Chương 13: Kinh tâm động phách
Tiểu Ly
06/05/2016
Bạch Tử Họa giống như tảng đá chìm xuống đáy hồ.
Vào giờ khắc này, hắn thậm chí có một loại cảm giác hoài nghi suy đoán của mình lúc trước. Nước hồ tuy có chút lạnh lẽo nhưng căn bản không có bất kì điều gì bất thường. Điều duy nhất không bình thường chính là trong hồ không có sinh vật sống nào hết, cũng giống như bên ngoài.
Hết thảy đều yên tĩnh.
Không biết trầm xuống thời gian bao lâu, Bạch tử Họa rốt cục cảm thấy dưới chân dẫm lên cái gì, ánh mắt đi xuống vừa nhìn, dĩ nhiên là một tảng đá trắng noãn như ngọc. Hơn nữa, đập vào mắt có thể thấy được, cả đáy nước, toàn bộ là tảng đá như vậy!
Phía trước, đột nhiên truyền đến một trận ba động như có như không.
Bạch Tử Họa trong lòng vừa động tiến đến. Bồng bềnh thoát đi mấy trăm trượng, trước mặt xuất hiện một cửa động bạch quang lóe ra! Cái cửa động này, tản ra bạch quang nhu hòa, phát ra tiếng kêu gọi thân thiết, tựa như đối với Bạch tử Họa ra sức mời gọi.
Nơi này chẳng lẽ có cái gì hung hiểm? Bạch Tử Họa nhíu mày suy nghĩ nhưng vẫn bước vào.
Đầu nhập vào trong một cái mộng cảnh!
Bạch Tử Họa tuyệt đối không ngờ nơi hắn bước vào lại là một chỗ như vậy! Sau này nghĩ lại, hắn đối với nơi này vẫn khiếp sợ không thôi, không hề muốn quay lại dù chỉ một lần.
Trước mặt nhân ảnh chợt lóe, một người xuất hiện ở trước mặt hắn.
Bạch Tử Họa kinh hô một tiếng: “Nàng tại sao lại ở chỗ này?”
Xuất hiện trước mặt, chính là Hồng Điệp, nàng tươi cười, bộ dáng mười phần nghịch ngợm: “Có phải chàng không nghĩ tới không?”
“Chính xác là không nghĩ tới.” Bạch Tử Họa cười khổ lắc đầu.
Hắn vốn hoài nghi là ảo cảm giác, nhưng khi hai tay cùng Hồng Điệp tiếp xúc, cái loại cảm giác quen thuộc, xúc cảm thực sự này cho hắn biết, đây không phải là ảo giác.
“Hì hì, ta sớm biết chàng có ý định xuống đây mạo hiểm nên đã dùng phân thân thuật bí mật đưa một phân thân xuống đây. Chàng xem ta có lợi hại không?”
Hồng Điệp cười đắc ý.
“Bạch Tử Họa, chúng ta hiện tại lâm vào hoàn cảnh này, chính là đồng sinh cộng tử. Chàng không cần ôm ý định một mình mạo hiểm nữa, nếu chàng xảy ra chuyện gì, ta biết phải làm sao? Chàng thật quá ích kỷ!”
Bạch Tử Họa xoa nhẹ đầu nàng, khẽ nói:
“Là lỗi của ta, vốn cho rằng nơi này có phản ứng với nàng…” Hắn nói đến một nửa, đột nhiên tỉnh ngộ: “Nàng không bị phản ứng với nước hồ sao?”
Hồng Điệp tinh nghịch nháy mắt: “Ta đương nhiên là có cách mới dám xuống đây, lúc nãy chẳng qua không cẩn thận mà thôi!” Nàng bước tới một bước, kéo tay Bạch Tử Họa: “Ta cảm giác được thứ đồ kia, để ta dẫn chàng đi…”
Hai người cầm tay thông hành.
Bạch Tử Họa trong lòng thoáng cảm thấy ấm áp. Thì ra, nàng rất để ý đến hắn.
Hồng Điệp đột nhiên quay lại nhìn hắn, tiếng cười lảnh lót như chuông bạc:
“Không có ta xem chàng tìm kiếm thứ đồ kia kiểu gì. Chờ đến lúc ra xem ta nghĩ cách thu thập chàng… “
Đột nhiên, Bạch Tử Họa con ngươi co rụt lại, quát lên: “Cẩn thận!”
Bởi vì hắn kinh hãi phát hiện, ở sau lưng Hồng Điệp, xuất hiện một đạo kiếm quang phát sáng! Một thanh kiếm bằng tốc độ giống như sấm sét, đâm xuyên qua cơ thể nàng, lưỡi kiếm lộ ra bên ngoài cơ thể, máu tuôn xối xả, chậm rãi khuếch tán trong làn nước.
Thanh kiếm này vô thanh vô tức, thậm chí ngay cả nước chảy cũng không có bất kỳ biến hóa! Nhưng âm trầm như thế, nhanh như thế đủ khiến Bạch Tử Họa trở tay không kịp!
Bạch Tử Họa đau lòng rống to, chỉ cảm giác trái tim đột nhiên bị bóp nghẹt.
Một kiếm này ác độc như thế, ngay trái tim nàng! Cho dù Bạch Tử Họa có linh đan diệu dược gì cũng tuyệt đối không cứu được Hồng Điệp.
Nụ cười lưu lại trên mặt Hồng Điệp trở nên cứng ngắc.
“Vốn dĩ… Vốn dĩ muốn hỗ trợ ngươi… Không nghĩ tới cũng là để ngươi thương tâm… như vậy… thực xin lỗi.”
Hồng Điệp rốt cuộc ngã xuống phía trước, Bạch Tử Họa kinh hãi thất sắc, ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng vọt lên phía trước, ôm lấy nàng. Thân thể Hồng Điệp ở trong lồng ngực của hắn run rẩy.
Hồng Điệp dùng sức mở mắt, nhìn Bạch Tử Họa, trên mặt tràn đầy quyến luyến tiếc nuối không thôi, nhưng ánh mắt của nàng rốt cục trở nên bình tĩnh, lại vẫn nở một nụ cười, lẩm bẩm nói:
“Xin lỗi… Ta nuốt lời rồi, chàng nhất định phải bảo trọng… “
“Không cần đi!” Bạch Tử Họa ôm thật chặt Hồng Điệp, cả người run rẩy. Hắn thậm chí còn không biết tên của nàng!
Hồng Điệp kinh ngạc nhìn hắn, vẫn nở nụ cười, nói một câu nói: “Xem chàng kìa… bộ dáng sao lại giống như sắp khóc thế… muốn ta chết không nhắm mắt sao?”
Tay của nàng giơ lên, tựa hồ muốn xóa đi nước mắt trên mặt Bạch Tử Họa. Nhưng bàn tay đưa lên một nửa, bỗng nhiên rũ xuống. Trong mắt của nàng, đọng lại một tia áy náy nồng đậm.
“Không!” Bạch Tử Họa ngửa mặt lên trời kêu to, một ngụm máu đỏ tươi đột nhiên phun ra. Ánh mắt phẫn hận nhìn địa phương phát ra một kiếm trí mạng kia.
Nơi đó không có một bóng người!
“Đi ra!” Bạch Tử Họa tức giận gào thét!
Đối diện yên tĩnh, không có bất cứ động tĩnh gì.
Nếu không phải thi thể Hồng Điệp đang ở trong lòng, Bạch Tử Họa cơ hồ muốn cho đây là một giấc mộng! Hắn thậm chí đã quên đi đây chỉ là một phân thân của nàng.
Bạch Tử Họa ôm thi thể Hồng Điệp đi về phía trước, ống tay áo chớp động, trường kiếm sắc lạnh đã xuất ra.
“Bạch Tử Họa!”
Sau lưng truyền đến một tiếng gọi, Bạch Tử Họa cả người chấn động. Đây là tiếng của Hồng Điệp không sai, chẳng lẽ một phân thân khác của nàng lại xuống đây hoặc cũng có thể là bản tôn của nàng? Là nàng phát hiện phân thân của mình xảy ra chuyện nên theo xuống đây sao? Nàng không biết là phân thân bị tiêu diệt sẽ tổn hại rất lớn đến linh hồn sao?
Hồng Điệp một tiếng kêu này không có bi thương, chỉ có…chỉ có… ngoài ý muốn cùng nhàn nhạt không có thể tin.
Bạch Tử Họa như gió xoay người lại. Nháy mắt mặt không còn chút huyết sắc lại phun ra một ngụm máu.
Chỉ thấy một thanh trường kiếm lóe sáng đang ở trong thân thể Hồng Điệp xuyên ra ngoài! Trường kiếm loang loáng, máu tươi phun trào.
Hồng Điệp nắm lấy mũi kiếm, máu tươi từ mũi kiếm nằm trong tay nàng trào ra.
Nàng phun ra một ngụm máu, ánh mắt lo lắng: “Không cần lo cho ta… Ta chỉ là phân thân… Bản tôn của ta vẫn ở trên kia. Chàng mau đi đi… tìm thấy thứ kia, có thể rời khỏi đây…”
Hư ảnh phía sau nàng giống như chợt lóe, phát ra một tiếng âm trầm khoái ý cười lạnh, đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất. Bạch Tử Họa căn bản không còn kịp truy tung, hắn bi thống cơ hồ chết lặng trong lòng, trong mắt chỉ nhìn thấy huyết sắc. Thậm chí không nghĩ tới những thứ khác! Hai phân thân, nàng thế nhưng đã mất đi hai phân thân.
Hắn còn nhớ rất rõ mấy ngày trước, phân thân thuật của tộc Tiên Linh lợi hại nhất, tuy gọi là phân thân thuật nhưng lại không phải là pháp thuật, cũng không phải ảo thuật. Chính là chia tách linh hồn cho mỗi phân thân, vì thế phân thân so với bản tôn cũng không khác là bao, thực lực cũng y hệt. Thế nhưng mỗi phân thân tổn thất đều là gánh nặng vô cùng lớn đối với linh hồn, nàng hiện tại cũng chỉ tu luyện được hai phân thân…
Bạch Tử Họa lặng nhìn hai phân thân của Hồng Điệp từ từ biến thành muôn ngàn cánh bướm dập dờn trong nước rồi biến mất, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Trước mặt mình, người mình quan tâm đã chết hai lần!
Bạch Tử Họa ánh mắt lộ ra thần sắc thống khổ, lại chỉ có thể nói hai tiếng xin lỗi. Tuy rằng đó chỉ là phân thân của nàng, nhưng cùng nàng có gì khác biệt? Thời khắc này có thể nào không đau lòng?
Cho dù là mộng cũng quá ác độc!
Bạch Tử Họa trong lòng ôm hi vọng, tự vung kiếm chém lên tay mình, máu tươi xông ra, đau thấu linh hồn.
Có đau, không phải là mộng!
Đây là thật!
Hắn hết sức chuyên chú nhớ lại hết thảy trước khi đến đây. Tất cả mọi chuyện đều vô cùng chân thực!
Mà lúc này, vô số đao quang kiếm ảnh từ bốn phương tám hướng xông tới giống như thiên la địa võng. Dường như quyết tâm phải lấy mạng hắn!
Bạch Tử Họa không động, ánh mắt chăm chú giống như muốn nhìn xuyên qua lớp đao quang kiếm ảnh xem kẻ nào đứng sau màn.
Đúng lúc này!
“Không được thương tổn hắn!” Một đạo hồng y mạn diệu bóng dáng, khinh phiêu phiêu rơi ở trước mặt Bạch Tử Họa.
Hồng y thiếu nữ dung mạo khuynh thành nhưng sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, chỉ có ánh mắt là kiên định không đổi.
“Nàng xuống đây làm gì?” Bạch Tử Họa lo lắng nhìn nàng.
“Sao chàng lại bị thương rồi? Không biết đánh trả sao?” Hồng Điệp bất mãn nhìn hắn, cũng không trả lời, trực tiếp hỏi câu khác.
Bạch Tử Họa thống khổ nhắm lại hai mắt, trong lòng có một dự cảm không lành. Đây là bản tôn của nàng, nếu lại xảy ra chuyện…
Đao quang kiếm ảnh uy lực giống như đột nhiên được tăng lên rất nhiều, bao phủ hai người. Bạch Tử Họa rút kiếm chống đỡ, đang muốn tìm cơ hội đưa nàng ra ngoài, lại thấy Hồng Điệp mỉm cười nhìn mình, không có tinh nghịch như bình thường, nụ cười hết sức ôn nhu.
Bạch Tử Họa trong lòng khẽ động, phát hiện tình huống không bình thường. Đột nhiên phát hiện Hồng Điệp đưa tay về phía hắn, một quang cầu màu đỏ đẩy hắn văng ra ngoài.
Ánh đao, bóng kiếm loang loáng. Phút chốc trên người Hồng Điệp tiên nhiễm dày đặc…
Bạch Tử Họa muốn gọi, cũng đã đau đến gọi không ra.
Hồng Điệp bóng dáng bé nhỏ, run rẩy trong máu tươi, trong cặp mắt tràn đầy thống khổ. Rốt cục chậm rãi ngã vào trong ngực Bạch Tử Họa, ôn nhu nhìn hắn: “Có nhiều chuyện còn chưa nói cho chàng biết… không nghĩ tới lại… lại chết ở đây… “
Nàng dồn dập thở hổn hển hai cái, trong mắt lóe ra ánh sáng sáng ngời, giống như là ngọn lửa tánh mạng nhảy lên một lần cuối cùng: “Bạch Tử Họa… Ta vốn muốn nói cho chàng biết… Ta thật thích chàng… Chàng có thích ta không?”
Bạch Tử Họa chết lặng nhìn Hồng Điệp, đột nhiên cảm giác ý nghĩ của mình nổ tung, ầm ầm một tiếng: “Ta không biết…”
Hồng Điệp ánh mắt nhìn hắn thật sâu, thê lương nói: “Ta sắp phải đi rồi… Chàng cũng không nguyện nói thích ta… Ngay cả nói dối… cũng không thể được sao?”
Bạch Tử Họa chua xót nhìn nàng, hắn quả thực không biết mình có thích nàng hay không, chỉ biết rằng ở bên cạnh nàng thời gian này hắn thực sự rất vui vẻ, nhưng hắn lại không thể nào nói dối một người sắp chết….
“Ta còn chưa biết tên nàng.” Bạch Tử Họa để nàng tựa vào vai mình, giọng hơi khàn khàn khẽ nói.
“Tên của ta là…”
Thanh âm đột nhiên gián đoạn.
Một lưỡi kiếm lạnh như băng đâm vào lồng ngực hắn. Người trong lòng đột nhiên hóa thành hư ảo. Đây là một cái bẫy!
Bạch Tử Họa nhắm mắt cảm thụ lưỡi kiếm lạnh lẽo trong lồng ngực, một chút cũng không đau, khóe miệng lại hơi nhếch lên. “Thì ra nàng không sao, chỉ là mộng cảnh! Thật tốt!”
Vào giờ khắc này, hắn thậm chí có một loại cảm giác hoài nghi suy đoán của mình lúc trước. Nước hồ tuy có chút lạnh lẽo nhưng căn bản không có bất kì điều gì bất thường. Điều duy nhất không bình thường chính là trong hồ không có sinh vật sống nào hết, cũng giống như bên ngoài.
Hết thảy đều yên tĩnh.
Không biết trầm xuống thời gian bao lâu, Bạch tử Họa rốt cục cảm thấy dưới chân dẫm lên cái gì, ánh mắt đi xuống vừa nhìn, dĩ nhiên là một tảng đá trắng noãn như ngọc. Hơn nữa, đập vào mắt có thể thấy được, cả đáy nước, toàn bộ là tảng đá như vậy!
Phía trước, đột nhiên truyền đến một trận ba động như có như không.
Bạch Tử Họa trong lòng vừa động tiến đến. Bồng bềnh thoát đi mấy trăm trượng, trước mặt xuất hiện một cửa động bạch quang lóe ra! Cái cửa động này, tản ra bạch quang nhu hòa, phát ra tiếng kêu gọi thân thiết, tựa như đối với Bạch tử Họa ra sức mời gọi.
Nơi này chẳng lẽ có cái gì hung hiểm? Bạch Tử Họa nhíu mày suy nghĩ nhưng vẫn bước vào.
Đầu nhập vào trong một cái mộng cảnh!
Bạch Tử Họa tuyệt đối không ngờ nơi hắn bước vào lại là một chỗ như vậy! Sau này nghĩ lại, hắn đối với nơi này vẫn khiếp sợ không thôi, không hề muốn quay lại dù chỉ một lần.
Trước mặt nhân ảnh chợt lóe, một người xuất hiện ở trước mặt hắn.
Bạch Tử Họa kinh hô một tiếng: “Nàng tại sao lại ở chỗ này?”
Xuất hiện trước mặt, chính là Hồng Điệp, nàng tươi cười, bộ dáng mười phần nghịch ngợm: “Có phải chàng không nghĩ tới không?”
“Chính xác là không nghĩ tới.” Bạch Tử Họa cười khổ lắc đầu.
Hắn vốn hoài nghi là ảo cảm giác, nhưng khi hai tay cùng Hồng Điệp tiếp xúc, cái loại cảm giác quen thuộc, xúc cảm thực sự này cho hắn biết, đây không phải là ảo giác.
“Hì hì, ta sớm biết chàng có ý định xuống đây mạo hiểm nên đã dùng phân thân thuật bí mật đưa một phân thân xuống đây. Chàng xem ta có lợi hại không?”
Hồng Điệp cười đắc ý.
“Bạch Tử Họa, chúng ta hiện tại lâm vào hoàn cảnh này, chính là đồng sinh cộng tử. Chàng không cần ôm ý định một mình mạo hiểm nữa, nếu chàng xảy ra chuyện gì, ta biết phải làm sao? Chàng thật quá ích kỷ!”
Bạch Tử Họa xoa nhẹ đầu nàng, khẽ nói:
“Là lỗi của ta, vốn cho rằng nơi này có phản ứng với nàng…” Hắn nói đến một nửa, đột nhiên tỉnh ngộ: “Nàng không bị phản ứng với nước hồ sao?”
Hồng Điệp tinh nghịch nháy mắt: “Ta đương nhiên là có cách mới dám xuống đây, lúc nãy chẳng qua không cẩn thận mà thôi!” Nàng bước tới một bước, kéo tay Bạch Tử Họa: “Ta cảm giác được thứ đồ kia, để ta dẫn chàng đi…”
Hai người cầm tay thông hành.
Bạch Tử Họa trong lòng thoáng cảm thấy ấm áp. Thì ra, nàng rất để ý đến hắn.
Hồng Điệp đột nhiên quay lại nhìn hắn, tiếng cười lảnh lót như chuông bạc:
“Không có ta xem chàng tìm kiếm thứ đồ kia kiểu gì. Chờ đến lúc ra xem ta nghĩ cách thu thập chàng… “
Đột nhiên, Bạch Tử Họa con ngươi co rụt lại, quát lên: “Cẩn thận!”
Bởi vì hắn kinh hãi phát hiện, ở sau lưng Hồng Điệp, xuất hiện một đạo kiếm quang phát sáng! Một thanh kiếm bằng tốc độ giống như sấm sét, đâm xuyên qua cơ thể nàng, lưỡi kiếm lộ ra bên ngoài cơ thể, máu tuôn xối xả, chậm rãi khuếch tán trong làn nước.
Thanh kiếm này vô thanh vô tức, thậm chí ngay cả nước chảy cũng không có bất kỳ biến hóa! Nhưng âm trầm như thế, nhanh như thế đủ khiến Bạch Tử Họa trở tay không kịp!
Bạch Tử Họa đau lòng rống to, chỉ cảm giác trái tim đột nhiên bị bóp nghẹt.
Một kiếm này ác độc như thế, ngay trái tim nàng! Cho dù Bạch Tử Họa có linh đan diệu dược gì cũng tuyệt đối không cứu được Hồng Điệp.
Nụ cười lưu lại trên mặt Hồng Điệp trở nên cứng ngắc.
“Vốn dĩ… Vốn dĩ muốn hỗ trợ ngươi… Không nghĩ tới cũng là để ngươi thương tâm… như vậy… thực xin lỗi.”
Hồng Điệp rốt cuộc ngã xuống phía trước, Bạch Tử Họa kinh hãi thất sắc, ánh mắt hoàn toàn tuyệt vọng vọt lên phía trước, ôm lấy nàng. Thân thể Hồng Điệp ở trong lồng ngực của hắn run rẩy.
Hồng Điệp dùng sức mở mắt, nhìn Bạch Tử Họa, trên mặt tràn đầy quyến luyến tiếc nuối không thôi, nhưng ánh mắt của nàng rốt cục trở nên bình tĩnh, lại vẫn nở một nụ cười, lẩm bẩm nói:
“Xin lỗi… Ta nuốt lời rồi, chàng nhất định phải bảo trọng… “
“Không cần đi!” Bạch Tử Họa ôm thật chặt Hồng Điệp, cả người run rẩy. Hắn thậm chí còn không biết tên của nàng!
Hồng Điệp kinh ngạc nhìn hắn, vẫn nở nụ cười, nói một câu nói: “Xem chàng kìa… bộ dáng sao lại giống như sắp khóc thế… muốn ta chết không nhắm mắt sao?”
Tay của nàng giơ lên, tựa hồ muốn xóa đi nước mắt trên mặt Bạch Tử Họa. Nhưng bàn tay đưa lên một nửa, bỗng nhiên rũ xuống. Trong mắt của nàng, đọng lại một tia áy náy nồng đậm.
“Không!” Bạch Tử Họa ngửa mặt lên trời kêu to, một ngụm máu đỏ tươi đột nhiên phun ra. Ánh mắt phẫn hận nhìn địa phương phát ra một kiếm trí mạng kia.
Nơi đó không có một bóng người!
“Đi ra!” Bạch Tử Họa tức giận gào thét!
Đối diện yên tĩnh, không có bất cứ động tĩnh gì.
Nếu không phải thi thể Hồng Điệp đang ở trong lòng, Bạch Tử Họa cơ hồ muốn cho đây là một giấc mộng! Hắn thậm chí đã quên đi đây chỉ là một phân thân của nàng.
Bạch Tử Họa ôm thi thể Hồng Điệp đi về phía trước, ống tay áo chớp động, trường kiếm sắc lạnh đã xuất ra.
“Bạch Tử Họa!”
Sau lưng truyền đến một tiếng gọi, Bạch Tử Họa cả người chấn động. Đây là tiếng của Hồng Điệp không sai, chẳng lẽ một phân thân khác của nàng lại xuống đây hoặc cũng có thể là bản tôn của nàng? Là nàng phát hiện phân thân của mình xảy ra chuyện nên theo xuống đây sao? Nàng không biết là phân thân bị tiêu diệt sẽ tổn hại rất lớn đến linh hồn sao?
Hồng Điệp một tiếng kêu này không có bi thương, chỉ có…chỉ có… ngoài ý muốn cùng nhàn nhạt không có thể tin.
Bạch Tử Họa như gió xoay người lại. Nháy mắt mặt không còn chút huyết sắc lại phun ra một ngụm máu.
Chỉ thấy một thanh trường kiếm lóe sáng đang ở trong thân thể Hồng Điệp xuyên ra ngoài! Trường kiếm loang loáng, máu tươi phun trào.
Hồng Điệp nắm lấy mũi kiếm, máu tươi từ mũi kiếm nằm trong tay nàng trào ra.
Nàng phun ra một ngụm máu, ánh mắt lo lắng: “Không cần lo cho ta… Ta chỉ là phân thân… Bản tôn của ta vẫn ở trên kia. Chàng mau đi đi… tìm thấy thứ kia, có thể rời khỏi đây…”
Hư ảnh phía sau nàng giống như chợt lóe, phát ra một tiếng âm trầm khoái ý cười lạnh, đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất. Bạch Tử Họa căn bản không còn kịp truy tung, hắn bi thống cơ hồ chết lặng trong lòng, trong mắt chỉ nhìn thấy huyết sắc. Thậm chí không nghĩ tới những thứ khác! Hai phân thân, nàng thế nhưng đã mất đi hai phân thân.
Hắn còn nhớ rất rõ mấy ngày trước, phân thân thuật của tộc Tiên Linh lợi hại nhất, tuy gọi là phân thân thuật nhưng lại không phải là pháp thuật, cũng không phải ảo thuật. Chính là chia tách linh hồn cho mỗi phân thân, vì thế phân thân so với bản tôn cũng không khác là bao, thực lực cũng y hệt. Thế nhưng mỗi phân thân tổn thất đều là gánh nặng vô cùng lớn đối với linh hồn, nàng hiện tại cũng chỉ tu luyện được hai phân thân…
Bạch Tử Họa lặng nhìn hai phân thân của Hồng Điệp từ từ biến thành muôn ngàn cánh bướm dập dờn trong nước rồi biến mất, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Trước mặt mình, người mình quan tâm đã chết hai lần!
Bạch Tử Họa ánh mắt lộ ra thần sắc thống khổ, lại chỉ có thể nói hai tiếng xin lỗi. Tuy rằng đó chỉ là phân thân của nàng, nhưng cùng nàng có gì khác biệt? Thời khắc này có thể nào không đau lòng?
Cho dù là mộng cũng quá ác độc!
Bạch Tử Họa trong lòng ôm hi vọng, tự vung kiếm chém lên tay mình, máu tươi xông ra, đau thấu linh hồn.
Có đau, không phải là mộng!
Đây là thật!
Hắn hết sức chuyên chú nhớ lại hết thảy trước khi đến đây. Tất cả mọi chuyện đều vô cùng chân thực!
Mà lúc này, vô số đao quang kiếm ảnh từ bốn phương tám hướng xông tới giống như thiên la địa võng. Dường như quyết tâm phải lấy mạng hắn!
Bạch Tử Họa không động, ánh mắt chăm chú giống như muốn nhìn xuyên qua lớp đao quang kiếm ảnh xem kẻ nào đứng sau màn.
Đúng lúc này!
“Không được thương tổn hắn!” Một đạo hồng y mạn diệu bóng dáng, khinh phiêu phiêu rơi ở trước mặt Bạch Tử Họa.
Hồng y thiếu nữ dung mạo khuynh thành nhưng sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, chỉ có ánh mắt là kiên định không đổi.
“Nàng xuống đây làm gì?” Bạch Tử Họa lo lắng nhìn nàng.
“Sao chàng lại bị thương rồi? Không biết đánh trả sao?” Hồng Điệp bất mãn nhìn hắn, cũng không trả lời, trực tiếp hỏi câu khác.
Bạch Tử Họa thống khổ nhắm lại hai mắt, trong lòng có một dự cảm không lành. Đây là bản tôn của nàng, nếu lại xảy ra chuyện…
Đao quang kiếm ảnh uy lực giống như đột nhiên được tăng lên rất nhiều, bao phủ hai người. Bạch Tử Họa rút kiếm chống đỡ, đang muốn tìm cơ hội đưa nàng ra ngoài, lại thấy Hồng Điệp mỉm cười nhìn mình, không có tinh nghịch như bình thường, nụ cười hết sức ôn nhu.
Bạch Tử Họa trong lòng khẽ động, phát hiện tình huống không bình thường. Đột nhiên phát hiện Hồng Điệp đưa tay về phía hắn, một quang cầu màu đỏ đẩy hắn văng ra ngoài.
Ánh đao, bóng kiếm loang loáng. Phút chốc trên người Hồng Điệp tiên nhiễm dày đặc…
Bạch Tử Họa muốn gọi, cũng đã đau đến gọi không ra.
Hồng Điệp bóng dáng bé nhỏ, run rẩy trong máu tươi, trong cặp mắt tràn đầy thống khổ. Rốt cục chậm rãi ngã vào trong ngực Bạch Tử Họa, ôn nhu nhìn hắn: “Có nhiều chuyện còn chưa nói cho chàng biết… không nghĩ tới lại… lại chết ở đây… “
Nàng dồn dập thở hổn hển hai cái, trong mắt lóe ra ánh sáng sáng ngời, giống như là ngọn lửa tánh mạng nhảy lên một lần cuối cùng: “Bạch Tử Họa… Ta vốn muốn nói cho chàng biết… Ta thật thích chàng… Chàng có thích ta không?”
Bạch Tử Họa chết lặng nhìn Hồng Điệp, đột nhiên cảm giác ý nghĩ của mình nổ tung, ầm ầm một tiếng: “Ta không biết…”
Hồng Điệp ánh mắt nhìn hắn thật sâu, thê lương nói: “Ta sắp phải đi rồi… Chàng cũng không nguyện nói thích ta… Ngay cả nói dối… cũng không thể được sao?”
Bạch Tử Họa chua xót nhìn nàng, hắn quả thực không biết mình có thích nàng hay không, chỉ biết rằng ở bên cạnh nàng thời gian này hắn thực sự rất vui vẻ, nhưng hắn lại không thể nào nói dối một người sắp chết….
“Ta còn chưa biết tên nàng.” Bạch Tử Họa để nàng tựa vào vai mình, giọng hơi khàn khàn khẽ nói.
“Tên của ta là…”
Thanh âm đột nhiên gián đoạn.
Một lưỡi kiếm lạnh như băng đâm vào lồng ngực hắn. Người trong lòng đột nhiên hóa thành hư ảo. Đây là một cái bẫy!
Bạch Tử Họa nhắm mắt cảm thụ lưỡi kiếm lạnh lẽo trong lồng ngực, một chút cũng không đau, khóe miệng lại hơi nhếch lên. “Thì ra nàng không sao, chỉ là mộng cảnh! Thật tốt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.