Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia
Chương 13: Linh thú trưởng thành cấp S
Trung Vương
25/11/2018
Lam tinh hổ vương là đại boss hoang dã cấp 100, hơn nữa, nó còn là linh thú.
Đời sau của nó chắc chắn cũng là linh thú, tư chất dù kém hơn chắc cũng không tới nỗi nào.
Linh thú tuy rằng vẫn cùng một loại với yêu tộc, nhưng chúng có tính tồn tại đặc thù.
Có thể được thuần dưỡng bởi con người, hơn nữa sau khi nhận chủ cả đời không phản bội.
Yêu tộc thì không thể, không chịu bị thuần dưỡng, bất kể là thành niên hay mới sinh.
Tuy yêu thú thành niên không nhận chủ, nhưng yêu thú vừa mới sinh thì có thể.
Đây cũng là lí do tại sao Diệp Thần lo lắng một mũi đâm kia có thể đâm chết hổ con.
Kiếp trước người thuần phục được linh thú không nhiều, bởi tỷ lệ quá nhỏ, thành công chẳng nhiều lắm.
Nhưng vẫn có người thuần phục được linh thú.
Những người có được linh thú, đều không là ngoại lệ, có thể ở ngay trong thế giới thực mà triệu hồi linh thú.
Hơn nữa khi triệu hồi linh thú, thực lực không bị suy giảm.
Có linh thú ở thế giới thực, tính an toàn cá nhân sẽ cực kì cao.
Cho nên giá linh thú bị đẩy lên tới trời.
Linh thú rác nhất, cũng có thể đẩy lên giá 100 triệu điểm tín dụng.
Hiện tại có một con linh thú nhỏ ngay trước mặt Diệp Thần, hơn nữa còn là linh thú của Lam Tinh hổ vương, Diệp Thần sao có thể không xao động.
Vội vàng mổ bụng Lam tinh hổ vương, Diệp Thần cẩn thận kéo da hổ, sau đó sờ tay vào trong bụng hổ.
“Ngao ngao.”
Hổ con ra đời, trong nháy mắt không ngừng kêu lớn.
Diệp Thần vội vàng kiểm tra, một lát sau, mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Thí thần thương không đâm trúng hổ con.
Hổ con kêu to, hẳn là do nó đói bụng.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần quay sang Triệu Mãnh, vội vàng phân phó: “Triệu Mãnh, ngươi đi bắt một con sơn dương mẹ, để cho con hổ nhỏ này có sữa…”
Diệp Thần nói còn chưa xong, bất ngờ im bặt.
Không phải là có người ngắt lời, mà là do hắn đột ngột nhớ ra một chuyện.
Phạm vi trăm dặm quanh Luân Hồi thôn đến chuột cũng không thể xuất hiện.
Trạng thái này vẫn sẽ tiếp tục tồn tại, chơ tới khi hơi thở của Lam Tinh hổ vương và Hắc Thuỷ Huyền xà biến mất.
“Chủ công, linh thú cũng không khó nuôi như vậy, tuy rằng nó mới sinh, nhưng vẫn có thể ăn thịt.” Triệu Vũ nói.
“Có thể ăn thịt?” Diệp Thần sửng sốt, sau đó vô cùng vui mừng, cắt một vết nhỏ ở ngón trỏ, rỏ máu vào miệng hổ con.
Đương nhiên không phải Diệp Thần muốn dùng máu của mình làm thức ăn cho con hổ nhỏ, mà muốn nó nhận mình là chủ.
“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được linh thú cấp S, Viêm Hổ.”
Viêm hổ: linh thú cấp S (đạt mãn cấp khi trưởng thành)
Diệp Thần nhìn đến chỗ này, mắt sáng ngời trong tức khắc, không phải vì cấp S, mà là ba chữ, đã trưởng thành.
Đây chính là thuộc tính đặc thù, đại biểu cho khả năng vô hạn, cho dù muốn trở thành thần thú cũng không phải không thể.
Viêm hổ: Linh thú cấp S (đạt mãn cấp khi trưởng thành)
Kỹ năng: Hoả cầu. Liệt hoả 3.Hổ gầm thiên hạ.
4.Khoá
5.Khoá
Chủ nhân: Diệp Thần.
Những kỹ năng này…
Con hổ nhỏ này, rốt cuộc cha nó là? Chẳng lẽ là Bạch hổ? Tại sao so với mẹ của nó là Lam Tinh hổ vương còn mạnh hơn… Diệp Thần xem xong toàn bộ thuộc tính của Viêm hổ, không thể tránh khỏi chút sửng sốt, không nghĩ ra nổi nhìn về phía con hổ nhỏ.
Lúc này Viêm Hổ đã mở to hai mắt sáng loá, sau đó thân mật cọ đầu vào cánh tay Diệp Thần.
Diệp thần bị xúc động trong nháy mắt.
Trầm mặc một lát, Diệp Thần nhìn về phía Triệu vũ, áy náy nói: “Ta muốn tìm chỗ mai tang cho Lam Tinh hổ vương…”
“Chủ công đúng là người tốt.” Triệu Vũ không để Diệp Thần nói tiếp, cười ngọt ngào, sau đó mở miệng trả lời, nói xong liền tới gần Diệp Thần bế viêm hổ.
“Đinh, cảm tình của Triệu Vũ + 10.”
Diệp Thần có chút sửng sốt, sau đó lại gật gật đầu, đi đến bên cạnh Lam tinh hổ vương, tay phải phất một cái, cái xác to như vậy, nhanh chóng bị Diệp Thần hút vào không gian to lớn bao quanh mỗi người chơi.
“Chủ công, chúng ta đi đào hố.” Triệu Hằng nói.
Diệp thần không nói gì, lập tức hướng phía xa mà đi,
“Ô ô ô ô.”
Con hổ nhỏ nghẹn ngào giống như nhận ra điều gì đó.
Triệu Vũ nhẹ nhàng xoa đầu nó, nó mới im lặng hơn chút, nhưng mắt vẫn nhìn về phía Diệp Thần rời đi,
Lam tinh hổ vương thân thể quý giá, chẳng những có thể tăng vũ lực, còn có thể làm ra các loại đồ vật thượng phẩm.
Chẳng qua Diệp Thần vẫn chọn từ bỏ.
Có một số việc có thể làm, nhưng có chút không muốn làm.
Diệp Thần biết điểm mấu chốt của chính mình, nếu Viêm Hổ để trở thành linh thú của hắn, thì hắn cũng không muốn làm cái chuyện ăn thịt lột da nấu xương mẹ nó.
Lam tinh hổ vương được an tang trong sơn cốc, ở một nơi phong cảnh hữu tình.
Lúc Diệp Thần vừa trở về luân hồi thôn, tiếng hệ thống thông báo vang lên:
“Đinh, chúc mừng người chơi Vương Tam Thiếu thành lập thôn trang thứ hai, đặc thưởng Thánh Đường thôn là Hồng Hoang đệ nhị thôn.”
“Đinh, chúc mừng người chơi Dạ Mỹ thành lập thôn trang thứ ba, đặc thưởng Mỹ Nhân thôn là Hồng Hoang đệ tam thôn.”
Đời sau của nó chắc chắn cũng là linh thú, tư chất dù kém hơn chắc cũng không tới nỗi nào.
Linh thú tuy rằng vẫn cùng một loại với yêu tộc, nhưng chúng có tính tồn tại đặc thù.
Có thể được thuần dưỡng bởi con người, hơn nữa sau khi nhận chủ cả đời không phản bội.
Yêu tộc thì không thể, không chịu bị thuần dưỡng, bất kể là thành niên hay mới sinh.
Tuy yêu thú thành niên không nhận chủ, nhưng yêu thú vừa mới sinh thì có thể.
Đây cũng là lí do tại sao Diệp Thần lo lắng một mũi đâm kia có thể đâm chết hổ con.
Kiếp trước người thuần phục được linh thú không nhiều, bởi tỷ lệ quá nhỏ, thành công chẳng nhiều lắm.
Nhưng vẫn có người thuần phục được linh thú.
Những người có được linh thú, đều không là ngoại lệ, có thể ở ngay trong thế giới thực mà triệu hồi linh thú.
Hơn nữa khi triệu hồi linh thú, thực lực không bị suy giảm.
Có linh thú ở thế giới thực, tính an toàn cá nhân sẽ cực kì cao.
Cho nên giá linh thú bị đẩy lên tới trời.
Linh thú rác nhất, cũng có thể đẩy lên giá 100 triệu điểm tín dụng.
Hiện tại có một con linh thú nhỏ ngay trước mặt Diệp Thần, hơn nữa còn là linh thú của Lam Tinh hổ vương, Diệp Thần sao có thể không xao động.
Vội vàng mổ bụng Lam tinh hổ vương, Diệp Thần cẩn thận kéo da hổ, sau đó sờ tay vào trong bụng hổ.
“Ngao ngao.”
Hổ con ra đời, trong nháy mắt không ngừng kêu lớn.
Diệp Thần vội vàng kiểm tra, một lát sau, mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Thí thần thương không đâm trúng hổ con.
Hổ con kêu to, hẳn là do nó đói bụng.
Nghĩ đến đây, Diệp Thần quay sang Triệu Mãnh, vội vàng phân phó: “Triệu Mãnh, ngươi đi bắt một con sơn dương mẹ, để cho con hổ nhỏ này có sữa…”
Diệp Thần nói còn chưa xong, bất ngờ im bặt.
Không phải là có người ngắt lời, mà là do hắn đột ngột nhớ ra một chuyện.
Phạm vi trăm dặm quanh Luân Hồi thôn đến chuột cũng không thể xuất hiện.
Trạng thái này vẫn sẽ tiếp tục tồn tại, chơ tới khi hơi thở của Lam Tinh hổ vương và Hắc Thuỷ Huyền xà biến mất.
“Chủ công, linh thú cũng không khó nuôi như vậy, tuy rằng nó mới sinh, nhưng vẫn có thể ăn thịt.” Triệu Vũ nói.
“Có thể ăn thịt?” Diệp Thần sửng sốt, sau đó vô cùng vui mừng, cắt một vết nhỏ ở ngón trỏ, rỏ máu vào miệng hổ con.
Đương nhiên không phải Diệp Thần muốn dùng máu của mình làm thức ăn cho con hổ nhỏ, mà muốn nó nhận mình là chủ.
“Đinh, chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được linh thú cấp S, Viêm Hổ.”
Viêm hổ: linh thú cấp S (đạt mãn cấp khi trưởng thành)
Diệp Thần nhìn đến chỗ này, mắt sáng ngời trong tức khắc, không phải vì cấp S, mà là ba chữ, đã trưởng thành.
Đây chính là thuộc tính đặc thù, đại biểu cho khả năng vô hạn, cho dù muốn trở thành thần thú cũng không phải không thể.
Viêm hổ: Linh thú cấp S (đạt mãn cấp khi trưởng thành)
Kỹ năng: Hoả cầu. Liệt hoả 3.Hổ gầm thiên hạ.
4.Khoá
5.Khoá
Chủ nhân: Diệp Thần.
Những kỹ năng này…
Con hổ nhỏ này, rốt cuộc cha nó là? Chẳng lẽ là Bạch hổ? Tại sao so với mẹ của nó là Lam Tinh hổ vương còn mạnh hơn… Diệp Thần xem xong toàn bộ thuộc tính của Viêm hổ, không thể tránh khỏi chút sửng sốt, không nghĩ ra nổi nhìn về phía con hổ nhỏ.
Lúc này Viêm Hổ đã mở to hai mắt sáng loá, sau đó thân mật cọ đầu vào cánh tay Diệp Thần.
Diệp thần bị xúc động trong nháy mắt.
Trầm mặc một lát, Diệp Thần nhìn về phía Triệu vũ, áy náy nói: “Ta muốn tìm chỗ mai tang cho Lam Tinh hổ vương…”
“Chủ công đúng là người tốt.” Triệu Vũ không để Diệp Thần nói tiếp, cười ngọt ngào, sau đó mở miệng trả lời, nói xong liền tới gần Diệp Thần bế viêm hổ.
“Đinh, cảm tình của Triệu Vũ + 10.”
Diệp Thần có chút sửng sốt, sau đó lại gật gật đầu, đi đến bên cạnh Lam tinh hổ vương, tay phải phất một cái, cái xác to như vậy, nhanh chóng bị Diệp Thần hút vào không gian to lớn bao quanh mỗi người chơi.
“Chủ công, chúng ta đi đào hố.” Triệu Hằng nói.
Diệp thần không nói gì, lập tức hướng phía xa mà đi,
“Ô ô ô ô.”
Con hổ nhỏ nghẹn ngào giống như nhận ra điều gì đó.
Triệu Vũ nhẹ nhàng xoa đầu nó, nó mới im lặng hơn chút, nhưng mắt vẫn nhìn về phía Diệp Thần rời đi,
Lam tinh hổ vương thân thể quý giá, chẳng những có thể tăng vũ lực, còn có thể làm ra các loại đồ vật thượng phẩm.
Chẳng qua Diệp Thần vẫn chọn từ bỏ.
Có một số việc có thể làm, nhưng có chút không muốn làm.
Diệp Thần biết điểm mấu chốt của chính mình, nếu Viêm Hổ để trở thành linh thú của hắn, thì hắn cũng không muốn làm cái chuyện ăn thịt lột da nấu xương mẹ nó.
Lam tinh hổ vương được an tang trong sơn cốc, ở một nơi phong cảnh hữu tình.
Lúc Diệp Thần vừa trở về luân hồi thôn, tiếng hệ thống thông báo vang lên:
“Đinh, chúc mừng người chơi Vương Tam Thiếu thành lập thôn trang thứ hai, đặc thưởng Thánh Đường thôn là Hồng Hoang đệ nhị thôn.”
“Đinh, chúc mừng người chơi Dạ Mỹ thành lập thôn trang thứ ba, đặc thưởng Mỹ Nhân thôn là Hồng Hoang đệ tam thôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.