Chương 91: Sóng gió nổi lên (3)
Ngưng Lũng
21/05/2024
Editor: Đinh Hương
Beta: An Dung Ni
Dùng cơm trưa xong, Hạ thái thái gọi lại cho Trình viện trưởng, đang trong thời kì loạn lạc, lịch làm việc của Trình viện trưởng đã được xếp kín rồi, mà Hạ thái thái lại không tin tưởng những bác sĩ trẻ tuổi khác trong bệnh viện, nhất định phải mời bằng được Trình viện trưởng đích thân tới mới thấy yên tâm, mãi đến khi xếp được cuộc hẹn lúc 8 giờ tối với viện trưởng bà mới yên tâm đi nghỉ trưa.
Hồng Đậu cũng về phòng, đợi một lát vẫn không thấy Hạ Vân Khâm về, gọi đến trường Aurora thì cũng không tiện lắm, nghĩ vậy cô đành sang thư phòng gọi điện cho văn phòng thám tử của Peter Vương. Người nhận điện thoại là Loda, nói hôm nay Hạ Vân Khâm không qua bên đó, còn Vương thám tử thì đã ra ngoài từ sáng sớm.
Hồng Đậu cúp điện thoại, nhấn chuông gọi chú Dư đi chuẩn bị xe, sáng nay mẹ chồng có nhắc đến việc phòng khám của Rhyt xảy ra chuyện gì đó, bây giờ cô định qua phòng khám của Rhyt để thăm mợ trước, sau đó về ngõ Đồng Phúc giúp mẹ và anh trai dọn nhà. Chắc người mà Hạ Vân Khâm phái đến đã qua đó từ sớm rồi, sáng nay cô ngủ quên mất, buổi chiều nhất định phải đến đó xem thế nào.
Có vẻ như Hạ Vân Khâm đã dặn trước chú Dư, sau khi chuẩn bị xong xe, chú còn sắp xếp người hộ tống Hồng Đậu đến phòng khám của Rhyt, sau đó còn cẩn thận đỗ xe ven đường.
Trong phòng khám khá ồn ào, Peter Vương, Cố Quân, cả gia đình nhà cậu mợ cũng đều ở đây, nhưng lại không thấy Rhyt và Vân Khâm đâu.
Sắc mặt của mợ đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, vết thương ở cổ vẫn còn khá đau, bà ngoan ngoãn nằm im trên giường, lúc nói chuyện cũng không dám nhúc nhích.
Hồng Đậu nhìn mợ rồi quay sang hỏi Ngọc Nguyên: "Buổi sáng phòng khám xảy ra chuyện gì à?"
Ngọc Nguyên đáp: "Hình như bạn của Rhyt bị cảnh sát bắt, anh ấy đi nộp tiền bảo lãnh rồi."
Hai người vừa đứng nói chuyện ở bên này, ánh mắt mợ nhìn Ngọc Nguyên lập tức sáng rực lên.
Hồng Đậu thở phào nhẹ nhõm. Sức khỏe của mợ đang có chuyển biến tốt về mọi mặt, lúc hỏi cũng không cần kiêng kị nhiều như hôm qua, sau khi y tá thay thuốc xong, cô liền đóng cửa phòng lại, hỏi: "Mợ, mấy ngày trước mợ có từng thấy Bạch Hải Lập ở gần đường Thắng Mỹ lần nào không?"
Cả trưa này Peter Vương đều ở phòng khám giúp Phan thái thái nhớ lại những gì bà đã thấy ở buổi tiệc trà, nghe thấy cô hỏi liền ngạc nhiên: "Hạ Vân Khâm điều tra ra được gì à?"
Hồng Đậu gật đầu: "Anh ấy vẫn luôn không hiểu tại sao mợ lại trở thành mục tiêu của hung thủ, tra tới tra lui vẫn không thấy manh mối gì ở buổi tiệc trà, đành phải đổi hướng lần theo tung tích của Bạch Hải Lập vào mấy hôm trước buổi tiệc, về sau phát hiện ra hắn từng rình mò theo dõi ở biệt thự Phan gia."
Phan thái thái ngớ người ra, suy nghĩ một hồi lâu mới đáp lại: "Cháu nói thế thì mợ nhớ ra rồi, lúc chạng vạng hôm trước, sau khi đánh bài xong mợ đã ghé qua tiệm Sullivan mua bánh ngọt cho Ngọc Nguyên, đi nửa đường đúng là có thấy một chiếc xe cảnh sát, cũng không rõ có phải là xe của Bạch đồn trưởng không, nhưng mợ thấy trong xe có một nam một nữ."
Mấy người Hồng Đậu ngẩn ra, vội hỏi tiếp: "Hai người họ trông thế nào?"
"Chỉ nhớ nam thì mặc âu phục, ngồi ở bên trong, không thấy rõ dáng vẻ, người phụ nữ kia tuy ngồi ở bên ngoài nhưng trên đầu lại quấn khăn quàng cổ."
Hồng Đậu lộ ra vẻ thất vọng: "Mợ không thấy rõ mặt của ai à?"
"Không." Phan thái thái vô cùng tiếc nuối, "Cũng phải, vốn dĩ đang bị theo dõi mà, sao mợ lại không nhìn kĩ hai người đó hơn một chút nữa nhỉ, lúc đó họ đang nói chuyện, mợ chỉ thoáng dừng lại..."
Vẻ mặt của Peter Vương trở nên nghiêm trọng hơn: "Bà có nhớ bọn họ nói gì không?"
Phan thái thái đang định trả lời thì đột nhiên nhớ ra gì đó, mở to hai mắt nói: "Đợi đã đợi đã, mợ nhớ giọng nói của người phụ nữ đó hơi quen."
Ngọc Nguyên và Ngọc Kỳ nhìn nhau, ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ là người quen thật? Mẹ, mẹ nghĩ kĩ lại xem, rốt cuộc là ai vậy?"
"Hình như bọn họ đang than phiền món ăn của tiệm nào đó làm không ngon, người đàn ông nói: "Lần sau không ăn ở tiệm này nữa". Người phụ nữ chỉ cười không nói, sau đó mẹ đến tiệm bánh mua đồ, lúc tính tiền, mẹ phát hiện người khách đằng trước để quên túi bánh ở quầy tính tiền, lúc đó trong tiệm đông khách quá, mẹ định nhắc nhở nhân viên, nhưng khi nhìn quanh thì thấy ai cũng đang bận, hơn nữa rõ ràng có một nhân viên khá nhỏ con đã nhìn thấy mẹ rồi nhưng mẹ chưa kịp lên tiếng thì người đó đã đi ra phía sau, mẹ đành phải cầm bánh của mình rời đi. Đến lúc mẹ đi qua chỗ khi nãy thì chiếc xe kia rời đi rồi. Về đến nhà mẹ mới phát hiện giọng nói của người phụ nữ đó rất mềm mại ướt át, càng nghĩ càng cảm thấy quen, hình như đã nghe ở đâu đó rồi."
Mềm mại ướt át? Đây là một từ rất đặc biệt, Peter Vương ân cần dẫn dắt: "Phan thái thái, theo bà nói thì người phụ nữ này chỉ cười hai tiếng, không nói lời nào, vậy tại sao bà cảm thấy giọng của cô ấy mềm mại ướt át được, bà đã từng nghe giọng nói ấy trong hoàn cảnh nào rồi?"
Phan thái thái suy nghĩ, mãi một lúc sau vẫn không đáp lại.
Ngọc Kỳ nói: "Lạ thật đấy, nếu vừa nghe đã thấy quen thì chắc là mẹ đã nghe giọng của người đó nhiều lần rồi. Nhưng thường ngày mẹ chỉ đi tới nhà
của mấy thái thái thân quen, thú vui của mẹ là đánh bài, cũng chẳng bao giờ tới những nơi như Bách Lạc Môn, xung quanh biệt thự nhà mình cũng không có hàng xóm nào như thế."
Phan thái thái giơ tay lên: "Từ từ, mẹ nhớ ra rồi, mẹ đã từng nghe thấy giọng người phụ nữ đó ở ngõ Đồng Phúc."
"Ngõ Đồng Phúc?" Mọi người ngạc nhiên.
Phan thái thái cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nhìn sang Hồng Đậu: "Hồng Đậu, người vũ nữ làm ở Bách Lạc Môn trên lầu ba chỗ nhà cháu tên là gì?"
Hồng Đậu ngẩn ra: "Khâu tiểu thư?"
"Đúng, chính là Khâu tiêu thư." Phan thái thái không để ý đến vết thương đang đau, ra sức gật đầu. Giọng của người phụ nữ đó rất đặc thù, vừa khàn khàn lại có vẻ ma mị khiến bà có ấn tượng khá sâu sắc, trước kia không thấy cô ta có liên quan gì đến hung thủ nên dù thế nào cũng không nghĩ ra được.
Trái tim Hồng Đậu chùng xuống, Khâu tiểu thư là vũ nữ nổi tiếng của Bách Lạc Môn, quen biết với rất nhiều loại người khác nhau, dù có qua lại với nhân vật như Bạch Hải Lập cũng không có gì kỳ lạ, dấu giày ở hiện trường vụ án là cỡ 39, chân của Khâu tiểu thư cỡ bao nhiêu nhỉ? Nghĩ hồi lâu, Hồng Đậu đột nhiên nhận ra mình chưa bao giờ chú ý tới chân của Khâu tiểu thư, nếu cô ta đúng là hung thủ, vậy thì mẹ và anh trai ở dưới lầu cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Cô ngồi không yên: "Cháu phải về ngõ Đồng Phúc ngay đây, hôm nay mẹ và anh trai chuyển nhà, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
Cố Quân đứng lên: "Tớ đi với cậu."
Peter Vương không biết xe của Hạ gia đang đỗ ở bên ngoài, vội nói: "Đợi chút đã, tôi đưa hai cô đi."
Nào ngờ ba người vừa ra ngoài thì Hạ Vân Khâm tới, chắc anh cũng thấy
người hầu Hạ gia ở ngoài đường rồi nên cũng không ngạc nhiên khi thấy Hồng Đậu, chỉ hơi nhíu mày, vừa oán trách vừa đau lòng nói: "Em thấy không thoải mái mà còn không ở nhà nghỉ ngơi đi, lại chạy loạn khắp nơi làm gì?"
Hồng Đậu vội kể lại chuyện vừa nãy.
Hạ Vân Khâm kinh ngạc nói: "Khâu tiểu thư?"
Hồng Đậu gật đầu: "Em tìm khắp nơi không thấy anh, cũng không biết anh đi đâu, nghe nói Khâu tiểu thư khả nghi nên em đang định về ngõ Đồng Phúc đón mẹ và anh trai đi rồi nói sau."
Hạ Vân Khâm vội ngăn cô lại: "Anh vừa đến ngõ Đồng Phúc rồi, mẹ vợ và anh trai đã chuyển tới chỗ ở mới, còn ít đồ dùng nữa anh bảo người hầu làm rồi, cùng lắm thì đến ngày mai sẽ chuyển xong. Anh cũng biết là nếu em không tự xem thì sẽ không yên tâm, bây giờ chúng ta đi, lát nữa anh đưa em về biệt thự Hạ gia. Vương thám tử, Cố Quân, lúc tôi đi mẹ vợ đang chuẩn bị cơm tối, mời hai người qua ăn."
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Chúng ta cùng lấy chất dinh dưỡng để tưới Tiểu Hồng Đậu nào.
92-100
Beta: An Dung Ni
Dùng cơm trưa xong, Hạ thái thái gọi lại cho Trình viện trưởng, đang trong thời kì loạn lạc, lịch làm việc của Trình viện trưởng đã được xếp kín rồi, mà Hạ thái thái lại không tin tưởng những bác sĩ trẻ tuổi khác trong bệnh viện, nhất định phải mời bằng được Trình viện trưởng đích thân tới mới thấy yên tâm, mãi đến khi xếp được cuộc hẹn lúc 8 giờ tối với viện trưởng bà mới yên tâm đi nghỉ trưa.
Hồng Đậu cũng về phòng, đợi một lát vẫn không thấy Hạ Vân Khâm về, gọi đến trường Aurora thì cũng không tiện lắm, nghĩ vậy cô đành sang thư phòng gọi điện cho văn phòng thám tử của Peter Vương. Người nhận điện thoại là Loda, nói hôm nay Hạ Vân Khâm không qua bên đó, còn Vương thám tử thì đã ra ngoài từ sáng sớm.
Hồng Đậu cúp điện thoại, nhấn chuông gọi chú Dư đi chuẩn bị xe, sáng nay mẹ chồng có nhắc đến việc phòng khám của Rhyt xảy ra chuyện gì đó, bây giờ cô định qua phòng khám của Rhyt để thăm mợ trước, sau đó về ngõ Đồng Phúc giúp mẹ và anh trai dọn nhà. Chắc người mà Hạ Vân Khâm phái đến đã qua đó từ sớm rồi, sáng nay cô ngủ quên mất, buổi chiều nhất định phải đến đó xem thế nào.
Có vẻ như Hạ Vân Khâm đã dặn trước chú Dư, sau khi chuẩn bị xong xe, chú còn sắp xếp người hộ tống Hồng Đậu đến phòng khám của Rhyt, sau đó còn cẩn thận đỗ xe ven đường.
Trong phòng khám khá ồn ào, Peter Vương, Cố Quân, cả gia đình nhà cậu mợ cũng đều ở đây, nhưng lại không thấy Rhyt và Vân Khâm đâu.
Sắc mặt của mợ đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, vết thương ở cổ vẫn còn khá đau, bà ngoan ngoãn nằm im trên giường, lúc nói chuyện cũng không dám nhúc nhích.
Hồng Đậu nhìn mợ rồi quay sang hỏi Ngọc Nguyên: "Buổi sáng phòng khám xảy ra chuyện gì à?"
Ngọc Nguyên đáp: "Hình như bạn của Rhyt bị cảnh sát bắt, anh ấy đi nộp tiền bảo lãnh rồi."
Hai người vừa đứng nói chuyện ở bên này, ánh mắt mợ nhìn Ngọc Nguyên lập tức sáng rực lên.
Hồng Đậu thở phào nhẹ nhõm. Sức khỏe của mợ đang có chuyển biến tốt về mọi mặt, lúc hỏi cũng không cần kiêng kị nhiều như hôm qua, sau khi y tá thay thuốc xong, cô liền đóng cửa phòng lại, hỏi: "Mợ, mấy ngày trước mợ có từng thấy Bạch Hải Lập ở gần đường Thắng Mỹ lần nào không?"
Cả trưa này Peter Vương đều ở phòng khám giúp Phan thái thái nhớ lại những gì bà đã thấy ở buổi tiệc trà, nghe thấy cô hỏi liền ngạc nhiên: "Hạ Vân Khâm điều tra ra được gì à?"
Hồng Đậu gật đầu: "Anh ấy vẫn luôn không hiểu tại sao mợ lại trở thành mục tiêu của hung thủ, tra tới tra lui vẫn không thấy manh mối gì ở buổi tiệc trà, đành phải đổi hướng lần theo tung tích của Bạch Hải Lập vào mấy hôm trước buổi tiệc, về sau phát hiện ra hắn từng rình mò theo dõi ở biệt thự Phan gia."
Phan thái thái ngớ người ra, suy nghĩ một hồi lâu mới đáp lại: "Cháu nói thế thì mợ nhớ ra rồi, lúc chạng vạng hôm trước, sau khi đánh bài xong mợ đã ghé qua tiệm Sullivan mua bánh ngọt cho Ngọc Nguyên, đi nửa đường đúng là có thấy một chiếc xe cảnh sát, cũng không rõ có phải là xe của Bạch đồn trưởng không, nhưng mợ thấy trong xe có một nam một nữ."
Mấy người Hồng Đậu ngẩn ra, vội hỏi tiếp: "Hai người họ trông thế nào?"
"Chỉ nhớ nam thì mặc âu phục, ngồi ở bên trong, không thấy rõ dáng vẻ, người phụ nữ kia tuy ngồi ở bên ngoài nhưng trên đầu lại quấn khăn quàng cổ."
Hồng Đậu lộ ra vẻ thất vọng: "Mợ không thấy rõ mặt của ai à?"
"Không." Phan thái thái vô cùng tiếc nuối, "Cũng phải, vốn dĩ đang bị theo dõi mà, sao mợ lại không nhìn kĩ hai người đó hơn một chút nữa nhỉ, lúc đó họ đang nói chuyện, mợ chỉ thoáng dừng lại..."
Vẻ mặt của Peter Vương trở nên nghiêm trọng hơn: "Bà có nhớ bọn họ nói gì không?"
Phan thái thái đang định trả lời thì đột nhiên nhớ ra gì đó, mở to hai mắt nói: "Đợi đã đợi đã, mợ nhớ giọng nói của người phụ nữ đó hơi quen."
Ngọc Nguyên và Ngọc Kỳ nhìn nhau, ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ là người quen thật? Mẹ, mẹ nghĩ kĩ lại xem, rốt cuộc là ai vậy?"
"Hình như bọn họ đang than phiền món ăn của tiệm nào đó làm không ngon, người đàn ông nói: "Lần sau không ăn ở tiệm này nữa". Người phụ nữ chỉ cười không nói, sau đó mẹ đến tiệm bánh mua đồ, lúc tính tiền, mẹ phát hiện người khách đằng trước để quên túi bánh ở quầy tính tiền, lúc đó trong tiệm đông khách quá, mẹ định nhắc nhở nhân viên, nhưng khi nhìn quanh thì thấy ai cũng đang bận, hơn nữa rõ ràng có một nhân viên khá nhỏ con đã nhìn thấy mẹ rồi nhưng mẹ chưa kịp lên tiếng thì người đó đã đi ra phía sau, mẹ đành phải cầm bánh của mình rời đi. Đến lúc mẹ đi qua chỗ khi nãy thì chiếc xe kia rời đi rồi. Về đến nhà mẹ mới phát hiện giọng nói của người phụ nữ đó rất mềm mại ướt át, càng nghĩ càng cảm thấy quen, hình như đã nghe ở đâu đó rồi."
Mềm mại ướt át? Đây là một từ rất đặc biệt, Peter Vương ân cần dẫn dắt: "Phan thái thái, theo bà nói thì người phụ nữ này chỉ cười hai tiếng, không nói lời nào, vậy tại sao bà cảm thấy giọng của cô ấy mềm mại ướt át được, bà đã từng nghe giọng nói ấy trong hoàn cảnh nào rồi?"
Phan thái thái suy nghĩ, mãi một lúc sau vẫn không đáp lại.
Ngọc Kỳ nói: "Lạ thật đấy, nếu vừa nghe đã thấy quen thì chắc là mẹ đã nghe giọng của người đó nhiều lần rồi. Nhưng thường ngày mẹ chỉ đi tới nhà
của mấy thái thái thân quen, thú vui của mẹ là đánh bài, cũng chẳng bao giờ tới những nơi như Bách Lạc Môn, xung quanh biệt thự nhà mình cũng không có hàng xóm nào như thế."
Phan thái thái giơ tay lên: "Từ từ, mẹ nhớ ra rồi, mẹ đã từng nghe thấy giọng người phụ nữ đó ở ngõ Đồng Phúc."
"Ngõ Đồng Phúc?" Mọi người ngạc nhiên.
Phan thái thái cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nhìn sang Hồng Đậu: "Hồng Đậu, người vũ nữ làm ở Bách Lạc Môn trên lầu ba chỗ nhà cháu tên là gì?"
Hồng Đậu ngẩn ra: "Khâu tiểu thư?"
"Đúng, chính là Khâu tiêu thư." Phan thái thái không để ý đến vết thương đang đau, ra sức gật đầu. Giọng của người phụ nữ đó rất đặc thù, vừa khàn khàn lại có vẻ ma mị khiến bà có ấn tượng khá sâu sắc, trước kia không thấy cô ta có liên quan gì đến hung thủ nên dù thế nào cũng không nghĩ ra được.
Trái tim Hồng Đậu chùng xuống, Khâu tiểu thư là vũ nữ nổi tiếng của Bách Lạc Môn, quen biết với rất nhiều loại người khác nhau, dù có qua lại với nhân vật như Bạch Hải Lập cũng không có gì kỳ lạ, dấu giày ở hiện trường vụ án là cỡ 39, chân của Khâu tiểu thư cỡ bao nhiêu nhỉ? Nghĩ hồi lâu, Hồng Đậu đột nhiên nhận ra mình chưa bao giờ chú ý tới chân của Khâu tiểu thư, nếu cô ta đúng là hung thủ, vậy thì mẹ và anh trai ở dưới lầu cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Cô ngồi không yên: "Cháu phải về ngõ Đồng Phúc ngay đây, hôm nay mẹ và anh trai chuyển nhà, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
Cố Quân đứng lên: "Tớ đi với cậu."
Peter Vương không biết xe của Hạ gia đang đỗ ở bên ngoài, vội nói: "Đợi chút đã, tôi đưa hai cô đi."
Nào ngờ ba người vừa ra ngoài thì Hạ Vân Khâm tới, chắc anh cũng thấy
người hầu Hạ gia ở ngoài đường rồi nên cũng không ngạc nhiên khi thấy Hồng Đậu, chỉ hơi nhíu mày, vừa oán trách vừa đau lòng nói: "Em thấy không thoải mái mà còn không ở nhà nghỉ ngơi đi, lại chạy loạn khắp nơi làm gì?"
Hồng Đậu vội kể lại chuyện vừa nãy.
Hạ Vân Khâm kinh ngạc nói: "Khâu tiểu thư?"
Hồng Đậu gật đầu: "Em tìm khắp nơi không thấy anh, cũng không biết anh đi đâu, nghe nói Khâu tiểu thư khả nghi nên em đang định về ngõ Đồng Phúc đón mẹ và anh trai đi rồi nói sau."
Hạ Vân Khâm vội ngăn cô lại: "Anh vừa đến ngõ Đồng Phúc rồi, mẹ vợ và anh trai đã chuyển tới chỗ ở mới, còn ít đồ dùng nữa anh bảo người hầu làm rồi, cùng lắm thì đến ngày mai sẽ chuyển xong. Anh cũng biết là nếu em không tự xem thì sẽ không yên tâm, bây giờ chúng ta đi, lát nữa anh đưa em về biệt thự Hạ gia. Vương thám tử, Cố Quân, lúc tôi đi mẹ vợ đang chuẩn bị cơm tối, mời hai người qua ăn."
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Chúng ta cùng lấy chất dinh dưỡng để tưới Tiểu Hồng Đậu nào.
92-100
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.