Hồng Hoang: Huyền Môn Đại Sư Huynh
Chương 7: Quy Tắc
Lưu Liên Lão Tửu
23/04/2022
Trong Bích Du Cung, mặt Thông Thiên không biểu cảm, ánh mắt xuyên qua nhiều dãy núi và rơi xuống dưới vách núi Kỳ Lân.
Huyền Thành Tử vẫn duy trì dáng vẻ cung kính chắp tay thi lễ, hướng mặt về phía Bích Du Cung.
"Nhị huynh, Huyền Thành Tử này chính là gốc hạnh không kết quả từng ở trên vách núi Kỳ Lân đúng không?"
Bên trong Ngọc Thanh Cung, trên mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện lên vẻ tự mãn, mỉm cười nói: "Đúng vậy, hắn chính là gốc hạnh Tiên mà hồi đó chúng ta lấy được từ Phân Bảo Nhai đem về đây. Tam đệ, đệ cảm thấy hắn thế nào?"
"Gốc rễ của cực phẩm Tiên Thiên linh căn hiển nhiên không có gì phải nói, cũng chẳng kém cạnh gì so với Chuẩn Đề sư đệ ở Tây Phương. Xét từ lời nói và hành động, hắn cũng xử trí một cách thích đáng và cẩn thận chặt chẽ, rất có phong cách của Nhị huynh năm đó.
Nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới hóa hình không lâu, Nhị huynh muốn để hắn tới áp đảo các đệ tử dưới trướng kia của ta, e rằng có chút miễn cưỡng."
"Lời này của Tam đệ ngược lại có chút hơi quá. Đều là đệ tử Huyền Môn, sao lại nói là áp đảo?"
Sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn hơi trầm xuống, sau đó lại mỉm cười nói: "Hơn nữa vừa rồi là đệ kêu ta giúp quản giáo đệ tử, giờ ta gọi Huyền Thành Tử tới đệ lại không vui nữa rồi."
Thông Thiên cũng cười nói: "Nhị huynh nói gì vậy, đám tiểu bối tranh cãi náo loạn, chúng ta thân là sư trưởng còn có thể bao che khuyết điểm hay sao?"
Nguyên Thủy nói với dụng ý riêng: "Không có là tốt, vậy chuyện này cứ để chúng tự mình xử trí vậy."
Thông Thiên gật đầu, cười nói: "Hiển nhiên rồi."
…
Dưới vách núi Kỳ Lân, một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang vọng giữa trời đất:
"Huyền Thành Tử sư điệt là đệ tử đứng đầu Huyền Môn, chuyện này giao cho con thay mặt xử lý."
Cái gì?
Kim Quang Tiên trợn tròn mắt, đám người Cầu Thú Tiên và Trường Nhĩ Định Quang Tiên cũng đều sững sờ tại chỗ.
Sư tôn lại để cho một môn nhân của Ngọc Thanh xử lý với Kim Quang Tiên?
Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử cũng ngạc nhiên.
Mặc dù vừa rồi bọn họ còn vì Huyền Thành Tử dùng lý lẽ biện luận vị trí đệ tử đứng đầu Huyền Môn, nhưng trong lòng bọn họ cũng biết mặc dù bọn họ rất coi trọng danh hiệu này, nhưng đệ tử của Thượng Thanh Nhất Mạch kia không hề dính chiêu này.
Bởi vì các đệ tử của Thượng Thanh về cơ bản đều là những người mang nghệ tìm thầy, những người quanh năm lăn lộn ở Hồng Hoang như bọn họ đã quen với việc dùng thực lực nói chuyện.
Nhưng bây giờ một câu nói đơn giản của Thông Thiên đã gián tiếp giúp Huyền Thành Tử củng cố vị trí đệ tử đứng đầu Huyền Môn cách biệt này.
Có câu nói này, danh hiệu đệ tử đứng đầu Huyền Môn của Huyền Thành Tử cũng dễ dùng trong Thượng Thanh Nhất Mạch.
Đệ tử Ngọc Thanh nhất mạch phạm sai lầm ta có thể quản, đệ tử Thượng Thanh Nhất Mạch phạm sai lầm ta cũng có thể quản!
Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của Huyền Thành Tử.
Bây giờ Tam Thanh vẫn chưa tách ra, vẫn cùng tu hành trên Côn Lôn Sơn, quan hệ vẫn rất tốt.
Mà hắn lại được Nguyên Thủy Thiên Tôn gọi tới, hơn nữa còn mang danh hiệu đệ tử đứng đầu Huyền Môn.
Bất kể Thông Thiên có biết trước chuyện hay không, ông ta đều phải nể mặt Nguyên Thủy.
Tuy nhiên, để tránh xảy ra trường hợp Kim Quang Tiên lật lọng và Thông Thiên bao che, Huyền Thành Tử vẫn bình tĩnh và xác nhận lại rằng Kim Quang Tiên đã sai trước rồi mới quả quyết ra tay phong ấn Kim Quang Tiên, sau đó lại kính xin Thông Thiên trừng phạt.
Như vậy, hắn không chỉ chiếm lý, mà còn giữ lại được thể diện cho vị trong Bích Du Cung đó.
Nhưng nếu như hắn bất chấp mà đánh cho Kim Quang Tiên một trận trước, ngược lại có thể sẽ khiến cho vị ở Bích Du Cung đó lộ diện bao che.
Mặc dù hắn có Nguyên Thủy Thiên Tôn là chỗ dựa sau lưng, chắc chắn sẽ không bị tổn hại, nhưng nếu vì vậy mà khiến cho Ngọc Thanh Nhất Mạch và Thượng Thanh Nhất Mạch tan đàn xẻ nghé, thậm chí là mối quan hệ giữa Tam Thanh rạn nứt từ đây, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất.
Hơn nữa, nó còn vi phạm nghiêm trọng tới ý nguyện ban đầu của Huyền Thành Tử.
Vì lý do này, Huyền Thành Tử cũng có thể đoán được trên mặt vị ở Bích Du Cung lúc này vẫn còn có chút khó coi.
Suy cho cùng, Kim Quang Tiên là đệ tử của ông ta.
Đệ tử bị phạt, sư tôn còn có thể đẹp mặt được sao?
Nghĩ đến đây, Huyền Thành Tử đắn đo trong lòng, mới trịnh trọng hướng về phía Bích Du Cung hành lễ nói: "Nếu sư thúc đã có lệnh, vậy thì đệ tử đành vượt quá bổn phận rồi."
Nói xong, hắn lại chắp tay thi lễ về hướng Bích Du Cung.
Bất kể như thế nào, đối mặt với Tam Thanh ngày sau nhất định sẽ thành Thánh, lễ nghi nhất định phải đúng mực.
Sau khi hành lễ, hắn mới quay người lại nhìn Kim Quang Tiên nói: "Chúng ta thân là đệ tử của Huyền Môn, lẽ ra phải tu luyện bằng cả sinh mệnh, mới có thể thấy được Tiên Đạo. Hôm nay, ngươi phóng túng trong dục vọng ăn uống, tàn sát bừa bãi trong Côn Lôn tiên cảnh, sau đó lại khiêu khích đồng môn, khơi mào giao tranh.
Giờ đây sự tình đã kinh động đến sư thúc. Ta lại hỏi ngươi, ngươi có bất kỳ phản bác nào cho tội trạng trên không?"
Kim Quang Tiên lắc đầu, nhìn về hướng Bích Du Cung, ủ rũ nói: "Đệ tử đã biết sai, xin sư tôn khai ân!"
Huyền Thành Tử đợi một lát, thấy Bích Du Cung bên đó không có động tĩnh gì mới trầm giọng nói: "Nếu ngươi đã nhận sai, vậy ta phạt ngươi phải xin lỗi các đồng môn ngươi đã khiêu khích, đồng thời làm sạch đầm nước ở đây, cho đến khi tẩy trừ hết mùi máu tanh mới được rời đi. Ngươi có phục không?"
Kim Quang Tiên không ngờ cái gọi là trừng phạt lại đơn giản như vậy, mừng rỡ nói: "Sư huynh phán quyết sáng suốt đúng sai, ta tâm phục khẩu phục!"
Huyền Thành Tử gật đầu, vung tay lên một cái.
Chữ Tiên văn phong ấn trên đá liền biến mất.
Lúc này Kim Quang Tiên mới thoát ra được, nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử bên cạnh Huyền Thành Tử, vẻ mặt có chút gượng gạo, thấp giọng nói: "Hai vị sư huynh, vừa rồi là ta lỗ mãng, mong hai vị sư huynh đừng trách."
Quảng Thành Tử “hừ” một tiếng không nói gì.
Xích Tinh Tử liếc nhìn Kim Quang Tiên một cách khinh thường, trên mặt hiện lên vẻ "Bây giờ biết lợi hại rồi chứ".
Huyền Thành Tử âm thầm cau mày, có vẻ như Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử có thành kiến sâu sắc với Kim Quang Tiên.
Điều này cũng khó trách.
Cả hai đều có cội nguồn sâu xa, dựa vào bản lĩnh vượt qua đại trận Nguyên Thủy Thiên Tôn bày dưới chân Côn Lôn Sơn, rồi từng bước leo lên đỉnh núi, cuối cùng bái nhập làm môn hạ dưới trướng Ngọc Thanh.
Có thể nói, hai người họ đều là đệ tử Huyền Môn có xuất thân tốt, nhờ nỗ lực của bản thân đã vượt qua đại trận dưới núi và từng bước trèo lên đỉnh Côn Lôn; còn Kim Quang Tiên chỉ là một đệ tử được thu nhận một cách tình cờ khi Thông Thiên du ngoạn Hồng Hoang.
Huống hồ luận về nguồn gốc, Kim Quang Tiên chỉ là một con hung thú, ngoại trừ việc sống đủ lâu thì không có gì khác hơn.
Bọn người Quảng Thành Tử nhìn không thuận mắt cũng là điều bình thường.
Nhưng như vậy thì không được!
Nếu hai dòng Ngọc Thanh và Thượng Thanh cứ không ưa nhau như thế này, thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn còn nghiêm trọng hơn.
Nhất thiết phải ngăn chặn tình huống này.
Huyền Thành Tử suy nghĩ một chút, nhìn Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử nói: "Ngọn nguồn của sự việc hôm nay, hai người các đệ cũng có trách nhiệm."
"Hả?"
Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử đều sững sờ.
Xích Tinh Tử khó hiểu, nói: "Liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta ở đây đang yên lành tu luyện, là hắn tới trêu chọc chúng ta trước."
Kim Quang Tiên bất mãn nói: "Là ngươi châm chọc sau lưng ta trước, ta tức quá nên mới muốn trêu chọc một phen, chỉ là không ngờ sau đó lại náo loạn lớn đến như vậy."
"Lẽ nào ta nói không phải sự thật sao?"
Xích Tinh Tử làm ra vẻ mặt chán ghét nói: "Côn Lôn Sơn là Đông Phương tổ mạch, là đạo trường của Tam Thanh, nhưng lại bị ngươi làm cho chướng khí mịt mù!"
Kim Quang Tiên lập tức á khẩu không thể đáp trả.
Đúng là hắn ta không kiềm chế được cơn thèm ăn, không thể chiếm lý trong chuyện này.
Huyền Thành Tử đợi bọn họ cãi nhau xong mới chậm rãi nói: "Hoa hồng, ngó trắng, lá xanh; Tam Thanh vốn dĩ người chung một nhà! Câu này các ngươi ghi nhớ kỹ cho ta. Bất luận khi nào và ở đâu, chúng ta đều là đệ tử của Tam Thanh, đều có chung khởi nguồn!
Bất kể là đệ tử Ngọc Thanh Nhất Mạch, đệ tử Thượng Thanh Nhất Mạch, hay đệ tử Thái Thanh Nhất Mạch của sư bá sau này, tất cả mọi người đều xuất phát từ cùng một cội nguồn, theo lý thì nên bao dung, chấp nhận và đoàn kết với nhau, chứ không phải xa lánh, chế giễu và đấu đá lẫn nhau!
Đồng môn không được phép giao tranh, đây là quy tắc!
Các ngươi đều ghi nhớ kỹ cho ta!"
…
"Hoa hồng, ngó trắng, lá xanh; Tam Thanh vốn dĩ người chung một nhà?"
Bên trong Thượng Thanh Cung, trên mặt Thông Thiên hiện lên nụ cười, ánh mắt không khỏi nhìn thanh bảo kiếm màu xanh treo trên tường, mỉm cười nói: "Nhị huynh, lời này do huynh dạy hắn sao? Nghe thật lọt tai."
Bên trong Ngọc Thanh Cung, Nguyên Thủy nhìn Tam Bảo Ngọc Như Ý, lắc đầu cười nói: "Vậy thì đệ sai rồi, đây cũng là lần đầu tiên ta nghe thấy lời này."
Lời vừa dứt, một giọng nói già nua đồng thời vang lên trong Thượng Thanh Cung và Ngọc Thanh Cung: "Trời đất có trật tự, thu gặt đông cất giữ, chỉ cần tuân theo quy luật mới là Đạo trường tồn. Bây giờ hai người các đệ đều đã thu nhận không ít môn đồ, quả thật cũng nên đặt ra một số quy tắc."
Huyền Thành Tử vẫn duy trì dáng vẻ cung kính chắp tay thi lễ, hướng mặt về phía Bích Du Cung.
"Nhị huynh, Huyền Thành Tử này chính là gốc hạnh không kết quả từng ở trên vách núi Kỳ Lân đúng không?"
Bên trong Ngọc Thanh Cung, trên mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện lên vẻ tự mãn, mỉm cười nói: "Đúng vậy, hắn chính là gốc hạnh Tiên mà hồi đó chúng ta lấy được từ Phân Bảo Nhai đem về đây. Tam đệ, đệ cảm thấy hắn thế nào?"
"Gốc rễ của cực phẩm Tiên Thiên linh căn hiển nhiên không có gì phải nói, cũng chẳng kém cạnh gì so với Chuẩn Đề sư đệ ở Tây Phương. Xét từ lời nói và hành động, hắn cũng xử trí một cách thích đáng và cẩn thận chặt chẽ, rất có phong cách của Nhị huynh năm đó.
Nhưng dù sao hắn cũng chỉ mới hóa hình không lâu, Nhị huynh muốn để hắn tới áp đảo các đệ tử dưới trướng kia của ta, e rằng có chút miễn cưỡng."
"Lời này của Tam đệ ngược lại có chút hơi quá. Đều là đệ tử Huyền Môn, sao lại nói là áp đảo?"
Sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn hơi trầm xuống, sau đó lại mỉm cười nói: "Hơn nữa vừa rồi là đệ kêu ta giúp quản giáo đệ tử, giờ ta gọi Huyền Thành Tử tới đệ lại không vui nữa rồi."
Thông Thiên cũng cười nói: "Nhị huynh nói gì vậy, đám tiểu bối tranh cãi náo loạn, chúng ta thân là sư trưởng còn có thể bao che khuyết điểm hay sao?"
Nguyên Thủy nói với dụng ý riêng: "Không có là tốt, vậy chuyện này cứ để chúng tự mình xử trí vậy."
Thông Thiên gật đầu, cười nói: "Hiển nhiên rồi."
…
Dưới vách núi Kỳ Lân, một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang vọng giữa trời đất:
"Huyền Thành Tử sư điệt là đệ tử đứng đầu Huyền Môn, chuyện này giao cho con thay mặt xử lý."
Cái gì?
Kim Quang Tiên trợn tròn mắt, đám người Cầu Thú Tiên và Trường Nhĩ Định Quang Tiên cũng đều sững sờ tại chỗ.
Sư tôn lại để cho một môn nhân của Ngọc Thanh xử lý với Kim Quang Tiên?
Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử cũng ngạc nhiên.
Mặc dù vừa rồi bọn họ còn vì Huyền Thành Tử dùng lý lẽ biện luận vị trí đệ tử đứng đầu Huyền Môn, nhưng trong lòng bọn họ cũng biết mặc dù bọn họ rất coi trọng danh hiệu này, nhưng đệ tử của Thượng Thanh Nhất Mạch kia không hề dính chiêu này.
Bởi vì các đệ tử của Thượng Thanh về cơ bản đều là những người mang nghệ tìm thầy, những người quanh năm lăn lộn ở Hồng Hoang như bọn họ đã quen với việc dùng thực lực nói chuyện.
Nhưng bây giờ một câu nói đơn giản của Thông Thiên đã gián tiếp giúp Huyền Thành Tử củng cố vị trí đệ tử đứng đầu Huyền Môn cách biệt này.
Có câu nói này, danh hiệu đệ tử đứng đầu Huyền Môn của Huyền Thành Tử cũng dễ dùng trong Thượng Thanh Nhất Mạch.
Đệ tử Ngọc Thanh nhất mạch phạm sai lầm ta có thể quản, đệ tử Thượng Thanh Nhất Mạch phạm sai lầm ta cũng có thể quản!
Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của Huyền Thành Tử.
Bây giờ Tam Thanh vẫn chưa tách ra, vẫn cùng tu hành trên Côn Lôn Sơn, quan hệ vẫn rất tốt.
Mà hắn lại được Nguyên Thủy Thiên Tôn gọi tới, hơn nữa còn mang danh hiệu đệ tử đứng đầu Huyền Môn.
Bất kể Thông Thiên có biết trước chuyện hay không, ông ta đều phải nể mặt Nguyên Thủy.
Tuy nhiên, để tránh xảy ra trường hợp Kim Quang Tiên lật lọng và Thông Thiên bao che, Huyền Thành Tử vẫn bình tĩnh và xác nhận lại rằng Kim Quang Tiên đã sai trước rồi mới quả quyết ra tay phong ấn Kim Quang Tiên, sau đó lại kính xin Thông Thiên trừng phạt.
Như vậy, hắn không chỉ chiếm lý, mà còn giữ lại được thể diện cho vị trong Bích Du Cung đó.
Nhưng nếu như hắn bất chấp mà đánh cho Kim Quang Tiên một trận trước, ngược lại có thể sẽ khiến cho vị ở Bích Du Cung đó lộ diện bao che.
Mặc dù hắn có Nguyên Thủy Thiên Tôn là chỗ dựa sau lưng, chắc chắn sẽ không bị tổn hại, nhưng nếu vì vậy mà khiến cho Ngọc Thanh Nhất Mạch và Thượng Thanh Nhất Mạch tan đàn xẻ nghé, thậm chí là mối quan hệ giữa Tam Thanh rạn nứt từ đây, vậy thì cái được không bù đắp đủ cái mất.
Hơn nữa, nó còn vi phạm nghiêm trọng tới ý nguyện ban đầu của Huyền Thành Tử.
Vì lý do này, Huyền Thành Tử cũng có thể đoán được trên mặt vị ở Bích Du Cung lúc này vẫn còn có chút khó coi.
Suy cho cùng, Kim Quang Tiên là đệ tử của ông ta.
Đệ tử bị phạt, sư tôn còn có thể đẹp mặt được sao?
Nghĩ đến đây, Huyền Thành Tử đắn đo trong lòng, mới trịnh trọng hướng về phía Bích Du Cung hành lễ nói: "Nếu sư thúc đã có lệnh, vậy thì đệ tử đành vượt quá bổn phận rồi."
Nói xong, hắn lại chắp tay thi lễ về hướng Bích Du Cung.
Bất kể như thế nào, đối mặt với Tam Thanh ngày sau nhất định sẽ thành Thánh, lễ nghi nhất định phải đúng mực.
Sau khi hành lễ, hắn mới quay người lại nhìn Kim Quang Tiên nói: "Chúng ta thân là đệ tử của Huyền Môn, lẽ ra phải tu luyện bằng cả sinh mệnh, mới có thể thấy được Tiên Đạo. Hôm nay, ngươi phóng túng trong dục vọng ăn uống, tàn sát bừa bãi trong Côn Lôn tiên cảnh, sau đó lại khiêu khích đồng môn, khơi mào giao tranh.
Giờ đây sự tình đã kinh động đến sư thúc. Ta lại hỏi ngươi, ngươi có bất kỳ phản bác nào cho tội trạng trên không?"
Kim Quang Tiên lắc đầu, nhìn về hướng Bích Du Cung, ủ rũ nói: "Đệ tử đã biết sai, xin sư tôn khai ân!"
Huyền Thành Tử đợi một lát, thấy Bích Du Cung bên đó không có động tĩnh gì mới trầm giọng nói: "Nếu ngươi đã nhận sai, vậy ta phạt ngươi phải xin lỗi các đồng môn ngươi đã khiêu khích, đồng thời làm sạch đầm nước ở đây, cho đến khi tẩy trừ hết mùi máu tanh mới được rời đi. Ngươi có phục không?"
Kim Quang Tiên không ngờ cái gọi là trừng phạt lại đơn giản như vậy, mừng rỡ nói: "Sư huynh phán quyết sáng suốt đúng sai, ta tâm phục khẩu phục!"
Huyền Thành Tử gật đầu, vung tay lên một cái.
Chữ Tiên văn phong ấn trên đá liền biến mất.
Lúc này Kim Quang Tiên mới thoát ra được, nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử bên cạnh Huyền Thành Tử, vẻ mặt có chút gượng gạo, thấp giọng nói: "Hai vị sư huynh, vừa rồi là ta lỗ mãng, mong hai vị sư huynh đừng trách."
Quảng Thành Tử “hừ” một tiếng không nói gì.
Xích Tinh Tử liếc nhìn Kim Quang Tiên một cách khinh thường, trên mặt hiện lên vẻ "Bây giờ biết lợi hại rồi chứ".
Huyền Thành Tử âm thầm cau mày, có vẻ như Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử có thành kiến sâu sắc với Kim Quang Tiên.
Điều này cũng khó trách.
Cả hai đều có cội nguồn sâu xa, dựa vào bản lĩnh vượt qua đại trận Nguyên Thủy Thiên Tôn bày dưới chân Côn Lôn Sơn, rồi từng bước leo lên đỉnh núi, cuối cùng bái nhập làm môn hạ dưới trướng Ngọc Thanh.
Có thể nói, hai người họ đều là đệ tử Huyền Môn có xuất thân tốt, nhờ nỗ lực của bản thân đã vượt qua đại trận dưới núi và từng bước trèo lên đỉnh Côn Lôn; còn Kim Quang Tiên chỉ là một đệ tử được thu nhận một cách tình cờ khi Thông Thiên du ngoạn Hồng Hoang.
Huống hồ luận về nguồn gốc, Kim Quang Tiên chỉ là một con hung thú, ngoại trừ việc sống đủ lâu thì không có gì khác hơn.
Bọn người Quảng Thành Tử nhìn không thuận mắt cũng là điều bình thường.
Nhưng như vậy thì không được!
Nếu hai dòng Ngọc Thanh và Thượng Thanh cứ không ưa nhau như thế này, thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn còn nghiêm trọng hơn.
Nhất thiết phải ngăn chặn tình huống này.
Huyền Thành Tử suy nghĩ một chút, nhìn Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử nói: "Ngọn nguồn của sự việc hôm nay, hai người các đệ cũng có trách nhiệm."
"Hả?"
Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử đều sững sờ.
Xích Tinh Tử khó hiểu, nói: "Liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta ở đây đang yên lành tu luyện, là hắn tới trêu chọc chúng ta trước."
Kim Quang Tiên bất mãn nói: "Là ngươi châm chọc sau lưng ta trước, ta tức quá nên mới muốn trêu chọc một phen, chỉ là không ngờ sau đó lại náo loạn lớn đến như vậy."
"Lẽ nào ta nói không phải sự thật sao?"
Xích Tinh Tử làm ra vẻ mặt chán ghét nói: "Côn Lôn Sơn là Đông Phương tổ mạch, là đạo trường của Tam Thanh, nhưng lại bị ngươi làm cho chướng khí mịt mù!"
Kim Quang Tiên lập tức á khẩu không thể đáp trả.
Đúng là hắn ta không kiềm chế được cơn thèm ăn, không thể chiếm lý trong chuyện này.
Huyền Thành Tử đợi bọn họ cãi nhau xong mới chậm rãi nói: "Hoa hồng, ngó trắng, lá xanh; Tam Thanh vốn dĩ người chung một nhà! Câu này các ngươi ghi nhớ kỹ cho ta. Bất luận khi nào và ở đâu, chúng ta đều là đệ tử của Tam Thanh, đều có chung khởi nguồn!
Bất kể là đệ tử Ngọc Thanh Nhất Mạch, đệ tử Thượng Thanh Nhất Mạch, hay đệ tử Thái Thanh Nhất Mạch của sư bá sau này, tất cả mọi người đều xuất phát từ cùng một cội nguồn, theo lý thì nên bao dung, chấp nhận và đoàn kết với nhau, chứ không phải xa lánh, chế giễu và đấu đá lẫn nhau!
Đồng môn không được phép giao tranh, đây là quy tắc!
Các ngươi đều ghi nhớ kỹ cho ta!"
…
"Hoa hồng, ngó trắng, lá xanh; Tam Thanh vốn dĩ người chung một nhà?"
Bên trong Thượng Thanh Cung, trên mặt Thông Thiên hiện lên nụ cười, ánh mắt không khỏi nhìn thanh bảo kiếm màu xanh treo trên tường, mỉm cười nói: "Nhị huynh, lời này do huynh dạy hắn sao? Nghe thật lọt tai."
Bên trong Ngọc Thanh Cung, Nguyên Thủy nhìn Tam Bảo Ngọc Như Ý, lắc đầu cười nói: "Vậy thì đệ sai rồi, đây cũng là lần đầu tiên ta nghe thấy lời này."
Lời vừa dứt, một giọng nói già nua đồng thời vang lên trong Thượng Thanh Cung và Ngọc Thanh Cung: "Trời đất có trật tự, thu gặt đông cất giữ, chỉ cần tuân theo quy luật mới là Đạo trường tồn. Bây giờ hai người các đệ đều đã thu nhận không ít môn đồ, quả thật cũng nên đặt ra một số quy tắc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.