Chương 9: Thú Hanh Tức
Tiểu Ly
06/05/2016
Hồng Điệp còn đang
tính toán giả bộ đáng thương để Bạch Tử Họa chịu dạy “Tịnh thủy chú” cho mình, đột nhiên gương mặt chợt biến, đứng bật dậy, đôi mắt tuy không
thấy gì vẫn đề phòng nhìn chằm chằm về một phía.
Không khí trở nên đông đặc lại, giống như có một sinh vật cường đại xuất hiện gần nơi này. Bạch Tử Họa hơi nhíu mày, vỗ nhẹ lên bàn tay Hồng Điệp ý bảo đừng quá khẩn trương. Tại lúc này, trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một đôi mắt to tròn màu lam lại tràn đầy linh khí, bất quá theo như kích cỡ đôi mắt này thì sinh vật mới xuất hiện tựa hồ rất nhỏ bé.
Bạch Tử Họa trong lòng chợt động. Man hoang không thiếu tiên thú, thần thú từ thượng cổ, cũng không biết đây là loại mãnh thú nào?
Con thú có đôi mắt màu lam ấy càng lúc càng gần, tinh thần của hai người càng lúc càng khẩn trương. Cuối cùng nó cũng hiển lộ thân hình hoàn toàn dưới ánh lửa, một con thú nhỏ trông giống họ mèo nhưng lại mập mạp như heo, bốn chân ngắn cũn cỡn, trên mình phủ bộ lông trắng pha lẫn hoa văn màu lửa. Đó là một con thú rất đẹp, nhưng đây có lẽ không phải chân thân của nó.
“Dường như nó không có ác ý với chúng ta”
Bạch Tử Họa nhìn vào đôi mắt hiếu kì đang hướng về hai người của con thú nhỏ mà nói, nếu như đúng là mãnh thú hung tàn thì đã sớm hiện chân thân tấn công rồi. Bộ dáng này của nó có chút giống một loại mãnh thú được ghi lại trong thư tịch cổ, không biết có phải là nó không?
Mũi của con thú nghểnh lên, mục quang nhìn về phía miếng thịt gác trên bếp, trên mặt nó lộ ra vẻ tham ăn như con người. Bạch Tử Họa đại khái hiểu con thú này vì sao mà lại qua đây. Chính là hương vị thịt nướng đã dẫn con thú tham ăn lại.
“Lại đây” Bạch Tử Họa hơi cúi người, một tay vươn ra vẫy gọi con thú nhỏ.
Con thú nhỏ nhìn thấy Bạch Tử Họa mà không đáp lại, đôi mắt nó dừng lại trên người Hồng Điệp, đột nhiên lộ thần sắc hưng phấn, bước nhỏ qua bên Bạch Tử Họa tới dưới chân Hồng Điệp. Sau khi đi vòng quanh hai chân nàng, đột nhiên nó dựng hai chân trước lên trên bàn chân nàng, cặp mắt tròn xoe nhìn nàng kêu lên ô ô liên tục.
Hồng Điệp vẻ mặt nghi hoặc ôm con thú nhỏ, con thú này rõ ràng có khí thế không tầm thường vì sao lại tỏ ra thân thiết với mình thế nhỉ? Hồng Điệp đưa tay xoa nhẹ lên mình con thú nhỏ, nó lập tức nhẹ nhàng kêu lên hai tiếng, gương mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.
“Bé con, nếu ngươi muốn ăn thì phải nịnh cái người áo trắng kia biết không?”
Con thú nhỏ cực kì thông minh kêu lên một tiếng lại nhảy xuống đất chạy tới chân Bạch Tử Họa, vẻ mặt nịnh nọt mười phần cọ cọ đầu vào chân hắn.
“Thật biết nịnh!” Bạch Tử Họa cười cười đem cho nó một miếng thịt “Nàng có biết nó là thú gì không?”
“Không biết”
“Nó là thú Hanh Tức, một trong những hung thú lợi hại nhất thời thượng cổ” Bạch Tử Họa vuốt nhẹ lớp lông dày mượt của thú Hanh Tức, chậm rãi nói tiếp “Thú Hanh Tức đều rất thông minh, thời thượng cổ chúng thường sống chung với tộc Tiên Linh, người trong tộc nuôi dưỡng thú Hanh Tức nhỏ, khi chúng trưởng thành sẽ cùng kề vai chiến đấu với người nuôi dưỡng chúng. Ở nơi này, nó kiếm ăn rất dễ, chắc chắn không chỉ là vì thức ăn mới tìm đến đây”
Hồng Điệp trầm mặc nhìn thú Hanh Tức tựa như con mèo mập sau khi ăn no lại quay về nằm dưới chân nàng. Lúc trước nàng luôn thắc mắc Bạch Tử Họa trong nguyên tác làm thế nào lại thu phục được thú Hanh Tức, còn phó thác Hoa Thiên Cốt khi ở Man hoang cho nó, thì ra là như vậy. Chỉ là theo cách nói của Bạch Tử Họa, thú Hanh Tức dường như rất thích người của tộc Tiên Linh, như vậy hiện tại nó là quy phục Bạch tử Họa hay là nàng?
Hanh Tức dường như cảm nhận được ý nghĩ của Hồng Điệp nịnh nọt liếm nhẹ vào lòng bàn tay nàng, vẻ mặt hề hề đáng thương cực kì không có cốt khí.
“Ngươi có đúng là thú Hanh Tức không đấy, chẳng có cốt khí của thượng cổ hung thú gì cả” Hồng Điệp buồn cười vân vê hai má tròn núng nính của thú Hanh Tức lòng thầm hô thoải mái, chẳng trách tiểu tử Sát Thiên Mạch thường xuyên làm như vậy. Nhớ đến Sát Thiên Mạch, Hồng Điệp tuy rằng lo lắng nhưng thủy chung vẫn cho rằng hắn sẽ không mất mạng, dù sao hiện tại có lẽ còn cách nguyên tác một đoạn thời gian, Sát Thiên Mạch không phải kẻ đứng đầu yêu ma hai giới, Bạch Tử Họa cũng không phải Tôn thượng cao quý lạnh lùng.
Bạch Tử Họa vẫn quan sát Hồng Điệp cùng thú Hanh Tức nãy giờ, phát hiện nàng thoáng thất thần, đoán rằng nàng đang lo nghĩ cho đồng bạn, cũng không muốn làm phiền nhắm mắt lại điều tức thương thế. Man hoang quá nguy hiểm, hắn tự nhiên không cuồng vọng cho rằng một người chỉ mới tu thành bán tiên như mình trong điều kiện mất hết tiên lực sẽ có thể an nhiên tự tại ở chốn này.
Hồng Điệp ôm thú Hanh tức vào lòng, cân nhắc một chút rồi nói:
“Hôm nay ngươi nói ngươi mới bái nhập Trường Lưu sơn là thật sao?”
“Là thật!”
“Vậy… ngươi vì sao lại lợi hại như vậy?” Bộ dáng người này rõ ràng không chênh lệch so với Sát Thiên Mạch và nàng là bao, tuy rằng ở cái thế giới này, dung mạo và tuổi tác là hai khái niệm cách nhau rất xa nhưng dung mạo và thực lực lại tuyệt đối có liên quan. Đại đa số những kẻ mạnh không phải là những người có bộ dáng trẻ tuổi nam thì tuấn tú, nữ thì mĩ lệ sao?
Bạch Tử Họa không trả lời, hơi thở đều đều giống như đã ngủ, cũng không biết là do không muốn trả lời hay do chìm vào việc điều tức trị thương mà không để ý đến xung quanh nữa.
Hồng Điệp lè lưỡi, tay ấn ấn bộ lông dày mượt của thú Hanh Tức thì thào:
“Cái người này lại không chú ý đến chúng ta, thật nhàm chán, không biết A Mạch hiện tại thế nào?”
***
Sát Thiên Mạch thất hồn lạc phách nhìn vào những vết nứt không gian dần khép lại, nếu không phải Trường Lưu Tam Tôn cùng lão già kia chạy tới ngăn lại, hắn nhất định sẽ bất chấp tất cả nhảy vào bên trong tìm kiếm Hồng Điệp.
“Lão già, mở cái không gian kia ra, ta đi tìm nàng!”
Sát Thiên Mạch ánh mắt đăm đăm, tóc đã rối bù. Khuôn mặt xinh đẹp, đã trở nên tiều tụy. Đôi môi cũng khô héo, trong đôi mắt sáng rỡ tất cả đều là tơ máu!
“Đồ hỗn trướng, lão phu dù gì cũng là một trong số các sư phụ của ngươi! Ngươi nhảy vào đó thì sẽ tìm được nha đầu kia sao, có bản lĩnh thì mạnh mẽ lên, tự mình giết tên Ma quân kia báo thù cho nàng, tự mình mở ra không gian loạn lưu mà đưa nàng ta ra!”
“Mạnh lên…” Sát Thiên Mạch ánh mắt vốn thẫn thờ, đột nhiên con ngươi co rút lại, trong tâm linh, một cỗ cảm xúc đột nhiên hướng lên, tựa hồ máu huyết cả người, vào giờ khắc này cũng sôi trào, một cỗ cảm giác khó có thể nói lên lời, từ trong lòng dâng lên “Giết tên Ma quân kia báo thù cho nàng, tự mình mở ra không gian loạn lưu mà đưa nàng ra!”
Bản thân hắn là một thiên tài hơn nữa còn là một chủng tộc cao quý đã tuyệt diệt trong yêu giới, so sánh với Tiên Linh tộc cũng không thua kém là bao. Sát Thiên Mạch kiêu ngạo tự phụ nhưng lại là kẻ coi trọng tình nghĩa, hắn nhận định Hồng Điệp cứu mình, tự nhiên sẽ báo đáp nàng. Vì thế Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch kiêu ngạo không coi ai ra gì, giết người như ngóe lần đầu tiên trong cuộc đời học được cách bảo hộ một người từng chút từng chút một. Giống như Hồng Điệp nói, Sát Thiên Mạch thực sự “chịu trách nhiệm” với nàng, mấy năm qua, hắn dạy nàng học chữ, dạy nàng phép thuật tuy rằng sẽ không kiêng nể gì bắt nạt nàng một chút, chế giễu nàng một chút nhưng nếu có kẻ khác dám làm như vậy với nàng, nhất định sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Sát Thiên Mạch.
Có thể nói tình cảm của Sát Thiên Mạch đối với Hồng Điệp rất phức tạp, cũng rất đặc biệt, giống như đóa hoa do mình trồng nên sẽ khác với đóa hoa bên đường, bất kể đóa hoa bên đường có đẹp đẽ đến bao nhiêu vẫn không so sánh được với đóa hoa mình chăm chút từng ngày. Sát Thiên Mạch tự biết vị trí của Hồng Điệp trong lòng mình, tuy không phải tư tình nam nữ, nhưng trong lòng lại tự nhủ sẽ bảo hộ tốt cho nàng, không để nàng bị kẻ khác thương tổn. Thế nhưng tận mắt trông thấy nàng bị kẻ khác ám hại, nỗi bi thương tự trách trong lòng Sát Thiên Mạch qua mỗi ngày nàng mất tích đều lớn dần, từ từ biến thành một chấp niệm. Kể cả khi Hồng Điệp trở về từ Man hoang, chấp niệm bảo hộ nàng trong lòng Sát Thiên Mạch cũng không hề tiêu tan mà càng sâu nặng hơn, dốc sức bảo hộ nàng biến chấp niệm thành một thứ tình cảm không tên càng lúc càng lún sâu mà không hay biết.
Không khí trở nên đông đặc lại, giống như có một sinh vật cường đại xuất hiện gần nơi này. Bạch Tử Họa hơi nhíu mày, vỗ nhẹ lên bàn tay Hồng Điệp ý bảo đừng quá khẩn trương. Tại lúc này, trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một đôi mắt to tròn màu lam lại tràn đầy linh khí, bất quá theo như kích cỡ đôi mắt này thì sinh vật mới xuất hiện tựa hồ rất nhỏ bé.
Bạch Tử Họa trong lòng chợt động. Man hoang không thiếu tiên thú, thần thú từ thượng cổ, cũng không biết đây là loại mãnh thú nào?
Con thú có đôi mắt màu lam ấy càng lúc càng gần, tinh thần của hai người càng lúc càng khẩn trương. Cuối cùng nó cũng hiển lộ thân hình hoàn toàn dưới ánh lửa, một con thú nhỏ trông giống họ mèo nhưng lại mập mạp như heo, bốn chân ngắn cũn cỡn, trên mình phủ bộ lông trắng pha lẫn hoa văn màu lửa. Đó là một con thú rất đẹp, nhưng đây có lẽ không phải chân thân của nó.
“Dường như nó không có ác ý với chúng ta”
Bạch Tử Họa nhìn vào đôi mắt hiếu kì đang hướng về hai người của con thú nhỏ mà nói, nếu như đúng là mãnh thú hung tàn thì đã sớm hiện chân thân tấn công rồi. Bộ dáng này của nó có chút giống một loại mãnh thú được ghi lại trong thư tịch cổ, không biết có phải là nó không?
Mũi của con thú nghểnh lên, mục quang nhìn về phía miếng thịt gác trên bếp, trên mặt nó lộ ra vẻ tham ăn như con người. Bạch Tử Họa đại khái hiểu con thú này vì sao mà lại qua đây. Chính là hương vị thịt nướng đã dẫn con thú tham ăn lại.
“Lại đây” Bạch Tử Họa hơi cúi người, một tay vươn ra vẫy gọi con thú nhỏ.
Con thú nhỏ nhìn thấy Bạch Tử Họa mà không đáp lại, đôi mắt nó dừng lại trên người Hồng Điệp, đột nhiên lộ thần sắc hưng phấn, bước nhỏ qua bên Bạch Tử Họa tới dưới chân Hồng Điệp. Sau khi đi vòng quanh hai chân nàng, đột nhiên nó dựng hai chân trước lên trên bàn chân nàng, cặp mắt tròn xoe nhìn nàng kêu lên ô ô liên tục.
Hồng Điệp vẻ mặt nghi hoặc ôm con thú nhỏ, con thú này rõ ràng có khí thế không tầm thường vì sao lại tỏ ra thân thiết với mình thế nhỉ? Hồng Điệp đưa tay xoa nhẹ lên mình con thú nhỏ, nó lập tức nhẹ nhàng kêu lên hai tiếng, gương mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.
“Bé con, nếu ngươi muốn ăn thì phải nịnh cái người áo trắng kia biết không?”
Con thú nhỏ cực kì thông minh kêu lên một tiếng lại nhảy xuống đất chạy tới chân Bạch Tử Họa, vẻ mặt nịnh nọt mười phần cọ cọ đầu vào chân hắn.
“Thật biết nịnh!” Bạch Tử Họa cười cười đem cho nó một miếng thịt “Nàng có biết nó là thú gì không?”
“Không biết”
“Nó là thú Hanh Tức, một trong những hung thú lợi hại nhất thời thượng cổ” Bạch Tử Họa vuốt nhẹ lớp lông dày mượt của thú Hanh Tức, chậm rãi nói tiếp “Thú Hanh Tức đều rất thông minh, thời thượng cổ chúng thường sống chung với tộc Tiên Linh, người trong tộc nuôi dưỡng thú Hanh Tức nhỏ, khi chúng trưởng thành sẽ cùng kề vai chiến đấu với người nuôi dưỡng chúng. Ở nơi này, nó kiếm ăn rất dễ, chắc chắn không chỉ là vì thức ăn mới tìm đến đây”
Hồng Điệp trầm mặc nhìn thú Hanh Tức tựa như con mèo mập sau khi ăn no lại quay về nằm dưới chân nàng. Lúc trước nàng luôn thắc mắc Bạch Tử Họa trong nguyên tác làm thế nào lại thu phục được thú Hanh Tức, còn phó thác Hoa Thiên Cốt khi ở Man hoang cho nó, thì ra là như vậy. Chỉ là theo cách nói của Bạch Tử Họa, thú Hanh Tức dường như rất thích người của tộc Tiên Linh, như vậy hiện tại nó là quy phục Bạch tử Họa hay là nàng?
Hanh Tức dường như cảm nhận được ý nghĩ của Hồng Điệp nịnh nọt liếm nhẹ vào lòng bàn tay nàng, vẻ mặt hề hề đáng thương cực kì không có cốt khí.
“Ngươi có đúng là thú Hanh Tức không đấy, chẳng có cốt khí của thượng cổ hung thú gì cả” Hồng Điệp buồn cười vân vê hai má tròn núng nính của thú Hanh Tức lòng thầm hô thoải mái, chẳng trách tiểu tử Sát Thiên Mạch thường xuyên làm như vậy. Nhớ đến Sát Thiên Mạch, Hồng Điệp tuy rằng lo lắng nhưng thủy chung vẫn cho rằng hắn sẽ không mất mạng, dù sao hiện tại có lẽ còn cách nguyên tác một đoạn thời gian, Sát Thiên Mạch không phải kẻ đứng đầu yêu ma hai giới, Bạch Tử Họa cũng không phải Tôn thượng cao quý lạnh lùng.
Bạch Tử Họa vẫn quan sát Hồng Điệp cùng thú Hanh Tức nãy giờ, phát hiện nàng thoáng thất thần, đoán rằng nàng đang lo nghĩ cho đồng bạn, cũng không muốn làm phiền nhắm mắt lại điều tức thương thế. Man hoang quá nguy hiểm, hắn tự nhiên không cuồng vọng cho rằng một người chỉ mới tu thành bán tiên như mình trong điều kiện mất hết tiên lực sẽ có thể an nhiên tự tại ở chốn này.
Hồng Điệp ôm thú Hanh tức vào lòng, cân nhắc một chút rồi nói:
“Hôm nay ngươi nói ngươi mới bái nhập Trường Lưu sơn là thật sao?”
“Là thật!”
“Vậy… ngươi vì sao lại lợi hại như vậy?” Bộ dáng người này rõ ràng không chênh lệch so với Sát Thiên Mạch và nàng là bao, tuy rằng ở cái thế giới này, dung mạo và tuổi tác là hai khái niệm cách nhau rất xa nhưng dung mạo và thực lực lại tuyệt đối có liên quan. Đại đa số những kẻ mạnh không phải là những người có bộ dáng trẻ tuổi nam thì tuấn tú, nữ thì mĩ lệ sao?
Bạch Tử Họa không trả lời, hơi thở đều đều giống như đã ngủ, cũng không biết là do không muốn trả lời hay do chìm vào việc điều tức trị thương mà không để ý đến xung quanh nữa.
Hồng Điệp lè lưỡi, tay ấn ấn bộ lông dày mượt của thú Hanh Tức thì thào:
“Cái người này lại không chú ý đến chúng ta, thật nhàm chán, không biết A Mạch hiện tại thế nào?”
***
Sát Thiên Mạch thất hồn lạc phách nhìn vào những vết nứt không gian dần khép lại, nếu không phải Trường Lưu Tam Tôn cùng lão già kia chạy tới ngăn lại, hắn nhất định sẽ bất chấp tất cả nhảy vào bên trong tìm kiếm Hồng Điệp.
“Lão già, mở cái không gian kia ra, ta đi tìm nàng!”
Sát Thiên Mạch ánh mắt đăm đăm, tóc đã rối bù. Khuôn mặt xinh đẹp, đã trở nên tiều tụy. Đôi môi cũng khô héo, trong đôi mắt sáng rỡ tất cả đều là tơ máu!
“Đồ hỗn trướng, lão phu dù gì cũng là một trong số các sư phụ của ngươi! Ngươi nhảy vào đó thì sẽ tìm được nha đầu kia sao, có bản lĩnh thì mạnh mẽ lên, tự mình giết tên Ma quân kia báo thù cho nàng, tự mình mở ra không gian loạn lưu mà đưa nàng ta ra!”
“Mạnh lên…” Sát Thiên Mạch ánh mắt vốn thẫn thờ, đột nhiên con ngươi co rút lại, trong tâm linh, một cỗ cảm xúc đột nhiên hướng lên, tựa hồ máu huyết cả người, vào giờ khắc này cũng sôi trào, một cỗ cảm giác khó có thể nói lên lời, từ trong lòng dâng lên “Giết tên Ma quân kia báo thù cho nàng, tự mình mở ra không gian loạn lưu mà đưa nàng ra!”
Bản thân hắn là một thiên tài hơn nữa còn là một chủng tộc cao quý đã tuyệt diệt trong yêu giới, so sánh với Tiên Linh tộc cũng không thua kém là bao. Sát Thiên Mạch kiêu ngạo tự phụ nhưng lại là kẻ coi trọng tình nghĩa, hắn nhận định Hồng Điệp cứu mình, tự nhiên sẽ báo đáp nàng. Vì thế Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch kiêu ngạo không coi ai ra gì, giết người như ngóe lần đầu tiên trong cuộc đời học được cách bảo hộ một người từng chút từng chút một. Giống như Hồng Điệp nói, Sát Thiên Mạch thực sự “chịu trách nhiệm” với nàng, mấy năm qua, hắn dạy nàng học chữ, dạy nàng phép thuật tuy rằng sẽ không kiêng nể gì bắt nạt nàng một chút, chế giễu nàng một chút nhưng nếu có kẻ khác dám làm như vậy với nàng, nhất định sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Sát Thiên Mạch.
Có thể nói tình cảm của Sát Thiên Mạch đối với Hồng Điệp rất phức tạp, cũng rất đặc biệt, giống như đóa hoa do mình trồng nên sẽ khác với đóa hoa bên đường, bất kể đóa hoa bên đường có đẹp đẽ đến bao nhiêu vẫn không so sánh được với đóa hoa mình chăm chút từng ngày. Sát Thiên Mạch tự biết vị trí của Hồng Điệp trong lòng mình, tuy không phải tư tình nam nữ, nhưng trong lòng lại tự nhủ sẽ bảo hộ tốt cho nàng, không để nàng bị kẻ khác thương tổn. Thế nhưng tận mắt trông thấy nàng bị kẻ khác ám hại, nỗi bi thương tự trách trong lòng Sát Thiên Mạch qua mỗi ngày nàng mất tích đều lớn dần, từ từ biến thành một chấp niệm. Kể cả khi Hồng Điệp trở về từ Man hoang, chấp niệm bảo hộ nàng trong lòng Sát Thiên Mạch cũng không hề tiêu tan mà càng sâu nặng hơn, dốc sức bảo hộ nàng biến chấp niệm thành một thứ tình cảm không tên càng lúc càng lún sâu mà không hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.