Chương 29: Người con gái trong mơ
Hồng Hoang
21/05/2021
Gia đình đoàn tụ là niềm vui vô bờ bến. Hạnh phúc bình dị xoa dịu nỗi đau cho người mẹ. Thanh Hằng không còn vướng mắc tình thân. Tình người thay thế tình thân trăn trở tâm trạng bà. Ba ngày nay, người con gái ấy chỉ mỉm cười trong mơ. Thanh Hằng thấy nàng trao ly nước tinh khiết. Trăm lần như một, hễ đón nhận tình cảm, Thanh Hằng bất giác bừng tỉnh. Mộng đẹp dang dở chế giễu bà nằm mơ giữa ban ngày. Cô gái ấy tồn tại nơi thế giới hoàn mỹ mà thôi. Áp lực chèn ép tâm lý khiến mộng mỵ thay đổi tình huống, nếu bà không hồi đáp, nàng cúi đầu che giấu u buồn. Đó là ác mộng đối với người sống bằng hy vọng. Ác mộng lặp đi lặp lại dấy lên hoài nghi, người mẹ tựa nhẹ vào con trai mà tự hỏi có thực sự tin nàng hay đang lừa dối bản thân. Lẽ nào bà chỉ cần lý do để tránh tuyệt vọng. Khoảnh khắc yếu lòng qua đi, hy vọng lung lay nhưng không sụp đổ, người mẹ dành trọn niềm tin cho cô gái xa lạ ấy.
Một niềm tin mong manh không bao giờ tan vỡ.
Thanh Hằng miên man suy ngẫm và thiếp đi, bà lạc vào thế giới hoàn mỹ. Người con gái ấy chẳng trao thứ gì, nàng xúc động nắm tay bà. Thanh Hằng biết mình mộng mỵ, lạ thay bà có thể cảm nhận hơi ấm từ đôi tay mềm mại ấy, ánh mắt ngấn lệ ngậm ngùi ấy, nụ cười hiền hòa dịu dàng ấy… đều chân thực hơn bao giờ hết. Nếu đây là thực, bà muốn sống mãi với cảm xúc này. Nếu chỉ là mơ, bà mong niềm vui sẽ trọn vẹn. Đáng tiếc mộng ảo tan biến dưới tiếng nói thân quen:
- Ai thế này?
Thanh Hằng sắp ôm nàng vào lòng để hoàn thành mộng đẹp, nhưng phải nuối tiếc lần nữa. Kẻ khiến giấc mơ dang dở là Sam. Thanh Hằng chau mặt xụ mày ngó con trai, bực bội muốn nổi giận mà không nỡ nên đành thở dài. Tinh thần mơ màng thoáng nghe tiếng con gái trả lời:
- À, chào cậu!
Thanh Hằng giật mình, dụi dụi mắt kèm nhèm liền thấy vóc dáng thân quen. Nàng chẳng phải cô gái hoàn mỹ. Nàng chỉ là người con gái bước ra từ giấc mơ. Bà vẫn ngỡ đang mơ giấc mộng đẹp nhất. Người mẹ ước mong giấc mơ ấy có thật, khốn nỗi bà phải sống với đêm trường ác mộng, mong ước thành hiện thực lại tưởng mình chưa tỉnh mộng. Thanh Hằng lặng ngắm người mình chờ đợi, hình bóng nàng nhòe mờ trong ánh mắt nhòa lệ. Bao năm qua, bà khóc hận tình nghĩa, khóc than tội lỗi, khóc thương người thân và khóc cho chính mình. Mọi cảm xúc sắp nghiền nát tinh thần, áp lực tan biến trong nước mắt vì thế gian này vẫn còn tình người. Sau phút giây cảm động, bà khẽ cười cách cư xử lễ phép cúi chào Huge:
- Dạ, cháu chào bác!
Sam ngáp dài một cái, lờ đờ ngó nàng gỡ mũ bỏ khẩu trang, hắn lập tức nhướng mày kéo theo đôi mắt đèn pha mở to hết cỡ, tên háu gái há mồm ngắm thiếu nữ xinh đẹp như hoa trong mộng. Không quyến rũ sắc sảo hay mong manh yếu đuối, đóa hoa ấy thuần khiết tới mức ngay cả Sam - tên biến thái thấy gái xinh là sàm sỡ lại chẳng sinh tà niệm. Sam đơn thuần ngắm nàng như đang thưởng hoa mà thôi. Ngây thơ như Lưu Ly mới có tư cách so sánh cùng nàng. Lưu Ly lại là độc nhất vô nhị đối với hắn. Sam đương ngắm nghía nghe Thanh Hằng nhẹ nhàng gọi:
- Hanna, ta biết ngày này sẽ đến!
Sam há hốc mồm tròn xoe mắt ngó nàng từ đầu xuống chân. Hắn để nguyên cái miệng chưa ngậm được mà nhòm ông già. Nom biểu cảm thán phục bố già, Huge cười mỉm gãi mũi đoán hắn đương thầm ca ngợi:
“Vãi đạn, bố già sắp thành thần tiên tri mịa rồi!”
Sam đâu để con mắt làm mù lý trí, hắn mải mê chiêm ngưỡng vẫn chú ý đến mẹ. Thanh Hằng mỉm cười với Hanna, âm thầm ngồi bên con trai mà trìu mến ngắm nàng thật lâu. Bà chẳng dám chớp mắt như sợ nàng sẽ tan biến. Ác mộng không tái hiện ở đời thực. Bà đang ở bên Hanna, đón nhận cái cúi thấp người trang trọng từ nàng:
- Cháu chào bác!
Hanna không đến nắm tay như trong mơ, cô gái ngại cha con Sam, nàng chỉ cười dịu dàng với bà. Thanh Hằng không còn cầu mong gì nữa, bà mãn nguyện sự chừng mực, lễ độ và tôn kính này. Hiện thực đẹp hơn mơ xác nhận nàng là thật, không phải mơ. Thanh Hằng hồi đáp bằng tiếng cười nhẹ cùng ánh mắt ôn nhu ngấn lệ. Người mẹ và cô gái ấy đều âm thầm hướng về người mình quan tâm.
Khoảnh khắc này, yên lặng nói thay thiên ngôn vạn ngữ.
Sam lơ ngơ biểu hiện từ mẹ, nàng là ân nhân cứu mạng ông anh, bà xúc động vì trùng phùng nàng. Sam vẫn thấy quái quái, hắn bó tay không đoán được, con trai bèn nhìn cha. Huge đánh mắt ra hiệu, hắn gật gù hiểu ý, lặng lẽ cùng cha rời phòng để mẹ và Hanna hàn huyên. Thanh Hằng ngóng trông Hanna, nàng xuất hiện, trăm ngàn điều muốn nói lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Người mẹ lúng túng khiến nàng khó mở lời. Hai người im lặng vô tình tạo không khí ngại ngùng. Thanh Hằng liếc trộm sắc màu ngượng ngập trên dung diện Hanna, bà tự giễu mình thật vô duyên, người ta chưa dám nói mối quan hệ với Hoàng Kim, bà lại ỡm ờ như thể ép nàng phải tiết lộ vậy. Người mẹ bèn lựa lời mở đầu câu chuyện:
- Hoàng Kim hiếu động từ nhỏ, luôn chân luôn tay giúp mọi thứ, việc vặt trong nhà hay giao hàng cho khách, nó đều tranh với ta. Khổ cái thằng bé chạy mọi lúc mọi nơi, nó thích chạy nhảy bất kể gần xa. - Người mẹ bật cười nhớ về tuổi thơ dữ dội của con trai - Lấy muối giúp mẹ ướp cá - nó chạy. Mua đồ tiệm tạp hóa nhà kế bên - nó cũng chạy. Ship hàng hóa - nó chạy nhanh nhất. Nó ham chạy đến phát cuồng, mấy lần đánh vỡ đồ vì chạy bị ta trách mắng, nó rút kinh nghiệm lần sau vẫn chạy!
Thanh Hằng không than vãn hiện tại, chẳng lo lắng tương lai, bà chọn kể thuở ấu thơ. Thời ngây thơ đi vào lòng người hơn bất kỳ câu chuyện nào. Con người sẽ đồng cảm và xích lại gần nhau. Bởi tuổi thơ là ký ức đẹp nhất trong đời mỗi người. Hanna dành trọn tâm tư cho ký ức đó. Nàng hướng ánh mắt trầm buồn về Hoàng Kim, nhưng chú tâm nghe chuyện ngày xưa. Thanh Hằng liếc khóe môi nàng khẽ điểm nụ cười, niềm vui thầm lặng ấy thay lời muốn nói với bà. Người mẹ khó đoán tâm ý nàng, bà cảm giác nàng nhớ từng đoạn hồi tưởng quá khứ.
- Có lẽ anh ấy sinh ra để chạy!
Thanh Hằng chú mục vào con trai, bà tránh nhìn trực diện Hanna đang bối rối che giấu khuôn trăng đỏ lựng. Hanna không ngờ mình thốt lên lời ngưỡng mộ ấy. Nàng ngượng ngùng cúi đầu nghe chuyện Hoàng Kim trưởng thành theo năm tháng. Từng lời truyền cảm đong đầy yêu thương chạm đến trái tim người con gái ấy. Câu chuyện đời thường không có gì thú vị lại khiến người nghe say mê đến lạ. Độc thoại là người đa cảm, thính giả là người tình cảm, nhân vật chính là hình bóng trong tâm kẻ hữu tình. Bóng hình ấy là nhịp cầu kết nối hai kẻ xa lạ thành người thân quen. Hắn còn là bến đỗ cuộc đời cho người quan tâm đến mình.
Thanh Hằng say sưa kể quên không gian và thời gian, bà chẳng nhớ mình kể chuyện gì, chỉ biết tạm dừng cố sự chưa có hồi kết vì rất dài nhưng dường như quá ngắn với Hanna. Cô gái ngẩn ngơ tiếc nuối, nàng vẫn thích nghe câu chuyện tưởng chừng mãi không kết thúc.
Đôi khi tồn tại câu chuyện vô vị nhưng có ý nghĩa với một ai đó.
Người kể ngồi quá lâu bị đau lưng mỏi vai, bà từ từ đứng lên liền sụm người, Hanna dìu đỡ, choàng tay bà qua vai. Thanh Hằng cảm ơn và liếc khu vệ sinh trong phòng. Hoàng Kim là bệnh nhân cao cấp, mẹ hắn già yếu phải ở nơi tiện sinh hoạt. Chuyện đó chẳng đáng chú ý bằng nàng ân cần từng cử chỉ nhỏ nhất. Một lần nữa, tình cảm nhẹ nhàng sâu lắng trong tâm người mẹ. Cái tình dễ gây hiểu nhầm gợi nhớ kẻ buôn chuyện trên mạng. Đám thích sống ở thế giới ảo chưa biết Hanna là ai vẫn phán như thánh. Người tử tế cùng kẻ đàm tiếu chia hai phe ngưỡng mộ và đố kỵ. Ghen tức nhất chắc chắn không ai bằng fangirl, ả nào ả nấy thả tim tỏ tình, lấy lòng mẹ chồng tương lai, nào ngờ bị đứa con gái lạ hoắc cướp mất cơ hội làm dâu. Thanh Hằng khẽ cười nhớ đống bình loạn trên mạng, đám vợ thiên hạ lồng lộn chửi bới Hanna, mỉa con đĩ thế nọ, điếm rẻ tiền thế kia, đồ hám danh hám lợi, đéo biết xấu hổ bám riết “chồng” tao để nổi tiếng. Sam cho bà coi miệng lưỡi thế gian bốc mùi nồng nặc, nào đau xót, nào tiếc thương, nào hả hê cười trên nỗi đau của nạn nhân. Mọi thứ trộn thành mớ hổ lốn thật giả lẫn lộn. Bà chẳng buồn so sánh với Hanna. Người mẹ không thể xúc phạm ân nhân cứu mạng con trai. Nàng còn là hy vọng để vực dậy niềm tin cho người tuyệt vọng. Thanh Hằng bùi ngùi nhận ra nguyên nhân giấc mơ hoàn mỹ hóa ác mộng. Tâm lý nghi ngờ tạo ác mộng ấy. Người mẹ hổ thẹn tựa vai nàng để về bên con trai.
Hanna cẩn trọng đỡ bà ngồi xuống giường trống bên trái Hoàng Kim. Nàng vòng ra sau nhẹ nhàng xoa bóp hai vai và massage dọc lưng. Thanh Hằng không lạ cái tình nàng dành cho mình, bà bất ngờ tài bấm huyệt chuẩn xác, động tác đủ lực để bức bối mệt mỏi tiêu tan theo cơn đau nhức. Phiền não mấy ngày nay đều không còn nữa. Người mang bình yên là cô gái mình ngóng đợi từng ngày. Dường như ở bên nàng, bà mới có thể quên u sầu. Dù yên bình ấy chỉ diễn ra thời khắc này, mỗi phút mỗi giây thanh thản vô giá với người mẹ. Hanna nhấn thật nhẹ vô huyệt khác, bà thấy đau nhói. Nàng cười khẽ:
- Bác yên tâm, đau thoáng qua thôi!
Sau nhói đau là thư thái lan truyền cơ thể. Người mẹ trao tâm sự thầm kín vào lời thân mật:
- Cảm ơn cháu, từ ngày con trai đi biền biệt, hôm nay cảm giác dễ chịu ngày xưa mới trở lại với ta!
Hanna sững khựng giây lát với ẩn ý coi nàng như người trong gia đình. Nàng bối rối dừng lại một nhịp. Từ đó Hanna quanh quẩn sau lưng, bề ngoài giúp thư giãn gân cốt, thực chất nàng ngượng ngùng tránh mặt, người mẹ khẽ cười mường tượng e thẹn tô sắc hồng nữ tính trên dung diện nàng. Các cô gái thông thường mừng quýnh nịnh nọt lấy lòng, fangirl có khi còn chả hiểu tâm ý bà. Hanna không lấy lòng, chẳng nịnh nọt, nàng âm thầm xua tan phiền não cho người mẹ. Lúc này không ai thấy nàng, e thẹn vẫn vẽ màu bích đào lên đóa hoa thuần khiết.
- Cháu có làm tốt đến đâu cũng không bằng con trai bác! - Hanna ngập ngừng khẽ nói - Tương tự bóng và hình. Bóng mãi mãi là bóng, bóng chẳng so sánh nổi với hình! Cháu chỉ là cái bóng... thôi!
Thanh Hằng nói lời đa nghĩa để thử thách độ nhạy bén trong giao tiếp. Bà muốn dùng thước đo lòng người và tìm hiểu phần nào tâm tư cô gái. Hanna hồi đáp sâu sa, nàng có thể giống Hoàng Kim giúp tiêu biến mỏi mệt, thương yêu bà, không thể cho cảm giác yêu thương con trai đối với mẹ. Tình cảm nàng dành cho bà giống bóng của “ai đó” mà thôi. Thanh Hằng cười mủm mỉm câu trả lời nhiều ý nghĩa. Bà hài lòng cách đối nhân xử thế cùng chân tình trao ai đó. “Ai đó” là người trong câu nói bỏ trống ấy.
Thanh Hằng để mặc nước mắt hạnh phúc tuôn trào khóe mi. Bà băn khoăn Hanna ngầm so sánh địa vị đôi bên, nàng tự nhận không xứng với ai đó. Trường đời tàn khốc dạy ngờ vực cho người đối mặt thế giới giả dối. Cả đời sống trong hoài nghi, Thanh Hằng chỉ tin người mình thân yêu nhất. Thực sự yêu quý ai, bà tuyệt đối không nghi ngờ. Bà tin người con gái ấy cũng như tin vào linh cảm người mẹ. Trực giác chưa bao giờ phản bội bà. Thanh Hằng suy tư sự tự ti của người coi trọng liêm sỉ. Tự trọng hay tự ti đều thành rào cản tâm lý Hanna. Bà phải gỡ bỏ rào cản vô hình ngăn cách mọi mối quan hệ ấy. Người làm mẹ khéo léo nhấn mạnh từng câu từng lời:
- Hình không thể thiếu bóng, bóng luôn ở phía sau hình. Bóng và hình mãi mãi song hành với nhau!
Phía sau một người đàn ông có hình bóng một người phụ nữ. Bà thể hiện hết tâm tình, người mẹ mong nàng sẽ thành bóng của hình mãi mãi. Lời nói còn hàm ý hãy là chính mình.
Sống thật với bản thân mới là người con gái bà hằng mong đợi.
Hanna thẹn thùng hiểu ý tứ bà gửi gắm, nụ cười e lệ điểm trang đóa hoa thuần khiết thành bích đào diễm lệ. Tình đã trao, ý đã gửi. Mọi lời nói đều vô nghĩa với hai người cùng quan tâm một người. Thanh Hằng để tình người nồng ấm ru vào giấc ngủ dịu êm. Mọi ưu phiền đau khổ tan biến theo ác mộng. Lần đầu tiên sau bao sóng gió dập vùi, niềm vui mới trọn vẹn trong giấc mộng đẹp nhất.
Vì người con gái trong mơ ấy đang ở bên bà.
Và vì bóng luôn ở bên hình...
Hanna nhẹ nhàng đỡ Thanh Hằng nằm xuống giường, đắp chăn cho bà. Hanna ngồi bên người mẹ và hướng về “hình.” Một mình trong không gian yên tĩnh, Hanna buông xuôi lý trí, bích đào diễm lệ biến mất như chưa hề tồn tại, chỉ còn đóa hoa ủ rũ úa tàn. Hạnh phúc tan vỡ trong nước mắt đau khổ.
Từ ngày định mệnh ấy, bóng âm thầm dõi theo hình. Hình luôn chạy về phía trước, bóng lặng lẽ theo sau. Hình chưa bao giờ thấy bóng. Ba năm qua, bóng háo hức gặp hình để nói lời cảm kích, giấc mơ hão huyền đang thành sự thật. Hiện thực thảm khốc với hình và bóng. Ước mơ biến thành ác mộng.
Cuộc đời không đẹp như mơ.
Người con gái trong mơ đang mơ ác mộng đau đớn nhất.
Cơn ác mộng ấy vùi lấp bóng hình trong trái tim nàng.
Nàng sẽ đến bất cứ nơi nào có bóng hình ấy. Giống như bóng luôn theo hình vậy.
Một niềm tin mong manh không bao giờ tan vỡ.
Thanh Hằng miên man suy ngẫm và thiếp đi, bà lạc vào thế giới hoàn mỹ. Người con gái ấy chẳng trao thứ gì, nàng xúc động nắm tay bà. Thanh Hằng biết mình mộng mỵ, lạ thay bà có thể cảm nhận hơi ấm từ đôi tay mềm mại ấy, ánh mắt ngấn lệ ngậm ngùi ấy, nụ cười hiền hòa dịu dàng ấy… đều chân thực hơn bao giờ hết. Nếu đây là thực, bà muốn sống mãi với cảm xúc này. Nếu chỉ là mơ, bà mong niềm vui sẽ trọn vẹn. Đáng tiếc mộng ảo tan biến dưới tiếng nói thân quen:
- Ai thế này?
Thanh Hằng sắp ôm nàng vào lòng để hoàn thành mộng đẹp, nhưng phải nuối tiếc lần nữa. Kẻ khiến giấc mơ dang dở là Sam. Thanh Hằng chau mặt xụ mày ngó con trai, bực bội muốn nổi giận mà không nỡ nên đành thở dài. Tinh thần mơ màng thoáng nghe tiếng con gái trả lời:
- À, chào cậu!
Thanh Hằng giật mình, dụi dụi mắt kèm nhèm liền thấy vóc dáng thân quen. Nàng chẳng phải cô gái hoàn mỹ. Nàng chỉ là người con gái bước ra từ giấc mơ. Bà vẫn ngỡ đang mơ giấc mộng đẹp nhất. Người mẹ ước mong giấc mơ ấy có thật, khốn nỗi bà phải sống với đêm trường ác mộng, mong ước thành hiện thực lại tưởng mình chưa tỉnh mộng. Thanh Hằng lặng ngắm người mình chờ đợi, hình bóng nàng nhòe mờ trong ánh mắt nhòa lệ. Bao năm qua, bà khóc hận tình nghĩa, khóc than tội lỗi, khóc thương người thân và khóc cho chính mình. Mọi cảm xúc sắp nghiền nát tinh thần, áp lực tan biến trong nước mắt vì thế gian này vẫn còn tình người. Sau phút giây cảm động, bà khẽ cười cách cư xử lễ phép cúi chào Huge:
- Dạ, cháu chào bác!
Sam ngáp dài một cái, lờ đờ ngó nàng gỡ mũ bỏ khẩu trang, hắn lập tức nhướng mày kéo theo đôi mắt đèn pha mở to hết cỡ, tên háu gái há mồm ngắm thiếu nữ xinh đẹp như hoa trong mộng. Không quyến rũ sắc sảo hay mong manh yếu đuối, đóa hoa ấy thuần khiết tới mức ngay cả Sam - tên biến thái thấy gái xinh là sàm sỡ lại chẳng sinh tà niệm. Sam đơn thuần ngắm nàng như đang thưởng hoa mà thôi. Ngây thơ như Lưu Ly mới có tư cách so sánh cùng nàng. Lưu Ly lại là độc nhất vô nhị đối với hắn. Sam đương ngắm nghía nghe Thanh Hằng nhẹ nhàng gọi:
- Hanna, ta biết ngày này sẽ đến!
Sam há hốc mồm tròn xoe mắt ngó nàng từ đầu xuống chân. Hắn để nguyên cái miệng chưa ngậm được mà nhòm ông già. Nom biểu cảm thán phục bố già, Huge cười mỉm gãi mũi đoán hắn đương thầm ca ngợi:
“Vãi đạn, bố già sắp thành thần tiên tri mịa rồi!”
Sam đâu để con mắt làm mù lý trí, hắn mải mê chiêm ngưỡng vẫn chú ý đến mẹ. Thanh Hằng mỉm cười với Hanna, âm thầm ngồi bên con trai mà trìu mến ngắm nàng thật lâu. Bà chẳng dám chớp mắt như sợ nàng sẽ tan biến. Ác mộng không tái hiện ở đời thực. Bà đang ở bên Hanna, đón nhận cái cúi thấp người trang trọng từ nàng:
- Cháu chào bác!
Hanna không đến nắm tay như trong mơ, cô gái ngại cha con Sam, nàng chỉ cười dịu dàng với bà. Thanh Hằng không còn cầu mong gì nữa, bà mãn nguyện sự chừng mực, lễ độ và tôn kính này. Hiện thực đẹp hơn mơ xác nhận nàng là thật, không phải mơ. Thanh Hằng hồi đáp bằng tiếng cười nhẹ cùng ánh mắt ôn nhu ngấn lệ. Người mẹ và cô gái ấy đều âm thầm hướng về người mình quan tâm.
Khoảnh khắc này, yên lặng nói thay thiên ngôn vạn ngữ.
Sam lơ ngơ biểu hiện từ mẹ, nàng là ân nhân cứu mạng ông anh, bà xúc động vì trùng phùng nàng. Sam vẫn thấy quái quái, hắn bó tay không đoán được, con trai bèn nhìn cha. Huge đánh mắt ra hiệu, hắn gật gù hiểu ý, lặng lẽ cùng cha rời phòng để mẹ và Hanna hàn huyên. Thanh Hằng ngóng trông Hanna, nàng xuất hiện, trăm ngàn điều muốn nói lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Người mẹ lúng túng khiến nàng khó mở lời. Hai người im lặng vô tình tạo không khí ngại ngùng. Thanh Hằng liếc trộm sắc màu ngượng ngập trên dung diện Hanna, bà tự giễu mình thật vô duyên, người ta chưa dám nói mối quan hệ với Hoàng Kim, bà lại ỡm ờ như thể ép nàng phải tiết lộ vậy. Người mẹ bèn lựa lời mở đầu câu chuyện:
- Hoàng Kim hiếu động từ nhỏ, luôn chân luôn tay giúp mọi thứ, việc vặt trong nhà hay giao hàng cho khách, nó đều tranh với ta. Khổ cái thằng bé chạy mọi lúc mọi nơi, nó thích chạy nhảy bất kể gần xa. - Người mẹ bật cười nhớ về tuổi thơ dữ dội của con trai - Lấy muối giúp mẹ ướp cá - nó chạy. Mua đồ tiệm tạp hóa nhà kế bên - nó cũng chạy. Ship hàng hóa - nó chạy nhanh nhất. Nó ham chạy đến phát cuồng, mấy lần đánh vỡ đồ vì chạy bị ta trách mắng, nó rút kinh nghiệm lần sau vẫn chạy!
Thanh Hằng không than vãn hiện tại, chẳng lo lắng tương lai, bà chọn kể thuở ấu thơ. Thời ngây thơ đi vào lòng người hơn bất kỳ câu chuyện nào. Con người sẽ đồng cảm và xích lại gần nhau. Bởi tuổi thơ là ký ức đẹp nhất trong đời mỗi người. Hanna dành trọn tâm tư cho ký ức đó. Nàng hướng ánh mắt trầm buồn về Hoàng Kim, nhưng chú tâm nghe chuyện ngày xưa. Thanh Hằng liếc khóe môi nàng khẽ điểm nụ cười, niềm vui thầm lặng ấy thay lời muốn nói với bà. Người mẹ khó đoán tâm ý nàng, bà cảm giác nàng nhớ từng đoạn hồi tưởng quá khứ.
- Có lẽ anh ấy sinh ra để chạy!
Thanh Hằng chú mục vào con trai, bà tránh nhìn trực diện Hanna đang bối rối che giấu khuôn trăng đỏ lựng. Hanna không ngờ mình thốt lên lời ngưỡng mộ ấy. Nàng ngượng ngùng cúi đầu nghe chuyện Hoàng Kim trưởng thành theo năm tháng. Từng lời truyền cảm đong đầy yêu thương chạm đến trái tim người con gái ấy. Câu chuyện đời thường không có gì thú vị lại khiến người nghe say mê đến lạ. Độc thoại là người đa cảm, thính giả là người tình cảm, nhân vật chính là hình bóng trong tâm kẻ hữu tình. Bóng hình ấy là nhịp cầu kết nối hai kẻ xa lạ thành người thân quen. Hắn còn là bến đỗ cuộc đời cho người quan tâm đến mình.
Thanh Hằng say sưa kể quên không gian và thời gian, bà chẳng nhớ mình kể chuyện gì, chỉ biết tạm dừng cố sự chưa có hồi kết vì rất dài nhưng dường như quá ngắn với Hanna. Cô gái ngẩn ngơ tiếc nuối, nàng vẫn thích nghe câu chuyện tưởng chừng mãi không kết thúc.
Đôi khi tồn tại câu chuyện vô vị nhưng có ý nghĩa với một ai đó.
Người kể ngồi quá lâu bị đau lưng mỏi vai, bà từ từ đứng lên liền sụm người, Hanna dìu đỡ, choàng tay bà qua vai. Thanh Hằng cảm ơn và liếc khu vệ sinh trong phòng. Hoàng Kim là bệnh nhân cao cấp, mẹ hắn già yếu phải ở nơi tiện sinh hoạt. Chuyện đó chẳng đáng chú ý bằng nàng ân cần từng cử chỉ nhỏ nhất. Một lần nữa, tình cảm nhẹ nhàng sâu lắng trong tâm người mẹ. Cái tình dễ gây hiểu nhầm gợi nhớ kẻ buôn chuyện trên mạng. Đám thích sống ở thế giới ảo chưa biết Hanna là ai vẫn phán như thánh. Người tử tế cùng kẻ đàm tiếu chia hai phe ngưỡng mộ và đố kỵ. Ghen tức nhất chắc chắn không ai bằng fangirl, ả nào ả nấy thả tim tỏ tình, lấy lòng mẹ chồng tương lai, nào ngờ bị đứa con gái lạ hoắc cướp mất cơ hội làm dâu. Thanh Hằng khẽ cười nhớ đống bình loạn trên mạng, đám vợ thiên hạ lồng lộn chửi bới Hanna, mỉa con đĩ thế nọ, điếm rẻ tiền thế kia, đồ hám danh hám lợi, đéo biết xấu hổ bám riết “chồng” tao để nổi tiếng. Sam cho bà coi miệng lưỡi thế gian bốc mùi nồng nặc, nào đau xót, nào tiếc thương, nào hả hê cười trên nỗi đau của nạn nhân. Mọi thứ trộn thành mớ hổ lốn thật giả lẫn lộn. Bà chẳng buồn so sánh với Hanna. Người mẹ không thể xúc phạm ân nhân cứu mạng con trai. Nàng còn là hy vọng để vực dậy niềm tin cho người tuyệt vọng. Thanh Hằng bùi ngùi nhận ra nguyên nhân giấc mơ hoàn mỹ hóa ác mộng. Tâm lý nghi ngờ tạo ác mộng ấy. Người mẹ hổ thẹn tựa vai nàng để về bên con trai.
Hanna cẩn trọng đỡ bà ngồi xuống giường trống bên trái Hoàng Kim. Nàng vòng ra sau nhẹ nhàng xoa bóp hai vai và massage dọc lưng. Thanh Hằng không lạ cái tình nàng dành cho mình, bà bất ngờ tài bấm huyệt chuẩn xác, động tác đủ lực để bức bối mệt mỏi tiêu tan theo cơn đau nhức. Phiền não mấy ngày nay đều không còn nữa. Người mang bình yên là cô gái mình ngóng đợi từng ngày. Dường như ở bên nàng, bà mới có thể quên u sầu. Dù yên bình ấy chỉ diễn ra thời khắc này, mỗi phút mỗi giây thanh thản vô giá với người mẹ. Hanna nhấn thật nhẹ vô huyệt khác, bà thấy đau nhói. Nàng cười khẽ:
- Bác yên tâm, đau thoáng qua thôi!
Sau nhói đau là thư thái lan truyền cơ thể. Người mẹ trao tâm sự thầm kín vào lời thân mật:
- Cảm ơn cháu, từ ngày con trai đi biền biệt, hôm nay cảm giác dễ chịu ngày xưa mới trở lại với ta!
Hanna sững khựng giây lát với ẩn ý coi nàng như người trong gia đình. Nàng bối rối dừng lại một nhịp. Từ đó Hanna quanh quẩn sau lưng, bề ngoài giúp thư giãn gân cốt, thực chất nàng ngượng ngùng tránh mặt, người mẹ khẽ cười mường tượng e thẹn tô sắc hồng nữ tính trên dung diện nàng. Các cô gái thông thường mừng quýnh nịnh nọt lấy lòng, fangirl có khi còn chả hiểu tâm ý bà. Hanna không lấy lòng, chẳng nịnh nọt, nàng âm thầm xua tan phiền não cho người mẹ. Lúc này không ai thấy nàng, e thẹn vẫn vẽ màu bích đào lên đóa hoa thuần khiết.
- Cháu có làm tốt đến đâu cũng không bằng con trai bác! - Hanna ngập ngừng khẽ nói - Tương tự bóng và hình. Bóng mãi mãi là bóng, bóng chẳng so sánh nổi với hình! Cháu chỉ là cái bóng... thôi!
Thanh Hằng nói lời đa nghĩa để thử thách độ nhạy bén trong giao tiếp. Bà muốn dùng thước đo lòng người và tìm hiểu phần nào tâm tư cô gái. Hanna hồi đáp sâu sa, nàng có thể giống Hoàng Kim giúp tiêu biến mỏi mệt, thương yêu bà, không thể cho cảm giác yêu thương con trai đối với mẹ. Tình cảm nàng dành cho bà giống bóng của “ai đó” mà thôi. Thanh Hằng cười mủm mỉm câu trả lời nhiều ý nghĩa. Bà hài lòng cách đối nhân xử thế cùng chân tình trao ai đó. “Ai đó” là người trong câu nói bỏ trống ấy.
Thanh Hằng để mặc nước mắt hạnh phúc tuôn trào khóe mi. Bà băn khoăn Hanna ngầm so sánh địa vị đôi bên, nàng tự nhận không xứng với ai đó. Trường đời tàn khốc dạy ngờ vực cho người đối mặt thế giới giả dối. Cả đời sống trong hoài nghi, Thanh Hằng chỉ tin người mình thân yêu nhất. Thực sự yêu quý ai, bà tuyệt đối không nghi ngờ. Bà tin người con gái ấy cũng như tin vào linh cảm người mẹ. Trực giác chưa bao giờ phản bội bà. Thanh Hằng suy tư sự tự ti của người coi trọng liêm sỉ. Tự trọng hay tự ti đều thành rào cản tâm lý Hanna. Bà phải gỡ bỏ rào cản vô hình ngăn cách mọi mối quan hệ ấy. Người làm mẹ khéo léo nhấn mạnh từng câu từng lời:
- Hình không thể thiếu bóng, bóng luôn ở phía sau hình. Bóng và hình mãi mãi song hành với nhau!
Phía sau một người đàn ông có hình bóng một người phụ nữ. Bà thể hiện hết tâm tình, người mẹ mong nàng sẽ thành bóng của hình mãi mãi. Lời nói còn hàm ý hãy là chính mình.
Sống thật với bản thân mới là người con gái bà hằng mong đợi.
Hanna thẹn thùng hiểu ý tứ bà gửi gắm, nụ cười e lệ điểm trang đóa hoa thuần khiết thành bích đào diễm lệ. Tình đã trao, ý đã gửi. Mọi lời nói đều vô nghĩa với hai người cùng quan tâm một người. Thanh Hằng để tình người nồng ấm ru vào giấc ngủ dịu êm. Mọi ưu phiền đau khổ tan biến theo ác mộng. Lần đầu tiên sau bao sóng gió dập vùi, niềm vui mới trọn vẹn trong giấc mộng đẹp nhất.
Vì người con gái trong mơ ấy đang ở bên bà.
Và vì bóng luôn ở bên hình...
Hanna nhẹ nhàng đỡ Thanh Hằng nằm xuống giường, đắp chăn cho bà. Hanna ngồi bên người mẹ và hướng về “hình.” Một mình trong không gian yên tĩnh, Hanna buông xuôi lý trí, bích đào diễm lệ biến mất như chưa hề tồn tại, chỉ còn đóa hoa ủ rũ úa tàn. Hạnh phúc tan vỡ trong nước mắt đau khổ.
Từ ngày định mệnh ấy, bóng âm thầm dõi theo hình. Hình luôn chạy về phía trước, bóng lặng lẽ theo sau. Hình chưa bao giờ thấy bóng. Ba năm qua, bóng háo hức gặp hình để nói lời cảm kích, giấc mơ hão huyền đang thành sự thật. Hiện thực thảm khốc với hình và bóng. Ước mơ biến thành ác mộng.
Cuộc đời không đẹp như mơ.
Người con gái trong mơ đang mơ ác mộng đau đớn nhất.
Cơn ác mộng ấy vùi lấp bóng hình trong trái tim nàng.
Nàng sẽ đến bất cứ nơi nào có bóng hình ấy. Giống như bóng luôn theo hình vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.