Chương 27: Mơ hồ
Tiểu Ly
02/06/2016
Rất nhiều năm sau
này, thuộc hạ của Sát Thiên Mạch vẫn không quên được bộ dạng thiếu nữ
hồng y ôm lấy chủ nhân của họ toàn thân máu tươi đầm đìa, hai mắt toàn
tia máu đầu lại kiên cường không rơi một giọt nước mắt.
Thương thế của Sát Thiên Mạch thật sự quá nặng. Phật nộ liên hoa là một trong những chiêu thức cấm kỵ của Tiên Linh tộc, tự nhiên có sự lợi hợi của nó. Người trúng chiêu đầu tiên sẽ có cảm giác đau đớn như da thịt bị chia cắt nhưng da thịt vẫn nguyên vẹn, tùy theo thực lực của người bị trúng chiêu dần dần từ tứ chi đến khung xương, từ da thịt đến gân cốt, đều vỡ thành từng mảnh vụn, cơ thể như bị thả vào máy nghiền, đau đớn đến chết. Chiêu thức độc ác tàn nhẫn như thế, cũng không khó hiểu vì sao lại bị cấm thi triển.
Xuân Thu Bất Bại tuy rằng rất căm hận chuyện chủ nhân của hắn vì nữ nhân mà lâm vào hiểm cảnh nhưng hiện tại cũng chỉ có thể tạm gác sang một bên, cố gắng cân nhắc từ ngữ nói:
“Hồng Điệp cô nương, tình hình này cô cũng thấy rõ. Hiện tại Quân thượng có thể cứu được hay không đều là do một ý niệm của cô?”
“Ngươi có ý gì?”
“Tiên Linh tộc các cô trong truyền thuyết có một cây sinh mệnh duy trì tính mạng toàn tộc. Cây sinh mệnh tràn đầy lực lượng của sinh mệnh, có thể cải tử hồi sinh, dù là bạch cốt cũng có thể mọc ra da thịt, nghe nói Tiên Linh tộc đều được sinh ra từ đó. Nói khó nghe một chút thì các người giống như quả của cây sinh mệnh, có sinh mệnh, có linh tính, nhưng không thuộc lục giới. Cuộc chiến thần – ma năm xưa gây ảnh hưởng đến cây sinh mệnh, khiến nó không thể ngưng kết một sinh linh mới nào. Vì thế toàn tộc của cô mới diệt vong.”
Hồng Điệp nhíu mày, cảm giác đã bắt được điều gì đó.
“Tiên Linh tộc tuy nói là diệt vong nhưng trên thế gian không phải là vẫn còn hậu nhân sao? Giống như ta và tên đọa tiên kia. Ý của ngươi là…”
Xuân Thu Bất Bại gật đầu tán thưởng, khó trách có thể lọt vào mắt Quân thượng, xác thực là một nha đầu thông minh.
“Đúng vậy! Cây sinh mệnh có lẽ chưa thật sự diệt vong, như vậy mới có thể ngưng kết ra sinh linh mới như ngươi. Tuy rằng mất đến cả ngàn năm mới có thể ngưng kết được sinh linh mới, nhưng điều này chắc chắn là sự thật” Xuân Thu Bất Bại hơi dừng lại mới nói tiếp “Chỉ cần tìm được bí mật cải tử hồi sinh của cây sinh mệnh liền có thể cứu được Quân thượng. Cho dù da thịt, xương cốt có tan đi cũng có thể làm liền lại.”
“Đây không phải là cơ mật của Tiên Linh tộc sao? Hơn nữa ngươi cho rằng ngươi đoán được, chẳng lẽ người khác không đoán được?”
“Ta tự nhiên biết điều đó nhưng đến giờ nó không phải vẫn là bí mật sao? Cô là hậu nhân của Tiên Linh tộc, cô nhất định sẽ có cách. Đừng quên Quân thượng là vì cô mà trở nên như vậy!”
Hồng Điệp nhìn lại khuôn mặt tái nhợt của Sát Thiên Mạch, lòng đau như cắt. Sát Thiên Mạch giống như người thân của nàng, nàng có thể cứu hắn mà trả bất cứ giá nào. Cứ cho là cơ mật của Tiên Linh tộc thì sao? cùng nàng không có quan hệ gì cả. Nàng chỉ biết nếu Sát Thiên Mạch không còn trên thế gian, bản thân nàng có lẽ sẽ phát điên, cũng có lẽ sẽ không muốn sống nữa.
Không biết từ khi nào, sự tồn tại của Sát Thiên Mạch giống như một phần trong cuộc sống của Hồng Điệp. Quá mức quen thuộc, quá mức gần gũi, giống như vốn dĩ là thế. Hồng Điệp thậm chí chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày phải rời xa hắn. Nàng không rõ lắm cảm xúc này có phải là thứ mà người ta vẫn gọi là “yêu” hay không? Chỉ biết rằng Sát Thiên Mạch rất quan trọng với nàng, nàng không muốn hắn bị tổn thương, cũng không muốn rời xa hắn. Nếu như ngày ấy Sát Thiên Mạch là người gặp nguy hiểm, nàng cũng sẽ không do dự chắn trước hắn, dùng toàn bộ tính mạng bảo hộ hắn.
Nếu ngay cả sinh mệnh cũng sẵn sàng giao ra, thì những thứ kia còn gì quan trọng nữa?
Hồng Điệp dịu dàng đưa tay vuốt ve hai gò má Sát Thiên Mạch, nhớ lại dáng vẻ thiếu niên kiêu ngạo đắc ý năm nào, chậm rãi cúi đầu đặt một nụ hôn trên trán hắn.
“A Mạch, đợi ta. Ta sẽ sớm trở về cứu chàng!”
Yêu kí ở mi tâm Sát Thiên Mạch dường như lộng lẫy hơn một chút, giống như đáp lời nàng. Hồng Điệp thỏa mãn mỉm cười, không chút do dự xoay người rời đi.
Thương thế của Sát Thiên Mạch thật sự quá nặng. Phật nộ liên hoa là một trong những chiêu thức cấm kỵ của Tiên Linh tộc, tự nhiên có sự lợi hợi của nó. Người trúng chiêu đầu tiên sẽ có cảm giác đau đớn như da thịt bị chia cắt nhưng da thịt vẫn nguyên vẹn, tùy theo thực lực của người bị trúng chiêu dần dần từ tứ chi đến khung xương, từ da thịt đến gân cốt, đều vỡ thành từng mảnh vụn, cơ thể như bị thả vào máy nghiền, đau đớn đến chết. Chiêu thức độc ác tàn nhẫn như thế, cũng không khó hiểu vì sao lại bị cấm thi triển.
Xuân Thu Bất Bại tuy rằng rất căm hận chuyện chủ nhân của hắn vì nữ nhân mà lâm vào hiểm cảnh nhưng hiện tại cũng chỉ có thể tạm gác sang một bên, cố gắng cân nhắc từ ngữ nói:
“Hồng Điệp cô nương, tình hình này cô cũng thấy rõ. Hiện tại Quân thượng có thể cứu được hay không đều là do một ý niệm của cô?”
“Ngươi có ý gì?”
“Tiên Linh tộc các cô trong truyền thuyết có một cây sinh mệnh duy trì tính mạng toàn tộc. Cây sinh mệnh tràn đầy lực lượng của sinh mệnh, có thể cải tử hồi sinh, dù là bạch cốt cũng có thể mọc ra da thịt, nghe nói Tiên Linh tộc đều được sinh ra từ đó. Nói khó nghe một chút thì các người giống như quả của cây sinh mệnh, có sinh mệnh, có linh tính, nhưng không thuộc lục giới. Cuộc chiến thần – ma năm xưa gây ảnh hưởng đến cây sinh mệnh, khiến nó không thể ngưng kết một sinh linh mới nào. Vì thế toàn tộc của cô mới diệt vong.”
Hồng Điệp nhíu mày, cảm giác đã bắt được điều gì đó.
“Tiên Linh tộc tuy nói là diệt vong nhưng trên thế gian không phải là vẫn còn hậu nhân sao? Giống như ta và tên đọa tiên kia. Ý của ngươi là…”
Xuân Thu Bất Bại gật đầu tán thưởng, khó trách có thể lọt vào mắt Quân thượng, xác thực là một nha đầu thông minh.
“Đúng vậy! Cây sinh mệnh có lẽ chưa thật sự diệt vong, như vậy mới có thể ngưng kết ra sinh linh mới như ngươi. Tuy rằng mất đến cả ngàn năm mới có thể ngưng kết được sinh linh mới, nhưng điều này chắc chắn là sự thật” Xuân Thu Bất Bại hơi dừng lại mới nói tiếp “Chỉ cần tìm được bí mật cải tử hồi sinh của cây sinh mệnh liền có thể cứu được Quân thượng. Cho dù da thịt, xương cốt có tan đi cũng có thể làm liền lại.”
“Đây không phải là cơ mật của Tiên Linh tộc sao? Hơn nữa ngươi cho rằng ngươi đoán được, chẳng lẽ người khác không đoán được?”
“Ta tự nhiên biết điều đó nhưng đến giờ nó không phải vẫn là bí mật sao? Cô là hậu nhân của Tiên Linh tộc, cô nhất định sẽ có cách. Đừng quên Quân thượng là vì cô mà trở nên như vậy!”
Hồng Điệp nhìn lại khuôn mặt tái nhợt của Sát Thiên Mạch, lòng đau như cắt. Sát Thiên Mạch giống như người thân của nàng, nàng có thể cứu hắn mà trả bất cứ giá nào. Cứ cho là cơ mật của Tiên Linh tộc thì sao? cùng nàng không có quan hệ gì cả. Nàng chỉ biết nếu Sát Thiên Mạch không còn trên thế gian, bản thân nàng có lẽ sẽ phát điên, cũng có lẽ sẽ không muốn sống nữa.
Không biết từ khi nào, sự tồn tại của Sát Thiên Mạch giống như một phần trong cuộc sống của Hồng Điệp. Quá mức quen thuộc, quá mức gần gũi, giống như vốn dĩ là thế. Hồng Điệp thậm chí chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày phải rời xa hắn. Nàng không rõ lắm cảm xúc này có phải là thứ mà người ta vẫn gọi là “yêu” hay không? Chỉ biết rằng Sát Thiên Mạch rất quan trọng với nàng, nàng không muốn hắn bị tổn thương, cũng không muốn rời xa hắn. Nếu như ngày ấy Sát Thiên Mạch là người gặp nguy hiểm, nàng cũng sẽ không do dự chắn trước hắn, dùng toàn bộ tính mạng bảo hộ hắn.
Nếu ngay cả sinh mệnh cũng sẵn sàng giao ra, thì những thứ kia còn gì quan trọng nữa?
Hồng Điệp dịu dàng đưa tay vuốt ve hai gò má Sát Thiên Mạch, nhớ lại dáng vẻ thiếu niên kiêu ngạo đắc ý năm nào, chậm rãi cúi đầu đặt một nụ hôn trên trán hắn.
“A Mạch, đợi ta. Ta sẽ sớm trở về cứu chàng!”
Yêu kí ở mi tâm Sát Thiên Mạch dường như lộng lẫy hơn một chút, giống như đáp lời nàng. Hồng Điệp thỏa mãn mỉm cười, không chút do dự xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.