Chương 30: Tiên Linh hoàng ấn. Tiên Linh huyết mạch
Tiểu Ly
02/06/2016
“Ai là người mang Tiên Linh hoàng ấn?”
Hồng Điệp ngẩng đầu nhìn người ngồi trên vương tọa. Vẫn là bộ dáng như trước không thay đổi, có chăng chỉ là thêm một cỗ ý vị chờ mong, cùng một tia bất đắc dĩ vương lại ở khóe mắt.
“Cái gì là Tiên Linh hoàng ấn?” Hồng Điệp mang theo ánh mắt dò xét nhìn sang Tây Môn Nộ, nhận ra người này vẻ mặt vô cùng kinh hãi nhìn lại về phía mình. Bộ dáng y như ban ngày nhìn thấy quỷ!
“Tiên Linh hoàng ấn là một vật tượng trưng cho thân phận hoàng tộc Tiên Linh!” Tây Môn Nộ hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng “Nghe nói Tiên Linh hoàng ấn đã mất tích trong đại kiếp nạn năm xưa, chắc hẳn có một hậu nhân nào đó may mắn còn sống đã đem Tiên Linh hoàng ấn rời đi. Nó đại biểu cho hào quang suốt vạn năm truyền thừa của Tiên Linh tộc!”
“Trên người ngươi hiện tại hẳn là có Tiên Linh hoàng ấn, nếu không cũng sẽ không khiến ý thức còn sót lại của hoàng tộc đại nhân kích động như vậy!”
Tây Môn Nộ miệng thì nói người kích động, bản thân thì không biết kích động hơn bao nhiêu lần. Phải biết rằng kẻ có thể nắm giữ Tiên Linh hoàng ấn nếu không phải là trực hệ hậu nhân của hoàng tộc Tiên Linh thì cũng là người được nó lựa chọn. Nếu là lúc Tiên Linh tộc còn tồn tại, người này khẳng định sẽ là người kế thừa ngôi vị hoàng tộc Tiên Linh, trở thành kẻ đứng đầu Tiên Linh tộc.
Ở đây cũng không có ai là kẻ ngu, tự nhiên có thể từ một vài manh mối nhìn ra được Tiên Linh hoàng ấn nhất định ở trên người Hồng Điệp. Tây Môn Nộ có chút khó tin nhìn thiếu nữ hồng y trước mặt, thật không biết cô ta vì sao lại được hoàng ấn lựa chọn, ánh mắt kích động dường như đỏ lên.
Cảm nhận ánh mắt kích động của người này, Hồng Điệp có chút đề phòng hơi lùi lại. Không ngờ đúng lúc này dị biến lại xảy ra!
“Người mang Tiên Linh hoàng ấn… hãy bảo vệ truyền thừa của tộc ta…”
Giọng nói vang vọng không ngừng, đôi mắt đang khép hờ của vị hoàng tộc Tiên Linh đột nhiên giống như chớp lên, tiếp đó, một tiếng thở dài giống như trút được gánh nặng từ trong hư vô mờ mịt vang lên.
Tiếp đó, một vầng thất thải quang mang ở trên người hoàng tộc Tiên Linh bỗng nhiên bạo phát. Mới ban đầu chỉ hơi sáng, dần dần lại sáng chói tới mức không thể nhìn thấy rõ bóng dáng yểu điệu kia nữa. Một đạo quang mang mơ hồ chớp động, từ trên người vị hoàng tộc Tiên Linh thoát ra, bay một vòng trong đại điện giống như lưu luyến, tiếp đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai rơi trên người Hồng Điệp.
Hai người nhìn biến cố này diễn ra đều chấn động, kinh ngạc gần như không nói ra lời, cứ như vậy ngơ ngác nhìn. Trên hoàng tọa lúc đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Hoàng tộc Tiên Linh nữa, giống như người đã biến mất khỏi thế gian này. Tất cả dấu vết từng tồn tại trong quá khứ đều đã tiêu tán.
Có chăng chỉ còn một tiếng thở dài khe khẽ đến từ hư không, tựa hồ vẫn vang vọng đâu đó trong đại điện.
“Hoàng tộc đại nhân… cứ như vậy biến mất?” Hồng Điệp kinh ngạc đến cực điểm, trong lòng nhiều ít dâng lên một cỗ bi thương.
“Nhiều năm như vậy đợi chờ người mang Tiên Linh hoàng ấn tìm tới, coi như người đã hoàn thành tâm nguyện rồi!” Tây Môn Nộ thở dài, tia kích động trong mắt đã biến mất, thay vào đó là sự thương tiếc nhè nhẹ. “Sau này ngươi chính là hoàng tộc Tiên Linh mới rồi, có thể để ta trông thấy hoàng ấn một lần không?”
Hồng Điệp có chút kì quái nhìn người này, nàng luôn tự phụ cho mình rất hiểu lòng người, hiện tại mới biết có rất nhiều chuyện nàng đã đoán sai. Ví dụ như Tây Môn Nộ, cũng không đơn thuần là một kẻ ích kỉ khiến người ta khó ưa. Người này ở ngoài bày ra bộ dáng hung ác thế nhưng từ khi bước vào Tiên Linh thành lại chưa từng động thủ với nàng, hơn nữa ánh mắt hắn dường như thật sự thương tiếc kính trọng vị hoàng tộc Tiên Linh kia. Người như vậy, có lẽ không phải là người xấu!
Thứ được gọi là Tiên Linh hoàng ấn kia, kì thật cũng không phải là một con dấu hay một vật gì cả, nó là một ấn kí trên cơ thể giống như ấn kí của tiên nhân hoặc yêu ma. Ngay từ kh nhận ra bản thân đã tá thi hoàn hồn giống như tiểu thuyết thường viết, Hồng Điệp đã chú ý đến cái ấn ký đỏ sẫm trên trán. Sau này lại biết được đây là một thế giới có tiên nhân, yêu ma, hơn nữa có không ít người có những ấn kí kiểu này trên cơ thể nên cũng không chú ý lắm. Hiện tại đã nhận được truyền thừa, Hồng Điệp tự nhiên biết ấn ký hình hồng điệp đỏ sẫm trên trán là do Tiên Linh hoàng ấn hóa thành.
Về lý mà nói, Tiên Linh tộc quá mức nghịch thiên nên mới bị thiên địa trừng phạt mà biến mất, nếu hé lộ ra Tiên Linh hoàng ấn trên người mình quả thực là một chuyện phiền toái. Về tình, người này là đồng tộc của nàng, thậm chí có thể là đồng tộc duy nhất còn lại, hơn nữa hắn đã thấy toàn bộ quá trình tiếp nhận hoàng ấn, cho hắn xem cũng không vấn đề gì. Nghĩ vậy, Hồng Điệp liền thẳng thắn thi triển pháp quyết, Tiên Linh hoàng ấn sáng rực trên trán chậm rãi ngưng tụ thành một chiếc ấn hình hồng điệp cực kì tinh mỹ rơi xuống tay nàng.
Tây Môn Nộ ngay cả mắt cũng không buồn chớp, nhìn chằm chằm vào Tiên Linh hoàng ấn trước mặt, lệ quang lấp lánh trong mắt mà không hay biết. Hắn trong lúc bất chợt đột nhiên ngửa mặt lên trời bi tiếu một tiếng, thanh âm cuồn cuộn ào ra, tựa hồ đem hết bi thống trong lòng theo tiếng thét dài này phát tiết ra ngoài. Tây Môn Nộ đưa mắt nhìn trời cao, lẩm bẩm nói:
“Hoàng ấn hiện… Tiên Linh còn… tộc của ta vẫn còn…”
Giờ phút này một trong những nhân vật đứng đầu thiên hạ, phong vân lục giới, tuy rằng đã trở thành đọa tiên nhưng khí độ tôn nghiêm đều không chút tổn hại, vậy mà lúc này tất cả đều không còn sót lại chút gì, thoáng như nổi điên, đầu tiên là lên tiếng khóc lớn một trận, bi thống không thôi, tiếp theo lại cười ha ha như hân hoan vô cùng, tiếng cười xuyên vân xé trời.
Hồng Điệp kinh nghi nhìn một màn trước mặt này mà hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Nàng không hoàn toàn là tộc nhân Tiên Linh, nỗi bi thương của một kẻ cứ ngỡ toàn tộc sẽ không còn ngày mai, nàng có thể cảm thông nhưng không thể chân chính hiểu được.
“Tiểu nha đầu… ngươi tuy là được hoàng ấn thừa nhận nhưng năng lực quá kém cỏi, không thể nào gánh lấy sức mạnh to lớn của Tiên Linh hoàng ấn. Ngươi phải cố gắng tu luyện cho xứng đáng với nó, một ngày kia đem hào quang trở lại với tộc ta.” Tây Môn Nộ ánh mắt nhìn về phía xa xăm, nhẹ giọng nói. “Bổn tọa đời này chỉ có một tâm nguyện là tìm về Tiên Linh hoàng ấn, làm rạng danh Tiên Linh tộc, vì điều này ta bất chấp tất cả, cho dù trở thành một đọa tiên, rời xa người con gái mình yêu nhất cũng không oán không hối. Ta vốn cho rằng đời này vô vọng tìm được hoàng ấn, dù không còn mặt mũi nào cũng sẽ đi tìm Lệ Nhi xem nàng sống có tốt không?”
“Người bạn kia của ngươi, tuy rằng chưa đủ chín chắn ổn trọng nhưng tuyệt đối là một nam tử tốt. Lần trước ra tay với hắn, thực xin lỗi, ngươi đi dọc theo cung điện này sẽ gặp được cây sinh mệnh, ở đó có cách để cứu bằng hữu của ngươi.”
“Ta muốn tới Man hoang tìm Lệ Nhi, sau đó cùng nàng quy ẩn. Tiểu nha đầu, hi vọng của Tiên Linh tộc đều đặt trên vai ngươi đấy, nhất định không được quên đi kiêu hãnh của Thần tộc!”
Tây Môn Nộ cười ha hả bay đi, có thể nói trong lòng hắn quả thực rất thoải mái.
Hồng Điệp nhìn theo bóng Tây Môn Nộ xa dần, có chút hâm mộ. Nàng vẫn luôn thắc mắc vì sao trong nguyên tác, những kẻ lợi hại như Yêu hậu Mặc Lệ Nhi và đọa tiên Tây Môn Nộ này không xuất hiện. Giờ cuối cùng cũng hiểu ra một chút rồi, cho dù không có chuyện nàng và Tiểu Bạch xông vào trong cái khe núi kia, hắn cũng sẽ đi tìm Mặc Lệ Nhi, cùng nàng ta ẩn cư không màng thế sự. Đời người, có đôi khi chỉ cầu có thể bình an bên cạnh người mình yêu thích đã là đủ lắm rồi, thế nhưng đâu phải ai cũng có thể buông xuống mọi chuyện thoải mái như Tây Môn Nộ. Bạch Tử Họa không phải là một ví dụ sống sao?
Cái tên này vừa xuất hiện trong nháy mắt tựa hồ làm cho nàng cảm thấy ở sâu trong linh hồn xuất hiện sự đau đớn mãnh liệt. Hồng Điệp giống như nghĩ ra điều gì, sắc mặt thoáng trắng bệch, tầm mắt cũng mông lung không thấy rõ.
Tựa như trong không gian trước mặt, mơ hồ có một bạch y nam tử, trường bào trắng như tuyết, tóc đen như mực, ánh mắt sâu như nước không nhìn rõ tâm tình tựa hồ xuyên qua không gian nhìn mình, ánh mắt không ngờ có một chút biến hóa… Nhu tình cùng yêu chiều?
Ở cạnh nam tử này có một thiếu nữ vóc người yểu điệu cũng mang bạch y, mi mục như vẽ, sắc đẹp tuyệt mỹ như con chim nhỏ nép vào người bạch y nam tử, một đôi mắt dịu dàng như thu thủy thủy chung không rời nam tử kia. Trong ánh mắt kia tràn đầy sự thương yêu, tràn đầy sự quyến luyến không thể dứt bỏ.
Một nam một nữ này là ai đây?
Hồng Điệp đột nhiên cảm giác được, chỗ sâu trong linh hồn của mình có đồ vật gì đó trong lúc bất chợt bị bể nát, tựa hồ là có một đạo phong ấn hoàn toàn không có dấu hiệu nứt ra. Đây chính là dấu hiệu đầu tiên của việc tiếp nhận năng lượng từ Tiên Linh hoàng ấn, mọi phong ấn trên người nàng trước đó, dù có gây ra bất lợi với nàng hay không đều sẽ bị xóa bỏ.
Một trận cảm giác chua xót khó nói lên lời đột nhiên xông lên đầu. Từng kí ức mơ hồ hiện lên trước mắt, giống hệt như trong mơ, có khác chăng chỉ là hiện tại rõ ràng hơn nhiều lắm. Nàng biết hai người này. Nam tử kia chính là Bạch Tử Họa, còn thiếu nữ kia lại là nàng!
Hồng Điệp đột nhiên muốn lên tiếng khóc lớn, trong lúc nhất thời ruột gan như đứt từng khúc, cảm giác cực kỳ chua xót…
Dù đã đoán trước được, dù đã cố gạt đi, nhưng nỗi đau này, ngươi nói không để tâm liền sẽ không để tâm thật sao? Cho dù là thánh nhân, cũng là kẻ có da có thịt, đâu phải gỗ đá?
“Bạch Tử Họa, ngươi độc!”
Hồng Điệp nghiến răng, có chút loạng choạng bước đi về phía hậu điện. Muốn than thân trách phận bây giờ cũng không phải là lúc, mọi chuyện để sau khi cứu được Sát Thiên mạch rồi tính. Hồng Điệp cũng không nhận ra, kể từ sau khi Sát Thiên Mạch trọng thương lâm nguy, tâm tính của nàng đã có sự biến hóa vi diệu rồi.
Hồng Điệp ngẩng đầu nhìn người ngồi trên vương tọa. Vẫn là bộ dáng như trước không thay đổi, có chăng chỉ là thêm một cỗ ý vị chờ mong, cùng một tia bất đắc dĩ vương lại ở khóe mắt.
“Cái gì là Tiên Linh hoàng ấn?” Hồng Điệp mang theo ánh mắt dò xét nhìn sang Tây Môn Nộ, nhận ra người này vẻ mặt vô cùng kinh hãi nhìn lại về phía mình. Bộ dáng y như ban ngày nhìn thấy quỷ!
“Tiên Linh hoàng ấn là một vật tượng trưng cho thân phận hoàng tộc Tiên Linh!” Tây Môn Nộ hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng “Nghe nói Tiên Linh hoàng ấn đã mất tích trong đại kiếp nạn năm xưa, chắc hẳn có một hậu nhân nào đó may mắn còn sống đã đem Tiên Linh hoàng ấn rời đi. Nó đại biểu cho hào quang suốt vạn năm truyền thừa của Tiên Linh tộc!”
“Trên người ngươi hiện tại hẳn là có Tiên Linh hoàng ấn, nếu không cũng sẽ không khiến ý thức còn sót lại của hoàng tộc đại nhân kích động như vậy!”
Tây Môn Nộ miệng thì nói người kích động, bản thân thì không biết kích động hơn bao nhiêu lần. Phải biết rằng kẻ có thể nắm giữ Tiên Linh hoàng ấn nếu không phải là trực hệ hậu nhân của hoàng tộc Tiên Linh thì cũng là người được nó lựa chọn. Nếu là lúc Tiên Linh tộc còn tồn tại, người này khẳng định sẽ là người kế thừa ngôi vị hoàng tộc Tiên Linh, trở thành kẻ đứng đầu Tiên Linh tộc.
Ở đây cũng không có ai là kẻ ngu, tự nhiên có thể từ một vài manh mối nhìn ra được Tiên Linh hoàng ấn nhất định ở trên người Hồng Điệp. Tây Môn Nộ có chút khó tin nhìn thiếu nữ hồng y trước mặt, thật không biết cô ta vì sao lại được hoàng ấn lựa chọn, ánh mắt kích động dường như đỏ lên.
Cảm nhận ánh mắt kích động của người này, Hồng Điệp có chút đề phòng hơi lùi lại. Không ngờ đúng lúc này dị biến lại xảy ra!
“Người mang Tiên Linh hoàng ấn… hãy bảo vệ truyền thừa của tộc ta…”
Giọng nói vang vọng không ngừng, đôi mắt đang khép hờ của vị hoàng tộc Tiên Linh đột nhiên giống như chớp lên, tiếp đó, một tiếng thở dài giống như trút được gánh nặng từ trong hư vô mờ mịt vang lên.
Tiếp đó, một vầng thất thải quang mang ở trên người hoàng tộc Tiên Linh bỗng nhiên bạo phát. Mới ban đầu chỉ hơi sáng, dần dần lại sáng chói tới mức không thể nhìn thấy rõ bóng dáng yểu điệu kia nữa. Một đạo quang mang mơ hồ chớp động, từ trên người vị hoàng tộc Tiên Linh thoát ra, bay một vòng trong đại điện giống như lưu luyến, tiếp đó lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai rơi trên người Hồng Điệp.
Hai người nhìn biến cố này diễn ra đều chấn động, kinh ngạc gần như không nói ra lời, cứ như vậy ngơ ngác nhìn. Trên hoàng tọa lúc đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Hoàng tộc Tiên Linh nữa, giống như người đã biến mất khỏi thế gian này. Tất cả dấu vết từng tồn tại trong quá khứ đều đã tiêu tán.
Có chăng chỉ còn một tiếng thở dài khe khẽ đến từ hư không, tựa hồ vẫn vang vọng đâu đó trong đại điện.
“Hoàng tộc đại nhân… cứ như vậy biến mất?” Hồng Điệp kinh ngạc đến cực điểm, trong lòng nhiều ít dâng lên một cỗ bi thương.
“Nhiều năm như vậy đợi chờ người mang Tiên Linh hoàng ấn tìm tới, coi như người đã hoàn thành tâm nguyện rồi!” Tây Môn Nộ thở dài, tia kích động trong mắt đã biến mất, thay vào đó là sự thương tiếc nhè nhẹ. “Sau này ngươi chính là hoàng tộc Tiên Linh mới rồi, có thể để ta trông thấy hoàng ấn một lần không?”
Hồng Điệp có chút kì quái nhìn người này, nàng luôn tự phụ cho mình rất hiểu lòng người, hiện tại mới biết có rất nhiều chuyện nàng đã đoán sai. Ví dụ như Tây Môn Nộ, cũng không đơn thuần là một kẻ ích kỉ khiến người ta khó ưa. Người này ở ngoài bày ra bộ dáng hung ác thế nhưng từ khi bước vào Tiên Linh thành lại chưa từng động thủ với nàng, hơn nữa ánh mắt hắn dường như thật sự thương tiếc kính trọng vị hoàng tộc Tiên Linh kia. Người như vậy, có lẽ không phải là người xấu!
Thứ được gọi là Tiên Linh hoàng ấn kia, kì thật cũng không phải là một con dấu hay một vật gì cả, nó là một ấn kí trên cơ thể giống như ấn kí của tiên nhân hoặc yêu ma. Ngay từ kh nhận ra bản thân đã tá thi hoàn hồn giống như tiểu thuyết thường viết, Hồng Điệp đã chú ý đến cái ấn ký đỏ sẫm trên trán. Sau này lại biết được đây là một thế giới có tiên nhân, yêu ma, hơn nữa có không ít người có những ấn kí kiểu này trên cơ thể nên cũng không chú ý lắm. Hiện tại đã nhận được truyền thừa, Hồng Điệp tự nhiên biết ấn ký hình hồng điệp đỏ sẫm trên trán là do Tiên Linh hoàng ấn hóa thành.
Về lý mà nói, Tiên Linh tộc quá mức nghịch thiên nên mới bị thiên địa trừng phạt mà biến mất, nếu hé lộ ra Tiên Linh hoàng ấn trên người mình quả thực là một chuyện phiền toái. Về tình, người này là đồng tộc của nàng, thậm chí có thể là đồng tộc duy nhất còn lại, hơn nữa hắn đã thấy toàn bộ quá trình tiếp nhận hoàng ấn, cho hắn xem cũng không vấn đề gì. Nghĩ vậy, Hồng Điệp liền thẳng thắn thi triển pháp quyết, Tiên Linh hoàng ấn sáng rực trên trán chậm rãi ngưng tụ thành một chiếc ấn hình hồng điệp cực kì tinh mỹ rơi xuống tay nàng.
Tây Môn Nộ ngay cả mắt cũng không buồn chớp, nhìn chằm chằm vào Tiên Linh hoàng ấn trước mặt, lệ quang lấp lánh trong mắt mà không hay biết. Hắn trong lúc bất chợt đột nhiên ngửa mặt lên trời bi tiếu một tiếng, thanh âm cuồn cuộn ào ra, tựa hồ đem hết bi thống trong lòng theo tiếng thét dài này phát tiết ra ngoài. Tây Môn Nộ đưa mắt nhìn trời cao, lẩm bẩm nói:
“Hoàng ấn hiện… Tiên Linh còn… tộc của ta vẫn còn…”
Giờ phút này một trong những nhân vật đứng đầu thiên hạ, phong vân lục giới, tuy rằng đã trở thành đọa tiên nhưng khí độ tôn nghiêm đều không chút tổn hại, vậy mà lúc này tất cả đều không còn sót lại chút gì, thoáng như nổi điên, đầu tiên là lên tiếng khóc lớn một trận, bi thống không thôi, tiếp theo lại cười ha ha như hân hoan vô cùng, tiếng cười xuyên vân xé trời.
Hồng Điệp kinh nghi nhìn một màn trước mặt này mà hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Nàng không hoàn toàn là tộc nhân Tiên Linh, nỗi bi thương của một kẻ cứ ngỡ toàn tộc sẽ không còn ngày mai, nàng có thể cảm thông nhưng không thể chân chính hiểu được.
“Tiểu nha đầu… ngươi tuy là được hoàng ấn thừa nhận nhưng năng lực quá kém cỏi, không thể nào gánh lấy sức mạnh to lớn của Tiên Linh hoàng ấn. Ngươi phải cố gắng tu luyện cho xứng đáng với nó, một ngày kia đem hào quang trở lại với tộc ta.” Tây Môn Nộ ánh mắt nhìn về phía xa xăm, nhẹ giọng nói. “Bổn tọa đời này chỉ có một tâm nguyện là tìm về Tiên Linh hoàng ấn, làm rạng danh Tiên Linh tộc, vì điều này ta bất chấp tất cả, cho dù trở thành một đọa tiên, rời xa người con gái mình yêu nhất cũng không oán không hối. Ta vốn cho rằng đời này vô vọng tìm được hoàng ấn, dù không còn mặt mũi nào cũng sẽ đi tìm Lệ Nhi xem nàng sống có tốt không?”
“Người bạn kia của ngươi, tuy rằng chưa đủ chín chắn ổn trọng nhưng tuyệt đối là một nam tử tốt. Lần trước ra tay với hắn, thực xin lỗi, ngươi đi dọc theo cung điện này sẽ gặp được cây sinh mệnh, ở đó có cách để cứu bằng hữu của ngươi.”
“Ta muốn tới Man hoang tìm Lệ Nhi, sau đó cùng nàng quy ẩn. Tiểu nha đầu, hi vọng của Tiên Linh tộc đều đặt trên vai ngươi đấy, nhất định không được quên đi kiêu hãnh của Thần tộc!”
Tây Môn Nộ cười ha hả bay đi, có thể nói trong lòng hắn quả thực rất thoải mái.
Hồng Điệp nhìn theo bóng Tây Môn Nộ xa dần, có chút hâm mộ. Nàng vẫn luôn thắc mắc vì sao trong nguyên tác, những kẻ lợi hại như Yêu hậu Mặc Lệ Nhi và đọa tiên Tây Môn Nộ này không xuất hiện. Giờ cuối cùng cũng hiểu ra một chút rồi, cho dù không có chuyện nàng và Tiểu Bạch xông vào trong cái khe núi kia, hắn cũng sẽ đi tìm Mặc Lệ Nhi, cùng nàng ta ẩn cư không màng thế sự. Đời người, có đôi khi chỉ cầu có thể bình an bên cạnh người mình yêu thích đã là đủ lắm rồi, thế nhưng đâu phải ai cũng có thể buông xuống mọi chuyện thoải mái như Tây Môn Nộ. Bạch Tử Họa không phải là một ví dụ sống sao?
Cái tên này vừa xuất hiện trong nháy mắt tựa hồ làm cho nàng cảm thấy ở sâu trong linh hồn xuất hiện sự đau đớn mãnh liệt. Hồng Điệp giống như nghĩ ra điều gì, sắc mặt thoáng trắng bệch, tầm mắt cũng mông lung không thấy rõ.
Tựa như trong không gian trước mặt, mơ hồ có một bạch y nam tử, trường bào trắng như tuyết, tóc đen như mực, ánh mắt sâu như nước không nhìn rõ tâm tình tựa hồ xuyên qua không gian nhìn mình, ánh mắt không ngờ có một chút biến hóa… Nhu tình cùng yêu chiều?
Ở cạnh nam tử này có một thiếu nữ vóc người yểu điệu cũng mang bạch y, mi mục như vẽ, sắc đẹp tuyệt mỹ như con chim nhỏ nép vào người bạch y nam tử, một đôi mắt dịu dàng như thu thủy thủy chung không rời nam tử kia. Trong ánh mắt kia tràn đầy sự thương yêu, tràn đầy sự quyến luyến không thể dứt bỏ.
Một nam một nữ này là ai đây?
Hồng Điệp đột nhiên cảm giác được, chỗ sâu trong linh hồn của mình có đồ vật gì đó trong lúc bất chợt bị bể nát, tựa hồ là có một đạo phong ấn hoàn toàn không có dấu hiệu nứt ra. Đây chính là dấu hiệu đầu tiên của việc tiếp nhận năng lượng từ Tiên Linh hoàng ấn, mọi phong ấn trên người nàng trước đó, dù có gây ra bất lợi với nàng hay không đều sẽ bị xóa bỏ.
Một trận cảm giác chua xót khó nói lên lời đột nhiên xông lên đầu. Từng kí ức mơ hồ hiện lên trước mắt, giống hệt như trong mơ, có khác chăng chỉ là hiện tại rõ ràng hơn nhiều lắm. Nàng biết hai người này. Nam tử kia chính là Bạch Tử Họa, còn thiếu nữ kia lại là nàng!
Hồng Điệp đột nhiên muốn lên tiếng khóc lớn, trong lúc nhất thời ruột gan như đứt từng khúc, cảm giác cực kỳ chua xót…
Dù đã đoán trước được, dù đã cố gạt đi, nhưng nỗi đau này, ngươi nói không để tâm liền sẽ không để tâm thật sao? Cho dù là thánh nhân, cũng là kẻ có da có thịt, đâu phải gỗ đá?
“Bạch Tử Họa, ngươi độc!”
Hồng Điệp nghiến răng, có chút loạng choạng bước đi về phía hậu điện. Muốn than thân trách phận bây giờ cũng không phải là lúc, mọi chuyện để sau khi cứu được Sát Thiên mạch rồi tính. Hồng Điệp cũng không nhận ra, kể từ sau khi Sát Thiên Mạch trọng thương lâm nguy, tâm tính của nàng đã có sự biến hóa vi diệu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.