Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Thiện?
Chương 18: Chó Điên Đột Kích (1)
Thanh Phong Lãnh Nguyệt Dạ
04/05/2024
"Oa, thật nhiều quần áo. Hân Hân, ngươi yêu rồi sao?” bạn Triệu Ái Li cùng phòng hốt hoảng nói.
Lý Hân Hân thẹn thùng bảo: "Nào có?"
Triệu Ái Ly nói: "Còn nói không có? Nhìn xem mặt ngươi kìa, sắp đỏ thành quả táo lớn rồi."
Lý Hân Hân hắng giọng: "Đừng có nói bừa. Bọn ta vẫn chưa định rõ quan hệ.”
Triệu Ái Ly tò mò hỏi: "Hắn ta là người như thế nào?"
Lý Hân Hân nghĩ nghĩ, nói: "Ngài ấy là đại soái ca có khiếu hài hước, dịu dàng mà lại không kém phần bá đạo, ta đối với ngài ấy quả thực là có chút hảo cảm."
Triệu Ái Ly bưng trán, nói: "Xong rồi. Nữ thần của trường rơi vào bể tình rồi, đoán chừng có rất nhiều giáo viên và đồng nghiệp phải thất vọng đây."
Lý Hân Hân đánh nàng một cái, nói: "Ngươi đi chết đi."
…….
Đưa Lý Hân Hân về trường, Thẩm Đống đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, thì nhận được điện thoại của a Hoa.
"Đại ca, có người đến quán bar của chúng ta bán bột trắng."
"Ai?"
"Là tiểu đệ thân cận của tên Chó Điên của Quốc Hoa trong Tam Hợp Hội."
"Biết rồi, ta qua ngay."
Cúp máy, Thẩm Đống ngay lập tức đem tư liệu về Quốc Hoa trong trí nhớ ra.
Nghê Gia của Tam Hợp Hội là tên trùm buôn thuốc phiện lớn nhất của cảng đảo, dưới tay có năm Đường chủ, chia ra là Hàn Sâm, Quốc Hoa, Hắc Quỷ, Cam Địa và Văn Chửng.
Việc làm ăn của Nghê Gia rất lớn, thế lực trải rộng khắp cảng, có thể nói là muốn tiền có tiền, muốn người có người.
Ngay cả Mary lão bà của Hàn Sâm có thể trong một ngày kiếm được ba nghìn năm trăm vạn, nghĩ cũng biết, bọn họ giàu có cỡ nào."
Phạm vi thế lực của Quốc Hoa chủ yếu ở ba khu Thuyên Loan, Quỳ Thanh và Thâm Thủy.
Hiện tại tên tiểu đệ của Chó Điên đột nhiên chạy đến chỗ làm ăn của mình, rõ ràng là chúng nó đang thăm dò.
Duy chỉ có một vấn đề là không rõ mưu kế này là của tên Chó Điên, hay là của Quốc Hoa.
Nếu là vế thứ hai, vậy là giải thích rõ rằng Quốc Hoa muốn cắm cờ Đồn Môn, lớn chuyện rồi."
Tới quán bar, Thẩm Đống đã nhìn thấy tiểu đệ của tên chó điên.
Lúc này, hắn ta đã bị đánh cho ra bã.
Thẩm Đống phẩy điếu thuốc, vừa nhả khói vừa hỏi: "Tên gì?"
"A Tứ."
"Là ai bảo ngươi đến địa bàn của ta bán bột mì?"
"Lão đại Chó Điên của ta."
"Ngoài ngươi ra, còn có ai nữa?"
"Còn có Miêu mập, Long Tử chờ ngươi."
"Chỉ đơn thuần là đến địa bàn của ta thôi sao?"
"Đúng vậy."
"Ghé lại đây."
Thẩm Đống chỉ vào mặt mình, nói: "A Hoa, nhìn ta có giống như quả hồng để người khác tùy tiện hái không?"
A Hoa cười nói: "Đương nhiên là không rồi ạ, chúng ta là lão hổ mà. Đống ca, bọn Miêu mập, Long Tử đều đã bị bắt lại rồi, các tiểu đệ đang dẫn người trên đường tới."
Thẩm Đống nói: "Bao nhiêu đứa?"
A Hoa đáp: "Tám đứa."
Thẩm Đống nói: "Một đứa 50 vạn, bảo tên Chó Điên mang 400 vạn đến nhận người. Nếu không thì ném tất cả bọn chúng xuống sông."
A Hoa gật gật đầu, nói: "Vâng."
Một lát sau, bảy đứa còn lại được đem tới, quỳ gối trên đất.
A Hoa gọi xong cuộc điện thoại, nói với Thẩm Đống: "Đống ca, tên Chó Điên sẽ tới ngay. Nghe khẩu khí của hắn ta, có vẻ như không muốn đưa tiền."
Thẩm Đống lạnh lùng nói: "Hắn không muốn đưa tiền, vậy thì để Quốc Hoa đến đưa đi, a Hoa, vẫy cờ kêu người."
A Hoa đáp: "Rõ."
Nửa tiếng sau, hơn 300 huynh đệ tụ tập lại bên ngoài bán bar.
Trong đó có 100 người bao vây ở giữa.
Không thể không nói, trông diện mạo và tinh thần của họ mạnh mẽ hơn 300 người kia.
Một đám người cầm trong tay dao bầu, đứng ở đó, trầm tĩnh tựa núi.
Thẩm Đống cực kỳ hài lòng, vỗ vỗ bả vai Thiên Dưỡng Nghĩa: "A Nghĩa, các huynh muội được huấn luyện không tồi nha."
Thiên Dưỡng Nghĩa nói: "Đống ca quá khen, bọn họ sao mà bằng lính đánh thuê được."
Thẩm Đống cười nói: "Đây là cảng đảo, không phải chiến trường, không cần phải gắt gao như vậy."
Thiên Dưỡng Nghĩa gật gật đầu, nói: "Đống ca nói phải."
Lúc này, ba chiếc xe bán tải và hơn mười chiếc xe Van liên tiếp chạy tới.
Sau khi dừng xe, một đám người cầm trong tay vũ khí, từ trong xe bước xuống.
Dẫn đầu là một tên đeo trang sức bằng vàng, tóc vàng khè, trông thật khiến người khác chán ghét.
Chỉ có sai tên, chứ không gọi sai biệt hiệu.
Tên Chó Điên này thật sự rất giống một con chó lông vàng.
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Ngươi là Chó Điên đúng không?"
Chó Điên đánh giá Thẩm Đống một chút, hỏi: "Người của ta đâu?"
Thẩm Đống phất phất tay, đám người liền tản ra.
Tám đứa bán "bột mì” quỳ trên đất, tám thủ hạ của Thẩm Đống cầm đao trên tay đứng sau lưng bọn chúng.
Thẩm Đống nói: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, có mang tiền đến không? Không có tiền, ta liền lấy mạng chúng nó."
Chó Điên tức giận nói: "Ngươi dám."
Thẩm Đống vung tay lên, tên tiểu đệ ngoài cùng bên trái dùng đao cứa cổ một tên "bột mì", máu huyết liền phun trào.
Lý Hân Hân thẹn thùng bảo: "Nào có?"
Triệu Ái Ly nói: "Còn nói không có? Nhìn xem mặt ngươi kìa, sắp đỏ thành quả táo lớn rồi."
Lý Hân Hân hắng giọng: "Đừng có nói bừa. Bọn ta vẫn chưa định rõ quan hệ.”
Triệu Ái Ly tò mò hỏi: "Hắn ta là người như thế nào?"
Lý Hân Hân nghĩ nghĩ, nói: "Ngài ấy là đại soái ca có khiếu hài hước, dịu dàng mà lại không kém phần bá đạo, ta đối với ngài ấy quả thực là có chút hảo cảm."
Triệu Ái Ly bưng trán, nói: "Xong rồi. Nữ thần của trường rơi vào bể tình rồi, đoán chừng có rất nhiều giáo viên và đồng nghiệp phải thất vọng đây."
Lý Hân Hân đánh nàng một cái, nói: "Ngươi đi chết đi."
…….
Đưa Lý Hân Hân về trường, Thẩm Đống đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, thì nhận được điện thoại của a Hoa.
"Đại ca, có người đến quán bar của chúng ta bán bột trắng."
"Ai?"
"Là tiểu đệ thân cận của tên Chó Điên của Quốc Hoa trong Tam Hợp Hội."
"Biết rồi, ta qua ngay."
Cúp máy, Thẩm Đống ngay lập tức đem tư liệu về Quốc Hoa trong trí nhớ ra.
Nghê Gia của Tam Hợp Hội là tên trùm buôn thuốc phiện lớn nhất của cảng đảo, dưới tay có năm Đường chủ, chia ra là Hàn Sâm, Quốc Hoa, Hắc Quỷ, Cam Địa và Văn Chửng.
Việc làm ăn của Nghê Gia rất lớn, thế lực trải rộng khắp cảng, có thể nói là muốn tiền có tiền, muốn người có người.
Ngay cả Mary lão bà của Hàn Sâm có thể trong một ngày kiếm được ba nghìn năm trăm vạn, nghĩ cũng biết, bọn họ giàu có cỡ nào."
Phạm vi thế lực của Quốc Hoa chủ yếu ở ba khu Thuyên Loan, Quỳ Thanh và Thâm Thủy.
Hiện tại tên tiểu đệ của Chó Điên đột nhiên chạy đến chỗ làm ăn của mình, rõ ràng là chúng nó đang thăm dò.
Duy chỉ có một vấn đề là không rõ mưu kế này là của tên Chó Điên, hay là của Quốc Hoa.
Nếu là vế thứ hai, vậy là giải thích rõ rằng Quốc Hoa muốn cắm cờ Đồn Môn, lớn chuyện rồi."
Tới quán bar, Thẩm Đống đã nhìn thấy tiểu đệ của tên chó điên.
Lúc này, hắn ta đã bị đánh cho ra bã.
Thẩm Đống phẩy điếu thuốc, vừa nhả khói vừa hỏi: "Tên gì?"
"A Tứ."
"Là ai bảo ngươi đến địa bàn của ta bán bột mì?"
"Lão đại Chó Điên của ta."
"Ngoài ngươi ra, còn có ai nữa?"
"Còn có Miêu mập, Long Tử chờ ngươi."
"Chỉ đơn thuần là đến địa bàn của ta thôi sao?"
"Đúng vậy."
"Ghé lại đây."
Thẩm Đống chỉ vào mặt mình, nói: "A Hoa, nhìn ta có giống như quả hồng để người khác tùy tiện hái không?"
A Hoa cười nói: "Đương nhiên là không rồi ạ, chúng ta là lão hổ mà. Đống ca, bọn Miêu mập, Long Tử đều đã bị bắt lại rồi, các tiểu đệ đang dẫn người trên đường tới."
Thẩm Đống nói: "Bao nhiêu đứa?"
A Hoa đáp: "Tám đứa."
Thẩm Đống nói: "Một đứa 50 vạn, bảo tên Chó Điên mang 400 vạn đến nhận người. Nếu không thì ném tất cả bọn chúng xuống sông."
A Hoa gật gật đầu, nói: "Vâng."
Một lát sau, bảy đứa còn lại được đem tới, quỳ gối trên đất.
A Hoa gọi xong cuộc điện thoại, nói với Thẩm Đống: "Đống ca, tên Chó Điên sẽ tới ngay. Nghe khẩu khí của hắn ta, có vẻ như không muốn đưa tiền."
Thẩm Đống lạnh lùng nói: "Hắn không muốn đưa tiền, vậy thì để Quốc Hoa đến đưa đi, a Hoa, vẫy cờ kêu người."
A Hoa đáp: "Rõ."
Nửa tiếng sau, hơn 300 huynh đệ tụ tập lại bên ngoài bán bar.
Trong đó có 100 người bao vây ở giữa.
Không thể không nói, trông diện mạo và tinh thần của họ mạnh mẽ hơn 300 người kia.
Một đám người cầm trong tay dao bầu, đứng ở đó, trầm tĩnh tựa núi.
Thẩm Đống cực kỳ hài lòng, vỗ vỗ bả vai Thiên Dưỡng Nghĩa: "A Nghĩa, các huynh muội được huấn luyện không tồi nha."
Thiên Dưỡng Nghĩa nói: "Đống ca quá khen, bọn họ sao mà bằng lính đánh thuê được."
Thẩm Đống cười nói: "Đây là cảng đảo, không phải chiến trường, không cần phải gắt gao như vậy."
Thiên Dưỡng Nghĩa gật gật đầu, nói: "Đống ca nói phải."
Lúc này, ba chiếc xe bán tải và hơn mười chiếc xe Van liên tiếp chạy tới.
Sau khi dừng xe, một đám người cầm trong tay vũ khí, từ trong xe bước xuống.
Dẫn đầu là một tên đeo trang sức bằng vàng, tóc vàng khè, trông thật khiến người khác chán ghét.
Chỉ có sai tên, chứ không gọi sai biệt hiệu.
Tên Chó Điên này thật sự rất giống một con chó lông vàng.
Thẩm Đống thản nhiên nói: "Ngươi là Chó Điên đúng không?"
Chó Điên đánh giá Thẩm Đống một chút, hỏi: "Người của ta đâu?"
Thẩm Đống phất phất tay, đám người liền tản ra.
Tám đứa bán "bột mì” quỳ trên đất, tám thủ hạ của Thẩm Đống cầm đao trên tay đứng sau lưng bọn chúng.
Thẩm Đống nói: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, có mang tiền đến không? Không có tiền, ta liền lấy mạng chúng nó."
Chó Điên tức giận nói: "Ngươi dám."
Thẩm Đống vung tay lên, tên tiểu đệ ngoài cùng bên trái dùng đao cứa cổ một tên "bột mì", máu huyết liền phun trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.