Chương 18: Trả đũa
Ẩn Cư Lão Sĩ
21/04/2022
Vũ Phàm lao nhanh như chớp về phía con Man Lực Hùng, hắn dùng vai mình
va chạm vào hông con cự hùng, cả hai mất đà lăn mấy vòng trên mặt đất về hai hướng khác nhau, con cự hùng bị húc đau, gầm lên tức giận, vung
trảo về phía Vũ Phàm cũng may Vân Triệt kịp thời kéo hắn lại.
Xoạt!
Mặt đất bị năm trảo của cự hùng cày lên một đoạn, đất đá tung tóe, Lăng Mộng Nhi liền lấy lại bình tĩnh, bắn liền ba tiễn chắn ngang giữa cự hùng và hai người Vũ Phàm, Vân Triệt.
“Xuyên Tâm Tích”
Bành! Bành! Bành!
- Ngươi cũng cứng không thua gì nó a!
Vân Triệt tấm tắc khen ngợi Vũ Phàm.
Vũ Phàm và Vân Triệt lập tức chia nhau ra vây công con Man Lực Hùng, người trái người phải, liên tục chém loạn. Cự hùng có thể đứng bằng hai chân, nên thủ pháp đứng ngang hông nó để đánh như Thiết Sơn Ngưu là không thể, chỉ có thể đánh nhấp nhả, lao lên tấn công rồi lập tức lùi lại, hai bên phải thay phiên nhau công kích, làm nó mệt lả đi.
Ngay lúc con gấu to xác huy trảo tấn công Vân Triệt, Vũ Phàm liền cúi người xuống, dùng hết sức lực bình sinh, chém một chiêu lên chân của cự hùng, đồng thời ở đằng xa Lăng Mộng Nhi cũng bắn tới.
“Quang Lưu Trảm” – “Xuyên Tâm Tích” – “Cuồng Lôi Tiễn”
Bành! Bành! Đoàng!
Ầm, Ầm!
Con Man Lực Hùng ngã sóng xoài trên mặt đất, Vũ Phàm và Vân Triệt nhảy lên trên không trung, huy kiếm chém xuống đỉnh đầu của nó.
“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - nhị trọng thiên” – “Thác Bạt Trảm”
Oành! Oành!
Đầu của con gấu chấn động dữ dội, vang lên từng tiếng răng rắc, dường như bị lực đạo của hai người Vũ Phàm và Vân Triệt đánh vỡ sọ, nó đau đớn giãy giụa, cào cấu loạn xung quanh.
- Cẩn thận! – Vũ Phàm lên tiếng nhắc nhở, đồng thời nhảy lùi lại phía sau, chân nó bắt đầu chảy máu độc đang ngấm dần vào cơ thể, nhưng hẳn phải mất mấy phút nữa nó mới bị tê liệt, đầu độc một con gấu lớn như này cũng không phải chuyện dễ.
Lăng Mộng Nhi ở đằng xa cố gắng nhắm chuẩn xác vào vết thương trên chân con cự hùng, bồi thêm một chiêu Cuồng Lôi Tiễn.
Đoàng! — QUẢNG CÁO —
Con cự hùng lần nữa ngã lăn ra đất, nó giãy giụa đứng dậy liền bị Vũ Phàm chém tới.
Oành! Oành!
Vũ Phàm nhằm vào vết thương ở chân nó mà chém liên tục, hòng cắt đứt gân chân của nó để nó không thể đứng dậy mà tấn công bọn họ nữa.
Vân Triệt ở phía đối diện, liền thu hút sự chú ý của nó để Vũ Phàm có thời gian tấn công, hắn liên tục nhử trước mặt con cự hùng.
Sau một hồi khổ chiến, con cự hùng cũng ngừng giãy dụa nó bị mất máu mà chết, nằm trên vũng máu bê bết, một bên chân của nó bị Vũ Phàm chặt đứt máu chảy lênh láng.
Lăng Mộng Nhi lúc này mới thở ra một hơi, quả nhiên săn giết Man Lực Hùng khó khăn hơn nhiều so với Thiết Sơn Ngưu, cũng may Vũ Phàm chuẩn bị kỹ lưỡng, lợi dụng độc tê liệt nên mới có thể dàng hạ nó như vậy.
Hứa Chu Tử nấp ở một bên quan sát, há hốc mồm, hắn không ngờ Vũ Phàm và Vân Triệt lợi hại như vậy. Đổi lại là hắn chắc đã bị con cự hùng cào cho đến không còn một khúc xương nào.
Vũ Phàm thành thạo dùng chủy thủ rạch bụng của con Man Lực Hùng ra lấy túi mật của nó cẩn thận để vào hộp gỗ, sau đó chặt tứ chi của nó gói lại đưa cho Hứa Chu Tử vác theo, sau đó hợp sức với Vân Triệt lột tấm da của nó.
Vân Triệt vừa lột da con cự hùng, vừa cảm thán.
- Ầy, kiếm của ta sắp gãy đến nơi rồi, lỗ quá lỗ quá!
Lăng Mộng Nhi véo cái tai của hắn.
- Bốn viên Luyện Khí Đan mà ngươi còn than lỗ, có tin ta cắt tai ngươi ra không!
Vân Triệt vội nói:
- Lăng sư tỷ, bình tĩnh, bình tĩnh, có gì từ từ nói!
Vũ Phàm lắc đầu cười lớn vui vẻ, thấy hắn như vậy, Lăng Mộng Nhi cũng vui lây, ít ra hắn không vẻ ủ rũ nhưng mấy hôm trước nữa.
Ngay lúc này, từ phía rừng rậm Đới Mộc Bạch lớn tiếng nói.
- A, thì ra là Lăng sư tỷ, hạnh ngộ, hạnh ngộ! Ơ kìa, đây không phải là Vũ Phàm tên bỏ trốn thi đấu tỷ võ xếp hạng sao?
- Này tên khốn kiếp kia ngươi có ý gì? - Hứa Chu Tử tức giận lớn tiếng nói, Vũ Phàm vội đưa tay lên cản Hứa Chu Tử lại. — QUẢNG CÁO —
- Bình tĩnh, đừng trúng kế khích tướng của hắn.
- Sao nào? Lao vào đây đánh ta này! Ha ha … tên mập địt nhát chết! – Đới Mộc Bạch cùng đám lâu la của hắn cười lên ha hả, rồi phủi tay áo rời đi.
- Này, tên kia … - Lăng Mộng Nhi tức tối gọi vọng theo.
- Thôi bỏ đi sư tỷ! – Vũ Phàm lên tiếng cản Lăng Mộng Nhi lại, đồng thời dùng ánh mắt sắc bén nhìn theo bóng lưng của Đới Mộc Bạch.
Lăng Mộng Nhi hậm hực nói:
- Hừ một tên phế vật vô dụng, chỉ được cái dựa hơi đệ đệ hắn!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đệ đệ của hắn là Đới Hạo Nhiên quả thật thiên tư không tồi, hắn xác thực có quyền kiêu ngạo.
Vân Triệt nhủ thầm với Vũ Phàm.
- Chơi hắn một vố không?
Vũ Phàm cười lạnh, nháy mắt với Vân Triệt, hai người cười hắc hắc thành tiếng làm cho Lăng Mộng Nhi và Hứa Chu Tử cảm thấy khó hiểu.
Đêm đến, Vân Triệt cùng Vũ Phàm lén lút đi thăm dò xung quanh nơi hạ trại của Đới Mộc Bạch.
- Ha, xem bọn chúng kìa, lăn ra ngủ hết, đúng là đám rác rưởi! – Vân Triệt thấp giọng nói với Vũ Phàm.
Vũ Phàm và Vân Triệt cẩn thận từng bước đi đến cạnh lều của bọn chúng, bôi lên thứ thuốc kỳ lạ, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra khắp nơi.
- Được rồi, mau tiến hành bước tiếp theo!
Một lát sau, từ trong rừng rậm một con Man Lực Hùng gầm thét đuổi theo phía sau Vũ Phàm, một người một thú cứ vậy chạy về chỗ hạ trại của đám người Đới Mộc Bạch, gần đến nơi, Vân Triệt đưa tay kéo Vũ Phàm lên trên cao, hai người lập tức phi thân tránh đi.
Con cự hùng đang điên tiết, lại ngửi thấy mùi hương ở gần đó nên liền điên cuồng lao về phía lều trại của đám người Đới Mộc Bạch mà tấn công loạn xạ.
- Aaaa… cự hùng … tập kích aaaaa!
Tiếng hét thảm vang lên tứ phía, con Man Lực Hùng cào cấu loạn xạ, làm ngộ thương hai ba tên đang ngủ say, Đới Mộc Bạch cũng bị nó hất văng lên cao té chổng vó trên mặt đất, mặt tái mép. — QUẢNG CÁO —
- Mau, …, mau cản nó lại!
Vân Triệt và Vũ Phàm nghe bọn chúng hét thảm, trong lòng vô cùng hả hê, hai người đập tay nhau một cái bốp, vô cùng khoái trí.
- Ha ha …
Sớm hôm sau, đám người Đới Mộc Bạch bơ phờ, đêm hôm qua bị cự hùng tập kích lúc khuya, bọn họ không kịp chuẩn bị cộng thêm trời tối chiến đấu khó khăn, nên phải vất vả lắm mới hạ được nó, một đoàn năm người, bị thương hết ba người, trông vô cùng thê thảm, lều trại rách toạc, đồ đạc gãy nát tứ tung.
- Mẹ nó, thật là xui xẻo a!
Đới Mộc Bạch chống thương làm điểm tựa, thở dốc.
Đột nhiên, Vân Triệt ở đằng xa, lên tiếng châm chọc hắn.
- Ồ, chúc mừng Đới huynh, sáng sớm đã hạ được một con cự hùng! Ha ha …
Hứa Chu Tử nhìn đám người bọn họ chật vật không thôi, trợn mắt há mồm, bán tin bán nghi nhìn Vũ Phàm và Vân Triệt.
- Liên quan gì đến ngươi? – Đới Mộc Bạch tức tối đáp lời.
- Thật thảm a! – Lăng Mộng Nhi buông lời cảm thán, làm tên kia càng thêm tức tối. Hắn thật muốn lao vào đánh với đám người Vũ Phàm một trận.
Vũ Phàm chỉ nhe răng ra cười, nhún nhún vai rồi rời đi.
- Đới sư huynh có lẽ là bọn chúng giở trò! – Một tên trong đoàn nói.
- Thì làm sao? Thì làm sao hả? – Đới Mộc Bạch tức giận nói. Lăng Mộng Nhi cũng như đệ đệ hắn là đệ tử tinh anh cho nên cũng có sư phụ chỉ dạy riêng, dây vào nàng sẽ đụng phải phiền toái lớn, lỡ như ảnh hưởng đến đệ đệ hắn thì quả thật là hỏng bét.
Hơn nữa, bọn chúng không có chứng cứ rõ ràng cũng không thể làm gì được Vũ Phàm và Vân Triệt, mặt khác, đồng môn tương tàn là điều tối kỵ trong Đạo Tiên sơn môn, hắn bây giờ chỉ có thể nhịn xuống bỏ qua.
Xoạt!
Mặt đất bị năm trảo của cự hùng cày lên một đoạn, đất đá tung tóe, Lăng Mộng Nhi liền lấy lại bình tĩnh, bắn liền ba tiễn chắn ngang giữa cự hùng và hai người Vũ Phàm, Vân Triệt.
“Xuyên Tâm Tích”
Bành! Bành! Bành!
- Ngươi cũng cứng không thua gì nó a!
Vân Triệt tấm tắc khen ngợi Vũ Phàm.
Vũ Phàm và Vân Triệt lập tức chia nhau ra vây công con Man Lực Hùng, người trái người phải, liên tục chém loạn. Cự hùng có thể đứng bằng hai chân, nên thủ pháp đứng ngang hông nó để đánh như Thiết Sơn Ngưu là không thể, chỉ có thể đánh nhấp nhả, lao lên tấn công rồi lập tức lùi lại, hai bên phải thay phiên nhau công kích, làm nó mệt lả đi.
Ngay lúc con gấu to xác huy trảo tấn công Vân Triệt, Vũ Phàm liền cúi người xuống, dùng hết sức lực bình sinh, chém một chiêu lên chân của cự hùng, đồng thời ở đằng xa Lăng Mộng Nhi cũng bắn tới.
“Quang Lưu Trảm” – “Xuyên Tâm Tích” – “Cuồng Lôi Tiễn”
Bành! Bành! Đoàng!
Ầm, Ầm!
Con Man Lực Hùng ngã sóng xoài trên mặt đất, Vũ Phàm và Vân Triệt nhảy lên trên không trung, huy kiếm chém xuống đỉnh đầu của nó.
“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - nhị trọng thiên” – “Thác Bạt Trảm”
Oành! Oành!
Đầu của con gấu chấn động dữ dội, vang lên từng tiếng răng rắc, dường như bị lực đạo của hai người Vũ Phàm và Vân Triệt đánh vỡ sọ, nó đau đớn giãy giụa, cào cấu loạn xung quanh.
- Cẩn thận! – Vũ Phàm lên tiếng nhắc nhở, đồng thời nhảy lùi lại phía sau, chân nó bắt đầu chảy máu độc đang ngấm dần vào cơ thể, nhưng hẳn phải mất mấy phút nữa nó mới bị tê liệt, đầu độc một con gấu lớn như này cũng không phải chuyện dễ.
Lăng Mộng Nhi ở đằng xa cố gắng nhắm chuẩn xác vào vết thương trên chân con cự hùng, bồi thêm một chiêu Cuồng Lôi Tiễn.
Đoàng! — QUẢNG CÁO —
Con cự hùng lần nữa ngã lăn ra đất, nó giãy giụa đứng dậy liền bị Vũ Phàm chém tới.
Oành! Oành!
Vũ Phàm nhằm vào vết thương ở chân nó mà chém liên tục, hòng cắt đứt gân chân của nó để nó không thể đứng dậy mà tấn công bọn họ nữa.
Vân Triệt ở phía đối diện, liền thu hút sự chú ý của nó để Vũ Phàm có thời gian tấn công, hắn liên tục nhử trước mặt con cự hùng.
Sau một hồi khổ chiến, con cự hùng cũng ngừng giãy dụa nó bị mất máu mà chết, nằm trên vũng máu bê bết, một bên chân của nó bị Vũ Phàm chặt đứt máu chảy lênh láng.
Lăng Mộng Nhi lúc này mới thở ra một hơi, quả nhiên săn giết Man Lực Hùng khó khăn hơn nhiều so với Thiết Sơn Ngưu, cũng may Vũ Phàm chuẩn bị kỹ lưỡng, lợi dụng độc tê liệt nên mới có thể dàng hạ nó như vậy.
Hứa Chu Tử nấp ở một bên quan sát, há hốc mồm, hắn không ngờ Vũ Phàm và Vân Triệt lợi hại như vậy. Đổi lại là hắn chắc đã bị con cự hùng cào cho đến không còn một khúc xương nào.
Vũ Phàm thành thạo dùng chủy thủ rạch bụng của con Man Lực Hùng ra lấy túi mật của nó cẩn thận để vào hộp gỗ, sau đó chặt tứ chi của nó gói lại đưa cho Hứa Chu Tử vác theo, sau đó hợp sức với Vân Triệt lột tấm da của nó.
Vân Triệt vừa lột da con cự hùng, vừa cảm thán.
- Ầy, kiếm của ta sắp gãy đến nơi rồi, lỗ quá lỗ quá!
Lăng Mộng Nhi véo cái tai của hắn.
- Bốn viên Luyện Khí Đan mà ngươi còn than lỗ, có tin ta cắt tai ngươi ra không!
Vân Triệt vội nói:
- Lăng sư tỷ, bình tĩnh, bình tĩnh, có gì từ từ nói!
Vũ Phàm lắc đầu cười lớn vui vẻ, thấy hắn như vậy, Lăng Mộng Nhi cũng vui lây, ít ra hắn không vẻ ủ rũ nhưng mấy hôm trước nữa.
Ngay lúc này, từ phía rừng rậm Đới Mộc Bạch lớn tiếng nói.
- A, thì ra là Lăng sư tỷ, hạnh ngộ, hạnh ngộ! Ơ kìa, đây không phải là Vũ Phàm tên bỏ trốn thi đấu tỷ võ xếp hạng sao?
- Này tên khốn kiếp kia ngươi có ý gì? - Hứa Chu Tử tức giận lớn tiếng nói, Vũ Phàm vội đưa tay lên cản Hứa Chu Tử lại. — QUẢNG CÁO —
- Bình tĩnh, đừng trúng kế khích tướng của hắn.
- Sao nào? Lao vào đây đánh ta này! Ha ha … tên mập địt nhát chết! – Đới Mộc Bạch cùng đám lâu la của hắn cười lên ha hả, rồi phủi tay áo rời đi.
- Này, tên kia … - Lăng Mộng Nhi tức tối gọi vọng theo.
- Thôi bỏ đi sư tỷ! – Vũ Phàm lên tiếng cản Lăng Mộng Nhi lại, đồng thời dùng ánh mắt sắc bén nhìn theo bóng lưng của Đới Mộc Bạch.
Lăng Mộng Nhi hậm hực nói:
- Hừ một tên phế vật vô dụng, chỉ được cái dựa hơi đệ đệ hắn!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đệ đệ của hắn là Đới Hạo Nhiên quả thật thiên tư không tồi, hắn xác thực có quyền kiêu ngạo.
Vân Triệt nhủ thầm với Vũ Phàm.
- Chơi hắn một vố không?
Vũ Phàm cười lạnh, nháy mắt với Vân Triệt, hai người cười hắc hắc thành tiếng làm cho Lăng Mộng Nhi và Hứa Chu Tử cảm thấy khó hiểu.
Đêm đến, Vân Triệt cùng Vũ Phàm lén lút đi thăm dò xung quanh nơi hạ trại của Đới Mộc Bạch.
- Ha, xem bọn chúng kìa, lăn ra ngủ hết, đúng là đám rác rưởi! – Vân Triệt thấp giọng nói với Vũ Phàm.
Vũ Phàm và Vân Triệt cẩn thận từng bước đi đến cạnh lều của bọn chúng, bôi lên thứ thuốc kỳ lạ, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra khắp nơi.
- Được rồi, mau tiến hành bước tiếp theo!
Một lát sau, từ trong rừng rậm một con Man Lực Hùng gầm thét đuổi theo phía sau Vũ Phàm, một người một thú cứ vậy chạy về chỗ hạ trại của đám người Đới Mộc Bạch, gần đến nơi, Vân Triệt đưa tay kéo Vũ Phàm lên trên cao, hai người lập tức phi thân tránh đi.
Con cự hùng đang điên tiết, lại ngửi thấy mùi hương ở gần đó nên liền điên cuồng lao về phía lều trại của đám người Đới Mộc Bạch mà tấn công loạn xạ.
- Aaaa… cự hùng … tập kích aaaaa!
Tiếng hét thảm vang lên tứ phía, con Man Lực Hùng cào cấu loạn xạ, làm ngộ thương hai ba tên đang ngủ say, Đới Mộc Bạch cũng bị nó hất văng lên cao té chổng vó trên mặt đất, mặt tái mép. — QUẢNG CÁO —
- Mau, …, mau cản nó lại!
Vân Triệt và Vũ Phàm nghe bọn chúng hét thảm, trong lòng vô cùng hả hê, hai người đập tay nhau một cái bốp, vô cùng khoái trí.
- Ha ha …
Sớm hôm sau, đám người Đới Mộc Bạch bơ phờ, đêm hôm qua bị cự hùng tập kích lúc khuya, bọn họ không kịp chuẩn bị cộng thêm trời tối chiến đấu khó khăn, nên phải vất vả lắm mới hạ được nó, một đoàn năm người, bị thương hết ba người, trông vô cùng thê thảm, lều trại rách toạc, đồ đạc gãy nát tứ tung.
- Mẹ nó, thật là xui xẻo a!
Đới Mộc Bạch chống thương làm điểm tựa, thở dốc.
Đột nhiên, Vân Triệt ở đằng xa, lên tiếng châm chọc hắn.
- Ồ, chúc mừng Đới huynh, sáng sớm đã hạ được một con cự hùng! Ha ha …
Hứa Chu Tử nhìn đám người bọn họ chật vật không thôi, trợn mắt há mồm, bán tin bán nghi nhìn Vũ Phàm và Vân Triệt.
- Liên quan gì đến ngươi? – Đới Mộc Bạch tức tối đáp lời.
- Thật thảm a! – Lăng Mộng Nhi buông lời cảm thán, làm tên kia càng thêm tức tối. Hắn thật muốn lao vào đánh với đám người Vũ Phàm một trận.
Vũ Phàm chỉ nhe răng ra cười, nhún nhún vai rồi rời đi.
- Đới sư huynh có lẽ là bọn chúng giở trò! – Một tên trong đoàn nói.
- Thì làm sao? Thì làm sao hả? – Đới Mộc Bạch tức giận nói. Lăng Mộng Nhi cũng như đệ đệ hắn là đệ tử tinh anh cho nên cũng có sư phụ chỉ dạy riêng, dây vào nàng sẽ đụng phải phiền toái lớn, lỡ như ảnh hưởng đến đệ đệ hắn thì quả thật là hỏng bét.
Hơn nữa, bọn chúng không có chứng cứ rõ ràng cũng không thể làm gì được Vũ Phàm và Vân Triệt, mặt khác, đồng môn tương tàn là điều tối kỵ trong Đạo Tiên sơn môn, hắn bây giờ chỉ có thể nhịn xuống bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.