Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch)
Chương 26: Đa Bảo Và Bạch Cẩm Giao Đấu
Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng
05/06/2022
Ngay từ đầu Trường Nhĩ Định Quang Tiên đã ghét Bạch Cẩm. Chẳng qua là đối phương may mắn hơn, bái sư sớm hơn vài ngày mà thôi. Mình là hồng hoang dị chủng, tự thấy bản thân không kém đệ tử thân truyền, đâu cam lòng thần phục một con Bạch Hạc có tư chất bình thường?
Còn vị đại sư huynh này thì khác, tư chất siêu việt và có dáng dấp vấn đỉnh đại đạo. Chỉ có nhân vật tầm cỡ này mới đáng để mình đi theo.
...
Rạng sáng hôm sau, Bạch Cẩm đợi trước Minh Kính hồ từ sớm, một lát sau đệ tử ngoại môn của Thượng Thanh Phong sôi nổi đến tập trung.
Bạch Cẩm liếc nhìn mọi người một vòng, lòng mừng thầm vì thiếu hơn nửa số người. Hắn thẳng thừng hỏi ngay: "Tại sao đám Trường Nhĩ Định Quang Tiên không tới?"
Thạch Cơ cung kính trả lời: "Đám Trường Nhĩ sư huynh tới hậu sơn tìm Đa Bảo sư huynh luận đạo rồi ạ."
"Đại sư huynh? Ta biết rồi." Bạch Cẩm mỉm cười gật đầu, sau đó dẫn theo một đám sư đệ ngồi xếp bằng trước Minh Kính Hồ tụng kinh. Tiếng tụng kinh vang lên văng vẳng.
Không lâu sau mặt trời mọc ở chân trời đằng đông.
Sau khi tụng kinh và hít thở xong, Bạch Cẩm đứng dậy, chắp tay thi lễ với mấy vị sư đệ. Hắn nói: "Chư vị sư đệ, khóa sáng đã kết thúc, các ngươi cứ hoạt động tự nhiên."
Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng bay về phía hậu sơn.
Các đệ tử còn lại nhỏ giọng thì thầm.
"Đại sư huynh đến hậu sơn hả?"
"Không phải chứ? Đám Trường Nhĩ đang ở cùng Đa Bảo sư huynh đó."
"Ta cảm thấy có lẽ sắp xảy ra chuyện gì đó. Đại sư huynh là người tàn nhẫn, dám vả mặt sư huynh phương Tây trước mặt sư thúc."
"Đi thôi! Đi xem nào..."
"Đi xem đi!"
...
Đám người lén lút đi theo sau.
Tại U Tuyền thác ở hậu sơn, Đa Bảo đang ngồi trên một tảng đá xanh. Có một chiếc bàn đặt ở ven bờ, trên bàn có cơm canh còn thừa. Đống lửa bên cạnh đã tắt ngúm, khói bếp bốc lên nghi ngút.
Cả đám người Trường Nhĩ nằm lăn lóc trên mặt đất, say rượu híp cả mắt.
Trường Nhĩ ợ hơi rồi nói: "Đại sư huynh, ngươi nói xem chúng ta tu đạo là vì cái gì?"
Đa Bảo bình thản đáp: "Tu đạo minh tâm trí tính, vấn đỉnh điên phong."
Trường Nhĩ bật cười ha hả: "Đại sư huynh, chúng ta không thể sánh bằng ngài. Ngài là côn bằng trên cửu thiên, chúng ta là chim sẻ trong rừng rậm, không dám mơ tưởng vấn đỉnh điên phong. Nguyện vọng của chúng ta là tùy tâm sở trí, tự do tự tại."
Các sư đệ khác cũng tươi cười hùa theo: "Đúng vậy!"
"Không sai! Đại sư huynh, chắc chắn ngài sẽ trở thành đại nhân vật lừng lẫy khắp hồng hoang, sau này chúng ta làm chân chạy vặt cho ngài là được."
"Phải đó! Chỉ cần đại sư huynh hỗ trợ chúng ta đôi phần là chúng ta có thể tùy ý tiêu sái khắp hồng hoang."
"Khi nào đại sư huynh vấn đạo thiên khung, chúng ta sẽ hò reo cổ vũ cho ngài."
...
Bọn hắn nịnh bợ hết câu này đến câu khác.
Đa Bảo đạo nhân khẽ cười, dường như hắn có thể cảm nhận được niềm vui của sư phụ. Mặc dù hạng người a dua nịnh hót như Bạch Cẩm không có tác dụng gì nhưng có một người như vậy ở bên cạnh rất thoải mái.
Cộp...
Cộp...
Cộp...
Một loạt tiếng bước chân vang lên.
Mọi người lập tức im lặng, ai nấy đều quay đầu nhìn sang, tức thì trông thấy Bạch Cẩm khoác sương trắng, giẫm lên ánh nắng ban mai đi tới.
Hắn đến cạnh thác nước, chắp tay thi lễ: "Bái kiến Đại sư huynh!"
Bạch Đa Bảo mỉm cười hỏi: "Bạch Cẩm sư đệ, ngươi đến đây làm gì thế?"
Bạch Cẩm đứng thẳng dậy rồi trả lời: "Hôm qua sư đệ đã lập môn quy ngoại môn, yêu cầu tất cả các đệ tử ngoại môn trừ đệ tử đang bế quan phải đến Minh Kính hồ tụng kinh vào sáng sớm. Hôm nay nghe nói đám Trường Nhĩ tới chỗ sư huynh nghe đạo nên ta đến xem thử."
Hắn nhìn cơm canh còn thừa, cất lời châm chọc: "Sư huynh, không biết ngươi đã giảng đạo gì cho bọn hắn?"
Không sai, Bạch Cẩm đến để gây sự đó! Sự việc càng ầm ĩ càng tốt, mình có thể nhân cơ hội này thoát khỏi thân phận ngoại môn thủ đồ.
Đa Bảo lặng thinh không nói gì.
Bạch Cẩm nhìn Trường Nhĩ Định Quang Tiên và hỏi: "Trường Nhĩ sư đệ, ngươi nói xem sư huynh đã giảng đạo gì cho các ngươi?"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên đứng dậy, chắp tay thi lễ thi lễ rồi trả lời: "Bẩm sư huynh, đại sư huynh đã giảng Chiến đạo cho chúng ta."
Bạch Cẩm không chịu bỏ qua, gặng hỏi đến cùng: "Chiến đạo gì cơ?"
Đột nhiên Đa Bảo đạo nhân mở choàng mắt ra, nhẹ nhàng đứng dậy, bực bội cất lời: "Sư đệ, ngươi đang chất vấn sư huynh đấy à?"
Bạch Cẩm bình tĩnh đáp lời: "Không dám! Chẳng qua là ta vừa mới lập ra quy tắc đã có người phá vỡ, thế thì sau này ta quản lý ngoại môn kiểu gì? Nếu các ngươi không trả lời được thì ta đành phải đi tìm sư phụ phân xử."
Mười mấy đệ tử ngoại môn vùng dậy, ánh mắt đong đầy sợ hãi. Nếu đi gặp sư phụ, chắc chắn hai vị sư huynh sẽ bình an vô sự, còn nhóm người bọn hắn thì khó nói.
Đa Bảo đạo nhân lên tiếng: "Quả thật lúc nãy ta đang giảng đạo cho bọn hắn."
"Đạo gì?"
Đa Bảo đạo nhân mỉm cười bảo: "Sư đệ không ngại thì hãy tự cảm nhận xem!"
Vẻ mặt Đa Bảo đạo nhân rất nghiêm túc, bàn tay dựng trước ngực từ từ đẩy ra: "Đây là một chiêu chưởng pháp mà ta mới lĩnh ngộ được, mong sư đệ chỉ giáo!"
Còn vị đại sư huynh này thì khác, tư chất siêu việt và có dáng dấp vấn đỉnh đại đạo. Chỉ có nhân vật tầm cỡ này mới đáng để mình đi theo.
...
Rạng sáng hôm sau, Bạch Cẩm đợi trước Minh Kính hồ từ sớm, một lát sau đệ tử ngoại môn của Thượng Thanh Phong sôi nổi đến tập trung.
Bạch Cẩm liếc nhìn mọi người một vòng, lòng mừng thầm vì thiếu hơn nửa số người. Hắn thẳng thừng hỏi ngay: "Tại sao đám Trường Nhĩ Định Quang Tiên không tới?"
Thạch Cơ cung kính trả lời: "Đám Trường Nhĩ sư huynh tới hậu sơn tìm Đa Bảo sư huynh luận đạo rồi ạ."
"Đại sư huynh? Ta biết rồi." Bạch Cẩm mỉm cười gật đầu, sau đó dẫn theo một đám sư đệ ngồi xếp bằng trước Minh Kính Hồ tụng kinh. Tiếng tụng kinh vang lên văng vẳng.
Không lâu sau mặt trời mọc ở chân trời đằng đông.
Sau khi tụng kinh và hít thở xong, Bạch Cẩm đứng dậy, chắp tay thi lễ với mấy vị sư đệ. Hắn nói: "Chư vị sư đệ, khóa sáng đã kết thúc, các ngươi cứ hoạt động tự nhiên."
Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng bay về phía hậu sơn.
Các đệ tử còn lại nhỏ giọng thì thầm.
"Đại sư huynh đến hậu sơn hả?"
"Không phải chứ? Đám Trường Nhĩ đang ở cùng Đa Bảo sư huynh đó."
"Ta cảm thấy có lẽ sắp xảy ra chuyện gì đó. Đại sư huynh là người tàn nhẫn, dám vả mặt sư huynh phương Tây trước mặt sư thúc."
"Đi thôi! Đi xem nào..."
"Đi xem đi!"
...
Đám người lén lút đi theo sau.
Tại U Tuyền thác ở hậu sơn, Đa Bảo đang ngồi trên một tảng đá xanh. Có một chiếc bàn đặt ở ven bờ, trên bàn có cơm canh còn thừa. Đống lửa bên cạnh đã tắt ngúm, khói bếp bốc lên nghi ngút.
Cả đám người Trường Nhĩ nằm lăn lóc trên mặt đất, say rượu híp cả mắt.
Trường Nhĩ ợ hơi rồi nói: "Đại sư huynh, ngươi nói xem chúng ta tu đạo là vì cái gì?"
Đa Bảo bình thản đáp: "Tu đạo minh tâm trí tính, vấn đỉnh điên phong."
Trường Nhĩ bật cười ha hả: "Đại sư huynh, chúng ta không thể sánh bằng ngài. Ngài là côn bằng trên cửu thiên, chúng ta là chim sẻ trong rừng rậm, không dám mơ tưởng vấn đỉnh điên phong. Nguyện vọng của chúng ta là tùy tâm sở trí, tự do tự tại."
Các sư đệ khác cũng tươi cười hùa theo: "Đúng vậy!"
"Không sai! Đại sư huynh, chắc chắn ngài sẽ trở thành đại nhân vật lừng lẫy khắp hồng hoang, sau này chúng ta làm chân chạy vặt cho ngài là được."
"Phải đó! Chỉ cần đại sư huynh hỗ trợ chúng ta đôi phần là chúng ta có thể tùy ý tiêu sái khắp hồng hoang."
"Khi nào đại sư huynh vấn đạo thiên khung, chúng ta sẽ hò reo cổ vũ cho ngài."
...
Bọn hắn nịnh bợ hết câu này đến câu khác.
Đa Bảo đạo nhân khẽ cười, dường như hắn có thể cảm nhận được niềm vui của sư phụ. Mặc dù hạng người a dua nịnh hót như Bạch Cẩm không có tác dụng gì nhưng có một người như vậy ở bên cạnh rất thoải mái.
Cộp...
Cộp...
Cộp...
Một loạt tiếng bước chân vang lên.
Mọi người lập tức im lặng, ai nấy đều quay đầu nhìn sang, tức thì trông thấy Bạch Cẩm khoác sương trắng, giẫm lên ánh nắng ban mai đi tới.
Hắn đến cạnh thác nước, chắp tay thi lễ: "Bái kiến Đại sư huynh!"
Bạch Đa Bảo mỉm cười hỏi: "Bạch Cẩm sư đệ, ngươi đến đây làm gì thế?"
Bạch Cẩm đứng thẳng dậy rồi trả lời: "Hôm qua sư đệ đã lập môn quy ngoại môn, yêu cầu tất cả các đệ tử ngoại môn trừ đệ tử đang bế quan phải đến Minh Kính hồ tụng kinh vào sáng sớm. Hôm nay nghe nói đám Trường Nhĩ tới chỗ sư huynh nghe đạo nên ta đến xem thử."
Hắn nhìn cơm canh còn thừa, cất lời châm chọc: "Sư huynh, không biết ngươi đã giảng đạo gì cho bọn hắn?"
Không sai, Bạch Cẩm đến để gây sự đó! Sự việc càng ầm ĩ càng tốt, mình có thể nhân cơ hội này thoát khỏi thân phận ngoại môn thủ đồ.
Đa Bảo lặng thinh không nói gì.
Bạch Cẩm nhìn Trường Nhĩ Định Quang Tiên và hỏi: "Trường Nhĩ sư đệ, ngươi nói xem sư huynh đã giảng đạo gì cho các ngươi?"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên đứng dậy, chắp tay thi lễ thi lễ rồi trả lời: "Bẩm sư huynh, đại sư huynh đã giảng Chiến đạo cho chúng ta."
Bạch Cẩm không chịu bỏ qua, gặng hỏi đến cùng: "Chiến đạo gì cơ?"
Đột nhiên Đa Bảo đạo nhân mở choàng mắt ra, nhẹ nhàng đứng dậy, bực bội cất lời: "Sư đệ, ngươi đang chất vấn sư huynh đấy à?"
Bạch Cẩm bình tĩnh đáp lời: "Không dám! Chẳng qua là ta vừa mới lập ra quy tắc đã có người phá vỡ, thế thì sau này ta quản lý ngoại môn kiểu gì? Nếu các ngươi không trả lời được thì ta đành phải đi tìm sư phụ phân xử."
Mười mấy đệ tử ngoại môn vùng dậy, ánh mắt đong đầy sợ hãi. Nếu đi gặp sư phụ, chắc chắn hai vị sư huynh sẽ bình an vô sự, còn nhóm người bọn hắn thì khó nói.
Đa Bảo đạo nhân lên tiếng: "Quả thật lúc nãy ta đang giảng đạo cho bọn hắn."
"Đạo gì?"
Đa Bảo đạo nhân mỉm cười bảo: "Sư đệ không ngại thì hãy tự cảm nhận xem!"
Vẻ mặt Đa Bảo đạo nhân rất nghiêm túc, bàn tay dựng trước ngực từ từ đẩy ra: "Đây là một chiêu chưởng pháp mà ta mới lĩnh ngộ được, mong sư đệ chỉ giáo!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.