Chương 16: Lang Yêu (2)
Nayin
11/06/2023
Trong rừng, trời lúc này đã tối đen chỉ còn ánh trăng xuyên qua từng khe hở của lá cây soi xuống mặt đất. Ba con người ba màu áo khác nhau từ từ tiến sâu vào bên trong.
Thần u thảo này mọc thành từng chùm nhỏ, bề ngoài trông rất giống các loaih cỏ dại bình thường nhưng mùi hương của nó rất đặc biệt và không khó để nhận ra.
Cả ba đi được một lúc, Bạch Ngân Hoa nhìn thấy một chùm thần u thảo ở phía trước mặt đứng lại nói "Hai người nhìn kìa, là thần u thảo."
Khải Ngôn nhìn về phía trước mặt "Quả thật là thần u thảo."
"Những người dân ở đây mỗi lần động vào loại thảo dược này thường ngay lập tức sẽ bị những con sói kia tấn công"_Lục Thừa Phong gật đầu nói.
"Ta đi xem thử là biết ngay"_Bạch Ngân Hoa nói rồi liền chạy đến chổ thảo dược kia, nàng vừa ngồi xuống chuẩn bị hái nó lên thì xung quanh có tiếng thứ gì đó đang chạy đến chỗ nàng, bước chân của thứ đó rất mạnh mẽ, rất nhanh và rất hung hăng.
"Ngân Hoa cẩn thận"_Lục Thừa Phong vừa hét vừa chạy đến kéo nàng ra.
Trần Khải Ngôn cũng mau chóng chống đỡ đòn tấn công của quái vật kia.
Quả thật chính là một con sói có bộ lông màu trắng, mắt nó đỏ như máu, khuôn mặt hung tợn như đang muốn nuốt sống hắn.
Khải Ngôn rút kiếm chém nó một nhát. Nó liền đau đớn quay mặt trở đi.
"Sư huynh mau đuổi theo nó"_Bạch Ngân Hoa mặt vẫn chưa hết sợ kêu lên.
Lục Thừa Phong lúc này vừa lo lắng lại vừa giận dữ nhìn nàng "Đuổi theo gì chứ? Cứ hấp ta hấp tấp."
"Ngân Hoa sư muội, không sao chứ?"_Trần Khải Ngôn cũng lo lắng hỏi nàng.
Bạch Ngân Hoa liền lắc đầu "Ta không sao."
Nàng vừa nói xong đột nhiên xung quanh bọn họ phát ra một tiếng hú thất thanh, không phải một tiếng mà là mười tiếng, có khi là cả trăm tiếng hú cùng một lúc. Thứ âm thanh đó khiến cho bọn họ có chút lạnh sống lưng, lông trên tay cũng đua nhau dựng đứng cả lên.
"Tiếng gì vậy?"_Bạch Ngân Hoa mặt trắng bệch hỏi.
"Ta từng nghe nói, những con sói sống thành đàn, vào đêm trăng tròn nếu con nào đủ tu hành có thể có thân thể giống như con người, những con khác cũng tăng thêm rất nhiều sức mạnh"_Lục Thừa Phong mặt bất an nói.
Lúc này đột nhiên xung quanh bọn họ có rất nhiều những cặp mắt đỏ rực chiếu vào. Trong đám đó đột nhiên có một con người sói bước ra, trên người có một vết chém lớn hẳn là con lúc nãy bị Trần Khải Ngôn đánh.
"Tất cả cẩn thận!"
Trần Khải Ngôn vừa nói xong, tất cả những con sói trắng kia cũng nhảy ra tấn công bọn họ. Cả ba rút kiếm đánh trả, Trần Khải Ngôn là người có công lực giỏi nhất nên đánh với con đầu đàn của chúng.
Đánh nhau một lúc ai cũng đã thấm mệt, con lang yêu kia cũng dần dần kiệt sức, những con còn lại bị hạ gần một nửa.
Bạch Ngân Hoa vốn tư chất không ổn, nàng mệt đến nổi kiếm cũng cầm không vững nữa, con sói kia vồ lấy nàng, nàng may mắn né kịp nhưng kiếm đã rơi xuống. Nàng như bất động đứng nhìn con sói kia nhanh chóng tiếng đến chỗ nàng, nó vừa nhảy lên nàng dường như bị cái gì đó phản đòn lại một cách tàn hình. Đòn tấn công của nó đột nhiên chậm lại, lúc đó Lục Thừa Phong nhìn thấy liền đến ôm nàng tránh qua một bên sau đó một chiêu hạ gục nó.
"Muội không sao chứ?"_Lục Thừa Phong lo lắng hỏi.
Nàng lắc đầu liên tục, vẫn chưa hoàn hồn.
Lục Thừa Phong lay người nàng sau đó đặt tay lên vai nàng "Ngân Hoa phải cẩn thận biết chưa hả? Đừng để bị thương đó"
"Ta biết rồi"_Bạch Ngân Hoa bình tĩnh nhìn y đáp.
Lục Thừa Phong nghe nàng nói vậy cũng yên tâm phần nào. Y nhặt kiếm lên đưa cho nàng sau đó quay trở lại đánh tiếp với sói yêu kia.
Tình thế trông rất hỗn loạn kia chẳng mấy chốc chỉ còn lại bốn thân ảnh nhìn nhau. Con lang yêu kia thấy tình thế bất ổn, sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Cả ba bọn họ cũng mau chóng đuổi theo, kết quả nó đưa ba người đến một hang động không xa.
Trong hang động này tối đen như mực, không có một chút ánh sáng. Lục Thừa Phong lấy trong tay áo một ống tre nhỏ, thổi một hơi vào nó lửa liền bốc lên, cả ba dựa vào đó tìm lối đi.
Đi sâu vào trong hang động có một luồng ánh sáng rất mảnh liệt dẫn bọn họ vào trong. Vừa đến nơi, trước mắt họ là con lang yêu lúc nãy bị trọng thương bỏ chạy đang hút lấy linh lực từ viên hồng ngọc nhỏ sáng rực kia. Không hiểu như thế nào Bạch Ngân Hoa cũng bị mê hoặc bởi hòn đá đó.
"Yêu hồng ngọc của Điệp Tinh cốc?"_Trần Khải Ngôn hạ giọng nói.
Lục Thừa Phong nghe hắn nói vậy cũng khó hiểu "Sư huynh, huynh biết thứ đó sao?"
Trần Khải Ngôn gật đầu "ừm" một tiếng "Vật đó là của Điệp Tinh cốc giúp cho những con Điệp yêu trong cốc duy trì yêu lực."
Lúc này con lang yêu kia đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt của nó tràn đầy nộ khí nhìn vào bọn họ "Các ngươi lại còn không buông tha cho ta?"
"Tha cho ngươi? Nực cười. Tha cho ngươi để ngươi tiếp tục hại người sao?"_Lục Thừa Phong nói rồi rút kiếm tiến đến tấn công nó.
Con sói đó cũng phản đòn lại, Trần Khải Ngôn cùng theo Thừa Phong tấn công nó.
Thần u thảo này mọc thành từng chùm nhỏ, bề ngoài trông rất giống các loaih cỏ dại bình thường nhưng mùi hương của nó rất đặc biệt và không khó để nhận ra.
Cả ba đi được một lúc, Bạch Ngân Hoa nhìn thấy một chùm thần u thảo ở phía trước mặt đứng lại nói "Hai người nhìn kìa, là thần u thảo."
Khải Ngôn nhìn về phía trước mặt "Quả thật là thần u thảo."
"Những người dân ở đây mỗi lần động vào loại thảo dược này thường ngay lập tức sẽ bị những con sói kia tấn công"_Lục Thừa Phong gật đầu nói.
"Ta đi xem thử là biết ngay"_Bạch Ngân Hoa nói rồi liền chạy đến chổ thảo dược kia, nàng vừa ngồi xuống chuẩn bị hái nó lên thì xung quanh có tiếng thứ gì đó đang chạy đến chỗ nàng, bước chân của thứ đó rất mạnh mẽ, rất nhanh và rất hung hăng.
"Ngân Hoa cẩn thận"_Lục Thừa Phong vừa hét vừa chạy đến kéo nàng ra.
Trần Khải Ngôn cũng mau chóng chống đỡ đòn tấn công của quái vật kia.
Quả thật chính là một con sói có bộ lông màu trắng, mắt nó đỏ như máu, khuôn mặt hung tợn như đang muốn nuốt sống hắn.
Khải Ngôn rút kiếm chém nó một nhát. Nó liền đau đớn quay mặt trở đi.
"Sư huynh mau đuổi theo nó"_Bạch Ngân Hoa mặt vẫn chưa hết sợ kêu lên.
Lục Thừa Phong lúc này vừa lo lắng lại vừa giận dữ nhìn nàng "Đuổi theo gì chứ? Cứ hấp ta hấp tấp."
"Ngân Hoa sư muội, không sao chứ?"_Trần Khải Ngôn cũng lo lắng hỏi nàng.
Bạch Ngân Hoa liền lắc đầu "Ta không sao."
Nàng vừa nói xong đột nhiên xung quanh bọn họ phát ra một tiếng hú thất thanh, không phải một tiếng mà là mười tiếng, có khi là cả trăm tiếng hú cùng một lúc. Thứ âm thanh đó khiến cho bọn họ có chút lạnh sống lưng, lông trên tay cũng đua nhau dựng đứng cả lên.
"Tiếng gì vậy?"_Bạch Ngân Hoa mặt trắng bệch hỏi.
"Ta từng nghe nói, những con sói sống thành đàn, vào đêm trăng tròn nếu con nào đủ tu hành có thể có thân thể giống như con người, những con khác cũng tăng thêm rất nhiều sức mạnh"_Lục Thừa Phong mặt bất an nói.
Lúc này đột nhiên xung quanh bọn họ có rất nhiều những cặp mắt đỏ rực chiếu vào. Trong đám đó đột nhiên có một con người sói bước ra, trên người có một vết chém lớn hẳn là con lúc nãy bị Trần Khải Ngôn đánh.
"Tất cả cẩn thận!"
Trần Khải Ngôn vừa nói xong, tất cả những con sói trắng kia cũng nhảy ra tấn công bọn họ. Cả ba rút kiếm đánh trả, Trần Khải Ngôn là người có công lực giỏi nhất nên đánh với con đầu đàn của chúng.
Đánh nhau một lúc ai cũng đã thấm mệt, con lang yêu kia cũng dần dần kiệt sức, những con còn lại bị hạ gần một nửa.
Bạch Ngân Hoa vốn tư chất không ổn, nàng mệt đến nổi kiếm cũng cầm không vững nữa, con sói kia vồ lấy nàng, nàng may mắn né kịp nhưng kiếm đã rơi xuống. Nàng như bất động đứng nhìn con sói kia nhanh chóng tiếng đến chỗ nàng, nó vừa nhảy lên nàng dường như bị cái gì đó phản đòn lại một cách tàn hình. Đòn tấn công của nó đột nhiên chậm lại, lúc đó Lục Thừa Phong nhìn thấy liền đến ôm nàng tránh qua một bên sau đó một chiêu hạ gục nó.
"Muội không sao chứ?"_Lục Thừa Phong lo lắng hỏi.
Nàng lắc đầu liên tục, vẫn chưa hoàn hồn.
Lục Thừa Phong lay người nàng sau đó đặt tay lên vai nàng "Ngân Hoa phải cẩn thận biết chưa hả? Đừng để bị thương đó"
"Ta biết rồi"_Bạch Ngân Hoa bình tĩnh nhìn y đáp.
Lục Thừa Phong nghe nàng nói vậy cũng yên tâm phần nào. Y nhặt kiếm lên đưa cho nàng sau đó quay trở lại đánh tiếp với sói yêu kia.
Tình thế trông rất hỗn loạn kia chẳng mấy chốc chỉ còn lại bốn thân ảnh nhìn nhau. Con lang yêu kia thấy tình thế bất ổn, sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Cả ba bọn họ cũng mau chóng đuổi theo, kết quả nó đưa ba người đến một hang động không xa.
Trong hang động này tối đen như mực, không có một chút ánh sáng. Lục Thừa Phong lấy trong tay áo một ống tre nhỏ, thổi một hơi vào nó lửa liền bốc lên, cả ba dựa vào đó tìm lối đi.
Đi sâu vào trong hang động có một luồng ánh sáng rất mảnh liệt dẫn bọn họ vào trong. Vừa đến nơi, trước mắt họ là con lang yêu lúc nãy bị trọng thương bỏ chạy đang hút lấy linh lực từ viên hồng ngọc nhỏ sáng rực kia. Không hiểu như thế nào Bạch Ngân Hoa cũng bị mê hoặc bởi hòn đá đó.
"Yêu hồng ngọc của Điệp Tinh cốc?"_Trần Khải Ngôn hạ giọng nói.
Lục Thừa Phong nghe hắn nói vậy cũng khó hiểu "Sư huynh, huynh biết thứ đó sao?"
Trần Khải Ngôn gật đầu "ừm" một tiếng "Vật đó là của Điệp Tinh cốc giúp cho những con Điệp yêu trong cốc duy trì yêu lực."
Lúc này con lang yêu kia đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt của nó tràn đầy nộ khí nhìn vào bọn họ "Các ngươi lại còn không buông tha cho ta?"
"Tha cho ngươi? Nực cười. Tha cho ngươi để ngươi tiếp tục hại người sao?"_Lục Thừa Phong nói rồi rút kiếm tiến đến tấn công nó.
Con sói đó cũng phản đòn lại, Trần Khải Ngôn cùng theo Thừa Phong tấn công nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.