Chương 86: Từ Chối Trần Khải Ngôn
Nayin
11/06/2023
"Chỗ thú này ta sẽ kêu người trị thương rồi thả chúng về rừng."
"Vâng! Vậy con xin phép rời đi ạ!"
Ngân Hoa cùng Khải Ngôn đồng thanh nói. Rồi cả hai người cũng nhanh chóng rời đi.
Sau khi đi được vài bước, Bạch Ngân Hoa sực nhớ chuyện đã hứa với Khải Ngôn liền vội lên tiếng "Sư huynh! Chúng ta khi nào xuống núi đây?"
"Tùy ý muội thôi, ta sao cũng được mà!"_Trần Khải Ngôn nhìn nàng đáp.
Lúc này một âm thanh "rột rột" phát ra, Ngân Hoa nghe thấy vội ôm bụng xoa xoa, ngại ngùng đến không dám nhìn Khải Ngôn.
"Muội đói rồi?"_Trần Khải Ngôn cười hỏi.
Ngân Hoa khẽ gật đầu, nàng nhăn mặt nói thêm "Từ lúc thức dậy đến bây giờ, ta chỉ có đến xem các huynh tỉ thí, rồi sau đó lại đi săn. Bây giờ đã là buổi trưa rồi vẫn chưa ăn gì."
Sự ngây ngô của nàng vừa cáu khỉnh lại dễ thương làm Khải Ngôn kia không nhịn được mà cười rồi xoa đầu nàng "Vậy bây giờ chúng ta đi ăn?"
Ngân Hoa nghe đến được ăn liền sáng mắt, nàng nhìn hắn vừa cười vừa gật đầu không ngớt "Được được! Vậy chúng ta xuống núi ăn dê nướng đi!"
"Được thôi!"
Nói rồi Khải Ngôn và Ngân Hoa cùng nhau bước đi.
...----------------...
Một quán rượu có tiếng tăm ở nội trấn, khách ra vào tấp nập, quán này cũng được bày trí đẹp mắt nhưng tối giản. Người ra vào ngoài tiểu nhị phục vụ thì toàn là những người giàu có, họ ăn mặc vừa sang trọng vừa đẹp mắt.
"Cạn ly!"
Giọng nói vừa ngọt vừa say của Ngân Hoa không lẫn vào đâu được. Nàng cùng sư huynh của nàng, cả hai đã ngồi ở đây gần ba canh giờ. Cả hai vừa nói chuyện vừa ăn những món ngon vừa uống rượu ngọt, hết chum này tới chum khác thoáng chốc cũn đến lúc mặt trời sắp lặn.
Bạch Ngân Hoa giọng say sỉn tay nâng chén rượu nói "Hôm nay ta rất vui, ta cũng rất buồn và hoang mang nhiều chuyện nữa. May mà có huynh. Huynh luôn đối xử tốt với ta như vậy, luôn dịu dàng như vậy. Ta thật sự coi trọng huynh đó sư huynh. Ta kính huynh một chén nữa!"
Trần Khải Ngôn cũng nâng chén rượu của mình mà đáp trả lời nàng "Ta sẽ luôn luôn ở bên muội, dù thế nào đi nữa!"
Ngân Hoa nhăn mặt lắc đầu, xua tay tỏ ý không đồng tình "Không được, không được! Huynh còn phải thành hôn sinh con, sao có thể lúc nào cũng ở bên ta chứ. Huynh phải cho ta một sư tẩu, còn cho ta có nhũng đứa cháu thật dễ thương nữa, chúng sẽ gọi ta một tiếng cô cô. Haha nghĩ đến thôi đã thấy rất ngầu rồi!"
Rượu vào lời ra, Trần Khải Ngôn nghe nàng nói như vậy, tâm tư không thể giấu kín nữa liền bộc bạch "Không được, tâm ý của ta lẽ nào muội còn chưa hiểu sao. Với cả hôn ước cũng đã định rồi. Ngoài muội ra, ta sẽ không thành hôn với ai cả!"
Ngân Hoa nghe xong liền đáp "Huynh đừng nói đùa như vậy chứ sư huynh! Chúng ta. Ta, huynh, Thừa Phong ở bên nhau bao lâu nay cùng nhau rèn luyện, cùng nhau chiến đấu với yêu, với người xấu. Huynh không nhận ra ta thích Lục Thừa Phong sao? Chúng ta không thể nào đâu!"
Khải Ngôn nghe xong lời đó của nàng, hắn đau lòng vô cùng. Tay cũng nắm lại chặt cứng như đang kìm chế sự ghen tức bên trong. Hắn nhìn nàng, ánh mắt đầy thất vọng nói "Tại sao... chọn Lục Thừa Phong?"
"Bởi vì... bởi vì..."_Bạch Ngân Hoa nói chưa kịp dứt câu đã gục xuống bàn. Hôm nay uống quá chén rồi. Nàng say đến khuôn mặt trắng trẻo kia cũng trở thành màu đỏ.
Trần Khải Ngôn hụt hẫng, hắn nghĩ lại lời nàng nói thích Thừa Phong, ánh mắt liền thay đổi từ dịu dàng sang ẩn uất. Bàn tay nắm chặt chặt đến nổi hết gân máu. *Ngân Hoa, ta không thể để mất muội được. Trước nay Trần Khải Ngôn chưa một lần mong muốn thứ gì. Giờ đây ta chỉ muốn muội là của ta. Hôn ước đã định, ta sẽ không bao giờ đánh mất muội.*
Nghĩ xong hắn uống cạn chén rượu còn dở rồi vội đứng dậy cõng nàng về.
...----------------...
Cả hai vừa về đến đại sảnh của Thành Dương, trời cũng tối hẳn. Tối nay đại sảnh khá đông vui, có mặt khá nhiều người. Lục chưởng môn, Hàn Khởi, Lục Thừa Phong, cả Trương Y Phàm cũng có mặt. Thì ra là đôi phu thê mới cưới Lâm Mẫn Hằng và Thường Phỉ Phỉ ghé thăm.
Cả hai vừa tới liền thu hút sự chú ý của mọi người. Nhìn dáng vẻ nửa say sửa tỉnh của hai người, mùi rượu lại nồng nặc làm người lớn đều nhăn mặt tỏ ý không hài lòng.
Trần Khải Ngôn tuy uống nhiều nhưng tửu lượng hắn cao nên vẫn còn tình táo, hắn thấy các trưởng bối nhìn với ánh mắt không vui liền cúi đầu hành lễ "Chưởng môn sư phụ! Sư bá! Sư thúc! Cô cô!"
"Khải Ngôn à, con cùng với Ngân Hoa tại sao là say sỉn như vậy?"_Thường Phỉ Phỉ tuy khó chịu nhưng cũng ân cần hỏi.
Trần Khải Ngôn vội chấn chỉnh bản thân đáp "Thưa cô cô! Chuyện là hôm nay sư muội được sư phụ khen thưởng, sư muội muốn cùng con ăn mừng nhưng bọn con có uống hơi nhiều. Mong cô cô, sư phụ và hai vị sư thúc, sư bá thứ tội!"
"Bạch Ngân Hoa! Có nhìn thấy mọi người ở đây không?"_Lục Tư Đường nghiêm mặt nhìn Ngân Hoa đang đứng cúi gầm mặt quát lớn.
"Vâng! Vậy con xin phép rời đi ạ!"
Ngân Hoa cùng Khải Ngôn đồng thanh nói. Rồi cả hai người cũng nhanh chóng rời đi.
Sau khi đi được vài bước, Bạch Ngân Hoa sực nhớ chuyện đã hứa với Khải Ngôn liền vội lên tiếng "Sư huynh! Chúng ta khi nào xuống núi đây?"
"Tùy ý muội thôi, ta sao cũng được mà!"_Trần Khải Ngôn nhìn nàng đáp.
Lúc này một âm thanh "rột rột" phát ra, Ngân Hoa nghe thấy vội ôm bụng xoa xoa, ngại ngùng đến không dám nhìn Khải Ngôn.
"Muội đói rồi?"_Trần Khải Ngôn cười hỏi.
Ngân Hoa khẽ gật đầu, nàng nhăn mặt nói thêm "Từ lúc thức dậy đến bây giờ, ta chỉ có đến xem các huynh tỉ thí, rồi sau đó lại đi săn. Bây giờ đã là buổi trưa rồi vẫn chưa ăn gì."
Sự ngây ngô của nàng vừa cáu khỉnh lại dễ thương làm Khải Ngôn kia không nhịn được mà cười rồi xoa đầu nàng "Vậy bây giờ chúng ta đi ăn?"
Ngân Hoa nghe đến được ăn liền sáng mắt, nàng nhìn hắn vừa cười vừa gật đầu không ngớt "Được được! Vậy chúng ta xuống núi ăn dê nướng đi!"
"Được thôi!"
Nói rồi Khải Ngôn và Ngân Hoa cùng nhau bước đi.
...----------------...
Một quán rượu có tiếng tăm ở nội trấn, khách ra vào tấp nập, quán này cũng được bày trí đẹp mắt nhưng tối giản. Người ra vào ngoài tiểu nhị phục vụ thì toàn là những người giàu có, họ ăn mặc vừa sang trọng vừa đẹp mắt.
"Cạn ly!"
Giọng nói vừa ngọt vừa say của Ngân Hoa không lẫn vào đâu được. Nàng cùng sư huynh của nàng, cả hai đã ngồi ở đây gần ba canh giờ. Cả hai vừa nói chuyện vừa ăn những món ngon vừa uống rượu ngọt, hết chum này tới chum khác thoáng chốc cũn đến lúc mặt trời sắp lặn.
Bạch Ngân Hoa giọng say sỉn tay nâng chén rượu nói "Hôm nay ta rất vui, ta cũng rất buồn và hoang mang nhiều chuyện nữa. May mà có huynh. Huynh luôn đối xử tốt với ta như vậy, luôn dịu dàng như vậy. Ta thật sự coi trọng huynh đó sư huynh. Ta kính huynh một chén nữa!"
Trần Khải Ngôn cũng nâng chén rượu của mình mà đáp trả lời nàng "Ta sẽ luôn luôn ở bên muội, dù thế nào đi nữa!"
Ngân Hoa nhăn mặt lắc đầu, xua tay tỏ ý không đồng tình "Không được, không được! Huynh còn phải thành hôn sinh con, sao có thể lúc nào cũng ở bên ta chứ. Huynh phải cho ta một sư tẩu, còn cho ta có nhũng đứa cháu thật dễ thương nữa, chúng sẽ gọi ta một tiếng cô cô. Haha nghĩ đến thôi đã thấy rất ngầu rồi!"
Rượu vào lời ra, Trần Khải Ngôn nghe nàng nói như vậy, tâm tư không thể giấu kín nữa liền bộc bạch "Không được, tâm ý của ta lẽ nào muội còn chưa hiểu sao. Với cả hôn ước cũng đã định rồi. Ngoài muội ra, ta sẽ không thành hôn với ai cả!"
Ngân Hoa nghe xong liền đáp "Huynh đừng nói đùa như vậy chứ sư huynh! Chúng ta. Ta, huynh, Thừa Phong ở bên nhau bao lâu nay cùng nhau rèn luyện, cùng nhau chiến đấu với yêu, với người xấu. Huynh không nhận ra ta thích Lục Thừa Phong sao? Chúng ta không thể nào đâu!"
Khải Ngôn nghe xong lời đó của nàng, hắn đau lòng vô cùng. Tay cũng nắm lại chặt cứng như đang kìm chế sự ghen tức bên trong. Hắn nhìn nàng, ánh mắt đầy thất vọng nói "Tại sao... chọn Lục Thừa Phong?"
"Bởi vì... bởi vì..."_Bạch Ngân Hoa nói chưa kịp dứt câu đã gục xuống bàn. Hôm nay uống quá chén rồi. Nàng say đến khuôn mặt trắng trẻo kia cũng trở thành màu đỏ.
Trần Khải Ngôn hụt hẫng, hắn nghĩ lại lời nàng nói thích Thừa Phong, ánh mắt liền thay đổi từ dịu dàng sang ẩn uất. Bàn tay nắm chặt chặt đến nổi hết gân máu. *Ngân Hoa, ta không thể để mất muội được. Trước nay Trần Khải Ngôn chưa một lần mong muốn thứ gì. Giờ đây ta chỉ muốn muội là của ta. Hôn ước đã định, ta sẽ không bao giờ đánh mất muội.*
Nghĩ xong hắn uống cạn chén rượu còn dở rồi vội đứng dậy cõng nàng về.
...----------------...
Cả hai vừa về đến đại sảnh của Thành Dương, trời cũng tối hẳn. Tối nay đại sảnh khá đông vui, có mặt khá nhiều người. Lục chưởng môn, Hàn Khởi, Lục Thừa Phong, cả Trương Y Phàm cũng có mặt. Thì ra là đôi phu thê mới cưới Lâm Mẫn Hằng và Thường Phỉ Phỉ ghé thăm.
Cả hai vừa tới liền thu hút sự chú ý của mọi người. Nhìn dáng vẻ nửa say sửa tỉnh của hai người, mùi rượu lại nồng nặc làm người lớn đều nhăn mặt tỏ ý không hài lòng.
Trần Khải Ngôn tuy uống nhiều nhưng tửu lượng hắn cao nên vẫn còn tình táo, hắn thấy các trưởng bối nhìn với ánh mắt không vui liền cúi đầu hành lễ "Chưởng môn sư phụ! Sư bá! Sư thúc! Cô cô!"
"Khải Ngôn à, con cùng với Ngân Hoa tại sao là say sỉn như vậy?"_Thường Phỉ Phỉ tuy khó chịu nhưng cũng ân cần hỏi.
Trần Khải Ngôn vội chấn chỉnh bản thân đáp "Thưa cô cô! Chuyện là hôm nay sư muội được sư phụ khen thưởng, sư muội muốn cùng con ăn mừng nhưng bọn con có uống hơi nhiều. Mong cô cô, sư phụ và hai vị sư thúc, sư bá thứ tội!"
"Bạch Ngân Hoa! Có nhìn thấy mọi người ở đây không?"_Lục Tư Đường nghiêm mặt nhìn Ngân Hoa đang đứng cúi gầm mặt quát lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.