Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch)
Chương 21: Vấn Đáp Trên Đại Điện
Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng
05/06/2022
Sau khi Tam Thanh rời khỏi, chúng đệ tử lập tức bắt đầu nghị luận.
"Bạch Cẩm sư huynh trong truyền thuyết đúng là lợi hại! Vừa ra tay đã đánh cho mấy vị sư huynh của phía Tây kia tan tác."
"Ngươi tự hào khi sư phụ tặng bảo vật, ta đây lại biếu sư phụ lễ vật, vẻ mặt của đám người Đại Thế Chí thật là khó coi! Ha ha..."
"Các ngươi có phát hiện ra rằng mặc dù đều là đệ tử ngoại môn nhưng rõ ràng thái độ của sư phụ và hai vị sư bá đối với Bạch Cẩm sư huynh rất khác biệt không."
"Đệ tử ngoại môn như sư huynh cũng không kém đệ tử thân truyền nhỉ?"
"Vốn dĩ không kém mà, sư huynh chính là đệ tử ngoại môn đứng đầu, địa vị ngang với thân truyền."
...
Đa Bảo đạo nhân cau mày không vui nói: "Ồn ào như vậy còn ra thể thống gì, đều trở về đi!"
Đám đệ tử ngoại môn đang ầm ĩ lập tức trở nên yên lặng, từng người một lặng lẽ rời khỏi.
Kim Linh thánh mẫu cười nói: "Sư tỷ, ta vẫn chưa quen thuộc với Côn Luân Sơn, ngươi dẫn ta đi dạo một chút được không?"
"Được!" Vô Đương thánh mẫu cười đáp, sau đó kéo cánh tay Kim Linh thánh mẫu rời đi.
Đa Bảo nghiêng đầu nhìn về phía Thượng Thanh Điện, chần chờ một lúc rồi cũng rời khỏi.
...
Trong Thượng Thanh Điện, Thông Thiên ngồi ở chủ vị trên cao, Bạch Cẩm không có chút hình tượng nào mà nửa nằm nửa ngồi ở bậc thang bên dưới.
Thông Thiên hừ một tiếng: "Có phải vừa rồi người rất đắc ý đúng không?"
Bạch Cẩm cợt nhã nói: "Đều do sư phụ dạy bảo tốt!"
"Tại sao ta không nhớ đã từng dạy ngươi thiền là gì?"
"Ba ngàn đại đạo như trăm sông đổ về một biển, thật ra thì đều giống nhau." Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Thông Thiên, cười nói: "Sư phụ, hôm nay ta giúp ngài tăng thể diện như vậy thì có được thưởng gì không?"
"Không phải ngươi nói rằng đệ tử mà tìm sư phụ đòi lễ vật thì đều đáng trách sao?" Thông Thiên cúi đầu nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm vội vàng nói: "Sư phụ, ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, dù sao thì ngươi cũng đừng coi là thật nhé!"
Thông Thiên không nhịn được mà cười châm biếm, sau đó sắc mặt liền khôi phục vẻ nghiêm túc và nói: "Ngươi có biết tại sao cuối cùng Đại Thế Chí và Địa Tàng lại làm bán sư chi lễ với ngươi không?"
Lý Bình An nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ không phải là bởi vì ta chỉ điểm cho bọn hắn sao?"
"Những thứ đạt được trong luận đạo cũng không được coi là chỉ điểm gì, bán sư chi lễ đó là do Chuẩn Đề âm thầm sai khiến."
"Tại sao?" Bạch Cẩm lập tức trợn to hai mắt, tim phù phù đập loạn. Chuẩn Đề! Một câu 'ngươi có duyên với phía Tây' của hắn dọa sợ cả chư thiên thần thánh.
"Biểu hiện trước đó của ngươi quá hợp với đại đạo của bọn hắn cho nên Chuẩn Đề mới bảo Đại Thế Chí và Địa Tàng làm bán sư chi lễ, từ đây kết nhân quả thầy trò với ngươi, bọn hắn muốn mượn việc này để kéo ngươi đến phía Tây."
"Cái gì?" Đột nhiên Bạch Cẩm trợn to hai mắt rồi kêu lên một tiếng.
Thông Thiên hoài nghi nhìn Bạch Cẩm, sao lại phản ứng lớn như vậy?
Bạch Cẩm chớp mắt, sau đó nhanh chóng nói với vẻ mặt đầy hối tiếc: "Đều do ta, đều do ta biểu hiện quá mức xuất sắc làm ảnh hưởng đến tình cảm của sư phụ và sư thúc. Sư phụ, ta có tội, đều là lỗi của ta, ngài hãy trừng phạt ta, hãy bỏ thân phận đệ tử ngoại môn đứng đầu của ta đi!"
Thông Thiên liếc Bạch Cẩm rồi khinh bỉ nói: "Đừng giả bộ, cũng đừng hòng lười biếng, thân phận đệ tử ngoại môn đứng đầu này chính là của ngươi."
Bạch Cẩm bày ra dáng vẻ không có gì để lưu luyến.
Thông Thiên tức giận nói: "Đi ra ngoài đi! Đến chỗ hai vị sư bá của ngươi một chuyến, ở đó có thứ có lợi cho ngươi."
Bạch Cẩm uể oải gật đầu trả lời: "Vâng!" Sau đó hắn xoay người đứng dậy và đi ra ngoài.
Lúc đi đến trước cửa đại điện, đột nhiên Bạch Cẩm nghiêng đầu và nhìn về phía Thông Thiên: "Sư phụ, đệ tử của ngài ưu tú như vậy, có những thủ đoạn mà người khác thèm muốn nhưng không đạt được, ngài có tự hào không?"
"Cút..."
"Được ạ!" Bạch Cẩm lập tức xoay người rồi hấp tấp chạy khỏi đại điện.
Trong Thượng Thanh Đại Điện, Thông Thiên giáo chủ cười 'ha ha', sau đó im lặng nói: "Vào đi!"
Đa Bảo đạo nhân từ bên ngoài đi vào, đi tới trước một cái bồ đoàn thì quỳ xuống lạy ba cái và cung kính nói: "Bái kiến sư phụ!"
Thông Thiên gật đầu: "Đứng lên đi!"
"Vâng" Đa Bảo đạo nhân đứng dậy rồi đứng ở bên cạnh.
Mặt Thông Thiên vô cảm nói: "Hôm nay ta rất không hài lòng với ngươi."
Đa Bảo đạo nhân cung kính đáp: "Đệ tử khiến sư tôn thất vọng rồi."
"Tại sao hôm nay ngươi không làm gì cả?"
Đa Bảo đạo nhân lại cung kính nói: "Thứ nhất, người tới là khách, đệ tử sợ tạo thành thế chủ áp khách, ảnh hưởng đến quan hệ giữa sư phụ và sư thúc, cũng sợ khiến nhị sư bá không vừa lòng. Thứ hai đệ tử chưa từng được nghe về đạo của phía Tây nên trong lúc nhất thời khó mà hiểu được. Thứ ba chính là đệ tử muốn hiểu rõ đạo của phía Tây một chút rồi mới kiểm chứng bản thân."
"Cho nên ngươi cứ mặc cho mấy đệ tử của Tây Phương kia áp chế sư huynh sư đệ của mình?"
Đa Bảo cung kính đáp: "Trong lòng đệ tử chỉ có đại đạo, không có những thứ khác. Đệ tử không coi trọng mấy cái phù phiếm nhất thời, thời gian sau này còn rất dài, đại đạo chi đồ chỉ bàn về kết cục."
"Bạch Cẩm sư huynh trong truyền thuyết đúng là lợi hại! Vừa ra tay đã đánh cho mấy vị sư huynh của phía Tây kia tan tác."
"Ngươi tự hào khi sư phụ tặng bảo vật, ta đây lại biếu sư phụ lễ vật, vẻ mặt của đám người Đại Thế Chí thật là khó coi! Ha ha..."
"Các ngươi có phát hiện ra rằng mặc dù đều là đệ tử ngoại môn nhưng rõ ràng thái độ của sư phụ và hai vị sư bá đối với Bạch Cẩm sư huynh rất khác biệt không."
"Đệ tử ngoại môn như sư huynh cũng không kém đệ tử thân truyền nhỉ?"
"Vốn dĩ không kém mà, sư huynh chính là đệ tử ngoại môn đứng đầu, địa vị ngang với thân truyền."
...
Đa Bảo đạo nhân cau mày không vui nói: "Ồn ào như vậy còn ra thể thống gì, đều trở về đi!"
Đám đệ tử ngoại môn đang ầm ĩ lập tức trở nên yên lặng, từng người một lặng lẽ rời khỏi.
Kim Linh thánh mẫu cười nói: "Sư tỷ, ta vẫn chưa quen thuộc với Côn Luân Sơn, ngươi dẫn ta đi dạo một chút được không?"
"Được!" Vô Đương thánh mẫu cười đáp, sau đó kéo cánh tay Kim Linh thánh mẫu rời đi.
Đa Bảo nghiêng đầu nhìn về phía Thượng Thanh Điện, chần chờ một lúc rồi cũng rời khỏi.
...
Trong Thượng Thanh Điện, Thông Thiên ngồi ở chủ vị trên cao, Bạch Cẩm không có chút hình tượng nào mà nửa nằm nửa ngồi ở bậc thang bên dưới.
Thông Thiên hừ một tiếng: "Có phải vừa rồi người rất đắc ý đúng không?"
Bạch Cẩm cợt nhã nói: "Đều do sư phụ dạy bảo tốt!"
"Tại sao ta không nhớ đã từng dạy ngươi thiền là gì?"
"Ba ngàn đại đạo như trăm sông đổ về một biển, thật ra thì đều giống nhau." Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn Thông Thiên, cười nói: "Sư phụ, hôm nay ta giúp ngài tăng thể diện như vậy thì có được thưởng gì không?"
"Không phải ngươi nói rằng đệ tử mà tìm sư phụ đòi lễ vật thì đều đáng trách sao?" Thông Thiên cúi đầu nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm vội vàng nói: "Sư phụ, ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, dù sao thì ngươi cũng đừng coi là thật nhé!"
Thông Thiên không nhịn được mà cười châm biếm, sau đó sắc mặt liền khôi phục vẻ nghiêm túc và nói: "Ngươi có biết tại sao cuối cùng Đại Thế Chí và Địa Tàng lại làm bán sư chi lễ với ngươi không?"
Lý Bình An nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ không phải là bởi vì ta chỉ điểm cho bọn hắn sao?"
"Những thứ đạt được trong luận đạo cũng không được coi là chỉ điểm gì, bán sư chi lễ đó là do Chuẩn Đề âm thầm sai khiến."
"Tại sao?" Bạch Cẩm lập tức trợn to hai mắt, tim phù phù đập loạn. Chuẩn Đề! Một câu 'ngươi có duyên với phía Tây' của hắn dọa sợ cả chư thiên thần thánh.
"Biểu hiện trước đó của ngươi quá hợp với đại đạo của bọn hắn cho nên Chuẩn Đề mới bảo Đại Thế Chí và Địa Tàng làm bán sư chi lễ, từ đây kết nhân quả thầy trò với ngươi, bọn hắn muốn mượn việc này để kéo ngươi đến phía Tây."
"Cái gì?" Đột nhiên Bạch Cẩm trợn to hai mắt rồi kêu lên một tiếng.
Thông Thiên hoài nghi nhìn Bạch Cẩm, sao lại phản ứng lớn như vậy?
Bạch Cẩm chớp mắt, sau đó nhanh chóng nói với vẻ mặt đầy hối tiếc: "Đều do ta, đều do ta biểu hiện quá mức xuất sắc làm ảnh hưởng đến tình cảm của sư phụ và sư thúc. Sư phụ, ta có tội, đều là lỗi của ta, ngài hãy trừng phạt ta, hãy bỏ thân phận đệ tử ngoại môn đứng đầu của ta đi!"
Thông Thiên liếc Bạch Cẩm rồi khinh bỉ nói: "Đừng giả bộ, cũng đừng hòng lười biếng, thân phận đệ tử ngoại môn đứng đầu này chính là của ngươi."
Bạch Cẩm bày ra dáng vẻ không có gì để lưu luyến.
Thông Thiên tức giận nói: "Đi ra ngoài đi! Đến chỗ hai vị sư bá của ngươi một chuyến, ở đó có thứ có lợi cho ngươi."
Bạch Cẩm uể oải gật đầu trả lời: "Vâng!" Sau đó hắn xoay người đứng dậy và đi ra ngoài.
Lúc đi đến trước cửa đại điện, đột nhiên Bạch Cẩm nghiêng đầu và nhìn về phía Thông Thiên: "Sư phụ, đệ tử của ngài ưu tú như vậy, có những thủ đoạn mà người khác thèm muốn nhưng không đạt được, ngài có tự hào không?"
"Cút..."
"Được ạ!" Bạch Cẩm lập tức xoay người rồi hấp tấp chạy khỏi đại điện.
Trong Thượng Thanh Đại Điện, Thông Thiên giáo chủ cười 'ha ha', sau đó im lặng nói: "Vào đi!"
Đa Bảo đạo nhân từ bên ngoài đi vào, đi tới trước một cái bồ đoàn thì quỳ xuống lạy ba cái và cung kính nói: "Bái kiến sư phụ!"
Thông Thiên gật đầu: "Đứng lên đi!"
"Vâng" Đa Bảo đạo nhân đứng dậy rồi đứng ở bên cạnh.
Mặt Thông Thiên vô cảm nói: "Hôm nay ta rất không hài lòng với ngươi."
Đa Bảo đạo nhân cung kính đáp: "Đệ tử khiến sư tôn thất vọng rồi."
"Tại sao hôm nay ngươi không làm gì cả?"
Đa Bảo đạo nhân lại cung kính nói: "Thứ nhất, người tới là khách, đệ tử sợ tạo thành thế chủ áp khách, ảnh hưởng đến quan hệ giữa sư phụ và sư thúc, cũng sợ khiến nhị sư bá không vừa lòng. Thứ hai đệ tử chưa từng được nghe về đạo của phía Tây nên trong lúc nhất thời khó mà hiểu được. Thứ ba chính là đệ tử muốn hiểu rõ đạo của phía Tây một chút rồi mới kiểm chứng bản thân."
"Cho nên ngươi cứ mặc cho mấy đệ tử của Tây Phương kia áp chế sư huynh sư đệ của mình?"
Đa Bảo cung kính đáp: "Trong lòng đệ tử chỉ có đại đạo, không có những thứ khác. Đệ tử không coi trọng mấy cái phù phiếm nhất thời, thời gian sau này còn rất dài, đại đạo chi đồ chỉ bàn về kết cục."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.