Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch)
Chương 12: Luận Bảo
Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng
05/06/2022
Trong mắt Tất Phương Yêu Thần hiện lên một tia kinh sợ, người tu hành trên Côn Luân Sơn? Sau đó trong mắt ngập tràn vẻ tham lam, Cửu Long Liễn, Kiếm Tiên thuộc Tiên Thiên Linh Bảo, còn có chiêu kiếm pháp kia, chỉ cần giải quyết sạch sẽ một chút thì những thứ này đều là của hắn, tu hành thì sao chứ? Có thể vì một đệ tử mà đuổi cùng giết tận sao?
Tất Phương trầm giọng nói: “Nếu đã là đệ tử tu hành thì ta sẽ cho ngươi chút mặt mũi.”
Bạch Cẩm cười thi lễ nói: “Đa tạ Yêu Thần.”
Bạch Cẩm cúi đầu xoay người đi, trong mắt Tất Phương hiện lên một đạo hàn quang, đột nhiên đánh một trảo về phía Bạch Cẩm. Thần hỏa ngập trời phát ra từ Tất Phương hội tụ thành một Hỏa Điểu Trảo chộp tới Bạch Cẩm. Điểu trảo còn chưa chộp tới thì cũng đã tập trung vào một phương thiên địa, không thể trốn thoát.
Ở trên đầu Bạch Cẩm thuận thế chuyển một cái, một Thái Cực Đồ hiện lên không trung, Hỏa Điêu Trảo bị Thái Cực Đồ ngăn lại. Trong nháy mắt nó liền biến thành một ngọn lửa mãnh liệt dung nhập vào Dương Nhãn của Thái Cực Đồ.
Bạch Cẩm ngẩng đầu nói: “Đánh lén thực mất thân phận Yêu Thần của ngươi. Ta cũng không thể phi lễ, ngươi cũng tiếp một chiêu của bần đạo đi.”
Thủ thế nghịch chuyển, m Nhãn bên trong Thái Cực Đồ phóng ra một thanh Hỏa Thần Kiếm bay về phía Tất Phương, tốc độ nhanh như tia chớp.
Ầm! Biển lửa ngập trời nổ tung trên không trung.
“Chiếp!” Một con Tất Phương Thần Điểu lao ra từ trong biển lửa, cả người đẫm máu hoảng loạn chạy trối chết.
Bạch Cẩm buông tay xuống, Thái Cực Đồ cũng mờ dần rồi biến mất.
Quỳ Ngưu kích động nói: “Sư huynh, đây là đạo pháp gì vậy? Thật lợi hại, có thể dạy cho ta không?”
Bạch Cẩm nói: “Đây gọi là Càn Khôn Đại Na Di, sau này ngươi có thể thỉnh giáo sư phụ, ta dạy không nổi.”
Quỳ Ngưu gật đầu liên tục, lặng lẽ khắc ghi cái tên này trong lòng, Càn Khôn Đại Na Di.
Trong lòng Bạch Cẩm thở phào nhẹ nhõm, may mắn đã chuẩn bị Thái Cực Đồ của Đại sư bá. Hồng hoang quả nhiên lòng người hiểm ác, một đám đại tiền bối Đại La Kim Tiên đối phó với một Kim Tiên nhỏ bé lại dùng toàn lực. Quả nhiên là dạng tiểu bạch thỏ thuần khiết núp dưới cánh chim của đại lão cười xem diễn biến.
Bạch Cẩm vỗ vỗ Quỳ Ngưu, nói: “Đi thôi! Chúng ta quay về Côn Luân Sơn.”
Quỳ Ngưu xuyên qua sương mù bay về phía hồng hoang đại lục.
Bên trong mặt biển mãnh liệt có hai thân ảnh lặng lẽ ngoi lên, đó chính là Đông Hải lão Long Vương và Ngao Quảng.
Đông Hải lão Long Vương cảm thán: “Ngươi xem ta nói có đúng không? Hắn không phải dạng người dễ đối phó, ta đoán hắn có lai lịch rất kinh khủng!”
Ngao Quảng phụ họa: “Đúng! Đúng!” Hai mắt hắn tỏa sáng bay về phía trước. Rất nhiều Yêu tộc đã chết, còn có mấy đại yêu cấp Kim Tiên. Đây đều là tài nguyên nha! Phải nhặt về.
Bên cạnh thác nước sau Côn Luân Sơn, không khí vô cùng ngưng trọng, đám người Dược Sư đang nghị luận, hình thức ban đầu của Phật Môn đã hiện ra, hoàn toàn khác với lý luận đại đạo. Đệ tử của Thượng Thanh Phong cũng chưa từng nghe nói nên càng không thể cãi lại, sắc mặt từng người trở nên xanh mét.
Đa Bảo ngồi xếp bằng trên một tảng đá nghe đám người Dược Sư nói về phía Tây. Từng luồng suy nghĩ liên tiếp hiện lên trong đầu, so sánh với đạo của bản thân thì thậm chí còn dâng lên cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Đột nhiên Vô Đương thánh mẫu cười nói: “Cao kiến của đạo hữu phía Tây chúng ta xin thụ giáo nhưng hăng quá hóa dở, tạm thời kết thúc luận đạo để tự ngẫm một chút, được chứ?”
Địa Tạng cười nói: “Sư tỷ nói có lý.”
Đột nhiên cảm ngộ bị đánh gãy, Đa Bảo đạo nhân khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn Vô Đương thánh mẫu mang theo một tia bất mãn.
Vô Đương thánh mẫu cười nói: “Đạo là căn bản nhưng vệ đạo cũng cần sát phạt, nhân dịp nhàn hạ không có việc gì làm thì chúng ta luận bảo một chút được không?”
Đám người Dược Sư và Địa Tạng liếc nhau, trong mắt mang theo ý cười, trước khi đến bọn hắn đã đoán được.
Địa Tạng gật đầu vừa cười vừa nói: “Được! Nghe theo sư tỷ.”
Đột nhiên Thạch Kỷ đứng lên, âm trầm nhìn Địa Tạng nói: “Ta trước!”
Hắn vung tay lên, trước mặt hiện ra một tấm khăn trắng, giới thiệu nói: “Bát Quái Vân Quang Mạt, bên trên có bảo vật Khảm Ly Chấn Đoài, phong phú toàn diện mà trân quý. Nó có thể triệu hoán thần linh khắp bát phương tới bảo hộ, đứng thứ ba trong Tiên Thiên Linh Bảo.”
Địa Tạng chậm rãi đứng dậy lấy ra một hạt minh châu, cười nói: “Ta có một viên minh châu có thể chiếu rọi nội tâm nhưng nó chỉ là phàm phẩm, không vào được Tiên Thiên, ván này sư muội thắng.”
Thạch Kỷ thu hồi Bát Quái Vân Quang Mạt, ngạo nghễ ngồi xuống.
Thiếu niên tai to đứng lên nhìn Dược Sư rồi cười lạnh nói: “Bần đạo Trường Nhĩ Định Quang Tiên, xin chỉ giáo.”
Dược Sư đứng lên thi lễ nói: “Bái kiến Trường Nhĩ Định Quang Tiên sư đệ.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên vung tay lên, trước mặt hiện ra một thanh Tiên Kiếm, nói: “Phân Quang Định Ảnh Kiếm, hạ phẩm Tiên Thiên Linh Bảo.”
Dược Sư lấy ra một cái dược cổ, cười nói: “Lưu Ly Dược Cổ, Hậu Thiên phàm vật, sư đệ thắng rồi.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên thu hồi Phân Quang Định Ảnh Kiếm rồi ngồi xuống.
Liên tiếp có hai vị đệ tử xuất ra bảo vật, Nhật Quang và Nguyệt Quang lần lượt lấy ra một cái bình bát và một chuỗi minh châu. Không cần nói cũng biết, cả Nhật Quang và Nguyệt Quang đều bại trận.
Tất Phương trầm giọng nói: “Nếu đã là đệ tử tu hành thì ta sẽ cho ngươi chút mặt mũi.”
Bạch Cẩm cười thi lễ nói: “Đa tạ Yêu Thần.”
Bạch Cẩm cúi đầu xoay người đi, trong mắt Tất Phương hiện lên một đạo hàn quang, đột nhiên đánh một trảo về phía Bạch Cẩm. Thần hỏa ngập trời phát ra từ Tất Phương hội tụ thành một Hỏa Điểu Trảo chộp tới Bạch Cẩm. Điểu trảo còn chưa chộp tới thì cũng đã tập trung vào một phương thiên địa, không thể trốn thoát.
Ở trên đầu Bạch Cẩm thuận thế chuyển một cái, một Thái Cực Đồ hiện lên không trung, Hỏa Điêu Trảo bị Thái Cực Đồ ngăn lại. Trong nháy mắt nó liền biến thành một ngọn lửa mãnh liệt dung nhập vào Dương Nhãn của Thái Cực Đồ.
Bạch Cẩm ngẩng đầu nói: “Đánh lén thực mất thân phận Yêu Thần của ngươi. Ta cũng không thể phi lễ, ngươi cũng tiếp một chiêu của bần đạo đi.”
Thủ thế nghịch chuyển, m Nhãn bên trong Thái Cực Đồ phóng ra một thanh Hỏa Thần Kiếm bay về phía Tất Phương, tốc độ nhanh như tia chớp.
Ầm! Biển lửa ngập trời nổ tung trên không trung.
“Chiếp!” Một con Tất Phương Thần Điểu lao ra từ trong biển lửa, cả người đẫm máu hoảng loạn chạy trối chết.
Bạch Cẩm buông tay xuống, Thái Cực Đồ cũng mờ dần rồi biến mất.
Quỳ Ngưu kích động nói: “Sư huynh, đây là đạo pháp gì vậy? Thật lợi hại, có thể dạy cho ta không?”
Bạch Cẩm nói: “Đây gọi là Càn Khôn Đại Na Di, sau này ngươi có thể thỉnh giáo sư phụ, ta dạy không nổi.”
Quỳ Ngưu gật đầu liên tục, lặng lẽ khắc ghi cái tên này trong lòng, Càn Khôn Đại Na Di.
Trong lòng Bạch Cẩm thở phào nhẹ nhõm, may mắn đã chuẩn bị Thái Cực Đồ của Đại sư bá. Hồng hoang quả nhiên lòng người hiểm ác, một đám đại tiền bối Đại La Kim Tiên đối phó với một Kim Tiên nhỏ bé lại dùng toàn lực. Quả nhiên là dạng tiểu bạch thỏ thuần khiết núp dưới cánh chim của đại lão cười xem diễn biến.
Bạch Cẩm vỗ vỗ Quỳ Ngưu, nói: “Đi thôi! Chúng ta quay về Côn Luân Sơn.”
Quỳ Ngưu xuyên qua sương mù bay về phía hồng hoang đại lục.
Bên trong mặt biển mãnh liệt có hai thân ảnh lặng lẽ ngoi lên, đó chính là Đông Hải lão Long Vương và Ngao Quảng.
Đông Hải lão Long Vương cảm thán: “Ngươi xem ta nói có đúng không? Hắn không phải dạng người dễ đối phó, ta đoán hắn có lai lịch rất kinh khủng!”
Ngao Quảng phụ họa: “Đúng! Đúng!” Hai mắt hắn tỏa sáng bay về phía trước. Rất nhiều Yêu tộc đã chết, còn có mấy đại yêu cấp Kim Tiên. Đây đều là tài nguyên nha! Phải nhặt về.
Bên cạnh thác nước sau Côn Luân Sơn, không khí vô cùng ngưng trọng, đám người Dược Sư đang nghị luận, hình thức ban đầu của Phật Môn đã hiện ra, hoàn toàn khác với lý luận đại đạo. Đệ tử của Thượng Thanh Phong cũng chưa từng nghe nói nên càng không thể cãi lại, sắc mặt từng người trở nên xanh mét.
Đa Bảo ngồi xếp bằng trên một tảng đá nghe đám người Dược Sư nói về phía Tây. Từng luồng suy nghĩ liên tiếp hiện lên trong đầu, so sánh với đạo của bản thân thì thậm chí còn dâng lên cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
Đột nhiên Vô Đương thánh mẫu cười nói: “Cao kiến của đạo hữu phía Tây chúng ta xin thụ giáo nhưng hăng quá hóa dở, tạm thời kết thúc luận đạo để tự ngẫm một chút, được chứ?”
Địa Tạng cười nói: “Sư tỷ nói có lý.”
Đột nhiên cảm ngộ bị đánh gãy, Đa Bảo đạo nhân khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn Vô Đương thánh mẫu mang theo một tia bất mãn.
Vô Đương thánh mẫu cười nói: “Đạo là căn bản nhưng vệ đạo cũng cần sát phạt, nhân dịp nhàn hạ không có việc gì làm thì chúng ta luận bảo một chút được không?”
Đám người Dược Sư và Địa Tạng liếc nhau, trong mắt mang theo ý cười, trước khi đến bọn hắn đã đoán được.
Địa Tạng gật đầu vừa cười vừa nói: “Được! Nghe theo sư tỷ.”
Đột nhiên Thạch Kỷ đứng lên, âm trầm nhìn Địa Tạng nói: “Ta trước!”
Hắn vung tay lên, trước mặt hiện ra một tấm khăn trắng, giới thiệu nói: “Bát Quái Vân Quang Mạt, bên trên có bảo vật Khảm Ly Chấn Đoài, phong phú toàn diện mà trân quý. Nó có thể triệu hoán thần linh khắp bát phương tới bảo hộ, đứng thứ ba trong Tiên Thiên Linh Bảo.”
Địa Tạng chậm rãi đứng dậy lấy ra một hạt minh châu, cười nói: “Ta có một viên minh châu có thể chiếu rọi nội tâm nhưng nó chỉ là phàm phẩm, không vào được Tiên Thiên, ván này sư muội thắng.”
Thạch Kỷ thu hồi Bát Quái Vân Quang Mạt, ngạo nghễ ngồi xuống.
Thiếu niên tai to đứng lên nhìn Dược Sư rồi cười lạnh nói: “Bần đạo Trường Nhĩ Định Quang Tiên, xin chỉ giáo.”
Dược Sư đứng lên thi lễ nói: “Bái kiến Trường Nhĩ Định Quang Tiên sư đệ.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên vung tay lên, trước mặt hiện ra một thanh Tiên Kiếm, nói: “Phân Quang Định Ảnh Kiếm, hạ phẩm Tiên Thiên Linh Bảo.”
Dược Sư lấy ra một cái dược cổ, cười nói: “Lưu Ly Dược Cổ, Hậu Thiên phàm vật, sư đệ thắng rồi.”
Trường Nhĩ Định Quang Tiên thu hồi Phân Quang Định Ảnh Kiếm rồi ngồi xuống.
Liên tiếp có hai vị đệ tử xuất ra bảo vật, Nhật Quang và Nguyệt Quang lần lượt lấy ra một cái bình bát và một chuỗi minh châu. Không cần nói cũng biết, cả Nhật Quang và Nguyệt Quang đều bại trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.