiếng đẹp với người khác. Cô kiêu ngạo như vậy, chưa bao giờ so đo với ai chuyện gì. Có điều, ngoài mặt cô có thể cố tỏ ra là mình không để ý, nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện này, nếu trước kia cô không gặp Hạ Vân Khâm thì tốt rồi, cô vẫn sẽ là Hồng Đậu sống tự do tự tại, không so đo tính toán như bây giờ.
Hoặc là nếu không có mấy ngày ngọt ngào vừa qua thì ít nhất cô cũng sẽ không lúc nào cũng lo được lo mất.
Chính vì đã cảm nhận sự ngọt ngào nên cảm giác chua xót lại càng rõ ràng hơn. Loại tâm trạng này rất khó diễn tả thành lời, chỉ có người đã trải qua rồi thì mới có thể hiểu được.
Anh cũng chú ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt cô, dù là biểu cảm nhỏ nhất anh cũng không bỏ qua. Nếu không có chuyện tối qua, chưa chắc anh đã có
cảm giác vui vẻ như bây giờ, trái tim anh như vừa được ánh nắng ban mai rọi vào, trở nên cực kì phấn khích và rộng lượng. Sao Hồng Đậu của anh lại có thể vừa đáng thương vừa đáng yêu đến nhường này chứ, anh nghiêm túc giải thích với cô: "Bó hoa kia là do một người bạn của anh ở Bắc Bình nhờ chị dâu tặng cho chúng ta."
Hồng Đậu giật mình.
"Trước kia anh đã kể với em rồi, anh và Đoạn Minh Y là bạn học cùng trường trung học, ba năm đầu anh còn không hề nói chuyện với chị ta lấy một câu, mãi về sau anh trai anh bắt đầu theo đuổi Đoạn Minh Y, anh giúp anh ấy chuyển lời nên mới gặp chị ta."
Sắc mặt anh rất lạnh nhạt, dù sao thì cũng chỉ là hiểu lầm, chưa từng có ai lên tiếng xác nhận tin đồn này là thật, hơn nữa anh đã được dạy là không cần phải để ý đến lời đàm tiếu bên ngoài, nhưng anh thật sự không muốn Hồng Đậu nghi ngờ mình, đành phải kể hết đầu đuôi mọi chuyện: "Lúc ấy anh cả vừa mới tốt nghiệp đại học, vì quá bận rộn với việc tiếp quản chuyện kinh doanh của gia đình nên anh ấy không rảnh để đến trường, nhưng vì muốn lấy lòng Đoạn Minh Y nên anh ấy thường nhờ anh hẹn Đoạn Minh Y ra ngoài, mới đầu chị ta không nhận sự theo đuổi của anh cả, mỗi lần thấy anh đưa thư hoặc chuyển lời nhắn chị ta đều rất mất hứng, sau mấy lần chuyển lời các thứ, anh vẫn không hiểu thái độ của chị ta với anh cả, hơn nữa vì anh hay đến tìm Đoạn Minh Y nên các bạn học trong trường đã hiểu nhầm là anh theo đuổi Đoạn Minh Y, anh không muốn bị hiểu lầm vì mấy chuyện thế này nên về sau dù anh cả nói thế nào thì anh cũng không chịu giúp anh ấy nữa, không lâu sau thì anh tốt nghiệp, rồi xin đi du học, ở bên Đức mấy năm liền, đầu năm nay về nước thì thấy chị ta thành chị dâu mình rồi."
Hồng Đậu ngẩn người, thì ra chị dâu em chồng hai người còn có một lịch sử như vậy, xem ra tin đồn đã bắt nguồn từ tận lúc đó. Chẳng trách tại sao Lục Kính Hằng lại cố tình đưa chuyện này lên mặt báo. Nhưng rõ ràng Hạ Vân Khâm không hề theo đuổi Đoạn Minh Y, tại sao cô ta không phủ nhận chuyện này với các bạn học?
Hạ Vân Khâm thông minh như vậy, chắc hẳn anh cũng đã từng nghi ngờ chuyện này.
"Sau khi về nước, anh quyết định về trường đại học Aurora dạy học, trước kia chỗ này có một vị giáo sư người Mỹ thường xuyên tổ chức các buổi giảng công khai, vì thích văn chương nên anh cũng hay được mời đến nghe giảng hoặc giảng bài. Cũng chính vì hay đến đây nên anh mới phát hiện ra mình và chị dâu có không ít bạn chung, người nhờ chị ta tặng hoa cũng là một trong số đó. Sau này vì tin đồn nên anh đã không đến dự mấy buổi tụ họp như vậy nữa. Hôm tổ chức hôn lễ, anh và chị ta không hề gặp nhau, người hầu mang hoa đến tặng, vốn dĩ anh không muốn nhận nhưng người bạn kia và anh có quan hệ khá phức tạp, ý nghĩa của hoa này cũng tốt, về tình về lý thì anh cũng nhận lấy mới phải nên đã để cho người hầu mang hoa cắm ở phòng tân hôn. Người bạn tặng hoa cho chúng ta cũng khá giống Rhyt, Peter Vương cũng biết cậu ấy, mấy ngày nữa cậu ấy sẽ về đây từ Bắc Bình, đến lúc đó anh sẽ chính thức giới thiệu hai người với nhau."
Hồng Đậu ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào anh, anh đang từ từ kể hết mọi chuyện liên quan đến mình với cô, có lẽ do cô quá dễ thỏa mãn, chỉ cần anh đối xử chân thành với cô thì những nghi ngờ trước kia đều bốc hơi hoàn toàn.
Cô áp sát vào người anh, dựa trán vào đầu vai anh, khẽ hỏi: "Hạ Vân Khâm, tại sao anh lại cưới em?" Cô chẳng thể che giấu nổi tình yêu của mình đối với anh, nhưng từ đầu đến cuối anh lại không hề có thái độ rõ ràng nào cho thấy tình cảm của anh đối với cô. Nếu cuộc hôn nhân này là một trận đấu thì chắc chắn cô là người thua. Nhưng mà cô cũng không muốn sống đau khổ qua ngày, lại càng không muốn anh đối xử tốt với cô chỉ để làm tròn bổn phận của một người chồng.
Thấy cô cố chấp với vấn đề này như vậy, Hạ Vân Khâm cũng hiểu lý do, thấy hốc mắt cô bắt đầu ửng đỏ, anh thở dài, đưa tay lên bóp má cô, cười nói: "Vấn đề này anh cũng đã từng nghĩ đến rồi, đáp án đơn giản lắm, chỉ là muốn cưới em, nên... cưới thôi."
Hồng Đậu bất mãn, đây là câu trả lời quái gì vậy, quá hời hợt, chả có tí nghiêm túc nào cả.
Anh kéo cô ra, "Hồng Đậu, mặc dù chúng ta kết hôn một cách vội vàng nhưng nếu như ban đầu người mà Bạch Hải Lập dây dưa không phải em mà là
một người khác, thì anh chắc chắn sẽ dùng cách khác để đối phó với ông ta, anh sẽ không hi sinh hôn nhân của mình đâu."
Ánh mắt Hồng Đậu hơi thay đổi, cô im lặng không đáp lời anh.
Hạ Vân Khâm cân nhắc câu chữ, anh và Hồng Đậu quen biết nhau chưa lâu, nhưng từ buổi tiệc trà thấy cô thắng trò chơi nhớ bài, rồi về sau cô lại tìm đến Peter Vương nhờ giúp đỡ, anh làm rách quần cô, cuối cùng hai người cùng nhau đối phó với Trần Kim Sinh. Mặc dù quá trình này kéo dài chưa đến nửa tháng nhưng hai người đã cùng nhau gặp rất nhiều chuyện. Rốt cuộc, anh có ý từ bao giờ, động lòng từ lúc nào anh cũng không hay, nhưng để cô yên tâm, anh vẫn đứng ở góc độ lý luận để tiến hành phân tích.
"Khi đó bọn anh đến tìm em, vừa thấy em đi xuống cầu thang anh lập tức rất thoải mái, anh thích cách ăn mặc của em, thích nghe em nũng nịu với anh trai, thích cách em ngồi phân tích vụ án với anh, anh chưa từng thấy phiền phức về việc đưa em về nhà mỗi lần anh trai em nhờ, lúc ấy chính anh cũng không hiểu tại sao, sau này anh mới biết đó là vì mình đã động lòng. Em đến buổi tiệc mừng thọ của mẹ anh, đêm đó em đẹp lắm, mặc dù thừa nhận chuyện này thì hơi mất mặt, nhưng lúc chúng ta ở phòng nhỏ, anh đã rất muốn gần gũi với em, sau này nhớ đến dáng vẻ em đêm đó, bỗng dưng anh lại có những ý tưởng không mấy tốt đẹp, điều này xuất phát từ bản năng, từ dục vọng và gọi là động tình."
Mặt Hồng Đậu đỏ bừng lên, cô không hề ngốc, tất nhiên cô cũng đã thấy, sau đêm đó, quan hệ của hai người đã thay đổi theo chiều hướng rất vi diệu.
"Anh không hề có kinh nghiệm gì về chuyện yêu đương, có một số việc anh khá vụng về, hôm đó ở nhà em, vì Tần Học Khải nên anh mới kích động cầu hôn, hành động ấy thật sự rất ngu xuẩn, nhưng sau đó anh về nhà và nghĩ lại thì không hề thấy hối hận chút nào."
Anh nhìn xuống gò má cô, "Chuyện này không thể nói ra bằng lời, cũng không thể dùng kiến thức của môn vết tích học để phân tích, anh chỉ biết trong lúc đợi mình hiểu được, em đã ở trong lòng anh, tối hôm qua em xảy ra chuyện, anh chưa từng thấy hối hận như vậy bao giờ, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất, nếu tìm được em, anh nhất định phải nói với em rằng: Hồng
Đậu, vợ của anh, anh thích em, anh yêu em, anh muốn em..."
Hồng Đậu nghẹn lời, nhịp tim tăng tốc, rồi cô thấy mình nằm gọn trong lòng anh từ bao giờ. Ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn, hai người chỉ lo nói chuyện mà không bật đèn, trong phòng chỉ có ánh trăng chiếu qua cửa sổ sát đất.
Bên tai cô chỉ nghe thấy nhịp đập của trái tim anh, hai người dựa vào nhau, lặng im không nói một lời, bầu không khí ngọt ngào lãng mạn bao trùm khắp không gian.
Nhưng đột nhiên anh nói: "Thế nên em nhất định phải để cho chồng dạy em nói tiếng Đức."
Cô sửng sốt, chỉ cảm thấy không khí lãng mạn xung quanh mình lập tức tan biến chỉ trong một giây, cô vừa tức vừa xấu hổ, người này bị làm sao thế?
Cô còn chưa phản ứng, Hạ Vân Khâm đã tập trung thực hiện kế hoạch của mình, anh nhẹ nhàng cúi xuống rải rác những nụ hôn nhỏ lên cổ cô. Cô cũng đoán ra được anh đang nghĩ gì, nhớ đến việc mình vẫn chưa tắm, cô đỏ mặt đẩy anh ra: "Anh để yên cho em đi tắm đã."
Hạ Vân Khâm đã có ý từ trước, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được:
"Hay là để anh giúp em tắm nhé."
Cô lườm anh: "Anh giúp em tắm kiểu gì?"
Anh dứt khoát ôm lấy cô, cố ý đẩy cửa phòng tắm ra: "Tối hôm qua anh cũng tắm cho em rồi còn gì."
Cô vẫn còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua, nhưng dù sao thì khi đó cô cũng đang trong tình trạng hôn mê, bây giờ hai người đều đang tỉnh táo, mặt đối mặt với nhau trong phòng tắm, trước lúc kết hôn mẹ chưa dạy cô về chuyện này, càng nghĩ cô càng thấy xấu hổ.
"Không được! Em tự tắm được, anh mau thả em xuống."
Hạ Vân Khâm ôm cô lên bồn rửa mặt, vừa hôn vừa cởi áo cô ra, xoa nhẹ lên người, đợi đến lúc Hồng Đậu chuẩn bị xong thì anh lập tức đâm thẳng vào giữa hai chân cô.
Cô bị anh đè vào mặt gương lớn ở phía sau, cảm giác lạnh như băng khiến lưng cô hơi run lên.
Lại còn có thể loại này?
Cô ngại ngùng đến mức quên giãy giụa.
Hạ Vân Khâm nhân lúc cô không để ý, kéo tay cô đặt lên hông mình, cảnh tượng này anh đã chờ rất lâu, sao có thể bỏ dở giữa chừng được, anh nâng gò má cô lên, khẽ nói: "Ich liebe dich."
"Ich liebe dich?"
Cô khẽ hô lên vì đau.
Anh đạt được mục đích của mình, khàn khàn nói khẽ: "Anh yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.