Chương 37: Là nàng
Tiểu Ly
02/06/2016
Trường Lưu thượng tiên, Phong Sương Nhất Kiếm Bạch Tử Họa.
Thanh nhã như vậy, lạnh lùng như vậy, ánh mắt tựa băng, sâu bên trong cũng toát ra vẻ đạm mạc, ngăn cách người với thế giới bên ngoài, thần thánh đến mức khiến người ta không dám si tâm vọng tưởng, không dám tới gần dù chỉ một chút.
Trong khi chúng tiên đang thảo luận đại sự Lục giới thì vị thượng tiên có đạo hạnh cao nhất Tiên giới này lại chăm chú nhìn thứ khác.
Hồ điệp vẫy cánh, hương thơm khẽ thoảng. Gió mang mùi hương dìu dịu nhẹ lướt qua chóp mũi rồi tràn vào tận đáy lòng.
Bạch Tử Họa nhìn hồ điệp chơi vơi trong gió, có chút buồn cười đưa tay đỡ lấy. Dịu dàng như đang nâng một đóa hoa!
Hồng Điệp đờ đẫn, sau khi tiếp nhận truyền thừa sinh mệnh, đây chính là chân thân của nàng, sẽ không phải bị lộ chứ? Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn hồ điệp vẫy cánh như muốn bay, ánh mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Gió lớn thổi qua, cả rừng đào như nhảy nhót. Hàng ngàn hàng vạn cánh đào tung bay theo gió, cảnh đẹp như trong một tập phim nào đó nàng từng xem qua.
Bạch Tử Họa hiếm khi có hứng thú, chăm chú nhìn hồ điệp cố gắng vỗ cánh trong gió, thoáng lộ ra nụ cười dịu dàng đưa tay vuốt ve nó. Hồng Điệp run lẩy bẩy, nàng cũng không chắc mình có bị nhận ra hay không nữa, có điều cứ chịu kích thích liên tục thế này e là pháp thuật cũng không giữ được mất.
“Kiên cường như vậy à?”
Bạch Tử Họa không đầu không đuôi nói một câu, cảm thấy quá thú vị, hoàn toàn không để ý đến mấy vị tiên nhân đang tranh luận xung quanh, hết lần này đến lần khác lộ ra biểu tình không giống ngày thường. Đáng tiếc biểu tình này, ngoại trừ Hồng Điệp, những người quen thuộc với Bạch Tử Họa không thấy, người nhìn thấy lại không quen thuộc với hắn.
“Đường Bảo xem kìa, Bạch đại tiên cười rồi! Không ngờ ông ấy còn trẻ thế, ta còn tưởng ông ấy cũng như Thanh Hư đạo trưởng, đạo mạo nghiêm túc cơ.”
“Trước khi thành tiên hình dáng thế nào, sau khi thành tiên vẫn giữ nguyên hình dáng đó, trừ phi bản thân không muốn mình già yếu.” Đường Bảo lăn lộn trong một đóa hoa, chân nhỏ gãi đầu khó hiểu nói “Nguồn tin của Dị Hủ các nói Trường Lưu thượng tiên vốn là người rất nghiêm túc, luôn tuân thủ nguyên tắc, sao hôm nay kì lạ thế nhỉ?”
“Ấy, hồ điệp kia có chút quen mắt! Trông giống tỷ tỷ thật!”
“Thì chính là tỷ ấy mà! Ôi trời ơi!”
Hồng Điệp cuống quít muốn bay đi nhưng gió lớn quá, lại không thể dùng phép thuật. Nàng chỉ có thể khổ sở đậu trên tay Bạch Tử Họa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng không nhìn người trước mặt. Con người đang trìu mến nhìn mình kia tựa như ánh sao vĩnh hằng tỏa sáng, như mùa xuân ngập hoa, như pháo hoa rực rỡ, ánh mắt ấm áp giống như trong mộng cảnh mười năm năm. Sự dịu dàng của hắn, sau từng ấy năm, nàng vẫn không tài nào quên được.
Sát Thiên Mạch giống như lửa, lúc nào cũng nồng nhiệt ấm áp. Bạch Tử Họa lại giống như dòng nước mát, luôn xoa dịu cõi lòng nàng. Có thể gặp được hai người này đã là duyên phận lớn lao ông Trời cho nàng, nàng không thể vì sự ích kỉ của bản thân cướp đi thứ không thuộc về mình.
Gió đã ngừng thổi, Hồng Điệp bay lên tàng cây, hung hăng đá Hoa Thiên Cốt xuống dưới, không cần biết có rơi trúng ly rượu của Bạch Tử Họa như trong nguyên tác không.
Hoa Thiên Cốt còn đang chăm chú ngắm nhìn hai người kia, đột nhiên thấy tỷ tỷ lao về phía mình, một khắc sau cả cô bé và bông hoa nàng đang ngồi lên đều bay xuống phía dưới. Đường Bảo xoắn xuýt muốn lao xuống lại bị Hồng Điệp giữ lại, nó thầm than hỏng bét, xem Cốt Đầu hốt hoảng như thế kia, nhất định sẽ không giữ được bình tĩnh mà lộ nguyên hình.
Giữa không trung, Hoa Thiên Cốt biến lại thành hình người, vô cùng chật vật ngã xuống bàn của Bạch Tử Họa.
Chúng tiên ai nấy đều kinh ngạc, sao bữa tiệc này lại có một phàm nhân ở đây? Nhưng bởi vì nàng rất bình thường, không có chút pháp lực nào nên không bị ai phát hiện ra.
Hoa Thiên Cốt luống cuống đỡ lấy ly rượu bị nghiêng, sợ không cẩn thận sẽ làm ướt áo người mặc áo trắng này. Vẻ mặt quẫn bách đỏ bừng ngước nhìn lên phía trên. “Tỷ tỷ, mau xuống đi!”
Hôm nay có thật nhiều thứ từ trên trời rơi xuống, Bạch Tử Họa không nói được gì.
“Phàm nhân chốn nào?” Lôi Âm đột nhiên hét lớn, bước tới đây, Đường Bảo sợ tới mức lộn xuống khỏi cây.
Hồng Điệp che mặt, ngày xưa học thể chất cũng không tốt lắm, đáng lẽ phải đá cho tiểu loli này ngã vào lòng Bạch Tử Họa hoặc ít nhất cũng phải để Bạch tử Họa phi thân ra cứu nhóc con này. Sau đó hai người phải ôm nhau xoay vài vòng trên không trung, giữa biển hoa đào, hai mắt nhìn nhau nhất kiến chung tình như phim của Vu Chính mới đúng chứ. Hoa Thiên Cốt vẫn í ới bên dưới, Hồng Điệp biết không thể che dấu được nữa, mang theo Đường Bảo nhất quyết hiện thân.
“Tân nhậm chưởng môn Mao Sơn, Hồng Điệp!”
Xung quanh yên lặng như tờ, trong không trung hiện ra một bóng người yểu điệu, hồng y lay động theo gió, dung nhan khuynh thành.
Hoa Thiên Cốt ngưỡng mộ nhìn tỷ tỷ. Quá đẹp, quá có phong thái! Cho dù ở giữa chúng tiên cũng không lẫn vào đâu được!
“Là nàng…”
Bạch Tử Họa cười tự giễu, lẩm bẩm với chính mình!
Trong thâm tâm hiện lên một bóng hình duyên dáng, áo trắng như tuyết, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt si tình cố chấp, trong phút chốc như hợp lại làm một với bóng hồng tuyệt mỹ trước mắt. Bọn họ, vốn là một người!
Một thoáng hối hận lẳng lặng dâng lên trong lòng Bạch Tử Họa, ban đầu nhẹ nhàng như sương khói, nhưng chỉ trong chốc lát đã ngập tràn cả tâm linh. Giờ này khắc này, trái tim hắn đã không chịu sự khống chế của bản thân và cũng không còn muốn bị khống chế nữa.
“Mao Sơn đại đệ tử Vân Ế nhập ma, cướp đoạt xích thần khí, sát hại đồng môn, khi sư diệt tổ! Thanh Hư đạo trưởng trước khi qua đời giao cung vũ đại diện cho chưởng môn cho ta, muốn ta thay lão đến Quần Tiên yến báo tin.” Hồng Điệp thản nhiên, không kiêu không nịnh nói “Năng lực của ta có hạn, đành phải nhờ Ngọc đế và nương nương triệu tập đệ tử phái Mao Sơn giúp ta chỉnh đốn lại giáo phái.”
Chúng tiên xôn xao, không ngờ đám yêu ma lại to gan như vậy. Vương mẫu cười hiền từ nhìn Hồng Điệp nói.
“Thanh Hư đạo trưởng vì thần khí mà xả thân, thật sự khiến mọi người rất đau lòng. Chúng ta nhất định sẽ đoạt lại xích Thuyên Thiên, không để chúng đệ tử bỏ mạng vô ích. Còn những chuyện sau này ngươi không cần lo lắng, chúng ta sẽ thu xếp thỏa đáng.”
Hoa Thiên Cốt không ngờ lại dễ dàng như vậy, cũng không trốn sau lưng Hồng Điệp nữa, vội vàng đến trước mặt chưởng môn phái Lao Sơn, ngập ngừng nói: “Đạo trưởng, ta lên núi tình cờ gặp hồn phách đệ tử Lâm Tùy Ý của ngài, nhờ ta chuyển lời đến đây. Hắn đã bị Xuân Thu Bất Bại đánh tan linh thể, thứ ngài bảo hắn mang cũng bị đoạt đi rồi, hắn nói xin ngài tha thứ, hối hận trước kia không chăm chỉ học tập. Hồn phách của hắn bị nhốt trên núi Mao Sơn, hài cốt ở ven đường trên đỉnh Đại Mao. Xin ngài đưa hắn trở về Lao Sơn khâm liệm.”
Ông lão tóc bạc trước mặt đôi mắt ngấn lệ, khẽ than một tiếng. Ông cứ nghĩ rằng Lâm Tùy Ý lại ham chơi quên về núi, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Thanh Hư lão đạo không tới liền biết có chuyện chẳng hay xảy ra.
“Cám ơn tiểu thí chủ.”
“Tên Xuân Thu Bất Bại này quả thực không để Tiên giới chúng ta vào mắt. Chuyện đoạt xích Thuyên Thiên hắn nhất định cũng tham dự. Bệ hạ, xin hãy hạ Tiên Tập lệnh!” Chưởng môn Vương Ốc Sơn mặt mày xanh mét.
Ngọc Đế gật đầu, lại thấy Thái Thượng Lão Quân nói: “Thần thấy mối họa lớn nhất bây giờ lại là Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch. Yêu nhân kia pháp lực cao cường, mấy lần vào điện Cửu Tiêu trộm tiên linh dược như chốn không người. Mấy lần đại chiến cũng không thể vây bắt được hắn, coi thiên binh thiên tướng như khỉ mà đùa giỡn. Hơn nữa hắn lại là kẻ đứng đầu chúng ma, nếu có thể diệt tên này trước, thực lực yêu ma chắc chắn sẽ giảm đi.”
“Ừm, có lý, các vị tiên nhân có thần khí còn lại, nhất định phải cẩn thận gấp bội, không thể lại xảy ra chuyện bi thảm như Mao Sơn. Yến hội này ta cũng không còn tâm trạng tiếp tục, nếu không có chuyện gì thì lần này dừng tại đây, mọi người trở về thắp cho Thanh Hư đạo trưởng nén hương đi. Tôn thượng, người có gì muốn nói không?” Ngọc Đế nhìn về phía Bạch Tử Họa, trong mắt là sự phó thác nặng nề.
“Ta sẽ nói riêng với chưởng môn Mao Sơn.” Lời này đại ý là, ta đây ủng hộ tân nhậm chưởng môn của Mao Sơn, các ngươi có ý kiến thì tới tìm ta.
Chúng tiên đều là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ điều này. Ngọc đế cười khan hai tiếng:
“Tốt lắm, vậy mọi người giải tán đi.”
Bên cạnh Dao Trì, chúng tiên đều vội vàng tản đi. Coi như vui vẻ mà đến, buồn bã mà về.
Hoa Thiên Cốt tần ngần một chỗ, không muốn đi tới làm phiền tỷ tỷ và Bạch đại tiên, hai người bọn họ đứng chung một chỗ trông cứ như một đôi trời sinh vậy. Nhưng mà nếu không đi tới thì phải làm sao bái sư?
Lão đạo chưởng môn phái Lao Sơn cũng là một người tốt, nhìn thấy Hoa Thiên Cốt lúng túng đứng một chỗ nhìn về phía Bạch Tử Họa và tân chưởng môn Mao Sơn liền đi tới giúp cô bé.
“Hai vị, cô bé này dường như có điều khó nói. Lão đạo đi trước!”
Hoa Thiên Cốt cảm kích nhìn chưởng môn Lao Sơn, quả nhiên là thần tiên, ai cũng tốt như vậy, tỷ tỷ tuy tính tình kì quái nhưng cũng rất tốt với mình, Thanh Hư đạo trưởng cũng thế.
Hồng Điệp ngoài mặt thản nhiên nhưng trong lòng cũng loạn như ma, dù sao cũng có chướng ngại tâm lý liền đẩy Hoa Thiên Cốt lên phía trước. Cô bé ngoái đầu cảm kích nhìn lại nàng, rồi lại hướng về Bạch Tử Họa, lấy hết dũng khí lắp bắp nói.
“Bạch, Bạch…” Gọi là gì bây giờ? Bạch lão tiền bối? Bạch sư phụ? Bạch tiên nhân?
“Thanh Hư đạo trưởng bảo vật này rất quan trọng, dặn ta đưa cho ngài… và… và mong ngài nhận ta làm đồ đệ.”
Bạch Tử Họa nhíu mày, càng có vẻ tiên tư tú dật, cao ngạo lạnh lùng. Nhưng đuôi lông mày di chuyển chỉ trong thoáng chốc, lạnh nhạt và nghiêm nghị, khác hẳn ánh mắt mang theo ý cười và vẻ mặt dịu dàng khi nhìn chân thân của Hồng Điệp.
“Ta không nhận đồ đệ.” Bạch Tử Họa cầm ốc truyền âm, tay đặt trên đỉnh ốc, đầu tiên là tiếng sư tử gầm của Lạc Hà Đông truyền tới, sau đó lại nghe thấy di ngôn trước lúc lâm chung của Thanh Hư đạo trưởng, còn có bí mật về xích Thuyên Thiên, cuối cùng hi vọng hắn nể mặt nhận đứa bé này làm đệ tử.
“Lạc Hà Đông, Thanh Hư đạo trưởng, sau đó lại đến ta, thật đúng là một người lại đẩy một người.” Bạch Tử Họa bất đắc dĩ, đánh giá Hoa Thiên Cốt một lượt, số mệnh kì dị, hơn nữa còn là một đứa bé gái.
“Ngươi tên là gì?”
“Hoa Thiên Cốt!” Hoa Thiên Cốt vui vẻ cười với hắn, lộ ra hàm răng trắng nhỏ nhỏ.
“Ngay cả tên cũng mang sát khí như vậy…”
“Thầy bói nói phải lấy sát chế sát, phụ thân cũng từng tìm người sửa tên hoán mệnh cho ta nhưng họ đều chết thảm, không có cách nào. Vì vậy ta mới muốn bái sư học nghệ, ta không muốn liên lụy tới người bên cạnh nữa.”
Bạch Tử Họa trầm ngâm không nói gì, Hoa Thiên Cốt thì lo tới mức vò nát ống tay áo. Hồng Điệp thầm than, cân nhắc từ ngữ một lát rồi nói:
“Đứa trẻ này số mệnh kì lạ, gặp được Thanh Hư đạo trưởng trước lúc lâm chung cũng là duyên phận, gặp được ngươi ở đây cũng là duyên phận.”
Nàng rất hiểu tính tình của Bạch Tử Họa, ngươi càng bảo hắn đừng làm hắn lại càng làm, hơn nữa người này trong lòng kiêu ngạo hơn bất kì ai, muốn đạt được sự chấp nhận của hắn thật sự rất khó. Cũng giống như năm xưa hai người bọn họ ở trong Man hoang, cũng là một đoạn duyên phận. Nhắc đến duyên phận ở đây, chính là mong Bạch Tử Họa có thể cất nhắc Hoa Thiên Cốt. Dù gì trong nguyên tác, bọn họ mới thực sự là một đôi, còn nàng chẳng qua chỉ là một ngoại nhân mà thôi.
Bạch Tử Họa sắc mặt hơi âm u, hắn đương nhiên hiểu được ý của nàng.
Hồng Điệp xoa xoa đầu Hoa Thiên Cốt, hơi cúi người dịu dàng nói.
“Tỷ phải đi rồi, khi nào có thời gian sẽ tới thăm muội và Đường Bảo.”
Nói xong xoay người đi về phía trước, tay áo tung bay, phóng khoáng không nói nên lời.
Bạch Tử Họa nhìn theo bóng hồng tuyệt mỹ kia, ánh mắt trở nên xa xăm khó hiểu. Hoa Thiên Cốt luôn cảm thấy giữa tỷ tỷ và Trường Lưu thượng tiên có gì đó, ánh mắt thượng tiên nhìn tỷ tỷ rất lạ, không uy nghiêm lạnh lùng như với người khác, còn tỷ tỷ thì giống như muốn tránh né người. Đương nhiên lúc này, Hoa Thiên Cốt còn là một tiểu loli đơn thuần chưa hiểu chuyện, rất nhiều năm sau, khi đã biết yêu một người, hận một người, Hoa Thiên Cốt mới hiểu được thái độ kì lạ của bọn họ trên Dao Trì năm ấy.
“Sau này ta gọi ngươi là Tiểu Cốt.”
Hoa Thiên Cốt còn mải suy nghĩ ánh mắt kì lạ của Bạch Tử Họa, mất một lúc mới định thần lại được, rối rít cảm ơn.
“Cám ơn sư phụ!!”
“Ta chưa nói nhận ngươi làm đệ tử.” Bạch Tử Họa không thèm nhìn nàng.
“Vậy…”
“Ngươi có thể theo ta về Trường Lưu Sơn, làm một đệ tử bình thường, về phần bái sư thì phải có quy củ. Trong vòng một năm, nếu ngươi có thể học thành tài, biểu hiện xuất sắc trong Đại hội Kiếm Tiên, làm ta vừa lòng, ta sẽ suy nghĩ lại.”
Thanh nhã như vậy, lạnh lùng như vậy, ánh mắt tựa băng, sâu bên trong cũng toát ra vẻ đạm mạc, ngăn cách người với thế giới bên ngoài, thần thánh đến mức khiến người ta không dám si tâm vọng tưởng, không dám tới gần dù chỉ một chút.
Trong khi chúng tiên đang thảo luận đại sự Lục giới thì vị thượng tiên có đạo hạnh cao nhất Tiên giới này lại chăm chú nhìn thứ khác.
Hồ điệp vẫy cánh, hương thơm khẽ thoảng. Gió mang mùi hương dìu dịu nhẹ lướt qua chóp mũi rồi tràn vào tận đáy lòng.
Bạch Tử Họa nhìn hồ điệp chơi vơi trong gió, có chút buồn cười đưa tay đỡ lấy. Dịu dàng như đang nâng một đóa hoa!
Hồng Điệp đờ đẫn, sau khi tiếp nhận truyền thừa sinh mệnh, đây chính là chân thân của nàng, sẽ không phải bị lộ chứ? Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn hồ điệp vẫy cánh như muốn bay, ánh mắt thoáng hiện một tia kinh ngạc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Gió lớn thổi qua, cả rừng đào như nhảy nhót. Hàng ngàn hàng vạn cánh đào tung bay theo gió, cảnh đẹp như trong một tập phim nào đó nàng từng xem qua.
Bạch Tử Họa hiếm khi có hứng thú, chăm chú nhìn hồ điệp cố gắng vỗ cánh trong gió, thoáng lộ ra nụ cười dịu dàng đưa tay vuốt ve nó. Hồng Điệp run lẩy bẩy, nàng cũng không chắc mình có bị nhận ra hay không nữa, có điều cứ chịu kích thích liên tục thế này e là pháp thuật cũng không giữ được mất.
“Kiên cường như vậy à?”
Bạch Tử Họa không đầu không đuôi nói một câu, cảm thấy quá thú vị, hoàn toàn không để ý đến mấy vị tiên nhân đang tranh luận xung quanh, hết lần này đến lần khác lộ ra biểu tình không giống ngày thường. Đáng tiếc biểu tình này, ngoại trừ Hồng Điệp, những người quen thuộc với Bạch Tử Họa không thấy, người nhìn thấy lại không quen thuộc với hắn.
“Đường Bảo xem kìa, Bạch đại tiên cười rồi! Không ngờ ông ấy còn trẻ thế, ta còn tưởng ông ấy cũng như Thanh Hư đạo trưởng, đạo mạo nghiêm túc cơ.”
“Trước khi thành tiên hình dáng thế nào, sau khi thành tiên vẫn giữ nguyên hình dáng đó, trừ phi bản thân không muốn mình già yếu.” Đường Bảo lăn lộn trong một đóa hoa, chân nhỏ gãi đầu khó hiểu nói “Nguồn tin của Dị Hủ các nói Trường Lưu thượng tiên vốn là người rất nghiêm túc, luôn tuân thủ nguyên tắc, sao hôm nay kì lạ thế nhỉ?”
“Ấy, hồ điệp kia có chút quen mắt! Trông giống tỷ tỷ thật!”
“Thì chính là tỷ ấy mà! Ôi trời ơi!”
Hồng Điệp cuống quít muốn bay đi nhưng gió lớn quá, lại không thể dùng phép thuật. Nàng chỉ có thể khổ sở đậu trên tay Bạch Tử Họa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng không nhìn người trước mặt. Con người đang trìu mến nhìn mình kia tựa như ánh sao vĩnh hằng tỏa sáng, như mùa xuân ngập hoa, như pháo hoa rực rỡ, ánh mắt ấm áp giống như trong mộng cảnh mười năm năm. Sự dịu dàng của hắn, sau từng ấy năm, nàng vẫn không tài nào quên được.
Sát Thiên Mạch giống như lửa, lúc nào cũng nồng nhiệt ấm áp. Bạch Tử Họa lại giống như dòng nước mát, luôn xoa dịu cõi lòng nàng. Có thể gặp được hai người này đã là duyên phận lớn lao ông Trời cho nàng, nàng không thể vì sự ích kỉ của bản thân cướp đi thứ không thuộc về mình.
Gió đã ngừng thổi, Hồng Điệp bay lên tàng cây, hung hăng đá Hoa Thiên Cốt xuống dưới, không cần biết có rơi trúng ly rượu của Bạch Tử Họa như trong nguyên tác không.
Hoa Thiên Cốt còn đang chăm chú ngắm nhìn hai người kia, đột nhiên thấy tỷ tỷ lao về phía mình, một khắc sau cả cô bé và bông hoa nàng đang ngồi lên đều bay xuống phía dưới. Đường Bảo xoắn xuýt muốn lao xuống lại bị Hồng Điệp giữ lại, nó thầm than hỏng bét, xem Cốt Đầu hốt hoảng như thế kia, nhất định sẽ không giữ được bình tĩnh mà lộ nguyên hình.
Giữa không trung, Hoa Thiên Cốt biến lại thành hình người, vô cùng chật vật ngã xuống bàn của Bạch Tử Họa.
Chúng tiên ai nấy đều kinh ngạc, sao bữa tiệc này lại có một phàm nhân ở đây? Nhưng bởi vì nàng rất bình thường, không có chút pháp lực nào nên không bị ai phát hiện ra.
Hoa Thiên Cốt luống cuống đỡ lấy ly rượu bị nghiêng, sợ không cẩn thận sẽ làm ướt áo người mặc áo trắng này. Vẻ mặt quẫn bách đỏ bừng ngước nhìn lên phía trên. “Tỷ tỷ, mau xuống đi!”
Hôm nay có thật nhiều thứ từ trên trời rơi xuống, Bạch Tử Họa không nói được gì.
“Phàm nhân chốn nào?” Lôi Âm đột nhiên hét lớn, bước tới đây, Đường Bảo sợ tới mức lộn xuống khỏi cây.
Hồng Điệp che mặt, ngày xưa học thể chất cũng không tốt lắm, đáng lẽ phải đá cho tiểu loli này ngã vào lòng Bạch Tử Họa hoặc ít nhất cũng phải để Bạch tử Họa phi thân ra cứu nhóc con này. Sau đó hai người phải ôm nhau xoay vài vòng trên không trung, giữa biển hoa đào, hai mắt nhìn nhau nhất kiến chung tình như phim của Vu Chính mới đúng chứ. Hoa Thiên Cốt vẫn í ới bên dưới, Hồng Điệp biết không thể che dấu được nữa, mang theo Đường Bảo nhất quyết hiện thân.
“Tân nhậm chưởng môn Mao Sơn, Hồng Điệp!”
Xung quanh yên lặng như tờ, trong không trung hiện ra một bóng người yểu điệu, hồng y lay động theo gió, dung nhan khuynh thành.
Hoa Thiên Cốt ngưỡng mộ nhìn tỷ tỷ. Quá đẹp, quá có phong thái! Cho dù ở giữa chúng tiên cũng không lẫn vào đâu được!
“Là nàng…”
Bạch Tử Họa cười tự giễu, lẩm bẩm với chính mình!
Trong thâm tâm hiện lên một bóng hình duyên dáng, áo trắng như tuyết, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt si tình cố chấp, trong phút chốc như hợp lại làm một với bóng hồng tuyệt mỹ trước mắt. Bọn họ, vốn là một người!
Một thoáng hối hận lẳng lặng dâng lên trong lòng Bạch Tử Họa, ban đầu nhẹ nhàng như sương khói, nhưng chỉ trong chốc lát đã ngập tràn cả tâm linh. Giờ này khắc này, trái tim hắn đã không chịu sự khống chế của bản thân và cũng không còn muốn bị khống chế nữa.
“Mao Sơn đại đệ tử Vân Ế nhập ma, cướp đoạt xích thần khí, sát hại đồng môn, khi sư diệt tổ! Thanh Hư đạo trưởng trước khi qua đời giao cung vũ đại diện cho chưởng môn cho ta, muốn ta thay lão đến Quần Tiên yến báo tin.” Hồng Điệp thản nhiên, không kiêu không nịnh nói “Năng lực của ta có hạn, đành phải nhờ Ngọc đế và nương nương triệu tập đệ tử phái Mao Sơn giúp ta chỉnh đốn lại giáo phái.”
Chúng tiên xôn xao, không ngờ đám yêu ma lại to gan như vậy. Vương mẫu cười hiền từ nhìn Hồng Điệp nói.
“Thanh Hư đạo trưởng vì thần khí mà xả thân, thật sự khiến mọi người rất đau lòng. Chúng ta nhất định sẽ đoạt lại xích Thuyên Thiên, không để chúng đệ tử bỏ mạng vô ích. Còn những chuyện sau này ngươi không cần lo lắng, chúng ta sẽ thu xếp thỏa đáng.”
Hoa Thiên Cốt không ngờ lại dễ dàng như vậy, cũng không trốn sau lưng Hồng Điệp nữa, vội vàng đến trước mặt chưởng môn phái Lao Sơn, ngập ngừng nói: “Đạo trưởng, ta lên núi tình cờ gặp hồn phách đệ tử Lâm Tùy Ý của ngài, nhờ ta chuyển lời đến đây. Hắn đã bị Xuân Thu Bất Bại đánh tan linh thể, thứ ngài bảo hắn mang cũng bị đoạt đi rồi, hắn nói xin ngài tha thứ, hối hận trước kia không chăm chỉ học tập. Hồn phách của hắn bị nhốt trên núi Mao Sơn, hài cốt ở ven đường trên đỉnh Đại Mao. Xin ngài đưa hắn trở về Lao Sơn khâm liệm.”
Ông lão tóc bạc trước mặt đôi mắt ngấn lệ, khẽ than một tiếng. Ông cứ nghĩ rằng Lâm Tùy Ý lại ham chơi quên về núi, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Thanh Hư lão đạo không tới liền biết có chuyện chẳng hay xảy ra.
“Cám ơn tiểu thí chủ.”
“Tên Xuân Thu Bất Bại này quả thực không để Tiên giới chúng ta vào mắt. Chuyện đoạt xích Thuyên Thiên hắn nhất định cũng tham dự. Bệ hạ, xin hãy hạ Tiên Tập lệnh!” Chưởng môn Vương Ốc Sơn mặt mày xanh mét.
Ngọc Đế gật đầu, lại thấy Thái Thượng Lão Quân nói: “Thần thấy mối họa lớn nhất bây giờ lại là Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch. Yêu nhân kia pháp lực cao cường, mấy lần vào điện Cửu Tiêu trộm tiên linh dược như chốn không người. Mấy lần đại chiến cũng không thể vây bắt được hắn, coi thiên binh thiên tướng như khỉ mà đùa giỡn. Hơn nữa hắn lại là kẻ đứng đầu chúng ma, nếu có thể diệt tên này trước, thực lực yêu ma chắc chắn sẽ giảm đi.”
“Ừm, có lý, các vị tiên nhân có thần khí còn lại, nhất định phải cẩn thận gấp bội, không thể lại xảy ra chuyện bi thảm như Mao Sơn. Yến hội này ta cũng không còn tâm trạng tiếp tục, nếu không có chuyện gì thì lần này dừng tại đây, mọi người trở về thắp cho Thanh Hư đạo trưởng nén hương đi. Tôn thượng, người có gì muốn nói không?” Ngọc Đế nhìn về phía Bạch Tử Họa, trong mắt là sự phó thác nặng nề.
“Ta sẽ nói riêng với chưởng môn Mao Sơn.” Lời này đại ý là, ta đây ủng hộ tân nhậm chưởng môn của Mao Sơn, các ngươi có ý kiến thì tới tìm ta.
Chúng tiên đều là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ điều này. Ngọc đế cười khan hai tiếng:
“Tốt lắm, vậy mọi người giải tán đi.”
Bên cạnh Dao Trì, chúng tiên đều vội vàng tản đi. Coi như vui vẻ mà đến, buồn bã mà về.
Hoa Thiên Cốt tần ngần một chỗ, không muốn đi tới làm phiền tỷ tỷ và Bạch đại tiên, hai người bọn họ đứng chung một chỗ trông cứ như một đôi trời sinh vậy. Nhưng mà nếu không đi tới thì phải làm sao bái sư?
Lão đạo chưởng môn phái Lao Sơn cũng là một người tốt, nhìn thấy Hoa Thiên Cốt lúng túng đứng một chỗ nhìn về phía Bạch Tử Họa và tân chưởng môn Mao Sơn liền đi tới giúp cô bé.
“Hai vị, cô bé này dường như có điều khó nói. Lão đạo đi trước!”
Hoa Thiên Cốt cảm kích nhìn chưởng môn Lao Sơn, quả nhiên là thần tiên, ai cũng tốt như vậy, tỷ tỷ tuy tính tình kì quái nhưng cũng rất tốt với mình, Thanh Hư đạo trưởng cũng thế.
Hồng Điệp ngoài mặt thản nhiên nhưng trong lòng cũng loạn như ma, dù sao cũng có chướng ngại tâm lý liền đẩy Hoa Thiên Cốt lên phía trước. Cô bé ngoái đầu cảm kích nhìn lại nàng, rồi lại hướng về Bạch Tử Họa, lấy hết dũng khí lắp bắp nói.
“Bạch, Bạch…” Gọi là gì bây giờ? Bạch lão tiền bối? Bạch sư phụ? Bạch tiên nhân?
“Thanh Hư đạo trưởng bảo vật này rất quan trọng, dặn ta đưa cho ngài… và… và mong ngài nhận ta làm đồ đệ.”
Bạch Tử Họa nhíu mày, càng có vẻ tiên tư tú dật, cao ngạo lạnh lùng. Nhưng đuôi lông mày di chuyển chỉ trong thoáng chốc, lạnh nhạt và nghiêm nghị, khác hẳn ánh mắt mang theo ý cười và vẻ mặt dịu dàng khi nhìn chân thân của Hồng Điệp.
“Ta không nhận đồ đệ.” Bạch Tử Họa cầm ốc truyền âm, tay đặt trên đỉnh ốc, đầu tiên là tiếng sư tử gầm của Lạc Hà Đông truyền tới, sau đó lại nghe thấy di ngôn trước lúc lâm chung của Thanh Hư đạo trưởng, còn có bí mật về xích Thuyên Thiên, cuối cùng hi vọng hắn nể mặt nhận đứa bé này làm đệ tử.
“Lạc Hà Đông, Thanh Hư đạo trưởng, sau đó lại đến ta, thật đúng là một người lại đẩy một người.” Bạch Tử Họa bất đắc dĩ, đánh giá Hoa Thiên Cốt một lượt, số mệnh kì dị, hơn nữa còn là một đứa bé gái.
“Ngươi tên là gì?”
“Hoa Thiên Cốt!” Hoa Thiên Cốt vui vẻ cười với hắn, lộ ra hàm răng trắng nhỏ nhỏ.
“Ngay cả tên cũng mang sát khí như vậy…”
“Thầy bói nói phải lấy sát chế sát, phụ thân cũng từng tìm người sửa tên hoán mệnh cho ta nhưng họ đều chết thảm, không có cách nào. Vì vậy ta mới muốn bái sư học nghệ, ta không muốn liên lụy tới người bên cạnh nữa.”
Bạch Tử Họa trầm ngâm không nói gì, Hoa Thiên Cốt thì lo tới mức vò nát ống tay áo. Hồng Điệp thầm than, cân nhắc từ ngữ một lát rồi nói:
“Đứa trẻ này số mệnh kì lạ, gặp được Thanh Hư đạo trưởng trước lúc lâm chung cũng là duyên phận, gặp được ngươi ở đây cũng là duyên phận.”
Nàng rất hiểu tính tình của Bạch Tử Họa, ngươi càng bảo hắn đừng làm hắn lại càng làm, hơn nữa người này trong lòng kiêu ngạo hơn bất kì ai, muốn đạt được sự chấp nhận của hắn thật sự rất khó. Cũng giống như năm xưa hai người bọn họ ở trong Man hoang, cũng là một đoạn duyên phận. Nhắc đến duyên phận ở đây, chính là mong Bạch Tử Họa có thể cất nhắc Hoa Thiên Cốt. Dù gì trong nguyên tác, bọn họ mới thực sự là một đôi, còn nàng chẳng qua chỉ là một ngoại nhân mà thôi.
Bạch Tử Họa sắc mặt hơi âm u, hắn đương nhiên hiểu được ý của nàng.
Hồng Điệp xoa xoa đầu Hoa Thiên Cốt, hơi cúi người dịu dàng nói.
“Tỷ phải đi rồi, khi nào có thời gian sẽ tới thăm muội và Đường Bảo.”
Nói xong xoay người đi về phía trước, tay áo tung bay, phóng khoáng không nói nên lời.
Bạch Tử Họa nhìn theo bóng hồng tuyệt mỹ kia, ánh mắt trở nên xa xăm khó hiểu. Hoa Thiên Cốt luôn cảm thấy giữa tỷ tỷ và Trường Lưu thượng tiên có gì đó, ánh mắt thượng tiên nhìn tỷ tỷ rất lạ, không uy nghiêm lạnh lùng như với người khác, còn tỷ tỷ thì giống như muốn tránh né người. Đương nhiên lúc này, Hoa Thiên Cốt còn là một tiểu loli đơn thuần chưa hiểu chuyện, rất nhiều năm sau, khi đã biết yêu một người, hận một người, Hoa Thiên Cốt mới hiểu được thái độ kì lạ của bọn họ trên Dao Trì năm ấy.
“Sau này ta gọi ngươi là Tiểu Cốt.”
Hoa Thiên Cốt còn mải suy nghĩ ánh mắt kì lạ của Bạch Tử Họa, mất một lúc mới định thần lại được, rối rít cảm ơn.
“Cám ơn sư phụ!!”
“Ta chưa nói nhận ngươi làm đệ tử.” Bạch Tử Họa không thèm nhìn nàng.
“Vậy…”
“Ngươi có thể theo ta về Trường Lưu Sơn, làm một đệ tử bình thường, về phần bái sư thì phải có quy củ. Trong vòng một năm, nếu ngươi có thể học thành tài, biểu hiện xuất sắc trong Đại hội Kiếm Tiên, làm ta vừa lòng, ta sẽ suy nghĩ lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.