Hồng Kông: Xuyên Vào Hồng Hưng, Ngươi Bảo Ta Làm Việc Thiện?
Chương 33: Thương Pháp Quyết Đấu (2)
Thanh Phong Lãnh Nguyệt Dạ
04/05/2024
Chương Minh: "Tên Hồng Hưng Thẩm Đống này đúng là thâm tàng bất lộ, tạm thời đừng nói nữa, ta sẽ lấy đạn ra cho ngươi."
Tiểu Trang cắn một cái khăn lông trắng, nói: "Đi thôi."
Năm phút sau, Chương Minh lấy ra hai viên đạn từ cánh tay và lưng của Tiểu Trang, băng bó cho hắn ta một hồi.
Tiểu Trang không phục nói: “Chờ vết thương của ta bình phục, ta nhất định sẽ đi học hỏi tài thiện xạ của người đó.”
Trên thực tế, xét về thiện xạ thì Tiểu Trang và Thẩm Đống gần như ngang nhau.
Thẩm Đống chủ yếu chiến thắng ở sức mạnh tinh thần, năm giác quan của hắn nhạy bén hơn Tiểu Trang rất nhiều, điều này khiến Thẩm Đống bất khả chiến bại trong môi trường bóng tối.
Chương Minh suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu Trang, hủy bỏ nhiệm vụ này đi."
Tiểu Trang: "Không được."
Trương Minh: “Ta và Hồ Ly thỏa thuận thời gian là một tuần, tình huống bây giờ của ngươi rất khó có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Tiểu Trang cau mày nói: "Ta có thể dùng biện pháp khác."
Cương Minh: “Ngươi khẳng định Thẩm Đống sau khi gặp lại ngươi sẽ không nhận ra ngươi?”
Tiểu Trang im lặng, lắc đầu: "Ta không chắc."
Chương Minh: "Nếu ngươi không dám chắc, vậy thì đừng đi, ngày mai ta sẽ trả lại tiền cho Hồ Ly."
Tiểu Trang cay đắng nói: “Chỉ là ta có chút không cam lòng mà thôi.”
Chương Minh cười nói: "Tiểu Trang, ngươi từ khi ra mắt đến nay chưa từng gặp phải bất kỳ thất bại nào. Thất bại lần này đối với ngươi cũng không hẳn là chuyện xấu, cũng đã muộn rồi, ngươi đi ngủ một giấc đi."
Sáng ngày thứ hai, Thẩm Đống và Cam Địa gặp nhau tại một quán trà ở Bắc Giác.
Thấy Thần Đống chỉ dẫn theo hai người Thiên Dưỡng Sinh và Lý Kiệt, Cam Địa nói: “A Đống, lá gan của ngươi không nhỏ nha.”
Thẩm Đống cười nói: “Cam Địa, ta tới không phải vì cùng ngươi đánh nhau, mà là muốn nói cho ngươi một bí mật.”
Hai mắt Cam Địa hơi híp lại, nói, "Bí mật gì?"
Thẩm Đống thì thầm nhẹ vào tai hắn: “Hơn một tháng trước, năm người các ngươi cùng nhau ăn lẩu, Hắc Quỷ và Quốc Hoa sau khi nhận được điện thoại của Nghê Vĩnh Hiếu đã đầu hàng, ngươi biết tại sao không?”
Sắc mặt của Cam Địa: "Ngươi biết?"
Thẩm Đống gật đầu: “Đương nhiên.”
Cam Địa xua tay, yêu cầu tất cả tiểu đệ mình của mình rời khỏi quán trà, lúc này mới hỏi: "Tại sao?"
Thẩm Đống nói: “Là bởi vì bọn họ đã làm chuyện có lỗi với ngươi, mà ngươi vẫn chẳng hay biết gì.”
Cam Địa cau mày: "Đừng có chơi trò đánh đố ở đây."
Thẩm Đống nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Lúc trước, ngươi và Hắc Quỷ hùn vốn kinh doanh bột trắng, cuối cùng bị cảnh sát tịch thu phải không?”
Cam Địa nói: "Đúng."
Thẩm Đồng: “Sau khi thu giữ lượng bột trắng trị giá hơn 10 triệu nhân dân tệ, cảnh sát dĩ nhiên lại không hề tổ chức họp báo. Ngươi không cảm thấy thật kỳ lạ sao?”
Cam Địa cả người chấn động, nói: "Có ý gì?"
Thẩm Đồng cười nói: “Hắc Quỷ đã gạt ngươi. Những cảnh sát đó thực ra là tiểu đệ của hắn giả dạng. Sau đó Nghê Vĩnh Hiếu từ trong kho của hắn đào ra thứ bột màu trắng, đe dọa Hắc Quỷ đưa tiền. Hắc Quỷ không dám không nghe, lúc này mới bị Nghê Vĩnh Hiếu nắm chốt."
Đôi mắt của Cam Địa đã muốn phun ra lửa.
.
Hắn ta đứng dậy, tàn nhẫn đập mạnh xuống bàn, mắng: "Tên khốn này dám lừa ta. Này, không đúng, A đống, sao ngươi lại biết?"
Thẩm Đống thản nhiên nói: “Ta đương nhiên có cách riêng.”
Cam Địa chậm rãi ngồi xuống, nói: "Quốc Hoa đâu? Hắn có nhược điểm gì mà để rơi vào tay A Hiếu?"
Thẩm Đống ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, nói: “Ba tháng trước, Quốc Hoa đến Upper West bàn bạc việc kinh doanh đánh bạc. Sau khi bàn bạc, hắn ở đó chơi chừng vài ngày. Chuyện này ngươi biết chưa?”
Cam Địa nói: "Biết."
Thẩm Đồng nói: “Lúc đó phu nhân của ngươi cũng tới đó cùng Quốc Hoa chơi đùa rất… vui vẻ. Nghê Vĩnh Hiếu chụp được bức ảnh hai người bọn họ tình tứ chơi đùa dưới nước.”
"Oanh"
Lời của Thẩm Đồng như sét đánh ngang tai Cam Địa.
Không người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc vợ mình cắm sừng mình chứ đừng nói đến một đại lão giang hồ như Cam Địa.
Một khi lời đồn bị lan ra, Cam Địa sẽ phải chịu đựng sự chế nhạo của tất cả mọi người ở giới giang hồ.
Cam Địa chỉ vào Thẩm Đống, hung ác nói: “Ngươi muốn ta cùng ngươi xử lý Quốc Hoa, nên mới hãm hại hắn, đúng hay không không?”
Thẩm Đồng cười nói: “Nửa câu đầu thì đúng, nửa câu sau lại sai. Cam Địa, đừng tự lừa dối mình. Nghê Vĩnh Hiếu, Quốc Hoa, Hắc Quỷ đều coi ngươi như kẻ ngốc, chỉ có ngươi mới tự cảm thấy mình rất trâu bò.”
“Muốn đoán là thât hay giả rất đơn giản, ngươi đi thẳng về tra hỏi lão bà ngươi đi. Ta tin với thủ đoạn của ngươi, nàng sẽ không dám không nói ra sự thật."
Nói xong, Thẩm Đống từ trong túi móc ra một tấm thẻ, nói: "Đây là số của ta, sau khi xác nhận có thể gọi điện cho ta. Ta có một kế hoạch rất hay, có thể giúp ngươi giết chết Quốc Hoa. Đồng thời, còn sẽ không liên lụy đến ngươi.”
Tiểu Trang cắn một cái khăn lông trắng, nói: "Đi thôi."
Năm phút sau, Chương Minh lấy ra hai viên đạn từ cánh tay và lưng của Tiểu Trang, băng bó cho hắn ta một hồi.
Tiểu Trang không phục nói: “Chờ vết thương của ta bình phục, ta nhất định sẽ đi học hỏi tài thiện xạ của người đó.”
Trên thực tế, xét về thiện xạ thì Tiểu Trang và Thẩm Đống gần như ngang nhau.
Thẩm Đống chủ yếu chiến thắng ở sức mạnh tinh thần, năm giác quan của hắn nhạy bén hơn Tiểu Trang rất nhiều, điều này khiến Thẩm Đống bất khả chiến bại trong môi trường bóng tối.
Chương Minh suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu Trang, hủy bỏ nhiệm vụ này đi."
Tiểu Trang: "Không được."
Trương Minh: “Ta và Hồ Ly thỏa thuận thời gian là một tuần, tình huống bây giờ của ngươi rất khó có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Tiểu Trang cau mày nói: "Ta có thể dùng biện pháp khác."
Cương Minh: “Ngươi khẳng định Thẩm Đống sau khi gặp lại ngươi sẽ không nhận ra ngươi?”
Tiểu Trang im lặng, lắc đầu: "Ta không chắc."
Chương Minh: "Nếu ngươi không dám chắc, vậy thì đừng đi, ngày mai ta sẽ trả lại tiền cho Hồ Ly."
Tiểu Trang cay đắng nói: “Chỉ là ta có chút không cam lòng mà thôi.”
Chương Minh cười nói: "Tiểu Trang, ngươi từ khi ra mắt đến nay chưa từng gặp phải bất kỳ thất bại nào. Thất bại lần này đối với ngươi cũng không hẳn là chuyện xấu, cũng đã muộn rồi, ngươi đi ngủ một giấc đi."
Sáng ngày thứ hai, Thẩm Đống và Cam Địa gặp nhau tại một quán trà ở Bắc Giác.
Thấy Thần Đống chỉ dẫn theo hai người Thiên Dưỡng Sinh và Lý Kiệt, Cam Địa nói: “A Đống, lá gan của ngươi không nhỏ nha.”
Thẩm Đống cười nói: “Cam Địa, ta tới không phải vì cùng ngươi đánh nhau, mà là muốn nói cho ngươi một bí mật.”
Hai mắt Cam Địa hơi híp lại, nói, "Bí mật gì?"
Thẩm Đống thì thầm nhẹ vào tai hắn: “Hơn một tháng trước, năm người các ngươi cùng nhau ăn lẩu, Hắc Quỷ và Quốc Hoa sau khi nhận được điện thoại của Nghê Vĩnh Hiếu đã đầu hàng, ngươi biết tại sao không?”
Sắc mặt của Cam Địa: "Ngươi biết?"
Thẩm Đống gật đầu: “Đương nhiên.”
Cam Địa xua tay, yêu cầu tất cả tiểu đệ mình của mình rời khỏi quán trà, lúc này mới hỏi: "Tại sao?"
Thẩm Đống nói: “Là bởi vì bọn họ đã làm chuyện có lỗi với ngươi, mà ngươi vẫn chẳng hay biết gì.”
Cam Địa cau mày: "Đừng có chơi trò đánh đố ở đây."
Thẩm Đống nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Lúc trước, ngươi và Hắc Quỷ hùn vốn kinh doanh bột trắng, cuối cùng bị cảnh sát tịch thu phải không?”
Cam Địa nói: "Đúng."
Thẩm Đồng: “Sau khi thu giữ lượng bột trắng trị giá hơn 10 triệu nhân dân tệ, cảnh sát dĩ nhiên lại không hề tổ chức họp báo. Ngươi không cảm thấy thật kỳ lạ sao?”
Cam Địa cả người chấn động, nói: "Có ý gì?"
Thẩm Đồng cười nói: “Hắc Quỷ đã gạt ngươi. Những cảnh sát đó thực ra là tiểu đệ của hắn giả dạng. Sau đó Nghê Vĩnh Hiếu từ trong kho của hắn đào ra thứ bột màu trắng, đe dọa Hắc Quỷ đưa tiền. Hắc Quỷ không dám không nghe, lúc này mới bị Nghê Vĩnh Hiếu nắm chốt."
Đôi mắt của Cam Địa đã muốn phun ra lửa.
.
Hắn ta đứng dậy, tàn nhẫn đập mạnh xuống bàn, mắng: "Tên khốn này dám lừa ta. Này, không đúng, A đống, sao ngươi lại biết?"
Thẩm Đống thản nhiên nói: “Ta đương nhiên có cách riêng.”
Cam Địa chậm rãi ngồi xuống, nói: "Quốc Hoa đâu? Hắn có nhược điểm gì mà để rơi vào tay A Hiếu?"
Thẩm Đống ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, nói: “Ba tháng trước, Quốc Hoa đến Upper West bàn bạc việc kinh doanh đánh bạc. Sau khi bàn bạc, hắn ở đó chơi chừng vài ngày. Chuyện này ngươi biết chưa?”
Cam Địa nói: "Biết."
Thẩm Đồng nói: “Lúc đó phu nhân của ngươi cũng tới đó cùng Quốc Hoa chơi đùa rất… vui vẻ. Nghê Vĩnh Hiếu chụp được bức ảnh hai người bọn họ tình tứ chơi đùa dưới nước.”
"Oanh"
Lời của Thẩm Đồng như sét đánh ngang tai Cam Địa.
Không người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc vợ mình cắm sừng mình chứ đừng nói đến một đại lão giang hồ như Cam Địa.
Một khi lời đồn bị lan ra, Cam Địa sẽ phải chịu đựng sự chế nhạo của tất cả mọi người ở giới giang hồ.
Cam Địa chỉ vào Thẩm Đống, hung ác nói: “Ngươi muốn ta cùng ngươi xử lý Quốc Hoa, nên mới hãm hại hắn, đúng hay không không?”
Thẩm Đồng cười nói: “Nửa câu đầu thì đúng, nửa câu sau lại sai. Cam Địa, đừng tự lừa dối mình. Nghê Vĩnh Hiếu, Quốc Hoa, Hắc Quỷ đều coi ngươi như kẻ ngốc, chỉ có ngươi mới tự cảm thấy mình rất trâu bò.”
“Muốn đoán là thât hay giả rất đơn giản, ngươi đi thẳng về tra hỏi lão bà ngươi đi. Ta tin với thủ đoạn của ngươi, nàng sẽ không dám không nói ra sự thật."
Nói xong, Thẩm Đống từ trong túi móc ra một tấm thẻ, nói: "Đây là số của ta, sau khi xác nhận có thể gọi điện cho ta. Ta có một kế hoạch rất hay, có thể giúp ngươi giết chết Quốc Hoa. Đồng thời, còn sẽ không liên lụy đến ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.