Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch)
Chương 38: Bạch Cẩm Ngộ Đạo
Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng
05/06/2022
Phục Hy cười ha ha nói: “Thì ra Nữ Oa còn có thâm ý như vậy sao! Ta không nhận ra cơ đấy, ta chỉ cảm thấy tay nghề của muội ấy quá kém. Cái đình này là do xá muội tự tay dựng lên, bốn cây cột này là loại cột làm từ Kiến Mộc, cỏ tranh này là Bắc Hải Dạ Minh Thảo, bàn ghế trong này là Thái Ất Tinh Kim, lúc trước ta nói để ta dựng cho thì nàng ấy nhất quyết phải thử, kết quả liền tạo ra cái hình dạng buồn cười này.”
Bạch Cẩm trợn tròn mắt, suýt chút nữa là buột miệng thốt ra câu “địa chủ lắm tiền”, đây chính là sự ngông nghênh của đại lão sao? Chỉ cần thêm một ít Thái Ất Tinh Kim là có thể luyện chế ra Hậu Thiên Linh Bảo khá tốt rồi, thế mà giờ lại bị luyện thành cái bàn xấu xí này?
Bạch Cẩm lại nhìn một lượt cái đình này, hắn đâu còn cảm thấy nó xấu xí nữa? Đây rõ ràng là ánh vàng lấp lánh mà! Kiến Mộc, Dạ Minh Thảo, Thái Ất Tinh Kim, mỗi một loại đều là bảo vật, hắn muốn trộm lắm có biết không.
Phục Hy vung tay lên, trên bàn đột nhiên xuất hiện một bộ trà cụ, cười nói: “Lấy lá trà ra.”
Bạch Cẩm phục hồi tinh thần lại, vội vàng vươn tay ra, lòng bàn tay hiện lên một cái hộp màu tím, trên hộp còn in một phù văn Thái Cực, vẻ ngoài nhìn qua rất sang quý.
Hắn đứng dậy đưa bằng hai tay: “Sư thúc, đây là lá trà sư bá ta bảo ta mang đến.”
Phục Hy nhận lấy cái hộp mở ra, một mùi trà thơm nức tỏa ra.
Phục Hy vô thức lộ ra nét tươi cười, hắn lấy một chút lá trà đặt vào trong ấm trà, một lát sau rót ra hai chén, chia ra cho Bạch Cẩm một chén, hắn cất lời: “Chỗ ta không có Tam Quang Thần Thủy, chỉ đành dùng tạm Hàn Trì Thiên Lộ để pha trà vậy, nếm thử hương vị như thế nào!”
Bạch Cẩm nhấp một ngụm, ánh mắt hắn sáng lên nói: “Rất tốt, so với Tam Quang Thần Thủy cũng không kém chút nào, lại có một mùi vị riêng biệt.”
Phục Hy cũng nhấp một ngụm, say sưa nói: “Trà ngon có thể phối với nhạc hay, sư điệt có bằng lòng nghe ta đàn một khúc không?”
Bạch Cẩm vội vàng đặt chén trà lên bàn, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Vinh hạnh vô cùng!”
Tay Phục Hy lướt trên bàn, một cây đàn gỗ hiện lên, tay hắn gảy dây đàn, tiếng đàn thánh thót truyền ra, biển mây theo đó cuồn cuộn.
Bạch Cẩm nghe tiếng đàn, vô thức liền chìm đắm trong đó, không suy nghĩ, không nôn nóng, tâm thần thả lỏng đến cực hạn như đã xuyên qua trời đất, tốc độ nhanh như đuổi gió bắt trăng, tâm trạng hoàn toàn tự do tự tại, sức mạnh như sấm rền chớp giật như đã gom hết thiên địa mênh mông nhét vào trong tâm khảm.
Phục Hi nhìn Bạch Cẩm lâm vào trạng thái ngộ đạo, bỗng chốc nở nụ cười, ngộ tính cũng không tệ lắm, dây đàn trong tay chấn động, tốc độ càng nhanh hơn vài phần, giai điệu lên cao mà gấp rút.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng đàn đã sớm biến mất, đột nhiên Bạch Cẩm bừng tỉnh, hắn ngây người một lúc mới đứng dậy cúi đầu vái lạy thật sâu, cảm tạ nói: "Đa tạ sư thúc truyền đạo!"
Phục Hi thản nhiên gật đầu, tựa như mang theo vẻ mong đợi hỏi: "Ngươi đã ngộ ra điều gì?"
Bạch Cẩm hưng phấn nói: "Tốc độ chi đạo, ngự phong xuyên vân, thiên ngoại phi tiên."
Phục Hi nhẹ gật đầu, vừa cười vừa nói: "Không sai, tốc độ cũng coi như một loại kỹ năng để bảo vệ tính mạng." Hắn đứng dậy nói: "Đi thôi! Ta dẫn ngươi đi gặp Nữ Oa, có lẽ hiện tại nàng đã kết thúc ngộ đạo."
Phục Hi bước ra ngoài, Bạch Cẩm theo ở phía sau.
Bạch Cẩm hỏi: "Trong khoảng thời gian này, Nữ Oa nương nương vẫn luôn ngộ đạo sao?"
Phục Hi gật đầu nói: "Đúng vậy! Trước kia nàng rất thích du lịch Bất Chu Sơn nhưng bây giờ cũng rất ít khi ra ngoài."
Bạch Cẩm nói: "Sư phụ và sư bá của ta cũng như vậy, ngày nào cũng ở trong cung điện lĩnh hội Thánh Nhân đại đạo nhưng cuối cùng cũng không tìm hiểu ra cái gì, đôi khi ta thật sự lo lắng thay cho hắn! Sợ bọn hắn ngột ngạt."
Phục Hi cười ha hả nói: "Cấp bậc dưới Thánh Nhân đều là con kiến, làm sao có thể lĩnh hội đại đạo dễ dàng như thế!"
Một nhóm hai người đi tới hoa viên phía sau tòa cung điện, trong hoa viên Nữ Oa đang buồn rầu ngồi trên dây đu, lay động theo gió.
Phục Hi bước vào hoa viên làm kinh động các động vật nhỏ chạy loạn bên trong, đột nhiên Bạch Cẩm trừng to mắt, không kịp nhìn đây là những thứ đồ gì? Ví dụ như… dê sinh ra đầu sói thành sói dê, gà vịt bốn chân, phi điểu đầu chó, rắn bốn sừng, lợn rừng cỡ chuột nhỏ...
Thực vật cũng rất kì lạ, chuối tiêu mọc trên cây táo, cỏ đuôi chó mọc đầy trời sao, bên trong hoa sen sinh ra cá vàng, cuối cùng là một con lợn nhỏ mọc trên cây.
Da đầu của Bạch Cẩm run rẩy, đây quả thực giống như những nhà khoa học điên rồ ở kiếp trước, thậm chí còn điên rồ hơn so với bọn hắn, những nhà khoa học điên rồ kia cũng sẽ không nghĩ tới việc lai giống động vật với thực vật! Điều phi khoa học hơn nữa chính là vị Nữ Oa nương nương này lại thật sự thành công, bé lợn con trên cây còn kêu rất hăng hái.
Phục Hi đi qua, nói: "Tiểu muội, chưa nghĩ thông suốt sao?"
Nữ Oa định thần lại, nhíu mày nói: "Ta cảm giác còn kém lâm môn một bước."
Bạch Cẩm bước tới, chắp tay cúi đầu nói: "Bái kiến sư thúc!"
Nữ Oa gật đầu với Bạch Cẩm sau đó lại nhìn về phía những động thực vật lộn xộn kia, nỉ non nói: "Tạo hóa, ta đã giác ngộ và thông suốt diễn hóa của sinh mạng, vì sao còn không được? Cuối cùng tạo hóa chi đạo còn thiếu cái gì?"
Bạch Cẩm đứng dậy, nhìn về phía đám động vật lộn xộn bên cạnh, hóa ra đây đều là vật thí nghiệm để Nữ Oa nương nương lĩnh ngộ tạo hóa chi đạo.
Bạch Cẩm trợn tròn mắt, suýt chút nữa là buột miệng thốt ra câu “địa chủ lắm tiền”, đây chính là sự ngông nghênh của đại lão sao? Chỉ cần thêm một ít Thái Ất Tinh Kim là có thể luyện chế ra Hậu Thiên Linh Bảo khá tốt rồi, thế mà giờ lại bị luyện thành cái bàn xấu xí này?
Bạch Cẩm lại nhìn một lượt cái đình này, hắn đâu còn cảm thấy nó xấu xí nữa? Đây rõ ràng là ánh vàng lấp lánh mà! Kiến Mộc, Dạ Minh Thảo, Thái Ất Tinh Kim, mỗi một loại đều là bảo vật, hắn muốn trộm lắm có biết không.
Phục Hy vung tay lên, trên bàn đột nhiên xuất hiện một bộ trà cụ, cười nói: “Lấy lá trà ra.”
Bạch Cẩm phục hồi tinh thần lại, vội vàng vươn tay ra, lòng bàn tay hiện lên một cái hộp màu tím, trên hộp còn in một phù văn Thái Cực, vẻ ngoài nhìn qua rất sang quý.
Hắn đứng dậy đưa bằng hai tay: “Sư thúc, đây là lá trà sư bá ta bảo ta mang đến.”
Phục Hy nhận lấy cái hộp mở ra, một mùi trà thơm nức tỏa ra.
Phục Hy vô thức lộ ra nét tươi cười, hắn lấy một chút lá trà đặt vào trong ấm trà, một lát sau rót ra hai chén, chia ra cho Bạch Cẩm một chén, hắn cất lời: “Chỗ ta không có Tam Quang Thần Thủy, chỉ đành dùng tạm Hàn Trì Thiên Lộ để pha trà vậy, nếm thử hương vị như thế nào!”
Bạch Cẩm nhấp một ngụm, ánh mắt hắn sáng lên nói: “Rất tốt, so với Tam Quang Thần Thủy cũng không kém chút nào, lại có một mùi vị riêng biệt.”
Phục Hy cũng nhấp một ngụm, say sưa nói: “Trà ngon có thể phối với nhạc hay, sư điệt có bằng lòng nghe ta đàn một khúc không?”
Bạch Cẩm vội vàng đặt chén trà lên bàn, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Vinh hạnh vô cùng!”
Tay Phục Hy lướt trên bàn, một cây đàn gỗ hiện lên, tay hắn gảy dây đàn, tiếng đàn thánh thót truyền ra, biển mây theo đó cuồn cuộn.
Bạch Cẩm nghe tiếng đàn, vô thức liền chìm đắm trong đó, không suy nghĩ, không nôn nóng, tâm thần thả lỏng đến cực hạn như đã xuyên qua trời đất, tốc độ nhanh như đuổi gió bắt trăng, tâm trạng hoàn toàn tự do tự tại, sức mạnh như sấm rền chớp giật như đã gom hết thiên địa mênh mông nhét vào trong tâm khảm.
Phục Hi nhìn Bạch Cẩm lâm vào trạng thái ngộ đạo, bỗng chốc nở nụ cười, ngộ tính cũng không tệ lắm, dây đàn trong tay chấn động, tốc độ càng nhanh hơn vài phần, giai điệu lên cao mà gấp rút.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng đàn đã sớm biến mất, đột nhiên Bạch Cẩm bừng tỉnh, hắn ngây người một lúc mới đứng dậy cúi đầu vái lạy thật sâu, cảm tạ nói: "Đa tạ sư thúc truyền đạo!"
Phục Hi thản nhiên gật đầu, tựa như mang theo vẻ mong đợi hỏi: "Ngươi đã ngộ ra điều gì?"
Bạch Cẩm hưng phấn nói: "Tốc độ chi đạo, ngự phong xuyên vân, thiên ngoại phi tiên."
Phục Hi nhẹ gật đầu, vừa cười vừa nói: "Không sai, tốc độ cũng coi như một loại kỹ năng để bảo vệ tính mạng." Hắn đứng dậy nói: "Đi thôi! Ta dẫn ngươi đi gặp Nữ Oa, có lẽ hiện tại nàng đã kết thúc ngộ đạo."
Phục Hi bước ra ngoài, Bạch Cẩm theo ở phía sau.
Bạch Cẩm hỏi: "Trong khoảng thời gian này, Nữ Oa nương nương vẫn luôn ngộ đạo sao?"
Phục Hi gật đầu nói: "Đúng vậy! Trước kia nàng rất thích du lịch Bất Chu Sơn nhưng bây giờ cũng rất ít khi ra ngoài."
Bạch Cẩm nói: "Sư phụ và sư bá của ta cũng như vậy, ngày nào cũng ở trong cung điện lĩnh hội Thánh Nhân đại đạo nhưng cuối cùng cũng không tìm hiểu ra cái gì, đôi khi ta thật sự lo lắng thay cho hắn! Sợ bọn hắn ngột ngạt."
Phục Hi cười ha hả nói: "Cấp bậc dưới Thánh Nhân đều là con kiến, làm sao có thể lĩnh hội đại đạo dễ dàng như thế!"
Một nhóm hai người đi tới hoa viên phía sau tòa cung điện, trong hoa viên Nữ Oa đang buồn rầu ngồi trên dây đu, lay động theo gió.
Phục Hi bước vào hoa viên làm kinh động các động vật nhỏ chạy loạn bên trong, đột nhiên Bạch Cẩm trừng to mắt, không kịp nhìn đây là những thứ đồ gì? Ví dụ như… dê sinh ra đầu sói thành sói dê, gà vịt bốn chân, phi điểu đầu chó, rắn bốn sừng, lợn rừng cỡ chuột nhỏ...
Thực vật cũng rất kì lạ, chuối tiêu mọc trên cây táo, cỏ đuôi chó mọc đầy trời sao, bên trong hoa sen sinh ra cá vàng, cuối cùng là một con lợn nhỏ mọc trên cây.
Da đầu của Bạch Cẩm run rẩy, đây quả thực giống như những nhà khoa học điên rồ ở kiếp trước, thậm chí còn điên rồ hơn so với bọn hắn, những nhà khoa học điên rồ kia cũng sẽ không nghĩ tới việc lai giống động vật với thực vật! Điều phi khoa học hơn nữa chính là vị Nữ Oa nương nương này lại thật sự thành công, bé lợn con trên cây còn kêu rất hăng hái.
Phục Hi đi qua, nói: "Tiểu muội, chưa nghĩ thông suốt sao?"
Nữ Oa định thần lại, nhíu mày nói: "Ta cảm giác còn kém lâm môn một bước."
Bạch Cẩm bước tới, chắp tay cúi đầu nói: "Bái kiến sư thúc!"
Nữ Oa gật đầu với Bạch Cẩm sau đó lại nhìn về phía những động thực vật lộn xộn kia, nỉ non nói: "Tạo hóa, ta đã giác ngộ và thông suốt diễn hóa của sinh mạng, vì sao còn không được? Cuối cùng tạo hóa chi đạo còn thiếu cái gì?"
Bạch Cẩm đứng dậy, nhìn về phía đám động vật lộn xộn bên cạnh, hóa ra đây đều là vật thí nghiệm để Nữ Oa nương nương lĩnh ngộ tạo hóa chi đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.