Chương 49: “Cánh én và vùng trời”
Hồng Hoang
21/05/2021
Một phút trước, nắng bốc hơi mây, đốt cháy cả gió, nắng còn xiêu đổ cánh én chao liệng trong không gian hầm hập hơi nóng oi bức. Vô hình hay hữu hình, vạn vật muốn nổi đóa với thời tiết quái đản - mùa đông mà nóng hệt mùa hè. Nay gió vi vu thổi từng làn khí mát lành, lả lướt vờn quanh mây trắng trôi lững lờ trên nền trời xanh thẳm. Én không còn nghiêng ngả như diều đứt dây nữa, đàn chim hân hoan gọi bầy, những sứ giả mùa xuân reo vang khúc ca hội tụ. Vạn vật hữu tình, một cánh chim lạc loài không muốn sum vầy mà lặng lẽ hướng về đồng loại, kẻ cô độc buồn tủi trông “gia tộc” đoàn tụ nơi cuối trời. Ở đó có tổ ấm gia đình, chốn đầm ấm không dành tình thương cho kẻ bị ruồng bỏ, nó chỉ còn biết làm bạn với bồ công anh trôi dạt trong gió - kẻ cùng khổ chưa tìm điểm tái sinh mà vất vưởng trong trời đất như đợi ai đó. Cánh hoa bất tử chẳng muốn hồi sinh mà cùng người bạn cô độc bay, bay mãi, hai kẻ thân thuộc nhưng không phải giống nòi chẳng cần biết mình bay về đâu... đến khi cây ngừng lặng, gió ngừng lay, hoa mới tìm cho mình nơi chuyển kiếp để sống tiếp cuộc đời cô độc. Hoa cô quạnh chọn “vùng trời” lạ chờ đầu thai. Bất kể đến chốn nào, cánh chim vẫn ở bên “người thân”, lẳng lặng bay theo “vùng trời” là nơi “người thân” âm thầm ký gửi thể xác và tâm hồn.
“Vùng trời” đang tìm “cánh én” của đời mình. “Cánh én” rời xa ba năm. Thời gian đó, bầu bạn với “vùng trời” chỉ có bóng tối câm lặng, dù vạn dân ngưỡng vọng, “vùng trời” vẫn cô đơn vì phải chia xa người thân duy nhất. Nay “cánh én” tổn thương, nhưng không thể ở bên bảo vệ, nỗi đau nguyền rủa kẻ vô dụng luôn tự hào là vùng trời của cánh én nhỏ. Nỗi đau cào xé tâm can thay lý trí hạ quyết tâm cho “vùng trời”, không thể kiên nhẫn thêm phút giây nào nữa, chỉ vì giữ chữ tín với ân nhân và lời hứa với “cánh én”, “vùng trời” phải chịu day dứt giày vò vì “cánh én” chao đảo dưới bão tố cuộc đời. Mọi thứ không còn quan trọng bằng tủi nhục “cánh én” gánh chịu, “vùng trời” chẳng màng hết thảy, buông bỏ lời hứa với cánh én để đến bên người thân yêu nhất.
“Vùng trời” không muốn sống vất vưởng, lạc lõng trong nỗi buồn trống vắng mùa xuân nữa.
Không có “cánh én”, không có mùa xuân.
Không có mùa xuân, “vùng trời” bao la chỉ là khoảng không trống rỗng.
Chạy, chạy và chạy, “vùng trời” chạy băng băng trên đường phố, bất chấp dòng moto và oto phóng vùn vụt, bỏ ngoài tai tiếng người đi bộ la lối chửi thằng điên khùng, chạy loạn như chó ngộ, “vùng trời” tăng tốc luồn lách qua đám đông huyên náo, lao vút qua đầu xe, tài xế hốt hoảng đạp thắng phanh gấp khiến mặt đường tóe lửa bốc khói mù mịt.
- Con mẹ thằng chó điên kia, mày thích tự sát lao đầu xuống sông, đừng lôi bố chết theo mày!
- Đờ mờ bố đang vội, cút mịa mày đê!
Hàng đống khí thải hắt thẳng vào mặt, “vùng trời” không quan tâm cũng chẳng xin lỗi, hấp tấp chỉnh lại khẩu trang xộc xệch cùng cặp kính lệch, một vài người ngờ ngợ ngóng theo bóng tên điên mất hút sau dãy nhà cao tầng:
- Quái, trông quen thế nhể?
- Phim bom tấn đang quay nửa chừng, hắn không thể xuất hiện ở cái xứ này được!
- Chậc, có lẽ mình nhìn lầm thôi!
***
Liên tiếp chịu xúc phạm nhân phẩm, cục đời cuốn gió lăn mưa đập quật ầm ầm, “cánh én” thản nhiên đón nhận mọi thứ tiêu cực, thả nụ cười nhẹ vào bình loạn khen chê xóc mỉa, ngó lơ soi mói ganh ghét, bỏ qua đám đắc chí “ngắm én” bị dập vùi. Mỗi phút mỗi giây, người bạn đồng hành cùng “én” vượt sóng gió, từng giờ từng khắc cảm nhận “én” không run sợ, nhưng vẫn nổi cơn sóng lòng. Ấm ức “ai đó” bị chà đạp tôn nghiêm, đau xót người mình quan tâm khóc cạn nước mắt vì “ai” mà mình thương nhớ, bức xúc cục đời vấy bẩn tri kỷ, mọi cung bậc cảm xúc ngày đêm dồn nén thành áp lực chèn ép tinh thần. Mọi thứ chỉ là thử thách, “én” không cam chịu số phận sắp đặt cuộc đời lần nữa, “cánh én” nhỏ bé quyết bay vào tâm bão, tinh thần mạnh mẽ ấy xưa nay được “niềm tin” bao bọc, “niềm tin” chở che mọi lúc mọi nơi, nhưng chỉ kẻ trong cuộc mới có thể chống lại nghịch cảnh, “én” không muốn sống yếu đuối nhu nhược nữa, “én” phải đối mặt số phận để áp lực luyện tinh thần thép, rèn tâm lý thành sắt đá, “én” mới có thể cùng người mình “quan tâm” chèo chống gia đình vượt qua bão tố.
Tinh thần bộc phát mãnh liệt trước đám xì xầm nói xấu sau lưng, mỉa mai “hình bóng” trong trái tim mình. “Én” lập tức ba mặt một lời, đối phương thể hiện thái độ ngứa tai gai mắt đến mức nào, én đáp trả tương đương. Thời điểm cục đời phát rồ chuyện Hùng Nhất bú fame, tất cả sửng sốt chứng kiến “én” tát cháy mặt một tên dám xúc xiểm gia đình “ai đó”. Nhục nhất là bị đàn bà đánh, hắn còn mất mặt trước vô số người, tên đàn bà tức tối tát phụ nữ. Cánh tay bị kẹp cứng ngay sát má “én nhỏ”.
Toàn trường lặng như tờ, mọi con mắt đổ dồn vào gã thanh niên cao lớn mặc quần da, khoác áo vét dài màu xám bạc, tóc mái lệch xoăn rối bay phất phơ trong gió, gã găm cái nhìn ngùn ngụt sát khí vào tên hành hung, kẻ gây sự không thấy bộ mặt thần chết băng lạnh bên trong khẩu trang, khuất sau kính đen là tròng mắt hằn vằn vệt tím ngắt. Gã bóp trẹo tay kẻ gan to hơn trời, hất văng lên không trung và rơi về cọc sắt của công trình xây dở, mọi người kinh hãi đinh ninh kẻ gây war thành nạn nhân. Hắn la hét kinh hoàng trước cái chết chực chờ, hậu quả chỉ là đập mạnh xuống nền đá cứng, hắn toát mồ hôi lạnh, con ngươi lồi ra nhìn sững nơi ngã gần chạm cọc nhọn, “nạn nhân” ướt đũng quần, run lập cập lồm cồm bò dậy chạy trối chết.
Mọi người chuyển chú ý qua “én” và gã thanh niên, tiếng xì xầm tò mò người hùng giấu mặt. Tri kỷ của “én” coi đối phương là kẻ lạ, người dưng lại trao cảm xúc vượt xa bình thường cho “én”, gã khẽ áp tay lên má, hành vi “lợi dụng” xóa sạch cảm tình, tri kỷ tức giận vung tay muốn đẩy nhưng chững sựng, kẻ khiến tri kỷ kinh ngạc là “én”. “Én” khó chịu “người lạ” thân mật quá mức, mày liễu lập tức đỏ rực như lửa, toan hất tên “cơ hội” lợi dụng sàm sỡ, gã khẽ đặt tay lên vai “én”. Tình nồng ấm khiến “én” sững lặng. Lấp loáng dưới vầng thái dương bao phủ thế gian, hình bóng thân quen che khuất bầu trời trong mắt én. Phút giây này, đấng tối cao chỉ là bóng hình mờ nhạt so với hình bóng ấy.
Năm xưa “vùng trời” phá bỏ lồng giam để “én” bay đến chân trời tự do, “én” khóc nấc trong vòng tay “vùng trời”, hồi đó tiếng khóc oán hận gia tộc, ấm ức kiếp sống con rối ám ảnh tiềm thức “vùng trời”. Tiếng khóc nghẹn ngào từng khiến “vùng trời” quay quắt - nay không ủy mị nữa, tinh thần bất khuất trước sóng gió siết nghiến tiếng khóc cam chịu ấy, “én” không cho phép mình “yếu đuối” khiến “vùng trời” bất an nữa. Giây phút này, niềm vui phải là thứ tồn tại duy nhất. Ba năm qua, “én” ngày nhớ đêm mong tình cảm ấm áp, “vùng trời” đau đáu đợi chờ tình thân không còn khoảng cách, vạn lời tâm sự, ngàn điều muốn nói nhưng chẳng thốt thành câu, nỗi nhớ da diết âm thầm cảm nhận niềm vui đoàn viên.
Mùa xuân về bên vùng trời, cánh chim lạc loài cất tiếng hoan ca chung vui với người cùng cảnh ngộ. Bồ công anh vẫn nấn ná như muốn sẻ chia tình cảm gia đình - cái tình mà kẻ cô độc cả đời không thể cảm nhận. Đóa hoa bất tử sợ chuyển thế vẫn phải đầu thai. Nhưng trước khi sống trong vòng lặp vạn kiếp, bồ công anh hiện hữu trong ánh mắt phấn khích của “én nhỏ”, “én” cười rạng ngời ngắm đóa hoa bất tử rời xa “vùng trời”. Âm thầm quyến luyến rồi lặng lẽ ra đi để dành trọn khoảnh khắc đoàn tụ cho “én” - người trao mình cái nhìn cuồng si. Lần đầu cũng là lần cuối đón nhận tình cảm bình dị, hoa mãn nguyện với niềm vui duy nhất trong muôn đời.
Hoa cô độc nhưng không lạc lõng.
Niềm vui của những kẻ đa cảm khiến người lý trí bối rối, tri kỷ vẫn chưa nhận ra vị cứu tinh là ai, nên khó hiểu cảm xúc của bạn, lạ thay khóe mắt lại nồng cay, tri kỷ chẳng tin nổi đứa con gái luôn nhí nhảnh vui đùa, xưa nay chưa từng ưu tư phận mồ côi, đứa không cha không mẹ, không người thân thích đó bất giác rơi lệ trước cảm xúc lạ lùng. Tri kỷ hoang mang nước mắt cay nồng thấm vào trái tim khao khát tình thân gia đình. Tình thân ấy dâng trào cảm xúc nghe lời nói dịu dàng:
- Anh nhớ em! “Én nhỏ” của anh!
“Cánh én” nghe giọng nhỏ nhẹ trầm ấm, niềm vui thầm lặng chèn nghẹn thanh âm thảng thốt:
- Em nhớ anh! “Vùng trời” của em!
Khoảnh khắc hai người thể hiện tình cảm, khao khát bị vùi sâu dưới đáy lý trí liền trỗi dậy mãnh liệt, lâu nay tinh thần lạc quan, tâm trạng vô tư yêu đời, chẳng hề vướng bận thân thế thực chất lừa dối bản thân mà thôi.
Kẻ không gia đình vẫn khao khát có một mái nhà, mong ước người thân mỗi ngày chờ mình trở về.
Mong ước giản dị ấy mãi mãi không thành hiện thực.
Kẻ không gia đình buộc phải lừa mình dối người để trốn tránh hiện thực tàn nhẫn.
Sự thật cay đắng hoen mờ khóe mi nhòa lệ, tâm trạng chới với nhưng vẫn phát giác cú quạ chực chờ con mồi lộ sơ hở, tri kỷ lén lau nước mắt, thở phù thổi bay cảm xúc sến súa để chúc mừng bạn.
- Thằng chó kia, bỏ tay bẩn thỉu ra ngay cho tao!
Lời nói bị cắt ngang dưới tiếng quát giận dữ. Mọi người giật mình trông tên đó gầm thét lao đến rầm rầm, thân hình nhanh hơn điện xẹt, bước chạy cuồng loạn vùn vụt cuốn gió, bụi mù bao trùm không gian, tất cả nhăn nhíu cặp mắt quan sát diễn biến kịch tính, tri kỷ cùng “én” vung tay khua loạn xạ, bụi dần tan nhưng “vùng trời” đã biến mất cùng vệ binh.
“Vùng trời” đang tìm “cánh én” của đời mình. “Cánh én” rời xa ba năm. Thời gian đó, bầu bạn với “vùng trời” chỉ có bóng tối câm lặng, dù vạn dân ngưỡng vọng, “vùng trời” vẫn cô đơn vì phải chia xa người thân duy nhất. Nay “cánh én” tổn thương, nhưng không thể ở bên bảo vệ, nỗi đau nguyền rủa kẻ vô dụng luôn tự hào là vùng trời của cánh én nhỏ. Nỗi đau cào xé tâm can thay lý trí hạ quyết tâm cho “vùng trời”, không thể kiên nhẫn thêm phút giây nào nữa, chỉ vì giữ chữ tín với ân nhân và lời hứa với “cánh én”, “vùng trời” phải chịu day dứt giày vò vì “cánh én” chao đảo dưới bão tố cuộc đời. Mọi thứ không còn quan trọng bằng tủi nhục “cánh én” gánh chịu, “vùng trời” chẳng màng hết thảy, buông bỏ lời hứa với cánh én để đến bên người thân yêu nhất.
“Vùng trời” không muốn sống vất vưởng, lạc lõng trong nỗi buồn trống vắng mùa xuân nữa.
Không có “cánh én”, không có mùa xuân.
Không có mùa xuân, “vùng trời” bao la chỉ là khoảng không trống rỗng.
Chạy, chạy và chạy, “vùng trời” chạy băng băng trên đường phố, bất chấp dòng moto và oto phóng vùn vụt, bỏ ngoài tai tiếng người đi bộ la lối chửi thằng điên khùng, chạy loạn như chó ngộ, “vùng trời” tăng tốc luồn lách qua đám đông huyên náo, lao vút qua đầu xe, tài xế hốt hoảng đạp thắng phanh gấp khiến mặt đường tóe lửa bốc khói mù mịt.
- Con mẹ thằng chó điên kia, mày thích tự sát lao đầu xuống sông, đừng lôi bố chết theo mày!
- Đờ mờ bố đang vội, cút mịa mày đê!
Hàng đống khí thải hắt thẳng vào mặt, “vùng trời” không quan tâm cũng chẳng xin lỗi, hấp tấp chỉnh lại khẩu trang xộc xệch cùng cặp kính lệch, một vài người ngờ ngợ ngóng theo bóng tên điên mất hút sau dãy nhà cao tầng:
- Quái, trông quen thế nhể?
- Phim bom tấn đang quay nửa chừng, hắn không thể xuất hiện ở cái xứ này được!
- Chậc, có lẽ mình nhìn lầm thôi!
***
Liên tiếp chịu xúc phạm nhân phẩm, cục đời cuốn gió lăn mưa đập quật ầm ầm, “cánh én” thản nhiên đón nhận mọi thứ tiêu cực, thả nụ cười nhẹ vào bình loạn khen chê xóc mỉa, ngó lơ soi mói ganh ghét, bỏ qua đám đắc chí “ngắm én” bị dập vùi. Mỗi phút mỗi giây, người bạn đồng hành cùng “én” vượt sóng gió, từng giờ từng khắc cảm nhận “én” không run sợ, nhưng vẫn nổi cơn sóng lòng. Ấm ức “ai đó” bị chà đạp tôn nghiêm, đau xót người mình quan tâm khóc cạn nước mắt vì “ai” mà mình thương nhớ, bức xúc cục đời vấy bẩn tri kỷ, mọi cung bậc cảm xúc ngày đêm dồn nén thành áp lực chèn ép tinh thần. Mọi thứ chỉ là thử thách, “én” không cam chịu số phận sắp đặt cuộc đời lần nữa, “cánh én” nhỏ bé quyết bay vào tâm bão, tinh thần mạnh mẽ ấy xưa nay được “niềm tin” bao bọc, “niềm tin” chở che mọi lúc mọi nơi, nhưng chỉ kẻ trong cuộc mới có thể chống lại nghịch cảnh, “én” không muốn sống yếu đuối nhu nhược nữa, “én” phải đối mặt số phận để áp lực luyện tinh thần thép, rèn tâm lý thành sắt đá, “én” mới có thể cùng người mình “quan tâm” chèo chống gia đình vượt qua bão tố.
Tinh thần bộc phát mãnh liệt trước đám xì xầm nói xấu sau lưng, mỉa mai “hình bóng” trong trái tim mình. “Én” lập tức ba mặt một lời, đối phương thể hiện thái độ ngứa tai gai mắt đến mức nào, én đáp trả tương đương. Thời điểm cục đời phát rồ chuyện Hùng Nhất bú fame, tất cả sửng sốt chứng kiến “én” tát cháy mặt một tên dám xúc xiểm gia đình “ai đó”. Nhục nhất là bị đàn bà đánh, hắn còn mất mặt trước vô số người, tên đàn bà tức tối tát phụ nữ. Cánh tay bị kẹp cứng ngay sát má “én nhỏ”.
Toàn trường lặng như tờ, mọi con mắt đổ dồn vào gã thanh niên cao lớn mặc quần da, khoác áo vét dài màu xám bạc, tóc mái lệch xoăn rối bay phất phơ trong gió, gã găm cái nhìn ngùn ngụt sát khí vào tên hành hung, kẻ gây sự không thấy bộ mặt thần chết băng lạnh bên trong khẩu trang, khuất sau kính đen là tròng mắt hằn vằn vệt tím ngắt. Gã bóp trẹo tay kẻ gan to hơn trời, hất văng lên không trung và rơi về cọc sắt của công trình xây dở, mọi người kinh hãi đinh ninh kẻ gây war thành nạn nhân. Hắn la hét kinh hoàng trước cái chết chực chờ, hậu quả chỉ là đập mạnh xuống nền đá cứng, hắn toát mồ hôi lạnh, con ngươi lồi ra nhìn sững nơi ngã gần chạm cọc nhọn, “nạn nhân” ướt đũng quần, run lập cập lồm cồm bò dậy chạy trối chết.
Mọi người chuyển chú ý qua “én” và gã thanh niên, tiếng xì xầm tò mò người hùng giấu mặt. Tri kỷ của “én” coi đối phương là kẻ lạ, người dưng lại trao cảm xúc vượt xa bình thường cho “én”, gã khẽ áp tay lên má, hành vi “lợi dụng” xóa sạch cảm tình, tri kỷ tức giận vung tay muốn đẩy nhưng chững sựng, kẻ khiến tri kỷ kinh ngạc là “én”. “Én” khó chịu “người lạ” thân mật quá mức, mày liễu lập tức đỏ rực như lửa, toan hất tên “cơ hội” lợi dụng sàm sỡ, gã khẽ đặt tay lên vai “én”. Tình nồng ấm khiến “én” sững lặng. Lấp loáng dưới vầng thái dương bao phủ thế gian, hình bóng thân quen che khuất bầu trời trong mắt én. Phút giây này, đấng tối cao chỉ là bóng hình mờ nhạt so với hình bóng ấy.
Năm xưa “vùng trời” phá bỏ lồng giam để “én” bay đến chân trời tự do, “én” khóc nấc trong vòng tay “vùng trời”, hồi đó tiếng khóc oán hận gia tộc, ấm ức kiếp sống con rối ám ảnh tiềm thức “vùng trời”. Tiếng khóc nghẹn ngào từng khiến “vùng trời” quay quắt - nay không ủy mị nữa, tinh thần bất khuất trước sóng gió siết nghiến tiếng khóc cam chịu ấy, “én” không cho phép mình “yếu đuối” khiến “vùng trời” bất an nữa. Giây phút này, niềm vui phải là thứ tồn tại duy nhất. Ba năm qua, “én” ngày nhớ đêm mong tình cảm ấm áp, “vùng trời” đau đáu đợi chờ tình thân không còn khoảng cách, vạn lời tâm sự, ngàn điều muốn nói nhưng chẳng thốt thành câu, nỗi nhớ da diết âm thầm cảm nhận niềm vui đoàn viên.
Mùa xuân về bên vùng trời, cánh chim lạc loài cất tiếng hoan ca chung vui với người cùng cảnh ngộ. Bồ công anh vẫn nấn ná như muốn sẻ chia tình cảm gia đình - cái tình mà kẻ cô độc cả đời không thể cảm nhận. Đóa hoa bất tử sợ chuyển thế vẫn phải đầu thai. Nhưng trước khi sống trong vòng lặp vạn kiếp, bồ công anh hiện hữu trong ánh mắt phấn khích của “én nhỏ”, “én” cười rạng ngời ngắm đóa hoa bất tử rời xa “vùng trời”. Âm thầm quyến luyến rồi lặng lẽ ra đi để dành trọn khoảnh khắc đoàn tụ cho “én” - người trao mình cái nhìn cuồng si. Lần đầu cũng là lần cuối đón nhận tình cảm bình dị, hoa mãn nguyện với niềm vui duy nhất trong muôn đời.
Hoa cô độc nhưng không lạc lõng.
Niềm vui của những kẻ đa cảm khiến người lý trí bối rối, tri kỷ vẫn chưa nhận ra vị cứu tinh là ai, nên khó hiểu cảm xúc của bạn, lạ thay khóe mắt lại nồng cay, tri kỷ chẳng tin nổi đứa con gái luôn nhí nhảnh vui đùa, xưa nay chưa từng ưu tư phận mồ côi, đứa không cha không mẹ, không người thân thích đó bất giác rơi lệ trước cảm xúc lạ lùng. Tri kỷ hoang mang nước mắt cay nồng thấm vào trái tim khao khát tình thân gia đình. Tình thân ấy dâng trào cảm xúc nghe lời nói dịu dàng:
- Anh nhớ em! “Én nhỏ” của anh!
“Cánh én” nghe giọng nhỏ nhẹ trầm ấm, niềm vui thầm lặng chèn nghẹn thanh âm thảng thốt:
- Em nhớ anh! “Vùng trời” của em!
Khoảnh khắc hai người thể hiện tình cảm, khao khát bị vùi sâu dưới đáy lý trí liền trỗi dậy mãnh liệt, lâu nay tinh thần lạc quan, tâm trạng vô tư yêu đời, chẳng hề vướng bận thân thế thực chất lừa dối bản thân mà thôi.
Kẻ không gia đình vẫn khao khát có một mái nhà, mong ước người thân mỗi ngày chờ mình trở về.
Mong ước giản dị ấy mãi mãi không thành hiện thực.
Kẻ không gia đình buộc phải lừa mình dối người để trốn tránh hiện thực tàn nhẫn.
Sự thật cay đắng hoen mờ khóe mi nhòa lệ, tâm trạng chới với nhưng vẫn phát giác cú quạ chực chờ con mồi lộ sơ hở, tri kỷ lén lau nước mắt, thở phù thổi bay cảm xúc sến súa để chúc mừng bạn.
- Thằng chó kia, bỏ tay bẩn thỉu ra ngay cho tao!
Lời nói bị cắt ngang dưới tiếng quát giận dữ. Mọi người giật mình trông tên đó gầm thét lao đến rầm rầm, thân hình nhanh hơn điện xẹt, bước chạy cuồng loạn vùn vụt cuốn gió, bụi mù bao trùm không gian, tất cả nhăn nhíu cặp mắt quan sát diễn biến kịch tính, tri kỷ cùng “én” vung tay khua loạn xạ, bụi dần tan nhưng “vùng trời” đã biến mất cùng vệ binh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.